Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 1 - Chương 4

[IMAGE: ../Images/..]

“Anh chính là 《Ông Tư Vấn》 à?”

Tôi đang cùng Kimura và Saitou ăn cơm trưa như mọi ngày, bỗng có một nữ sinh cất lời hỏi tôi như thế… Khoan đã, sao mỗi cái vĩ ngữ “desu” lại phát âm nghe cứ là lạ, như tiếng Anh vậy nhỉ?

Tôi chẳng hiểu cô ta đang muốn nói “anh” là ai, nên ba đứa tôi dừng bữa, ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng.

Ối, dễ thương ghê.

Dễ thương thật đấy, mà… ừm? Sao cứ thấy quen quen nhỉ?

À! Cùng lớp mà!

Không, nhưng mà không chỉ có vậy, còn có gì đó ấn tượng hơn, kiểu như khắc sâu vào trong óc, tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ đến mức khiến tôi cứ có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Là Cá Tính Giả – chỉ nhìn một cái là biết ngay.

Đồng phục của cô ấy giống hệt bọn tôi, nhưng cũng giống như thanh kiếm của Tsubasa, đâu chỉ có thế. Khắp người cô ta treo lủng lẳng đủ thứ kỳ quặc.

Đó là những con thú nhồi bông.

Thế nào là kỳ quặc ư? Cứ nhìn tận mắt một lần là biết ngay. Mấy món đồ đó được lấy cảm hứng từ động vật như thỏ, mèo, ngựa, v.v., nhưng con nào con nấy – đều là xác chết. Hơn nữa, rõ ràng là đang trong giai đoạn phân hủy. Không thể nào khác được. Xương cốt lòi cả ra, có con còn lòi cả nội tạng. Cả não nữa. Nhưng chúng hoàn toàn không được làm chân thực, nên dù trông ghê rợn nhưng lại có chút gì đó đáng yêu.

Cô nữ sinh ấy đã khâu vô số những con thú nhồi bông như vậy lên bộ đồng phục của mình. Rốt cuộc cô ta là Cá Tính Giả hệ gì vậy?

“Tsukaya? Có chuyện gì thế?”

Saitou, cái thằng bách khoa toàn thư, lẩm bẩm.

Tsukaya – à! Nhớ rồi!

Hình như là 《Tử Linh Sư》 thì phải.

Ra vậy. Thảo nào lại ăn mặc thế này. Tử Linh Sư tức là người điều khiển tử thi. Dù gọi là tử linh nhưng thực chất họ điều khiển xác chết, nên cũng được gọi là Thợ Săn Zombie. Đây là một Cá Tính Giả không được trọng dụng, thậm chí bị ghét bỏ còn hơn cả Ma Vương nữa.

Lý do là vì cách họ duy trì bản dạng đặc trưng của Cá Tính Giả. Giống như Dũng Giả Tsubasa mang kiếm bên mình, Tử Linh Sư lại mang xác chết đi khắp nơi. Chủ yếu là xác động vật nhỏ, nhưng nghe nói có cả những tay chơi mạnh bạo từng cõng cả xác ông nội đã mất đi học.

– Trên đây là lời của Saitou.

Nhưng mà, mấy thứ cô ta mang không phải đồ thật đúng không? Rõ ràng là thú nhồi bông mà. Chẳng lẽ bên trong có đồ thật ư—

“Có nghe không thế?”

Quả nhiên là tôi à?… Chắc là tôi rồi. Rõ ràng cô ta chỉ nhìn mỗi tôi. Nói thế nghe hơi sướt mướt nhưng đơn giản là Kimura với Saitou không lọt vào mắt xanh của cô ta mà thôi. Mà khoan, sao tôi lại lọt vào mắt cô thế?

“Khoan đã.”

“Hả? À, xin lỗi. Ừm, tôi nghe đây. Nghe nhưng mà – có chuyện gì?”

Cô ta khẽ nhíu mày. Đôi lông mày trắng như tuyết cùng màu tóc cong thành hình chữ bát. Lông mày trắng đấy, nhưng không gây ấn tượng nổi bật là do cá tính của những Cá Tính Giả khác quá mạnh, hay do mắt người ta cứ bị mấy con thú nhồi bông kia thu hút nên không để ý, cái nào đúng hơn nhỉ? Cả hai ư?

“Thế nên mới nói. Anh là ông tư vấn, đúng không?”

Chuyện gì thế này? Kimura và Saitou cũng nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi tương tự. Không, thật sự là tôi không biết. Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả. Dù tôi có vai trò là Phó lớp trưởng, phụ trách tổng hợp các vấn đề của bạn cùng lớp rồi trình lên Lớp trưởng, nhưng có phải chuyện đó không? Mà tôi cũng chưa từng làm việc đó lần nào cả.

“…Nếu tôi đánh anh, anh có nhớ ra không?”

“Hả!? Khoan đã—”

*Pọp*.

Có một cảm giác ấm ấm trên đầu tôi.

“Ối giời!”

Một xác mèo treo lủng lẳng trước mặt, khiến tôi ngửa người ra sau. À không. Không phải đồ thật. Tôi nhanh chóng hiểu ra mình bị cái gì đánh. Chính là con thú nhồi bông cô ta đang cầm lủng lẳng.

*Pọp*. *Pọp*.

…………。

“Anh nhớ ra chưa?”

“Rồi— à, không phải.”

Tsukaya bĩu môi, lại giơ con thú nhồi bông hình xác mèo lên.

“Khoan đã, đợi đã!”

“Chuyện gì thế? Anh nhớ ra chưa?”

“Tôi muốn cô bình tĩnh nghe tôi nói… Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả.”

“Có vẻ vẫn chưa đủ nhỉ.”

Tsukaya lại giơ con thú nhồi bông lên.

“Thật mà!”

Bị cái đó đập thì không đau, nhưng mà… nói sao nhỉ? Kiểu như, bị tổn thương tinh thần ấy. Hay nói đúng hơn là bị làm nhục.

“Ưm… lạ thật đấy.”

Tsukaya cài lại con thú nhồi bông vào đồng phục, rồi bĩu môi. Này, ngược rồi đấy? Cái bộ não được làm giả một cách kỳ lạ kia cứ như sắp rơi ra rồi kìa, không sao chứ?

“Lớp trưởng bảo anh sẽ cho tôi lời khuyên mà.”

Là cái trò của Ryuugamine à!

“Nghe nói anh hỗ trợ rất tuyệt vời. Ngay cả Ma Vương cũng khen ngợi anh đấy? Cô ấy nói anh luôn đưa ra những lời khuyên chuẩn xác, giúp cô ấy nảy ra vô số ý tưởng hủy diệt nhân loại rực rỡ như sao trời.”

Xạo! Tôi có làm gì đáng để khen đâu!

Kimura! Saitou! Thật đấy! Tôi vô tội! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Tôi chỉ là một Dân làng bình thường không có Cá tính gì đặc biệt thôi mà!

“Thế nên tôi mới đến để nhờ tư vấn. Anh là Satou Jirou đúng không?”

Bị chính Tsukaya và cả những con thú nhồi bông đáng sợ treo lủng lẳng trên người cô ta nhìn chằm chằm, tôi có cảm giác như một con ếch bị rắn trừng mắt.

Nếu dính dáng đến Cá Tính Giả, thì một người bình thường như tôi chỉ có thế này thôi. Bằng mọi giá phải trả lời câu hỏi một cách thành thật. Không thể trốn được.

“…Đúng vậy ạ.”

Kimura và Saitou lại chắp tay, kiểu như: “Chia buồn cùng mày nhé.”

Khốn kiếp, đúng là lũ bạn chẳng có nghĩa khí gì cả!

Tôi không hiểu một Cá Tính Giả hiếm có như Tử Linh Sư lại có chuyện gì cần tư vấn một người bình thường không có cá tính như tôi, nhưng rõ ràng không nên làm điều đó trong lớp học.

Dù sao thì quá nhiều người ở đây. Hơn nữa, đã gọi là tư vấn thì chắc cô ta đang gặp rắc rối gì đó. Mấy đứa bạn tôi chắc chỉ coi chúng tôi như những hòn đá ven đường mà thôi, nhưng tôi thì không. Khác với khi bị Cá Tính Giả gây khó dễ, nếu là người cùng “Dân làng” thì tôi có thể lấp liếm câu hỏi cho qua, nhưng tôi không muốn trở thành một kẻ tầm thường ba hoa chuyện riêng tư của người khác, cũng chẳng muốn bị nghĩ là giả bộ làm người tốt.

Vậy thì, tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện là tốt nhất.

Và thế là, chúng tôi đến sân trong của khu nhà học cũ.

Gần đây, tôi đến đây ăn trưa khoảng một lần một tuần. Có khi Ryuugamine cũng đi cùng, có khi không. Khi đi cùng thì chúng tôi nói chuyện phiếm linh tinh… Chẳng lẽ những cuộc trò chuyện đó đã vô tình cho cô ta gợi ý gì về kế hoạch tiêu diệt nhân loại ư?

Ưm.

Nếu bị hỏi thì với vị trí của tôi, không thể không trả lời, nên có lẽ để tránh điều đó thì tốt nhất là không nên đến đây… Nhưng mà tôi thích nơi này. Nó yên tĩnh, và bản tính của Dân làng là hễ nghe thấy gì là lại dựng tai lên hóng chuyện, nhưng ở đây thì không cần phải lo lắng điều đó.

“Có chuyện gì thế?”

Tsukaya ngồi xuống chỗ mà Ryuugamine vẫn thường ngồi, rồi nghiêng đầu. Mấy con thú nhồi bông xác chết treo lủng lẳng cũng nghiêng đầu theo. Chắc là có cơ chế liên kết gì đó, nhưng nhìn bề ngoài thì không thể biết được. Mà tôi cũng chẳng muốn nghe giải thích đâu.

“Không, không có gì. Đừng bận tâm.”

“Vậy à. Mà nói thật thì, chỗ này đẹp thật đấy. Tôi không biết trường này lại có một nơi như thế này.”

À—.#### 4

[IMAGE: ../Images/..]

"Anh chính là 《Ông Tư Vấn》 à?"

Tôi đang cùng Kimura và Saitou ăn cơm trưa như mọi ngày, bỗng có một nữ sinh cất lời hỏi tôi như thế… Khoan đã, sao mỗi cái vĩ ngữ "desu" lại phát âm nghe cứ là lạ, như tiếng Anh vậy nhỉ?

Tôi chẳng hiểu cô ta đang muốn nói "anh" là ai, nên ba đứa tôi dừng bữa, ngẩng đầu nhìn người vừa cất tiếng.

Ối, dễ thương ghê.

Dễ thương thật đấy, mà… ừm? Sao cứ thấy quen quen nhỉ?

À! Cùng lớp mà!

Không, nhưng mà không chỉ có vậy, còn có gì đó ấn tượng hơn, kiểu như khắc sâu vào trong óc, tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ đến mức khiến tôi cứ có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Là Cá Tính Giả – chỉ nhìn một cái là biết ngay.

Đồng phục của cô ấy giống hệt bọn tôi, nhưng cũng giống như thanh kiếm của Tsubasa, đâu chỉ có thế. Khắp người cô ta treo lủng lẳng đủ thứ kỳ quặc.

Đó là những con thú nhồi bông.

Thế nào là kỳ quặc ư? Cứ nhìn tận mắt một lần là biết ngay. Mấy món đồ đó được lấy cảm hứng từ động vật như thỏ, mèo, ngựa, v.v., nhưng con nào con nấy – đều là xác chết. Hơn nữa, rõ ràng là đang trong giai đoạn phân hủy. Không thể nào khác được. Xương cốt lòi cả ra, có con còn lòi cả nội tạng. Cả não nữa. Nhưng chúng hoàn toàn không được làm chân thực, nên dù trông ghê rợn nhưng lại có chút gì đó đáng yêu.

Cô nữ sinh ấy đã khâu vô số những con thú nhồi bông như vậy lên bộ đồng phục của mình. Rốt cuộc cô ta là Cá Tính Giả hệ gì vậy?

"Tsukaya? Có chuyện gì thế?"

Saitou, cái thằng bách khoa toàn thư, lẩm bẩm.

Tsukaya – à! Nhớ rồi!

Hình như là 《Tử Linh Sư》 thì phải.

Ra vậy. Thảo nào lại ăn mặc thế này. Tử Linh Sư tức là người điều khiển tử thi. Dù gọi là tử linh nhưng thực chất họ điều khiển xác chết, nên cũng được gọi là Thợ Săn Zombie. Đây là một Cá Tính Giả không được trọng dụng, thậm chí bị ghét bỏ còn hơn cả Ma Vương nữa.

Lý do là vì cách họ duy trì bản dạng đặc trưng của Cá Tính Giả. Giống như Dũng Giả Tsubasa mang kiếm bên mình, Tử Linh Sư lại mang xác chết đi khắp nơi. Chủ yếu là xác động vật nhỏ, nhưng nghe nói có cả những tay chơi mạnh bạo từng cõng cả xác ông nội đã mất đi học.

– Trên đây là lời của Saitou.

Nhưng mà, mấy thứ cô ta mang không phải đồ thật đúng không? Rõ ràng là thú nhồi bông mà. Chẳng lẽ bên trong có đồ thật ư—

"Có nghe không thế?"

Quả nhiên là tôi à?… Chắc là tôi rồi. Rõ ràng cô ta chỉ nhìn mỗi tôi. Nói thế nghe hơi sướt mướt nhưng đơn giản là Kimura với Saitou không lọt vào mắt xanh của cô ta mà thôi. Mà khoan, sao tôi lại lọt vào mắt cô thế?

"Khoan đã."

"Hả? À, xin lỗi. Ừm, tôi nghe đây. Nghe nhưng mà – có chuyện gì?"

Cô ta khẽ nhíu mày. Đôi lông mày trắng như tuyết cùng màu tóc cong thành hình chữ bát. Lông mày trắng đấy, nhưng không gây ấn tượng nổi bật là do cá tính của những Cá Tính Giả khác quá mạnh, hay do mắt người ta cứ bị mấy con thú nhồi bông kia thu hút nên không để ý, cái nào đúng hơn nhỉ? Cả hai ư?

"Thế nên mới nói. Anh là ông tư vấn, đúng không?"

Chuyện gì thế này? Kimura và Saitou cũng nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi tương tự. Không, thật sự là tôi không biết. Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả. Dù tôi có vai trò là Phó lớp trưởng, phụ trách tổng hợp các vấn đề của bạn cùng lớp rồi trình lên Lớp trưởng, nhưng có phải chuyện đó không? Mà tôi cũng chưa từng làm việc đó lần nào cả.

"…Nếu tôi đánh anh, anh có nhớ ra không?"

"Hả!? Khoan đã—"

*Pọp*.

Có một cảm giác ấm ấm trên đầu tôi.

"Ối giời!"

Một xác mèo treo lủng lẳng trước mặt, khiến tôi ngửa người ra sau. À không. Không phải đồ thật. Tôi nhanh chóng hiểu ra mình bị cái gì đánh. Chính là con thú nhồi bông cô ta đang cầm lủng lẳng.

*Pọp*. *Pọp*.

…………。

"Anh nhớ ra chưa?"

"Rồi— à, không phải."

Tsukaya bĩu môi, lại giơ con thú nhồi bông hình xác mèo lên.

"Khoan đã, đợi đã!"

"Chuyện gì thế? Anh nhớ ra chưa?"

"Tôi muốn cô bình tĩnh nghe tôi nói… Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả."

"Có vẻ vẫn chưa đủ nhỉ."

Tsukaya lại giơ con thú nhồi bông lên.

"Thật mà!"

Bị cái đó đập thì không đau, nhưng mà… nói sao nhỉ? Kiểu như, bị tổn thương tinh thần ấy. Hay nói đúng hơn là bị làm nhục.

"Ưm… lạ thật đấy."

Tsukaya cài lại con thú nhồi bông vào đồng phục, rồi bĩu môi. Này, ngược rồi đấy? Cái bộ não được làm giả một cách kỳ lạ kia cứ như sắp rơi ra rồi kìa, không sao chứ?

"Lớp trưởng bảo anh sẽ cho tôi lời khuyên mà."

Là cái trò của Ryuugamine à!

"Nghe nói anh hỗ trợ rất tuyệt vời. Ngay cả Ma Vương cũng khen ngợi anh đấy? Cô ấy nói anh luôn đưa ra những lời khuyên chuẩn xác, giúp cô ấy nảy ra vô số ý tưởng hủy diệt nhân loại rực rỡ như sao trời."

Xạo! Tôi có làm gì đáng để khen đâu!

Kimura! Saitou! Thật đấy! Tôi vô tội! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Tôi chỉ là một Dân làng bình thường không có Cá tính gì đặc biệt thôi mà!

"Thế nên tôi mới đến để nhờ tư vấn. Anh là Satou Jirou đúng không?"

Bị chính Tsukaya và cả những con thú nhồi bông đáng sợ treo lủng lẳng trên người cô ta nhìn chằm chằm, tôi có cảm giác như một con ếch bị rắn trừng mắt.

Nếu dính dáng đến Cá Tính Giả, thì một người bình thường như tôi chỉ có thế này thôi. Bằng mọi giá phải trả lời câu hỏi một cách thành thật. Không thể trốn được.

"…Đúng vậy ạ."

Kimura và Saitou lại chắp tay, kiểu như: "Chia buồn cùng mày nhé."

Khốn kiếp, đúng là lũ bạn chẳng có nghĩa khí gì cả!

Tôi không hiểu một Cá Tính Giả hiếm có như Tử Linh Sư lại có chuyện gì cần tư vấn một người bình thường không có cá tính như tôi, nhưng rõ ràng không nên làm điều đó trong lớp học.

Dù sao thì quá nhiều người ở đây. Hơn nữa, đã gọi là tư vấn thì chắc cô ta đang gặp rắc rối gì đó. Mấy đứa bạn tôi chắc chỉ coi chúng tôi như những hòn đá ven đường mà thôi, nhưng tôi thì không. Khác với khi bị Cá Tính Giả gây khó dễ, nếu là người cùng "Dân làng" thì tôi có thể lấp liếm câu hỏi cho qua, nhưng tôi không muốn trở thành một kẻ tầm thường ba hoa chuyện riêng tư của người khác, cũng chẳng muốn bị nghĩ là giả bộ làm người tốt.

Vậy thì, tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện là tốt nhất.

Và thế là, chúng tôi đến sân trong của khu nhà học cũ.

Gần đây, tôi đến đây ăn trưa khoảng một lần một tuần. Có khi Ryuugamine cũng đi cùng, có khi không. Khi đi cùng thì chúng tôi nói chuyện phiếm linh tinh… Chẳng lẽ những cuộc trò chuyện đó đã vô tình cho cô ta gợi ý gì về kế hoạch tiêu diệt nhân loại ư?

Ưm.

Nếu bị hỏi thì với vị trí của tôi, không thể không trả lời, nên có lẽ để tránh điều đó thì tốt nhất là không nên đến đây… Nhưng mà tôi thích nơi này. Nó yên tĩnh, và bản tính của Dân làng là hễ nghe thấy gì là lại dựng tai lên hóng chuyện, nhưng ở đây thì không cần phải lo lắng điều đó.

"Có chuyện gì thế?"

Tsukaya ngồi xuống chỗ mà Ryuugamine vẫn thường ngồi, rồi nghiêng đầu. Mấy con thú nhồi bông xác chết treo lủng lẳng cũng nghiêng đầu theo. Chắc là có cơ chế liên kết gì đó, nhưng nhìn bề ngoài thì không thể biết

[IMAGE: ../Images/..]

Chết rồi. Mình kéo cô bé này đến đây mà chẳng nghĩ ngợi gì, liệu có ổn không nhỉ? Thôi thì, đây dù sao cũng là khuôn viên trường, chắc không cần phải xin phép Ryuugamine đâu, nhưng cái địa điểm này, với cái cách đến đây, thì đúng là giống một căn cứ bí mật. Nếu đây là nơi bí mật mà Ryuugamine không muốn ai biết, thì mình đã quá dễ dãi rồi.

“À này,”

“Vâng.”

“Nếu được, cậu có thể giữ bí mật về nơi này không? Đây là chỗ yêu thích của Ryuugamine, hình như nó là đứa tìm ra đầu tiên. Hôm nay, mình chưa xin phép nó.”

“Đây là khuôn viên trường mà, em không nghĩ cần xin phép gì đâu ạ… nhưng được thôi ạ. Dù sao người giới thiệu anh cho em cũng là Ma Vương mà. Nếu Ma Vương đã coi trọng nơi này, em cũng sẽ giữ bí mật.”

Tuyệt vời. Phù, nhẹ cả người.

“Dù sao thì, anh thật tuyệt vời đó ạ. Dù chỉ là Dân làng A, vậy mà lại được Ma Vương chia sẻ bí mật. Anh thật sự là Dân làng A sao?”

“Ừm, chắc là vậy.”

Tsukaya nheo mắt dò xét, nhìn tôi từ đầu đến chân như thể đang đánh giá. Uầy… sao mà khó chịu thế nhỉ. Bị người ta nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như thế này, đúng là làm mình đứng ngồi không yên.

“Vậy, vậy thì, cậu có chuyện gì muốn hỏi ý kiến mình? Không biết có giúp được không, nhưng cứ nói đi, mình sẽ nghe.”

Tsukaya đột nhiên cụp mắt xuống, má trắng như tóc đỏ bừng lên.

“…Chuyện này đáng xấu hổ lắm ạ.”

Hả!?

Gì, gì cơ, chuyện đáng xấu hổ ư… chẳng lẽ… cô bé muốn thú nhận một sở thích kì quặc nào đó với một người bình thường như cục đá là mình sao!? Chà, nếu có một cục đá biết trả lời, chắc người ta cũng muốn tâm sự lắm chứ!

…Không, không thể nào. Tuyệt đối không.

Bình tĩnh lại đã. Hít sâu vào. …Được rồi.

“—Ồ, sớm vậy sao?”

“Á!”

Tim ngừng đập! Tim chắc chắn đã ngừng đập trong một thoáng! Cái tên này—

“Ryuugamine!”

Tôi quay về phía tiếng nói vọng xuống, vung nắm đấm đang siết chặt. Dĩ nhiên là không tới. Ryuugamine Ouko đang treo ngược người trên một cành cây to vươn ra ngay cạnh chiếc ghế dài, đầu gối vắt vào cành! Cô là con dơi hay gì thế hả!

“Làm gì đấy! Nghe lén à, sở thích xấu tính thế!”

“Hừm. Nói khó nghe quá.”

Ryuugamine túm lấy cành cây, “xoay một vòng” như tập xà đơn rồi treo người xuống. Rồi sao nữa? Oa! Nó buông tay ra! Tuy chỉ cách mặt đất chưa đến hai mét, dưới là đất nên có thể không sao, nhưng—váy bị tốc lên hết rồi kia!

…Là ren trắng à.

Khoan, đừng có nghĩ là mình được lợi lộc gì chứ, đồ ngốc!

Không phải chuyện đó!

“Cô đang làm gì thế hả!”

“Ể? Có vấn đề gì sao?”

“Nguy hiểm chứ sao! Với lại… đú, đúng là nhìn thấy rồi! Phía trong váy ấy!”

Ryuugamine nhìn xuống váy mình, chỉnh lại vạt váy lộn xộn, nhưng không hề tỏ ra ngượng ngùng hay tức giận.

“Độ cao đó không nguy hiểm đâu ạ. Dù sao thì em cũng là người khá giỏi thể thao. Với lại… em không hiểu ngại là gì. Quần lót thì có gì đâu ạ. Chúng ta đều là con gái mà.”

“Con gái với nhau thì—”

…À, phải rồi. Thì ra là vậy. Đúng rồi. Bọn họ không coi những người bình thường như tôi là con trai—à không, là những con người bình đẳng. Cho nên, họ chẳng thấy xấu hổ gì đâu. Bản thân tôi, nếu để sách, cặp hay bụi bặm trong phòng thấy quần lót—thậm chí là khỏa thân, cũng chẳng thấy có gì.

“Anh sao thế ạ?”

“À, không sao…”

Haha, tự nhiên thấy đau đầu. Nước mắt muốn trào ra rồi. Ai mà khóc vì chuyện này chứ!

“…Thế nào?”

Tôi ngửa mặt lên trời hỏi. À, trời xanh quá!

“Cô làm gì thế?”

“Em ăn trưa xong rồi ngủ gà ngủ gật trên cây thôi mà? Chẳng phải hai người đến sau đó sao?”

“Thế thì sao không gọi ngay đi?”

“Thì em đã nói là ngủ gà ngủ gật rồi còn gì. Em tỉnh dậy vì nghe tiếng hai người đó. Người sai là bên anh chứ.”

Cái, cái kiểu nói chuyện gì mà khó chịu thế! Cái đuôi “sư” (すぅ) đó là sao hả!

“Vậy thì,”

Ryuugamine quay sang Tsukaya, như thể đã mất hứng thú với cuộc đối thoại với tôi.

“Cái—ừm… ừ…,”

Con bé này! Lại quên tên tôi rồi!

“Satou đấy! Satou! Là Satou Jirou, lớp phó của cô đó!”

“À, đúng rồi đúng rồi.”

Ryuugamine mỉm cười vỗ tay.

“À, đúng là tên đó thật. Ừm… là lớp phó đúng không?”

Quả nhiên là nó chẳng thèm nhớ.

Cuộc nói chuyện vô nghĩa gì thế này. Mà nói thẳng ra, đừng có gợi ý người ta đến tìm một người mà mình còn chẳng nhớ tên để xin lời khuyên chứ! Ngay từ đầu đã chẳng có tí tín nhiệm nào rồi.

Thôi thì, nói với mấy đứa này cũng chẳng ích gì.

“…Thế nào? Sao lại là tôi chứ?”

“Là sao ạ?”

“Chuyện hỏi ý kiến ấy! Mà này, làm sao một người bình thường như tôi có thể giải quyết được vấn đề của mấy người chứ?”

“Không phải vậy đâu ạ?”

Ryuugamine khúc khích cười.

“Có thể anh không nhận ra, nhưng trong lời nói của anh có những từ ngữ ẩn chứa dẫn đến câu trả lời. Đúng là gợi ý đó ạ. Việc có nhận ra hay không tùy thuộc vào người nghe, nhưng câu chuyện của các anh là vậy mà, đúng không?”

“Đúng không?” Thì cũng chịu thôi.

Đúng là, trong game thì nhiều Dân làng thường nói chuyện vòng vo. Nếu chúng tôi, những người bình thường, có tố chất đặc biệt, thì có lẽ bọn họ sẽ tự động suy ra lời khuyên nào đó từ lời nói của chúng tôi. Nghĩ lại thì, khả năng tiên đoán vượt trội của Tsubasa cũng giống ở chỗ là suy ra điều gì đó từ tình huống chứ không phải từ lời nói, đúng không? Dù vậy, bị đòi trách nhiệm vì những lời nói mà mình không cố ý thì cũng khó xử, mà được cảm ơn cũng khó xử.

“Dù vậy, sao lại là tôi? Chúng tôi đâu phải bạn bè đâu?”

Đó là sự thật. Người có năng lực đặc biệt và người bình thường không thể là bạn bè. Chúng tôi thấy họ khó hiểu, và họ không coi chúng tôi là người ngang hàng—đúng không?

Thế mà, này.

Ryuugamine Ouko. Cái vẻ mặt hơi tổn thương đó là sao? Vì đó là sự thật mà, đúng không? Chúng tôi được tạo ra như thế—phải vậy. Mà sao tim mình cũng đau thế này. Lạ thật.

“Dù không phải bạn bè thì…”

Một lúc sau, Ryuugamine Ouko với vẻ mặt có phần buồn bã, giọng dò xét nói. Dù là Ma Vương. Lại nói như thể đang quan tâm đến tôi vậy.

“Chúng ta là bạn cùng lớp mà. Nếu là lớp trưởng, chẳng phải nên giúp đỡ bạn cùng lớp khi họ gặp khó khăn sao…?”

Bình thường thì coi mình như cục đá mà lờ đi, đến khi cần thì mới nhờ cậy, vậy không phải là quá ích kỷ sao?

Lời nói đó gần như bật ra khỏi cổ họng nhưng tôi đã nuốt lại.

Không thể nói ra được, thật mà.

Với lại, những chuyện như thế đâu chỉ xảy ra giữa chúng tôi và những người có năng lực đặc biệt. Giữa những người bình thường cũng thường xuyên xảy ra. Hồi cấp hai, cũng có rất nhiều đứa dựa vào việc mình là ủy viên mà đùn đẩy việc vặt. Thậm chí, mấy đứa này còn không thèm để mắt đến chúng tôi nên những chuyện như vậy còn ít hơn.

…Vậy mà giờ lại nhờ cậy tôi, chứng tỏ là chuyện này nghiêm trọng lắm sao?

À thì, tôi cũng chẳng phải là không thích nghe chuyện. Chỉ là, nếu không chỉ có Tsubasa mà cả Ryuugamine cũng nhúng tay vào, rồi đến cả Tsukaya cũng góp mặt nữa thì e là tôi không kham nổi.

“Được thôi.”

Nhưng mà, ít ra cũng cho tôi thở dài một hơi đã chứ.

“Đúng như cậu nói, tôi quả thực là ủy viên lớp, và nghe chuyện thì tôi cũng có thể làm được thôi. Nhưng nếu đã vậy, sao cậu không thử nghe trước đi?”

“Tôi đã nghe rồi ạ.”

Ryuugamine hơi bĩu môi, nhưng gương mặt cô ấy có vẻ đã nhẹ nhõm hơn lúc nãy một chút, rồi cất lời.

“Đương nhiên rồi. Nhưng bọn tôi quen với việc lắng nghe hơn là trả lời. Thế nên trong những trường hợp như thế này, bọn tôi không giúp được nhiều lắm.”

“Không phải là nhiều lắm mà là không giúp được gì hết á.”

Trước lời của Tsukaya, Ryuugamine “Ưm…” một tiếng, rồi khẽ rụt vai xuống đầy thất vọng. Này, cô là Ma Vương đó, sao không giữ chút oai nghiêm gì vậy hả?

“Phó ủy viên. Thật sự thì, chỉ nghe thôi thì chẳng giải quyết được gì đâu ạ. Tôi cần một câu trả lời. Dù sao thì, xin anh cứ nói ra những gì mình nghĩ đi. Có thể với anh đó là chuyện vô ích, nhưng với tôi thì có khi lại khác đó ạ.”

“Vậy thì cứ đặt câu hỏi đi. Chúng tôi sẽ trả lời nếu được hỏi.”

Là vậy đó.

“Vậy thì? Cậu muốn tham vấn tôi chuyện gì?”

“Là cái này ạ.”

Tsukaya mở chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng, rồi lấy ra một vật quen thuộc từ bên trong. Không phải đồ hộp. Có một thứ gì đó giống đồ hộp dính vào, nhưng phía sau nó lại có một cái mặt nạ… Hay là mặt nạ phòng độc nhỉ? Dù sao thì, tôi cũng đã biết được thứ đó là gì.

Một chiếc mặt nạ phòng độc.

Đồng thời, sống mũi tôi cũng đau nhói. Tôi nhớ ra rồi. Nhớ lại lần đầu tiên tôi để ý đến Tsukaya.

Là vụ ở nhà ăn đó. Tsukaya là người ngồi ăn cạnh cái bánh mì, và Tsubasa thì làm rơi chiếc mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị sẵn, rồi con bé này đã đưa một chiếc thay thế. Nói cách khác… nó phe Tsubasa ư? À, không. Không phải. Trong số các Cá tính giả, chỉ có Ma Vương và Dũng Giả là đối địch rõ ràng. Những vai trò khác thì, tùy vào câu chuyện mà họ được phái đến, họ có thể là kẻ thù hoặc đồng minh của cả hai phe. Nghĩa là, ở thế giới này, họ không phải kẻ thù cũng không phải đồng minh – ngoại trừ một số Cá tính giả là con trai, những kẻ bu quanh Tsubasa.

Vậy thì? Cái mặt nạ này thì sao?

“Ấy, nhầm rồi ạ.”

Nhầm cái gì chứ!

Tsukaya cất chiếc mặt nạ phòng độc khiến tôi nhớ lại cái cảm giác đau nhói ở mũi.

Đúng vậy. Mới quên được chút đỉnh thôi mà. Nhắc lại để rồi lại không nuốt nổi cơm thì chịu thôi.

Thay vào đó, Tsukaya lấy một thứ khác từ sâu trong túi ra, rồi đưa thẳng về phía tôi.

……………

…Sợ quá!

Trông kiểu gì cũng là xác động vật – à, là thú nhồi bông đó mà! Lòi ra kìa! Nội tạng lòi ra kìa! Còn thật hơn cả cái mà nó treo trên đồng phục nữa chứ!

“Anh có biết tại sao tôi lại mang theo thứ này không ạ?”

Biết cái nỗi gì! Này— đáng sợ quá, đừng có đến gần nữa!

“Tôi, tôi không làm được ạ.”

Tsukaya thở dài.

“Tôi là một kẻ cực kỳ nhát gan đó ạ. Nhát đến mức tận cùng, chết người luôn đó ạ. Tôi là một kẻ thất bại đó ạ.”

Ơ… Câu chuyện chả ăn nhập gì cả?

Tôi tìm kiếm sự giúp đỡ, quay sang nhìn Ryuugamine. Nàng Ma Vương gật đầu lia lịa như muốn nói, “Tôi hiểu rõ lắm chứ.” Các cô tâm đầu ý hợp hay sao vậy hả? Câu chuyện vừa rồi thì có gì mà hiểu được chứ!… À không, chắc Ryuugamine đã được nghe giải thích trước rồi.

“Thế nào ạ?”

Thế nên, đừng có dúi cái con búp bê ghê tởm đó vào người tôi chứ!

[IMAGE: ../image/p166.jpg]

“Ơ, bảo thế nào thì…”

Khi tôi trả lời như vậy, Tsukaya cau mày quay sang nhìn Ryuugamine.

“…Không giúp ích gì cả.”

Bị nói nặng lời quá vậy.

“Không phải thế đâu.”

Ryuugamine hơi bĩu môi. Cái miệng chúm chím càng giống mỏ vịt hơn – trông cũng được phết.

“Chỉ là câu hỏi thiếu thông tin cơ bản thôi. Phó ủy viên là một Dân làng mà, nên phải cung cấp đầy đủ thông tin ban đầu chứ. Chẳng phải là lẽ thường tình nếu không bắt đầu từ đầu thì sẽ không có câu trả lời rõ ràng sao?”

Từ “lẽ thường tình” này sao mà tôi thấy sai sai quá vậy.

“Thì ra là vậy.”

Tsukaya gật đầu. Thế là không chỉ cái vật nó đang cầm trên tay mà cả con thú nhồi bông xác chết hơi “phá cách” treo trên đồng phục cũng gật theo. Chắc là có sợi dây nối vào hay gì đó? Đương nhiên, không đáp lại câu hỏi trong đầu tôi, Tsukaya lại quay sang nhìn tôi. Ôi. Lỡ nhìn thẳng vào mắt con thú nhồi bông rồi…

“…Tôi là một Necromancer đó ạ.”

Cái đó thì – tôi biết.

“Người ta gọi tôi là ‘Tử linh sư’, nhưng những linh hồn tôi điều khiển không phải là những thực thể không hình dạng như ma quỷ, mà là xác sống – những ‘thứ không sống’, tức là xác chết. Tôi có thể điều khiển chúng như những con rối, làm theo ý mình. Anh có hiểu ý này không ạ?”

Tôi không hiểu ‘ý’ mà Tsukaya nói là gì, nhưng ít nhất thì tôi cũng hiểu rằng Necromancer là người điều khiển xác chết.

“Là tạo ra zombie à?”

“Đó là ‘Người chết sống lại’ – Living Dead đó ạ. Chúng không bị ai điều khiển mà là những sinh vật đã sống lại, tự hành động theo bản năng. Xác chết mà Necromancer điều khiển chỉ là xác chết, nếu người thi triển không điều khiển thì chúng sẽ không nhúc nhích dù chỉ một li, và vốn dĩ chúng không sống.”

Hừm.

Zombie sống được hay không thì tôi không hiểu lý lẽ lắm, nhưng dù sao thì tôi cũng biết rằng thứ Necromancer điều khiển khác với zombie.

Vậy thì? Vấn đề là gì đây?

“Anh vẫn chưa hiểu sao?”

“Ừm… cũng hơi hơi.”

Sau đó, Tsukaya cắn chặt môi. Khoan đã, cái vẻ mặt gì thế kia. Má cũng đỏ nữa. Sao mà trông cứ như bị đe dọa, bị ép làm chuyện đáng xấu hổ ấy. Kiểu như, ‘Nếu không muốn bị vạch trần thì vén váy lên cao nữa đi’ hả? Không! Đương nhiên tôi chưa bao giờ làm chuyện đó đâu nha!? Chỉ là cảm giác, cảm giác thôi!

“Đành, đành vậy…”

Hả? Thật sao? Vén váy lên hả? – Không phải! Ngốc nghếch quá, mình!

Tsukaya nhìn chằm chằm vào tôi như thể đã hạ quyết tâm. À không, là lườm thì đúng hơn. May mà con bé này không phải Cá tính giả có kỹ năng Medusa. Mà dù có là thế thì ở đây cũng không biến thành đá được đâu… nhưng mà đáng sợ chứ?

“Anh nghe rõ đây nha? Đây là bí mật của ba người chúng ta đó nha? Nếu sau này, có ai khác biết được… tôi sẽ giết anh rồi treo lên đi bộ đó ạ.”

Sợ quá!

Cái gì mà cười đó, Ryuugamine! Chỗ này có gì mà cười chứ!

“Tsuka-chan. Vấn đề là cậu không làm được điều đó mà, phải không?”

“Ư— Đúng là như vậy ạ…”

Mấy cô tự hiểu nhau thế thôi à! Tôi về thật đó nha?!

Sau đó, chắc không phải là suy nghĩ của tôi bị lộ hết ra ngoài đâu, Tsukaya lần này thật sự chỉnh lại dáng ngồi, nhìn thẳng vào tôi, rồi thở phì ra một hơi,

“…Tôi không thể chạm vào xác chết được ạ.”

Con bé thú nhận.

Ừm… Cái đó thì sao đây?

Necromancer mà? Chắc là tệ hại lắm nhỉ? Giống như đầu bếp sushi không chạm vào sashimi, hay người bán takoyaki không chạm vào bạch tuộc, hoặc thợ làm bánh mì không chạm vào bột mì, đại khái là thế hả?

“…Cái đó thì sao mà thành nghề được chứ.”

Vừa nói vậy là tôi bị Tsukaya lườm rồi. Bị lườm bằng đôi mắt rưng rưng.

“Thế nên tôi mới đến tham vấn đó ạ.”

Đúng rồi. Xin lỗi.

“Không nhưng mà, cái đó bảo tôi phải làm sao đây – tôi chỉ là người bình thường thôi mà?”

Làm sao mà tôi biết được phải làm gì để con bé có thể chạm vào tử thi cơ chứ? Đây là lĩnh vực gì mà cần chữa trị vậy? Bác sĩ tâm lý à? Nếu vậy thì chịu hẳn rồi. Tôi làm gì có kỹ năng đó. Chưa từng học qua bao giờ. Bó tay. Tuyệt đối bó tay.

Mặc dù vậy.

Ôi chao... Nó đang đợi đấy. Đợi câu trả lời của tôi kìa.

Dù bị nhìn bằng ánh mắt đó thì tôi cũng có làm được gì đâu chứ. Mà cái con rồng Ryūgamine đó, đúng là lắm chuyện thật. Ngươi chỉ tự ý bóc tách những lời nói của ta ra, rồi chắp vá lại theo ý mình để mà hành động thôi chứ gì! Tôi có gợi ý gì đâu. Lại còn gộp chung cái chuyện đó với tư vấn cuộc sống rồi đẩy hết cho tôi, đúng là quá đáng mà!

...Haizz.

Thôi được rồi, dù sao thì cứ thử sắp xếp lại xem sao.

Thứ nhất.

Tsukaya Mairi là một Tử linh sư.

Thứ hai.

Tử linh sư làm việc với tử thi.

Thứ ba.

Tsukaya Mairi không chạm vào tử thi được.

Và nữa.

Vì công việc của Tử linh sư là điều khiển tử thi, nên việc không thể chạm vào tử thi chính là một mối nguy hiểm nghề nghiệp đối với một Tử linh sư.

À, chắc là thế này.

...Thế rồi sao?

Tôi phải làm gì đây? Rõ ràng là chẳng thể làm gì được mà! Có hỏi tôi phải làm gì thì ngoài việc trả lời là không thể làm gì được, tôi còn biết nói gì nữa?

Bó tay. Xin lỗi Tsukaya, nhưng thật sự là bó tay.

"Anh phó lớp trưởng đang làm vẻ mặt như thể bị ép buộc quá đáng vậy nhỉ?"

Ryūgamine này, đó là lời nên nói với vẻ mặt tươi cười sao?

"À, tôi cũng nghĩ là vậy mà. Tôi đã biết trước là mọi chuyện sẽ thành ra thế này rồi."

"Nếu vậy thì..."

Ối. Lỡ nói giọng hơi gay gắt rồi. Nếu vậy thì sao lại giới thiệu tôi? Chẳng lẽ đây là một đòn tấn công mới trong kế hoạch tiêu diệt nhân loại? Tôi không rõ việc gây khó dễ cho tôi thì sẽ dẫn đến cái gì, nhưng có phải là như vậy không?

"Đâu có phải là gây khó dễ gì đâu?"

Nó nói cứ như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

"Tsukachan à. Cô tiếp cận vấn đề sai cách rồi."

Nó tự mãn vẫy vẫy ngón tay giơ lên. Tsukaya nhìn theo, lông mày khẽ chau lại.

"...Nghĩa là sao vậy ạ?"

"Không được cứ thế mà trực tiếp đòi hỏi câu trả lời từ một 『Dân làng』 đâu. Chẳng nhận được gì đâu. Vốn dĩ họ đâu có biết câu trả lời như một đáp án cụ thể. Họ không được ban cho điều đó. Việc của chúng ta là từ những trải nghiệm, kiến thức của họ, từ những thông tin được rải rác như những mảnh ghép xếp hình, đọc ra được điều hữu ích mới là quan trọng. Cô không được dạy vậy sao?"

"À thì ra là vậy..."

Tsukaya trầm ngâm suy nghĩ.

Mấy người học mấy cái đó ở đâu mà chúng tôi không biết vậy? Đúng là thỉnh thoảng thấy mấy đứa này biến mất... À ra là vậy. Tôi cứ tưởng yên tĩnh thì hòa bình thôi. Tức là sao? Mấy đứa này trông có vẻ không bận tâm gì đến chúng tôi, nhưng thực ra lại để ý đến chúng tôi một cách bất ngờ sao?

Nhưng mà.

"Này!"

Tôi cứ nghĩ sẽ bị lờ đi, nhưng cả Ryūgamine và Tsukaya đều quay lại nhìn tôi.

"Cái chuyện phức tạp về câu hỏi vừa rồi ấy, là chuyện ở thế giới bên kia, đâu có áp dụng được với chúng tôi ở thế giới này đâu phải không?"

"Cũng không hẳn thế đâu. Các anh biết về thế giới này nhiều hơn mình nghĩ đấy. Chỉ là không biết cách sử dụng hiệu quả mà thôi."

Đang khen hay đang châm chọc vậy, cái nào đây? Chắc Ryūgamine lần này cũng biết tôi đang nghĩ gì, nhưng chỉ mỉm cười rồi quay sang Tsukaya.

"Vậy nên, Tsukaya-san. Hãy thay đổi cách tiếp cận và hỏi lại nhé."

"Em hiểu rồi ạ."

À, nó chấp nhận rồi kìa.

Thôi được rồi, muốn làm gì thì làm đi. Tôi không nghĩ kiến thức của mình có ích gì đâu, nhưng nếu mấy người đã nghĩ vậy thì tôi sẽ trả lời bao nhiêu cũng được.

"Nhưng mà, em phải hỏi thế nào đây ạ?"

"Ừm..."

Ryūgamine suy nghĩ một lúc, rồi nhìn thẳng vào tôi.

"Vậy thì. Anh phó lớp trưởng. Nếu anh phải làm một công việc liên quan đến tử thi, anh sẽ làm ở đâu?"

Hả!? Cái việc gì thế hả? Đâu có cái công việc đó!

À, không.

Chắc là cũng không phải là không có nhỉ?

Nếu là các ngành liên quan đến tang lễ hay bệnh viện thì có thể có thật. Trong mấy chuyện đô thị thì cũng nghe nói có công việc rửa xác chết nữa.

Nhưng mà, học sinh cấp ba mà nộp đơn xin việc đó thì chắc không được nhận đâu nhỉ? Mà ngay từ đầu, có chỗ nào tuyển cái đó không?

"Không, chắc là vẫn không có đâu nhỉ?"

"Thế à..."

Ryūgamine nhíu mày, có vẻ hơi suy nghĩ.

"...Vậy thì, anh phó lớp trưởng. Khi nghe đến từ tử thi, anh liên tưởng đến điều gì?"

"Liên tưởng đến gì á... thì chỉ liên tưởng đến tử thi thôi. Mà cũng đâu phải thứ gần gũi gì đâu. À, có lẽ tương lai sẽ có lúc như vậy, nhưng tôi chưa từng đi đám tang bao giờ."

"Vậy thì, chưa từng nhìn thấy sao?"

"À..."

Định trả lời là chưa, nhưng tôi dừng lại. Vì mấy con thú nhồi bông treo trên áo Tsukaya lọt vào mắt tôi. Khi nói đến tử thi, tôi nghĩ ngay đến xác người, nhưng không nhất thiết là người, xác chết vẫn là xác chết thôi. Ví dụ như động vật. Ví dụ như côn trùng. Những thứ đó thì tôi đã thấy bao nhiêu lần rồi.

"Xác mèo thì có thấy rồi. Ấy, cái đoạn quốc lộ cạnh khu phố thương mại ấy, thỉnh thoảng lại có mèo bị xe cán đó."

"Tần suất là bao nhiêu ạ?"

"Thỉnh thoảng thì cũng... khoảng một, hai lần một năm? Đại loại vậy thôi."

Ryūgamine và Tsukaya nhìn nhau thở dài.

"Thế thì chịu rồi ạ."

"Đúng vậy."

Dù có nói vậy thì tử thi cũng đâu phải là thứ dễ gặp... À.

"Sao vậy?"

Ryūgamine nghiêng đầu hỏi.

"À, không. Gọi cái đó là tử thi thì hơi, mà phải nói là khá kỳ cục đó... Nhưng tôi nghĩ liệu thức ăn có phải cũng là thế không nhỉ?"

"Thức ăn, ạ?"

"Ừ."

Thường ngày thì chẳng bao giờ nghĩ đến, nhưng nguyên liệu làm thức ăn chính là tử thi—là một phần của sinh vật đã chết. Thực vật thì dù được thu hoạch rồi vẫn có nhiều loại còn sống—khoai tây chẳng hạn, vẫn mọc mầm được—nên rất khó phân biệt cái nào là tử thi, cái nào không. Nhưng thịt và cá thì khác. Dù có qua chế biến thì cũng đâu có còn sống nữa.

Tức là, đó là tử thi.

"Thịt chẳng hạn, hay cá... Chẳng phải cũng có thể nói là vậy sao? Thịt ấy, dù là gà, bò hay heo thì cũng không được bán ở dạng có thể gợi nhớ đến hình dáng lúc còn sống của chúng, nhưng gốc gác thì vẫn là tử thi của chúng đúng không? Cá thì còn lộ liễu hơn nữa. Mấy con nhỏ ấy, người ta bắt về, chết rồi thì cứ thế mà đóng gói nguyên con bán ở siêu thị đó."

............

...Sao vậy? Sao hai người lại làm vẻ mặt như vừa thành công vang dội thế kia?

Ể? Ơ?

Đi đâu thế kia, này! Tôi hết giá trị lợi dụng rồi sao!?

...Chẳng hiểu gì cả. Cái cuộc nói chuyện vừa rồi có thu được cái gì không vậy? Nhìn dáng vẻ của hai đứa nó thì có vẻ là có thật.

Dù thế nào đi nữa, hai đứa này đúng là một bí ẩn.

"Satou-kun, cậu đi xem giúp tôi một chút được không?"

Đã ba ngày sau buổi học chiều hôm đó. Tôi bị Dekkaa Sensei gọi lên phòng giáo viên và đột nhiên được nhờ vả như vậy... À, cô ơi... Chưa có lời dẫn mà nói vậy thì con chịu thôi ạ.

"Thật ra thì..."

Cô giáo đưa cho tôi một tờ giấy. Nó rất đơn giản, chỉ cần liếc qua là có thể đọc hết nội dung. Một lá đơn xin làm thêm. Đã có chữ ký và đóng dấu.

"Tsukaya làm thêm ạ?"

Cái tên trên đơn là của con bé.

"Đúng vậy đó."

Thầy Dekkaa thở dài thườn thượt, như thể muốn nói ‘khổ quá đi mất thôi’. Ấy chết… cô Dekkaa ơi, với bộ đồ cổ khoét sâu hun hút thế kia thì cô đừng có chắp tay lại trước ngực nữa được không ạ? Cái khe ngực cứ thế đập thẳng vào mắt em rồi đấy! Cô có hơi coi thường cái bản năng của mấy thằng con trai mới lớn bọn em đấy nhé! Chết tiệt… phải nghĩ về mấy công thức toán học mới được.

…Phù.

Thế là tạm thoát nạn! Xin cô đấy, cô Dekkaa!

“Trò sao thế?”

Dạ không, không có gì ạ.

“Thế thì… trò có thể giúp cô không? Dù sao thì đây là lần đầu tiên ‘mấy đứa nó’ đi làm thêm thế này, nên các thầy cô khác cũng có vẻ lo lắng lắm.”

“Vậy thì chẳng phải cô Dekkaa tự mình đi xem sẽ tốt hơn sao ạ? Như thế chắc chắn hơn nhiều so với việc nghe lời đồn của em chứ.”

“Cô không được phép đi.”

Cô Dekkaa lại thở dài một hơi thật nặng nề.

“Không được phép ạ?”

“Đúng vậy. Ủy ban Giáo dục đã ra thông báo là giáo viên không được can thiệp vào các Cá tính giả bên ngoài trường học. Vì vậy… cô mới đề cử trò đi xem xét tình hình của Ryuugamine và mấy đứa nó.”

Cô Dekkaa bất chợt cúi người về phía trước và vẫy tay gọi tôi lại.

Đương nhiên là tôi nghe theo.

Ôi mẹ ơi… cô ơi, lộ hết cả ra rồi kìa! À, tất nhiên là cô có mặc áo ngực, nhưng vẫn quá đủ để gây ‘thiệt hại’ rồi! Lại còn gần nữa chứ! Ư… ừm, mùi hương dễ chịu thật… Không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này! Cái gì mà ‘đề cử’ chứ!

“C… cô, có chuyện gì thế ạ?”

Tôi cũng vô thức hạ giọng.

“Ừm… có vẻ như Ủy ban Giáo dục đánh giá cao việc trò đã kiềm chế các hoạt động của Dũng Giả. Trò làm tốt quá nên cô mới nói, Hiệu trưởng cũng đã chỉ thị rằng phải cố gắng để trò ở bên cạnh Ryuugamine càng nhiều càng tốt, thế nên, việc con bé chọn trò làm Phó lớp trưởng thật sự là may mắn quá.”

Không phải đâu cô ơi. Em đâu có kiềm chế Tsubasa. Chỉ là thằng đó tự động nhắm vào em thôi. Hơn nữa, thằng đó cũng chỉ không còn chủ động tìm kiếm cái ác nữa thôi, chứ nếu gặp cái ác ngay trước mắt là nó phản ứng ngay lập tức mà.

Với lại… em có làm tốt đâu cơ chứ?

Đâu phải là Tsubasa không còn gây sự với em nữa, mà thậm chí Ryuugamine còn lôi em vào đủ thứ rắc rối, thành ra em có cảm giác mình còn gặp đủ thứ chuyện tồi tệ hơn ấy chứ.

“Chính vì vậy đó.”

Cô Dekkaa, dù là vô tình hay cố ý, lại càng tiến gần hơn về phía tôi, đôi tay kẹp chặt vòng một đồ sộ của mình.

…C… có phải là phần thưởng không ta?

Điên rồi sao, mình! Đâu có chuyện đó đâu!

“Giúp cô nhé, trò?”

Haizzz…

Đương nhiên là tôi chẳng có quyền từ chối nào rồi.

Thế nhưng, tôi không đơn độc.

“Chậm rồi đấy.”

Ngày hôm sau, khi tôi đang định với tâm trạng nặng nề đi đến chỗ làm thêm của Tsukaya theo lời nhờ vả của cô Dekkaa, thì Ryuugamine đã đợi sẵn tôi ở tủ giày.

Cô Dekkaa chẳng nói gì với tôi cả. Chuyện về Ryuugamine cũng không được nhắc đến, nên tôi cứ nghĩ là mình phải đi xem một mình.

“Trò đang làm cái mặt gì mà như bị hồ ly giỡn vậy?”

Cái gì vậy? Mặt tôi trông thế nào cơ chứ. Mà nói thật, hồ ly giỡn cái gì chứ?

…………

K… cái gì tôi vừa tưởng tượng ra thì đó là bí mật!

“R… Ryuugamine. Cô làm gì ở đây thế này?”

Với cái câu ‘chậm rồi đấy’ kia, thì hẳn là cô ấy đợi tôi, nhưng tôi không hiểu lý do.

À.

Hay là cô ấy đến để ngăn tôi đến chỗ Tsukaya?

Có thể lắm.

Tôi không biết Tsukaya đã nắm được cái gì từ vụ tư vấn lần trước, nhưng nếu cô nàng lợi dụng chuyện đó để vạch ra một kế hoạch tiêu diệt nhân loại mới, thì việc cô nàng không muốn tôi đi cũng không có gì lạ. Cô nàng ở đây có nghĩa là cô nàng cũng biết tôi đến xem xét tình hình theo lời nhờ của cô Dekkaa, chứ không phải do tôi tự ý đi đâu.

Nghe vậy, Ryuugamine có vẻ hơi khó chịu.

“Chẳng có gì là ‘gì’ cả. Tôi nghe nói trò đi xem tình hình của Tsukaya nên tôi mới đợi để đi cùng trò đấy thôi.”

“À… ừm, cảm ơn cô.”

“Ơ? Trông trò có vẻ không vui lắm nhỉ.”

Lộ liễu đến thế sao?

“Thôi, chắc tôi tưởng tượng thôi. Làm gì có chuyện đó.”

Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy, nhưng đành kiềm chế. Nếu chọc vào bụi rậm mà rắn bò ra thì còn đỡ, chứ lỡ đâu lại lòi ra rồng thì gay to.

Ryuugamine cầm chiếc cặp da trước người, nở một nụ cười rạng rỡ.

“Vậy thì chúng ta đi thôi.”

Ừm… Sau giờ học, đang định về thì có một cô gái xinh đẹp đợi ở tủ giày và rủ về cùng, nhìn tình huống này đúng là như một giấc mơ vậy… nhưng khi người đó là Ma Vương thì không hiểu sao tôi lại thấy sống lưng lạnh toát, liệu có phải là tôi định kiến không nhỉ?

Thôi, dù sao thì cô nàng này cũng không phải kẻ xấu. Cũng như những Cá tính giả khác, chỉ là gây phiền phức cho người khác thôi.

[IMAGE: ../Images/00000.jpg]

Ryuugamine quay gót, bước đi trước. Thái độ như thể đương nhiên là tôi sẽ đi theo vậy. Mà đúng là như vậy thật. Khi chúng tôi sánh bước bên nhau, những học sinh đang định về nhà hay những người đang sinh hoạt câu lạc bộ đều nhìn về phía chúng tôi. Đúng là nổi bật thật. Sau vụ ở căng tin, chuyện Ryuugamine là Ma Vương đã lan truyền khắp nơi, và giờ cô nàng là người nổi tiếng ngang hàng với Tsubasa. Còn tôi, có lẽ bị coi là tiểu quỷ đi theo Ma Vương chăng? Ánh mắt của họ đúng là như vậy đấy.

“Mà nói đi cũng phải nói lại.”

Ryuugamine nói, vẻ không hề bận tâm đến những ánh mắt xung quanh.

“Cô Dekkaa cũng nên tự nhiên mà nhờ tôi thì tốt hơn.”

May mà đó không phải là câu hỏi. Nếu bị hỏi ‘trò có nghĩ vậy không?’ thì tôi không thể không trả lời.

Cô Dekkaa không phải là ngại ngùng đâu. Người bình thường rất khó mà nhờ vả Cá tính giả. Bọn họ có thể gạt bỏ chúng tôi ra khỏi ý thức tùy theo tâm trạng. Tức là, những lời nhờ vả cũng có thể bị lãng quên một cách dễ dàng chỉ vì một lý do nào đó. Hình như bọn họ không phải lúc nào cũng cố ý làm vậy, nên không thể nói là tốt hay xấu. Chỉ là không chắc chắn mà thôi.

May mắn là tôi không cần phải trả lời rằng vì thế nên cô giáo mới nhờ tôi. Nếu nói như vậy thì Ryuugamine có thể sẽ buồn. Tôi không muốn làm điều đó.

Thôi, đổi chủ đề thôi.

“À… việc Tsukaya bắt đầu đi làm thêm có liên quan gì đến chuyện bữa trước không?”

Cái vụ không chạm vào xác chết ấy.

Nghe vậy, Ryuugamine nở một nụ cười mà từ “cười ranh mãnh” là chính xác nhất. Đó là nụ cười tinh nghịch, chứ chưa đến mức gọi là mưu mô.

“Hoàn toàn có liên quan ạ.”

Vậy thì tốt… hay không nhỉ?

“Câu chuyện của trò đã trở thành một gợi ý rất rất hay. Tôi đã nhờ công ty dịch vụ chuyên nghiệp của gia đình giới thiệu một nơi tốt để Tsukaya đến phỏng vấn, và cô ấy đã trúng tuyển. Mới có vài ngày thôi, nhưng hôm qua thì cô ấy đã ít ngất xỉu hơn hôm kia rồi đấy!”

Tsukaya rốt cuộc đang làm công việc gì vậy chứ!

Sẽ sớm biết thôi, nhưng vẫn thấy tò mò.

Nhưng mà… công ty dịch vụ chuyên nghiệp của gia đình ư? Nhìn cái cách cô nàng cư xử, tôi lờ mờ đoán rằng đây là tiểu thư nhà giàu, nhưng có thật là như vậy không?

Ít nhất là trong cuộc đời tôi cho đến giờ, kể cả nhà tôi, hay nhà bạn bè tôi, đều không có cái gọi là công ty dịch vụ chuyên nghiệp ra vào cả. Có những người đặt báo và sữa giao tận nơi, nhưng đó đâu gọi là công ty dịch vụ chuyên nghiệp.

Thật đấy, nếu cứ thế này thì cô nàng chỉ là một nữ sinh trung học bình thường… à không, không bình thường chút nào. Xinh ơi là xinh. Nói chung thì chỉ là một nữ sinh trung học thôi mà.

“—Mà nói đi cũng phải nói lại, loài người vẫn không bị tiêu diệt một cách bất ngờ nhỉ.”

Giá mà cô nàng đừng buông những câu thế này ra thì tốt rồi!

Đâu có chuyện để yên cho mà tiêu diệt!

[IMAGE: ../Images/001.png]

“Cũng mới đây thôi, con cứ nghĩ đến mấy cuộc chiến giữa các nước lớn, nên đã nhờ người hầu đăng lên diễn đàn mạng những lời lẽ bôi nhọ, nói xấu hai cường quốc, nhưng chẳng có tí tiến triển gì cả.”

Cô cho người hầu làm mấy trò đó à! Mà khoan, có người hầu thật hả?

“Mà tệ hơn nữa là lại bị viết cái gì mà ‘diễn dở ẹc’. Con không hiểu ý nghĩa là gì, hỏi người hầu thì cô ấy bảo là bị lộ tẩy tự biên tự diễn. Con sợ muốn chết, không lẽ mấy người trên mạng dùng được Thiên Lý Nhãn sao ta?”

Tôi thấy cô mới đáng sợ hơn nhiều đấy!

Chắc là cô người hầu ấy hẳn là người rất giỏi giang. Tôi cũng nhìn ra được rồi. Cô hầu gái cố tình viết cho người ta nhận ra đó là tự biên tự diễn. Chắc là cô ấy đã quen với mấy cái kế hoạch “tiêu diệt nhân loại” của cô chủ rồi.

“Thế còn Tsukaya, cậu làm thêm ở đâu vậy?”

“Để đến nơi rồi tiết lộ cho vui được không ạ? Như thế sẽ thú vị hơn mà?”

Tôi đi đâu phải vì mục đích giải trí gì đâu… Mà thôi, cũng được. Chẳng thể hình dung nổi cậu ta làm công việc gì nữa.

── À.

Tim tôi thót lên một cái. Tim mình hay là bò tót vậy trời!

Lý do ư? Bởi vì trên con đường dẫn vào khu phố mua sắm, tôi đã nhìn thấy bóng dáng Tsubasa! Định chui vào con hẻm nào đó để tránh mặt nhưng đã quá muộn. Phía bên kia cũng đã thấy bọn tôi rồi. Cô ta đã nhìn thấy Ma Vương – Ryuugamine.

Ryuugamine cũng nhận ra rồi sao.

Cô ta khẽ cau mày đầy cảnh giác rồi dừng bước. Tôi đành bất đắc dĩ bước lên một bước, đứng vào giữa hai người để đợi Tsubasa tới. Hình như không chạy trốn là một quyết định đúng đắn. Nói sao nhỉ… tôi cảm thấy bị nghi ngờ một cách ghê gớm. Cô ta đang nhìn bọn tôi với ánh mắt ấy.

“…Hai người đang làm gì vậy?”

Câu đó cô ta nói với tôi, hay với Ryuugamine? Hoặc có thể là cả hai.

Tsubasa đang vóc một cái giỏ lớn sau lưng, tay cầm chiếc kẹp để gắp rác. Cô ta cứ bấm lách cách chiếc kẹp theo từng lời nói. À, hóa ra hôm nay là ngày đó. Tsubasa luôn tự mình làm mấy việc như tình nguyện viên để thỏa mãn cái cảm giác chính nghĩa của cô ta. Nhặt rác ở khu phố mua sắm cũng là một phần trong đó. Dù cô ta thường gây ra những vụ ồn ào phiền phức, nhưng không hiểu sao, có lẽ vì những hoạt động anh hùng thầm lặng như vậy mà cô ta lại khá nổi tiếng.

“Chắc không phải hai người lại đang mưu tính chuyện gì xấu xa đấy chứ?”

Tiếng chiếc kẹp lách cách cứ như tiếng nghiến răng, đáng sợ quá… Với cả ánh mắt kia nữa! Sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như thế, Tsubasa-san! Tôi chỉ là một người bình thường, không phải tay sai của Ma Vương đâu nhé!

“Làm gì có chuyện đó.”

Ryuugamine mỉm cười. Nụ cười đó, hơi cứng đấy cô ơi.

…Dù không muốn nghĩ vậy, nhưng chẳng lẽ cô lại đang âm thầm mưu tính chuyện xấu xa gì mà giấu tôi đó chứ? Nếu thế thì phải nói trước cho tôi biết, không thì tôi gay go lắm đấy! Muốn đối phó với Tsubasa thì bên này cũng phải chuẩn bị tinh thần kỹ càng đấy!

Ánh mắt của Tsubasa── vẫn đầy nghi hoặc. Cô ta nghi ngờ lắm đấy!

“Thật sự không có gì cả.”

“Vậy thì…”

Sao vậy? Sao lại nhìn tôi?

“Vậy thì sao hai người lại đi về cùng nhau?”

“À, cái đó thì──”

Khi tôi định giải thích thì chiếc kẹp gắp! Ngay trước mặt! Nguy hiểm thật! Suýt nữa là chọc vào mắt rồi! Vào mắt đó!

“…Tôi không hỏi cậu.”

Dạ, xin lỗi ạ.

Vô thức xin lỗi trong lòng, Tsubasa vẫn giữ nguyên chiếc kẹp chĩa vào tôi rồi quay sang Ryuugamine. Ư… Cứ như bị mũi kiếm thật dí vào người vậy. Dù tôi chưa từng có trải nghiệm đó.

“Cậu ta là người bình thường mà? Nếu không có gì thì sao lại đi cùng nhau?”

“Là do giáo viên chủ nhiệm nhờ đó chứ.”

Ryuugamine nói mà không hề giấu giếm.

“Vì có bạn cùng lớp bắt đầu đi làm thêm nên bảo chúng tôi đi xem thử. Giáo viên đã nhờ chúng tôi, những lớp trưởng, lớp phó đó.”

Cô là tự ý theo tôi thôi chứ gì! Tôi không nói ra vì sợ phiền phức thôi! Mà khoan, sao cô ta có vẻ như đang đắc thắng vậy nhỉ? Chẳng hiểu gì sất.

Tsubasa nhìn tôi. Ánh mắt cô ta như đang hỏi: Thật không? Tôi sợ mở miệng ra lại bị mắng nên chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

May mà cô ta không hỏi bằng lời nói. Nếu vậy thì tôi không tự tin giữ im lặng được. Nếu bị hỏi Ryuugamine có thật sự được nhờ không, tôi chắc chắn sẽ trả lời là không biết. Với những câu hỏi từ Cá tính giả, đặc biệt là những kẻ cấp cao thuộc hệ Dũng Giả, tôi gần như không thể phản kháng theo bản năng.

Nhưng mà, tôi không nói dối! Thực tế là tôi đúng là được giáo viên nhờ thật. Còn Ryuugamine có được nhờ hay không thì tôi không biết. Biết đâu tôi không biết mà cô ấy cũng được nhờ thì sao. Trực tiếp từ một trong số các giáo viên Cá tính giả nào đó chẳng hạn. Khả năng thấp nhưng không phải là bằng không.

“…Vậy à.”

Phù, chiếc kẹp được thu lại. Thoát nạn rồi sao? Cô ta tin rồi sao? Dù sao thì mắt tôi cũng không bị chọc.

Mà thôi, chắc cô ta cũng không làm chuyện đó đâu. Dù trong thời gian quen biết lâu dài, tôi cũng từng gặp phải những chuyện như vụ căng tin lần trước, nhưng chưa bao giờ bị Tsubasa trực tiếp làm bị thương. Gián tiếp thì… không phải là không có, nhưng những lúc như vậy, cô ta lại khóc đó. Khóc lóc xin lỗi. Trước mặt những người khác, dù là bố mẹ ruột đi chăng nữa, cô ta cũng không để lộ vẻ mặt đó. Cứ như Dũng Giả vậy, nhưng tôi thấy cô ta quá lơ là với mình rồi.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho.”

Cảm ơn cô, Tsubasa-san!… Hay là phải nói vậy nhỉ?

Thôi thì, dù sao cũng thoát rồi. Ngay cả cái đầu Dũng Giả của Tsubasa cũng không thể liên kết việc kiểm tra công việc làm thêm do giáo viên nhờ với kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ma Vương được.

“Nhưng mà!”

Bị lườm! Sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ! Hơn nữa là nhìn tôi!

“Nếu là việc của lớp thì xong việc là phải tách ra rồi nhanh chóng về nhà ngay chứ!? Đâu phải đi hẹn hò! Hiểu không!?”

“Dạ, vâng…”

Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn trả lời đây? Mà cái kiểu nhấn mạnh kỳ cục đó là sao? Hẹn hò ư… Tôi, với Ryuugamine á? Không đời nào. Không, không đời nào. Bởi vì cô ta── không chỉ riêng cô ta đâu, Tsubasa, cô cũng vậy── không hề coi tôi ngang hàng. Tôi bị nhìn thấy quần lót, bị sờ ngực mà cũng không được cô ta nhận biết gì sất── Nói gì mà tự nhiên thấy buồn ghê! Mà tôi cũng chẳng muốn hẹn hò với mấy cô này đâu nhé!

Tsubasa hừ một tiếng, lườm Ryuugamine một cái rồi quay gót bỏ đi.

…Haizzz.

Ryuugamine cũng nghĩ giống tôi hay sao mà khẽ thở dài. Trông cô như kiểu vừa bị trấn lột nhưng may mắn thoát nạn vậy. Chắc tôi cũng đang có vẻ mặt y chang. À, hại tim quá.

À.

“──Kìa! Ai vứt rác bừa bãi thế hả!?”

Tsubasa dùng chiếc kẹp gắp điếu thuốc vừa bị vứt ra trước mặt, rồi khéo léo ném thẳng vào đầu người phụ nữ đã vứt nó. Điếu thuốc vẫn đang cháy rực rỡ đậu gọn trên đầu người phụ nữ.

“Á, nóng quá!”

Tóc bị cháy xém, người phụ nữ giật nảy mình. Cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng phủi điếu thuốc ra, rồi quay phắt lại với vẻ mặt quỷ dữ. Ngay trước mũi cô ta, Tsubasa dí chiếc kẹp gắp đầy tro bẩn.

“…Cô kia! Đường không phải là gạt tàn của cô đâu nhé?”

Sợ quá! Giọng nói như tiếng đất rung vậy!

“Dạ, dạ xin lỗi…”

“Nhặt lên.”

Cô ta dùng mắt chỉ vào điếu thuốc vừa rơi xuống và nói. Chẳng mấy ai dám cãi lời cô ta khi bị nói bằng giọng đó. Tôi cũng chịu. Chắc chắn là chịu.

Người phụ nữ ngoan ngoãn nhặt điếu thuốc lên, rồi nhìn quanh. Tiếc là khu này không có gạt tàn. Hơn nữa, theo quy định, hút thuốc lá trên đường phố là bị cấm. Nếu không phải Tsubasa phát hiện ra thì chắc chắn đã bị phạt tiền rồi.

“Không mang theo gạt tàn di động sao?”

“Dạ, xin lỗi ạ!”

Cô ta hoảng sợ tột độ… Dù hiểu được cảm giác đó, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng ban đầu, nếu đã bị cấm thì đừng có cố tình hút thuốc. Chắc vì những kẻ hiếu kỳ xung quanh cũng nghĩ thế, nên chẳng ai có vẻ đồng cảm với cô gái kia cả. Không khí đúng là như vậy.

“Thật là… Đây!”

Vừa nói, Tsubasa vừa rút chiếc gạt tàn bỏ túi ra khỏi túi và mở miệng nó.

Cô gái rụt rè thả tàn thuốc vào. Tôi không nghĩ nó có chức năng cắn vào, nhưng cũng hiểu vì sao cô ta lại nghi ngờ như vậy. À, để minh oan cho Tsubasa thì chiếc gạt tàn di động đó không phải dùng cho cậu ấy đâu. Cậu ấy mang theo nó là để mấy đứa vứt rác bừa bãi như cô gái này đấy.

Nghe tiếng chiếc gạt tàn di động đóng sập lại, cô gái như nhận được tín hiệu, liền quay gót bỏ chạy vội vã. Xung quanh vang lên những tràng pháo tay, đặc biệt là từ các chủ cửa hàng. Ừm. Vứt rác bừa bãi là không được đâu nhé. Phải phạt tiền mới đúng.

Tsubasa hơi ngượng ngùng, đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn, rồi lại quay phắt người về phía chúng tôi. Tôi bất giác thủ thế. Đang tự hỏi lần này là chuyện gì thì –

“Được rồi chứ!? Đây không phải hẹn hò đâu nhé!”

Đã giơ cả cái kẹp lên rồi, sao lại còn phải nhấn mạnh câu đó nữa chứ!?

“Kính chào quý cô chủ, quý cậu chủ đã trở về ạ!”

Cái gì!?

Tôi thành thật mà nói là chết lặng. Vừa được mời “đằng này” và bước vào quán thì bị chào đón kiểu đó ngay lập tức.

Quý cô chủ? Quý cậu chủ!?

Cha mẹ con cái kiểu gì mà thế này? Không phải chúng tôi đâu nhé! Nhìn kiểu gì thì tôi và Ryuugamine cũng chẳng giống cha con gì cả đúng không!? Đúng không!?

Mà này, trang phục của mấy cô phục vụ ở đây là cái gì vậy? Sao cứ thấy là lạ! Váy thì ngắn cũn cỡn, lại còn xòe to bất thường nữa chứ. Thêm nữa – trên đầu còn đội mấy cái đồ trang trí ren kỳ cục nữa chứ!

“Anh đang hoảng loạn cái gì vậy?”

Tôi muốn hỏi ngược lại cô ta mới đúng! Sao cô lại có thể bình tĩnh như vậy chứ! Suy nghĩ kiểu gì cũng thấy cái quán này đáng ngờ! Tsukaya làm thêm ở cái nơi như thế này sao? Nếu vậy thì đúng là có vấn đề rồi. Chắc chắn là có vấn đề lớn!

“Bàn cạnh cửa sổ còn trống không?”

“Vâng, thưa quý cô chủ. Chỗ ngồi quen thuộc của cô phải không ạ?”

Quen thuộc á!? Cô lúc nào cũng đến cái quán này sao! Chẳng lẽ đây cũng là một phần trong kế hoạch tiêu diệt nhân loại của cô sao!? Nếu vậy thì đó là một kế hoạch đáng sợ đến mức nào chứ!?

“Anh sao thế ạ, thưa cậu chủ?”

Đồ, đồ gần quá!

Ngực mở rộng quá rồi đó chứ!? Nhì, nhì, nhìn thấy hết rồi đó!

Ối!

Đau, đau cả cổ… Quay mặt đi mạnh quá rồi…

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Trước câu hỏi của Ryuugamine, cô phục vụ trả lời:

“Cậu chủ đây có vẻ đang bối rối ạ…”

“Tại sao?”

Ryuugamine nhìn tôi và hỏi.

“Tại vì nó đáng ngờ chứ sao!”

Tôi hạ giọng trả lời. Còn có khách khác nữa. Dù đây là quán gì đi nữa, làm ầm ĩ lên là điều không nên.

“Cái quán này là cái gì vậy chứ! Không lẽ đây là quán người lớn mà bọn tôi không nên vào sao!?”

Ngay lập tức, lông mày của Ryuugamine nhíu chặt lại.

“Đây là quán cà phê hầu gái mà? Anh không biết sao?”

Không biết!

Không, tôi, tôi cũng có nghe nói qua… À, đúng là trên TV cũng có chiếu.

Thì ra là vậy. Đây chính là cái quán đó sao. Hầu gái… hầu gái mà lại mặc váy ngắn cũn cỡn thế này sao? Tôi chưa từng thấy hầu gái thật bao giờ nên không rõ, nhưng nếu có cô gái nào mặc đồ như thế này mà cúi người dọn dẹp trong nhà thì chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Nguy hiểm quá đi mất?

Đá, đáng yêu ghê.

“…Cô, cô hay đến đây sao?”

Ryuugamine trả lời “Vâng ạ”.

“Vì đây là một trong những cửa hàng mà bố em kinh doanh ạ.”

…………

Đúng là tiểu thư rồi! Cô ta là tiểu thư thật sự! Là đúng theo nghĩa đen luôn!

Thật bất ngờ…

Không chỉ bất ngờ khi có một cái thứ gọi là quán cà phê hầu gái trong khu phố mua sắm, mà còn bất ngờ cực độ khi bố của bạn học cùng lớp lại kinh doanh nó.

Nhưng, à, thì ra là vậy, thảo nào Ryuugamine lại biết Tsukaya làm thêm ở đây. Chắc chắn cô ta là người mai mối rồi. Vậy thì vẫn còn có âm mưu đằng sau sao? Cô ta đi theo tôi là vì không muốn tôi điều tra sao?

Mà này, đúng là ở đây rồi đúng không? Tôi chưa kiểm tra tên quán, nhưng Ryuugamine đã dẫn tôi đến đây, vậy chắc chắn là đúng chỗ rồi. Quán gì ấy nhỉ. Hình như là F.F.E—

“Chỗ ngồi ở đằng này ạ.”

Ryuugamine quay gót, ung dung bước đi như thể đã quen thuộc với không gian có vẻ hơi phù phiếm của quán, và đến một chiếc bàn tròn nhỏ xinh đối diện với cửa sổ. Cô phục vụ – người hầu gái – nhanh chóng kéo ghế ra, để Ryuugamine ngồi vào chỗ. Chà, đúng là rất thành thạo. Không phải chỉ vì hay đến quán này, mà là vì cô ta là tiểu thư thật sự sao? So với—

“Mời ạ?”

“À, vâng, xin lỗi…”

Thái độ rụt rè của tôi thế nào đây! Làm sao mà không rụt rè được chứ! Chuyện ghế được kéo ra khi ngồi, rồi được đẩy vào đúng lúc mình ngồi xuống, cảm giác như thể là chuyện ở một thế giới nào đó vậy!

Ối!

Cô, cô hầu gái, cô sao thế ạ? Sao tự nhiên lại quỳ gối—

“Quý khách muốn gọi món gì ạ?”

Hỏi món mà lại phải tạo dáng đó sao!?

“Kính chào quý khách đã trở về, Cappuccino.”

Đó là tên sản phẩm sao!? Chưa cả xem thực đơn đã gọi món… Đúng là khách quen rồi!

“Anh thì sao?”

“Ối!? Vâ, vậy thì, cho tôi cái y như vậy…”

Tôi cảm thấy đó là lựa chọn an toàn nhất. Cappuccino thì tôi biết, nhưng ngay cả cái đó cũng có một từ khó hiểu gắn ở phía trước. Điều đó có nghĩa là các món khác chắc chắn cũng khó gọi, có những cái tên nghe thật xấu hổ mà tôi không dám thốt ra.

“Vâng, đã rõ ạ.”

Cô hầu gái đứng dậy, mỉm cười rồi đi về phía bếp.

Phù. Mà này – tôi nhận ra mình đã ôm túi từ lúc nào không hay, liền đặt nó xuống sàn và nhìn quanh quán – kia là cái gì vậy?

Một cô hầu gái khác đang chơi oẳn tù tì với khách gọi cơm trứng cuộn. À. Cô hầu gái rưới tương cà lên. Sao lại thế nhỉ? Sao lại phải rưới tương cà từ tuýp ngay trên bàn vậy?

Rồi – đằng kia là cái gì nữa đây…?

“Moe moe♪ Niinii♪”

Cô hầu gái và khách đang cùng nhau… nhảy múa…!?

“Anh đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ.”

Bị Ryuugamine nói, tôi vội vàng quay mặt đi. Đúng là – vậy thật. Người lạc lõng ở đây chính là tôi, kẻ chẳng biết đây là quán gì mà lại bước vào.

Mà này, Ryuugamine vẫn bình tĩnh ghê. Cô ta cũng sẽ nhảy múa và nói “Moe moe” như những khách hàng khác sao? Cái đó thì hơi – muốn được nhìn một chút.

“Em không nhảy đâu.”

Thế nên, sao cô lại có phản ứng như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy! Chẳng lẽ cô ta thực sự đọc được sao? Không, những người có “Cá tính” không thể có khả năng đó ở thế giới này được!

“—Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, thưa quý cô chủ, quý cậu chủ.”

Cô hầu gái lúc nãy cầm một chiếc cốc khá lớn quay lại, đặt trước mặt chúng tôi. Bề mặt được phủ kín bằng lớp bọt sữa mịn màng, đẹp mắt. Nhưng chưa hết đâu.

“Xin phép.”

Cô hầu gái cầm một chiếc que kim loại, nhẹ nhàng cắm đầu nhọn của nó vào lớp bọt sữa rồi từ từ di chuyển. Tôi đang tò mò không biết cô ta làm gì thì, trong chớp mắt, một bức tranh đã hiện ra. Rất nhanh chóng, hình ảnh một cô hầu gái đang cúi chào xuất hiện trên bề mặt ly cappuccino. Thật là tuyệt vời.

À, thì ra đó là ý nghĩa của câu “Kính chào quý khách đã trở về” sao.

[IMAGE: ../Images/..]

Cô người hầu bàn cũng vẽ hình tương tự lên cốc cappuccino của tôi. Tôi định từ chối, nhưng rồi nghĩ đó là công việc của cô ấy nên cứ để mặc.

“Xin quý khách cứ tự nhiên thư giãn ạ.”

Cô người hầu cúi chào lễ phép rồi lui ra. Khoảnh khắc cô ấy quay lưng, chiếc váy tung bay khiến tôi giật mình, nhưng rồi… à, hóa ra là cô ấy mặc quần bảo hộ bên trong.

Tuy nhiên, tôi không hề thất vọng.

Nếu là quần soóc thì có lẽ tôi đã nghĩ "Chà, có thế thôi à", nhưng đối với tôi thì quần bảo hộ cũng chả khác quần là mấy.

Lạ thật đấy. Xem trên sân tennis thì tôi thấy bình thường, nhưng ở một nơi như thế này mà thấy quần bảo hộ thì lại thấy bất ngờ.

Ối! Không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.

Tôi quay sang nhìn Ryuugamine, cô ấy đang nhấp tách cappuccino với một vẻ thanh tao đến lạ. Tuyệt thật… Cứ như nơi đây đã trở thành một không gian khác vậy. Cái khí chất của giới thượng lưu đó là gì vậy?! Chắc không phải vì con nhỏ này là một Cá tính giả đâu nhỉ?! Không phải chứ?!

“… Có gì không?”

À! Phải rồi!

“Có gì không là sao!”

Tôi ghồm người qua bàn, hạ giọng nói khẽ.

“Tsukaya đâu rồi? Với lại, tự nhiên đường hoàng xông vào đây thế này có ổn không? Tôi được nhờ đi thăm dò tình hình, mà tôi cứ nghĩ là phải lén lút chứ.”

“Tôi cũng nghĩ thế mà.”

Cái gì──

“Thế thì sao chúng ta lại đường đường chính chính ngồi đây uống cappuccino do người hầu bàn pha hả?! Hoàn toàn không lén lút chút nào!”

“Tôi thì không nghĩ vậy.”

Ryuugamine ôm tách cappuccino bằng hai tay, nghiêng đầu. Ừm—thôi nào, làm vẻ đáng yêu thế cũng không được đâu! Rõ ràng đây là sai lầm trong kế hoạch rồi còn gì!

“Hình như anh đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải.”

Ryuugamine khẽ giơ một tay lên, ngón trỏ vươn ra.

“Tsukaya-san làm thêm ở đằng kia kìa?”

Cô ấy chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Ơ,” tôi ngoảnh đầu nhìn theo. Đầu ngón tay trắng nõn, thon dài ấy chỉ vào—một cửa hàng cá ư? Trên bảng hiệu có viết to chữ “FFS”. Đó là chữ cái đầu của các từ. Giữa hai chữ cái lớn đó, có một hàng chữ cái nhỏ hơn, không mấy nổi bật: “Fujita Fish Shop”. Cửa hàng cá tươi Fujita à? Đúng là FFS thật đấy, nhưng sao lại là tiếng Anh?

“Không phải ở đây sao? Vậy thì sao lại—”

“Chẳng phải vì ở đây nhìn rõ nhất sao. Tôi cũng đâu có ngốc. Chuyện đó tôi cũng phải nghĩ tới chứ. Vả lại, vì chính tôi là người giới thiệu nên tôi cũng có trách nhiệm nhất định, thế nên tôi ngồi đây lặng lẽ theo dõi thôi.”

À, ra là vậy… Cô ấy có trách nhiệm phết nhỉ. Hơi bất ngờ mà cũng khá nể đấy.

Nhưng mà Tsukaya, sao lại là cửa hàng cá?

Với một nữ sinh trung học thì đây có vẻ là công việc bán thời gian khá hiếm gặp đấy nhỉ. Có liên quan gì đến chuyện cô bé hỏi ý kiến tôi lần trước không nhỉ? Hình như là xác chết… Khoan đã? Ơ? Là chuyện đó hả?

“A. Ra rồi kìa.”

Đúng là Tsukaya thật.

Một nữ sinh trung học mặc tạp dề cao su, đi ủng và đeo găng tay lao động trông thật mới mẻ. Kiểu ăn mặc ít thấy, hay nói đúng hơn là hiếm có? Trong khu phố mua sắm, tôi chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Có vẻ không chỉ tôi nghĩ vậy, vừa thấy Tsukaya xuất hiện là khách hàng bắt đầu tụ tập lác đác. Cửa kính dày nên không nghe thấy tiếng, nhưng có vẻ cô bé cũng đang chào mời khách nhiệt tình ra phết.

Ừm…

Cũng biết tiếp khách đấy chứ. Mấy đứa này cũng làm được mấy chuyện đó sao. Giờ mà tất cả khách đang tụ tập ở đây đều là Cá tính giả thì tôi sẽ ngạc nhiên lắm đây.

Ồ.

Kia là chủ quán à? Ui. Trông như gấu ấy. Cái cảnh ông ta xách cả con cá hồi to lủng lẳng, đúng là một con gấu không sai chút nào. Trông như một món quà lưu niệm bằng tượng gấu xứ Bắc kích thước thật, hơi đáng sợ.

“Cô bé đã quen việc hơn nhiều rồi đấy ạ.”

Tôi quay mắt sang, Ryuugamine đang liếm lớp bọt dính trên môi trên.

“Sao cô biết?”

“Vì ngày nào tôi cũng đến đây xem mà.”

Ngày nào cũng vậy ư?

À… Ra vậy, thảo nào lúc nãy cô người hầu bàn lại nói "chỗ ngồi quen thuộc". Không phải cô ấy đến đây vì sở thích cá nhân.

Mà, cô ấy cũng quan tâm người khác phết nhỉ. Chắc là Ma Vương thì phải đứng trên người khác, nên cũng cần có tố chất đó chăng.

“Tsuka-chan, những ngày đầu cứ khoảng mười phút lại ngất xỉu một lần, nhưng đúng như anh nói, cô bé đã quen hơn nhiều rồi. Hôm qua chỉ ngất có một lần thôi đấy.”

“N-này, tôi mới ngạc nhiên là cứ mười phút lại ngất xỉu một lần mà không bị đuổi việc đấy.”

“À, cái đó thì, tôi đã đưa cho chủ quán một khoản tiền tương xứng rồi mà.”

Ra là vậy… Khoan đã, cái này có gì đó sai sai thì phải?

Hay nói đúng hơn.

“Này. Sao cô lại làm đến mức đó?”

“Hả?”

“Bởi vì, cô đâu có phải bạn thân gì của Tsukaya đâu đúng không? Cô… Tôi nghe nói bọn cô là vậy mà—À, ừm—”

Tiêu rồi…

Hơi lỡ lời rồi. Vừa rồi có phải tôi đã quá đường đột không nhỉ? Nếu tôi mà bị nói như thế thì sẽ tức giận lắm. Dù không biểu lộ ra mặt thì cũng sẽ bực bội trong lòng.

Thế nhưng.

“Đúng vậy.”

Ryuugamine thản nhiên đáp lời, thậm chí còn mỉm cười.

“Chúng tôi đâu có thân thiết đến thế. À, nhưng cũng không phải là bất hòa đâu nhé? Tuy nhiên, chúng tôi chắc chắn giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn anh nghĩ đấy. Là những cá thể thiểu số, đôi khi cũng cần phải làm thế. Dù cũng có những mối quan hệ như nước với lửa, như tôi và Dũng Giả-san chẳng hạn.”

Lời nói đó như ẩn ý rằng: “Bọn ta khác các ngươi.” Không, không phải là tôi tưởng tượng đâu, đúng là như vậy thật. Mà cái này thì vốn chẳng cần cô ấy nói ra tôi cũng biết mà.

Vậy mà… sao lại thấy hơi bực bội nhỉ? Rồi còn—tiếc nuối? Buồn bã? Cái cảm giác kỳ lạ này là gì đây?

Tôi không hiểu nổi.

“Trong lớp chúng ta không có, nhưng Tsuka-chan cũng không hợp với mấy người trị liệu sư đâu nhỉ.”

Trị liệu sư… là người chữa trị vết thương, kiểu như healer à. Necromancer là người điều khiển xác chết, nên có lẽ họ thấy việc chữa trị là báng bổ chăng.

Ryuugamine đứng dậy.

Không biết từ lúc nào mà tách cà phê đã cạn sạch. Ở vành cốc có dính gì đó. Một vệt đỏ nhạt. Son môi ư? Chà… Cô ấy cũng dùng mấy thứ này nữa. Đương nhiên rồi, dù sao thì cũng là con gái mà.

“Vậy thì, chúng ta đi thôi nhỉ?”

“Ơ, đi đâu?”

“Đến chỗ Tsuka-chan chứ. Anh đã quan sát đủ để báo cáo với giáo viên rồi còn gì? Giờ là thời gian ‘off the record’. Anh cũng phải xem thành quả của mình chứ.”

“Xin mời tiểu thư và thiếu gia đi đường bình an ạ.”

Với tiếng tiễn biệt của cô người hầu bàn, chúng tôi rời khỏi quán. Mà quái lạ… “đi đường bình an” là sao chứ. Cứ như thể tôi sẽ phải quay lại đây vậy. Chỉ một câu chào mà khiến người ta cảm thấy thế này, thật đáng sợ cái quán cà phê hầu gái.

Và rồi.

Đối diện chéo với quán cà phê đó, “FFS” tọa lạc. Vài tấm biển quảng cáo và thùng xốp lấn ra vỉa hè. Đây là một cửa hàng chuyên biệt mà ngày nay đã trở nên hiếm thấy. Hiện tại, mua cá hay rau củ ở siêu thị đã trở nên phổ biến hơn. Bản thân tôi cũng không hề biết có một cửa hàng như vậy ở đây. Con phố mua sắm này hơi lệch so với đường đi học của tôi nên tôi không thường xuyên đi qua. Bởi vậy tôi cũng không hề hay biết sự tồn tại của quán cà phê hầu gái.

[IMAGE: ../Images/..]

Chẳng hay nơi đây lúc nào cũng tấp nập vậy, hay là do塚耶 (Tsukaya) có tài tiếp khách nhỉ? Trông em ấy đâu có vẻ hợp với mấy chuyện như thế này đâu.

“Đợi khách vãn một chút rồi chúng ta đi.”

“Ờ, phải rồi.”

Cứ thế này mà xông vào thì chỉ tổ gây phiền phức thôi.

Nói chứ, em ấy cũng cố gắng thật. Dù giọng nói không to lắm, nhưng làm việc thì nhanh nhẹn tháo vát vô cùng. Hơn nữa, chắc hẳn có rất nhiều cô gái ngại đụng vào cả con cá sống nguyên con, vậy mà em ấy lại chẳng có vẻ gì là ghê sợ cả. Trái lại còn có vẻ rất thích thú nữa.

[IMAGE: ../Images/..]

Một lát sau, khách khứa vãn đi như thủy triều rút. Chắc hẳn là có chu kỳ sóng người qua lại.

“Chúng ta đi thôi.”

竜ヶ峯 (Ryuugamine) bước đi trước, tôi theo sau.

“Này,”

Tôi cất tiếng gọi theo bóng lưng em ấy.

“Việc Tsukaya bắt đầu làm thêm ở tiệm cá… là để làm quen với việc chạm vào xác chết đúng không?”

“Đúng rồi đó.”

Ryuugamine không quay đầu lại, đáp.

“Rất thích hợp để rèn luyện trí tưởng tượng. Anh không nghĩ đây là môi trường lý tưởng nhất có thể tận dụng được hay sao? Dĩ nhiên là trong phạm vi mà chúng ta có thể làm được ở thời điểm hiện tại thôi nhé. Chứ nếu mà được làm thêm ở phòng pháp y hay trung tâm giám định y tế thì tốt nhất rồi, nhưng mà làm gì có chỗ nào tuyển kiểu đó. Cơ quan chức năng cũng bảo là không được mà.”

Hoá ra là em ấy đã thử hỏi rồi sao!

“Thế rồi Tsukaya mới bí bách tới hỏi ý kiến của tôi. Và rồi, anh thấy đó, chính anh đã đưa ra gợi ý giải quyết hoàn hảo nhất.”

Dù em ấy nói một cách vui vẻ như vậy, nhưng tôi thì chẳng vui nổi…

“Không sao đâu. Chúng ta đã giấu tiệt mục đích thật với ông chủ rồi. Chỉ cần tôi, Tsukaya và anh giữ bí mật thì chuyện này sẽ không bao giờ bị bại lộ đâu.”

“...光ヶ丘 (Hikarigaoka) 翼 (Tsubasa) thì sao? Trực giác của nó đâu phải dạng vừa đâu.”

[IMAGE: ../Images/..]

À, Ryuugamine thở dài một tiếng.

“Đúng là, hình như nó đã đoán ra rồi. Nhưng mà chuyện lần này đâu phải là kế hoạch của tôi đâu. Chắc nó sẽ không cố ý gây sự đâu.”

Thế thật à?

Nhưng mà đúng là vậy thật, dù Tsubasa đã gây ra không ít chuyện ầm ĩ, nhưng nó chưa bao giờ gây khó dễ cho những “Cá tính giả” khác. Tôi có thể khẳng định điều đó dựa trên những sự kiện tôi còn nhớ. Ngoại lệ duy nhất chỉ có Ryuugamine mà thôi.

“Vậy thì còn có vấn đề gì nữa chứ? Bất kể mục đích là gì, Tsukaya đang làm việc rất chăm chỉ mà. Tôi nghĩ ông chủ cũng không cần phải biết làm gì. Ví dụ như, anh sẽ không cố tình nói mình dùng số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào việc gì đúng không? Tôi nghĩ cũng giống như vậy thôi, anh thấy có sai không?”

Có lẽ là không sai.

Tsukaya làm việc rất tốt, và rất cố gắng. Dù tôi chỉ nhìn em ấy vỏn vẹn mấy chục phút thôi, nhưng cũng đủ để thấy được em ấy làm việc vô cùng tận tâm.

“Dù ban đầu chỉ là làm thêm ngắn hạn thôi, nhưng mà Tsukaya hình như còn được ông chủ ngỏ ý chuyển sang làm lâu dài đó? Dù em ấy từ chối rồi.”

Có nghĩa là mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp.

[IMAGE: ../Images/..]

Cá bày trong tiệm là đồ ăn. Nếu biết được Tsukaya nhìn chúng với con mắt của một xác động vật, chắc ông chủ sẽ không vui đâu. Thậm chí còn nổi giận ấy chứ. Nếu là tôi thì tôi sẽ nổi giận.

Thế thì sao?

Hiện tại, chẳng có vấn đề gì xảy ra cả, vậy thì vạch trần chuyện đó ra để làm gì, ai được lợi gì chứ?

──Chẳng được gì cả.

Không biết thì hơn. Không nói thì hơn.

Ngay cả Tsubasa, kẻ vì chính nghĩa mà không từ thủ đoạn xấu xa nào, cũng còn bỏ qua thì tôi có lý do gì để nói ra chứ.

“Bí mật, nhỉ.”

“Bí mật, đó.”

Ryuugamine đặt ngón tay lên đôi môi đầy đặn, nheo mắt lại.

Ối. Sao thế này, chỉ cần nhìn thấy cảnh đó thôi là tự dưng mọi chuyện trở nên chẳng còn quan trọng gì nữa. Cái quái gì vậy? Chắc không phải do mùi tanh của cá đâu nhỉ? Khó thở cũng không phải vì lý do đó đâu nhỉ?

[IMAGE: ../Images/..]

“──Ấy, đợi đã!”

Tiếng của Tsukaya à?

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ là em ấy gọi mình,

“Ối giời!”

Một cái gì đó lướt qua giữa hai chân tôi. Tôi bất giác nhảy dựng lên rồi quay lại, nhưng chỉ thấy một cái bóng vụt chạy vào con hẻm. Cái gì vừa rồi thế?

“Lại bị nữa rồi, Death!”

Lại nữa ư?──Ối!

Quay lại, tôi thấy Tsukaya đang đứng ngay sau lưng, tay cầm con dao. Sợ quá đi! Đứng giữa đường mà cứ nắm chặt con dao, chau mày lên thế kia!

Từ phía sau, ông chủ to lớn như con gấu cũng đi tới,

“Cái thằng đó, lại nữa à!”

Ông ta nói.

Mà sao nãy giờ ông cứ ôm khư khư con cá hồi nguyên con đó thế?

[IMAGE: ../Images/..]

“Là mèo à?”

Ryuugamine hỏi.

“À. Cái này thì, thưa cô bé──”

Ông chủ gấu cúi đầu lia lịa! Ngay cả ở đây em ấy cũng được đối xử như tiểu thư vậy sao!

“Đúng vậy đó. Có một con tính nết xấu lắm. Ngày nào cũng ngậm cá đi. Mà còn toàn chọn mấy con mập mạp, tươi sống nữa chứ. Con bé này cũng đã cố gắng để ý rồi, nhưng mà đối thủ cao tay hơn một bậc… Đúng là phiền phức quá đi mà.”

“Chuyện đó… thật phiền phức nhỉ.”

Ôi trời, Ryuugamine, nghe giọng điệu sáo rỗng kinh khủng. Con bé này chắc chắn chẳng thấy phiền phức gì đâu. Chắc vì là “Cá tính giả” nên em ấy chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện phiền não của người thường đâu.

“──Thế thì sao?”

“Hả?──Ối!”

Tôi quay lại khi nghe tiếng Tsukaya, và con dao đang chĩa thẳng vào tôi.

“Anh đến đây làm gì thế, Death?”

“À, cái đó thì──”

Có nên nói là thầy Dekkaa bảo tôi đến xem xét tình hình không nhỉ? Không nên ư? Hay là nên? Tôi chẳng nhớ là có bị dặn dò là phải giữ bí mật gì cả──.

“Thầy bảo tôi đến xem xét tình hình.”

À, Ryuugamine nói toạc ra rồi!

[IMAGE: ../Images/..]

Thế nhưng, Tsukaya lại gật đầu như đã hiểu ra.

“Ra vậy. À mà, anh cũng là ủy viên hội học sinh đúng không. Chúc mừng nha, Death.”

Tsukaya vẫn cầm dao, cúi đầu chào. Đây là lần đầu tiên tôi được một “Cá tính giả” cúi đầu chào thẳng thừng như vậy. Sao mà ngại ngùng thế. Hay là không phải vì em ấy là “Cá tính giả”, mà là vì em ấy là con gái nên mới thấy thế nhỉ? Khó hiểu quá.

“Này, nhóc con.”

Nhóc con ư? Là tôi ư? Tóc tôi đâu có ngắn lắm đâu, bình thường thôi mà! Nhưng mà, ông chủ vẫn đang nắm đuôi con cá hồi, tay chống vào hông to như cái thùng, ưỡn người ra sau nhìn tôi nên chắc là ông ta gọi tôi rồi──cái từ “nhóc con” đó. Nhưng mà có nhờ tôi làm lễ cầu siêu cho cá thì tôi cũng chịu thôi!

“Thầy bảo mày đến xem à? Vậy thì nói rõ cho thầy ấy biết đi! Con bé này hiếm thấy ở mấy đứa trẻ dạo gần đây, nó là đứa chăm chỉ lắm đó!”

“Nhưng mà, ban đầu em ấy cứ ngất xỉu mãi mà đúng không?”

Tôi vừa nhắc lại thông tin vừa mới nghe được, liền bị ông ta trừng mắt như thể muốn nói “Thì sao nào?”.

“Mấy chuyện nhỏ nhặt đó thì có là gì! Dù có hơi khó chịu trong người, vậy mà vẫn không bỏ cuộc, liên tục đứng dậy, nhìn thấy cảnh đó ông đây đã rơi nước mắt rồi!”

Đúng là em ấy khó chịu trong người thật, nhưng mà có lẽ là do buồn nôn thôi mà? Câu nói đó đến tận cổ họng rồi mà tôi phải cố gắng nuốt ngược vào. Dù lý do là gì đi nữa, thì thực tế là em ấy đã rất cố gắng. Và rồi cuối cùng cũng quen dần và không còn ngất xỉu nữa, ý là vậy à.

“Thật sự là rất tiếc khi con bé chỉ làm ngắn hạn.”

Ông chủ không hề che giấu sự tiếc nuối của mình. Ánh mắt ông ta như đang níu kéo. Như đang van nài. Nhưng Tsukaya dù mỉm cười, lại kiên quyết từ chối. Nhìn mặt là biết. Với cái kiểu tư duy rành mạch đặc trưng của “Cá tính giả”, em ấy chắc nghĩ rằng một khi đã quen với việc chạm vào xác chết thì mọi chuyện trở nên vô nghĩa.

[IMAGE: ../Images/..]

Ông chủ chắc cũng hiểu điều đó, ông ta thở dài một tiếng nặng nề.

“Thật sự là, ông đây muốn lấy bã móng tay của con bé Tsukaya này mà sắc cho cái thằng ngu đó uống cho rồi.”

“...Ông không thật sự cho nó uống đâu đúng không?”

Ối, nổi da gà rồi!

Chẳng biết từ lúc nào, Ryuugamine đã ghé sát mặt tới mức gần chạm môi, hơi thở của cô ấy cứ là là bên tai tôi! Tôi giật mình thon thót! Suýt nữa thì bật nảy người lên mà hét toáng lên một tiếng lạ hoắc!

「…Ý tôi là, mong anh hãy học hỏi từ cô ấy.」

「Biết rồi!」

Ryuugamine khẽ mỉm cười rồi rời xa tôi. Cô ấy đang trêu chọc mình đấy à?

「Mà này, chủ quán ơi.」

Ryuugamine quay sang nhìn chủ quán.

「Ông muốn ai học hỏi từ Tsukachan vậy ạ?」

「Xấu hổ quá, nhưng mà là thằng con trai tôi đấy ạ.」

Với đôi mắt như pha lẫn cả sự bất lực lẫn tức giận, chủ quán ngước nhìn lên tầng hai của cửa tiệm.

「Nó đã hai mươi tám cái xuân xanh rồi mà chẳng chịu làm lụng gì, cứ ru rú ở nhà… Nó cứ bảo giờ không phải là con người thật của nó, rồi thì nếu đã làm thì có thể làm được, nhưng mà nếu thế thì làm đi chứ. Rốt cuộc nó còn lảm nhảm là hai năm nữa là thành pháp sư. Làm gì có chuyện đó. À – không, nó không phải là Cá tính giả đâu. Chỉ là ảo tưởng thôi, chẳng biết đang nói cái gì nữa…」

Lần này, ông ấy lại thở dài một hơi to như khúc gỗ.

[IMAGE: ../Images/000000000300.jpg]

Dù sao thì – tôi cũng có cảm giác thấu hiểu đôi chút. Khi biết rằng thứ mình không hề có lại được người ta nói như thể mình đã được trời ban cho mà chẳng tốn chút công sức nào như mấy đứa này, rồi bỗng nhận ra đó chỉ là lời nói dối, thì hẳn sẽ có những người không thể đối mặt nổi. Ngay cả tôi đây, dù giờ đã chấp nhận rồi, nhưng khi nhìn Ryuugamine hay Tsubasa, trong lòng cũng không phải là không có chút nhói đau, day dứt.

À, Ryuugamine vỗ tay một cái.

「Là NEET phải không ạ?」

[IMAGE: ../Images/000000000301.jpg]

Thẳng thừng quá! Mà sao cô ấy lại nhìn tôi để mong tôi đồng tình chứ?!

「Đúng vậy đấy.」

Ồ! Đúng là người biết điều mà, chủ quán! Thật không ngờ ông ấy lại trả lời mà không hề tức giận. Chắc là ông ấy đã nghe đến chai tai, hoặc đã quá quen với việc bị nói như vậy rồi chăng?

「Cái thằng khốn đó. Tôi bảo nó nên học hỏi Tsukachan một chút đi thì nó lại lảm nhảm là nếu Tsukachan đã làm việc thay phần nó thì thế là đủ rồi. Đúng là có Tsukachan đến giúp thì tôi cũng đỡ tay đỡ chân thật… nhưng không phải ý tôi là thế.」

Đôi vai tựa như gấu của ông ấy trĩu xuống. Có vẻ ông ấy gặp chuyện phiền lòng lắm. Thế mà Ryuugamine, cô lại đang tự mình tâm đắc chuyện gì vậy? Tôi thấy rợn người đó?

「À, xin lỗi.」

Chủ quán khụt khịt mũi một chút rồi quay sang nhìn Tsukaya.

「Tsukachan. Bạn con bé cũng đến đây rồi, hôm nay con cứ về sớm đi. Cá nhập về cũng còn chút thôi. Với lại, chuyện con tiếp tục làm thêm, có thể suy nghĩ lại một lần nữa không? À, không! Không cần trả lời ngay đâu! Cứ từ từ suy nghĩ kỹ càng đến ngày cuối cùng nhé! – Ồ, có khách, có khách!」

[IMAGE: ../Images/000000000302.jpg]

Rõ ràng là tránh trả lời của Tsukaya, chủ quán vừa xoa xoa tay, vừa nói "Mời vào ạ!" rồi đi tới chỗ người phụ nữ đang ngó vào cửa tiệm. Đúng là cá cũng đã bán gần hết rồi. Chủ quán đang cố gắng bán nốt số cá còn lại cho người phụ nữ kia với điều kiện giảm giá.

「Vậy thì, em đi thay đồ đây ạ.」

Tsukaya nói. Có phải ý là bảo tôi đợi không? Tsukaya đã biến mất vào phía sau quán mà không đợi câu trả lời từ phía tôi, nhưng nếu vậy thì dù sau này có bị nó nói những lời khó nghe như "Đang đợi gì thế ạ?" thì tôi cũng không thể về được. Còn sợ hơn là sau này bị nó kiếm chuyện "Sao lại không đợi em?".

Ryuugamine khẽ cười, quay lại và nheo mắt nhìn tôi đầy vẻ thích thú.

「Thấy sao? Tôi đoán đúng chứ?」

「Đúng cái gì?」

Tôi đáp, nhưng thực ra trong lòng đã hiểu rõ.

Tsukaya đã xuất sắc khắc phục được điểm yếu của mình. Tóm lại, giờ thì việc điều khiển Undead cá sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa! Còn các loại động vật khác thì tôi không chắc!

「—Thôi được rồi! Món cá thu đao mùa thu này, một con ba mươi yên thì sao!」

[IMAGE: ../Images/000000000303.jpg]

Cái gì!?

Ông chú! Cái giá đó thì để tôi mua!

[IMAGE: ../Images/000000000304.jpg]

「Đã để mọi người đợi rồi ạ.」

Tsukaya nói và xuất hiện từ cửa sau quán trong bộ đồng phục thường ngày. Dù nói là thường ngày, nhưng tất nhiên là cái dáng vẻ lủng lẳng búp bê hình xác chết đó thì không thể gọi là bình thường được, nhưng cũng chẳng đến nỗi quá kỳ dị… hay là tôi đã bị mấy đứa này "đầu độc" nặng lắm rồi chăng?

「Tsukachan! Hẹn mai gặp lại nhé!」

Chủ quán nói lớn và vẫy tay, còn Tsukaya thì cúi đầu đáp lại với vẻ mặt như mặt nạ kịch Noh. Thôi thì như vậy cũng là hòa đồng lắm rồi. Nếu là mấy đứa này bình thường thì hoàn toàn phớt lờ cũng chẳng có gì lạ.

[IMAGE: ../Images/000000000305.jpg]

Hình như chúng tôi sẽ cùng về, nhưng Tsukaya sống ở đâu nhỉ? Nhắc mới nhớ, tôi cũng chẳng biết nhà Ryuugamine ở đâu. Cô ấy đi học bằng tàu điện sao? Khu này chắc không có những ngôi nhà to lớn kiểu tiểu thư nhà giàu ở đâu. Còn tôi thì sống ở khu phố cổ phía bên kia nhà ga.

Điểm dừng xe buýt gần nhất từ đây cũng là bến xe ở ga, nên có lẽ đến đó thì đi cùng. Thế nhưng, có chuyện gì để nói đâu. Không phải vì mấy đứa này là Cá tính giả, mà là có một thằng con trai giữa hai đứa con gái thì nói gì bây giờ? Trừ khi cùng câu lạc bộ hay có chung sở thích, nếu không thì chẳng nói chuyện được.

Thôi thì cứ để Ryuugamine lo liệu vậy. Hai cô gái thì chắc sẽ có chuyện để nói, còn tôi thì nghe cũng chẳng khó chịu lắm.

Thế là, tôi lùi lại vài bước, giữ vị trí đi theo sau hai người.

「—Có vẻ đã quen nhiều rồi nhỉ.」

Khi cửa tiệm đã khuất hẳn, ở khoảng cách mà dù có nói to đến mấy cũng không nghe thấy, Ryuugamine mới lên tiếng hỏi. Nghe giọng điệu đó thì có vẻ cô ấy vẫn đến thăm hỏi mỗi ngày, nhưng lại không ghé vào quán.

「Nhờ ơn mọi người ạ.」

Tsukaya cúi đầu rạp mình, con búp bê treo trên quần áo cũng làm theo.

「Giờ thì hoàn toàn ổn rồi ạ. Nếu không cố tình để ý thì sẽ bình thường thôi ạ. Từ đầu đến giờ, vấn đề không phải là cảm giác thật sự khi chạm vào, mà là sự kháng cự về mặt tinh thần khi chạm vào xác chết. …Mặc dù không biết có dùng được với xác người hay không, nhưng ít nhất thì em nghĩ cái ý thức sợ hãi đó đã biến mất rồi.」

[IMAGE: ../Images/000000000306.jpg]

[IMAGE: ../Images/000000000307.jpg]

À, cá nguyên con bày bán ở tiệm cá tươi cũng là xác chết, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi ghê ghê khi bị gộp chung vào.

[IMAGE: ../Images/000000000308.jpg]

Tại sao nhỉ? Vì đó là đồ ăn sao? Đồ ăn được thì không sao, còn những thứ không ăn được thì lại ghê, nghĩ kỹ thì cũng lạ thật. Có lẽ sự khác biệt là ở độ tươi? Cảm giác ghê tởm với xác chết đa phần là do chúng đã cũ, đã thối rữa, và những thứ đó có thể mang mầm bệnh. Khi thối rữa thì chúng sẽ nhão nhoét và có mùi nữa.

[IMAGE: ../Images/000000000309.jpg]

「Thật sự, mọi người đã giới thiệu cho em một nơi làm thêm rất tốt.」

Tsukaya nói như thể không kìm nén được cảm xúc. Tôi cũng có thể cảm nhận được rằng cô ấy thực sự biết ơn. Đáp lại điều đó, Ryuugamine mỉm cười có chút vui vẻ. Nhìn thấy khuôn mặt này, tôi thực sự không thể nghĩ cô ấy là Ma Vương được. Hình ảnh cảm nhận được từ lời nói và con người cô ấy quá khác biệt.

「Có ích được cho cô là tốt rồi. Nhưng mà, việc có thể nghĩ ra cửa hàng đó là nhờ… ừm…」

Ryuugamine quay lại nhìn tôi.

「À… Ki – không phải, Ma – không phải… Hả? Tóm lại là nhờ Phó ủy viên trưởng đó!」

[IMAGE: ../Images/000000000310.jpg]

Lại quên tên tôi rồi à?! Hay đúng hơn, cô ấy chẳng có ý định nhớ mà!

「À đúng rồi. …Cảm ơn Phó ủy viên trưởng.」

Cô cũng thế à! Cô cũng thế đấy nhé, Tsukaya!

Mà này, ánh mắt đó đâu phải là ánh mắt biết ơn gì đâu. Kiểu như đang nói lời cảm ơn bông đùa với con kiến ấy— không phải. Hay là do tôi thành kiến? Vì tôi nghĩ mấy đứa này nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như thế, nên tôi mới nghĩ vậy? Mà đại loại là ánh mắt kiểu gì chứ. Cảm ơn con kiến cơ. Tôi tự nói ra đấy chứ.

Thôi thì, tôi đành nhún vai cho qua, vờ như chuyện chẳng có gì to tát. Không rõ người ta có hiểu không, nhưng tôi cứ làm vậy đã. Bởi nếu nói ra thành lời, tôi e rằng sẽ chỉ nhận được câu “À, vậy à” nhạt thếch, nên tôi chỉ dám thể hiện bằng thái độ thôi. Cũng tại, tôi sợ mình không chịu nổi cú đó mà.

“Này? Tôi nói có đúng không?”

Ryuugamine mỉm cười quay sang Tsukaya.

Trông cô ta vui vẻ ghê!

Chẳng biết cô ta đã giới thiệu mình với đám Cá tính giả kia theo kiểu gì nữa. Muốn biết mà lại không muốn biết… Không, chắc chắn là không muốn biết thì hơn! Có lẽ như vậy mình mới giữ được sự bình yên.

“Người này là một Dân làng khá xuất sắc đó. Việc không có câu trả lời trực tiếp là cá tính của Dân làng, nhưng điểm khác biệt của người này so với những người khác là luôn lồng ghép những gợi ý rất chuẩn xác.”

Ryuugamine ưỡn ngực, hãnh diện ra mặt.

Này!

Sao cô lại ra vẻ tự hào vậy, Ryuugamine?

Mà khoan, tôi đang được khen đấy à? Chắc chắn là đang được khen rồi, đúng không?

…………

…Oái.

Sao mà ngượng ghê cơ chứ. Không phải là khó chịu đâu – chỉ là cảm giác nhột nhột, bứt rứt sao đó. Trời còn lâu mới đến hè mà sao mình lại đổ mồ hôi rồi này!

Thế nên, sao cô lại ưỡn mũi “hừm hừm” ra vẻ đắc ý vậy hả, Ryuugamine!

Ư…

Này, cái nụ cười đó là sao… Sao cô lại nhìn tôi mà mỉm cười như thế chứ.

Cái đó, nguy hiểm lắm đấy.

Bị cô cười như vậy, lại còn với ánh hoàng hôn làm nền, thì nguy hiểm chết người. Cô vốn đã đáng yêu rồi, đừng có thế mà… Thôi đi mà! Lỡ tôi đổ cô thì sao hả!

“—À.”

Đột nhiên Tsukaya dừng bước, khẽ thốt lên, và bùa chú từ nụ cười của Ryuugamine cũng tan biến.

P-phù, thoát nạn rồi…

Thật sự là suýt chết, cái lúc nãy. Được khen rồi còn mỉm cười trong ánh hoàng hôn thì đúng là một combo chết người mà. Tường thành trong tim tôi suýt nữa đã sụp đổ như đống đồ chơi xếp hình vụng về kia rồi.

Cảm ơn cô nhé, Tsukaya. —Tsukaya?

“Kia là—”

Tsukaya thì thầm, rồi băng qua hàng rào hộ lan.

“Này, nguy hiểm đó!”

Dường như không nghe thấy lời cảnh báo của tôi, hay nói đúng hơn, dường như cô ấy đã ngắt mọi âm thanh khác, kể cả tiếng còi xe, Tsukaya cứ thế băng qua đường.

“—Chết tiệt.”

Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

Tôi cũng vượt qua hàng rào hộ lan, chạy đến chỗ Tsukaya đang đứng lại trước dải phân cách giữa đường. Ryuugamine cũng chạy theo. Lẽ ra tôi nên bảo cô ấy đợi, nhưng đã quá muộn rồi.

“Này, chờ đã!—Dừng lại! Dừng lại giùm tôi!”

Tôi giơ tay ra hiệu, yêu cầu chiếc xe tải đang lao tới dừng lại. May quá, nó dừng lại thật.

“Làm cái quái gì vậy hả!”

Tài xế gầm lên.

“Tôi xin lỗi!”

Tôi lớn tiếng xin lỗi, chiếc xe tải lùi lại một chút, bẻ lái, rồi bấm còi inh ỏi lách qua chúng tôi mà phóng đi.

“Cô đang làm cái quái gì—?”

Khi tôi tiến lại gần và hỏi, ngón tay của Tsukaya khẽ chỉ xuống chân cô, chỉ vào mặt đường.

—Một con mèo đã chết. Một con mèo đen.

Rõ ràng là nó đã bị xe cán. Vẫn chưa lâu lắm. Nhưng tôi cũng biết rằng có đưa nó đến bệnh viện cũng vô ích. Nó vẫn còn giữ được hình dạng ban đầu, nhưng chắc chắn là đã chết rồi. Bụng nó bị rách toác, trông rất ghê. Máu và—có lẽ là mùi phân.

Và bên cạnh đó, có một con cá rơi ở đó.

“Đó là con mèo hay rình trộm cá ở cửa hàng của tôi.”

Bỗng chốc, cái bóng lướt qua dưới chân tôi hiện rõ mồn một trong tâm trí. Thật kỳ lạ. Lúc đó tôi chỉ thấy nó như một cái bóng mờ, nhưng bây giờ tôi lại thấy rõ hình ảnh con mèo. Và chắc chắn đó chính là con mèo này.

Nhưng tại sao Tsukaya lại thay đổi sắc mặt vì con mèo này chứ? Cái cảnh tượng này, dù tôi thấy đáng thương, nhưng rõ ràng ngay từ vỉa hè cũng biết là không thể làm gì được rồi. Huống hồ, nó còn là con mèo đã trộm cá ở chỗ cô ấy làm thêm cơ mà? Sao—Ơ!?

Tsukaya giữ váy, ngồi xổm xuống, rồi đưa tay ra.

Cô ấy chần chừ một thoáng, nhưng ngay sau đó đã bế con mèo lên. Tay áo đồng phục vấy máu. Cái đầu nó gục xuống một cách kỳ dị, không thể ngồi thẳng, đôi mắt vô hồn làm tôi liên tưởng đến con cá kia.

Thật lòng mà nói, tôi đã rất sợ. Không phải là ghê tởm, mà là sợ. Tôi sợ hãi khi cảm nhận được điều gì đó sâu thẳm khó lường từ một người bạn cùng lớp, người có thể bình thản chạm vào xác chết ghê rợn của một con mèo lạ.

Cô ấy từng nói không chịu được xác chết mà.

Tôi nghĩ mình cũng sợ hãi vì chính hành động của mình đã giúp cô ấy vượt qua nỗi sợ đó.

Đây là—một Tử linh sư sao?

Tsukaya nhẹ nhàng dùng tay, như thể đang vuốt ve, đưa nội tạng bị lòi ra của con mèo trở lại cái bụng rách toác, rồi khẽ ấn xuống, như thể chuyện đó chẳng có gì. Dù làm vậy mèo cũng chẳng thể sống lại, nhưng cô ấy vẫn cứ làm.

“Sao lại—”

Tôi buột miệng thốt lên. Tsukaya quay đầu nhìn tôi với gương mặt bình thản như thường lệ. Cô ấy không hề buồn bã. Tôi không biết thực tâm cô ấy thế nào, nhưng bề ngoài thì trông như vậy. Mấy đứa này nếu muốn che giấu cảm xúc thì có thể làm được bao nhiêu tùy thích. Nhưng riêng đôi tay cô ấy, đôi tay ấy, cứ vuốt ve mãi cơ thể bất động của con mèo, cái cơ thể như bị in hằn vết lốp xe.

[IMAGE: ../image/p221.jpg]

“Thể xác là chiếc hộp của linh hồn, thưa Chủ nhân.”

Tsukaya nói.

“Nó là áo giáp, là khiên chắn. Dù đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không nên đối xử thô bạo. Chúng ta nên bày tỏ sự kính trọng xứng đáng, và nó xứng đáng nhận được điều đó. …Dù tôi biết vậy, tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân vì đã luôn né tránh. Nhưng—”

Với ánh mắt dịu dàng, nhưng đồng thời cũng đầy buồn bã, Tsukaya cụp mi.

“Giờ thì, ổn rồi. Tôi đã có thể chạm vào đứa bé này như thế này.”

“N-nhưng mà, con mèo đó đâu phải của cô đâu?”

“Của tôi hay không của tôi, điều đó không quan trọng.”

…Tôi thấy xấu hổ.

Có nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất là khoảnh khắc dù chỉ là một giây, tôi đã nghĩ: “Đây là Tử linh sư sao?”

Không phải vậy đâu, mình ơi.

Đừng có gán ghép lý do mà cô ấy không thể bỏ mặc con mèo chết bằng cái suy nghĩ đó. Việc nghĩ rằng mình không thể làm như cô ấy vì mình không phải là Cá tính giả, đó chỉ là một lời biện hộ hèn nhát thôi.

Chắc là vì mình thấy ghê tởm và dơ bẩn đúng không?

Nhìn con mèo bị cán mà mình nghĩ vậy, rồi tìm cách lấp liếm bằng cách đổ lỗi cho việc cô ấy là Tử linh sư, đúng không?

Thật là xấu hổ.

“Không sai đâu ạ.”

Ryuugamine nhìn tôi nói.

“Thật ra thì Tsukaya là một Cá tính giả mang cá tính Tử linh sư, và vốn dĩ những Cá tính giả có tố chất đó sẽ thiếu hụt cảm giác ghê tởm đối với xác chết, nên việc chúng ta không thể phản ứng giống như cô ấy là điều hiển nhiên thôi.”

Cô ấy đang an ủi mình à? Mà thôi, đừng có nói như thể đọc được suy nghĩ của người khác nữa.

“Hiển nhiên không có nghĩa là được phép để yên đâu.”

“Ể?”

Dù lời Ryuugamine nói là sự thật, nhưng không phải ý tôi là vậy. Tôi tự thấy xấu hổ vì khi nhìn thấy con mèo bị cán, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là phải làm gì đó giúp nó. Và việc tôi dùng cá tính của mấy người để bào chữa cho bản thân mình thật là đáng xấu hổ.

“…Tsukaya.”

Cô ấy, người đang nhắm mắt cho con mèo, nhìn tôi. Đôi mắt đó, không hiểu sao, lại giống hệt đôi mắt của con mèo cô ấy đang ôm.

“Chúng ta chôn nó đi. Ở thế giới này, cô đâu thể làm gì nó nữa, đúng không?”

[IMAGE: ../Images/..]

Tsukaya nhìn con mèo trong tay, rồi khẽ gật đầu. Cô bé nhặt con cá rơi trên đường, đặt lên cái bụng đầy máu của nó. Chắc là định làm vật cúng dường đây mà.

Bọn tôi băng qua đường, trở lại vỉa hè. Khi tôi cuối cùng cũng trèo qua rào chắn, bỗng cảm thấy như nghe thấy tiếng mèo kêu. Thật ư? Gáy tôi dựng hết cả tóc gáy lên rồi này. Không phải tôi không tin ma quỷ, nhưng trời vẫn còn sáng mà. Có cảm ơn thì đi nói với Tsukaya ấy, đừng nói với tôi.

…………

Lại nghe thấy! Hơn nữa là nhiều tiếng!… Nhiều tiếng ư?

Không phải ma, cũng không phải nghe nhầm. Tôi quay phắt lại, nín thở.

Mèo con?!

Không thể nhầm được. Từ bụi rậm trên dải phân cách giữa đường, ba chú mèo con đen trũi đang rụt rè bò ra lòng đường. Tôi nhìn con mèo trong tay Tsukaya. Thì ra là vậy. Nó bị xe cán chắc vì muốn mang thức ăn cho đám mèo con này ư – chết tiệt, nguy rồi!

“Phó Lớp trưởng ơi?”

Lúc này thì xin cô nương đừng hỏi gì hết, Ryuugamine!

Tôi nhảy phắt qua rào chắn, lao ra giữa đường. Cơ thể tôi tự động hành động. Chết tiệt, lại là xe tải! Đã không có xe nào để vượt mà còn chạy vào làn vượt thế hả! Còi xe gì mà ầm ĩ thế!

Ấy, ngu ngốc! Đừng có đứng đơ ra thế chứ, lũ mèo! Cũng nhờ vậy mà dễ bắt hơn đấy!

Ái chà!

Một, hai, ba chú, tôi vừa chạy vọt qua vừa hớt lên từng con mèo con, ôm chúng vào lòng rồi nhảy bổ vào dải phân cách giữa đường. Tiếp theo sau là tiếng còi inh ỏi của chiếc xe tải vừa vụt qua. Ôi! Sợ quá! Không chỉ dựng tóc gáy không đâu! Tóc trên lưng tôi cũng dựng đứng hết cả lên dọc sống lưng! Da dẻ tôi co rúm lại!

“Phó Lớp trưởng ơi!”

Biết rồi! Biết rồi nên cứ đợi đã! Đau! Đau quá! Biết rồi nên đừng cắn nữa, lũ mèo con! Tôi cũng sợ phát khiếp đây này! Giống như mấy đứa vậy!

Tôi một mình quay lại khu phố mua sắm, ghé vào cửa hàng một trăm yên mua một cái xẻng. Mấy cửa hàng một trăm yên dạo này cái gì cũng bán, tiện lợi thật. Đổi lại thì mấy cửa hàng tạp hóa gần đó cứ lần lượt đóng cửa, khiến khu phố thêm vắng vẻ, nhưng chuyện này thì chẳng biết phải làm sao. Cá nhân tôi thì thấy buồn khi những cửa hàng mình quen thuộc từ lâu biến mất, nhưng tôi cũng đâu có ngày nào cũng đi mua sắm ở đó đâu.

Quay lại công viên, Ryuugamine và Tsukaya, đang ôm chặt mấy chú mèo con vào người, cùng con mèo mẹ đã chết, đang đợi tôi. Công viên này tuy khá rộng nhưng thường ngày lại ít người qua lại. Nghe đồn là từng có một vụ việc gì đó nho nhỏ. Mà thôi, tôi cũng chẳng biết rõ chi tiết là gì.

Dù sao thì, đối với bọn tôi, đó lại là điều may mắn.

Vì chúng tôi định chôn nó ở bụi cây. Gọi điện cho trung tâm bảo vệ động vật cũng thấy không đúng, còn vứt vào thùng rác thì càng không thể chấp nhận được.

Tôi chọn một góc sâu trong bụi cây, nơi ít người qua lại, và cố gắng đào một cái hố thật sâu. Nếu nông quá, chó có thể đào lên mất. Tôi chưa từng thấy ai dắt chó đi dạo ở đây, nhưng cũng không phải là không có khả năng, đúng không? Vừa nghe tiếng mèo con nũng nịu, tôi vừa lặng lẽ cắm xẻng xuống đất. Vì là cái xẻng nhỏ nên mất một chút thời gian, nhưng dù sao tôi cũng hoàn thành việc đào trước khi trời tối.

Ryuugamine lót khăn giấy vào cái hố, rồi Tsukaya nhẹ nhàng đặt con mèo đen vào đó. Cả con cá đánh cắp cũng được đặt cùng. Ryuugamine lại phủ thêm khăn giấy lên trên.

“Tôi đổ đất nhé.”

Thấy hai người gật đầu, tôi nhẹ nhàng lấp đất lại. Lấp thì nhanh hơn đào nhiều, chỉ trong chớp mắt là xong. Để không trông như vừa chôn cất, tôi san phẳng phần đất thừa ra xung quanh. Tuy là chôn cất, nhưng không phải là làm mộ. Tuy vậy, tôi vẫn cắm cái xẻng xuống đất ở một chỗ cách đó không xa, thật kín đáo. Coi như là một bia mộ tạm thời. Một bằng chứng cho thấy chúng tôi đã biết đến sự tồn tại của nó.

“Xong rồi ạ.”

Ryuugamine vừa nói vừa vuốt ve chú mèo con đang bám chặt lấy Tsukaya và có vẻ ngoan ngoãn hơn.

“Nhưng mà, mấy con mèo con này thì sao đây?”

“Nhà tôi thì hơi khó…”

Cha mẹ tôi bị dị ứng mèo, hễ gặp mèo là hắt hơi sổ mũi như bị sốt phấn hoa vậy. Mắt thì đỏ ngầu, mũi thì chảy nước làm da sần sùi, biết thế rồi thì tôi không thể nào mang mèo về nhà được.

“Ryuugamine. Còn nhà cô thì sao?”

“Nhà tôi có rất nhiều chó nên… chắc chỉ có thể giữ tạm trong lúc tìm người nhận nuôi thôi ạ.”

“Vậy à?”

Tôi hỏi Tsukaya.

Cô bé từ từ lắc đầu, cẩn thận để không làm rơi mấy chú mèo con.

“Không sao đâu ạ. Cháu sẽ tìm người nhận nuôi. Mấy đứa này có vẻ rất yên tâm với mùi của mèo mẹ bám trên bộ đồng phục của cháu, nên chia cắt chúng thì thật đáng thương ạ.”

“Vậy à. Vậy nhờ cô vậy.”

Tsukaya gật đầu.

“Vậy thì, cháu xin phép về trước. Thường thì cháu đi xe buýt, nhưng với bộ dạng này chắc sẽ không được lên xe đâu ạ.”

“Cô định đi bộ về sao?”

Tsukaya lắc đầu.

“Cháu sẽ gọi điện bảo anh trai đến đón. Tuy không muốn làm phiền anh ấy, nhưng anh ấy rất yêu quý cháu nên sẽ không từ chối đâu ạ.”

Nghe có vẻ là một mối quan hệ phức tạp.

“Vậy thì…”

Cúi đầu một cái, Tsukaya quay lưng đi thẳng, không hề ngoái lại. Mấy chú mèo con bám chặt lấy cô bé trông không khác gì những búp bê xác chết khác, có chút siêu thực. Nhưng cái sự kiên cường không bận tâm đến ánh mắt người khác đó—

“Thật đáng nể.”

Tôi buột miệng nói ra.

“Cái gì ạ?”

“À… không. Tôi chỉ nghĩ là mấy người thật đáng nể thôi.”

Ryuugamine nghiêng đầu.

Thôi bỏ đi! Tiện thể, nói hết ra luôn.

“Ý tôi là, mấy người không hề do dự đúng không? Từ Tsubasa đến Tsukaya, rồi cả cô nữa, hễ đã quyết định rồi là cứ thế thẳng tiến, có chút—đáng ghen tị.”

Chết tiệt! Xấu hổ quá đi mất! Mặt tôi nóng ran! Muốn nổ tung rồi!

Chắc chắn là do cái này đây! Do cái cảm giác buồn man mác khi chôn con mèo chết trong công viên vắng vẻ vào buổi tối! Là do cái đó!

“Không có gì! Quên đi—”

“—Không phải vậy đâu ạ.”

Giọng điệu của Ryuugamine khiến tôi “Ơ?” một tiếng. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu “Cái đó có gì đáng ghen tị đâu?”, nên tôi đã vô cùng bất ngờ.

“Chúng tôi trông có vẻ thẳng tiến và không do dự là vì chúng tôi chỉ có thể làm như vậy thôi ạ. Chẳng có gì đáng để ghen tị cả.”

“Nhưng, nhưng mà, mấy người biết mình có thể làm gì, tương lai cũng đã định sẵn rồi nên không phải lo lắng gì đúng không? Dù sao thì, điều đó vẫn đáng ghen tị.”

Cái sự bất an về việc mình có thể làm gì, liệu mình có thể trở thành ai đó hay không, chắc hẳn mấy người không có cái sự bất an đó đúng không? – Tôi nuốt lại những lời muốn nói. Nhưng mà.

“Anh lại nghĩ như vậy sao.”

Ryuugamine mỉm cười. Nhưng không hiểu sao, nụ cười đó lại trông có vẻ buồn bã.

“Nhưng mà… cháu, cháu lại ghen tị với các anh chị đó ạ.”

“Hả!? S-sao lại…?”

“Bởi vì, các anh chị có thể trở thành bất cứ ai mà. Có thể là dân làng cũng được, mà không, cũng có thể là cầu thủ bóng đá, họa sĩ truyện tranh, ngôi sao, hay nhân viên văn phòng. Tự mình lựa chọn, tự mình trở thành. Dù thực tế không thể trở thành, nhưng cũng có thể cố gắng để trở thành. Có thể có ước mơ. Đúng không ạ? Nhưng chúng tôi thì khác. Ngay từ khi sinh ra đã bị định sẵn sẽ trở thành cái gì đó, và bị ràng buộc bởi nó.”

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Tôi cứ nghĩ bọn họ luôn phóng túng, thích làm gì thì làm, và lúc nào cũng vui vẻ.

“Cho nên, cháu lúc nào cũng ghen tị với các anh chị đó ạ.”

竜ヶ峯 khẽ mỉm cười khi nói vậy. Nụ cười ấy, dường như vẫn phảng phất một nỗi buồn khôn tả.

Chẳng biết phải nói gì, tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi mặt trời lặn hẳn, và nụ cười kia khuất dần trong bóng tối.

[IMAGE: ../image/p230.jpg]