Chương 24: Kế hoạch phát triển.
Translator: Valoran.
****************
Thức dậy vào buổi sáng hôm sau, người đầu tiên diện kiến cậu không còn là Tyre nữa mà là một bà hầu lão già.
Bước ra ngoài phòng ngủ, cậu thấy đội trưởng hiệp sĩ Carter đang đợi sẵn mình.
“Thưa Hoàng tử, thần xin thông báo một tin buồn với ngài,” anh nói, “trưởng hầu nữ của ngài đã chết vào tối hôm qua.”
“Gì cơ?” Roland trợn mắt lên, dù cậu đã biết trước kết quả, nhưng lương tâm cậu vẫn không khỏi cắn rứt. Dù gì thì ả ta chết cũng là do cậu.
“Cô ấy rơi xuống từ ban công, trong phòng cũng không có dấu hiệu xô xát. Lính gác cũng đã xác nhận là không có ai ra vào phòng cô ấy tối qua. Vậy nên… có thể là cô ấy đã vô tình té chết. Đây đúng là một tai nạn đáng tiếc.”
Anh báo cáo lại kết quả khám xét hiện trường, trong khi nhìn Roland với ánh mắt đôi chút ngỡ ngàng. Dĩ nhiên, cậu hiểu những suy nghĩ đằng sau ánh mắt đấy. Khi còn ở Vương quốc Graycastle, ai ai cũng biết tên hoàng tử kia có ham muốn chiếm hữu Tyre. Trong kỉ nguyên này, chuyện hoàng tử và hầu nữ có quan hệ đã là thường tình. Chẳng có đến một phương tiện giải trí, chứ đừng nói là cuộc sống về đêm, nói thẳng ra là chẳng có gì để làm ngoài giao cấu. Hơn nữa, giới quý tộc vẫn hay trao đổi nô lệ tình dục với nhau, thậm chí thỉnh thoảng còn tổ chức những bữa tiệc quan hệ tập thể. Có nói mối quan hệ giữa giới quý tộc với nhau là một mớ hỗn độn cũng chẳng sai.
Đem xét ra thì tên Roland kia vẫn còn khá non nớt trong khía cạnh này. Nhưng từ sau khi Cheng Yan thức dậy trong thân xác Roland, cậu chưa từng giơ nanh với bất kỳ người đàn bà nào. Hơn nữa, ngoài Tyre ra thì tất cả các hầu nữ khác đều trông khá là tàn tệ. Cộng thêm việc cậu vừa mới xuyên không mà đã phải đối đầu với Tháng của Quỷ, nên trong đầu cậu chẳng còn gì ngoài những dự án canh tác và phát triển. Lấy đâu ra thời gian để hưởng thụ những thói vui lạc thú của lũ quý tộc.
“Thật đáng tiếc,” Roland nói, khoác lên một ánh nhìn tang thương. “Chuyện mai táng của Tyre hãy để cho hầu nữ già diện kiến ta sáng nay lo liệu. Và từ giờ bà ta sẽ là trưởng hầu nữ luôn.”
Carter gật đầu, cúi chào và rời đi.
Roland chỉ mới vừa bước vào phòng làm việc thì đã thấy Nightingale đang ngồi chễm chệ trên chiếc bàn gỗ màu đỏ đậm.
“Cô có tìm ra được gì không?”
“Chẳng có gì cả, ả ta tự sát ngay sau khi thấy tôi,” Nightingale nói với đôi chút khó chịu. “Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ả ta thậm chí còn chẳng hề do dự.”
“Cô không ngăn ả ta lại sao?” Roland bước qua phía đối diện và ngồi xuống ghế.
“Tôi đã trói ả lại rồi,” Nightingale nói, ngửa người qua phía cậu, “nhưng tôi không biết là ả có thuốc độc trong miệng. Do đó, tôi phải sắp xếp sao cho giống một vụ tai nạn.”
“Tôi tưởng cô có nhiều kinh nghiệm lắm chứ, làm việc như vậy mà đòi có tiền công sao?”
“Này, này, đừng vội kết luận thế chứ. Dù không moi được gì từ ả, tôi vẫn còn thứ khác để báo cáo mà.” Nightingale cười mỉm và đặt lên bàn một mảnh giấy được gấp lại. “Trong phòng ả ta.”
Roland mở nó ra. Là một bức thư, được gửi bởi một người gọi Tyre là chị hai, nội dung thì chỉ xoay quanh những chuyện thường nhật. Nhưng cậu nhận thấy là người viết có đề cập đến biển một vài lần, như là cảnh bờ biển đẹp như thế nào, rồi khi cô ta ngồi ngắm hoàng hôn và đại loại như vậy. Cuối cùng, cô ta còn hỏi khi nào Tyre sẽ về vì cô ta rất nhớ ả. Nhớ lại những vùng lãnh thổ của anh chị mình, Roland hỏi một cách ấp úng, “Garcia của Cảng Nước Trong?”
“Có lẽ vậy, vì lãnh thổ của hai người anh ngài không giáp với biển. Chắc là Garcia Wimbledon đã bắt cóc em gái Tyre và giữ làm con tin rồi dùng cô ta như một con tốt thí. Không chút chần chừ khi tự sát, có vẻ cô ta đã được huấn luyện bài bản trong hai đến ba năm trước khi tiếp cận ngài.”
Roland thở phào nhẹ nhõm. Cậu thầm tự nhủ là Cuộc Tranh cử Ngai vàng sẽ không kết thúc một cách yên ả. Dù cậu có không tranh đấu để giành lấy ngai vàng, cậu vẫn không thể tránh bị liên luỵ. Để lấy ngai vàng, ba kẻ đó sẽ không chừa chút thủ đoạn nào, nên có rất nhiều khả năng là những chuyện tương tự sẽ còn xảy ra trong tương lai.
“Ah, có người đến. Tôi xin mạn phép đi trước, Hoàng tử Điện hạ.”
Nightingale gửi một nụ hôn gió đầy gợi tình về phía Roland và biến mất trong nháy mắt.
Dù đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy cảnh này, nhưng cậu vẫn không khỏi shock khi được chứng kiến nó ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu hơi chần chừ, rồi cũng với tay ra phía khoảng không khi nãy, nhưng vừa được nửa đường thì một bàn tay mềm mại cản cậu lại. “Thưa Hoàng tử, nếu làm vậy thì ngài sẽ khiến Anna buồn lắm đấy.”
[Chà, vậy năng lực của cô ta là tàng hình chứ không phải biến mất à.] Roland nghĩ. [Như vậy thì đáng sợ quá rồi.]
Có tiếng gõ cửa. “Thưa Hoàng tử, thần là Barov đây.”
Roland rút tay lại và bật chế độ vô cảm. “Vào đi.”
Với một đống tài liệu trong tay, vị Trợ lý Bộ trưởng bắt đầu báo cáo những hoạt động chính quyền trong tuần qua. Roland cũng bình tĩnh lại và tập trung nghe báo cáo của ông. Sau hơn một tháng tiếp xúc, cậu cũng hiểu được phần nào cách làm việc của Barov, chứ không còn tình trạng hoàn toàn bất lực như lúc đầu.
Nhìn chung thì, trạng thái tài chính của Trấn Biên Giới đã bắt đầu có một số cải thiện nhất định. Chủ yếu là do hoạt động giao thương quặng và đá quý với Trấn Lá Liễu đã đem về 200 xu vàng. Sau khi được dùng để mua lương thực và trả tiền công, họ vẫn còn dư tận 90 xu.
Barov đang có tâm trạng rất tốt bởi việc có thêm tiền đồng nghĩa với việc tăng thêm khả năng để sống sót qua mùa đông,
Nhưng Roland không có ý định để cho ông ta thả lỏng. “Ta muốn chọn một nhóm người có xuất xứ là thường dân để thực hiện công tác phòng chống quỷ thú. Và ngay từ giờ, ngươi phải tập hợp họ lại để bắt đầu luyện tập. Huấn luyện viên sẽ là đội trưởng hiệp sĩ, ta sẽ cung cấp thêm chi tiết sau. Hơn nữa, ngươi còn phải lên kế hoạch nhập hàng, vì họ sẽ cần giáp da và súng, cộng thêm hai bộ đồ chống lạnh cho mỗi người nữa.”
“Thưa Hoàng tử, nếu xét theo lẽ thường thì… chẳng phải đây là chuẩn bị cho chiến tranh sao?”
“Chiến đấu nơi xa trường mà không được huấn luyện bài bản thì cũng chẳng khác gì một đám côn đồ đâu. Liệu chúng ta có thể đẩy lùi lũ quỷ thú chỉ với một đám tạp nham như thế chứ? Chưa kể là nếu chúng bỏ rơi đội hình thì còn rắc rối hơn nhiều lần đấy.”
“Đừng nói là ngài có ý định ở lại Trấn Biên Giới?” Barov chần chừ hỏi.
“Nếu chúng ta không thể bảo vệ nó, dĩ nhiên, ta sẽ rút lui. Nhưng ta không cho là mình còn không thể đẩy lùi một vài con thú biến dạng.”
“Nếu làm theo kế hoạch của ngài, chúng ta sẽ cần nhiều tiền hơn nữa.”
Khuôn mặt đau khổ của Barov khiến Roland bật cười. “Chỗ này là dành cho những chi tiêu cần thiết, đi xử lý chúng đi.”
Cậu vẫn còn hơn 300 xu vàng trong quỹ riêng của mình, chủ yếu được dùng để chi cho bức tường thành. Cậu cũng dùng nó để trả công cho tiệm rèn vì động cơ hơi nước kia và những phần khác của nó. Chỉ cỗ máy đầu tiên thôi đã ngốn mất 20 xu vàng của cậu, và cậu vẫn còn cần thêm ba cái nữa.
Tuy động cơ hơi nước là đòn bẩy của cuộc Cách mạng Công nghiệp lần đầu tiên, nhưng nó không có nghĩa động cơ hơi nước là bản thân của cuộc Cách mạng. Vào thời đó, Vương quốc Anh cần có một nguồn lực mới để thay thế nhân lực và vật lực, chủ yếu để thoả mãn nhu cầu khai thác khoáng sản. Và sau khi Watt cải tiến động cơ hơi nước, họ nhận được vô số những yêu cầu đặt hàng đến từ tận phía bên kia đại dương, và nguồn lực mới này nhanh chóng lan toả đến nhiều ngành công nghiệp khác nhau.
Nhưng hiện tại, Trấn Biên Giới vẫn chưa có nền tảng để thực hiện một cuộc Cách mạng Công nghiệp, và sự nghiệp công nghiệp hoá cũng chưa từng tồn tại. Cậu chẳng trông chờ gì vào việc đem bán động cơ hơi nước để kiếm thêm thu nhập cả. Cậu chỉ muốn đầu tư thêm máy móc vào Mỏ Dốc Bắc để khai khoáng và dọn đường. Một khi năng suất của mỏ đã tăng, cậu sẽ nghĩ đến chuyện mở rộng tầm sử dụng của động cơ hơi nước. Đây cũng chính là quá trình để phổ biến sự phát triển của nền công nghiệp, phải được thực hiện một cách toàn diện.