Tranlator: Valoran.
*****************
Chương 19: Bài giảng
Mùa đông đến, đem theo một cơn mưa đầu mùa kéo dài đến tận hai ngày.
Roland tựa mình vào bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, về hướng thị trấn đầy mờ ảo ấy. Gió tát làn mưa vào kính, gây ra một loạt tiếng lách tách bất ngờ. Bóng mờ của thị trấn trở nên biến dạng hơn nữa dưới ảnh hưởng của những hạt mưa. Nhà cửa và đường phố trông thật méo mó và dị dạng, trái ngược với hình ảnh gọn gàng sẵn có từ trước. Do không có những biện pháp thoát nước hiệu quả, khắp nơi trên những lớp nền đá lát rời là nước và nước. Nhìn từ xa, con đường quen thuộc hằng ngày đã biến thành một con suối với mặt nước sáng lấp lánh như thủy tinh dưới ánh mặt trời.
Những ngọn núi và khu rừng xa xăm kia bị bao phủ trong sương mù, lờ mờ và biến ảo như thể đang ẩn chứa cả một thế giới khác bên trong mình.
Nếu đây là thời hiện đại, một danh lam như thế chắc chắn sẽ trở thành ổ du khách. Nhưng hiện tại, Roland chỉ muốn thấy một “khu rừng” của sắt và thép. Vì trời mưa liên tục nên công trình xây dựng tường thành bắt buộc phải trì hoãn lại. Chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cậu và khiến cả niềm vui khi thành công trì hoãn được vị sứ giả từ Thành Longsong cũng tan biến.
“Ngài vừa nói là không khí quanh chúng ta được cấu tạo từ nhiều loại khí khác nhau, có đúng không ạ?”
Giọng nói trong trẻo của Anna gián đoạn những suy nghĩ trong đầu Roland, cô nhìn chằm chằm vào cậu, chớp chớp đôi mắt xanh thẫm xinh đẹp ấy.
“Uhm, Anna, cô nên lựa chọn từ ngữ một cách kính cẩn khi nói chuyện với Hoàng tử Điện hạ.” Vị đội trưởng hiệp sĩ nhắc nhở.
“Đừng làm to chuyện lên.” Roland từ chối thành ý của Carter, “Giờ cô ấy là học sinh của ta rồi.” Vì trời thì mưa liên tục và cũng chẳng có nhiều thứ để làm, Roland cho gọi cả Carter lẫn hai cô phù thủy đến để tham gia lớp học của mình – đúng vậy, cậu quyết định thực hiện một bài giảng nho nhỏ về vài khía cạnh của khoa học tự nhiên. Cậu được truyền cảm hứng bởi ngôi trường tự phát của Thợ đá Karl. Nếu đến cả một người thợ đá còn có thể mở trường dạy học, thì tại sao một kĩ sư cơ khí như cậu lại không? Cớ sao lại có tồn tại sự kì thị? Chẳng phải do ngu dốt sao? Trong bất cứ giai đoạn lịch sử nào, giáo dục luôn là cách hiệu quả nhất để thúc đẩy sự phát triển của nền văn minh.
Ban đầu, cậu cũng muốn cả Barov, trợ lí bộ trưởng, cùng tham dự lớp học này, nhưng ông ấy đã quá bận với những công việc hành chính và khéo léo từ chối lời đề nghị. Roland không hiểu vì sao mà từ đầu mùa đông đến giờ, Barov dường như luôn quá hăng hái, đến độ tự nhận mọi trách nhiệm điều phối công việc thường nhật của Thị trấn Biên Giới về mình.
Nhưng riêng về khía cạnh ham muốn tiếp cận những tri thức mới, thì Anna luôn luôn tỏ ra suốt sáng cùng với trí tò mò vô độ của mình. Nana cũng thấy hạnh phúc hơn vì cô nhóc không phải hồi phục cho lũ động vật “bị thương” nữa. Còn về Carter, anh ta cũng chẳng có gì đặc biệt để làm nên quyết định cùng tham gia lớp học để xem hoàng tử còn nghĩ ra được những trò điên rồ gì nữa.
Nhưng không lâu sau khi lớp học bắt đầu, mí mắt của vị hiệp sĩ đã khép kín lại. Nana cũng có một ánh nhìn lúng túng khi thấy dòng chữ “Khoa học Tự nhiên”. Thậm chí Anna cũng chỉ mới nắm bắt được vài ý chính, cô vẫn còn đang vất vả ghi nhớ những thứ mình vừa nghe được. Roland ngưng bài giảng lại một lúc, để cả ba có thời gian ngâm cứu những giả thuyết của cậu.
Nghe câu hỏi của Anna, cậu mỉm cười và gật đầu. “Dĩ nhiên, dù chúng trông đều giống nhau.”
“Thưa Hoàng tử, thần không hiểu lắm, nếu chúng đều trông giống nhau, làm sao ngài có thể khẳng định là có nhiều loại khí khác nhau được?” Carter bày tỏ sự ngờ vực của mình.
“Ta có thể chứng minh cho ngươi.”
Roland hiểu rằng nếu chỉ dùng lời nói, hầu hết người khác sẽ chỉ biết ú ớ khi nghe xong những giả thuyết ấy. Nên cậu định gây ấn tượng với họ bằng một thí nghiệm khá đơn giản.
Một cây nến, một chiếc ly, một cái chậu gỗ, và một bát nước vôi trong vắt – cậu đã chuẩn bị những thứ này từ trước. Mặc dù ở thời này chỉ có thủy tinh màu nâu mờ, tuy nó thiếu đi độ trong suốt như thủy tinh bình thường, nó vẫn tạm chấp nhận được nếu chỉ để dùng làm thí nghiệm. Dù sao thì, chỉ một thí nghiệm đơn giản như vậy cũng không nhất thiết phải quan sát quá trình phản ứng làm gì.
Roland đã tự thực hiện thí nghiệm này trước đó, và kết quả cho thấy rằng dù thế giới này có tồn tại phép thuật, những quy luật tự nhiên vẫn được áp đặt và hoạt động như ở Trái Đất. Cậu nhờ Anna đốt nến và bỏ nó vào cái chậu gỗ.
“Quá trình cháy yêu cầu một loại khí nhất định để duy trì. Loại khí này cũng liên quan đến sự tồn tại của mọi loại hình sống. Nếu chúng ta ngừng thở, chúng ta cũng sẽ giống như cây nến này. Xem kĩ đây.” Roland đặt chiếc ly lên ngọn nến, ngọn lửa lấp lóe vài lần và tắt hẳn.
“Nó hết không khí thôi mà, Hoàng tử, chuyện này đâu có gì bất ngờ,” vị đội trưởng hiệp sĩ phản bác, “Dĩ nhiên, chúng ta sẽ chết nếu không có không khí, ví dụ như khi chúng ta rơi xuống nước.”
Nana gật đầu liên tục.
“Vậy, ngươi nghĩ trong chiếc ly không còn gì nữa à?” Roland hỏi và đổ bát nước vôi vào chậu. Mực nước tăng lên nhanh chóng và ngừng lại khi đã bằng một nửa chiếc ly.
Đây là một thí nghiệm kinh điển thường được dùng bởi những giáo viên tiểu học để khơi dậy hứng thú nơi con trẻ với khoa học tự nhiên. Đến tận ngày nay, Roland vẫn nhớ được sự sửng sốt khi lần đầu chứng kiến giáo viên cậu thực hiện nó. Đó cũng chính là khoảnh khắc mà cậu quyết định sẽ dấn thân vào con đường khoa học và cơ khí mà không cần ngoảnh lại.
Cậu nhẹ nhàng nâng một góc của chiếc ly lên, ngay lập tức, bong bóng khí nổi lên từ trong nước vôi.Sau đó, lượng nước vôi trong vắt khi nãy bắt đầu chuyển đục, và vài hạt trắng chầm chậm lan ra bên trong ly nước.
Bọn họ tiếp tục trò chuyện đến tận hoàng hôn, và sau khi dùng bữa tối, Roland hướng thẳng về phòng ngủ của mình.
Tại kỉ nguyên này, con người chưa có khái niệm hoạt động về đêm, hầu hết người dân đều đi ngủ sớm nếu không thì họ sẽ… làm tình. Thậm chí đến cậu cũng từng có ý định lạm dụng danh nghĩa Hoàng tử để cùng một cô hầu gái nào đó luyện tập “thể dục đưa đẩy” vào buổi đêm. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đủ trơ trẽn để làm vậy.
Vừa thắp nến trong phòng xong, cậu nghe thấy tiếng vỗ tay từ đằng sau mình, và một giọng nói vang lên, “Bài giảng khi nãy tuyệt vời lắm. Tôi không ngờ Hoàng tử Điện hạ đây lại là một người học sâu hiểu rộng đến vậy.”
Đó là giọng của một người phụ nữ bí ẩn. Mồ hôi lạnh liền chảy khắp trán cậu. Nếu ả ta bất thình lình xuất hiện trong phòng cậu như vậy, thì ngoài sát thủ ra, ả còn là gì được nữa?! Cậu ngay lập tức chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp sờ đến nắm cửa, thì cậu bất chợt nghe thấy một cơn gió thổi ngay sát tai mình. Khi cậu nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, một con dao bạc đã găm chặt vào cánh cửa gỗ từ khi nào không hay, chỉ cách má cậu đúng một ngón tay.