Trên thực tế, Willis đã nghĩ đến cách giúp Theresa thoát khỏi sự nghi ngờ mà không phải để lộ thân phận của mình trong thời điểm hiện tại.
Chắc chắn là không thể giấu được. Cô có thể cảm nhận được Sigrid hoặc lời tiên tri rất quan tâm đến chuyện.
Từ thông tin vừa rồi, cô ấy cũng có thể biết được áp lực từ Vực sâu mà Vương quốc Thiên Thanh đang phải chịu đựng đang ngày một gia tăng. Có lẽ mỗi ngày đều có rất nhiều chiến binh Dực nhân bị hy sinh ở những nơi họ không thể nhìn thấy, khiến cho Vũ Hoàng phải cân nhắc và bắt đầu nỗ lực thống nhất lực lượng của các quốc gia trên thế giới.
Mặc dù theo quan điểm của Willis, nội dung của [Lời tiên tri] này khá mơ hồ. Ngay cả khi cô ấy biết câu chuyện bên trong, cô ấy cũng không hiểu mình phải làm gì tiếp theo, nhưng các Dực nhân chắc chắn có 100% niềm tin vào lời từ vị Thần của Bầu trời.
Họ tự nhiên sẽ đưa ra chìa khóa để phá vỡ bế tắc ở mặt này.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, ngay cả khi họ biết Theresa vô tội, các Dực nhân có thể buộc phải từ bỏ một số nguyên tắc của họ và sử dụng những biện pháp kém sáng suốt hơn vì thảm họa sắp xảy ra.
Suy cho cùng, lòng tốt không có nghĩa là sự bao dung vô hạn. Khi thảm họa ập đến, ai đó cũng buộc phải đưa ra lựa chọn.
Mặc dù trong chuyện này, Theresa phải chịu bị tai bay vạ gió vô cớ. Willis không nghĩ rằng cô ấy đã làm gì sai, nhưng các Dực nhân, hay [Đôi cánh của tự do], cũng có đủ lý do để làm việc này.
Không có đúng hay sai tuyệt đối gì cả. Tất cả những gì Willis có thể làm là dẫn dắt sự phát triển của tình hình theo tốc độ của riêng của mình càng nhiều càng tốt.
Điều có lợi nhất bây giờ là Sigrid rất tin tưởng Willis. Hơn nữa, qua nhiều lần thăm dò trước đó, cô ấy đã rửa sạch được nghi ngờ từ Willis mà không cho chính tiểu thư mục sư biết.
Với tiền đề này, việc thao tác sẽ trở nên dễ dàng.
"Sigrid, có lẽ cô ấy hơi sợ cô. Hay là hai người đi trước đi, để tôi nói chuyện riêng với Theresa nhé?"
"Một mình ư? Cái này..."
Thiếu nữ Bạch vũ do dự một chút. Có lẽ cô ấy thực sự rất tin tưởng Willis, hoặc có lẽ nét rụt rè thoáng qua trên khuôn mặt tiểu thôn nữ đã khiến Sigrid cảm động, cuối cùng cô ấy bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi, vì cô đã hỏi tôi như vậy, vậy thì hãy thử xem. Nghiêm túc mà nói... Chỗ nào ở tôi trông đáng sợ nhỉ...?"
Nhỏ giọng thì thầm, vị đại nhân vật từ một bộ phận [Đôi cánh của Tự do] liền quay người và rời khỏi phòng.
"Tiểu Quang, em cũng nên đi một lát."
"Chủ nhân? Vì sao người lại muốn em..."
Tiểu thư cự long sững sờ một lúc, vẻ bất mãn và ủy khuất mơ hồ trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc dâng trào, hóa thành sát khí mãnh liệt, chỉ hướng về một cô thôn nữ nhỏ nhắn. Theresa, một người bình thường, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.
"?"
Thành thật mà nói, hành động đột ngột này khiến Willis có chút bối rối.
Thật ra cô không muốn giấu diếm thú cưng nhà mình bất cứ điều gì. Cô chỉ nói là hai người sẽ ở riêng với nhau. Có chút kỳ lạ khi cô chỉ đuổi Sigrid ra ngoài và giữ lại Hiểu Quang. Dù sao thì, cô nhóc này trông hung dữ hơn Sigrid nhiều.
Quan trọng nhất là cô ấy cần tiểu long nương hỗ trợ để theo dõi bên ngoài xem liệu các Dực nhân có đang nghe lén hay làm bất cứ điều gì khác không.
Suy cho cùng, chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ nên cô ấy phải cảnh giác với những người khác.
"Được rồi... đừng làm loạn ở đây nữa."
Sigrid vẫn còn ở bên ngoài. Nếu cô rồng ở lại với Willis quá lâu vào lúc này, sẽ rất phiền phức và sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Sigrid. Bất đắc dĩ, Willis chỉ có thể ho khan hai tiếng và truyền đạt suy nghĩ của mình qua khế ước.
Kiểu giao tiếp bằng suy nghĩ này tiện lợi hơn nhiều so với lời nói. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng miễn là cả hai bên đều hiểu nhau là được.
Quả nhiên, sau khi cảm nhân được suy nghĩ của nhau, vẻ mặt ủy khuất của tiểu long nương cuối cùng cũng dịu xuống. Cô rồng gật đầu, lại trừng mắt nhìn Theresa, khiến cô gái sợ đến mức kém chút nữa đặt mông xuống đất. Sau đó, cô rồng mới hậm hực rời đi, đồng thời đóng cửa lại.
...Sao con bé dạo này càng ngày càng bám dính lấy mình nhỉ? Hình như nó cứ bám theo mình khắp nơi, hiếm khi nào nó về lại không gian nuôi thú cưng.
Xem ra cần phải tìm cơ hội rèn luyện tính tự lập cho Tiểu Quang thôi. Haiz, đúng là đứa trẻ khiến người ta phải bận tâm mà...
Willis đưa tay ra đỡ Theresa, người đang run rẩy và mặt tái mét, rồi niệm một ma pháp tập trung cấp độ thấp lên cô.
“Không sao chứ? Xin lỗi nhé, Tiểu Quang có hơi bướng bỉnh. Đều là lỗi của tôi vì đã nuông chiều cô ấy quá mức. Nhưng cô ấy cũng đã cẩn thận kiềm chế bản thân rồi."
Bằng không, nếu uy áp từ một con cự long trưởng thành thực sự được giải phóng, thì việc một người bình thường như Theresa, thậm chí còn chưa đạt đến cấp 5, sợ đến chết cũng là điều bình thường.
Tất nhiên, Willis sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
"Ha...! Ha...! Tôi, tôi cứ tưởng mình sắp phải chết rồi chứ... Đáng sợ quá. Cái, cái ánh mắt đó, khiến tôi cảm thấy như mình không thở được. Quả đúng là người bên cạnh tiểu thư Willis..."
Tiểu thôn nữ hít hai hơi thật sâu, giống như người sắp chết đuối cuối cùng được kéo lên bờ. Theresa thở hổn hển một lúc lâu trước khi tâm trí dần bình tĩnh lại, khuôn mặt cô ấy vẫn còn tràn đầy nỗi sợ hãi.
Bản thân Đảo Thiên Không này nằm ở độ cao hơn 6.000 mét so với mặt biển, không khí tương đối loãng. Việc một người bình thường như Theresa không thể thở được sau khi bị đe dọa bởi mối uy áp như vậy chưa chắc là cái một ví dụ.
Tuy nhiên, ngoại trừ nỗi sợ hãi không biết sống sót sau thảm họa và sự hoang mang không hiểu sao lại bị nhắm đến. Trên mặt Theresa không hề có chút cảm xúc tiêu cực nào như tức giận hay oán hận. Dường như cô gái này đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, nhưng trái tim vẫn giữ nguyên sự đơn giản ban đầu.
Điều này khiến Willis cảm thấy an tâm.
Vì là hai người duy nhất trong phòng nên cuối cùng họ cũng có thể nói nhiều điều mà không cần ngại ngùng.
Thiếu nữ tóc đen di chuyển đến chiếc giường đơn giản và mềm mại bên cạnh bàn làm việc rồi ngồi xuống. Cô bảo Theresa, người có sắc mặt tái nhợt, ngồi xuống cạnh mình.
Tuy có vẻ hơi sợ hãi, nhưng tiểu thôn nữ vẫn không thể lay chuyển được lời năn nỉ của tiểu thư mục sư và làm theo lời cô ấy. Tuy nhiên, cô gái rõ ràng không dám đến quá gần Willis và cố giữ một khoảng cách nhất định.
Trong trường hợp này, tiểu thư mục sư không hề có ý định ép buộc cô gái. Sau khi bỏ ra một kết giới nhỏ, không thể nhận ra, cô ấy nói với vẻ hơi ngượng ngùng.
"Tôi vẫn phải nói lời xin lỗi. Tôi không ngờ hạt giống đó lại gây ra cho cô nhiều phiền toái đến vậy. Tôi chỉ muốn nó có thể giúp ích cho cô thôi."
"Không, không, không, làm sao tôi có thể trách ngài được!"
Có lẽ không ngờ Willis lại đột nhiên nói như vậy nên Theresa vô cùng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, xua tay vẻ hoảng sợ.
Sau khi bị thiếu nữ mặc áo choàng trắng bất lực kéo ngồi trở lại giường, tiểu thôn nữ nói một cách cay đắng.
"Tôi biết tiểu thư Willis có ý tốt. Một người cao quý và tốt bụng như cô không có lý do hay cần phải hãm hại một người nhỏ bé như tôi, chưa kể cô còn cứu mạng tôi nữa... Chắc hẳn đó là một bảo vật gì đó. Tôi đã không bảo vệ được nó, nên tôi phải xin lỗi vì đã làm mất đồ của cô."
“Cái này....Cô thật đúng là.......”
Mặc dù Willis nghĩ Theresa có lẽ sẽ không oán giận cô vì điều này, nhưng những lời nói đơn giản như ngọc quý và sự tin tưởng thuần khiết này vẫn khiến tiểu thư mục sư cảm thấy không biết nên nói như thế nào về chủ đề tiếp theo.
Đứa trẻ này nghĩ lòng người quá tốt rồi.
"Được rồi, kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta rời đi nhé?"
"Ừm~"