Chương 35: Mái nhà.
Translator: Valoran
Nightingale bước đi trong làn sương mù.
Trong đây, cô có thể nhìn thấy cả thế giới chỉ thông qua hai màu duy nhất, trắng và đen.
Viền ảnh của mọi thứ đều mờ đi, và những con đường thẳng tắp giờ đây đều gấp khúc và quyện xoắn, tựa như những nét vẽ nguệch ngoạc và vô nghĩa của trẻ nhỏ.
Rất khó để nắm bắt được phương hướng ở trong này, cô phải mất một lúc mới phân biệt được những loại đường thẳng khác nhau. Nếu cô khôn khéo xử lý chúng, sẽ chẳng còn gì kìm hãm được cô nữa, và cô có thể hoàn toàn tự do di chuyển trong thế giới Sương Mù. Dù phía sau bức tường dường như có vẻ kết nối với một không gian rộng lớn khác, chỉ cần điều chỉnh góc độ một chút, cô có thể tìm ra cánh cổng dẫn đến thế giới thực, một cánh cổng mà không hề tồn tại ở thực tại.
Trong thế giới Sương Mùm, khái niệm về trên, dưới, trước, sau đều không còn chắc chắn nữa, chúng sẽ biến đổi hoặc thậm chí còn đè lên nhau. Cô lần nữa lại lẻn vào tòa lâu đài ngay dưới chỏm mũi của đám lính canh, lần theo những đường dây đầy biến động. Bước từng bước một trong thế giới hư không, cô băng qua trần nhà và tiến vào phòng riêng của Anna.
Đối với Nightingale, thế giới này chẳng có gì ngoại trừ tự do.
Thế giới Sương Mù là nơi duy nhất cô có thể thấy yên bình. Dù có yên ắng và đơn độc, cô vẫn yêu thích sự an toàn, không chút đe dọa mà nó đem lại.
Hầu hết thời gian, nó chỉ có hai màu trắng và đen, nhưng đôi khi có có thể thấy được một vài màu khác nữa.
Khác với người thường, cơ thể phù thủy là một bể tích tụ của ma thuật, đồng thời cũng là thứ duy nhất có màu trong thế giới Sương Mù, Nightingale có thể thấy rõ cách mà ma thuật chợt bừng lên rồi lại nhanh chóng mờ đi.
Tuy nhiên, cô chưa từng thấy sắc màu nào chói lóa và dồi dào như của Anna. Có một đường thẳng màu xanh đen trên đầu cô bé dẫn đến một cái lõi màu trắng sáng chói. Nightingale rất bối rối. Nhìn chung thì, màu của ma thuật có liên hệ trực tiếp đến khả năng của người chủ sở hữu, và đối với những phù thủy có khả năng điều khiển lửa mà cô biết tại Hiệp hội Phép thuật, ánh sáng trong người họ có màu cam hoặc đen đậm và tạo thành hình như một quả cầu lửa. Dù là kích cỡ hay độ sáng, Anna đều vượt xa họ.
Nhưng thậm chí còn có điều kì diệu hơn nữa.
Làm sao mà cô bé sống sót được với chừng đó năng lượng liên tục giao động trong cơ thể chứ?
Trong tất cả những phù thủy ở Hiệp hội, không một ai sở hữu năng lực mạnh như Anna, kể cả những phù thủy trưởng thành. Vậy khi Anna trưởng thành thì…
Nightingale thở dài. Cô biết rằng sẽ chẳng còn hy vọng gì cho Anna. Sức mạnh càng lớn thì vết cắn của ma thuật càng khủng khiếp, cô sợ khi phải tưởng tượng tới những điều kinh hoàng sẽ xảy đến với Anna lúc mà cuộc Tra tấn bắt đầu. Cô đã quá quen với cảm giác đó. Từ ngoài da thịt cho đến tận ruột gan đều bị nỗi đau liên hồi lấn chiếm, ép nạn nhân phải tỉnh táo cho đến khi họ từ bỏ và chấp nhận cái chết.
Bước ra khỏi Sương Mù, cô lấn ép cảm xúc đau buồn và phấn chấn nói, “Chào buổi sáng, Anna.”
Anna đã quen với những lần xuất hiện bất thình lình và những chuyến viếng thăm không mời của Nightingale nên cô chỉ gật đầu. Cô không đáp lại mà tiếp tục tập luyện với ngọn lửa của mình.
Quẹt mũi, Nightingale tiến về phía giường của Anna và ngồi xuống.
Cô đã thấy Anna tập luyện nhiều lần, từ những lần đầu tiên khi mà cô bé còn vô tình đốt cháy áo choàng của mình và phải chuẩn bị cả một xô đầy trang phục dự phòng khác tại túp lều ở khu vườn phía sau đến tận khi cô có thể dễ dàng điều khiển cho ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay mình, và Roland bãi bỏ lệnh giám sát và cho gỡ túp lều rách nát để thay thế cho những buổi trà chiều và chỗ tắm nắng.
Kể cả thế, Anna vẫn tuân theo những chỉ định cũ của Roland và tiếp tục tập luyện từ hai đến bốn giờ mỗi ngày tại phòng riêng của mình.
“Chị có mang ít bánh cá này, em có muốn ăn một chút không?” Nightingale rút ra một cái túi, mở nó ra rồi trao cho Anna.
Anna ngửi qua và gật đầu.
“Nhớ rửa tay trước khi ăn đấy.” Nightingale cười, cô cảm thấy may mắn vì biết rằng Anna không ghét mình, chỉ là do cô bé không giỏi giao tiếp. Thật ra, Anna còn chẳng mấy khi nói chuyện với Nana, người mà cô bé vô cùng quan tâm. Cô bé hiếm hoi lắm mới nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài Roland.
Ngược lại, Roland lại nói quá nhiều về mấy cái nguyên tắc dường như là vô tận của mình. Kể cả khi ăn tối, ngài ấy cũng phải đặt ra nhiều nguyên tắc khác nhau như là phải rửa tay trước lúc ăn, phải nhai thức ăn chậm lại, không bao giờ bỏ vào miệng những thứ đã rớt xuống đất, và vân vân. Ngài ấy có thể nói mãi và mãi về mấy cái nguyên tắc ấy.
Dù mấy bài thuyết giáo của Roland mới đầu nghe thì có vẻ khó chịu, những cô vẫn phải lắng nghe và làm theo bởi vì Roland, là Hoàng tử của vương quốc Graycastle và cũng là lãnh chúa của vùng đất này, hơn nữa cô cũng đang ăn ở dưới mái nhà của cậu. Giờ thì, bằng cách nào đó mà trong cô đã thực sự đã hình thành những thói quen đó, dù lạ lùng nhưng cô thậm chí còn thấy vui khi đua với Roland và Anna xem ai là người đầu tiên rửa tay xong trước.
Anna rửa tay trong một cái xô và đốt một ngọn lửa nhỏ để hơ tay rồi mới bẹo một miếng bánh cá rồi chậm rãi thưởng thức.
“Em có chắc chắn rằng sẽ không đi với chị chứ?” Nightingale nói, cố gắng bắt chuyện với Anna. “Bọn chị có rất nhiều người và họ sẽ chăm sóc cho em.”
“Ở đây, tòa lâu đài này cũng chỉ là một chỗ để tạm trú và thư giãn. Nó khá là chán đúng không?”
“Đúng thật là bọn chị không có nhiều đồ ăn và vật dụng, nhưng chúng ta là một đại gia đình đến với nhau vì chung một mục đích.”
“Một cô gái với sức mạnh lớn lao như em chắc chắn sẽ được chào đón nồng nhiệt lắm đấy.”
“Chị e rằng em sẽ không sống sót qua nổi mùa đông này…”
Nightingale hạ thấp giọng. “Có lẽ đã quá trễ rồi,” cô nghĩ. Dù cô bé có về được nơi cắm trại đi nữa, ma thuật của Anna đơn giản là quá lớn, đến nỗi cô bé không thể nào sống sót qua nổi thời khắc thức tỉnh. Tất cả những gì Nightingale có thể làm là chứng kiến cái chết của cô bé.
“Chị từng sống ở đâu trước khi tham gia Hiệp hội Phù thủy vậy?” Anna hỏi.
Nightingale suy nghĩ một lúc, một phần cũng bởi vì Anna hiếm khi mới hỏi gì đó. “Chị… từng sống ở một thành phố lớn phía Đông, gần thủ phủ.”
“Chị có hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc ư? Không đâu.” Đó là một mảnh kí ức mà cô chẳng bao giờ muốn nhớ lại. Đó là khi mf cô phải dựa dẫm vào kẻ khác để sống, bị kinh bỉ và coi thường. Mọi thứ còn tệ hơn khi cô phát hiện ra mình là phù thủy. Cô bị giam giữ với xiềng xích quanh cổ, hệt như một con thú vật, bắt buộc phải làm theo yêu cầu của bọn chúng. Nightingale lắc đầu và nhẹ nhàng hỏi, “Sao em lại hỏi thế?”
“Em từng sống tại Quận Cũ.” Anna tóm tắt lại câu chuyện của mình. “Cha em bán em cho Nhà thờ với giá 25 xu vàng. Chính Hoàng tử là người đã cứu em. Em rất hạnh phúc khi ở đây.”
“Nhưng em đâu thể nào ra khỏi lâu đài được. Ngoài Roland Wimbledon ra, ai cũng vẫn ghét phù thủy cả.”
“Em thực sự không bận tâm đâu, và ngài ấy đã hứa rằng sẽ thay đổi tất cả bọn họ, không phải sao?”
“Miễn là Nhà thờ còn đứng vững, phù thủy chúng ta sẽ luôn luôn bị đối xử như quỷ dữ, thay đổi họ sẽ cực kì khó khắn đấy.”
Anna không phản bác lại cô và giữ im lặng một lúc thật lâu đến độ Nightingale tưỡng cô bé sẽ không bao giờ nói nữa. Thì bớt chợt Anna lên tiếng hỏi, “Nơi nào khiến chị hạnh phúc hơn, Hiệp hội Phù thủy hay ở đây?”
Nightingale không ngờ đến một câu hỏi như vậy, cô đỏ mặt. “Em, em đang nói chuyện gì thế? D-Dĩ nhiên, là…”
Hiệp hội Phù thủy? Thành thực mà nói, cô chẳng có mấy hứng thú với việc tìm kiếm Núi Thiêng, nhưng tại hiệp hội có một vài người bạn mà cô sẽ không bao giờ bỏ rơi.
Trấn Biên Giới? Cô sẽ chẳng bao giờ đến đây nếu cô không nghe về tin của một phù thủy đang gặp nguy hiểm!
Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, cớ sao cô lại chần chừ?
Lần này, một nụ cười xuất hiện trên mặt Anna, nụ cười mà Nightingale hiếm lắm mới thấy. Đôi mắt cô bé trong suốt như mặt nước óng ánh dưới ánh ban mai, mang lại cho cô một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường – dù cho cô không ở trong thế giới “Sương Mù”. “Roland từng bảo em rằng các chị đang tìm kiếm Núi Thiêng ngay giữa vùng núi phía bắc, và em đã tìm thấy ngọn núi của mình rồi, nếu những gì các chị tìm kiếm là một chốn an toàn và có thể được gọi là nhà.”
Nightingale nhận ra rằng Trấn Biên Giới chính là Núi Thiêng của Anna. Tuy nhiên, cái chết vẫn đang cận kề em ấy, linh hồn em sẽ phải đến cõi sau sớm hơn hầu hết các phù thủy.
Có tiếng chân bước vội phía ngoài cửa. Cẩn thân lắng nghe, Nightingale nhận ra đó là từ Nana.
Cánh cửa bị đánh bật ra trước khi Nana chạy phóc vào.
Cô bé chạy thẳng vào vòng thay Anna, sụt sịt, và nói, “Anna, chị ơi, e-em phải làm gì đây? Cha em phát hiện ra em là phù thủy rồi.”