Translator : Vupro612.
Editor : Arius.
***********************
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra khi khu mỏ bị sập, cô có thể nói cho tôi từng cái một được không?” Roland hỏi.
Anna gật đầu và bắt đầu giải thích.
Roland đã có chút ngạc nhiên, cậu tưởng cô sẽ giữ im lặng hoặc nguyền rủa cậu, nhưng cô chỉ đáp lại, “cứ hỏi bất cứ gì ngài muốn” và ngoan ngoãn kể lại.
Đó không phải câu truyện phức tạp, nhưng dù sao vẫn là chuyện buồn. Cha của Anna là thợ mỏ và khi mỏ sập, ông vẫn còn ở trong đó. Ngay khi biết tin, Anna cùng gia đình của những thợ mỏ khác đến đó để giải cứu người thân. Mỏ Bắc trước đây được đồn đại là một hang ổ ngầm của quái vật, có rất nhiều lối đi mở rộng theo mọi hướng. Khi đội cứu hộ không thống nhất được mệnh lệnh, các tình nguyện viên tách nhau ra rồi tiến vào mỏ, nhờ vậy Anna tìm được cha cô, lúc đó chỉ có những người hàng xóm là Susan và Ansgar ở bên cạnh cô.
Anna phát hiện ra chân của cha cô bị đè bởi một giỏ quặng đầy vì vậy ông không thể di chuyển, nhưng bên cạnh ông là một người thợ khác đang vỗ vào người ông, tìm kiếm tiền trên người của ông. Khi tên trộm thấy họ đến, hắn chạy ngay vào Ansgar và đẩy anh ta xuống đất, nhưng tại thời điểm hắn chuẩn bị tấn công cô, Anna đã giết hắn trước.
Hàng xóm của cô thề sẽ không bao giờ nói gì về chuyện này, và giúp Anna giải cứu cha cô. Nhưng trước bình minh ngày hôm sau, cha của Anna đã dùng nạng ra ngoài, báo cao với lính tuần tra rằng con gái ông là một phù thủy.
“Tại sao?” Roland, khi cậu nghe đến đoạn này, cậu không thể không hỏi.
Barov thở dài và trả lời, “Có lẽ như vậy ông ta có thể nhận được tiền thưởng. Tìm ra và báo cáo về phù thủy, có thể nhận 25 đồng vàng hoàng gia. Với một người đàn ông liệt một chân, 25 đồng vàng hoàng gia tương đương tiền lương nửa năm của ông ta.”
Sau một lúc im lặng, Roland hỏi, “Đối thủ của cô là một người đàn ông trưởng thành và khỏe mạnh, làm cách nào mà cô giết được hắn?”
Anna bắt đầu cười, những ngọn lửa đuốc lắc lư, giống như những cơn sóng lớn trên mặt hồ.
“Đúng như những gì ngài nghĩ, tôi sử dụng sức mạnh của ác quỷ” Anna nói.
“Câm miệng ! Tà thuật !” Cai ngục hét lên, nhưng mọi người đều có thể thấy giọng ông run lên.
“Đó là thật à? Tôi muốn xem nó.” Hoàng tử đệ tứ không hề bị lay chuyển bởi những trò đùa này, bình tĩnh nói.
“Hoàng tử, đây không phải là trò đùa!” Đội trưởng hiệp sĩ chen vào, anh nhướng lông mày.
Roland bước ra từ phía sau đội cận vệ của cậu, tiến từng bước tới phòng giam và nói, “Mọi người ai quá sợ có thể rời đi, tôi không bắt ai phải ở lại.”
“Đừng hoảng sợ, cô ta có một ‘Mề Đay Trừng Phạt Của Chúa quanh cổ!” Barov hét lớn để trấn an mọi người, nhưng cũng có thể để trấn an chính anh ta. “Bất kể ma quỷ có mạnh thế nào, nó cũng không thể phá hủy được phước lành của Chúa.”
Đứng trước những song sắt, Roland và Anna chỉ cách nhau có một cánh tay, cậu có thể thấy rõ bụi bặm và những vết bầm tím của cô. Khuôn mặt mềm mại của cô cho thấy cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, nhưng nét mặt của cô lại không hề có dấu hiệu nào của trẻ con. Hơn thế, ngay cả sự tức giận cũng khó mà tìm ra. Đó là kiểu bất hòa mà Roland thường thấy trên TV.
Đó là khuôn mặt của một đứa trẻ vô gia cư, đói nghèo, vv… Nhưng nó không thực sự giống vậy. Bình thường trước camera, những đứa trẻ đó luôn cúi đầu, cơ thể bị đánh đập, nhưng Anna thì không.
Từ đầu đến giờ, cô vẫn cố đứng thẳng với ánh mắt quyết tâm, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của hoàng tử. Roland nhận ra cô không hề sợ cái chết mà đang chờ đợi nó.
“Đây là lần đầu ngài thấy phù thủy? Sự tò mò của ngài có thể giết ngài đấy.” Anna nói
“Nếu đó thực sự là sức mạnh của ác quỷ, cô chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.” Roland trả lời, “Nếu đó là thật, tôi cũng không nên sợ chết, nhưng cha cô.”
Những ngọn lửa trong nhà giam đột nhiên vụt tắt, đó chắc chắn không phải là ảo giác. Đằng sau cậu, Roland có thể nghe thấy tiếng thở nhanh và những lời cầu nguyện, cũng như tiếng ầm ĩ của những người khác khi vô tình bị ngã.
Nhịp tim của Roland tăng nhanh, cậu cảm thấy có điểm bất thường. Một mặt là thế giới bình thường, nó bị ràng buộc bởi những quy luật và hằng số mà cậu biết, không có ngoại lệ. Mặt còn lại là thế giới mới lạ thường, nó có đầy bí ẩn và không rõ ràng. Và bây giờ cậu đang đứng trước mặt thế giới này.
Treo trên cổ cô có thực sự là ‘God’s Locket of Retribution’? Nó đúng là một cái mề đay đơn giản và thô sơ, Roland nghĩ. Một chuỗi xích sắt màu đỏ lung linh với mặt dây chuyền mờ, nếu phù thủy không bị trói hai tay ra sau, chẳng phải cô ấy có thể phá hủy nó chỉ với phát kéo mạnh sao?
Roland liếc vào đám đông sau cậu, họ vẫn đang thầm cầu nguyện trong hoảng loạn. Cậu nhanh chóng chui vào trong phòng giam, nắm lấy mặt dây chuyền, và kéo nhẹ khiến cho sợi xích vỡ và rơi xuống, hành động này khiến cho ngay cả Anna cũng giật mình
“Nào” Roland thì thầm.
Cuối cùng cô là kẻ lừa đảo, nhà giả kim hay là phù thủy thực sự? Nếu bây giờ cô lấy mấy cái lọ và dùng các chất hóa học, tôi sẽ thất vọng đấy. Roland nghĩ.
Roland nghe thấy tiếng réo, đó là tiếng ồn từ sự giãn nở nhiệt của hơi nước. Nhờ sự gia tằng nhiệt độ đáng kể, nước ở dưới đất đã biến thánh hơi. Rồi cậu thấy một ngọn lửa bốc lên từ chân Anna, sau đó mặt đất nơi cô đứng cũng cháy theo. Những ngọn đuốc đằng sau bùng nổ đồng thời trong ánh sáng rực rỡ, như thể chúng nhân được oxi tinh khiết. Trong một thời gian ngắn, toàn bộ phòng giam sáng lên như ban ngày, kèm theo đó là tiếng thét khủng khiếp của những người xem.
Khi cô tiến về phía trước, những ngọn lửa xung quanh cô cũng di chuyển theo. Khi cô đến gần những song sắt, chúng đã trở thành những cột trụ lửa.
Roland buộc phải lùi lại, không khí nóng đã cắn da cậu, khiến cậu cảm thấy đau. Chỉ trong vài phút, cậu tưởng mình vừa mới thoát ra khỏi mùa hè cuối thu, không, đây là một loại nhiệt khác, được tao ra bởi ngọn lửa này chứ không phải mùa hè.
Một mặt của cơ thể đang đối mặt với sức nóng của ngọn lửa, và mặt còn lại khiến Roland cảm thấy lạnh. Cậu thậm chí có thể cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống lưng cậu.
… Cô ấy thực sự không sợ lửa. Roland nghĩ.
Roland nhớ tới lời của trợ lí bộ trưởng. Chỉ lúc này cậu mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Bản thân cô ấy là lửa, bảo sao lại có người sợ cô ấy?
Ngay sau đó, những song sắt chuyển từ màu đỏ sang vàng, và chúng bắt đầu tan chảy. Điều này có nghĩa là chúng đã bị nung nóng ở nhiệt độ hơn 1500°C, làm được điều này trong điều kiện mà không có phương pháp cách li nào, vượt xa trí tưởng tượng của Roland. Giống như những người khác, cậu đã bước ra khỏi phòng giam, dán chặt vào bức tường xa phòng giam nhất.
Nếu cậu không làm vậy, sức nóng của sắt nóng chảy cũng đủ để giết cậu ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp, nhưng cũng đủ để khiến quần áo bốc cháy, như Anna, áo của tù nhân đã cháy thành tro và cơ thể cô đã được bao phủ bởi lửa.
Roland không biết nó kéo dài bao lâu, nhưng cuối cùng ngọn lửa cũng đã hoàn toàn biến mất.
Những ngọn đuốc lặng lẽ cháy trên phần tường bên cạnh chúng như chưa có gì xảy ra. Nhưng quần áo đã cháy của Anna, không khí nóng và các song sắt trông như bị quỷ dữ đốt cháy, tất cả chúng, nhắc nhở mọi người rằng đấy không phải ảo giác.
Ngoài Roland, chỉ có Đội trưởng hiệp sĩ vẫn còn đứng vững. Những người khác đều đã gục xuống đất, người lính canh sợ đến nỗi quần của anh ta có mùi nước tiểu. Anna đang khỏa thân đứng ngoài phòng giam, cùm tay cô đã biến mất. Cô không che đi cơ thể trần truồng của mình, hai cánh tay cô treo lư lửng hai bên và đôi mắt xanh biển của cô đã tĩnh lặng trở lại như trước.
“Giờ tôi đã làm hài lòng sự tò mò của ngài.” Cô nói, “Ngài sẽ giết tôi?”
“Không”, Roland bước tới quàng chiếc áo khoác quanh cô và nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
“ Cô Anna, tôi muốn thuê cô.”