Tranlator: Valoran.
*****************
Chapter 20: Nightingale
“Đừng sợ thưa Hoàng tử. Tôi không có ý định làm hại ngài đâu. Tôi chỉ muốn chúng ta cùng ngồi xuống và trò chuyện thôi.”
“Thể loại ‘trò chuyện’ chết tiệt gì đây?” Roland nuốt nước bọt và từ từ quay lại. Dưới sự đe dọa từ mấy con dao găm kia, cậu chỉ biết chờ cho đối phương bắt chuyện.
Dưới ánh nến mờ ảo, Roland loáng thoáng nhìn thấy đối phương. Cô ta đang ngồi trên giường cậu, khoác trên người một chiếc áo choàng, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm khiến cậu khó lòng hình dung được diện mạo cô ta. Cái bóng của cô ta dưới ánh nến bao trùm lấy toàn bộ bức tường.
“Cô là ai?”
“Tôi không có tên; nhưng những chị em gọi tôi là Nightingale.” Cô ta đứng dậy, kéo tà áo choàng và cúi chào lịch thiệp như thể một quý cô đầy thanh tú. “Trước hết, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đến ngài, thưa Hoàng Tử Roland Wimbledon.”
“Biết ơn?” Roland bị thu hút bởi vật trang trí đang phản chiếu ánh nến trên chiếc áo choàng của cô ta. Ba hình tam giác song song dưới dạng một con mắt. Cậu từng nhìn thấy nó ở đâu rồi chứ?
“Trang trí trên đồng xu… là biểu tượng của Núi Thiêng và Thần Nhãn. Nó là phù hiệu của Hiệp Hội Phù Thủy.”
Những gì Barov từng nói chợt lướt qua tâm trí cậu. “Cô, cô là một phù thủy?”
“Haha.” Cô ta cười thầm một lúc. “Ngài Hoàng tử có vốn hiểu biết khá sâu rộng đấy.”
Roland mừng thầm vì biết được thân phận của đối phương. Cô ta không phải là sát thủ được gửi đến bởi đám “anh, chị” của cậu. “Vậy, cô lặn lội đến tận thị trấn hẻo lánh này chỉ vì một phù thủy sao? Dù ta không biết làm sao mà cô có được thông tin đó, nhưng cô đến quá trễ rồi. Nếu ta thực sự muốn, ta đã cho treo cổ cô ta lâu rồi.”
“Tôi tự nhận thức được chuyện đó. Nhưng nếu chuyện ấy thực sự xảy ra, tôi sẽ không chỉ ngồi xuống và nói chuyện như lúc này đâu.” Nightingale ngồi lại lên giường. “Hiệp Hội Phù Thủy không muốn nhúng tay vào mấy chuyện chính trị, đặc biệt là với hoàng tộc. Nhưng tôi lại có khuynh hướng đi ngược lại những nguyên tắc. Tất nhiên, sát hại một vị hoàng tử chỉ vì một phù thủy nghe có vẻ chẳng hay ho gì, nhưng tôi vẫn có cách để để lại một “ấn tượng sâu đậm” cho Ngài Hoàng tử đấy.”
Đây rõ ràng là một lời đe dọa nhưng Roland nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. “Cô ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh.”
“Tôi cũng biết rằng nơi đây còn có một phù thuỷ nữa, Nana.” Cô ta gật đầu. “Tôi đến đây đã được một tuần rồi, nhưng chưa từng gặp gỡ ngài, cho đến tận bây giờ. Tôi đã quan sát tất cả hành tung của ngài trong suốt một tuần qua, những vẫn không hiểu vì sao ngài lại không có chút thù địch với phù thủy. Vì thế, thay mặt cho Hiệp Hội Phù Thủy, tôi muốn cảm ơn Ngài.”
“Cô ta đã ở đây được một tuần rồi.” Roland lau mồ hôi trên trán. “Cô ta đã theo dõi mọi thứ?” Chuyện này đã tiếp diễn đến hơn cả một tuần nhưng cậu lại không hề nhận thức được. “Vậy, cô đến đây chỉ để cảm ơn tôi hay còn chuyện gì muốn khác muốn nói?”
“Ngài không thấy mệt khi phải vừa đứng vừa nói chuyện sao?” Cô ta nói trong khi kéo mũ trùm đầu xuống. “Lại đây nào. Tôi không xấu xí đâu. Ngài không cần dè chừng quá mức, nhỉ?.”
Cô ta không hề xấu xí. Thực ra, bất kì ai cũng sẽ phải khen rằng cô ta… rất đẹp. Không còn chiếc mũ trùm, mái tóc vàng gợn sóng của cô xõa xuống. Mũi cô ta rất cao, cùng đôi mắt sáng lấp lánh. Không giống như nét mặt non nớt của Anna hay Nana, cô ta tỏa ra một khí chất rất chững chạc. Dù trong bóng tối cậu không thể thấy rõ khuôn mặt cô, hình bóng thanh lịch và kết cấu cơ thể là bằng chứng cho vẻ đẹp ấy.
Roland bước chậm rãi và ngồi xuống cạnh cô ta. Không phải vì vẻ đẹp đó khiến cậu quên đi sự nguy hiểm từ người phụ nữ này, mà cậu tin rằng cô ta không hề có ý định xấu.
“Cô có chuyện gì muốn nói?”
“Có vẻ là ngài không sợ tôi.” Cô ta trông có vẻ đang vui. “Ngài không giống những kẻ khác. Bọn chúng ghét phù thủy vì bọn chúng sợ họ, nhưng trong mắt ngài, tôi không thấy sự hiện diện của nỗi sợ. Riêng đối với ngài…” Cô ta vươn tay ra và chạm vào má Roland. “…ngài chỉ đang tò mò.”
Roland ho gượng gạo và vội quay mặt đi. Cậu cũng không biết phải nghĩ gì trước sự thay đổi tính cách quá đột ngột này, mới trước đó thôi cô ta còn là một sát thủ đầy chết chóc, bây giờ lại thành một bậc thầy ngoại giao hách dịch.
May thay, cô ta nhanh chóng nói tiếp. “Tôi đến đây để thông báo rằng, tôi sẽ đưa cả Anna và Nana theo mình.”
“Không đời nào!” Roland thốt lên mà không cần suy nghĩ, trái tim cậu đang đập loạn nhịp. Lo sợ rằng quyết định thẳng thắn của mình có thể làm Nightingale tức giận, cậu nói thêm, “Cả hai đều được chăm lo kỹ càng tại đây, không ai có thể làm hại họ. Hơn nữa, cô muốn đem họ đi đâu? Nơi đây là an toàn nhất rồi.”
“Tôi sẽ đưa cả hai đến Hiệp Hội Phù Thủy, đó là đích đến duy nhất dành cho họ.” Nightingale không nản lòng vì lời từ chối và vẫn giữ nguyên tông giọng. “Những thành viên của Hiệp Hội sẽ làm bạn đồng hành của họ, không một ai phải chịu đựng sự kì thị hay áp bức. Họ cũng không cần che giấu con người thật của mình tại đó.”
“Và căn cứ cụ thể của Hiệp Hội Phù Thủy là ở đâu? Hay là các cô không có một chỗ ở nào rõ ràng nào? Một tháng trước, lính gác của ta phát hiện trại của các cô ngay trong Rừng Sương Mù, dựa theo những dấu vết để lại thì Hiệp Hội của các cô đang hướng về phía bắc. Có gì ngoài đó trừ những dãy núi bất tận?”
“Ngài nói đúng, bọn tôi hiện đang trú ấn bên trong lòng núi, nơi mà mọi phù thủy đều được an toàn.”
“Dành cả mùa đông sống ngoài đó, ngay giữa rừng rậm hoang sơ như một đám thổ dân, an toàn ở đâu chứ? Họ sẽ có nước sạch để uống chứ? Đầy đủ lương thực để sống sót chứ? Hay thậm chí là một chỗ ngủ ấm cúng? Chưa kể tới việc Tháng của Quỷ sắp đến, cả khu vực tây bắc sẽ trở nên cực kì nguy hiểm. Các cô đang nghĩ gì thế…” Roland ngưng lại, cố nhớ lại những gì Barov từng nói. “Phù thủy tìm kiếm Núi Thiêng để đạt được trạng thái thanh tịnh. Hiệp Hội Phù Thủy cũng dựa trên cùng một lí do mà hành động, tìm kiếm và đưa tất cả phù thuỷ đến với Núi Thiêng.” Không đời nào, liệu bọn họ… “Các cô định vượt dãy Bất Khả Xâm Phạm để tìm kiếm Núi Thiêng?”
“E rằng, tôi không thể trả lời câu hỏi này.” Nightingale cười, nhưng ánh nhìn của cô ta nói lên rằng phỏng đoán của Roland đã chính xác.
“Trong trường hợp đó, ta sẽ không bao giờ để họ đi với cô,” Roland nói. “Chỉ trong hai tháng nữa, lũ quỷ thú sẽ ngập tràn bên ngoài lãnh thổ này, kể cả khi các cô có thể tránh được người thường khi trốn trong núi, các cô cũng không thể tránh khỏi đám thú vật kia. Như vầy thì sao, tạm hoãn việc tìm kiếm Núi Thiêng lại, và cùng đến trú ẩn tại thị trấn Biên Giới cho đến hết mùa đông.”
Nightingale bất ngờ đến nỗi ngây người ra một lúc. “Ở lại đây? Ngài thật sự rất vui tính đấy.” Cô ta nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu. “Thưa Hoàng tử, dù ngài không sợ phù thủy, điều này không có nghĩa là ai cũng giống ngài. Ngay khi thân phận của chúng tôi bị bại lộ, Nhà Thờ sẽ ngay lập tức đánh hơi được và đến gõ cửa nhà ngài đấy.”
“Miễn là phù thủy có thể giúp giảm bớt áp lực từ Tháng của Quỷ, người dân của ta sẽ hiểu ra rằng phù thủy không hề độc ác như họ nghĩ.” Trước khi kịp nói thêm gì khác, Nightingale lại gián đoạn cậu. “Ngoài ra, chúng ta còn một điều khác cần bàn. Anna sắp đến tuổi trưởng thành rồi.”
“Tuổi trưởng thành?”
“Đúng vậy.” Như thể nhìn thấu được những nghi ngờ của Roland, Nightingale bình tĩnh giải thích “Tuổi trưởng thành là rào cản đầu tiên mà mọi phù thủy phải vượt qua. Thông thường thì một cô gái càng trẻ khi trở thành phù thủy, rào cản mà cô cần phải vượt qua càng lớn. Thưa Hoàng Tử, ngài có biết vì sao mà chúng tôi bị coi là hiện thân của quỷ dữ không?”