Chương 41: Quỷ thú xuất hiện
Translator: Valoran
***
Như Brian đã nói, một khi tuyết bắt đầu đổ tại Trấn Biên Giới, nó sẽ không bao giờ ngừng.
Chỉ qua một đêm thôi mà thị trấn đã bị phủ kín bởi một lớp tuyết trắng. Tuyết chỉ ngơi bớt vào buổi sáng, khi mà thỉnh thoảng mới có một vài bông tuyết hạ xuống, nhưng bầu trời thì luôn một tông màu xám xịt. Roland không khỏi ngờ vực cái sự thật rằng phải đến mấy tháng nữa thì mặt trời mới ló dạng lần nữa.
“Đúng thật là vô lý,” cậu nghĩ. “Chấp nhận một cái thế giới mà có cả phù thủy lẫn ma thuật đã khó lắm rồi, nhưng thế quái nào mà một lũ quỷ thú lại có thể ảnh hưởng đến cả thời tiết chứ?” Không may thay, cậu không có một công cụ khí tượng nào để tìm hiểu về sự phân bố mây trời ở thế giới này.
Sải bước trên con đường đến bức tường thành của Khu vực Phía Tây, Carter thở dài. “Thị trấn giờ thật váng vẻ, nhìn kìa, có vài người còn đang di tản với đám quý tộc nữa.”
“Ít nhất, như vầy sẽ không có ai cản trở chúng ta,” Roland nói. “Ta đã giao việc quản lý dân số mùa đông này cho Barov rồi.”
“Việc đó nghĩa là gì?”
“Nghĩa là, ngươi phải đến từng nhà một để xem còn bao nhiêu người sót lại, hỏi tên tuổi, và cả nghề nghiệp của họ, rồi sau đó ghi chép lại,” Roland giải thích. “Bằng cách này, chúng ta có thể dễ dàng huy động nhân lực trong thời chiến và phân phát trợ cấp chiến tranh.”
“Uh… nhân lực?” Carter chớp mắt rồi cười. “Thưa Điện hạ, ngài đã thực sự thay đổi rồi.”
“Vì sao?”
“Ngày trước, ngài cũng hay nói những thứ mà thần chẳng thể nào hiểu được và hành xử vô cùng kỳ quặc. Vào lúc đó, một vài chuyện mà ngài làm thậm chí không hề phù hợp với địa vị một hoàng tử chút nào, nhưng giờ…” Carter ngừng lại một lúc, dường như đang chọn lọc từ ngữ để nói tiếp. “Nhưng giờ, dù là mấy cái bài tập rắc rối hay những cuộc thí nghiệm luyện kim, kết quả của chúng đều hiệu quả một cách bất ngờ. Có lẽ đây là những gì mà ông nội thần muốn ám chỉ khi nói ‘những người phi thường đặc biệt ở chỗ họ nhìn thấy được những điều mà người khác phớt lờ’. Thần bắt đầu nghĩ ngài rất có thể sẽ trở thành vị vua tiếp theo đấy.”
“… Vậy à?” Roland chợt cảm thấy ấm lòng. Còn gì thỏa mãn hơn là được cấp dưới của mình tán thành chứ? Lúc đó tay chân cậu dường như được đong đầy bởi sức mạnh, đến cả bầu trời xám xịt kia cũng chẳng đến nỗi chán chường như trước nữa.
Dọc theo bức tường thành, đội dân quân đang dọn dẹp những đống tuyết dày cộm. Khi họ nhìn thấy hoàng tử, tất cả đều cúi đầu và cung kính chào cậu.
“Mình nên dạy họ một cách chào tử tế,” Roland nghĩ. “Tình hình tối qua thế nào?”
“Không có dấu hiệu nào của lũ quỷ thú.” Iron Axe trả lời cậu. “Thưa Hoàng tử, dựa theo những trải nghiệm trước đây của thần, sẽ có một khoảng thời gian yên bình sau khi tuyết bắt đầu rơi. Trong khoảng thời gian này, lượng quỷ thú là rất ít. Và bọn chúng cũng vẫn còn nhỏ và yếu.”
Roland gật đầu. “Hãy giữ cảnh giác.”
Phần rìa của tường thành đã biến thành một doanh trại. Nếu không có biến, thì hầu hết mọi người sẽ nghỉ ngơi trong trại để bảo toàn năng lượng. Còn đối với những lính gác, họ được chia theo các pha để trực. Bởi vì nhiệt độ vào mùa đông rất thấp, nên mỗi người lính chỉ được phép trực hai tiếng trước khi được thay pha.
Chính Roland là người đã tính toán những bức trên. Khi hỏi chuyện với Brian, cậu biết được rằng Thành Longsong không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc chiến đấu với quỷ thú. Những tên lính xui xẻo nhất sẽ bị gửi ra tiền tuyến để chiến đấu với đám sinh vật quái quỷ kia trên tường thành trong suốt một ngày. Cũng đồng nghĩa với việc mỗi mùa đông sẽ có từ 20 đến 30 tên lính bị treo cổ vì tội trốn tránh nghĩa vụ hoặc làm trái mệnh lệnh quân đội.
Một khi đám quỷ thú xuất hiện, mọi thứ sẽ biến thành một mớ hỗn tạp. Hàng phòng thủ không được phân chia hợp lý, và vì thế, đội hình sẽ chẳng có lấy một chút trách nhiệm nào cả. Roland hiểu được mức độ của chiến tranh trong kỉ nguyên này. Có một quan niệm đề cao những cá nhân dũng cảm và danh dự. Vì thế nên nếu có một tên hiệp sĩ nào đó một mình xông pha ra chiến trận trong phút giây bốc đồng thì cũng chẳng lấy làm lạ.
Roland vòng thêm một lần nữa quanh bức tường thành. Có vẻ mọi chuyện vẫn êm xuôi, nhưng cậu chợt nhận ra rằng mình vừa tính toán sai lầm.
Chính là những vật cản để dẫn dụ lũ quỷ thú.
Hiện giờ thì chúng vẫn có thể dụ bọn quỷ thú đi vào giữa tường thành, nhưng nếu những gì Brian nói là thật, tuyết sẽ bao phủ toàn bộ chúng trong khoảng từ hai đến ba tháng. Nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ phải phòng thủ trên cả một bức tường thành dài 600 mét. Đội quân của cậu không tài nào xử lý được hết một phạm vi như vậy.
Cậu không thể cử một đội ra ngoài để thu dọn đống tuyết vì chỉ một vài con sói quỷ thôi là đã đủ để xé nát đội hình rồi.
Có lẽ cậu lại phải nhờ đến năng lực của phù thủy lần nữa.
Ví dụ, để Nightingale lẻn ra bên ngoài cùng Anna và làm tan tuyết với lửa, rồi lại lẻn vào trong tường thành – tương tự như cách mà cô ta thường bắt cóc Nana từ nhà Pine.
Ngay lúc đó, một hồi chuông báo động vang lên từ phía bên trái tường thành.
“Đằng trước kìa!”
Roland và Carter nhìn về hướng mà người lính chỉ về, và một cái bóng nhỏ xuất hiện từ trong tuyết trắng, chậm rãi bước về phía bức tường thành.
“Thưa Hoàng tử, ngài có…?” một thợ săn với nhiệm vụ phòng thủ bức tường thành quay lại và hỏi cậu.
“Dựa theo bài diễn tập lần trước, ngươi nên tự đánh giá là có cần bắn hạ hay không,” Roland nói, “và ở chuyện này, ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn ta.”
Ông ta do dự, rồi cuối cùng cũng quyết định kéo căng dây cung và tiếp tục quan sát từ trên tường thành.
Roland gật đầu thỏa mãn. Trong lúc đó, mọi người trên bức tường thành vẫn giữ được trật tự. Cậu chỉ không biết liệu hàng phòng thủ này vẫn còn giữ được tổ chức nếu có một lượng lớn quỷ thú tấn công Trấn Biên Giới hay không.
Cái bóng dần dần tiếp cận họ. Khi nó đến gần phạm vi 50 mét tính từ bức tường thành, Roland có thể thấy rõ diện mạo của nó.
Chẳng phải đó chỉ là biến thể của một con cáo sao?
Lông của nó mang hai màu xám và đen, và mắt của nó thì không ngừng nháy giật. Nó thở dốc khi chạm đến bức tường thành.
“Có vẻ con vật này vừa mới bị tấn công và nó cũng không thể gây hại cho chúng ta.” Iron Axe nói trong khi dương cung lên ngắm.
“Ngươi nói là tất cả bọn chúng đều bị phơi nhiễm với hơi thở của quỷ, và bị đày ải về phía tây?”
“Không chỉ là phía tây đâu,” Carter nói. “Khi Cổng Địa Ngục mở ra ở Vùng đất Man Di, bất cứ nơi nào nằm ngoài phạm vi bảo vệ của Dãy núi Bất Khả Xâm Phạm đều bị tấn công bởi quỷ thú, nhất là ở phía bắc. Tại đó, Dãy núi Bất Khả Xâm Phạm có vẻ như vị cắt ngang, khoảng trống đó dài đến xấp xỉ tận 5,000 mét. Đó cũng là hướng tấn công chính của bọn chúng.”
Con quái vật bất thường luẩn quẩn đi lại quanh bức tường thành một lúc. Rồi nó ngẩng đầu lên và nhe răng với những binh lính trên đó. Khi nó nhảy lên, Iron Axe buông dây cung ra, và một mũi tên bay xuyên qua cổ nó, cắm chặt xác nó xuống đất.
Roland nhận ra là máu chảy ra từ người nó có màu đen.
“Tại sao một phù thủy vẫn có thể giữ được lí trí sau khi thức tỉnh, nhưng đám quái thú thì lại biến thành những sinh vật điên dại và quái dị trong khi cả hai đều bị ảnh hưởng bởi cùng loại năng lực của quỷ? Nếu có cơ hội, mình nên đích thân đến tận rìa của Dãy núi Bất Khả Xâm Phạm để tìm hiểu,” cậu nghĩ. Từ kí ức của tên hoàng tử, Cổng Địa Ngục xuất hiện tại nơi mà con người không thể đặt chân đến được. Tuy nhiên, nếu chưa từng có ai đến đó, thì những thông tin từ mấy quyển sách cổ đều chỉ là tin đồn và phỏng đoán, chưa từng được kiểm chứng. Tất cả đều đáng nghi ngờ.