Translator : Vupro612.
Editor : Arius.
***********************
Nơi khu vườn phía sau lâu đài có căn nhà tranh nhỏ, bao quanh bởi một lớp rào gỗ. Ngôi nhà được xây nên bởi gạch sét và mặt đất lấp đầy bới thứ thổ nhưỡng, thứ hỗn hợp của cát, bùn và đất sét. Nơi đó cũng có một cái ao ở trước nhà với chu vi khoảng 9 yard rưỡi (1 yard = 0,9144 mét) và còn chứa một lượng nước sông đủ lớn.
Cảnh quan nơi này không chỉ khó phát hỏa mà còn tạo ra đôi chút cảm giác công xưởng, như thể nó được lấy từ trong mơ vậy. Chất chồng trên mặt đất là vài thỏi sắt, được mang từ chỗ thợ rèn và chất ở đó do Carter.
Cái ao rất đẹp, làm cho Roland ngay lập tức có cảm tình với nơi này, nhưng nếu so với phòng thí nghiệm thì nơi này quá thô sơ. Roland lắc đầu, nhận ra rằng chỉ dùng vài nguyên vật liệu từ đâu đâu để xây một phòng thí nghiệm hảo là bất khả thi. Nếu cậu có thể tìm được một nơi thích hợp trong tương lai và thu thập được toàn bộ nguồn lực, cậu sẽ bắt đầu sai Barov làm nguyên một cái xưởng cho cậu.
Gọi Anna lại, cô vẫn đang nghỉ ngơi trong nhà, Roland hỏi, “Cô thế nào rồi? Hôm qua ngủ ngon chứ?”
Nhìn Anna bối rối xuất hiện, Roland mỉm cười.
Phù thủy mà Roland đang thấy lúc này và phù thủy mà cậu thấy hôm qua trông như hai người khác nhau hoàn toàn. Sau khi tắm rửa kĩ càng, mái tóc dài lụa là của cô phủ trên vai giống như một tấm khăn mềm mượt và lấp lánh.
Mặc cho nước da không được gìn giữ do cuộc sống thường dân khắc nghiệt nhưng ánh bụi tàn nhang trên sống mũi cô đã thêm cho cô sức sống trẻ trung. Thân thể cô vẫn còn mỏng manh trông như thể một làn gió mạnh có thể đẩy cô ngã gục, nhưng với đôi gò má hồng hào còn những vết bầm và vết thương trên cổ cô đã phai dần từ hôm qua.
Roland nghi rằng phù thủy đã nhận được tăng cường thể chất trong phép thuật của họ. Ít nhất tỉ lệ hồi phục của Anna nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
“Trước tiên, do cô đã trải qua rất nhiều điều khủng khiếp, cô nên được nghỉ ngơi vài ngày, tuy vậy, nhu cầu của chúng tôi giờ nay là rất cấp bách, tôi sẽ đền bù cho cô sau.” Roland nói trước khi yêu cầu cô xoay một vòng, “Bộ váy này, nó có hợp không?”
Anna giờ đang mặc bộ quần áo do cậu lựa cẩn thận từ nhiều phong cách khác nhau, tất cả là nhằm thỏa mãn sở thích biến thái ‘hoàn toàn’ của cậu. Bộ đồ bảo hộ của thợ sắt thì quá dày và không hợp với cô, trong khi những bộ áo choàng phù thủy trong game lại rất thanh lịch và sang trọng, nhưng trong thực tế, nó sẽ hạn chế khả năng di chuyển và nhanh chóng biến thành tro. Về trang phục người hầu,chà, còn bộ nào tốt hơn bộ đây nữa chứ?
Dù cho thế giới nơi đây không có trang phục hầu hiện đại thì cũng không phải vấn đề to tát, dù gì những bộ đồ hầu gái thông thường là thứ mà thế hệ sau này làm ra. Vì vậy, Roland trực tiếp lấy 1 bộ từ Tyre và cắt nó theo kích cỡ của Anna, làm ngắn bộ váy, rút ngắn táy áo dài thành tay áo ngắn, làm gập lại cổ áo tròn rồi buộc nó thành hình cánh cung, từ đó tạo ra đồng phục phù thủy mới.
Nó hợp với mũ phù thủy(đã chỉnh sửa), giày đen(có sẵn), cũng như một bộ áo choàng tới chân(hàng đặt). Trước đây, Roland chỉ có thể thấy bộ này trong phim, nhưng bây giờ, người đang đứng trước mặt cậu, trông rất giống một phù thủy trong truyền thuyết trên trái đất.
“Hoàng tử, ngài…. Tôi cần làm gì cho ngài?” Anna hỏi.
Anna thực sự không thể theo kịp ý nghĩ của kẻ vĩ đại trước mặt cô, cô cảm thấy cô đã mất khả năng đánh giá tình hình của mình. Bị lôi ra khỏi hầm ngục với cái túi chùm đầu, cô tin rằng cô sẽ sớm được giải thoát khỏi cuộc sống nguyền rủa của mình.
Nhưng sau khi tháo mũ, Anna không thấy cái giá treo cổ hay máy chém nào cả, mà là một căn phòng tuyệt đẹp. Sau đó một đám người tràn vào, cởi quần áo và tắm cho cô ấy. Từ đầu đến chân, không nơi nào không bị chà sạch cả.
Tiếp đó, là phòng thay đồ, cô không hề nghĩ rằng cô sẽ cần tất cả những bộ váy này để phục vụ ai đó. Cô cũng không bao giờ biết rằng quần áo thực sự có thể thoải mái như vậy, khi chúng nhẹ nhàng đặt trên cơ thể cô, chỉ có thể cảm thấy sự chà sát nhẹ tênh.
Cuối cùng, một ông lão râu trắng bước vào phòng, và rồi sau lúc ra lệnh mọi người ra ngoài, ông đặt một bản hợp đồng trước mặt cô. Lúc này Anna nhận ra, người con trai nói muốn thuê cô trong hầm ngục thực sự là hoàng tử đệ tứ của vương quốc này. Khi anh nói muốn thuê cô, đấy không phải trò đùa. Hợp đồng nói rõ ràng rằng nếu cô làm việc cho hoàng tử, cô sẽ được trả một đồng vàng hoàng gia mỗi tháng.
Dĩ nhiên, Anna biết nhận được nhận một đồng vàng hoàng gia mỗi tháng nghĩa là gì, cha cô, người làm việc trong mỏ cả ngày, có tiền lương tùy thuộc vào số quặng khai thác được, nhưng cùng lắm cũng chỉ được một đồng bạc hoàng gia. Một trăm đồng bạc hoàng gia có thể đổi thành một đồng vàng hoàng gia, thậm chí nó còn phụ thuộc vào sự tinh khiết trong đồng bạc hoàng gia.
Vậy, công việc của cô là phục vụ hoàng tử trong khi ngủ? Khi cô tắm, cô nghe thấy mấy cô hầu thì thầm to nhỏ, nhưng cô không nghĩ cô đáng giá thế. Với dòng máu bị ô uế bởi quỷ dữ, cô là người đầy rẫy sự bẩn thỉu. Sau khi bị lộ cùng việc mọi người đều biết danh tính thực của cô, ngay cả khi sự tò mò của hoàng tử thu hút đến mức này, kể cả khi anh không sợ quỷ dữ, anh cũng không cần phải trả bất cứ khoản thù lao nào cho cô.
Đêm đó, không ai đến, và cô ngủ một giấc êm đềm. Đó là chiếc giường mềm mại nhất Anna từng ngủ, cô chỉ nằm xuống và ngay lập thức thiếp đi. Ngày tiếp theo, khi cô mở mắt thì đã đến buổi trưa, bữa trưa đã được phục vụ trong phòng của cô, gồm bánh mì cùng phô mai và thịt.
Trước đây, cô rõ ràng đã sẵn sàng để chết. Cô thậm chí đã quyết định vứt đi cuộc sống để chuộc ‘tội’ của mình. Đó là những suy nghĩ ban đầu của cô, nhưng sau khi thuởng thức bữa ăn sang trọng, Anna không thể làm được, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Nước sốt và gia vị trộn lẫn trong miệng, dấu ấn mạnh mẽ của vị cay pha với hương vị ngọt ngào, tấn công liên tục vào vị giác của cô… Đột nhiên, cô cảm thấy thế giới sáng lên một chút.
Anna cảm thấy rằng nếu cô được ăn món này mỗi ngày, thì cho dù quỷ dữ tấn công cơ thể cô, cô vẫn có can đảm để chống lại, đúng không?
Bây giờ đang đứng trong khu vườn như một ngôi đền cổ này, không có gì giống như phòng giam của cô, Anna thầm quyết tâm. Vì bọn họ cần cô ấy, cho dù có mặc những bộ quần áo lạ, hay thậm chí sử dụng sức mạnh đáng kinh ngạc của quỷ dữ, cô sẵn sàng thử. Vì vậy cô lặp lại câu hỏi của mình, nhưng lần này cô không ngần ngại.
“Hoàng tử, ngài cần tôi làm gì?”
“Ngay bây giờ, tôi muốn cô kiểm soát sức mạnh của mình, hãy thử cho đến khi nào cô có thể phát ra lửa và thu chúng lại thoải mái.”
“Ý ngài là quỷ…”
“Không, không, cô Anna” Roland ngắt lời cô, “Đây là sức mạnh của cô”. Cô phù thủy chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô.
“Hầu hết mọi người trên thế giới đều nhận thức sai lầm rằng sức mạnh của phù thủy thuộc về quỷ dữ, rằng họ cực kì độc ác, thực tế thì, họ đã lầm.” Roland cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt cô với sự bình đẳng. “Nhưng cô đã tìm ra nó, đúng không?”
Roland nhớ lại tiếng cười của Anna trong hầm ngục, liệu một người thấy mình độc ác thì sẽ cười theo kiểu tự chế nhạo như vậy?
“Tôi đã không dùng sức mạnh của tôi để làm hại bất cứ ai khác”, cô lẩm bẩm, “Ngoại trừ tên cướp đó”
“Tự vệ không phải là tội, cô đã làm đúng. Mọi người sợ cô vì họ không hiểu cô, họ chỉ biết rằng những phù thủy có thể trở thành cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ, nhưng họ không biết làm thế nào để trở thành phù thủy. Sức mạnh không rõ ràng luôn đáng sợ.”
“Ngài không sợ” Anna nói
“Bởi tôi biết sức mạnh của cô thuộc về cô”, Roland mỉm cười, “nhưng nếu tên cướp đó có sức mạnh đáng kinh ngạc như thế, tôi sẽ không bình tĩnh đứng trước mặt hắn.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Cậu nói.