마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 762

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1776

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8065

Chương 17: Sứ giả (Phần I)

Chương 17: Sứ giả (phần I)

Translator: Valoran.

*********************

“Nơi này vẫn tồi tàn như trước,” Petrov, vị đại sứ từ thành Longsong nói, vừa bước chân ra khỏi cabin, anh đã bị mùi hôi của gỗ mục xộc vào mũi. Chìm trong bầu không khí ẩm ướt và dơ bẩn làm ông khó chịu từ đầu tới chân, anh ngửi thấy gì đó và nhìn lên bầu trời nơi những đám mây đang tụ lại. Đó là dấu hiệu cho thấy có một cơn mưa chuẩn bị ập tới.

“Đã được một năm rồi kể từ lần cuối ngài đến đây,” người trợ lí nói, và cùng lúc khoác lên người ông một chiếc áo lông cừu. “Ở đây chẳng có gì ngoài đá sỏi.”

“Nó đã được một năm rưỡi rồi,” Petrov phát biểu. “Cứ mỗi năm, Ngài Công Tước lại phái một người tới và lần trước ta tới đây là vào mùa hè. Ngoài đá sỏi ra thì nơi đây còn có những thứ khác như lông thú và…”

“Và gì?” Người trợ lí nói với một ánh nhìn ngơ ngác.

Petrov lắc đầu và không nói nữa. Khi anh đi qua tấm ván gỗ và bước chân lên cây cầu bị phủ bởi rêu, mấy tấm ván mà anh đặt chân lên bắt đầu gây ra những tiếng ọp ẹp to đến nỗi mà anh tin rằng chỉ một vài năm nữa thôi là cầy cầu sẽ bị vỡ thành từng mảnh. Ừ thì, ngoài đá và lông thú ra, thị trấn Biên Giới còn sở hữu rất nhiều đất trống, không nên khinh thường sự thật này. Nhưng một người trợ lí thông thường mà chỉ làm việc với giấy tờ và các con chữ thì không thể nào hiểu được.

Phần đất ở giữa thị trấn Biên Giới và Thành Longsong không bị ảnh hưởng và tự thu hẹp lại thành một con kênh nhỏ, được bao bọc hai bên bởi Dãy Núi Bất Khả Xâm Phạm và Sông Hồng Huyết. Nếu thị trấn Biên Giới chịu đóng vai một tiền đồn và ngoan ngoãn hoạt động như một hàng phòng ngự thì thành Longsong đã có thể dễ dàng chiếm hữu phần đất đó, và canh tác nó liên tục. Được bảo vệ bởi hai rào chắn tự nhiên ấy, công việc quản lí sẽ trở nên vô cùng dễ dàng. Phần lương thực thu hoạch được sẽ dùng để nuôi sống dân chúng ở trong thành, và thị trấn Biên Giới sẽ trở thành một phần của Longsong thay vì làm một ngôi làng độc lập.

Bất cập duy nhất là cuộc di dân sẽ ngốn rất nhiều tiền và sẽ kéo dài từ ba đến năm năm.

Thật đáng thất vọng, khi nói về những việc như bỏ vốn đầu tư thì hầu hết các quý tộc cũng chỉ như những thương gia nghèo.

“Tại sao không có chút quặng nào trong kho lưu trữ?” Vừa chỉ tay vào khoảng trống, người trợ lí vừa nói, “Không phải họ nên chất đầy quặng vào từ trước khi chúng ta tới sao?”

Petrov thở dài một cách yếu ớt, “Chúng ta nên tôn trọng Hoàng Tử.”

“Từ từ đã… Ngài Sứ Giả, tại sao chúng ta không đợi đoàn tiếp đón của họ?”

Petrov còn không dám chắc liệu họ có tổ chức hay không, nên anh nói “Đi thôi nào, có một chuồng ngựa ngay phía trước đấy.”

Điều này là minh chứng cho những khó khăn khi có đến hai vùng lãnh thổ tách biệt nhau. Khi Đức Vua gửi Hoàng tử Roland đến đây dưới danh nghĩa của cuộc Tranh cử Ngai Vàng, cậu ta được phép tự do tung hoành. Việc cậu ta muốn độc chiếm toàn bộ lãnh thổ cũng là hiển nhiên. Không đời nào cậu ta chịu đổi quặng với đá quý chỉ để lấy bánh mì với ngũ cốc. Petrov lo rằng hoàng tử bây giờ chỉ còn quan tâm đến tiền.

Anh cũng sẽ làm điều tương tự nếu được đặt vào hoàn cảnh đó, vì chả có ai chấp nhận chuyện những thứ họ gặt hái được bị đem bán với giá thấp tẹt như thế. Có vẻ như rất nhiều người đã quên rằng Thành Longsong không đơn giản chỉ là một cái trạm chạy qua Sông Hồng Huyết. Đi xa hơn nữa sẽ có những nơi khác, như Trấn Lá Liễu, Hẻm Núi Rồng và thành phố Hồng Huyết, nơi mà anh có thể bán những khoáng sản với giá thị trường, và thậm chí còn có thể đem về những người tị nạn. Chỗ đó chỉ nằm xa hơn thành Longsong một chút.

Và rồi thành Longsong sẽ làm gì? Chặn con sông lại rồi cản trở đường tiến của hoàng tử? Không, làm vậy là phản quốc. Mặc dù có một sự thật là ai cũng biết đó là hoàng tử Roland không có nhiều sự ủng hộ từ cha mình, nhưng cái tên và dòng máu hoàng tộc thì không thể chối cãi được.

Trong chuồng chỉ còn những con ngựa già. Chúng vừa gầy vừa yếu với cái bờm bù xù làm chúng run rẩy khắp nơi khi phi nước kiệu. Người sứ giả không còn lựa chọn nào khác ngoài trả hai đồng vàng để cầm cố cho hai con ngựa tồi tàn, chúng chậm chạp chở hai người trên con đường đá dọc bờ sông.

“Nhìn kìa! Thưa ngài, đó có phải là con thuyền chở hàng từ Trấn Lá Liễu không?”

Người trợ lí kêu lên làm anh phải quay mặt về hướng cậu ta đang chỉ. Từ đằng xa, một chiếc thuyền mái chèo đơn buồm với một lá cờ mang hình lá xanh, bên dưới đó là một thanh kiếm. Mực nước chạm đến tận thân tàu, chứng tỏ nó đang chất đầy hàng hóa.

Anh gật đầu và vẫn giữ một khuôn mặt vô cảm, Petrov giấu đi nỗi lo lắng càng lúc càng lớn của mình sau khi nhìn thấy cảnh này. Anh không ngờ rằng hoàng tử đã hành động sớm vậy. Nếu hoàng tử đã bắt đầu giao thương với những thị trấn dọc sông Hồng Huyết, thì mánh thương thuyết của anh không còn tác dụng nữa. Ban đầu, anh đã có ý định thuyết phục cha mình mua quặng và đá quý từ thị trấn Biên Giới với mức thấp hơn 30% so với giá thị trường. Dù dưới bất kì hoàn cảnh nào, đá quý vẫn là đá quý và sẽ được chế tác thành những món trang sức đầy giá trị. Tuy nhiên, vấn đề này không nằm dưới quyền hạn của riêng ai, thậm chí toàn bộ gia đình Honeysuckle cũng không thể đưa ra quyết định nếu chưa thông qua ý kiến của 5 gia đình quý tộc còn lại.

Tuy nhiên, bọn họ không nhận ra được sự thay đổi của tình hình hiện tại… Hoặc là do năng suất khai thác trong mỏ quá ít, không đủ để họ chú ý. Dẫn đến việc 5 gia đình kia vẫn giữ trạng thái “không liên can” và cha của anh, một người cực kì tự mãn, quyết định bỏ qua lời khuyên này. Tuy nhiên, bọn họ đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Năng suất khai thác chỉ thấp bởi vì toàn bộ sản phẩm đều được dùng để đổi lấy lương thực và vài vật liệu khác. Nếu số quặng và đá quý ấy được mua bằng tiền và ngang với giá thị trường, năng suất đảm bảo sẽ tăng lên trong những năm sau đó.

Nhưng đối mặt với chuyện này, thế độc quyền mà Thành Longsong muốn áp đặt có vẻ như không thể thực hiện được nữa. Nhìn về phía cái sân trống rỗng, anh hiểu rằng hoàng tử không muốn đá quý của mình bị biến thành ngũ cốc kém chất lượng nữa, và hơn nữa cậu ta cũng đã liên hệ với những đối tác khác.

Con át chủ bài của Petrov trong cuộc thương lượng này là mua lại khoáng sản với mức thấp hơn 30% giá thị trường và tiếp tục giao thương với thị trấn Biên Giới. Trấn Lá Liễu có lẽ đã mua hàng với mức thấp hơn 50% vì khoảng cách đường thủy giữa hai nơi sẽ tốn thêm phí trung chuyển, hơn nữa họ cũng đã sở hữu nhiều mỏ khoáng sản rồi. Giá mua hàng của phía Hẻm Núi Rồng và Thành phố Hồng Huyết thậm chí còn thấp hơn. Cuối cùng, Hoàng tử Roland vẫn sẽ tục giao thương cùng Thành Longsong, đặc biệt là với mặt hàng đá quý.

Nhưng vấn đề ở đây là liệu cha của anh có đồng ý với hợp đồng này không. Lỡ như những gia đình khác quy chụp bản hợp đồng đó là dấu hiệu cho sự đầu hàng. Liệu ông có chấp nhận tất cả những chuyện đó chỉ vì một bản hợp đồng?

Dù sao thì trong mắt họ, thị trấn Biên Giới chỉ là một phần ngoại ô nhỏ của Thành Longsong, nơi luôn phải cung phụng bất cứ thứ gì họ muốn.

Bọn họ chậm rãi cưỡi ngựa đến cổng tòa lâu đài nằm ở cuối phía tây nam thị trấn. Đây không phải lần đầu Petrov đến đây, nhưng lần này, chủ nhân của nó lại là một người khác.

Người lính canh nhìn thấy tấm danh thiếp của sứ giả thì ngay lập tức báo cáo với chủ nhân.

Hoàng tử Roland nhanh chóng cho người tiếp đón Petrov. Khi cả hai đến sảnh tòa lâu đài, họ thấy Roland đã đang ngồi đợi mình.

“Ngài sứ giả, mời ngồi.”

Roland vỗ tay, ra hiệu cho những người hầu mang đồ ăn đến. Những món ăn trông thật hảo hạng. Từ gà nướng nguyên con, chân lợn rừng hầm nấm, bánh mì quét bơ, và cả một nồi lớn súp rau củ. Có vẻ dù ở đâu đi nữa, Hoàng tử Roland vẫn luôn có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Petrov không thể cưỡng lại được. Chuyến đi từ Thành Longsong đến thị trấn Biên Giới tốn mất cả 2 ngày, đấy là khi thuận gió. Nếu đi trên tàu chở hàng, thì thậm chí còn mất từ 3 đến 5 ngày. Trên tàu không có bếp nên mọi người thường phải ăn thịt khô hoặc bánh ngũ cốc mình mang theo. Nhìn thấy những món ăn còn đang nóng hổi này, Petrov không kiềm được nước miến.

May thay, những phép tắc lịch sự mà anh đã rèn luyện từ nhỏ giúp anh vẫn hành xử thanh lịch được khi ăn. Trái lại, hoàng tử lại chẳng để ý gì đến cách cư xử của mình, đặc biệt với việc dùng dao và nỉa. Petrov nhận thấy hoàng tử dùng một đôi que gỗ nhỏ để gắp đồ ăn, và chỉ dùng nỉa với dao để cắt thịt. Mấy que gỗ đó… trông tiện lợi hơn là nỉa.

“Ngươi nghĩ như thế nào?” Roland bất chợt hỏi khi bữa tối sắp sửa kết thúc.

“Thưa, về… gì ạ?” Vị sứ giả có vẻ bối rối.

“Những thứ này.” Roland lắc những que gỗ nhỏ trên tay và tiếp tục nói mà không đợi Petrov trả lời. “Dao và nỉa có vẻ nằm ngoài khả năng của thường dân, chưa kể chúng còn được làm từ bạc. Tuy nhiên, dùng tay không bốc đồ ăn sẽ đưa vào cơ thể quá nhiều chất bẩn, khiến họ dễ dàng bị ốm. Ngươi có theo kịp không?”

Petrov không biết phải trả lời như thế nào vì anh còn chưa hiểu được câu hỏi rõ ràng nữa. Anh đoán, có lẽ những chất bẩn dính vào đồ ăn khiến cơ thể con người yếu đi và dễ mắc bệnh hơn. Nhưng liệu chuyện này có thật không? Người ta đã ăn bằng tay từ rất lâu rồi, mà có ai chết vì vậy đâu.

“Có vô số những cây sồi trong Rừng Sương Mù, tất cả đều dễ để tận dụng cũng như hợp vệ sinh. Do đó, người dân nên được dùng chúng để gắp thức ăn thay vì dùng tay không như trước.” Hoàng tử Roland nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp, “Dĩ nhiên, hiện tại thịt vẫn là quá xa vời đối với họ, nhưng mọi chuyện rồi sẽ thay đổi thôi.”

Petrov cảm thấy nhẹ nhõm vì chủ đề này không quá khó với anh. Anh liên tục bày tỏ sự ủng hộ ở bên ngoài, nhưng bên trong lại là bất đồng. Để thường dân ăn thịt? Đúng là quái dị. Kể cả tại Vương Đô Graycastel còn chưa làm được, nói gì đến cái nơi hẻo lánh này.