2
Ấy vậy mà, sau đó, cô Ma Vương ấy cũng chẳng có động thái gì đặc biệt. Hôm đó, cô nàng chỉ mua bánh mì ở quầy thôi.
Trông hoàn toàn chẳng giống một kẻ lúc nào cũng nung nấu kế hoạch tiêu diệt nhân loại chút nào.
Nói thật thì sáng nay tôi cũng ngủ nướng, nên bữa trưa đành phải ăn bánh mì. Nhưng mà, tôi đâu có định mua ba cái bánh mì toàn tinh bột vậy, thế là tôi chọn đại một suất sandwich gà chiên xù và một hộp cà phê đóng gói.
Còn Ryuugamine thì sao? Ma Vương thì sẽ ăn những món gì nhỉ?
Tôi vô thức dõi theo Ryuugamine đang ngoan ngoãn xếp hàng chờ đến lượt. Đến khi đến lượt mình, cô nàng mua một chiếc sandwich nhân thịt nguội, trứng và salad bắp cải, cùng với một hộp nước cam.
Ừm… Ngạc nhiên thật, đồ ăn cũng bình thường thôi.
Mà, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Chỗ này chỉ bán mấy loại bánh mì bình thường mà. Nếu mà có bán burger thịt người hay máu tươi thì đấy mới là vấn đề.
Ryuugamine quay gót rời khỏi đám đông ngay sau đó, và phản ứng của những người xung quanh cũng hoàn toàn bình thường. Chắc họ không nhận ra cô nàng sở hữu năng lực của Ma Vương đâu. Có lẽ vì cô ấy không có dấu hiệu nhận biết rõ ràng như mấy người cá tính khác, nhưng lạ thay, cô ấy vẫn nổi bật theo một cách riêng.
Dù không biết là Ma Vương, thì Ryuugamine Ouko vẫn rất dễ thương. Không đến mức khiến người ta phải giật mình thảng thốt, nhưng cũng đủ để người ta phải ngoái lại nhìn một lúc.
Tuy nhiên, cô nàng dường như chẳng hề hay biết gì về những ánh mắt đó. Cô ấy ưỡn thẳng lưng, sải bước hiên ngang rẽ đám đông mà tiến về phía trước. Mà đúng là đám đông cứ tự động tách ra thật. Không ít học sinh phải nghiêng đầu tự hỏi sao mình lại nhường đường, nhưng tất nhiên, đó là vì cô ấy là Ma Vương. Đẳng cấp khác hẳn chúng tôi mà.
Tôi luồn lách qua đám học sinh đông nghịt, chen chúc theo sau Ryuugamine. Phải cẩn thận kẻo bánh mì bị nát mất. Cuối cùng, tôi cũng thoát ra được, chỉnh lại bộ đồng phục hơi xộc xệch rồi tìm bóng dáng Ryuugamine.
Cô ấy đây rồi.
Ryuugamine đang đi về hướng khác, không phải hướng lớp học.
Chẳng lẽ cô nàng thật sự định ăn trưa trong nhà vệ sinh ư?
…Tò mò quá.
Nếu cô nàng muốn ở một mình thì tôi cũng chẳng định ngăn cản. Nhưng vấn đề là, ăn trưa trong nhà vệ sinh, từ góc nhìn của người ngoài, chỉ có thể hiểu là bị bắt nạt hoặc bị cô lập thôi. Bản thân tôi mà thấy ai ăn cơm trong nhà vệ sinh thì tôi cũng nghĩ vậy.
Thế thì gay to rồi.
Nếu cả lớp bị đồn là có chuyện bắt nạt thì không hay chút nào.
Nếu bị hiểu lầm là có thái độ phân biệt đối xử với những người cá tính, thì điểm đánh giá của cả lớp sẽ bị ảnh hưởng, và điều đó trực tiếp tác động đến học bạ của từng đứa.
Vì vậy, với tư cách là Phó Lớp trưởng, tôi không thể làm ngơ chuyện này được!
…Cứ coi như là vậy đi. Ừm. Tôi xin khẳng định đây là vì đại nghĩa, chứ không phải vì tò mò cá nhân đâu. Thật đấy!
Thôi được rồi.
Kimura và Saitou đang đợi ở lớp, nhưng nếu tôi đến muộn thì chắc hai đứa nó cũng tự ăn trước thôi. Mới vào cùng lớp được nửa tháng mà. Ăn cơm trong nhà vệ sinh thì đúng là không chấp nhận được, nhưng ăn một mình trong lớp cũng chẳng khá hơn là mấy. Bọn tôi cũng chỉ là bạn bè xã giao đến mức vì chỗ ngồi gần nhau nên tiện thì ăn chung thôi. Ít nhất là hiện tại.
Tôi giữ một khoảng cách nhất định và bám theo Ryuugamine.
Cô nàng lùn lùn nên rất nhanh lẫn vào giữa đám học sinh khác và biến mất khỏi tầm mắt, nhưng thỉnh thoảng cái lưng bé nhỏ của cô ấy nhấp nhô lấp ló đã đủ để tôi có một "điểm neo" vững chắc. Kỳ lạ thật, tôi chẳng bao giờ lạc mất cô ấy cả. Cứ như là mắt tôi tự động bị hút về phía cô nàng vậy. Dù lưng cô ấy chẳng dán tờ giấy nào cả, tôi vẫn tìm thấy cô ấy dễ dàng.
Cơ mà, cô ấy định đi đâu vậy? Hướng đó là khu nhà học cũ mà? Nếu là nhà vệ sinh thì ở khu nhà học mới có cả đống cơ mà. Hay là… Tôi nghĩ điều này hơi bất khả thi, nhưng liệu cô ấy có đang cố gắng giữ ý cho chúng tôi không?
Khu nhà học cũ hoàn toàn khác biệt so với khu nhà học mới.
Ngôi trường này có lịch sử rất lâu đời, những tòa nhà đá được xây dựng từ hàng trăm năm trước đã được cải tạo và một phần vẫn đang được sử dụng cho đến ngày nay. Khu nhà học mới mà chúng tôi thường học thì được xây thêm gần đây, thoải mái và sáng sủa. Nhưng khu nhà học cũ, nơi có một số phòng học đặc biệt, lại có ít cửa sổ và khá tối tăm.
Ryuugamine đi qua hành lang nối và bước vào đó.
Tôi dừng chân ở lối ra của khu nhà học mới.
Giờ thì sao đây?
Thật tình mà nói, tôi không thích khu nhà học đó lắm. Có lời đồn là có ma nữa. Tôi không sợ ma, nhưng cứ thấy rờn rợn. Ryuugamine có biết mấy lời đồn đó không nhỉ? Hay vì cô ấy là Ma Vương nên chẳng để tâm? Mà thôi, nghĩ đến chuyện sau này cô ấy sẽ sai khiến lũ quái vật gớm ghiếc làm tay sai, thì chuyện này cũng hiển nhiên thôi mà –
Ối!
…Tim tôi suýt ngừng đập.
Khoảnh khắc Ryuugamine rẽ ở góc có cây cột đá chạm khắc cổ kính, tôi có cảm giác cô ấy đã nhìn thấy tôi… Chắc là tôi tưởng tượng ra thôi, nhỉ? Chỉ là cô ấy ngẫu nhiên nhìn về phía sau và thấy tôi đứng ở đó – chỉ có vậy thôi. Chắc chắn là vậy. Có lẽ…
…………
…Đáng ghét!
Thôi rồi!
Đến nước này rồi mà còn quay lại được sao! Cứ thế này thì tôi sẽ hỏi thẳng mặt cô ấy cho ra nhẽ! Đúng vậy! Lẽ ra phải làm thế ngay từ đầu mới phải! Mới vừa chia lớp với Tsubasa, cứ ngỡ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, thế mà lại bị mấy đứa cá tính này quấy rầy, hủy hoại đời học sinh – tuổi thanh xuân của tôi, tôi không chịu nổi nữa!
Với ý định đuổi kịp, tôi băng qua hành lang nối. Tôi cũng định gọi “Đợi đã!” nhưng lại thôi, vì nhỡ cô ấy bỏ chạy thì phiền phức lắm.
Tôi bước qua bậc thềm và bước vào khu nhà học cũ.
Ngay lập tức, không khí thay đổi rõ rệt.
Đây không phải lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi đã học ở mấy phòng trong này vài lần rồi. Vẫn như mọi khi, cũ kỹ, ẩm mốc, và có một chút gì đó rờn rợn. Trần nhà hình vòm, những khung cửa sổ không có kính, trông hệt như một phế tích.
Bình thường tôi đi cùng đám bạn trong lớp nên không để ý, nhưng ở đây lại mát lạnh một cách lạ thường. Thậm chí có thể nói là lạnh lẽo. Cái lạnh của sàn đá truyền lên từ đế giày. Cứ như thể tôi sắp cảm lạnh đến nơi rồi.
Tôi rẽ ở góc có cây cột đá hoành tráng mà Ryuugamine đã biến mất – à, nói đúng hơn là cô ấy chỉ rẽ và khuất bóng thôi.
“–Có chuyện gì vậy ạ?”
“Á!”
Ryuugamine Ouko đang đứng ngay trước mặt tôi, tay xách một túi bánh mì.
Tôi đâu có định rẽ mạnh như vậy, nhưng vì suýt nữa đâm sầm vào cô ấy nên tôi vội vàng vặn người. Kết quả là tôi ngã lăn quay ra sàn đá một cách vô cùng thảm hại. Chắc phải lăn hai vòng ấy chứ. May sao tôi cũng dừng lại được khi va vào tường hành lang.
Toàn thân tôi tê dại đau nhức, nhưng cũng không đến mức quá ghê gớm. Chắc là không bị gãy xương đâu. Cũng chẳng có vết trầy xước nào.
Nhưng…
“À… ”
Thay vào đó, túi bánh mì của tôi đã bị ép nát một cách thảm thương. Chắc là nó bị đè bẹp khi tôi ngã. Dù không mở ra, cảnh tượng bên trong đã rõ mồn một. Trông cứ như bị xe lu cán qua vậy. Thậm chí tôi còn chẳng muốn mở nó ra nữa. Chắc chắn là cà phê đã chảy loang lổ khắp nơi rồi!
“Ôi chao chao.”
Ngước mặt lên khi nghe thấy giọng nói có chút ngạc nhiên, tôi thấy Ryuugamine Ouko đang mở to mắt nhìn xuống tôi. Cô nàng dang chân, hai tay giữ chặt túi bánh mì, hơi nghiêng đầu và cúi nhẹ, trông hệt như ảnh chụp của một thần tượng nào đó, đến nỗi tôi muốn thốt lên thành lời.
“Bạn bị ngã rồi… Bạn có sao không?”
Vừa nói.
Chải mái tóc đen dài mượt mà, Ryuugamine đưa tay vuốt từ sau tai xuống tận tấm lưng. Suối tóc đen như mực kết hợp với những ngón tay trắng muốt bất thường của cô tạo nên một sự tương phản đẹp đến rợn người. Ngón tay ấy cứ xoắn nhẹ lọn tóc rồi lại buông ra. Cứ thế, xoắn rồi lại buông, lặp đi lặp lại như thể đang mong chờ một điều gì đó.
A! Là chờ câu trả lời của mình sao!? Đúng không!?
Như để xác nhận, mái tóc cô lại khẽ xoắn một lần nữa.
“À ừm! Thì là! Kiểu gì đó!”
Khốn kiếp! Ngớ ngẩn quá! Nói cái gì thế! Cứ như thằng đàn ông mới lần đầu nói chuyện với con gái không bằng! Kiểu gì đó là cái gì, kiểu gì đó chứ!
“Vậy à?”
Nhưng khi tôi còn đang ngẩn ngơ như một thằng ngốc, Ryuugamine dường như chẳng bận tâm gì đến sự bối rối của tôi, cô bước một bước về phía tôi rồi vô tư ngồi xổm xuống ngay trước mặt.
Ư... ư ớ...
Thấy... thấy rồi! Cái thứ nguy hiểm kia! Cái thứ sọc xanh nhạt kia! Cô ấy đâu có dạng chân ra bừa bãi. Thậm chí còn khép chặt nữa là đằng khác. Thế nhưng, với chiếc váy đồng phục ngắn mà ngồi xổm như vậy thì từ vị trí của tôi, nhìn thấy hết cả!
“? Sao thế?”
[IMAGE: ../image/p065.jpg]
Hỏi thản nhiên thế hả! Không biết à? Hay là không quan tâm? Chắc là vế sau rồi – nhưng tôi thì quan tâm! Quan tâm đến chết đi được!
Đành, đành vậy. Tôi gượng dậy, vắt kiệt sức lực từ cơ thể đau nhức. Nếu cô ta cứ vô tư phơi bày như thế, tôi phải tự mình tìm cách thôi. Dù là tai nạn, tôi vẫn chưa mất hết liêm sỉ đến mức cứ trơ mắt nhìn chằm chằm vào quần lót của con gái đâu.
Thấy thế, Ryuugamine ngước nhìn tôi, rồi cũng đứng dậy như thể bắt chước. Sau đó, cô nghiêng đầu, không biết có ý gì mà giơ một ngón tay lên. Ngón tay ấy khẽ vươn ra, chọc vào cái túi giấy bẹp dí trước ngực tôi. Dù đã ép chặt, cái túi vẫn phát ra tiếng sột soạt khô khốc.
Bi... bị giật mình...
Tôi nghĩ là mặt mình không lộ ra, nhưng tôi thực sự bị giật mình. Cứ tưởng sắp bị móc tim ra rồi. Dù biết rằng ở thế giới này Ryuugamine cũng chỉ là người bình thường, không thể có chuyện đó, nhưng tôi vẫn không kìm được mà rụt người lại.
“Bị nát rồi nhỉ.”
“Hả?”
Ô, có phải lòng tự trọng của tôi không? – Không, không phải. Làm gì có chuyện đó. Là cái túi. Cô ấy nói về cái túi.
“À, ừm.”
Ngón tay khẽ rời đi.
“Bên trong chắc thảm hại lắm. Dù là cái gì đi nữa, thật đáng tiếc, nhưng tôi nghĩ là không còn muốn ăn nữa đâu.”
Tôi gật đầu một cách lúng túng.
Đúng vậy.
Khi tâm trạng dần bình tĩnh lại, cơn đói ập đến khiến tôi thấy chán nản. Haizz, vậy là hôm nay không có cơm trưa rồi. Nếu là cơm hộp, dù có ngã hay làm gì đi nữa thì bên trong cùng lắm cũng chỉ hơi xáo trộn chứ không thể nào nát bét đến thế này. Lần tới mà theo dõi ai đó, nhất định phải mang theo cơm hộp mới được. Đây là bài học.
Đang suy nghĩ như vậy thì.
“Đành chịu thôi.”
Ryuugamine Ouko khẽ xoay eo, đặt hai lòng bàn tay lên hông.
Đành chịu? Chịu cái gì cơ?
“Đây cũng là cái duyên. Dù không biết bạn là ai, nhưng cũng là học sinh cùng trường. Tôi sẽ chia sẻ bữa trưa của mình cho bạn.”
Ơ...?
Chia sẻ cho mình ư...? Bữa trưa – không phải!
Sai rồi chứ! Này, Ryuugamine Ouko! Tôi là Phó Ủy viên trưởng! Chỗ ngồi ngay phía sau cậu! Mà hơn nữa, chính cậu đã chỉ định tôi mà!? Thật sao? Thật sự là không nhớ nổi tôi sao?
À, đúng là tôi đã nghe nói và cũng biết lũ này là kiểu người như vậy rồi! Nhưng mà.
...Thực sự chứng kiến thì, suy sụp dã man...
Suy sụp thật đấy!
Khi Ryuugamine nói sẽ chia sẻ bữa trưa, cô đã đưa tôi đến một nơi không phải là nhà vệ sinh.
May quá.
Dù cảnh hai người, một nam một nữ, trong một căn phòng nhỏ xíu như nhà vệ sinh cũng đủ khiến tim đập thình thịch về mặt tình huống, nhưng nếu đối phương chẳng hề nhớ ra mình là ai thì đó lại giống như một hình thức tra tấn. Thực tế là quá khó xử đi mà.
Ít nhất thì cô ấy cũng đã hiểu ra rằng tôi là bạn cùng lớp.
“Phó Ủy viên trưởng... Phó Ủy viên trưởng...”
Cô ấy cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng mới chịu hiểu ra. Dù tên tôi thì cô ấy vẫn chẳng tài nào nhớ nổi.
Ryuugamine dẫn tôi đến một không gian cụt ở chân cầu thang. Nơi đó chất đầy dụng cụ mà chắc chỉ được dùng khi có Đại hội thể thao hay tổng vệ sinh. Tốt hơn nhà vệ sinh thật, nhưng ăn cơm ở một nơi tối tăm và bụi bặm thế này thì cô đơn quá.
Đang nghĩ vậy thì.
“Xoạt!”
Ryuugamine trèo qua cái bàn, rồi tránh những dụng cụ chất đống để đi sâu vào bên trong, và rồi biến mất hút. Trông không giống lắm nhưng có lối vào à? Đang phân vân thì Ryuugamine ló đầu ra từ sau đống dụng cụ.
“Sao thế? Lối này.”
Đằng sau đống dụng cụ có gì nhỉ? Nhìn kỹ thì đúng là có vẻ sâu hơn một chút, nhưng với thể trạng của tôi thì hẹp quá.
“Đây.”
Không hiểu có ý gì, Ryuugamine đưa tay ra.
Tôi không thể phản ứng ngay lập tức với bàn tay đó.
“Không đáng sợ đâu?”
Không phải sợ hãi. Cũng không phải vì cô ta là Ma Vương. Mà là vì đó là bàn tay của một cô gái. Theo trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ thực sự nắm tay một cô gái ngoại trừ các hoạt động của trường. Tôi cứ nghĩ xem tay mình có bị ra mồ hôi không... và rồi tôi chùn lại.
Và có lẽ, khi Ryuugamine nói "không đáng sợ", cô ấy không nói về bản thân mình.
Mà là về lối đi.
Thực tế, tôi không chắc với vóc dáng của mình có thể lọt qua được không. Ryuugamine thì nhỏ nhắn, mảnh khảnh, lại ít chỗ bị vướng nên có lẽ khe hẹp đến mấy cũng chẳng sao, nhưng tôi thì khác. Đứng cạnh nhau, tôi nghĩ bề dày cơ thể mình còn lớn hơn cô ấy.
Giờ sao đây? Dù là Ma Vương nhưng một cô gái lại đưa tay ra để nắm, mà không phải trong hoạt động trường hay vì là người yêu, thì đâu phải chuyện dễ gặp.
...Nắm lấy ư?
Không! Không không không! À ừm... Sau khi đi vệ sinh trước khi mua hàng, mình có rửa tay không nhỉ? Ừ, có rửa. Chắc chắn là có rửa. À, còn gì nữa không –
“Thôi nào.”
Ối! Bị nắm lấy rồi! Không chút do dự vậy sao, Ủy viên trưởng! Tôi dù sao cũng là con trai mà!
...Mà nói đúng hơn.
À, phải rồi. Thì ra là vậy. Bọn họ chỉ coi chúng tôi như những con chó sẵn sàng chui đầu vào váy thôi.
“Lối này.”
Bị kéo đi, tôi trèo qua cái bàn.
...Bàn tay bình thường.
Ừm, đúng là bàn tay bình thường. Dù Ryuugamine chỉ coi tôi như con chó, nhưng đối với tôi đó vẫn là bàn tay của một cô bạn cùng lớp. So sánh với những cô gái khác thì kinh nghiệm của tôi quá ít, nhưng mà – cảm giác thật dễ chịu. Cả xúc giác, cả sự mềm mại, cả hơi ấm, tất cả gộp lại, đúng như lẽ tự nhiên, khác hẳn bàn tay đàn ông.
Ối, lại căng thẳng rồi. Đáng lẽ ra không nên nghĩ linh tinh mới phải!
“À mà này... Phó Ủy viên trưởng sao lại ở đây vậy?”
“Ế!?”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi miệng.
“Khu nhà học này, ngoài giờ học ra, học sinh bình thường ít khi đến mà, đúng không?”
Nguy, nguy rồi.
Tim đập loạn xạ. Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại đi – ối, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên nữa! Nguy thật rồi... tay sắp ra mồ hôi mất! Nê, nên nói thật không? Nói ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn, bình tĩnh lại được không? Khô, không nhưng mà, theo dõi người ta thì...
“À mà này...”
Không quay đầu lại, Ryuugamine tiếp tục nói.
「Hồi còn học cấp hai, tôi từng nghe đồn là có người ăn trưa một mình trong nhà vệ sinh. Có khi nào là…?」
Ối giời ơi! Bị nhìn thấu rồi! Tôi cảm thấy… không, chắc chắn là tay Ryuugamine đang siết chặt hơn! Cảm giác như không thể vùng vẫy thoát ra được nữa!
Xong đời rồi!
「X, xin lỗi!」
Không biết từ lúc nào, tôi đã thốt lời xin lỗi. Thật đấy. Nó tự động bật ra khỏi miệng. Có lẽ, đối mặt với hiểm nguy đến tính mạng, bản năng đã tự động điều khiển trung khu ngôn ngữ của tôi, bất chấp ý muốn của mình. Chắc chắn là như vậy.
「Chuyện đó… là vì cậu lo lắng cho tôi sao?」
Trời, không biết có phải vậy không nữa.
Nếu tô vẽ lên thì có lẽ cũng có thể nói như vậy. Nhưng hơn cả thế, tôi theo sau cô ấy có phải là do cái kiểu tò mò thấp hèn không? Tự vấn nhưng không thể tự trả lời. Đáp án không hiện lên rõ ràng mà cứ lơ lửng như một cái bóng lay động sau màn sương mờ mịt.
Rồi, tôi có cảm giác khóe môi Ryuugamine khẽ cong lên.
Nhưng đó có thể là do tôi nhìn nhầm. Không thể xác nhận được. Bởi vì trước đó, cô ấy đã quay lưng lại, bảo "Lối này ạ", rồi kéo tay tôi đi.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Bị kéo đi, tôi cứ thế tiến sâu hơn vào bên trong, cơ thể cọ xát vào đống dụng cụ chất đống. Vừa đi, tôi vừa tự hỏi, chuyện này là sao nhỉ? Tạm thời cứ coi như chủ đề này đã kết thúc rồi thì phải? Nếu vậy thì đỡ quá.
Đi qua chỗ đống dụng cụ, một khoảng không gian nhỏ xíu, rộng chừng bằng một buồng vệ sinh riêng biệt, hiện ra. Trên bức tường đối diện có một cánh cửa.
Nó hoàn toàn bị che khuất bởi đống dụng cụ nên từ hành lang không thể nhìn thấy được. Cánh cửa này nhỏ hơn bình thường rất nhiều, chỉ khoảng một nửa kích thước của một cánh cửa thông thường. Ryuugamine buông tay tôi ra. *Đừng có nghĩ là tiếc nuối gì chứ, đồ tôi! Có phải trẻ con lạc đường đâu!*
Ryuugamine không hề tỏ ra chút tiếc nuối nào, cô ấy nắm lấy tay nắm cửa và vặn. Chiếc bản lề kêu ken két như tiếng rên rỉ, có vẻ như cánh cửa đã cũ kỹ.
Mà sao ánh nắng lại chói chang đến lạ thế này nhỉ?
Cứ như thể cánh cửa dẫn đến một thế giới khác vậy.
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy khó chịu. Nếu là dị giới thì cũng là một loại dị giới tốt lành, kiểu như thiên đường ấy… Thôi, chắc không phải đâu.
Mấy đứa kia dù có trở thành Ma Vương hay Dũng Giả thật ở thế giới bên ngoài trong tương lai thì đó cũng là việc nằm trong hệ thống được chính phủ quản lý chặt chẽ. Tôi biết rõ điều đó. Dù tôi không biết làm thế nào để đi đến dị giới, nhưng tôi không nghĩ lối vào lại nằm ở một nơi như thế này.
Ryuugamine nhanh chóng chui qua cánh cửa, và tôi cũng theo sau. Trong thoáng chốc, mắt tôi bị ánh sáng chói lòa làm lóa, nhưng nhanh chóng quen lại.
…Ồ. Khu nhà học cũ này lại có một nơi như thế này sao.
Một sân trong nhỏ xíu như lòng bàn tay mèo, bốn phía được bao bọc bởi những bức tường đá cũ kỹ. Có một chiếc ghế đá, cũng làm từ đá cũ giống như tường. Một cái cây thân mảnh và mấy bụi cây bụi được trồng sát chân tường, còn trần thì mở ra rộng rãi, đón nắng rất tốt. Cả khu sân trong somehow trắng tinh và chói chang.
「Đây là đâu vậy?」
「Đây là nơi tôi thường ăn trưa đó. Là chỗ yêu thích của tôi. Hồi cấp hai tôi cũng có một nơi riêng như thế này và thường xuyên ăn cơm một mình. Tôi rất giỏi khoản tìm những nơi như thế này đó.」
Ryuugamine tiến đến gần ghế đá, lấy khăn tay từ túi áo đồng phục ra và phủi bụi. Thật tao nhã. Cô ấy không chỉ phủi chỗ của mình mà còn phủi cả chỗ bên cạnh,
「Mời cậu.」
Và mời tôi ngồi.
「V, vâng…」
Tôi cúi đầu cảm ơn, rồi lẩm bẩm "xin thất lễ" và ngồi xuống bên cạnh.
Ôi. Vai chạm vào nhau kìa!
Chiếc ghế không quá rộng, ngồi hai người thì hơi chật. Mỗi khi cô ấy cử động, bờ vai mảnh mai lại cọ sát vào tôi.
C, căng thẳng quá… Lạ thật. Ngồi cạnh một cô gái trên xe buýt thì tôi chẳng cảm thấy gì, sao bây giờ lại căng thẳng đến thế này chứ?
「Hỏng hết cả rồi sao?」
「Hả? À…」
Tôi nhận ra cô ấy đang nói đến chiếc bánh mì mua từ cửa hàng, vội vàng mở chiếc túi bị bẹp dúm ra.
Ối giời ơi… Bánh mì kẹp gà rán đã biến thành thứ gì đó không thể gọi tên rồi. Nếu chỉ bị bẹp thì còn ăn được, nhưng đáng tiếc là không chỉ bánh mì mà cả hộp cà phê cũng bị bẹp dúm theo. Cái túi này quả là "siêu hạng" thật. Bánh mì thì nhão nhoét, còn bị dính vết bẩn, vậy mà lại chẳng rỉ ra ngoài chút nào.
「Không ăn được sao?」
「Có vẻ vậy.」
「Tôi cũng nghĩ thế.」
Ryuugamine lấy từ túi của mình ra một chiếc bánh mì sandwich kẹp giăm bông, trứng và salad bắp cải, cùng với một hộp nước cam, đặt lên chiếc khăn trải trên đầu gối, rồi thoăn thoắt bóc vỏ bánh mì. Cô ấy khéo léo chia đôi cái bánh,
「Đây.」
Và chìa cho tôi.
Không sao chứ nhỉ? Một chiếc sandwich duy nhất mà chia đôi thì tất nhiên chỉ còn một nửa. Liệu như thế có đủ để cô ấy no đến tan học không?
Nhưng khi tôi còn đang do dự, Ryuugamine lại đẩy mạnh hơn, và đến nước này mà từ chối nữa thì thật không phải phép.
Vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Tôi nhận lấy, nhìn Ryuugamine thì thấy cô ấy đang mỉm cười, khiến tôi hơi bối rối. Vô thức tôi quay mặt đi, vừa nghĩ không biết mình có bất tự nhiên không, vừa cắn một miếng sandwich.
…Ưm, ngon thật.
Vị chua của salad bắp cải rất hợp với vị ngọt của trứng. Giăm bông cũng được thái lát mỏng một cách bất ngờ đối với bánh mì bán ở căng tin trường, và được cho vào rất nhiều. Thế nhưng, tôi cũng là một học sinh cấp ba đang tuổi ăn tuổi lớn. Dù được cho, nhưng chỉ cần hai miếng thôi là hết veo rồi. Thế này thì chẳng đủ no chút nào. Thôi thì cũng được, nhưng tôi muốn uống nước quá. Bánh mì sandwich không hiểu sao lại cứ dính vào vòm miệng.
「──Đây.」
Ryuugamine đẩy hộp nước ép về phía tôi.
「Hả?」
「Bánh mì mỏng thường dính vào miệng phải không? Nên là, không được uống hết đâu, nhưng cậu có thể uống một chút.」
「K, không…」
Tôi nhìn chiếc ống hút thò ra từ hộp.
Nó ướt.
Tức là… cô ấy đã uống rồi. Hơn nữa, cô ấy bảo không được uống hết nghĩa là cô ấy định uống tiếp sau khi tôi uống xong sao? K, không! Không không không! Thế thì không được rồi! Chúng tôi đâu có thân thiết đến mức đó!
「? Cậu không uống sao?」
「Uống chứ!」
Chết tiệt! Vô thức lại ngậm vào rồi! Ư, ước gì mình uống hết luôn đi… Không, nhưng làm thế thì có khi lại chọc giận cô ấy mất…
Một chút thôi. Chỉ một chút thôi.
*Rột*! Nghe thấy cả tiếng nước hút! M, mất mặt quá! Sau gáy nóng ran cả lên rồi! Thôi được rồi, đủ rồi! Bánh mì cũng bong ra rồi, ổn rồi!
Tôi vội vàng nhả ra, nhìn chiếc ống hút. May quá… không dính bánh mì. Thật sạch sẽ── Ôi! Chị Ryuugamine chẳng chút do dự gì sao! Đó là thứ mà tôi vừa ngậm vào đấy nhé!? Sao mà lại táo bạo đến thế──
…À, đúng rồi…
Lại quên mất.
Mấy đứa này chẳng để tâm đến mấy chuyện đó. Nói sao nhỉ… Vì chúng nó quá đỗi "bình thường" nên tôi cứ hay quên mất. Ngay cả Hikarigaoka Tsubasa cũng vậy, nếu không có thanh kiếm kia, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái tự cao tự đại, phiền phức mà thôi.
Nói về Ryuugamine, dù cô ấy bị gán cho cái danh Ma Vương, nhưng cho đến giờ, ngoài cái phát ngôn "ghét loài người" lúc ban đầu ra, thì cô ấy chẳng gây ra chuyện gì đặc biệt cả. Với vai trò lớp trưởng, cô ấy cũng hoàn thành tốt mọi lời nhờ vả của thầy cô. Còn tôi, là lớp phó, thì cứ y như người thừa, chỉ biết lủi thủi theo sau mà thôi.
Có lẽ vì thế mà? Có lẽ vì thế mà sự hiện diện của tôi càng thêm mờ nhạt? Hay là, có khi cô ấy quên béng mất sự tồn tại của một lớp phó cho đến tận giây phút trước không? Bao gồm cả việc chính cô ấy đã chỉ định tôi nữa sao!?
...Có vẻ đúng là như vậy.
"Phù."
Ryuugamine buông môi khỏi ống hút, phát ra tiếng "chụt" nhỏ. Cô khẽ ngước mặt lên, mái tóc đen dài mượt mà chảy xuôi từ vai xuống lưng, nghe rõ cả tiếng. Gương mặt thanh tú nhìn nghiêng, đôi mắt hơi nheo lại vì chói, trông cứ như bức ảnh idol trang bìa tạp chí vậy. Dưới ánh nắng dịu dàng, nước da cô ấy càng thêm trắng trẻo, nói sao nhỉ, hình như mình đang gặp may cực kì thì phải?
"…A, muốn hủy diệt loài người quá đi mất..."
"Khụ!"
Kể cả khi trong miệng chẳng có sữa, thì tôi cũng lần đầu tiên trong đời biết rằng con người có thể phun phì phì được!
Sai lầm rồi! Rốt cuộc con nhỏ này vẫn là Ma Vương!
Thế nhưng, Ryuugamine lại quay sang nhìn tôi với vẻ mặt đáng yêu, không hề bình thường – à không, là đáng yêu một cách không hề bình thường, rồi mỉm cười mà chẳng chút tà khí nào.
"Cửa hàng tạp hóa lúc nào cũng đông đến thế sao ạ?"
"Hả?"
Tôi giật mình, cứ như vừa bị đánh thức khỏi cơn ngủ gật vậy.
"À… ừm..."
Chết tiệt. Tim mình đừng đập nhanh thế chứ.
À ừm… cửa hàng tạp hóa à?
Tôi cũng chẳng đi mỗi ngày nên không thể khẳng định chắc chắn được, nhưng nghe Kimura nói thì đó là một cuộc chiến thực sự. Bánh mì được ưa chuộng bị tranh giành kịch liệt, đôi khi vì quá đói mà còn xảy ra cả xô xát nữa là.
"À… cậu, đi lần đầu hả?"
Dù không có ý gì, nhưng giọng điệu của tôi lại trở nên dò hỏi.
Ryuugamine gật đầu cái "cốc", vẻ như không hề nhận ra.
Nguy rồi. Vẫn đáng yêu quá đi mất. Cái câu "hủy diệt loài người" lúc nãy có khi nào mình nghe nhầm không nhỉ?
"Thường thì em tự làm cơm hộp mang đi. Nhưng em nghĩ nên biết và thử nhiều thứ hơn, nên hôm nay em đã thử thách với bánh mì ở cửa hàng tạp hóa."
Cô ấy còn siết chặt nắm tay, trông cực kì tự hào nữa chứ!
"Em rất ngạc nhiên. Ai nấy đều nhìn em như thể đã mấy ngày không được ăn vậy. Sức mạnh đó quả thật áp đảo. Họ còn cãi nhau chỉ vì một cái bánh mì, rằng ai là người cầm lấy trước cơ? Chuyện đó nguy hiểm thật đấy."
"À, tại đang tuổi ăn tuổi lớn mà."
Ngay cả tôi cũng thấy nửa cái sandwich chẳng đủ chút nào.
"Anh không đủ sao?"
Bị hỏi thẳng thừng cứ như bị đọc được suy nghĩ, tôi bỗng cứng họng. Ừm… nên trả lời thế nào đây? Trả lời "ừ" thì có vẻ hơi trơ trẽn. Nhưng nếu trả lời "đủ rồi" thì lại là nói dối. Nói dối thì không tốt.
"…À, thì cũng hơi..."
Tôi lỡ trả lời một câu không biết là có phải câu trả lời không nữa. Ryuugamine cũng không biết là đã hiểu hay chưa hiểu, cô ấy nghiêng đầu với vẻ mặt khó tả. Khi tôi không trả lời thêm, cô ấy chỉ nói "Vậy sao?" rồi có vẻ suy nghĩ điều gì đó.
Cái gì thế này? Chỉ là chuyện phiếm thôi à? Hay có ý nghĩa gì khác?
"Nhưng mà, ăn nhiều quá cũng không tốt đúng không?"
Cô ấy hỏi lại như để xác nhận.
"À, thì… đúng vậy. Nghe nói dạo này, mấy đứa tiểu học nhỏ hơn chúng ta nhiều còn bị bệnh lối sống à? Hình như có đứa mắc bệnh đó rồi, và trên TV thì nói đó là một phần nguyên nhân từ chế độ ăn uống thất thường, nên cái gì mà quá mức cũng không tốt đâu."
"Thế ạ."
Ryuugamine gật đầu, vẻ như đã chấp nhận điều gì đó.
Cử chỉ đó khiến tôi cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ nào đó, nhưng tôi không thể xác định rõ nguyên nhân là gì.
"À—"
Chuông reo. Đó là tín hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa.
[IMAGE: ../Images/000010.jpg]
Ryuugamine Ouko đứng dậy, gấp chiếc khăn tay đang trải ra rồi bỏ vào túi. Tôi cứ nhìn mãi hành động đó, không thể rời mắt.
Rồi cô ấy vươn tay về phía tôi một cách tự nhiên, như thể muốn giúp tôi đứng dậy vậy.
Chuyện gì thế này nhỉ?
Tôi có thể tự đứng lên mà không cần cô ấy giúp. Nhưng, nếu tôi tự đứng lên, nếu tôi từ chối lòng tốt đó, và nghĩ xem Ryuugamine sẽ cảm thấy thế nào, thì không hiểu sao tôi lại không thể làm được.
Chắc chắn cô ấy sẽ không nghĩ gì đâu – đúng là như vậy. Dù tôi đã hiểu rõ điều đó, nhưng một giọng nói nào đó vẫn thì thầm trong góc óc rằng "không phải là tuyệt đối đâu". Não tôi nghĩ đủ thứ chuyện, nào là không muốn bị Ma Vương để mắt tới, hay có thể bị “xử đẹp” mất.
Và rồi.
Trong sân trong huyền bí, vẫn còn vương vấn tiếng chuông reo, tôi đã nắm lấy bàn tay của Ma Vương đang chìa ra về phía mình. Tôi nắm chặt bàn tay mềm mại và hơi lạnh đó.
Trong ánh sáng ngược chiều, Ryuugamine Ouko đang làm vẻ mặt thế nào – tôi không thể nhìn rõ.
"Này, Satou! Mày nghe chưa!?"
Ngày hôm sau.
Vừa đến trường và bước vào lớp, tôi đã bị Kimura túm lấy ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng này hưng phấn đến vậy. Mà thôi, dù sao thì cũng chưa quen nhau được một tháng, nên chuyện này là đương nhiên, nhưng mà sáng sớm đã tràn đầy năng lượng thế này thật là…
"Cái gì thế, cái gì thế?"
Saitou cũng đi đến. Gương mặt thằng bé viết rõ "Có chuyện gì hay ho à?".
"Căn tin đó, căn tin!"
Kimura thở ra bằng mũi một tiếng "phù phù", cứ như trong truyện tranh vậy. Hưng phấn quá rồi đó. Mà khoan, căn tin?
"Trường mình có cái đó à?"
"Làm gì có."
Saitou đáp lời ngay lập tức.
"Không không không! Không phải!"
Không phải cái gì chứ.
"Đó là chuyện cho đến tận ngày hôm qua thôi! Thời đồ đá cuối cùng cũng đã qua đi, và làn sóng văn minh khai hóa cuối cùng cũng đã tràn đến trường trung học của chúng ta rồi!"
Nhảy vọt thời đại quá nhỉ. Từ thời đồ đá mà một phát đến thời Minh Trị luôn à. Tiến hóa kiểu gì vậy trời.
"Nhìn này!"
Kimura đặt một tờ rơi lên bàn tôi cái "bộp".
"Căn tin mở cửa", trên đó viết vậy. Hơn nữa lại là hôm nay. Nhanh chóng thật đấy. Tờ rơi này hôm qua tôi đâu có thấy đâu.
"Kiểu quán cà phê mở?"
Saitou nghiêng đầu. Địa điểm là – bãi đỗ xe? Vậy thì chắc là kiểu quầy hàng di động rồi. Nếu vậy thì đúng là có thể mở cửa ngay hôm qua hôm nay. Chỉ cần lái cả gian bếp đến bằng xe, rồi sắp xếp ghế với bàn là được thôi.
"Thế nào? Đi chứ!"
Kimura hăm hở chỉ vào tờ rơi, nhưng tôi giơ tay lên trước mặt, nói "Xin lỗi, tao...".
"Tao mang cơm hộp rồi."
Sáng nay tôi đã tự chuẩn bị đàng hoàng rồi. Quán cà phê kiểu mở ở căn tin cũng khá hấp dẫn, nhưng nếu để thừa rồi thiu thì đúng là không thể chịu nổi. Gần đây nhiệt độ cũng cao nữa chứ.
"Gì vậy chứ! Saitou thì sao?"
"Xin lỗi, tao cũng cơm hộp."
"Vậy thì hai đứa cứ thế đi, bọn mình ăn cùng nhau đi? Ngồi chung bàn với người không quen cũng ngại, mà một mình chiếm cả bàn thì cũng không tiện. Nếu là cơm hộp thì đằng nào ăn ở đâu chẳng giống nhau?"
"À..."
Trong đầu tôi hiện lên cái sân trong đó.
Hôm nay tôi định ăn ở đó mà. Không khí ở đó rất tốt, lần trước thì là bánh mì mua sẵn, nhưng tôi nghĩ nếu là cơm hộp tự làm thì sẽ còn tuyệt hơn nữa, nên đã tính như vậy rồi.
Nhưng mà thôi, cũng đành chịu vậy.
Tôi không phải là người có cá tính mạnh đến mức có thể từ chối khi bị mời rõ ràng như thế. Đối với một người dân làng bình thường, việc giao lưu với bạn cùng lớp là vô cùng quan trọng trong cuộc sống học đường.
Bị gán mác là kẻ khó gần rồi lạc lõng khỏi đám bạn, thì coi như vĩnh viễn không thể quay lại vòng tròn đó được nữa.
Điều đó… thì tôi không tài nào chịu đựng nổi.
“À, được rồi.”
Tôi gạt đi nỗi vấn vương về khu vườn xưa, nở nụ cười đáp lời đồng ý. Saitou thấy vậy cũng ‘vậy thì’ mà gật đầu chấp thuận. Thôi thì, đây chính là cái gọi là phép ứng xử của một người bình thường mà.
[IMAGE: ../Images/00000.jpg]
Dù chuông vừa reo đã ra ngay, nhưng bãi đậu xe vẫn đông nghịt.
“Tao đi trước đây!”
Nếu Kimura không phóng đi như bay, nếu cậu ta không giành được chỗ ngồi trước, thì chắc chắn bọn tôi đã phải đợi dài cổ, hoặc thậm chí là bỏ cuộc rồi.
Khi tôi và Saitou vừa đến nơi, Kimura đã nhanh chóng tiến về phía chiếc xe bán hàng rong.
Thật đáng kinh ngạc. Ngoài các quầy cà ri và mì thì đương nhiên rồi, nhưng cả món Ý và món Pháp nữa chứ, thật không thể tin nổi! Mà lạ là không có món Nhật nào cả. Chà, chắc là vì nếu không đậm đà và no bụng thì sẽ không thấy đã, nên đây là lựa chọn đương nhiên thôi. Không, mà mấy món như gyudon thì cũng có thể coi là món Nhật mà nhỉ. Ôi trời, còn có cả tiệm hamburger, đồ ăn bột và cả bánh crepe nữa chứ!
“Đáng lẽ nên mang cơm hộp thì hơn.”
Saitou tiếc nuối nói, tôi hoàn toàn đồng ý. Với tình hình này, chắc doanh thu hôm nay chỉ ở mức cầm chừng. Học sinh thì đương nhiên rồi, cả giáo viên cũng đến nữa. Không chỉ vậy. Lác đác còn có cả những Koseisha. Bọn họ dễ nhận ra ngay. Có cả đứa đeo mặt nạ phòng độc nữa chứ. Kỳ lạ quá thể. Rốt cuộc, nghề nghiệp của bọn họ là gì vậy nhỉ?
Với lại, hôm nay Ryuugamine cũng nghỉ học. Giáo viên không nói rõ lý do nên tôi chỉ có thể đoán mò, liệu có phải cậu ấy bị cảm lạnh không ta?
“Đồ ăn đây!”
Kimura quay lại, đặt khay đồ ăn lên bàn. Tôi và Saitou nhìn thấy liền không kìm được mà “Oa!” lên một tiếng. Gì vậy, cái lượng này là sao? Có cả cơm cà ri cốt lết, gyudon và takoyaki nữa! Bên này là tô mì tonkotsu mini sao?
“Tuyệt vời đúng không?”
Nhìn Kimura đầy tự hào, tôi đáp:
“Dạ dày cậu mới tuyệt vời ấy…”
Tôi ngán ngẩm nói, Kimura cười rồi ngồi xuống, đoạn tiếp tục:
“Tất cả chỗ này chỉ có ba trăm yên đấy!”
“Thật sao!?”
“Ờ, thật trăm phần trăm. Nghe bảo là chương trình khuyến mãi khai trương. Đúng là hào phóng thật. Mời mọi người dùng bữa.”
Kimura cầm thìa lên và bắt đầu chén tì tì. Cậu ấy múc cà ri, cho takoyaki vào miệng, húp sùm sụp nước mì tonkotsu, ăn như nuốt chửng.
Tôi và Saitou nhìn nhau, rồi mở hộp cơm của mình. Hộp cơm của tôi là món cơm thập cẩm tempura rau củ và nấm còn sót lại từ hôm qua, được rưới nước sốt đậm đà, nhưng trông nó thật thảm hại.
Khỉ thật.
Mai mình cũng phải ăn ở căng tin mới được!
[IMAGE: ../Images/0001.jpg]
“Chắc chắn có gì đó mờ ám!”
Đó là chuyện của ngày hôm sau.
“...Đang trong giờ học mà xông vào nói cái gì vậy hả cậu?”
Tôi chán nản nhìn Tsubasa đang chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn mình. Đúng như tôi nói, bây giờ là tiết thứ ba. Vẫn còn đang trong giờ học mà.
“Thì sao chứ?”
“Sao cái gì! Đang trong giờ học đấy chứ! Chỗ cậu cũng thế mà! Sao lại đường hoàng xông vào lớp người khác như vậy hả!?”
“Hừ!”
Tsubasa chống hông, ưỡn ngực ra đầy kiêu hãnh.
“Chuyện nhỏ thôi mà!”
Chuyện nhỏ với cậu thôi chứ với tôi thì không hề nhỏ chút nào!
Tôi lộ rõ vẻ mặt khó chịu, nhưng Tsubasa hoàn toàn không bận tâm, kéo ghế của Ryuugamine – người hôm nay cũng nghỉ học – rồi ngồi xuống đối diện tôi, dựa lưng vào lưng ghế.
Đó.
Chính cái kiểu này của đám người này mới khiến tôi đau đầu.
Ryuugamine thì hiền lành đến mức chẳng giống một Ma Vương chút nào, mà dạo gần đây Tsubasa cũng không ồn ào đến vậy, nên tôi cứ nghĩ “Thôi rồi, yên tâm rồi” – nhưng đúng là tôi đã lầm.
Ngay cả thầy Dekkaa, giáo viên đang phụ trách tiết này, và các bạn cùng lớp cũng đều mang vẻ mặt “Đành chịu thôi”. Chắc là họ đã bỏ cuộc ngay từ khoảnh khắc nhận ra kẻ xông vào là một cô gái vác thanh kiếm to đùng trên lưng. Thậm chí họ còn nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: “Làm sao cho nó hả dạ mau đi”.
Trời ạ. Rồi rồi, tôi biết rồi.
“…Vậy, cái gì mờ ám hả?”
Khi tôi chịu mở lời, Tsubasa liền trườn qua lưng ghế, nghiêng người về phía bàn. Ngực cậu ấy như muốn tràn ra ngoài, cứ thế ập đến gần tôi. Gần quá rồi đấy. Tôi hơi lùi người lại một chút. À, chỉ cần đừng để cậu ấy nhận ra là được.
“Chắc chắn rồi còn gì. Cái quán cà phê ngoài trời đó! Cậu đã đi chưa?”
“Rồi.”
Chỉ nghĩ đến thôi là nước bọt đã muốn ứa ra rồi. Mặc dù tôi vẫn chưa được ăn gì cả. Hôm nay tôi đã không chuẩn bị cơm hộp tử tế. Buổi sáng cũng ăn ít lại. Dù sao thì tôi cũng không thể ăn nhiều như Kimura được.
“Mờ ám cái gì. Không phải đó là quán tốt, rẻ mà lại nhiều sao. Rất phù hợp với học sinh mà.”
“Không, bất thường đấy.”
“Vậy thì bất thường cái gì. Nói rõ ra xem nào.”
“Thôi được rồi.”
Tsubasa khẽ thở dài, rồi nhìn quanh.
Cậu đó… gây ồn ào đến mức này rồi, giờ mới để ý xung quanh thì có ý nghĩa gì chứ! Chắc là chỉ làm màu thôi đúng không!? Chỉ muốn thử làm thế thôi đúng không!?
Tsubasa quay lại nhìn tôi, nói tiếp:
“Nghe rõ đây? Cái quán cà phê ngoài trời đó không phải do trường mở, cũng không phải do bất kỳ công ty nào mà trường ký hợp đồng mở ra. Đó là một quán lừa đảo hoạt động trái phép đấy!”
“Lừa đảo… mà lại đường hoàng như vậy sao?”
“Đúng vậy. Vì nó quá đường hoàng nên ngược lại, không ai nghi ngờ. Nhưng chuyện đó không lừa được tôi đâu! Một căng tin bí ẩn đột nhiên xuất hiện trong trường. Tại sao lại cung cấp đồ ăn ngon mà rẻ đến mức chắc chắn không thể hoàn vốn được chứ!?”
Sao tôi mà biết được.
“Chắc chắn phải có gì đó.”
Tsubasa nhìn tôi, tiếp lời:
“Chẳng phải từ xưa đã có câu ‘Chuyện ngon ăn thì luôn có uẩn khúc’ sao?”
…………
Cái bộ mặt “thấy chưa” đó là sao! Định nói là cậu ta đã nói rất hay đúng không!? Không lẽ còn định nói tiếp kiểu “đúng là căng tin có khác” nữa chứ!
May mà cậu ta không nói câu đó.
“Nói chung là, cậu cũng đừng đến gần cái căng tin đó cho đến khi sự thật được sáng tỏ. Vì đây—”
Tsubasa nắm chặt tay, gõ ‘cốc’ một tiếng vào lưng ghế của Ryuugamine.
“—Chắc chắn là có bàn tay của con ác quỷ xấu xa đó nhúng vào. Cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ vạch trần âm mưu này và thi hành chính nghĩa dưới danh nghĩa của Dũng Giả!”
“Ể!? Này, dừng lại!”
“Được rồi! Cứ rửa cổ chờ đấy! Ma Vương!”
Ahaha, Tsubasa cười phá lên rồi rời khỏi lớp. Tôi không kịp ngăn lại, mà có ngăn cũng vô ích thôi.
Tôi thở dài thườn thượt.
“Vất vả nhỉ.”
Saitou thì thầm, tôi chỉ mỉm cười mơ hồ.
Đúng là vậy.
Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi tự mình hiểu rõ rằng, mỗi khi Tsubasa dùng từ “Dũng Giả” thì hầu hết sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả.
Mà, Ryuugamine bị làm sao vậy nhỉ?
[IMAGE: ../Images/0002.jpg]
Dù Tsubasa nói vậy, nhưng hôm nay quán cà phê ngoài trời vẫn rất đông khách. Số lượng chỗ ngồi cũng tăng lên, không chỉ giới hạn trong bãi đậu xe mà còn tràn ra cả sân trường.
Saitou cũng không mang cơm hộp, bọn tôi mua vé ăn rồi mỗi người đi đến chiếc xe bán hàng mình muốn.
Mặc dù suất gyudon cũng rất hấp dẫn, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn món Tây. Cà ri, hamburger, cốt lết heo và tôm chiên xù. Cốt lết heo có phải là món Tây hay không có thể gây tranh cãi, nhưng cứ tạm chấp nhận rằng các món chiên xù là món Tây đi. Hoặc đúng hơn là, nó được coi là như vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Khi xếp hàng đến lượt, người ở đó là cô bán hàng quen thuộc, người chuyên bán bánh mì ở quầy căng tin. Cứ tưởng chỗ này đông đúc, nhộn nhịp thế này thì cô ấy chắc phải đau đầu lắm, nhưng xem ra không phải vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Phía sau bếp, một người phụ nữ nom vẻ đầu bếp đang hì hụi làm việc không ngơi tay với thân hình gầy guộc. Cô ấy xắn tay áo bộ đồ đầu bếp vốn rộng thùng thình, thoăn thoắt di chuyển thoạt nhìn cứ như một con vật nhỏ, nhưng lại toát lên khí chất của người làm nghề chuyên nghiệp. Nhanh đến mức sắp nhìn thấy phân thân rồi. Phải chăng tất cả món ăn trong chiếc xe bán đồ ăn này đều do một tay cô ấy làm? Nếu đúng vậy thì quá đỗi phi thường.
[IMAGE: ../Images/..]
“Đây ạ! Của quý khách đây!”
Tôi đưa phiếu và chẳng đợi lâu, một đĩa đồ chiên ngập dầu cỡ lớn đã được đặt lên khay.
[IMAGE: ../Images/..]
Uoa! Tôm chiên siêu to! Con nào con nấy dài phải đến ba mươi phân. Lại còn tận hai con mới ghê! Thêm vào đó là sò điệp và ba miếng thịt thăn chiên nữa chứ! Đương nhiên, món đi kèm là cơm. Cơm chứ không phải bánh mì đâu nhé. Nước sốt thì có sốt tartar, sốt worcestershire và sốt tonkatsu để lựa chọn tùy thích. Tôi thì rưới một núi sốt tartar lên tôm chiên, còn những thứ khác thì chan đẫm sốt tonkatsu sánh mịn. Ưm… khó tin thật. Ba trăm yên cho bữa này thì vô lý quá! Chẳng lẽ trường được trợ cấp?
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi quay lại chỗ ngồi thì thấy Kimura đang sắp sửa nhỏ dãi trước đĩa mì Ý Napoli đầy ắp như núi Phú Sĩ, còn Saitou thì ngây ngất với chiếc hamburger cao như tòa tháp và đống khoai tây chiên như núi. Tôi hiểu cảm giác của họ mà. Cái mùi này cứ gọi là đánh thẳng vào dạ dày luôn.
[IMAGE: ../Images/..]
“Mày chậm quá!”
“Xin lỗi.”
Tôi cứ nghĩ mình không đợi lâu, nhưng xem ra quầy của tôi là đông nhất.
[IMAGE: ../Images/..]
“Dù sao đi nữa, ghê thật đấy nhỉ.”
Chờ tôi ngồi xuống, Saitou vừa cắt chiếc hamburger vừa thích thú nhìn quanh.
“Ai cũng ăn như thể bỏ đói mấy ngày. Mà thôi, mình cũng chẳng khác gì người ta.”
Anh ấy vừa cười vừa cắt hamburger, rồi cho một miếng đầy ắp sốt cà chua và nước thịt vào miệng.
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi nhìn xuống đĩa của mình và gật đầu đồng ý. Đúng là như vậy. Thật kỳ lạ. Sao tôi lại gọi suất lớn thế này nhỉ? Chắc không ăn hết nổi đâu, nhiều thế này thì chịu.
[IMAGE: ../Images/..]
Cứ tưởng thế, nhưng không phải.
Ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa, cứ thế hết miếng này đến miếng khác. Dù cảm giác no căng chẳng hề tầm thường, nhưng cơn thèm ăn lại thắng thế. Ưm, ăn bao nhiêu cũng vào. Ngon quá. Ngon đến phát rồ.
Tôi nhồm nhoàm nhét thức ăn vào má như sóc hay chuột, nhai nuốt rồi tự mình cũng không thể tin nổi là đã chén sạch sành sanh. Ba trăm yên mà thỏa mãn đến thế. Dù phải nới lỏng thắt lưng, nhưng có sá gì? Tôi cảm thấy mình đã nạp đủ calo cho cả một ngày – à không, ba ngày mất rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Saitou và Kimura cũng vẻ mặt thỏa mãn, vuốt ve cái bụng phình ra một cách trìu mến. Mấy ông này, hệt như ông chú vậy! Tôi cũng chẳng khác gì người ta, nhưng cái bụng kia là sao vậy!? Lực sĩ hả!? Vượt quá giới hạn rồi đó!
Khi cả ba nhìn vào bụng nhau, tiếng cười không ai bảo ai cũng bật ra.
Đó không phải là tiếng cười để hạ thấp hay làm nhục người khác, mà là tiếng cười tự nhiên tuôn trào từ niềm vui sướng. Dù không có chuyện gì buồn cười, nhưng con người ta khi hạnh phúc thì nụ cười cứ thế mà vỡ òa.
Hề hề.
Đúng là con người đơn giản thật. Cứ ăn được món ngon là sung sướng biết bao. Nếu giờ mà được về nhà ngay thì còn hạnh phúc hơn nữa. Tiếc là còn tiết học buổi chiều. Mà thôi, bụng no quá chưa thể nhúc nhích được.
[IMAGE: ../Images/..]
Nhưng.
“—Đến đây là hết rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng khắp bãi đậu xe đang tràn ngập hào quang hạnh phúc.
Giọng nói ấy như tiếng chuông báo thức inh ỏi đánh tan giấc mộng, nhưng người bị đánh thức chỉ có mình tôi. Chỉ mình tôi bị phá nát cảm giác hạnh phúc, vội vàng đứng bật dậy. Người nặng nề quá…
Saitou và Kimura vẫn còn ngơ ngác.
Cha mẹ ơi, trông cứ như bị rút hồn ra khỏi xác vậy. Nhưng nếu mấy người biết đó là giọng của ai, chắc chắn cũng sẽ phản ứng giống tôi thôi! Có lẽ vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Một tiếng “đoàng” lớn vang lên, chủ nhân của giọng nói ấy nhảy bổ xuống nóc xe bán đồ ăn từ chiếu nghỉ tầng hai. Hành động nguy hiểm này khiến các giáo viên chợt lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị. Các học sinh quay lại vì tiếng động lớn, vừa nhìn thấy vật gì đó trên lưng kẻ vừa nhảy xuống, liền “á” lên một tiếng.
Kẻ đó vung tay như thể đang xua đi thứ gì đó trên nóc xe.
“—Tỉnh táo lại đi! Đây là cái bẫy của Ma Vương đó!”
Xung quanh bắt đầu xôn xao.
Chẳng cần hỏi đó là ai.
“Hikarigaoka!?”
Đúng vậy. Người lên tiếng là một giáo viên. Hình như đó là giáo viên chủ nhiệm của cô nàng thì phải?
“Con làm gì vậy hả! Nguy hiểm lắm, xuống ngay!”
Thầy ơi… nói thì hùng hồn lắm! Nhưng thầy rõ ràng là ăn quá no đến nỗi không đứng dậy khỏi ghế nổi kia mà! Tôi cũng chẳng nên nói gì người khác, nhưng thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ!
Tiếng cười vang lên.
Quả thật, cảnh tượng ông thầy ngồi yên tại chỗ mà vẫy vùng tay chân thì khôi hài hết sức.
Nhưng tôi thì không tài nào cười nổi. Tâm trạng tốt đẹp lúc nãy đã tan biến, trong đầu tôi tiếng chuông cảnh báo cứ thế réo vang, vang lên chói tai.
[IMAGE: ../Images/..]
Tsubasa phớt lờ lời khuyên của giáo viên chủ nhiệm. Hay đúng hơn là cô ấy chẳng buồn nghe. Chẳng nghe thấy gì cả. Giờ thì cô ấy đang ở chế độ Dũng Giả. Cô ấy chỉ nghe những gì muốn nghe, và chỉ nhìn những gì muốn nhìn.
Cũng giống như việc chúng ta thường không để ý đến con kiến dưới chân, nhưng nếu muốn thì vẫn có thể nhìn thấy, việc lũ người kia có nhận ra chúng ta hay không là tùy thuộc vào cảm xúc của họ. Dù bình thường cô ấy rất thân thiện, nhưng cũng là một Cá tính giả. Vì vậy, cô ấy có thể làm được điều đó.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ra đây đi, Ma Vương!”
Tsubasa đạp mạnh lên nóc xe bán đồ ăn, cứ như thể sẽ đạp thủng luôn vậy. Cái ba lô trên lưng, phía trên thanh kiếm kia là cái gì vậy? Trông nó phình to nặng trĩu. Từ cửa sổ bên hông xe, cô bán hàng ló mặt ra nhìn vẻ lo lắng, nhưng rồi lại rụt vào ngay.
“Ra đây mauuuu!”
Tsubasa lại đạp lên nóc xe lần nữa – cơ mà, cái dáng vẻ đó trông như một đứa trẻ đang giãy nảy ăn vạ vậy. Nhìn chẳng khác gì đang lăn ra đất ăn vạ cả. Hèn chi mọi người lại bật cười. Không khí cũng trở nên vui vẻ hơn. Chắc chắn chỉ có mình tôi cảm thấy nguy hiểm.
Đúng lúc đó, cửa xe bán đồ ăn khẽ mở, người đầu bếp, người phụ nữ bận rộn xoay như chong chóng bên trong, bước xuống, và tôi “á” lên một tiếng.
Ryuugamine Ouko!
Lúc nãy chỉ nhìn thấy lưng nên không nhận ra, nhưng mà, giờ nhớ lại thì cái dáng lưng thanh mảnh ấy đúng là quen mắt. Bây giờ thì tôi có thể nói vậy.
“Ma, món ăn của Ma Vương…?”
Mặt Kimura co rúm lại. Cậu ấy ôm bụng như thể nghi ngờ món ăn có độc. Nhưng Saitou thì chỉ “ồ” lên một tiếng.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi, Ma Vương — Ryuugamine Ouko!”
Tsubasa nở nụ cười ngạo nghễ, kiêu căng nhìn xuống Ryuugamine. Ôi chao. Cứ như một nhân vật phản diện vậy. Cô nàng có thực sự ý thức được mình là một Dũng Giả không thế?
“Ta là Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa! Mọi âm mưu xảo quyệt của ngươi, ta đều nhìn thấu hết!”
Cô nàng chỉ thẳng ngón tay vào Ryuugamine.
Ryuugamine không hề nói những câu thoại rập khuôn như “Lộ rồi sao?” hay “Ngươi giỏi lắm, đã nhìn thấu được ta.” Thế nhưng, cô ấy lại rõ ràng tỏ vẻ sợ hãi. Mặt cô ấy co rúm lại, đặc biệt là vùng má.
“C, có chuyện gì vậy ạ?”
Nụ cười của cô ấy gượng gạo quá thể! Cô ấy còn đang vò nát chiếc mũ đầu bếp vừa cởi ra nữa!
A, đáng ngờ… đáng ngờ quá chừng.
Tsubasa khoanh tay, ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Ryuugamine.
「Định giả vờ không biết à? Người phàm mắt thịt có thể không nhận ra, nhưng với tôi thì không qua mắt được đâu! Nhìn thoáng qua, căng tin này chỉ là một quán cà phê mở, giá rẻ mà lại nhiều, trông có vẻ hời cho học sinh. Nhưng thật ra, đây là một kế hoạch khủng khiếp nhằm làm cho nhân loại béo phì, gây ra hội chứng chuyển hóa và dẫn đến diệt vong đấy!」
…………。
……。
Cái, cái gì cơ?!
Kế hoạch gì mà phiền phức thế không biết! Phải mất đến mấy chục năm chứ ít à! Dù thế nào thì cũng suy diễn quá mức rồi! Đúng là lời buộc tội hết sức vô lý!
Quả nhiên, tiếng cười rộ lên. Tất nhiên rồi. Đến tôi cũng suýt phì cười nữa là!
Ấy vậy mà...
「K-không, không có chuyện đó đâu ạ đâu ạ đâu ạ?」
[IMAGE: ../image/p097.jpg]
Sao lại lúng túng thế hả, Ryuugamine!
「T-tôi chỉ đơn thuần muốn mọi người được ăn đồ ngon, giá rẻ thôi, nên mới mở quán cà phê này. T-tôi khác với cô, vì tôi là Ma Vương, nên có lẽ sẽ bị mọi người xa lánh? Nhưng đó chỉ là chuyện ở 《Tail Universe》 thôi, còn ở đây thì tôi cũng là người bình thường mà, tôi muốn mọi người hiểu điều đó—」
「Ryuugamine Ouko!」
Tsubasa vung bảo kiếm sau lưng như để cắt ngang lời Ryuugamine.
「Cô thật sự nghĩ lời biện minh đó có thể qua mắt được tôi sao?」
Giọng điệu cô ấy thấm đượm vẻ giễu cợt.
「Với một người giống hệt cô như tôi sao, chẳng khác nào nhìn vào gương cả?」
Ryuugamine im lặng. Có lẽ đó là cách cô ấy thừa nhận lời Tsubasa là đúng? Rằng cô ấy thực sự định vỗ béo chúng tôi cho đến khi mắc hội chứng chuyển hóa?
Có thể lắm chứ — tôi, người hiểu Tsubasa, thành thật nghĩ vậy.
Cá tính thể hiện ra qua hành động. Tsubasa, với tư cách là Dũng Giả, thường xuyên gây ra rắc rối khi thực thi "Chính nghĩa". Hành động như một Dũng Giả, và gây ra vấn đề. Những chuyện nhỏ nhặt như tự tiện lục lọi cặp sách, bàn học của tôi cũng là ví dụ. Không thể nói Ryuugamine, với tư cách Ma Vương, sẽ không làm những điều tương tự. Đó chính là bản chất của Cá tính giả.
Ấy thế mà...
Tôi nhìn đĩa đồ ăn trước mặt. Đúng là nếu ăn cái món ngon lành này ba bữa mỗi ngày, liên tục trong nhiều năm, thì có thể sẽ bị hội chứng chuyển hóa như Tsubasa nói. Nhưng chúng tôi ăn cái này tối đa cũng chỉ ba năm thôi. Hơn nữa, chỉ ăn bữa trưa. Rất khó có thể mong đợi một hiệu quả như vậy.
Vả lại, đâu có bị ép buộc đâu.
Chúng tôi được ăn đồ ngon, giá rẻ no bụng, còn Ryuugamine thì thỏa mãn khát khao của một Ma Vương. Nếu đúng như lời Tsubasa nói đi chăng nữa, thì có vấn đề gì đâu chứ?
Có lẽ tôi quá lạc quan chăng?
Không. Hình như không chỉ mình tôi nghĩ vậy. Tiếng cười rộ lên từ khắp bàn khi Tsubasa đưa ra lời buộc tội, giờ đã lớn dần thành một tiếng xì xào. Mọi người tỏ vẻ như thấy việc chấp nhận lời đó là ngốc nghếch, và âm thanh ấy chủ yếu phát ra từ bàn của các anh chị khóa trên.
Hay là, chuyện như thế này đã từng xảy ra với những Cá tính giả khác rồi? Nếu vậy, phản ứng này cũng dễ hiểu. Các anh chị khóa trên biết là không có hại, nên có lẽ họ không sợ món ăn này như Saitou. Anh chàng này từng học chung cấp hai với Ma Vương. Có lẽ cũng đã từng có chuyện tương tự, nên giờ anh ta mới bình tĩnh như vậy.
「Nào!」
Tsubasa lại cất cao giọng hướng về phía chúng tôi.
「Mọi người, mau đặt dĩa và đũa xuống! Không được ăn thêm nữa! Rồi sau đó phải tập thể dục ngay lập tức! Tiêu thụ ngay số calo đã nạp vào!」
Ờm... tức là sao?
Tsubasa đảo mắt nhìn quanh bàn, hít một hơi thật sâu, rồi:
「—Tất cả, chạy bộ!」
Cô ấy nắm chặt tay lại, như thể chuẩn bị đấm.
…………。
Hả!?
Làm sao mà chấp nhận yêu cầu đó được! Chạy bộ trong tình huống thế này, không thể nào!
Tiếng la ó nổi lên. À, đó cũng là sự phản đối đương nhiên thôi.
Thế nhưng, Tsubasa vẫn bình thản nghe, như thể bỏ ngoài tai. Trên mặt cô ấy hiện lên một vẻ gì đó giống như sự thương hại.
Cái biểu cảm ấy khiến gáy tôi lạnh toát.
Nguy rồi. Có gì đó không ổn.
「Jirou!」
Tôi ôm cái bụng căng tức, cất cao giọng.
「Không sao đâu! Nhìn đi! Chúng tôi không gặp nguy hiểm gì cả! Ngược lại, còn được ăn đồ ngon, no bụng với giá rẻ, thế này còn hơn cả mong đợi ấy chứ!」
「Jirou!?」
Mắt tôi chạm mắt Tsubasa, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên. Hình như cô ấy không để ý là tôi ở đây. Mà thôi, dù có quen biết lâu đến mấy đi nữa, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một Dân làng mà... Ha ha, buồn ghê.
Khoan đã!
Không, đây không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó. Nếu cô ấy muốn, cô ấy có thể đặt tôi ra ngoài phạm vi nhận thức của mình bất cứ lúc nào. Phải làm gì đó trước khi cô ấy làm vậy. Tôi không biết cô ấy định làm gì, nhưng chắc chắn, không phải chuyện tốt đẹp gì đâu!
「Này! Không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng thôi đi! Lát nữa lại bị thầy cô mắng cho xem! Không, nếu chỉ bị mắng thôi thì còn đỡ, đằng này lại bị mấy tay đó hành cho coi!」
「Ừm ừm ừm! Jirou, cậu định bao che cho Ma Vương sao!?」
「Không phải chuyện đó—」
Tôi định nói "không phải" nhưng lại nghẹn lời. Gì, gì thế này? Ryuugamine, sao cô lại nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như vậy? Đôi mắt mong đợi ấy là sao?
Tỷ lệ nghịch với điều đó, những nếp nhăn sâu dần xuất hiện trên lông mày Tsubasa.
「Jirou ngốc!」
Tsubasa ném một thứ gì đó. Nó to bằng quả bóng rổ màu xanh đậm. Theo phản xạ, tôi tóm lấy nó rồi nghiêng đầu. Đó là một chiếc túi rút. Miệng túi không đóng kín, đồ bên trong rơi ra ngoài.
「...Mặt nạ phòng độc?」
Nó trông không khác gì mặt nạ phòng độc cả.
「Aaaa, chết tiệt!」
Tsubasa hoảng hốt kêu lên, nhìn quanh quất một cách vội vã, rồi dừng ánh mắt tại một điểm.
「—Con nhỏ kia!」
Tsubasa chỉ thẳng vào một nữ sinh đang ngồi một mình trước đĩa mì Ý sốt thịt đầy ắp ở bàn gần nhất, với một động tác như thể muốn đấm.
Nữ sinh giật mình chớp mắt, dừng chiếc dĩa đang dùng — ủa, nãy giờ vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra sao! — rồi húp nốt chỗ mì còn dở và phồng má lên. Sốt thịt còn dính trên má kìa.
Dù sao thì, cô gái này cũng thật kỳ lạ.
Không chỉ ở thần kinh bình thản tiếp tục ăn uống, mà còn ở vẻ ngoài nữa. Đồng phục thì bình thường, nhưng khắp người cô ta lại ghim rất nhiều thú nhồi bông khá lớn. Điều kỳ lạ là những con thú nhồi bông đó, dù được cách điệu, nhưng trông không khác gì những vật ghê rợn mô phỏng xác động vật.
「Là Tsukaya đấy」
Saitou nói.
「Hả?」 Kimura hỏi.
「Kia. Là Cá tính giả của lớp chúng ta đấy. 'Tử linh sư' Tsukaya Mairi」
「À à!」
Kimura vỗ tay, tôi cũng nhớ ra. Đúng là có một người như vậy.
Mà thôi, tôi cũng chẳng khác gì họ cả.
À, không. Khác với việc họ vô thức không nhận ra người bình thường, chúng tôi cố gắng hết sức không liên quan gì đến họ.
Nhìn tôi là hiểu ngay thôi. Đã dính líu đến họ thì chẳng có chuyện tốt đẹp gì đâu. Thế nên, dù biết họ tồn tại, nhưng Cá tính của họ là gì, tên họ là gì, về cơ bản tôi cũng không cố gắng ghi nhớ.
Với những người như Tsubasa hay Ryuugamine thì dù muốn hay không cũng bị ấn sâu vào ý thức, nhưng với những người khác thì chỉ dừng lại ở mức đó thôi.
Quân tử không đứng nơi nguy hiểm.
Đừng chọc giận thần linh nếu không muốn gặp tai họa.
Mà sao – là một người như vậy sao? Tử linh sư?
「Là một loại pháp sư điều khiển xác chết」
Chắc thấy vẻ mặt không hiểu của chúng tôi, Saitou giải thích. Mà này, sao cậu lại am hiểu về Cá tính giả thế nhỉ. Đúng là một người hiếm có.
Dù sao thì Tsubasa cũng đã vươn tay về phía Tử linh sư đó.
[IMAGE: ../Images/..]
“Đưa ngay cái mặt nạ phòng độc cô đang đeo ở hông đây!”
Tsukaya liếc xuống hông, tháo chiếc mặt nạ phòng độc đang treo ở đó rồi giơ lên trước mặt Tsubasa.
“Là cái này ạ?”
“Đúng rồi! Cho tôi mượn nó!”
“Sao lại là mặt nạ phòng độc?” Kimura thắc mắc.
“À,” Saitou đáp. “Mùi tử thi ấy mà, ghê lắm. Mấy người mới nhập môn thường hay mang theo thứ này cho quen. Có vẻ như lũ đó cứ thấy xác chết là lại không kiềm được mà xông vào.”
Đúng là một "cá tính" đáng ghét. Và tôi lại có linh cảm chẳng lành.
“—Đừng cho mượn!”
Tôi gào lên. Cảm giác bất an dâng lên mạnh mẽ hơn cả lúc nãy. Nhưng Tsukaya nào có nghe thấy tiếng tôi. Đúng là cô ấy chẳng nghe thấy gì thật.
“Thôi được thôi ạ.”
Tsukaya Mairi lầm bầm rồi ném chiếc mặt nạ phòng độc đi. Nó xoay tít trên không, bay vút lên nóc chiếc xe tải, và Tsubasa chụp gọn lấy trong không trung.
Cứ như đó là một tín hiệu, từ chiếu nghỉ tầng hai, hơn chục nam sinh khác cũng nhảy bổ xuống nóc xe tải, đứng dàn hàng theo Tsubasa. Tất cả đều đã đeo mặt nạ phòng độc, tay cầm thứ gì đó trông giống túi thể thao.
Đồng đội của Dũng Giả!
Những ký ức tồi tệ thời trung học chợt ùa về, khiến tôi rên rỉ. Dũng Giả là kiểu người có sức hút kỳ lạ. Đặc biệt, trong số những người có năng lực đặc biệt, có lẽ vì sau này họ có thể lập đội ở Tail Universe, nên có không ít kẻ mang tinh thần đồng đội như trong truyện tranh thiếu niên, cứ thế mà đi theo Tsubasa.
Cũng chính vì những kẻ đó mà tôi đã gặp không ít chuyện phiền toái. Đại loại như: "Một tên dân thường như mày mà dám thân thiết với Dũng Giả sao? Thật khó chịu!"
Đương nhiên, Tsubasa chẳng hề biết tôi đã phải chịu đựng những chuyện đó, và tôi cũng chẳng hơi đâu mà kể lể. Mách lẻo thì có gì hay ho? Hơn nữa, dù ở thế giới bên kia chúng có thể dùng phép thuật, nhưng ở đây chúng cũng chỉ là học sinh bình thường. Mấy trò bắt nạt vặt vãnh thì tôi tự giải quyết được.
Ấy vậy mà, mới vào cấp ba đã có lũ như thế này rồi sao? Mong là tôi không bị chúng gây sự… Cứ phải đối phó với từng đứa thì mệt lắm.
Và khi Tsubasa, người đang có cả đám đó theo sau, tháo cặp xuống, Ryuugamine nín thở chăm chú dõi theo. Đến lượt Dũng Giả rồi. Cô ấy chỉ đứng nhìn, không hề có ý định ra tay.
Tsubasa mở khóa kéo chiếc cặp. Tôi thoáng thấy một vật gì đó màu bạc. Đồng đội của Dũng Giả cũng làm tương tự. Thật kỳ quái. Chỉ có thể nói là kỳ quái… nhưng lại kỳ quái đến mức buồn cười. Thực tế, tiếng cười khúc khích đã râm ran khắp nơi.
Chỉ riêng tôi là không cười nổi. Không những thế, tim tôi cứ đập thình thịch đau nhói từ nãy đến giờ.
Tsubasa ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt đầy kịch tính. Rồi cậu ta nói:
“Được rồi. Tạm thời cứ chạy bộ sau cũng được.”
“Nhưng! Không thể bỏ qua chuyện Bữa ăn Ma Vương được! Dù có tiêu hao lượng calo đã nạp vào, nhưng nếu lại ăn nữa thì đâu còn ý nghĩa gì. Vì thế, tôi phải khiến tất cả mọi người không bao giờ muốn ăn Bữa ăn Ma Vương lần nào nữa! Cho nên— xin lỗi!”
Chiếc cặp bị vung mạnh, và đồng đội của Dũng Giả cũng làm theo.
Đương nhiên, đồ bên trong văng ra ngoài, bay cả về phía chúng tôi. Không chỉ của Tsubasa mà còn của cả đám đồng đội cậu ta nữa. Nguy hiểm thật! Toàn là đồ hộp! Mà khoan, cái gì đây? Nắp và đáy hộp thiếc phồng căng cả lên!… Đồ hộp cá sao?
“C-cá trích thối ư?!” Saitou kêu lên như tiếng hét.
“Hả?”
“—Thi hành chính nghĩa!”
Tôi ngoảnh lại theo tiếng Tsubasa, thấy trên tay cậu ta đang cầm thứ gì đó giống súng. Từ lúc nào, cậu ta đã đeo mặt nạ phòng độc. Đồng đội của Dũng Giả cũng vậy. Tsubasa liên tục bóp cò. Không có tiếng súng. Chỉ có tiếng "pạch, pạch" như tiếng khí gas hay không khí thoát ra, và mỗi lần như thế, khẩu súng trong tay Tsubasa cùng đám nam sinh xung quanh lại rung lên.
Những lon đồ hộp trên bàn vang lên tiếng kim loại lạch cạch. Tôi đã hiểu thứ giống súng đó là gì. Tôi tận mắt thấy viên đạn găm vào lon.
Đinh.
Thứ chúng cầm trong tay là máy bắn đinh! Này Tsubasa! Cái thứ đó! Tuyệt đối không được bắn vào người đâu đấy!!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tiếng "bù xù" vang lên, và chiếc lon bắn lên cao cả mét trên mặt bàn. Không phải một lon. Tất cả những chiếc lon bị vứt tung tóe đều bật lên tương tự, đồng thời phun chất lỏng bên trong ra như vòi phun nước.
“—Thối quá!”
Một mùi kinh khủng xộc thẳng vào mũi tôi. Cảm giác như bị một cây búa khổng lồ đập thẳng vào mặt vậy! Thật kinh hoàng! Nói tóm lại, nó hôi thối không thể tả nổi! Và tôi, lần đầu tiên trong đời, biết rằng mùi hôi vượt quá giới hạn thì sẽ gây đau đớn. Thật sự đau như bị đấm vào mũi vậy!
Học sinh ngã lăn quay. Mất ý thức. Saitou, Kimura cũng gục xuống. Tôi cũng chắc chắn sẽ ngất ngay thôi. Đúng là— lâu lắm rồi Tsubasa mới gây chuyện lại thế này!
À đúng rồi! Cái mặt nạ lúc nãy!
Tôi định mở chiếc túi dây rút trông có vẻ đáng yêu— nhưng. Dây rút cứng quá! Tsubasa ơi! Mày siết chặt quá rồi đó! Không mở được! Ngón tay cũng tê cứng cả rồi!
“—Bắt giữ!”
Trong khi tôi đang vật lộn với chiếc túi dây rút, từ đâu đó xuất hiện đám người mặc đồ đen quen thuộc, đeo mặt nạ phòng độc, lần lượt trèo lên nóc xe tải.
“Này, khoan đã! Các người, tôi là—”
Đám người mặc đồ đen không chút do dự lao tới, và Tsubasa cùng đám đồng đội tự xưng của cậu ta nhanh chóng bị lôi tuột xuống khỏi xe tải.
À— quả nhiên là chúng lại đến rồi.
Đám mặc đồ đen đó là người cản trở những hành động quá trớn của người có năng lực đặc biệt. Nói dễ hiểu thì, chúng giống như cảnh sát chuyên biệt dành cho người có năng lực đặc biệt vậy. Dù người có năng lực đặc biệt được cấp quyền tự do quá mức để không cản trở "cá tính" của mình, nhưng vẫn có giới hạn. Khi vượt quá giới hạn đó, chúng sẽ xuất hiện và đưa người có năng lực đặc biệt đến "Cơ sở".
Tôi không biết đó là nơi nào, nhưng vì ngay cả Tsubasa còn run rẩy sợ hãi khi nhắc đến, nên chắc chắn đó là một nơi đáng sợ.
Mà nói thật, cái dây này đúng là không tháo ra được!
Nhưng, thằng Tsubasa kiểu gì cũng mất năm ngày mới về được— đó là điều cuối cùng tôi nghĩ được, trước khi ký ức của tôi hoàn toàn đứt đoạn.
Trong một thời gian, tôi cảm thấy mình vẫn còn hôi.
Đồng phục thì nhà trường đã mang đi giặt là giúp nên cũng ổn, nhưng tóc thì gội một lần vẫn không hết mùi, đêm ngủ nhiều lần tôi giật mình tỉnh giấc vì mùi tóc của chính mình. Có vẻ như không chỉ mình tôi bị vậy, trong lớp cũng có nhiều học sinh ngáp liên tục trong giờ học.
Điều phiền toái là những học sinh không đến nhà ăn, dù ngày hôm sau trường được nghỉ đột xuất, nhưng đó là để dọn dẹp bãi đỗ xe chứ không phải vì chúng tôi, nên phòng học vẫn thoang thoảng mùi hôi. Chúng tôi phải thở bằng miệng, cứ như những con cá vàng bị nhốt trong bể thiếu oxy vậy. Tình trạng phải há miệng đớp khí để thở kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư thì cuối cùng tôi cũng thở bình thường được, và đồng phục cũng đã được trả lại.
Trong suốt thời gian đó, Tsubasa không hề xuất hiện ở lớp. Đương nhiên rồi. Chắc là cậu ta bị mắng te tua ở cái cơ sở kia.
Nhưng tối qua, cậu ta đã trở về.
Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy một chiếc xe tải bọc thép cỡ lớn màu đen dừng trước nhà cậu ta, rồi Tsubasa bị đẩy xuống như một người ngoài hành tinh bị bắt giữ, và được giao lại cho mấy bà cô. Lần nào cũng vậy, trông cậu ta cứ như bị rút mất hồn vậy.
Thôi thì, hai ba ngày nữa cậu ta sẽ lại bình thường thôi, nhưng dù sao thì hôm nay cứ cho cậu ta nghỉ ngơi đi. Tí nữa về mua ít pudding mang qua cho cậu ta ăn vậy.
Và rồi.
Cô nàng Ryuugamine Ouko – kẻ chủ mưu cũng như nạn nhân đáng thương nhất trong chuyện này – hôm nay vẫn không đến trường. Lý do vì sao thì tôi chịu. Đâu phải cô ấy bị đám người áo đen kia lôi đi đâu. Có hỏi thầy Dekkaa thì ông ấy cũng chỉ ậm ừ cho qua.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Không phải vì thế đâu nhé? Chẳng qua là tôi chợt muốn ra sân trong của khu nhà học cũ sau bao ngày không ghé. Chứ tôi đâu có một chút lo lắng nào đâu.
Thật đấy, thật lòng đấy!
Thôi được rồi. Tôi xách cái túi đựng hộp cơm trưa, bước qua đống dụng cụ chất đống ở cuối hành lang, len lỏi qua khe hẹp, cuối cùng cũng đến được cánh cửa nhỏ.
Lần đầu tiên đến, Ryuugamine không dùng chìa khóa. Cửa có lỗ khóa đấy, nhưng chắc bình thường chẳng mấy khi khóa lại. Vì ở sân trong chỉ có duy nhất một cánh cửa này thôi, khóa lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
Khi bản lề kêu lên một tiếng réo rắt như tiếng khóc rồi mở ra, luồng không khí ấm áp cùng mùi cỏ non ùa vào, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ. Nói sao nhỉ, nó rất yên bình. Dù tự nhủ học sinh cấp ba thì kiếm tìm sự thư thái làm gì, nhưng đã nhẹ nhõm rồi thì biết làm sao bây giờ.
[IMAGE: ../Images/00010.jpg]
Tôi bước qua cánh cửa, đưa tay khép lại phía sau lưng, rồi ngẩng mặt lên:
“À.”
Tôi lỡ miệng thốt ra.
“Ồ?”
Ryuugamine Ouko đang ở đó.
Cô nàng ngồi thanh lịch trên chiếc ghế băng duy nhất, mở hộp cơm trưa đặt trên đùi.
Xem ra hôm nay cô ấy không ăn bánh mì. Món bánh mì mua sẵn hôm trước hôm sau đã lại đầy ắp, lúc nãy tôi đi ngang qua vẫn thấy bán đắt như tôm tươi.
Lâu lắm rồi mới thấy Ryuugamine, cô ấy vẫn điềm tĩnh như trước, chẳng thay đổi chút nào. Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy nhẹ nhõm. Dù biết chỉ vài ngày thì có cái gì mà thay đổi chóng mặt được, nhưng cái vẻ hoảng loạn cô ấy thể hiện trước mặt đám người áo đen hôm nọ cứ như một ảo ảnh.
[IMAGE: ../Images/00011.jpg]
“À ừm… Cô là ai ấy nhỉ?”
Ưm…
“Tôi là Satou Jirou, Phó Lớp trưởng đây!”
“…À!”
Ryuugamine vỗ tay cái bốp.
Chắc được một Cá tính giả nhớ mặt đã là kỳ tích rồi, nhưng cứ dính líu đến mấy người này, tôi lại tự hỏi không biết mình nhạt nhẽo đến thế sao.
“Anh đến ăn trưa à?”
Cô nàng thản nhiên hỏi.
“À… Tôi làm phiền cô rồi──”
“Ồ, không sao đâu.”
Ryuugamine giơ tay ra hiệu mời tôi ngồi cạnh. Ừm… Từ chối thì cũng ngại, cứ như đang tránh mặt vậy… Thôi thì đành chịu vậy! Tạm thời tôi ngồi sát mép để vai không chạm vào cô ấy. Dù mông hơi chênh vênh một chút, nhưng thôi kệ.
[IMAGE: ../Images/00012.jpg]
“Hôm nay cô ăn cơm hộp à?”
Thấy cái túi đựng cơm đặt trên đùi tôi, Ryuugamine nghiêng đầu.
Cái này thì cô ấy nhớ à?
“Hôm trước là tình cờ thôi. Vậy còn Lớp trưởng, hôm nay cũng không ăn bánh mì à?”
“Vâng. Vì phải dùng hết số nguyên liệu đã nhập về để mở căng tin trường, nên một thời gian nữa tôi sẽ tự nấu ăn. Bố mẹ tôi cũng vui nên không sao, nhưng… thật đáng tiếc.”
“Đồng cảm.”
Khi tôi nói vậy, Ryuugamine tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh cũng… Anh cũng nghĩ thế sao…?”
“Hả?”
Ryuugamine khẽ cúi đầu, chẳng hiểu sao má lại hơi phồng lên một chút.
Gì, gì thế này? Tôi chọc giận cô ấy à? Nhưng sao lại thế? Tôi có nói gì kỳ lạ đâu? Ryuugamine nói tiếc thì tôi bảo đồng cảm── À! Hay là cô ấy nghĩ tôi đang thương hại? Nếu vậy thì sai lầm lớn rồi. Tôi thực sự thấy tiếc. Đâu tìm được quán nào bán cơm trưa vừa rẻ vừa ngon như thế.
Thế nhưng, Ryuugamine lại thở dài thườn thượt.
“Ai cũng nói vậy cả. Tiếc quá, hay là sao không làm lại nữa. Kỳ lạ thật.”
“Hả? Không… Tôi đâu thấy có gì lạ đâu──”
“Kỳ lạ chứ!”
Ryuugamine ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn chằm chằm vào tôi. Ừm, là Ma Vương mà chẳng đáng sợ chút nào. Tôi thấy Ryuugamine không được phú cho cái phẩm chất uy nghiêm hay khí phách gì cả.
“Bởi vì kế hoạch của tôi đã bị Dũng Giả vạch trần rồi còn gì! Vậy mà, tại sao những người đã ăn món ăn của tôi lại tiếc nuối? Lại còn muốn ăn nữa? Kỳ lạ quá phải không? Hơn nữa, họ còn cảm ơn tôi nữa chứ… K-kinh tởm quá!”
Ryuugamine thực sự trông có vẻ kinh tởm, cô ấy run rẩy, ôm lấy chính mình rồi cọ xát cánh tay trên.
Khoan đã. Khoan đã, khoan đã.
Dũng Giả đã vạch trần kế hoạch? Cô ấy nói vậy ư? Tức là──
Tôi nuốt nước bọt.
“Không lẽ… lời Tsubasa nói là thật sao…?”
“Đúng vậy!”
Ryuugamine phồng má lên, đúng kiểu đang "hầm hừ" ấy – nhưng mà gần quá! Mặt gần quá rồi! Sắp chạm mũi rồi kìa!
“Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng quả nhiên là Dũng Giả! Có thể nhìn thấu kế hoạch của tôi chuẩn xác đến vậy…”
Ryuugamine siết chặt nắm đấm, run rẩy.
Ưm, không thể nào!?
Chuyện đó lại là thật ư? Cái chuyện lố bịch là cho loài người ăn uống no nê để béo phì rồi diệt vong á!?
“Mà sao anh lại ngạc nhiên đến thế? Vốn dĩ đây là kế hoạch do anh nghĩ ra mà!”
“Tôi á!?”
Không, tôi không biết! Tôi không hề biết đâu! Chuyện này đúng là sét đánh ngang tai. Lúc nào!? Tôi lập ra cái kế hoạch ngớ ngẩn đó lúc nào chứ!
“Nói chính xác thì là tôi nhận được một gợi ý rất hay, kiểu thế.”
Phải chính xác! Mà tôi nào nhớ là có gợi ý gì đâu!
“Ơ? Anh quên rồi à?”
Phản ứng của tôi chắc là buồn cười lắm. Ryuugamine cuối cùng cũng nhíu mày vẻ nghi ngờ, rồi khẽ nghiêng đầu. Nhưng tôi thực sự chẳng nhớ gì cả, biết làm sao bây giờ. Hơn nữa, tôi làm gì có chuyện tiếp tay cho cái kế hoạch tiêu diệt loài người! Tôi cũng nằm trong số những người bị tiêu diệt đó mà!
“Đấy. Anh còn nhớ trước đây chúng ta từng ăn trưa cùng nhau ở đây không?”
Cái đó thì tôi nhớ. Vì nhớ nên giờ tôi mới có mặt ở đây.
“Lúc đó, tôi có hỏi anh là tôi có ăn quá nhiều không phải không?”
Hình như… tôi có nhớ là đã nói chuyện đó.
“Lúc đó, chính anh đã nói cho tôi biết mà? Rằng ăn quá nhiều là nguyên nhân khiến người trẻ ngày càng mắc các bệnh liên quan đến lối sống, và đó là một vấn đề lớn.”
…………
……
Aaaaaaa!?
“Nhớ ra rồi chứ?”
Đúng là vậy. Đúng là tôi đã nói chuyện đó. Chuyện đó thì đúng là có thật. Nhưng──
Ryuugamine mỉm cười.
“Tôi đã nhận được một gợi ý rất hay từ anh. Kể từ đó tôi cũng tìm hiểu và biết rằng các bệnh liên quan đến lối sống là một vấn đề lớn đối với loài người. Tuy nhiên, người lớn có thể tự kiềm chế và giữ chừng mực ở một mức độ nào đó – dù cũng có những người lớn không làm được – nhưng học sinh cấp ba thì không thể. Đặc biệt là con trai. Tuổi mười mấy thì làm sao chống lại được sự thèm ăn và ham muốn chứ? Con gái thì quen với việc ăn kiêng từ khi còn học tiểu học nên khó nhằn hơn, nhưng dù sao cũng không thể nhịn được bằng người lớn. Vì vậy, tôi đã mở căng tin trường, cung cấp rất nhiều món ăn ngon với giá cực rẻ cho tất cả các bạn học sinh, và bắt đầu gieo hạt giống. Hạt giống để nở ra bông hoa mang tên ‘tiêu diệt loài người’!”
Cứ say sưa như thế thì tôi biết trả lời thế nào bây giờ!
“Nhưng, kế hoạch của tôi đã bị tên Dũng Giả kia vạch trần một cách tài tình. Đúng là xuất sắc. Tôi sẽ khen anh ta là có tầm nhìn xa trông rộng. Nhưng mà, chuyện đó cũng không sao.”
Không sao ư!?
“Kế hoạch ở thế giới này, cũng chỉ như một buổi tập dượt trước khi diễn thật thôi mà.”
Chúng ta suýt nữa thì béo phì vì kế hoạch của cô rồi!
“Điều tôi không hiểu là…”
Ryuugamine nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, giữa trán hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm như khe núi, vẻ khó chịu hiện rõ.
“Tại sao kế hoạch của tôi đã bị bại lộ mà không một ai tỏ ra sợ hãi? Thật khó hiểu. Bình thường chẳng phải sẽ sợ sao? Những gì tôi làm, nói ví dụ, cũng giống như việc cứ mỗi bữa ăn lại thêm một chút thạch tín vào thức ăn vậy. Nghe thấy thế, chẳng lẽ không ai sợ hãi, không ai chửi rủa tôi là kẻ độc ác sao? Sao tôi lại được cảm ơn? Tại sao lại có người nói lời cảm tạ với tôi chứ!?”
Cô ấy đang chờ đợi câu trả lời.
Tôi không muốn trả lời. Không muốn, nhưng buộc phải trả lời. Đó là cái “nghiệp” của chúng tôi. Nếu người có năng lực đặc biệt hỏi, thì những người bình thường như chúng tôi – những “Dân làng” – phải trả lời. Cũng giống như việc những người này có thể lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại, hoặc thực hiện công lý, thì dù có vẻ vô cùng nhỏ bé, đó lại là mảnh “Cá tính” được ban cho chúng tôi.
“Tại sao vậy!?”
Thực ra, dù không có cái “nghiệp” ấy, có lẽ tôi vẫn sẽ trả lời. Tôi sẽ không nói là không biết, mà sẽ nghĩ ra một lý do nào đó. Cô nghĩ rằng một chàng trai khi được một cô gái đang nghiêm túc bối rối, chứ không phải nói đùa, hỏi “tại sao” lại không suy nghĩ nghiêm túc sao? Hơn nữa, cô ấy lại là một cô gái xinh đẹp xuất chúng, dù là Ma Vương hay bất cứ ai đi chăng nữa!
“Đó là vì…”
Vậy nên, tôi khẽ mím môi rồi trả lời.
“…chắc là vì không có độc, phải không?”
Ryuugamine đờ người ra, vẻ mặt ngơ ngác.
“Đương nhiên rồi. Nếu bỏ độc vào, sẽ bị phát hiện ngay. Một trong những mục tiêu là ngăn không cho Dũng Giả phá hoại kế hoạch, nên tôi sẽ không làm những chuyện đơn giản như bỏ độc đâu.”
“Đó chính là lý do đấy.”
Tôi nói thật lòng. Bởi vì cái “nghiệp” buộc tôi phải thành thật. Được hỏi và thành thật bộc bạch suy nghĩ của mình, theo một nghĩa nào đó, là một cảm giác khoan khoái.
“Mà nói thẳng ra thì, nếu là thế thì chẳng phải kế hoạch của cô đã thành công mỹ mãn rồi sao? Con người không hề hay biết về kế hoạch của cô, hơn nữa, ngay cả khi Dũng Giả bại lộ, họ cũng không tin. Nếu không có ai phá hoại, thì chẳng phải kế hoạch đã thành công rực rỡ rồi sao?”
Thực tế, tôi nghĩ đúng là như vậy.
Nếu Tsubasa không gây ra vụ ồn ào ấy, căng tin trường chắc chắn sẽ ngày càng đông đúc hơn, và không ít người chắc chắn sẽ tăng cân. Mặc dù việc đó có dẫn đến các bệnh về lối sống hay không thì, đối với học sinh mà nói, chỉ giới hạn trong ba năm nên tôi nghĩ sẽ không đến mức đó. Tuy nhiên, nếu lấy đây làm mô hình và mở rộng quy mô lớn hơn rất nhiều, thì những điều như vậy có thể sẽ xảy ra.
À, nếu áp dụng điều đó trên toàn thế giới, thì trước khi mọi người kịp béo phì, nạn đói trên thế giới sẽ được giải quyết, và lúc đó, cô sẽ nhận được lòng biết ơn từ khắp nơi trên thế giới.
Xem phản ứng vừa rồi, nếu điều đó xảy ra, cô ấy chắc sẽ nổi mề đay mất.
Có vẻ như cô ấy hơi “lệch” rồi.
Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ma Vương đáng lẽ phải hoành tráng và đáng sợ hơn nhiều chứ. Tại sao lại nghĩ đến việc thực hiện một chiến dịch mờ nhạt và khó hiểu như “Kế hoạch toàn dân béo phì” vậy?
Vì thắc mắc nên tôi hỏi thẳng,
“Hả? Mờ nhạt lắm sao?”
Cô ấy trả lời với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Mờ nhạt lắm chứ! Một kế hoạch không bỏ độc, chỉ chờ đợi đối phương béo phì và đổ bệnh thì có gì mà hoành tráng chứ!
“Thôi được rồi.”
Được sao!?
“Việc hoành tráng hay mờ nhạt không liên quan đến kết quả. Nếu muốn thống trị nhân loại, việc gieo rắc nỗi kinh hoàng lớn lao có thể chấp nhận được, nhưng điều tôi muốn là tiêu diệt, là hủy diệt nhân loại mà. Đằng nào cũng hủy diệt rồi, thì việc cứ gây ra nỗi sợ hãi không cần thiết và khiến họ cảnh giác chẳng có ý nghĩa gì, phải không?”
Cô nói “phải không” là ý gì chứ! Tôi cũng là một thành viên của nhân loại mà cô đang muốn hủy diệt đó!
…Không, không phải. Không phải thế. “Nhân loại” mà cô ấy nói là chuyện ở một thế giới khác, Tail Universe.
Nhưng mà, thật kinh khủng.
Cái lối suy nghĩ gì vậy? Câu chuyện mà cô ấy tham gia với tư cách Ma Vương chắc chắn sẽ có một kết cục đáng sợ đây. Với tư cách một Dân làng, tôi tuyệt đối không muốn tham gia cùng một câu chuyện đó. Tôi cảm giác mình chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Nhân tiện, Ryuugamine chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói.
“Cô có biết cái hộp cá mà Dũng Giả đã dùng là cái gì không?”
“À, cái đó à.”
Chỉ cần nhớ đến cái hộp cá đó thôi là tôi suýt ngất xỉu. Ký ức đáng sợ thật…
“Surströmming, họ nói vậy.”
Tôi cũng đã hỏi Saitou. Hộp cá đó có tên như vậy. Ryuugamine vẫn không biết, nên cô ấy nghiêng đầu.
“Đó là tiếng gì vậy?”
“Vì là hộp cá Thụy Điển nên là tiếng Thụy Điển chăng?”
Tôi không biết đó là ngôn ngữ gì.
“Tôi không biết ý nghĩa của cái tên, nhưng tóm lại, đó là hộp cá trích truyền thống của nước đó.”
“Cá trích, là loại cá sao?”
“Chắc vậy? Tôi chưa nhìn thấy bên trong, nhưng nếu không có phần thịt nào khác tên là ‘cá trích’ thì tôi nghĩ đúng là cá. Người ta nói nó nổi tiếng là hộp cá hôi nhất thế giới đấy. Tôi cũng được nhắc mới nhớ ra, nhưng tôi đã từng xem trên TV rồi. Nó được dùng trong các trò chơi phạt đó.”
“Ưm. Tôi không tán thành việc dùng đồ ăn vào trò chơi.”
Ryuugamine hơi bĩu môi. Cô ấy chỉ quan tâm đến điểm đó thôi sao! Nhưng ít nhất, tôi nghĩ phần bị rải ra căng tin không hề lãng phí đâu. Vì tờ thông báo ghi là tất cả sẽ được Tsubasa và đồng bọn của cậu ta ăn hết mà. Thôi thì, gieo gió gặt bão vậy. Mặc dù, có thể nó thật sự ngon nên khó nói là một hình phạt hay không. Vì những món ăn có mùi như Kusaya, natto hay funazushi, những người không ăn được thì không ăn được, nhưng những người thích thì lại vô cùng mê.
Và rồi, tôi tiếp lời.
“Hộp cá đó, sau khi đóng gói vẫn tiếp tục lên men bên trong. Vì thế mà sinh ra khí gas, và cái hộp nó mới phình to ra như vậy. Sau đó Tsubasa lại đóng đinh vào nên toàn bộ đồ bên trong phụt ra ngoài…”
Ư. Lại nhớ đến rồi.
Ryuugamine cũng vậy, mặt cô ấy trở nên chua chát, hay nói đúng hơn là nhăn nhó. Chắc hẳn cũng giống tôi, mùi vị ấy lại ùa về trong tâm trí. Bây giờ, chúng tôi chắc đang có cùng một biểu cảm nhỉ?
…Hết cả muốn ăn.
Ryuugamine cũng vậy, cô gói hộp cơm trưa của mình vào chiếc khăn gói xinh xắn đang trải trên đầu gối. Tôi cũng thắt lại sợi dây túi vải đang tháo dở. Hôm nay, chắc chỉ cần uống nước trái cây thôi là đủ rồi.
Mà này, cái tên Tsubasa đó. Gieo rắc nỗi ám ảnh vào bữa ăn nói chung thì định làm gì chứ! Cậu ta còn có khả năng hủy diệt nhân loại hơn cả cô ấy!
Ryuugamine thở dài một tiếng.
“Tôi nghe nói Dũng Giả là kẻ thù không đội trời chung của Ma Vương, nhưng cậu ta có vẻ giỏi hơn tôi tưởng.”
Đừng có nói những điều buồn cười như vậy chứ!
Cô ấy nói là “ưu tú” sao? Tsubasa ư? Mà, nếu xét việc cậu ta đã đoán trúng phóc cái kế hoạch lệch lạc như vậy của Ryuugamine, thì có lẽ gọi là ưu tú cũng đúng – nhưng hai người, cả hai đều lệch lạc rồi đó!
“Khi kế hoạch của tôi bị bại lộ, tôi đã rất hồi hộp.”
Đúng là đã hoảng loạn mà.
“Chỉ nghĩ lại thôi, bây giờ tôi vẫn còn hồi hộp đây.”
“Vậy sao? Trông cô vẫn rất bình tĩnh mà?”
“Không hề đâu. Này.”
Ryuugamine nắm lấy tay tôi, rồi đặt nó, bàn tay tôi, lên ngực cô ấy – lên ngực ư!?
Mềm quá, mềm thật sự đó!? Thật sự đó!?
“Thấy chưa, tim tôi đập thình thịch này.”
[IMAGE: ../image/p124.jpg]
Tim tôi đập thình thịch, không, phải nói là đánh trống bùm bùm ấy chứ!
Tôi vội giật tay ra, gỡ phắt bàn tay mình khỏi ngực Ryuugamine. Cô nàng nghiêng đầu, như muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Ôi trời, có chứ, có chuyện to ấy chứ! Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào "vật thể mềm mại" đó kể từ khi biết suy nghĩ đấy! Chạm phải rồi!
Giật mình ghê... Dù nhỏ xíu mà mềm mại thật đấy à – không phải! Không phải chuyện đó! Mấy cái kẻ "Cá tính giả" này đúng là... Tôi hiểu mà! Bọn họ hoàn toàn không coi tôi là đàn ông. Thế nên mới có thể thản nhiên làm ra mấy trò này thôi mà!
...Haizz.
Thôi kệ. Chuyện này đâu phải mới xảy ra lần đầu.
"Anh có sao không ạ?"
"Không, không sao đâu..."
"Vậy ạ. Dù sao thì, lần tới tôi sẽ không thua đâu! Lần này, nhất định tôi sẽ tiêu diệt nhân loại cho mà xem!"
Ryuugamine Ouko siết chặt nắm đấm như thể đang thề. Cô nàng siết lấy bàn tay vừa túm chặt tay tôi rồi ấn vào ngực mình.
Lại có lần tới nữa à?
Ừm, thôi được rồi, chuyện đó thì tùy cô muốn làm gì thì làm. Nhưng làm ơn đấy, lần này đừng lôi tôi – lôi cả bọn tôi vào nữa nha!? Tôi lạy cô đấy!