Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 1 - Chương 1: Cô bé Ma Vương và Dân làng A ~ Bạn thời thơ ấu là Dũng giả ~

**1**

Từ thuở bé, chúng tôi đã được bảo rằng: ai nấy đều có “Cá tính” riêng.

Nghe người lớn nói rằng mỗi người chúng ta đều khác biệt, cứ là chính mình đi, cứ phát huy cái riêng ấy đi, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng háo hức.

Cá tính độc đáo. Có một không hai trên thế giới. Tức là… tôi đã nghĩ, mình thật “đặc biệt”.

Ngẫm lại kỹ thì những đứa trẻ khác cũng được nghe điều tương tự, rốt cuộc thì tuy có vẻ khác biệt nhưng chúng tôi lại giống nhau. Thế nhưng, điều đó tôi chẳng mảy may bận tâm, thậm chí dù có vậy đi nữa, tôi vẫn tin và cảm thấy riêng mình mới thực sự đặc biệt. Chắc hẳn, không chỉ riêng tôi nghĩ vậy.

Nhưng mà, đó cũng chỉ là lúc ban đầu thôi.

Dần dà, có những đứa lại dùng từ “cá tính” để biện minh cho việc học hành dở ẹc, thể thao kém cỏi. Nhìn những đứa như vậy, tôi bắt đầu tự hỏi: “Ơ?”

Liệu đó có phải là “cá tính” không?

Cái gọi là “cá tính” mà chúng tôi cảm nhận ban đầu, lẽ ra phải là thứ gì đó rực rỡ hơn, hào hứng hơn, tuyệt vời hơn nhiều. Tuyệt đối không phải là một từ ngữ dùng để biện hộ cho những thứ mình không làm được, hay những thứ mình thua kém, mà đáng lẽ phải là từ chỉ những điểm tốt đẹp hơn.

Cùng với những nỗi băn khoăn ấy dần lớn lên, sự háo hức ban đầu của tôi cứ xẹp dần như quả bóng bay mua ở hội chợ, và tôi dần lờ mờ nhận ra, vì sao người lớn lại cố ý nói với chúng tôi những điều như vậy.

Việc cứ mãi tin tưởng một cách ngây thơ và ưỡn ngực tự hào, chắc là chỉ đến khoảng mười tuổi là cùng.

Lên đến lớp Năm tiểu học, đám con gái bắt đầu thay đổi trước tiên.

Chúng tôi không còn thay đồ cùng nhau trong giờ thể dục, các môn thi đấu cũng khác, và nhiều đứa không còn chơi đùa với đám con trai chúng tôi như trước nữa. Nói sao nhỉ, nhìn chung thì dáng vẻ của chúng cứ thay đổi đi đâu đó, và khi chạy nhảy đổ mồ hôi, mùi cơ thể cũng khác đi? Chúng nhanh chóng biến thành những sinh vật khác, và tôi thì… có chút cảm thấy ghê ghê. Mà thôi, hầu hết đám con trai khác thì chỉ lợi dụng những thay đổi đó theo nghĩa quấy rối tình dục mà thôi.

So với con gái, tôi – đám con trai – thì không thay đổi gì mấy. Chẳng có cái kiểu thay đổi đột ngột như con gái. Lên cấp Hai thì giọng có vỡ đôi chút, chiều cao cũng tăng thêm, lông lá cũng mọc ra một ít, nhưng mà thì sao chứ? Cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi.

So với sự thay đổi của con gái, thì nó còn chẳng đáng để được coi là “khuyến mãi”.

Và rồi.

Đến lúc đó, tôi – và tất cả mọi người – cũng bắt đầu nhận ra rằng, cái mà người lớn gọi là “cá tính” không có nghĩa là “đặc biệt cá nhân”, dù con gái có sự thay đổi đột biến hơn nhiều so với con trai, và tôi thì luôn cho rằng con gái đặc biệt hơn con trai nhiều.

Lý do cực kỳ đơn giản và dễ hiểu.

Bởi vì “những người thật sự” – những kẻ chân chính đến mức không thể nhầm lẫn – đã bắt đầu lộ diện từ dạo ấy. Chúng đã nảy mầm, mọc sừng, và tuyên bố một cách rõ ràng, không thể nào chối cãi rằng: “Chúng tao khác bọn mày”.

Chúng thật sự rất phi thường.

Đứng trước những “cá tính” chân thật như vậy, trong số những người bình thường như tôi, chẳng ai có thể hùng hồn tuyên bố rằng “cá tính” của mình vẫn đồng nghĩa với “đặc biệt”.

Sau khi tận mắt chứng kiến đến mức đó, cuối cùng chúng tôi mới hiểu được vì sao người lớn lại cứ cố tình gán ghép “cá tính” cho chúng tôi.

Đó là một điều đơn giản.

Bởi vì nếu không như vậy, chúng tôi sẽ tan biến như màn sương buổi sáng sau khi mặt trời lên, khi đứng trước mặt bọn họ. Đó là vì chúng tôi sẽ phải chấp nhận rằng, trong cuộc đời này, mình rồi sẽ trở thành nhân vật phụ mà thôi.

Vì thế, chắc hẳn người lớn đã nghĩ. Nghĩ xem làm thế nào để chúng tôi không phải ôm lấy cảm giác tự ti mà họ từng trải qua.

Và đó chính là việc “đại hạ giá cá tính”. Khiến cho chúng tôi tin rằng mỗi người đều đặc biệt, đó chính là mục đích của người lớn.

Mà thôi, nói là thành công thì cũng khó.

Ví von thì chúng tôi giống như những viên đá cuội trên bờ sông. Dù hình dạng có khác nhau đến mấy, đá vẫn là đá. Đứng trước những viên đá quý như kim cương, ngọc lục bảo hay hồng ngọc, tôi không thể ưỡn ngực tự hào mà nói rằng mình vẫn đặc biệt. Có thể có những kẻ nói được, nhưng tôi thì không.

Vì thế tôi – chúng tôi – đã sớm chấp nhận con người bình thường của mình. Chấp nhận chính mình. Chấp nhận cái “cá tính” phổ quát là sự bình thường ấy.

Nhưng mà.

Nếu hỏi chúng tôi có ghen tị với những “người thật sự” ấy không… thì cũng chẳng hẳn là không.

Chẳng hẳn là không.

Bởi vì nhìn bọn họ, tôi nhận ra rằng sự đặc biệt chân chính, tức là – dù tốt hay xấu – đều là sự vượt ra ngoài khuôn khổ.

Tôi hiểu rằng “đặc biệt” là sự tồn tại được tách biệt hẳn ra, bởi vì nó không nằm trong khuôn khổ của những điều bình thường hay lẽ phải.

Vậy nên, dù đã hiểu rõ điều đó, nếu hỏi tôi có còn muốn có “cá tính” giống như bọn họ, những “Cá tính giả” ấy không – thì thôi, tôi xin miễn.

Tôi không cần phải là “Dũng Giả” hay “Ma Vương” hay “Pháp sư” – ngay cả là “Dân làng” cũng đã là một “cá tính” quá thừa thãi rồi.

Đến khi tốt nghiệp cấp Hai, tôi đã quyết định sẽ nghĩ như vậy.

Nếu không, thì khó mà chịu đựng nổi.

“À, tôi, tôi rất ghét nhân loại ạ!”

Ngày đầu tiên của đời học sinh cấp Ba, tại chiếc bàn được sắp xếp xen kẽ nam nữ, người con gái tóc dài bất thường ngồi trước mặt tôi, sau khi giới thiệu tên theo thông lệ hàng năm sau mỗi đợt đổi lớp, đã buông ra câu nói rõ ràng và vang vọng đến mức không thể nghe nhầm.

Chỉ trong tích tắc, cả lớp lặng như tờ.

Tôi cũng tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. “Ghét người thân” thì cũng đã là vấn đề rồi. Hay là “chín loại” nào đó? À, như loài chó giống “chin” ấy. Kiểu như ghét cái loài ấy nên đừng nhắc đến à – đâu có chuyện đó chứ.

“À, ừm…”

Giáo viên chủ nhiệm, cô Dekkaa Sensei, người đã viết nguệch ngoạc chữ “Jane Decker” to tướng lên bảng bằng chữ Katakana, một cô giáo không cao lớn gì nhưng ngực thì lại đồ sộ, nở nụ cười méo mó như thể có ai đang véo má mình, rồi xoa xoa hai bàn tay trước bộ ngực phập phồng như chứa cả quả dưa hấu.

[IMAGE: ../image/p017.jpg]

“Xin lỗi em nhé, Ryuugamine-san.”

Đúng vậy.

Hình như tên là thế.

Ryuugamine. Ryuugamine Ouko. Nghe nói viết là “Sakura no ko” nhưng đọc là “Ouko”. Cô ấy vừa giải thích trước đó. Sao lại có cái cách đọc kỳ quặc thế nhỉ. Mà thôi, trước giờ tôi cũng từng có bạn cùng lớp tên lạ rồi, nhưng cái tên này nghe không giống con gái chút nào. Hay là nhân vật trong manga nào đó?

“Vừa rồi, em nói gì cơ…?”

“Ước!?”

Trên?

Không chỉ tôi, mà hầu hết cả lớp đều ngẩng mặt lên. Gì thế? Chỉ có trần nhà bình thường thôi mà.

“Ưừm ưừm ưừm ừm…”

Hửm? À! Không phải là nói “trên” sao. Chỉ là một tiếng kêu lạ thôi.

“Đừ đừ đừ đừ…”

Chết rồi.

Đừng có cười chứ, tôi.

“Đừ, đúng vậy ạ!”

Ryuugamine Ouko thẳng lưng tắp. Đúng là đứng thẳng bất động. Dáng vẻ nghiêm chỉnh như thể có một thanh thép nhét dọc theo xương sống vậy. Dáng người có vẻ thấp bé. Chắc chưa đến 1 mét 50? Mái tóc đen dài đến thắt lưng, lướt qua ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, óng ánh mượt mà. Mà không phải là tóc bết dầu đâu nhé. Nói tóm lại, đó là một mái tóc đẹp đến kinh ngạc.

“Vậ, vậy thì, tôi, tôi ghét loài người ạ! Tôi muốn nói rõ điều đó ngay từ đầu năm học! Hết ạ!”

Ryuugamine Ouko giơ tay chào kiểu quân đội với một động tác dứt khoát đến mức nghe rõ tiếng “bốp”. Chào ai? Chào cô giáo, đúng rồi.

Cô Dekkaa Sensei… không cần phải chào đáp lễ nghiêm chỉnh thế đâu mà.

Ryuugamine thở hắt ra một hơi dài, cứ như thể vừa hoàn thành một công trình vĩ đại. Tay cô ta vuốt phẳng chiếc váy caro ngắn, kiểu dáng chẳng khác gì nữ sinh bình thường, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Cứ như trút được gánh nặng, đôi vai cô ta thả lỏng hẳn.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Ôi chao... Lặng như tờ.

Cả lớp im phăng phắc. Thầy Dekkaa cũng chớp chớp đôi mắt tím biếc mấy bận, vô thức hạ tay xuống sau cái kiểu chào quân đội chết tiệt ấy, rồi vặn vẹo các ngón tay đan vào nhau như cầu nguyện, cố tìm lời để nói. Cứ như thể chúng bị lũ yêu tinh ranh ma giấu tiệt đi đâu mất, không thể tìm thấy được.

Mấy cái thứ đó, nói thật là chất lượng tệ kinh khủng, ghét ghê. Chúng thường xuất hiện đúng vào lúc thi cử, rồi trộm bay mất mấy cái đáp án mà ta phải thức trắng đêm mới nhồi nhét được. Có cả tin đồn là mấy thầy cô giáo thả chúng ra để bắt học sinh học hành tử tế, nhưng dù sao thì bây giờ chắc không phải lúc đó rồi.

Tuy nhiên – cái màn tự giới thiệu vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?

Tôi không hiểu tại sao cô ta lại phải đưa ra cái tuyên bố như vậy. Lúc nãy nói ghét chó cảnh vậy thôi cũng được, hoặc ghét một loại động vật, côn trùng, hay thức ăn nào đó. Cũng có thể là nhân tiện thổ lộ những điều mình không thích để có thể sống một cuộc đời học đường suôn sẻ. Với tôi thì tôi sẽ không bao giờ làm cái trò tự phơi bày điểm yếu như thế.

Nhưng Ryuugamine lại nói là "nhân loại".

Không phải chỉ lớn một chút đâu, mà là cực kỳ lớn. Lớn quá thể. Rốt cuộc là cô ta định chiến đấu với cái gì đây?

Hay là cô ta… là một "Cá tính giả"?

Những đứa trẻ đặc biệt được hứa hẹn một tương lai tươi sáng.

"Cá tính giả" khi trưởng thành sẽ tự động được tuyển dụng làm công chức đặc biệt, rồi tùy theo "Cá tính" của mình mà đến thế giới khác để tạo ra cái gọi là "câu chuyện" – ví dụ như game, anime, hay tiểu thuyết.

Trong cái thế giới truyện tổng hợp được gọi chung là "Tail Universe", các "Cá tính giả" như "Dũng Giả" hay "Pháp Sư" dường như có thể phát huy sức mạnh tương xứng với "danh xưng" của mình. Nói cách khác, là họ có thể thật sự sử dụng phép thuật.

Mà thôi, ở thế giới này thì họ chỉ đơn thuần là những kẻ lập dị thôi.

Thế nhưng, "Cá tính" của đám người gây phiền phức hết sức đối với dân thường lại được nhà nước bảo hộ. Được ưu tiên. Tôi cũng chẳng biết rõ họ mang lại lợi ích gì cho đất nước này, hay theo cơ chế nào. Nghe nói đó là thông tin mật.

Nhưng tôi biết rằng những người như "Dũng Giả" hay "Pháp Sư" đều làm những công việc như thế và sống một cuộc sống xa hoa. Họ rất giàu có. Lối sống của họ thường xuyên được lên tivi. Ngay hôm qua cũng chiếu. Họ sống trong những dinh thự khổng lồ không biết ở đâu, lái những chiếc xe hơi siêu xịn, mà công việc thì chỉ vài tháng trong năm.

Thế giới này bất công, và họ chính là biểu tượng của sự bất công đó. Những người bình thường như chúng ta, à thì, nếu muốn, cũng có thể nhận vai "dân làng" nhưng đó cũng chỉ là một dạng việc bán thời gian nhỏ nhặt, hơn nữa còn rất khắc nghiệt, theo như tôi biết thì người lớn làm việc đó đều giấu giếm.

Thế rồi, đám người đó từ nhỏ đã rất "có cá tính", và như cô bé này lúc nãy, họ thường nói những lời kỳ quái khiến người xung quanh bất ngờ hoặc phải né tránh – nhưng.

Hình như có một chút cảm giác cô ta đang cố gắng lắm thì phải, trong câu nói ấy.

Hơn nữa, vẻ ngoài của cô ta rất bình thường.

Theo như tôi biết, "Cá tính giả" thường thích mặc những bộ đồ kỳ quái, gần như cosplay, như một cách bộc lộ bản thân không thể kìm nén, và điều đó còn được nhà trường đặc biệt cho phép trong nội quy.

Nhưng Ryuugamine Ouko đang đứng trước mặt tôi đây lại mặc đồng phục bình thường. Vậy thì – cô ta là một kẻ kỳ quặc bị ảnh hưởng bởi "Cá tính giả" sao?

– Đang miên man suy nghĩ thì.

Ryuugamine Ouko quay đầu lại. Dù nghĩ rằng chắc gì cô ta đã nghe được tiếng lòng tôi, nhưng vì bị bất ngờ hoàn toàn, tôi không kịp chuẩn bị tâm lý, đành nhìn thẳng vào mặt cô ta và thật sự nghẹn thở.

Nói thẳng ra là, tôi rất ngạc nhiên.

Từ những lời cô ta nói lúc nãy, tôi cứ nghĩ cô ta là loại con gái khó ưa đến mức nào, nhưng bất ngờ thay, Ryuugamine Ouko lại có khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu hơn là một người đẹp. Giọng cô ta cũng không quá cao, có lẽ vì thế mà tôi càng cảm thấy bất ngờ hơn, nhưng thực tế thì cô ta không hề già dặn chút nào.

Nhưng mà, cực kỳ đáng yêu.

Nếu nói về "Cá tính" thì chỉ riêng khuôn mặt này đã khiến Ryuugamine Ouko trở nên đặc biệt. Một sự tồn tại đặc biệt khác biệt. Ngay cả những phát ngôn như vậy cũng lu mờ trước khuôn mặt này. Chẳng còn quan trọng nữa. Cô ta dễ thương đến mức mà tôi chưa từng thấy trực tiếp bao giờ, có chăng là trên tivi. Người đẹp thì có lợi, nhưng đáng yêu cũng là một lợi thế. Thế giới này không công bằng, đến mức tôi phải nghĩ như vậy.

[IMAGE: ../Images/00003.png]

"...À ừm."

Cô ta nói! – Mà sao tôi lại ngạc nhiên vì chuyện đó chứ? Đương nhiên là cô ta phải nói rồi! Lúc nãy cô ta cũng nói mà.

Nhưng tóm lại, dường như cái đầu óc bình thường của tôi đã nhận thức rằng Ryuugamine Ouko là một người đặc biệt, đến mức tôi phải ngạc nhiên cả vì chuyện đó.

Giọng nói hơi trầm hơi mất cân đối với vẻ ngoài trẻ con của cô ta, nhưng chính điều đó lại hay. À mà, hình như cô ta cũng chẳng có ngực mấy. Mà thôi, trước mặt thầy Dekkaa thì ai mà chẳng thế.

"...Sao anh lại im lặng?"

Sao lại là "sao lại"? Tôi có bị hỏi gì đâu. Hay là tôi đã bị hỏi rồi? À. Hay là, cái chuyện lúc nãy sao? Cô ta ghét nhân loại lắm, nhưng với tư cách là bạn cùng lớp thì tôi nghĩ sao? Nếu vậy thì không biết lý do thì làm sao mà trả lời được. Tôi cũng không còn là đứa trẻ đến mức có thể phán xét tốt hay xấu mà không cân nhắc hoàn cảnh của đối phương.

Đang nghĩ vậy thì – không phải.

Không phải chuyện đó, mà là,

"À ừm... đến lượt cậu đấy? Tự giới thiệu..."

Tự giới thiệu?

....................

– Úi giời ơi!

Tôi gào thét trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh.

Đúng rồi. Phải rồi!

Bây giờ đang là lúc tự giới thiệu trong lớp mới mà!! Không phải theo tên mà theo số ghế, nên khi Ryuugamine xong thì đương nhiên đến lượt tôi!

Ôi, cái sự ảo tưởng tự đại lầm lẫn này!

Tôi chắc là đã nghĩ ở đâu đó rằng cô ta đặc biệt nói chuyện với mình! Nếu không thì tôi đã không có cái cảm giác này!

Khốn kiếp! Không biết có ai hiểu được không đây?!

Tôi nếm trải cảm giác xấu hổ lần đầu tiên trong đời! Tôi dám khẳng định. Những lần xấu hổ trước đây, chẳng là gì cả. Ngay cả khi tôi nói vấp thoại trong vở kịch mà nhân vật chính chiếm hơn nửa lớp ở buổi tiệc chia tay tiểu học, hay khi tôi làm ầm ĩ lên vì mất vở rồi cuối cùng lại tìm thấy nó trong tủ đựng đồ của mình, tôi cũng không cảm thấy xấu hổ đến mức này.

Cái bùa chú khiến tôi hoảng loạn, bây giờ, tôi đang thực sự bị dính chưởng!

Bình tĩnh nào!

Bình tĩnh nào, mình ơi!

Chuyện này thì có gì đâu mà lo! Hơn nữa, tại sao tôi lại lo lắng đến thế, làm sao mà những người xung quanh biết được? Làm sao Ryuugamine Ouko biết được? Không thể nào biết được.

Tôi cố gắng hết sức tự nhủ như vậy.

Tôi nuốt nước bọt ba lần, bất lực nhìn Ryuugamine Ouko nhíu mày đầy nghi hoặc, rồi miễn cưỡng quay mặt đi và đứng dậy.

Và sau đó, tôi tự giới thiệu rồi ngồi xuống.

Tôi nghĩ là đã làm như vậy.

Tôi đã nói cái tên bình thường của mình là Satou Jirou, và chắc hẳn đã cung cấp một bản profile cá nhân nhàm chán, tầm thường và bình thường.

Tôi nói "chắc hẳn" là vì tôi không nhớ gì cả.

Tôi nhớ mình đã nhìn thẳng về phía bục giảng, thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện, nhưng giờ thì chẳng tài nào nhớ nổi nữa. Có khi nào tôi đã tự đặt cho mình một biệt danh khủng khiếp đến mức chỉ khiến người ta phải cười gượng gạo không nhỉ.

Không! Chuyện đó thì tôi tin chắc là không có đâu!

Cô ấy khẽ nghiêng đầu, chẳng nói chẳng rằng lại quay thẳng mặt về phía trước, lần nữa ưỡn thẳng lưng.

Từ khoảnh khắc đó cho đến khi buổi sinh hoạt lớp kết thúc, thứ duy nhất tôi còn nhớ là bóng lưng cô ấy.

Mái tóc lay động, bờ vai gầy guộc mảnh mai, thân hình mảnh dẻ, chẳng hề liên quan đến hai chữ “đầy đặn” dù chỉ nhìn qua lớp đồng phục.

Đó chính là cuộc gặp gỡ của tôi với cô gái ‘đặc biệt’ còn lại.

“Mà, Ma Vương mà lại,”

Saitou Hajime – một người bình thường trong số rất nhiều người bình thường giống như tôi – vừa xé bao bánh mì yakisoba takoyaki vừa nói. Tất nhiên là không phải nói về tôi. Mà này, cái bánh mì đó, tinh bột nhân ba à? Cậu định ăn gì nữa đây?

“Thật hả?!”

Một người khác, cũng là một trong số đông bình thường là Kimura Shouhei, vừa cho miếng cơm trắng vào miệng từ hộp cơm giữ nhiệt chân không vừa nói. Nghe nói dạo này cậu ta cắt tóc gần như đầu đinh là vì định vào đội bóng chày. Chẳng hiểu sao chỉ có đội bóng chày là vẫn không cho phép để tóc dài. Tôi thì chẳng thấy tóc dài có ảnh hưởng gì đến việc chơi bóng chày cả.

“Này cậu… đừng có vừa nói vừa bắn cơm chứ…”

Saitou bĩu môi nói,

“Xin lỗi!”

Kimura cười hì hì, nhặt hạt cơm rơi trên bàn bỏ vào miệng.

Thật tình.

Còn thức ăn kèm đâu, thức ăn kèm đâu? Sao cậu có thể ăn cơm trắng không như thế chứ? Tôi vừa xiên xiên suất cơm gà rán tự làm – dù là đồ đông lạnh – vừa nghĩ không biết có nên cho cậu ta một ít không, nhưng rồi lại thôi. Dù sao cậu ta cũng chẳng nói muốn ăn, mà tự dưng mình lại làm thế thì có khi lại thành lo chuyện bao đồng. Vả lại, cơm của cậu ta có rắc muối rồi, cứ coi như nắm cơm thì cơm trắng không cũng chẳng có gì là thừa thãi.

“Vậy, thật à?”

Kimura vừa lạch cạch đũa vừa hỏi, Saitou đáp,

“Thật chứ, thật là thật.”

Vừa nói cậu ta vừa gật đầu, để lộ hàm răng bám rêu xanh.

“Cậu thấy đúng không? Cả cái câu nói đó nữa. Hơn nữa, cô ta là siêu siêu giàu. Chúng ta không giống cô ta đâu, Ryuugamine Ouko.”

Tôi vờ như không để ý đến chút ngưỡng mộ len lỏi trong giọng nói của cậu ta. Có lẽ Kimura cũng vậy. Đó là sự hiểu ngầm, là phép tắc sống còn của những người bình thường như chúng tôi. Ghen tị với những thứ mà dù có mong muốn cũng chẳng bao giờ có được thì cũng chẳng ích gì.

“Cha mẹ cô ấy cũng là Người có năng lực đặc biệt à?” tôi hỏi.

“Không đâu. Là Người bình thường cả. Chỉ đơn giản là rất giàu thôi. Chẳng phải đâu phải cứ là Người có năng lực đặc biệt thì mới giàu đâu nhỉ?”

Đúng là thế thật.

“Ma Vương, lần đầu tôi mới thấy đấy,” Kimura nói. “Ở trường tôi không có đâu. Satou, cậu thì sao?”

“Không có.”

Những người ‘đặc biệt’ khác thì có, nhưng cô ta lại là một người phụ nữ hoàn toàn trái ngược với Ma Vương về mọi mặt. Ma Vương đáng lẽ là một năng lực cực kỳ hiếm có mà. Cả nước cũng chỉ có vài chục người, tầm đấy thôi. Đương nhiên, cô gái đối lập hoàn toàn kia cũng là một năng lực hiếm có tương đương. Việc cả hai cùng xuất hiện thì đúng là – siêu hiếm luôn. Dù chẳng có gì đáng mừng.

“Mà này,” Kimura vừa liếm đũa vừa nói. “Ma Vương lại bình thường đến bất ngờ nhỉ.”

Bình thường? Bình thường chỗ nào?

Chắc tôi đã lộ vẻ mặt quá mức hiển nhiên. Saitou bật cười.

“Ai cũng nói vậy thôi. Khi thành bạn cùng lớp năm ba, tôi cũng thế. Nhưng rồi cậu sẽ hiểu thôi. Kẻ thực sự khủng khiếp không phải là những kẻ dễ nhận biết đó đâu,”

Saitou khẽ chỉ vào đám người ngồi rải rác ở hàng ghế sau, ăn mặc có phần khác lạ.

“—Mà là những kẻ thoạt nhìn chẳng khác gì chúng ta, những kẻ như Ryuugamine ấy.”

Đúng là đám người đó dễ nhận biết thật. ‘Phù thủy’ thì ăn mặc kiểu phù thủy, ‘Tử linh sư’ cũng có vẻ ngoài tương tự. Những người như ‘Kỵ sĩ’ hay ‘Kiếm sĩ’ thì nhìn từ xa đã biết ngay.

Nhưng Ryuugamine Ouko thì khác. Cô ấy mặc đồng phục học sinh bình thường như chúng tôi, chẳng có vẻ gì là không hài lòng cả. Chuyện đó rất hiếm thấy. Ngay cả cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng biết cũng luôn đeo một thanh kiếm giả sau lưng. Hay là cô ấy thể hiện bản thân ở những nơi không ai thấy được nhỉ?

“—Chuyện đó là đương nhiên mà.”

“Oa!”

Đột nhiên, tiếng nói vang lên từ bên cạnh bàn, khiến tôi suýt nữa làm rơi miếng gà rán.

Nhìn sang, một cô gái quen thuộc đang cúi gằm người làm gì đó. Thanh kiếm giả trong vỏ sau lưng cô ấy đang lay động.

Hikarigaoka Tsubasa… cậu đến từ lúc nào vậy! Mà này, đừng có tự nhiên mà lục túi tôi nữa chứ!

“Dừng lại đi, đồ ngốc.”

Tôi dùng cán đũa thúc nhẹ vào đầu mái tóc vàng của Tsubasa.

Tsubasa khẽ chúi người về phía trước, rên rỉ nho nhỏ rồi đứng dậy, hất mái tóc dài ra sau. Theo chuyển động của cánh tay, bộ ngực lớn dưới lớp đồng phục nảy lên, suýt nữa tràn ra khỏi áo blazer. Đương nhiên, Kimura và Saitou đều nuốt nước bọt ực một cái. Không thể so sánh với Dekkaa Sensei to như quả dưa hấu, nhưng cũng phải to bằng quả dưa vàng rồi, nên cũng chẳng trách được. Ngay cả tôi, người đã quen nhìn, đôi lúc cũng phải giật mình.

“Gì chứ?”

[IMAGE: ../image/p029.jpg]

Tsubasa chống nạnh, liếc nhìn tôi. Dây đai đeo kiếm siết vào khe ngực, càng làm vòng một thêm nổi bật. Kimura và Saitou đang nhìn chằm chằm, nhưng cô ấy chẳng bận tâm. Lý do thì đơn giản thôi. Cô ta – đám người này, chẳng hề nghĩ gì về chúng tôi cả, nên dù có bị nhìn chằm chằm cũng chẳng sao.

…Nói thật nhé, có chạm vào cũng chẳng sao đâu.

Cũng giống như việc một con chó thò đầu vào váy của ai đó, chẳng ai lại đi đá con chó đó cả. Mặc dù cứ nói chuyện bình thường như thế này, nhưng về cơ bản, bọn họ không xem chúng tôi là những kẻ ngang hàng – không phải không muốn mà là không thể – nên cũng chẳng thấy khó chịu. À, dù sao thì bọn họ cũng biết ngượng, cũng biết nhột.

Tuy nhiên, tôi cũng chẳng có ý định làm thế đâu. Một phần vì tư cách của con người, một phần vì nếu họ không xem chúng tôi là con người, thì rất có thể khi tâm trạng không tốt, chúng tôi sẽ bị đối xử như những thứ không phải con người. Việc cô ta chẳng hề ngại ngùng khi lục ví của người khác cũng vì lý do đó.

Thế nhưng, tôi sẽ không dễ dàng cho phép cô ta lục lọi cặp sách của tôi đâu.

Đây không phải là ‘Thế giới truyện’ mà bọn họ là nhân vật chính. Thế giới này, dù cho có là những tồn tại đặc biệt đến mấy, cũng không vận hành theo lẽ thường của bọn họ.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tự tiện mở cặp của người khác chứ? Đây không phải là thế giới mà cậu muốn làm gì thì làm đâu.”

“Biết rồi mà, chuyện đó tôi biết chứ.”

Tsubasa khịt mũi, vẻ mặt đầy tủi thân.

“Cho nên tôi mới chỉ mở cặp của cậu thôi. Chứ không mở của ai khác.”

“Sao cậu lại trưng ra cái vẻ mặt như muốn tôi cảm ơn thế hả! Nếu vậy thì đừng mở cặp của tôi luôn đi chứ!”

“À. Chuyện đó thì không được đâu. Tuyệt đối không được.”

Tsubasa khẽ lắc một tay trước mặt.

“Vì đó là bản tính của Dũng Giả mà.”

「Mày tự tiện lục lọi cặp sách, bàn học của người khác à! Bữa trước, lúc tao không có nhà, mày còn tự ý lục tung gầm giường tao rồi bỏ đi luôn đấy chứ!? Mẹ tao nhìn thấy, bữa cơm tối hôm đó ngượng chín mặt luôn đấy!」

Khi tao chĩa ngón tay ra định vặn vẹo chất vấn, Tsubasa lại bĩu môi.

「Thế thì tự rước lấy thôi. Đáng lẽ lỗi là do cậu giấu mấy cuốn sách 'ấy' ở chỗ dễ nhìn thấy như thế. Rõ là quen thuộc quá rồi còn gì.」

Tsubasa nhún vai, giọng điệu hững hờ.

「…Xin chia buồn cùng cậu.」

Saitou và đám bạn chắp tay vẻ thương hại. Dẹp đi! Đừng có nói gở như thế chứ! Kiểu này là tương lai còn tiếp diễn nữa chứ sao! Mà đúng là sẽ tiếp diễn thật đấy!

「Bạn bè hả?」

Tsubasa hỏi tao, tao “À, ừm” đáp lại.

「Đây là Kimura, còn đây là Saitou.」

「Rất vui được làm quen, Kimura-kun. Saitou-kun. Tớ là Hikarigaoka Tsubasa. Đang là một 《Dũng Giả》.」

Tsubasa nở một nụ cười rạng rỡ, cái nụ cười mà tao chưa bao giờ thấy ở cô nàng. Hơn nữa, còn hơi cúi người về phía trước. Này. Ngực đang rung rinh kìa.

Ôi chao, Kimura với Saitou đúng là chết đứng luôn rồi.

Mà cũng phải thôi. Thông thường, những Cá tính giả không thèm để ý đến bọn tao đâu. Với tụi nó, bọn tao chẳng khác nào không khí, chỉ nhìn khi nào muốn thôi. Cũng như bọn tao bình thường có mấy khi để ý đến con kiến dưới chân đâu.

Nhưng Tsubasa thì khác.

Có lẽ đó là đặc tính của một Dũng Giả, cô nàng này không bao giờ phớt lờ bọn tao. Tuyệt đối không. Thậm chí còn chủ động giao thiệp, không chịu bỏ mặc ai cả. Luôn tìm cách làm điều tốt. Nhất định sẽ giúp đỡ những kẻ gặp khó khăn, và cũng rất nhiệt tình tham gia các hoạt động tình nguyện.

Vì thế, Tsubasa được mọi người quý mến. Được tiếng là người tốt. Những khuyết điểm của Dũng Giả – như lục lọi đồ trong cặp người khác – thì chỉ làm với mỗi tao thôi, nên có lẽ vì vậy mà những sự cố kinh khủng thỉnh thoảng cô nàng gây ra cũng được mọi người nhắm mắt cho qua.

「Hai cậu, đây là lần đầu thấy Dũng Giả à?」

「À, ừm…」

Saitou và Kimura đồng thanh nói. Mắt hai đứa sáng rỡ kìa. Ngay lập tức đã bị sức hút của Tsubasa làm cho choáng váng rồi ư? Tao thì chẳng hiểu gì sất, nhưng người ta nói cô nàng có cái kỹ năng như vậy đấy.

「─Rồi sao?」

Tự mình khơi chuyện nhưng dù sao tao cũng biết kiểu gì cũng không cãi lại được cô nàng này đâu, nên tao quyết định đổi chủ đề. Hay nói đúng hơn, quay trở lại vấn đề chính ngay từ đầu.

「Tại sao lại là đương nhiên chứ?」

「Hả?」 Tsubasa nghiêng đầu. 「Nói chuyện gì vậy?」

Gì mà chuyện gì!

「Ma Vương đấy, Ma Vương! Tại sao cô ấy lại bình thường như thế chứ!」

À, Tsubasa trưng ra vẻ mặt chán chường. Giống như thể bị hỏi tại sao bánh takoyaki lại có bạch tuộc bên trong vậy.

Đại khái là, chuyện không cần hỏi. Tuy nhiên, Tsubasa, dù là chủ đề hiển nhiên đến mức nào đi chăng nữa, cô nàng vẫn sẽ nghiêm túc đối đáp. Vẫn sẽ đối phó.

「Cái đó là bởi vì,」 Tsubasa dựa vào cái bàn phía sau và nói, 「chỉ cần cô ấy là cô ấy thì đó chính là Ma Vương rồi. Chỉ riêng cô ấy là không cần điểm tựa. Bình thường, những Cá tính giả như tớ cũng vậy, nếu là tớ thì cần một điểm tựa như 《Bảo kiếm Envurio》 này để duy trì sự tồn tại của bản thân trong thế giới này. Nhưng cô ấy, Ma Vương, chỉ bằng ý nghĩ thôi đã có thể neo giữ sự tồn tại của mình như một cái mỏ neo rồi. Thế nên thoạt nhìn thì cậu sẽ không nhận ra sự đặc biệt đâu.」

Tao nghe bao nhiêu lần cũng không hiểu chuyện mày nói. Kimura với Saitou cũng đang ngẩn tò te kìa.

Tsubasa mỉm cười.

「Không hiểu đúng không?」

Đó không phải là một nụ cười khinh thường hay coi thường, mà lại có chút tiếc nuối, tao nghĩ là mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng nó cũng có chút bực bội.

「K-Không, đại khái là tớ cũng hiểu chút chút!」

Thật không, Kimura?

Tsubasa thoáng ngạc nhiên, rồi ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ.

…Gì thế?

Tự nhiên thấy hơi khó chịu rồi đó.

「Đại ý là,」 Kimura hăng hái nói, 「thay vì dùng vật phẩm thì tư tưởng của cô ấy cực đoan hơn những người khác đúng không? Ngay cả mấy pháp sư hay Tử linh sư ở đằng sau cũng đâu có vừa mới xuất hiện đã nói ‘Ghét loài người’ đâu nhỉ?」

「Cậu ấy nói thế thật à!」

Tsubasa. Sao mày lại cười thế.

「Đúng là Ma Vương có khác! Phải thế chứ. Ừm. Nhưng đúng như cậu nói đấy, Kimura-kun.」

…Kimura. Sao mặt đỏ vậy? Đừng có hiểu lầm nhé? C-Ô-N-G-À-N-G là ai cũng đối xử như vậy đấy nhá!? Tuyệt đối đừng có hiểu lầm đấy!?

「Vậy thì, đây là phần thưởng cho câu trả lời đúng.」

Tsubasa lấy từ túi váy ra con dấu không cần mực mà cô nàng luôn mang theo, tháo nắp, rồi “cộp” một cái lên mu bàn tay Kimura. Không hiểu sao lại là hình mặt thỏ. Chắc là do cô nàng thích từ xưa đến giờ thôi.

「Dấu của Dũng Giả. Nếu cậu làm nhiều việc tốt, và thu thập đủ mười cái trước khi nó mờ đi thì──」

「À, nếu đủ!?」

Hơi thở hổn hển luôn rồi!

「──sẽ có chuyện tốt hơn nữa.」

Nhưng nội dung thì bí mật, Tsubasa ra hiệu bằng cách đưa ngón tay lên môi và nhắm một mắt lại.

Không.

Kimura, Saitou. Các cậu có nhìn thế cũng vô ích thôi. Đến tao còn chẳng biết cái “chuyện tốt” mà cô nàng nói là cái quái gì nữa là. Tao có bao giờ thu thập đủ đâu.

「Rồi sao nữa?」

Cất con dấu vào túi, Tsubasa nhìn tao.

「Thế Ma Vương quan trọng đó đang ở đâu? Tớ định đến chào hỏi một tiếng.」

「Ai mà biết. Đừng có nói như thể tao giấu cô ấy là chuyện đương nhiên thế chứ.」

「Hả, không biết sao?」

Rõ ràng là thất vọng, Tsubasa lẩm bẩm rằng tao vô dụng. Cô nàng này, sao mà cứ nghiêm khắc một cách tự nhiên với mỗi mình tao thế nhỉ.

À! Vừa nãy mày nói “Đồ Dân làng mà…” đúng không!? Mày nói đủ để mỗi tao nghe thấy đúng không!?

…Thật là.

Cá tính của tao là bất cứ lúc nào cũng cung cấp thông tin một cách vô điều kiện, trong game thì gọi là dân làng──nếu nói cho ngầu hơn thì là NPC──nhân vật không phải người chơi, chứ đâu phải cái quái gì cũng biết hết những thứ mày muốn biết đâu. Nhân tiện, cái cá tính này, còn đi kèm với một kỹ năng phiền phức là "buộc phải trả lời câu hỏi của Cá tính giả" nữa chứ.

「Chắc là ở nhà vệ sinh thôi.」

Saitou nói.

Biết rõ ghê. Mà, cho dù có thấy cô ấy rời đi thì cũng biết rõ như vậy luôn sao. Tao thì làm sao mà biết con gái ra khỏi lớp rồi sẽ đi đâu chứ.

「À, ra vậy! Cảm ơn cậu.」

Đúng là, mày thân thiện với mọi người trừ tao ra đấy nhỉ.

「Vậy thì, đây. Dấu cho cậu.」

Lại một lần nữa, cô nàng lấy con dấu ra từ túi rồi cộp dấu hình thỏ lên mu bàn tay Saitou.

Cười tủm tỉm kìa, Saitou.

「Thế cô ấy sẽ quay lại ngay chứ?」

「À. Không không.」

Saitou vẫy bàn tay có dấu.

「Mục đích khác nhau mà. Chắc là không quay lại ngay đâu.」

Tsubasa nghiêng đầu.

Hành động đó rất đúng lúc. Tao cũng muốn hỏi. Saitou. Mày muốn nói gì vậy tao không hiểu đâu?

Nghe thế, Saitou cười đáp, “Đúng rồi nhỉ.”

「Cô ấy đi ăn cơm trong nhà vệ sinh đó. Từ hồi cấp hai đã có tin đồn như vậy rồi. Cứ khóa mình trong phòng riêng để ăn trưa một mình, trong cái nhà vệ sinh──À, không, ý là như vậy đó.」

「Thật hả?」

Tao hiểu cảm giác nhăn mặt của Kimura. Tao cũng chịu thôi. Ăn cơm trong phòng vệ sinh riêng. Chỗ đó là chỗ để… chứ không phải chỗ để ăn. Nói là sạch sẽ cũng khó mà nói được. Hay là phòng vệ sinh nữ hoàn toàn là một không gian khác biệt so với phòng nam nhỉ?

「Ma Vương ăn trưa một mình trong nhà vệ sinh à…」

Nghe vậy, Kimura nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

Đúng là.

Tôi hiểu cái cảm giác phải ngả nghiêng đầu thắc mắc đó. Chẳng phải ăn cơm trong nhà vệ sinh là để giấu việc mình không có bạn bè sao? Đến cả Ma Vương cũng biết ngượng vì không có bạn cùng lớp ăn bữa trưa, tôi cũng thấy lạ thật. Vốn dĩ cô ta ghét nhân loại mà, tôi cứ nghĩ một mình lại là điều cô ta mong muốn chứ.

Mà nói thật, từ ban đầu cô ta quan tâm ánh mắt của ai chứ? Đối với đám này, người bình thường như bọn tôi có lẽ chẳng lọt vào mắt chúng. Đã là Ma Vương thì hẳn phải có cái tôi của kẻ đứng trên vạn vật, coi thiên hạ ra gì chứ.

"Được rồi. Tôi sẽ lại đến."

Tsubasa nói tỉnh bơ, cứ như đã dễ dàng từ bỏ vậy.

"...Lại đến nữa sao?"

"Hừm. Đến chứ!"

Cô ta chu môi tỏ vẻ không hài lòng, chống tay lên hông, ưỡn ngực ra. Bộ ngực vốn đã đồ sộ càng thêm nổi bật, khiến Kimura và Saitou hoàn toàn dán mắt vào. Này này. Hai cậu nên dừng lại đi. Có thể cậu không để ý, nhưng hãy để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của các nữ sinh lớp khác kìa.

"Đã khó khăn lắm mới có Ma Vương gần thế này, với tư cách là Dũng Giả, sao tôi có thể bỏ mặc được chứ?"

Làm ơn để yên cho tôi đi. Cậu chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên thôi.

"Đừng lo!"

Với gương mặt đầy tự tin, Tsubasa siết chặt nắm đấm.

"Cứ giao cho tôi! Tôi sẽ bảo vệ lớp này──không, cả trường này, cả thành phố này khỏi tay Ma Vương cho mà xem!"

Cần gì phải xem.

"Vậy nha! Jirou!"

Nguy hiểm quá! Khi cô ta quay gót, vỏ kiếm sau lưng suýt sượt qua mặt tôi! Nhưng, tất nhiên là cô ta không hề để tâm, không, thậm chí còn không hề nhận ra, Tsubasa cứ thế bước ra khỏi lớp.

...Thật là.

"Tao cũng lần đầu thấy Dũng Giả đấy."

Kimura nói, và Saitou cũng gật đầu đồng tình. Có lẽ đúng vậy. Ma Vương và Dũng Giả là những tồn tại đặc biệt trong số những kẻ "Đặc biệt", thuộc loại hiếm có khó tìm.

"Nhưng mà, mày bá đạo thật."

Kimura nói với giọng thán phục, không phải nịnh nọt.

"Gì cơ?"

"Thường thì, bọn mình làm gì có chuyện được tụi nó gọi tên đâu. Ấy vậy mà mày không chỉ được gọi, mà còn được gọi bằng tên riêng nữa chứ, tên riêng đấy!"

À, chuyện đó à.

"Quen lâu rồi mà."

"Lâu là bao lâu? Từ hồi trung học à?"

Tôi quay sang Saitou, đáp không phải.

"Lâu hơn nhiều. Đáng tiếc là tôi──lại là bạn thuở nhỏ của cái vị Dũng Giả đó."

Hikarigaoka Tsubasa sống đối diện nhà tôi──chuyện là như thế đấy.

Do quy định về khu vực trường học, chúng tôi học cùng trường từ mẫu giáo cho đến tận bây giờ.

Tất nhiên, hồi mẫu giáo, tôi không biết gì về Dũng Giả hay những thứ tương tự, cũng chẳng biết rằng giữa chúng tôi có những khác biệt đó, nên tôi chỉ nghĩ cô bé ấy là một đứa trẻ con gái năng động khác thường, thích chơi trò anh hùng mà thôi.

Nhưng giờ nghĩ lại, lúc đó "Cá tính" của một Dũng Giả đã bộc lộ rồi.

Lên tiểu học, cái "chính nghĩa" của Tsubasa càng trở nên sôi nổi và cực đoan hơn, đến nỗi các thầy cô cũng phải để ý. Bởi lẽ, cô ta tự tiện lục lọi đồ đạc của người khác, tự tiện xông vào nhà người khác, không ngần ngại dùng bạo lực vì chính nghĩa, coi mọi thủ đoạn đều chính đáng trước chính nghĩa──cô ta đã thể hiện những thái độ đó bằng chính hành động của mình.

Tôi đã từng nghĩ cô ta mới là Ma Vương cơ đấy.

Thế nhưng, khi lên những lớp cuối cấp tiểu học, cô ta cũng có phần ổn định hơn. Những kẻ "Đặc biệt" vào thời điểm đó sẽ có những tiết học khác với chúng tôi, nơi họ được dạy về cách chuẩn bị tinh thần và tương lai. Trong khi đó, người bình thường như chúng tôi đa phần chơi bóng đá hoặc bóng rổ, và hồi đó chúng tôi không biết họ đang làm gì.

Rồi Tsubasa bắt đầu đeo kiếm sau lưng, và chúng tôi cuối cùng cũng biết rằng cô ấy──và những người như cô ấy là "Đặc biệt", còn chúng tôi thì không.

Những hành vi kỳ quặc của Hikarigaoka Tsubasa đã giảm đi đáng kể, nhưng không phải là biến mất hoàn toàn. Chúng được tập trung, cô đọng lại, và chỉ nhắm vào một mục tiêu duy nhất.

Là tôi.

Mục tiêu đã được khóa chặt vào tôi.

Cả việc lục lọi cặp sách, tự tiện xông vào phòng rồi lục lọi khắp nơi, tất cả chỉ nhắm vào tôi. Lý do thì tôi không biết. Tôi hỏi bao nhiêu lần, cô ta cũng chỉ trả lời rằng đó là "bản tính của Dũng Giả" mà thôi. Đúng là việc được Dũng Giả gọi bằng tên riêng có thể là chuyện hiếm có. Nhưng mà! Đổi lại thì những bí mật tuổi dậy thì của tôi cứ bị phanh phui hết lượt! Cô ta còn đọc cả nhật ký của tôi nữa! Từ khi biết chuyện đó hồi năm nhất trung học, tôi đã ngừng viết nhật ký rồi! ...Chết tiệt. Đó là thói quen lâu năm từ khi tôi lên tiểu học mà.

Vậy nên──này, Kimura, Saitou.

"Nếu hai cậu muốn nếm trải cái cảnh này, tôi đổi cho đấy?"

Nếu có thể, tôi thực sự muốn làm vậy. Một kẻ là bạn thuở nhỏ của Dũng Giả, lại còn cùng lớp với Ma Vương nữa chứ, cái trường hợp hiếm có này, nếu hai cậu muốn, tôi sẵn sàng đổi chỗ ngay lập tức!

"Không, từ chối."

"Không, từ chối."

Hai đứa chúng mày đồng thanh dứt khoát thế là sao!

Tuy nhiên, việc Ma Vương Ryuugamine Ouko cùng lớp với tôi chỉ là chuyện đơn thuần như vậy thôi──tôi đã từng nghĩ vậy.

Một phần cũng vì Tsubasa là bạn thuở nhỏ của tôi, quen biết từ trước khi cô ta bộc lộ "Cá tính" của Dũng Giả. Hơn nữa, cô ta là một trong số ít những "Cá tính giả" có vẻ thân thiện, nhưng về cơ bản, bọn họ không quan tâm đến những người bình thường như chúng tôi.

Mặc dù, đối với những người quan trọng với họ──như giáo viên, bố mẹ, hoặc nhân viên chính phủ liên quan đến Tail Universe, họ vẫn tiếp xúc một cách tương đối ngay cả khi đó là người bình thường, chứ không phải là không thể nhìn thấy về mặt vật lý hay gì cả, chỉ là họ không bận tâm đến thôi.

Tóm lại, Ma Vương──Ryuugamine Ouko──chỉ đơn giản là ngồi gần tôi mà thôi. Về sau, khả năng Tsubasa lại xông đến và kéo tôi vào rắc rối là rất lớn, nhưng đó cũng là chuyện của hai người đó, còn tôi xét cho cùng chỉ là người ngoài──tôi đã nghĩ vậy.

Vì thế.

"T, tôi xin ứng cử!"

Khi thầy Dekkaa hỏi về ứng cử viên cho chức lớp trưởng trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm, tôi thấy một cánh tay giơ lên phắt trước mắt mình. Dù hơi bất ngờ và có chút lo lắng mơ hồ rằng liệu Ma Vương có định điều hành lớp không, thì tôi cũng chỉ có những cảm nghĩ đơn giản như vậy.

Nhưng thầy Dekkaa thì có vẻ ngạc nhiên hơn tôi một chút, và nhìn quanh lớp như cầu cứu. Đương nhiên, hay nói đúng hơn là không một ai, không một ai giơ tay xin ứng cử.

Phải rồi.

Bất kể Ryuugamine có phải là Ma Vương hay không, tất cả mọi người đều hiểu rõ chức vụ lớp trưởng phiền phức đến mức nào qua ba năm trung học. Phải đứng giữa học sinh và giáo viên chủ nhiệm để làm đủ thứ việc lặt vặt, bị áp đặt những yêu cầu và mong muốn từ hai phía, vậy mà chẳng có phần thưởng nào đáng kể. Nghe nói là sẽ được tô điểm chút ít trong học bạ, nhưng liệu nó có đáng với công sức bỏ ra hay không thì quả là một dấu hỏi lớn.

Tôi không nghĩ ngoài Tsubasa ra, lại có kẻ nào dám ứng cử một chức vụ như vậy. Cô ta đã làm lớp trưởng suốt năm nhất trung học, sau đó tranh cử vào hội học sinh và đảm nhiệm chức hội trưởng suốt hai năm còn lại. Phong cách làm việc của cô ta chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại được kể mãi ở trường cấp hai mà tôi đã học──cả theo nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu.

Nếu Tsubasa học cùng lớp, cô ta chắc chắn sẽ ứng cử. Và chắc chắn sẽ thắng cử.

Nếu là cuộc bỏ phiếu giữa Dũng Giả và Ma Vương, kẻ nào không biết Tsubasa thì sẽ bỏ phiếu cho cô ta, còn những đứa biết rõ cô ta thì chắc cũng nghĩ rằng thà để Dũng Giả điều hành lớp còn hơn là để Ma Vương hoành hành. Chỉ riêng tôi, kẻ đã quá tường tận bao nhiêu "hành vi xấu" của Tsubasa, thì lại khác.

Thế nhưng, Tsubasa lại không có mặt ở đây.

"Thật sự, không còn ai khác muốn ứng cử sao?"

Cái nhìn cầu khẩn của cô giáo khiến hầu hết học sinh không chịu nổi, đành quay mặt đi hoặc cúi gằm xuống. Cứ đà này, thể nào cô giáo cũng sẽ nói ra điều kiểu như "Nếu không ai ứng cử thì đề cử cũng được nhỉ?".

Ừm... Dù gì thì cũng không đến mức đấy đâu nhỉ.

Dù thế nào đi nữa, Ryuugamine cũng đã ứng cử rồi. Tôi hiểu cảm giác không muốn Ma Vương làm lớp trưởng, nhưng không thể bỏ qua người đã bày tỏ ý muốn làm. Không thể nào.

À. Tôi hơi bực mình rồi đấy.

Cái bọn này, ban đầu chính là tụi bây cứ nhai đi nhai lại cái chuyện "Cá tính" này nọ. Thế mà giờ vì Cá tính của người ta quá mạnh lại muốn kìm hãm người ta lại, y như cái lần của Tsubasa, thật đúng là phát cáu.

"Thưa cô!"

Không hiểu sao tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, đành giơ tay lên.

Ngay lập tức, Dekkaa Sensei lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Đôi vai gần như thẳng đơ của cô trùng xuống, lông mày cũng hạ thấp theo một góc tương tự. Tiện thể, cổ áo blouse của cô hơi lỏng ra để lộ khe ngực, nhưng tôi cố gắng không nhìn vào đó. Trong không khí lớp học, một sự thư thái nhẹ nhõm như khi bước từ trời đông lạnh giá vào phòng sưởi ấm cũng lan tỏa ra, kèm theo những tiếng thở phào.

Xin lỗi.

Nhưng đáng tiếc, không phải thế đâu.

Tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu.

"Chỉ có mình cô ấy ứng cử thôi, vậy cứ theo quy định mà quyết định có phải hơn không ạ?"

Tôi nói rõ ràng như thế.

Và, phản ứng thì đúng như tôi dự đoán.

Dekkaa Sensei mặt mày méo xệch như muốn khóc, còn đám bạn cùng lớp thì rầm rì, nào là "Cái gì thế?", "Đúng là lo lắng mà", rồi cả những lời trách móc "Không phải là ứng cử viên à?". Tôi cố tình nở nụ cười, nhìn từng đứa vừa nói rồi đáp:

"Thế thì bọn mày làm đi?"

Tôi đã nói ra rồi. Tôi trót nói ra rồi.

Không khí trong lớp căng thẳng như một lớp băng mỏng. Ồ. Nổi cả da gà lên này. Thật là, mình đang làm chuyện ngu ngốc gì thế này. Tại sao lại cố tình làm xấu địa vị của mình cơ chứ. Chỉ là một học sinh bình thường thôi mà.

Thôi, đành chịu vậy.

Tôi là cái loại tính cách như thế này mà.

Chắc là người ta muốn nói tôi hãy biết đọc vị không khí hơn – nhưng vẫn không được. Tôi vẫn chưa thể từ bỏ cái thứ gọi là "Cá tính" kia.

Thế nên, những lúc như thế này, tôi lại không thể chịu đựng được nữa, quên mất mình chỉ là một người bình thường – một Dân làng ngang với lũ cá con có thể vớt được bao nhiêu tùy thích bằng một mẻ lưới – mà làm ra những chuyện như thế này. Biết điều là cái khiên của chúng tôi. Là bộ giáp của chúng tôi. Vứt bỏ nó đi thì chỉ có chuốc lấy vết thương thôi. Thế nhưng, dù biết vậy, hễ đối mặt với cảnh tượng như thế này là… tôi không kìm được.

Tôi lại trót làm những chuyện thừa thãi. Mặc dù chỉ là một "Dân làng" mà.

Hay là do thế này? Do tôi cứ ở mãi bên cạnh Dũng Giả nên ít nhiều bị ảnh hưởng chăng? Cái tính chính nghĩa của cậu ta không hề bình thường chút nào.

Tôi đã nói những gì cần nói.

Thôi, có thể tôi đã làm chuyện hơi ngu ngốc một chút nhưng tôi không hối hận và sẽ không hối hận.

Khi nhận ra thì Ma Vương – Ryuugamine Ouko – đang vặn người, ngẩng mặt nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêng. Trên khuôn mặt thanh tú của cô không hiện rõ một cảm xúc nào cả. Tôi không cảm thấy thất vọng về điều đó. À, nói thật thì cũng hơi hơi cảm thấy một chút, nhưng mà, dù sao thì tôi cũng không làm việc này vì cô ta. Đơn giản là tôi không thể chịu đựng được nữa thôi.

Thế nhưng,

"– À, em cũng đồng ý ạ."

Một sự trợ giúp bất ngờ xuất hiện. Saitou? Cô giáo làm vẻ mặt "Em cũng thế sao?", Saitou gật đầu rõ ràng.

"Em với cô ấy từng học cùng cấp hai ạ, Ryuugamine, hồi năm nhất, cũng làm lớp trưởng đấy ạ, mà lớp học hòa bình lắm ạ? Thậm chí còn tốt hơn các lớp khác nữa ấy ạ. Kiểu như, cô hiểu không ạ? Không có đứa nào dám gây sự với lớp do Ma Vương điều hành, hay chống đối lớp trưởng Ma Vương gì đó, đại loại là thế ạ."

"Thì ra là vậy," Dekkaa Sensei lẩm bẩm.

Cả lớp xôn xao.

Nhưng tôi thì hiểu được cái lý lẽ đó. Tôi cũng biết tình huống tương tự. Dù ở đó không phải Ma Vương mà là Dũng Giả, nhưng nếu nói trường trung cấp tôi từng học cũng hòa bình vì lý do tương tự thì đúng là như vậy. Dù không phải là không có vấn đề, nhưng người gây ra chúng chỉ có một mình Tsubasa, còn những người khác thì ngoan ngoãn. Nó là một nơi yên bình. Có thể nói rằng sự "thanh trừng" của Dũng Giả đã khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng đến Dũng Giả còn như vậy, thì Ma Vương càng khiến người ta ngoan ngoãn hơn, tôi hiểu rõ điều đó.

Dekkaa Sensei nhìn quanh lớp.

"Ờm… vậy thì… nếu không còn ai ứng cử nữa, chúng ta sẽ nhờ Ryuugamine-san đảm nhiệm chức lớp trưởng, nhé…"

Vừa thăm dò phản ứng của mọi người, cô giáo hẳn cũng biết là không có ý kiến phản đối nào. Lớp học yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, không một tiếng ho khan, mọi người im lặng chấp nhận lời cô giáo. Sự im lặng chính là thế. Dù có ý nghĩ khác, nếu không mở miệng ngay bây giờ thì mọi chuyện sẽ đi theo hướng đó.

"Vậy thì… lớp trưởng sẽ là Ryuugamine-san nhé."

Những tràng vỗ tay lác đác vang lên.

Những người vỗ tay là các học sinh có Cá tính giống Ryuugamine. Pháp sư, tử linh sư, rồng. Ngoài ra còn có cả những người giống như tu sĩ nữa. Lớp chúng tôi có vẻ đông hơn các lớp khác. Đây cũng là hiệu ứng Ma Vương sao? Dù sao thì, những người đó không có mối quan hệ rõ ràng như Dũng Giả và Ma Vương, nên ở thế giới này, không có kẻ thù hay đồng minh.

"Ờm, vậy thì… tiếp theo chúng ta sẽ chọn phó lớp trưởng…"

Dekkaa Sensei lại lén lút nhìn quanh chúng tôi.

"Có ai muốn ứng cử không…?"

Đương nhiên, không ai cả.

Khi ánh mắt cô giáo lướt qua mình, các học sinh lần lượt lảng tránh ánh nhìn. Ngay cả trong số những người có Cá tính, cũng không ai tình nguyện làm tay sai cho Ma Vương cả. Còn tôi – tôi cũng từ chối. Nhất định sẽ từ chối. Tại sao ư? Vì có Tsubasa. Với cái tính của cậu ta, nếu Ryuugamine là lớp trưởng, cậu ta sẽ mặc định phó lớp trưởng cũng là đồng bọn và nhất định sẽ biến người đó thành mục tiêu cho "sự thi hành chính nghĩa" tự biên tự diễn của mình. Nhất định là như vậy. …Chỉ nghĩ đến thôi đã rùng mình rồi.

"Không có ai sao."

"Đúng là thế nhỉ," cô giáo lẩm bẩm. "Đúng là thế nhỉ,"… Tuy tôi cũng không thể nói người khác được, nhưng tôi thấy điều đó có vẻ không ổn lắm. Cô là giáo viên mà? Dù sao thì cũng quá lộ liễu rồi.

Cô giáo vỗ tay "bốp" một cái.

"Vậy thì, chúng ta sẽ tiến hành đề cử nhé. Cô biết là mọi người vẫn chưa hiểu rõ về nhau, nhưng cũng có những bạn học cùng cấp hai mà, đúng không? Nếu các em đề cử theo kiểu như vậy thì cô rất vui."

Lần nữa, cô giáo lại nhìn quanh chúng tôi một vòng, nhưng lần này các bạn cùng lớp né tránh ánh mắt cô rõ ràng hơn lúc nãy. Không chỉ là tránh ánh mắt nữa. Có đứa còn đổ sụp xuống bàn như thể bất tỉnh vậy. Đó là Kimura.

Quả nhiên – lần này cũng không ai giơ tay. Phải rồi. Nếu mà đề cử thì không chỉ bị người đó oán hận mà còn có thể bị bạn bè tẩy chay nữa.

Vậy thì, chỉ còn cách cô giáo chỉ định thôi.

À, chắc là cô sẽ chọn ai đó trong đám người có Cá tính thôi. Nếu không thì giữa lớp trưởng và phó lớp trưởng sẽ không thể giao tiếp được. Không giao tiếp được thì việc có hai người chính và phó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô Dekkaa rũ vai một cách thườn thượt.

Giáo viên thì ai mà chẳng muốn tránh bị học trò oán ghét. Nhưng mà có sao đâu nhỉ? Dù sao thì cô ấy cũng là người phe ta, là người bình thường mà. Chỉ định thì có gì mà mấy "Cá tính giả" phải bận tâm.

"Thế không ai đề cử luôn sao?"

Cô ấy hỏi lại như muốn xác nhận lần nữa. Quả nhiên, vẫn chẳng có cánh tay nào giơ lên. Lần này, trông cô Dekkaa có vẻ thật sự bó tay, khẽ thở dài. Đúng lúc ấy, một cánh tay giơ lên như thể đã vắt óc suy nghĩ đến phút chót rồi mới vội vàng giơ lên. Ngay trước mắt tôi. Đó là Ryuugamine Ouko.

"Ryuugamine? À phải rồi! Đúng rồi mà. Nếu em, với tư cách Lớp trưởng, đề cử thì còn gì bằng! Đề cử ư, hay là chỉ định nhỉ? Thôi được rồi, quyết định vậy đi. Ừm, cứ thế mà làm! Quyết vậy nhé!"

Cô Dekkaa chắp tay trước ngực như cầu nguyện, rồi gật đầu lia lịa. Mỗi lần như vậy, bộ ngực quá khổ của cô ấy lại lắc lư muốn rụng rời, khiến tôi chẳng biết nên nhìn đi đâu... Xin cô đấy, làm ơn để ý chút đi chứ! Mấy thằng con trai, đứa nào đứa nấy cũng chúi đầu xuống nhìn thẳng vào ngực cô luôn đó! Mà có cả tôi trong đó nữa chứ!

Thế nhưng, sự phấn khích đó, ít nhất là đối với tôi, chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Ryuugamine Ouko, với vẻ mặt như muốn tuyên bố "Trên trời dưới đất, chỉ ta là độc tôn", từ từ gập các ngón tay lại, chỉ để lại ngón trỏ giơ lên. Rồi cô ấy xoay nửa thân trên, vung cánh tay và chỉ thẳng vào tôi, như thể muốn đâm thủng.

Hả? Gì cơ? Chuyện gì thế này?

"Phó Lớp trưởng của tôi... tôi muốn nhờ người này!"

"Hả? Hả?"

Cả lớp học, không phân biệt người thường hay "Cá tính giả", thực sự đã đồng lòng mà xôn xao. Có lẽ, theo một nghĩa nào đó, đó là một điều kỳ diệu. Nhưng riêng tôi, chỉ mình tôi, lời nói và ý nghĩa của nó không thể kết nối trong đầu. Tôi chỉ đăm đăm nhìn vào đầu ngón tay của Ryuugamine, nhìn vào bộ móng bóng bẩy đó.

"Cô biết sẽ vất vả lắm, nhưng cố gắng nhé."

Phòng giáo viên. Cô Dekkaa ngồi trên chiếc ghế tựa, mặt mày sáng sủa như thể trút được gánh nặng, nói vậy. Nhưng mà, giọng cô ấy không chút tình cảm nào cả!

Thiệt tình.

Tôi thở dài, đưa tay vuốt tóc. Có lẽ cô Dekkaa phản ứng với cánh tay giơ lên của tôi, lập tức căng cứng người, lùi cả ghế về phía sau. Lưng ghế va vào góc của chồng tài liệu cao ngất ngưởng trên bàn giáo viên bên cạnh.

"Ách, ách!"

Không kịp ngăn cản, cả chồng tài liệu đổ ập xuống như tuyết lở.

"À...!"

"...Không phải lỗi của em đâu ạ?"

Tôi nói trước. Cô Dekkaa trừng mắt nhìn tôi một lát, nhưng rồi ngay lập tức mặt mày lại ủ rũ, thở dài thườn thượt. Lông mày cô ấy xệ xuống, như sắp tụt ra khỏi mặt.

"Cô biết mà. ...Nhưng, em có nghĩ là lỗi của thầy Nakamura không? Này, nhìn xem!"

Cô Dekkaa chỉ tay vào bàn, mắt nửa rưng rưng.

"Chỗ này là bàn của thầy Nakamura đó. Vậy mà cứ lấn ra thế này, nói mãi mà thầy ấy chẳng chịu sửa! Lại còn chồng cao như thế... Em không nghĩ là đổ sập cũng phải thôi sao? Cô không va vào thì nó cũng sẽ đổ thôi mà, phải không?"

"Ờm... em nghĩ vậy... ạ?"

"Thấy chưa!?"

Mặt cô Dekkaa sáng bừng lên như thể vừa được cả triệu quân tiếp viện. Xin lỗi cô, cô giáo. Dù em cũng nghĩ là thầy Nakamura đang xâm phạm "lãnh thổ", nhưng nếu em có nói gì với thầy ấy thì cũng chẳng ích gì đâu. Ý kiến của một học sinh quèn thì thấm vào đâu chứ.

Hơn nữa, còn chuyện này nữa.

"Thưa cô, không được đâu ạ."

Tôi đi thẳng vào vấn đề chính. Cô Dekkaa lộ vẻ mặt "Hả?". Chẳng cần hỏi "Chuyện gì?", cô ấy cũng đã hiểu. Cô thở dài, lầm bầm "Đúng rồi nhỉ...".

"Em không hiểu sao Ryuugamine lại chỉ định em, nhưng em không nghĩ mình có thể đảm đương được. Vả lại, bọn họ có coi chúng em ra gì đâu."

"Ưm...", cô Dekkaa ậm ừ, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cô lại nói: "Nhưng mà, Satou-kun, em được Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa công nhận mà, đúng không? Chuyện cậu ấy gọi tên em ở phòng giáo viên cũng thành chủ đề nóng hổi đó!"

Ai đã lan truyền cái tin đó ra vậy!

"Dạ, đúng là như vậy ạ, nhưng đó là vì em với cậu ấy là bạn thanh mai trúc mã, đã quen biết từ trước khi cậu ấy 'thức tỉnh chính nghĩa' rồi ạ! ...Ryuugamine thì khác ạ."

"Ưm... nếu được thì cô cũng muốn làm gì đó, nhưng mà..."

Thế là không muốn sao!

"Chuyện là, lý lịch của em đối với nhà trường khá là 'hấp dẫn', nên họ nghĩ đây là một sự 'bố trí nhân sự' không tồi đó."

"Hả?"

"Thấy không? Dũng Giả và Ma Vương là hai thái cực đối lập, nhưng nếu gấp đôi lại ở giữa thì vị trí của họ cũng giống nhau thôi, đúng không? Cho nên, nếu em, người đã có quan hệ lâu năm với Dũng Giả, hỗ trợ Ryuugamine thì phía nhà trường cũng an tâm hơn."

"Cái gì thế ạ!?"

"Không, không phải cô nói đâu! Thầy cô phụ trách đời sống học sinh với thầy hiệu phó nói thế đó. Cô mới làm ở đây không lâu nên địa vị yếu, không cãi lời được đâu..."

Tôi chẳng quan tâm! Tôi cũng mới nhập học vào mùa xuân này thôi mà!

"Vậy nên, nhờ em nhé!"

Cô Dekkaa lần này không chắp tay cầu nguyện nữa mà chắp tay lạy, rồi vỗ tay cái bốp trước mặt tôi. Chuyện này quả là quá đáng xấu hổ. Mấy thầy cô khác cũng đang nhìn nữa!

"Aaa, thôi đi mà!"

Không chịu nổi nữa! Nghe thấy tiếng tôi, cô Dekkaa ngẩng mặt lên. Ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ nhẹ nhõm và vui sướng, như thể đã hiểu cho tôi.

"...Cô ơi!"

"Ừm, ừm!"

"Em từ chối!"

Mặt cô Dekkaa như bị một bàn tay vô hình đấm trúng. Nhưng tôi không thể nhượng bộ. Chỉ Dũng Giả thôi đã đủ mệt rồi, giờ lại còn phải lo cho cả Ma Vương nữa ư!

Dù đã cố gắng kháng cự như vậy, nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

Đúng rồi, đương nhiên rồi.

Tôi được chọn vì không có ứng cử viên nào khác, không có người đề cử nào khác, và được chỉ định bởi học sinh đã tự ứng cử và trở thành Lớp trưởng trước đó. Nếu có thể từ chối điều này, thì chức ủy viên sẽ chẳng bao giờ được quyết định. Ai mà chẳng muốn nói "Tôi không muốn làm" nếu có thể từ chối được chứ.

Cuối cùng, Ryuugamine Ouko được quyết định làm Lớp trưởng, tôi làm Phó Lớp trưởng, và các ủy viên khác cũng được quyết định một cách mơ hồ.

"Chuyện gì thế này!?"

Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán. Vừa đến giờ nghỉ trưa hôm sau, Tsubasa, lạ thay, hoàn toàn phớt lờ Kimura và Saitou, chỉ nhìn mỗi tôi và lạnh lùng nói.

"Anh thành tay sai của Ma Vương rồi sao!?"

Đâu có thành, mà cũng đâu có hạ thấp gì đâu. Với lại, ai nói cho nó nghe mà nhanh tai thế không biết.

"...Thì cũng chịu thôi. Ryuugamine là tự ứng cử, còn tôi thì bị nó chỉ định. Đâu có ai khác ứng cử đâu..."

Tôi nhìn Kimura và Saitou, cả hai đều nhanh chóng lảng tránh ánh mắt.

"Thế thì làm sao mà khác được?"

"Ai biết!"

Tsubasa khoanh tay trước ngực, hừ mũi khinh khỉnh.

"Gì đấy?"

"Mấy người quá coi thường Ma Vương rồi đó. Chịu thôi sao? Hừ! Đó không phải là chịu thôi thật sự đâu, mà là bị bắt phải chịu thôi! Chắc chắn là vậy! Chắc chắn đây cũng là một phần trong kế hoạch tiêu diệt nhân loại!"

"Trở thành Lớp trưởng sao?"

Khi tôi hỏi, nó cau mày dữ dằn.

"Không phải! Mà là anh trở thành Phó Lớp trưởng đó! Nghe rõ chưa?"

Tsubasa dí ngón tay vào đầu mũi tôi.

"Anh phải biết rằng Ma Vương luôn âm mưu tiêu diệt nhân loại bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu. Đó là nghiệp của cô ta với tư cách là một Ma Vương."

"Không lẽ nào..."

Tôi định bật cười, nhưng ngón tay của Tsubasa đã như một lưỡi kiếm, chặn đứng nụ cười đó.

“Thật mà. Nó giống y như thanh kiếm trên lưng tớ vậy. Đó chính là── ‘Cá tính’ mang tên Ma Vương!”