========================================
The Demon King's Daughter: Chương 51
========================================
=========================
Chương 51: Đây là Udon
=========================
Iris, Punigami và Sheryl cưỡi trên Marion.
Còn Eclipse, Muriel và Maruka cưỡi trên Jessica và hướng đến hang động.
Do hang động nằm tương đối gần, họ quyết định sẽ không bay.
Với khoảng cách này thì chỉ cần dùng chân trước để lăn những quả cầu tuyết là đã đủ rồi.
「Thấy chưa, ở đó đó. Đó là lối vào hang động 」
Maruka chỉ về phía trước từ trên lưng Jessica.
Có một cái lỗ trên một vách đá ở nơi mà cô bé chỉ vào.
Đủ lớn để một con rồng có thể vào vừa vặn.
Chứ đừng nói gì là mấy quả cầu tuyết này.
「Marion. Gần tới rồi. Cố lên 」
「Un... không ngờ là lăn lăn nó chỉ bằng hai chân trước mệt đến vậy đấy...」
「Đẩy nó bằng chân sau thì sao?」
「Puni」
「Chỉ có bọ hung mới làm chuyện đó thôi!」
Với một tiếng kêu giận dữ, Marion đẩy quả cầu tuyết vào hang.
Jessica đi theo ngay sau.
Khi họ làm xong công việc của mình, những con rồng biến thành người và thở phào nhẹ nhõm.
「Bên ngoài nóng nhưng trong hang này mát quá ha」
Sheryl nói với vẻ ấn tượng.
「Ở đây khá thoải mái nhỉ noja. Ta gần như muốn sống ở đây luôn rồi đấy noja」
「Ể, Muriel. Cô sẽ từ bỏ vị trí Thần Bảo hộ của Lãnh thổ Silverlight sao? Cô đã làm rất tốt rồi. Hãy cứ giao phần còn lại cho tôi và Eclipse.」
「Khó khăn lắm mới thành bạn được mà. Tiếc thật.」
「K-Không có chuyện đó đâu noja! Ta sẽ bảo vệ Lãnh thổ Silverlight noja! 」
Muriel vội vàng phủ nhận.
「Nee nee. Em có thể lấy một ít tuyết về nhà không? 」
Maruka thủ thỉ khi đứng trước quả cầu tuyết.
「Bao nhiêu?」
「Un...từng này!」
Maruka vẽ một vòng tròn trên không có kích thước lớn hơn cả cô bé.
So với quả cầu tuyết, nó thực sự là “một chút”, nhưng nó không phải là thứ bạn có thể dễ dàng cầm trong tay được.
Đó là đối với con người bình thường.
「Mọi người, tránh sang một bên đi. Tôi sẽ cắt nó...eii! 」
Iris truyền ma lực vào trong tay và cắt mấy quả cầu tuyết bằng lưỡi kiếm tay ấy.
Cô tiếp tục cắt nó một cách dễ dàng thành từng miếng.
Mỗi miếng ghép lại với nhau đủ để đáp ứng yêu cầu của Maruka.
「Tuyệt quá! Không chỉ rồng mà cả Iris cũng rất mạnh nữa! 」
「Ma, maa ne...」
Iris đỏ mặt khi được khen ngợi.
Sau đó, cô ấy mang những khối tuyết đến làng cùng với mọi người.
Cô cảm thấy lạnh, nhưng có sự bảo vệ của Giga Inferno Flame thì đó không còn là vấn đề.
「Nhân tiện, Maruka-chan. Em sẽ sử dụng tuyết này để làm gì? 」
Sheryl hỏi.
「Để đun sôi udon. Mọi người đã giúp tất cả chúng em, vì vậy mọi người phải ở lại ăn udon đó! 」
「Udon sao?」
Có vẻ là, 『udon』 là một loại thực phẩm.
Có lẽ đó là một đặc sản của làng này.
「Con về rồi đây」
Maruka hét lên khi họ đến gần làng.
Cha mẹ cô và trưởng làng đang đợi cô ở đó.
「Oh, Maruka! Con đã dẫn họ đến đúng nơi chưa? 」
「Làm tốt lắm, Maruka. Con là niềm tự hào của chúng ta đó 」
「Mou. Cả bố lẫn mẹ đều nói quá rồi. Con chỉ đi đến đó và quay lại thôi mà 」
「Umu. Maruka đã luôn là một đứa trẻ có trách nhiệm rồi. Chúng ta hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng gì nữa. Dù sao đi nữa thì... tại sao con mang tuyết về?」
「Un. Con muốn chiêu đãi mọi người udon! 」
Khoảnh khắc Maruka nói udon, bố mẹ cô nhẹ nhàng mỉm cười.
「Hiểu rồi. Các bạn là ân nhân của chúng tôi. Ít nhất thì chiêu đãi mọi người bằng udon là điều chúng ta có thể làm 」
「Trưởng làng. Hãy tổ chức một bữa tiệc udon ngay tối nay luôn đi.」
「Umu. Được. Mọi người đã nghe rồi đấy. Các vị nghĩ sao về việc ở lại qua đêm trong làng của chúng tôi và ăn một ít udon? Mà đây là lần đầu ta làm udon bằng nước tan ra từ tuyết đấy.」
Nói xong, trưởng làng nuốt nước bọt.
Món udon này chắc chắn sẽ ngon lắm.
Iris và những người còn lại cũng đoán vậy và nuốt nước bọt.
「Tôi hiểu rồi. Vậy chúng tôi sẽ nhận món udon hiếu khách của mọi người vậy」
Sheryl đơn phương chấp nhận yêu cầu ấy. Tuy nhiên, không ai phản đối điều đó.
Đầu của họ đã chứa đầy udon.
Họ không biết đó là món gì nhưng vì Maruka và những người còn lại đã đề nghị nhiều đến vậy.
Nó hẳn phải ngon lắm.
※
Udon có vẻ là một món mì được làm từ bột mì.
Có thể nói là một món tương tự với pasta.
Dân làng tập trung lại tại trung tâm ngôi làng và luộc udon trong một cái nồi siêu to khổng lồ.
Trông có vẻ như đây chẳng phải bữa tiệc udon đầu tiên của họ.
Cả người già lẫn trẻ em đều tham gia.
Tuy nhiên, chỉ đun sôi là chưa đủ để làm Iris ngạc nhiên.
Nhưng sau đó họ rửa udon trong nước lạnh.
Vừa làm vậy, họ vừa nghe những lời chỉ dẫn từ trưởng làng.
Sau đó, họ làm ấm udon trong nước nóng và đặt nó vào một cái bát cùng với súp.
「...Tôi có thể hiểu được lí do mà tình trạng thiếu nước xảy ra rồi」
Iris lẩm bẩm.
「Chẳng có cách nào khác. Để chuẩn bị một món udon ngon thì chúng ta không thể keo kiệt nước được! 」
Maruka đáp lại trong khi cô bé húp xì xụp phần udon của mình.
Iris đáp lại nửa vời trong khi cô ấy nếm thử udon của chính mình.
Lúc đầu Iris rất bối rối với cách người ta ăn udon, nhưng nó dễ đến mức đáng kinh ngạc.
Một khi bạn đã quen với việc sử dụng đũa rồi thì nó khá là tiện lợi
Nó rất phù hợp với udon.
Xì xụp……...
Ngon. Ngon thật đấy.
Thảo nào Maruka khoe khoang về nó nhiều như vậy, hương vị của nó vượt trên cả mong đợi của Iris.
Tuy nhiên, cách họ sử dụng nước...
Không, udon nhất định là thứ cần thiết cho ngôi làng này sống sót.
Hơn cả nước.
Đó là lý do tại sao thiếu nước là chuyện không thể tránh khỏi.
Xì xụp……...
「Puni」
Punigami, đang làm ghế cho Iris, cũng muốn thử udon.
「A, xin lỗi. Đợi chị một chút... Đây, Punigami 」
Punigami không thích đồ ăn nóng, vì vậy Iris đã thổi nó trước khi đổ nó vào cơ thể Punigami.
Punigami nhận udon vào bên trong cơ thể và tiêu hóa nó.
「Punipuni!」
Rõ ràng, ngay cả đối với slime thì udon cũng rất ngon.
Em ấy run rẩy trong sung sướng.
Dù nó làm giảm khả năng làm ghế của ẻm, nhưng Iris cảm thấy hạnh phúc khi bạn bè của cô ấy hạnh phúc.
Do đó, cô cho em ấy ăn nhiều hơn.
Sau đó, màu sắc cơ thể của Punigami đổi từ màu xanh lam thành màu trắng.
「Ra là cô ở đây, Iris. Vẫn chống đối xã hội như mọi khi nhỉ... 」
Marion bước lại gần với một cái bát.
Như Marion đã nói, Iris ở cách xa hơn... không, phải nói là tách biệt hoàn toàn mọi người.
Rốt cục thì, phần lớn mọi người đều đã tập trung gần cái nồi.
Họ vui vẻ theo cách ồn ào riêng của họ, vì vậy Iris không thể tham gia.
「Vì chị trông có vẻ cô đơn nên em sẽ đi ăn cùng với chị」
Maruka nói với khuôn mặt tự mãn.
「Tôi hiểu rồi...Cảm ơn Maruka. Vì chăm sóc Iris 」
「T-tôi không cô đơn! Có Punigami ở với tôi nên nó ổn mà! 」
「Iris. Em nghĩ rằng việc chị chỉ người bạn duy nhất là một con slime cũng đủ để nói lên rất nhiều điều về chị. Chị cần một vài “người” bạn nữa.」
Maruka thuyết giảng.
「Punipuni」
Punigami lắc lư đồng ý.
「Không, không, không. Chị đã có những “người” bạn ngoài Punigami rồi. Giống như Marion! 」
「Marion là một con rồng. Chị có người bạn nào khác không phải quái vật không? 」
「...Umm」
Iris không nói nên lời.
Thật vậy, Marion là một con rồng, cũng như mẹ cô, Jessica.
Eclipse là một vũ khí quỷ sinh học, Muriel là một Thần Bảo hộ.
Còn ai nữa không ta.
「Sheryl là một con người. Thấy chưa, chị có những “người” bạn đúng nghĩa mà 」
「Chị đã nghĩ rất nhiều và chỉ có một người phù hợp」
「…..Đúng vậy」
Iris thành thật gật đầu.
「Vậy giờ em sẽ là bạn của chị. Vì vậy, chị sẽ phải trở lại đây và chơi cùng em nữa đấy.」
「Được rồi...Maruka đúng là một cô bé tốt」
「Không có gì. Chị nên nói chuyện với người khác nhiều hơn khi chị trở lại 」
「……Chị sẽ thử」
Cô nhỏ giọng trả lời.
「Cô nên cố gắng nhiều hơn thế」
「Punini」
Marion và Punigami nói một cách bực tức.
Nhưng đối với Iris, việc nói chuyện với người lạ vẫn là một trở ngại lớn cần vượt qua.
Rốt cuộc, không phải người nào cũng là người tốt.
Họ cũng thường chết dưới tay quái vật và quỷ vì cách biệt về sức mạnh.
Họ phải được đối xử cẩn thận.
Hơn bất cứ điều gì, khái niệm con người trở nên đáng sợ đã in sâu trong tâm trí cô.
Cô ấy chẳng thể làm được gì với nó cả.
Chỉ ít cũng phải mất một thế kỉ mới chữa được bệnh của Iris.
「Iris-sama, thêm udon không? Ei! 」
「Udon ngon lắm, Iris-oneechan. Chỉ sau socola thôi! 」
「Thế giới thật rộng lớn noja. Một ngày nọ, chúng ta sẽ có thể ăn udon trong Lãnh địa Silverlight noja 」
「Fufu. Ta có nên mở một cửa hàng udon không? 」
Những người còn lại đến chỗ Iris.
Mọi người có vẻ thích udon.
「Mọi người đều trở thành tù nhân của udon rồi. Nhưng mà nó ngon...chúng ta có nên ăn nó hàng tháng không? 」
Cô sẽ phải nói chuyện với mọi người nếu cô trở lại đây.
Dù vậy, udon lại rất ngon và thế nên cô sẽ phải quen với việc nói chuyện với người khác, hoặc đó là những gì cô nghĩ.