Estini ngả người ra sau, trở lại vẻ mặt lười biếng và thản nhiên trước đó, nhìn hai chị em có vẻ hơi bất an vì bị hai người kia liên tiếp từ chối trả lời, rồi lắc đầu bất lực.
"Được rồi, trẫm đã nói rồi, đây chỉ là buổi trò chuyện tùy tiện thôi. Ai cũng có nguyện vọng riêng. Nhưng các ngươi lại không muốn tham gia... để trẫm đoán nhé, có phải vì cô gái tên Willis đó không?"
Leila ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh trong vắt của Vũ Hoàng, đôi mắt dường như không chứa đựng sức mạnh áp bức nào nhưng lại khiến người ta vô thức muốn thần phục, rồi cắn răng trả lời.
"Vâng, thưa Bệ hạ. Đại nhân Willis đã cứu mạng chúng thần, cũng là người mà chúng thần ngưỡng mộ và kính mến nhất. Em gái thần và thần đã quyết định sẽ dốc hết một đời đuổi theo cô ấy. Trừ khi, trừ khi đại nhân Willis chủ động yêu cầu, nếu không chúng thần sẽ không thể tuân lệnh ngài được..."
Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, bầu không khí trong toàn bộ Vũ Hoàng cung, bao gồm cả [Hoàng gia Vũ vệ] xếp hàng hai bên, đều lập tức trở nên im lặng.
Cho dù Vũ Hoàng có dễ nói chuyện, thì lời nói của Leila chắc chắn đã hoàn toàn phủ nhận phẩm giá Hoàng giả của ngài. Nói có chút khó nghe thì nghĩa là, cô ấy cho rằng Vũ Hoàng Estini không bằng Willis.
(Hoàng giả = người nắm ngai vàng hiện tại)
Điều này cực kỳ bất kính. Từ trước đến nay, Estini luôn được coi là tồn tại chí cao vô thượng trong lòng các Hoàng gia Vũ vệ nên đương nhiên các Vũ vệ sẽ không cho hai chị em nhìn sắc mặt tốt.
Điều duy nhất không thay đổi là lão già Ngân Dực đứng cạnh Vũ Hoàng, đối diện với hầu gái Tiểu Mặc - ông vẫn trông buồn ngủ và không hề lay chuyển.
Tất nhiên, còn có cả bản thân Vũ Hoàng Estini nữa, người có tấm lòng vừa rộng lượng vừa đủ sâu.
"Thật sao? Không ngờ các ngươi lại coi trọng cô gái đó đến vậy. Nghe nói thực lực của cô ấy cũng rất mạnh trẫm cũng rất muốn gặp cô ấy một lần nha..."
Đúng lúc này, Edwina, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
"Bệ hạ, thần có một lời khuyên. Có thể nghe có chút không xuôi tai. Ngài có muốn nghe không?"
Estini hơi quay đầu lại, liếc nhìn nữ thánh kỵ sĩ xinh đẹp, mặc áo giáp nặng nề, mái tóc vàng óng như pha lê hoàn mỹ.
“Cứ nói đừng ngại.”
"Tốt."
Edwina cũng không khách khí mà nói nói thẳng không kiêng kỵ.
"Liên quan đến chuyện của tiểu thư Willis, ngài có thể nghe ngóng xem cô ấy sẵn lòng chia sẻ những gì, nhưng tốt nhất là ngài đừng đào sâu thêm. Có lẽ chính nữ đại nhân tốt bụng đó sẽ mỉm cười tha thứ cho ngài, nhưng có một số tồn tại xung quanh cô ấy cũng không dễ nói chuyện."
"Hả?"
Hoàng giả cao quý nhướng mày, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt lần đầu tiên trở nên sống động.
"Hai người các ngươi cố tình khơi gợi trí tò mò của trẫm sao? Ngoại trừ các vị thần linh toàn năng ra, còn có thứ gì trên đời này mà trẫm không dám trêu chọc nổi không?"
thăm dò
Nghe được sự thăm dò trong lời nói của Vũ Hoàng, lần này Edwina không mắc lừa nữa mà chỉ mỉm cười nhẹ.
"Đó là tất cả những gì thần muốn nói. Thần chỉ hy vọng ngài có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn."
“A.....”
Với một tiếng khịt mũi mơ hồ, Estini dựa lưng vào ngai vàng và vẫy tay như muốn đuổi ai đó đi.
“Các ngươi có thể đi về. Nếu có chuyện gì xảy ra, trẫm sẽ cử một sứ giả khác đến sứ quán để gọi các ngươi. Nhân tiện, trẫm hy vọng ngươi, bao gồm cả tiểu thư Willis, có thể tham dự tiệc sinh nhật vào tuần tới. Các ngươi sẽ không thể từ chối một yêu cầu nhỏ như vậy, đúng không?"
Biểu cảm của Leila hơi thay đổi, cô nhanh chóng kéo em gái mình gật đầu.
"Đây là vinh dự của chúng thần. Leila cũng sẽ chuyển lời này đến đại nhân Willis. Thưa Bệ hạ, chúng thần xin được cáo lui trước."
Estini gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ nâng lấy đôi má mịn màng, nhắm mắt lại và suy nghĩ, như thể đã ngủ thiếp đi.
Edwina và hai người kia quay người rời đi. Một loạt tiếng "cạch" vang lên, cửa chính tiền sảnh của Vũ Hoàng cung dần đóng lại. Ánh sáng trong đại sảnh rộng lớn trở nên mờ nhạt rõ rệt.
Vũ Hoàng im lặng hồi lâu, giống như một pho tượng điêu khắc.
Người hầu gái Tiểu Mặc và lão già Ngân Dực phía sau cô ấy, cũng như các [Hoàng gia Vũ vệ] trong sảnh, họ vẫn đứng đó, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Estini đột nhiên mở mắt ra, sự dịu dàng và thản nhiên đó biến thành tiếng quát như sấm!
“Ra tay!”
Lão già Ngân Dực đập mạnh cây trượng xuống đất, những hoa văn ma pháp lớn và phức tạp lập tức hiện ra từ các bức tường, mái vòm và mọi thạch trụ màu ngọc trắng trong đại sảnh, đã biến thành một tấm lưới đầy màu sắc bao phủ toàn bộ không gian!
Giọng nói già nua kích hoạt các mạch ma pháp.
“Đại trận, Mở!”
Một vòng tròn ma pháp trận khổng lồ bao phủ toàn bộ tiền sảnh hiện ra từ mặt đất, ánh sáng vô hình lan tỏa ra ngoài, không hề có chút sai sót nào, quét sạch toàn bộ không gian. Ngay sau đó, một bóng người màu bạc mờ nhạt hiện ra ở một góc.
"Ở đằng kia! Hoàng gia Vũ vệ, bắt tên thích khách đó lại!"
Người hầu gái Tiểu Mặc lập tức mở ra một đôi cánh lông vũ màu trắng, hai con dao găm sắc bén hoàn toàn không phù hợp với phong cách chiến đấu của Dực nhân từ dưới váy nhảy vào tay cô một cách linh hoạt, lao về phía tên trộm không có chỗ trốn.
Ít nhất có ba mươi bóng người màu trắng bám sát phía sau, từ mọi hướng bay lên không trung, bao vây bóng người màu bạc lộ ra từ vòng tròn ma pháp trận, tạo thành một tấm lưới từ thương không thể xuyên thủng!
Tên trộm dường như nhận ra mình đã bị bại lộ, miệng tên đó thốt lên một tiếng "Ồ!" như thể đang tỏ vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, điều khiến Vũ Hoàng Estini đang lạnh lùng quan sát kia ngạc nhiên chính là, nghe giọng nói của hắn, tên thích khách kia thực ra là một cô gái rất trẻ, nhưng giọng điệu lại có chút mơ hồ, có lẽ bị thứ gì đó che giấu.
Tiêu Mặc không quan tâm tên kia là nam hay nữ. Bất cứ ai dám tự ý xâm phạm cung Vũ Hoàng, nhất là dám nhìn lén ngự giá của bệ hạ, đều là tội không thể tha thứ. Cho dù có đem hắn trực tiếp giết ở đây, cũng là hợp pháp và hợp lý.
Vì thế, cô ấy không hề có chút nào thủ hạ lưu tình.
Mặc dù cô dùng vũ khí như dao găm, nhưng là một Dực nhân, hoặc có lẽ là một cao thủ cấp Huyền Thoại của một trong [Tứ Dực]. Cô nàng đương nhiên sẽ không lợi dụng điểm yếu của mình để công kích điểm mạnh của kẻ địch, hay cận chiến với kẻ địch. Chiến thuật này hoàn toàn không phù hợp với đặc tính linh hoạt và cơ động của Dực nhân.
Tiêu Mặc ném hai con dao găm trong tay về phía bóng người được vòng tròn ma pháp trận làm lộ ra nhanh như chớp.
Là một thị nữ bên cạnh bệ hạ, hầu hạ ngài trong mọi mặt sinh hoạt, Tiểu Mặc đương nhiên phải tránh sử dụng những vũ khí khó mang vác như trường thương, cung tên, vì chúng không đủ tao nhã, không đủ đẹp đẽ. Cho nên cô nàng cố ý chọn những con dao găm ngắn này, bình thường có thể giấu đi, vào thời khắc mấu chốt có thể rút ra ngay lập tức.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Tiêu Mặc là một [Thần Quyến giả], năng lực của cô ta rất kỳ quái, chính là, bất cứ thứ gì cô ta ném ra đều chắc chắn trúng mục tiêu đã chọn ở khoảng cách xa.
Không có khả năng tránh thoát.
Đặc điểm này cũng mang lại cho Tiểu Mặc lợi thế trong nhiều trận chiến đầu tiên, thường khiến kẻ địch trở tay không kịp.
Nhưng lần này, tên sát thủ dường như bị sự thay đổi đột ngột làm cho choáng váng. Hắn không tránh, cũng không né, cứ thế để hai lưỡi dao sắc nhọn bay về phía mình đâm thẳng vào chỗ hiểm?
Này, này, đó là một đòn tấn công toàn lực tời từ cấp Huyền Thoại, sao ngươi có thể kiêu ngạo như vậy...
Keng!
Trước khi ý nghĩ đó kịp lóe lên trong đầu, người hầu gái đã nhìn thấy hai con dao găm đột nhiên dừng lại giữa không trung như thể chúng đã đâm vào thứ gì đó cứng, thậm chí còn vỡ thành nhiều mảnh và rơi xuống đất, biến thành những hạt bụi vô dụng.
"Cái gì!?"
Cùng lúc đó, hàng chục cây trường thương nối tiếp nhau cũng đâm thẳng vào bóng người màu bạc đang cố gắng chạy trốn!
đủ sâu là cách nói tránh của từ “xảo quyệt/gian trá”