Đôi chân ngọc trắng muốt của Hiểu Quang dài hơn một chút so với tiểu thư mục sư, nhưng điều này chỉ là do tỷ lệ cơ thể của Willis thực sự nhỏ nhắn xinh xắn. Đôi chân của tiểu long nương nhỏ như gót sen chỉ cần một tay nắm lấy, toát lên vẻ đẹp chuẩn mực, tinh tế của thiếu nữ.
Tuy nhiên, có lẽ vì đã quen đi chân trần nên tư thế của tiểu thư cự long khi đột nhiên đi đôi giày cao gót thủy tinh bất tiện này rõ ràng có chút kỳ lạ.
Có vẻ như cô ấy sẽ phải mất một thời gian để thích nghi.
"Được rồi, được rồi, sẽ xong sớm thôi. Ừm, Tiểu Quang nhà ta trông thật dễ thương trong bộ đồ này. Em cảm thấy sao?"
Tiểu long nương mặc một bộ trang phục lộng lẫy, bước về phía chủ nhân với vẻ hơi ngượng ngùng. Quả nhiên, cô rồng liếm cơ thể thiếu nữ tóc đen bằng ánh mắt ướt át, rồi gật đầu với khuôn mặt hơi ửng hồng.
"Vẫn không tệ, chỉ cần có thể mặc trang phục giống chủ nhân là được."
"Haha, đây không phải là một bộ đồ. Nếu phải nói thì nó giống đồ đôi hơn, nhưng trang phục cùng giới... kiểu như bạn thân ấy? À, đại loại là vậy."
"Đồ, đồ đôi...?"
Đột nhiên, khuôn mặt thanh tú của tiểu long nương ửng đỏ, nhưng được che phủ bởi lớp trang điểm nhẹ, không quá lộ liễu. Nhờ Leila và Renee giúp đỡ, Willis đã chỉnh lại được kiểu tóc xong rồi đứng dậy.
Cô ấy không có kiểu tóc đặc biệt cầu kỳ nào, nhưng cô ấy chỉ cắt tỉa nhẹ mái tóc đen dài thường xõa xuống như thác nước của mình và thêm một vài phụ kiện trang sức trên tóc để tăng thêm vẻ ngoài.
Tất cả những việc này đều do hai chị em lo liệu. Dù sao thì Willis cũng chỉ mới là một cô gái hơn một năm thôi, cô ấy hiếm khi quan tâm đến ngoại hình nên cô chẳng biết gì về chuyện này cả.
Tiểu thư mục sư liếc nhìn hai chị em dực nhân đang nhanh chóng thu dọn dụng cụ sau khi hoàn thành công việc. Hai người họ... ngày càng giống như những hầu gái riêng của Willis. Một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày quả thực đã trở nên thuận tiện hơn rất nhiều kể từ khi Leila và Renee gia nhập nhóm của họ.
Willis đã nghe hết những gì họ nói với Vũ Hoàng. Tuy ý định ban đầu của cô ấy là để hai chị em này ở lại Vương quốc Thiên Thanh sau lần này, nhưng nếu...
Thôi bỏ đi, hãy xem tình hình diễn biến thế nào rồi lại nói sau.
Dù sao đi nữa, Willis hiện tại vẫn chưa có kế hoạch rời đi.
"Được rồi, đi thôi."
Địa điểm tổ chức tiệc mừng sinh nhật của Vũ Hoàng là ở sảnh chính của [Phi Dực chi đình], khách sạn lớn nhất và sang trọng nhất trong [Khu Chiêu đã]. Nghe nói đây là chuỗi khách sạn siêu cấp toàn quốc với ít nhất một nghìn chi nhánh.
(Phi Dực chi đình = Đình viện/Khu vườn của phi dực)
Mặc dù không công khai, nhưng Willis đã nhận được thông tin tình báo tới từ Philena từ lâu, đã biết rằng [Phi Dực chi đình] này thực chất được tài trợ và xây dựng bởi [Đôi cánh của Tự do], và ông trùm lớn nhất đứng sau bức màn đó là Vũ Hoàng Estini.
Có thể nói ở đây chính là sân nhà của bọn họ.
Ngoài ra, tổng cộng có năm người, bao gồm Edwina, Willis và những người khác, không tham dự tiệc chiêu đãi với các thành viên Liên hiệp Vương quốc do Philena đại diện, nhưng họ tới tham dự với tư cách là khách mời đặc biệt của Vũ Hoàng.
Có lẽ có rất nhiều nhân sự liên quan từ khắp nơi trên thế giới và nhiều thế lực khác nhau ở đó. Willis lại không muốn bị gắn mác "Liên hiệp Vương quốc Nhân loại" trước, vì điều đó sẽ gây ra một số rắc rối không đáng có cho những chuyến đi sau này của cô.
Cũng giống như Liên hiệp Vương quốc Nhân loại luôn đi loại trừ các dị tộc, nhiều chủng tộc thông minh khác và thậm chí nhiều quốc gia trên thế giới cũng không có ấn tượng tốt về đất nước bài ngoại đến mức có thể nói là cực đoan này.
Đường phố trở nên nhộn nhịp, có lẽ là vì Vũ Hoàng đang tổ chức yến tiệc ở đây. [Khu Chiêu đãi] vốn ít khi có Dực nhân hay lui tới, cũng xuất hiện không ít gương mặt mới. Binh sĩ Hồng vũ đã vũ trang đầy đủ canh gác nghiêm ngặt tất cả các ngã tư, cảnh giác cao độ với bất kỳ tên tội phạm nào có thể gây rối trong khoảng thời gian này.
Mặc dù năm người đều mặc trang phục lộng lẫy, quý phái, đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng dọc đường đi vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý. Tuy nhiên, vì đi cùng họ là Leila và Renee, hai Bạch vũ Dực nhân trông khá giống với quý tộc loài người, nên chẳng ai dám lại gần bắt chuyện.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, năm cô gái đã đến lối vào [Phi Dực chi đình].
Dực nhân có thói quen sống ở những nơi cao. Trong suy nghĩ của họ, số tầng và chiều cao của nơi ở dường như đại diện cho địa vị xã hội của họ.
Giống như [Thiên Không Thần Miếu] dành riêng cho các vị thần, đây chắc chắn là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ Thành Thiên Không và Đảo Thiên Không.
Mà [Phi Dực chi đình] cũng không thể thoát khỏi xu hướng này.
Tòa kiến trúc khổng lồ này cao chín mươi chín tầng và trông giống như một chiếc bánh hamburger khổng lồ được xếp chồng lên nhau từng lớp.
Bởi vì Vũ Hoàng đã đặt chỗ toàn bộ nơi này, nên hôm nay chỉ có tầng cao nhất của [Phi Dực chi đình] là mở cửa cho người ngoài. Tuy rằng tất cả các tầng đều đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ của đèn ma pháp, nhưng tất cả các lối vào đều đóng kín.
Ồ, nói thế này có chút kỳ quái, nhưng như đã nói từ trước, lối vào các tòa nhà trong đất nước của các Dực nhân không phải được xây từ dưới lên. Dù có cao đến đâu, cư dân địa phương vẫn có khả năng bay cũng có thể tìm thấy lối vào ngay giữa không trung.
Tuy nhiên, xét đến việc lần này có rất nhiều khách nước ngoài được mời, [Phi Dực chi đình] đã đóng các lối vào và lối ra trên không và áp dụng các phương pháp thông thường của các sinh vật sống trên mặt đất.
Bởi vì Vũ Hoàng đích thân có mặt tại yến tiệc sinh nhật long trọng, cửa chính của khách sạn đã đầy ắp thủ vệ binh Dực nhân. Nhìn thoáng qua, bọn họ cơ bản là những thiếu nữ Bạch vũ mặc áo giáp, cùng một vài nam tử tuấn tú, chỉ dựa vào vóc dáng thì khó mà đoán được đó là nam nhân.
An ninh của bữa tối này có lẽ được đảm nhiệm hoàn toàn bởi [Đôi cánh của Tự do] và [Hoàng gia Vũ vệ].
Nữ đội trưởng của đội Bạch vũ đang gác cổng không quen biết Willis, nhưng khi nhìn thấy thiệp mời cô đưa và hai chị em Bạch vũ xinh đẹp phía sau cô cũng mặc trang phục trang trọng, cô liếc nhìn nhóm người và ngay lập tức dường như hiểu ra điều gì đó và mỉm cười ấm áp.
"Đúng là ngài rồi. Đại nhân Sigrid đã nhắc đến vài người trong số các ngài với tôi. Mời vào. Sẽ có chuyên gia cung cấp chỉ dẫn."
"Được rồi, cảm ơn cô."
Sau khi đáp lại thái độ thân thiện của đối phương bằng một nụ cười, Willis bước qua cổng và bước vào lối vào chính của [Phi Dực chi đình].
Quả nhiên, đúng như lời nữ đội trưởng nói, hai bên hành lang đã có mấy cô hầu bàn mặc đồng phục giống hệt của Phòng đấu giá Thấm Hương nhưng kiểu dáng khác nhau, tất cả đều là Bạch vũ .
"Chào mừng ngài đến! Xin mời bước vào trận pháp dịch chuyển ở cuối hành lang. Chúng tôi sẽ đưa ngài thẳng đến địa điểm tổ chức tiệc tối."
Giọng nói của các thiếu nữ vang lên trong trẻo như chuông bạc, dường như đều đã qua đào tạo chuyên nghiệp về lễ tân. Nụ cười của họ trong trẻo tự nhiên, cử chỉ hòa hợp hoàn hảo, trông rất dễ chịu, khiến người khác có thiện cảm với họ.
Tuy nhiên, Willis không dịch chuyển tức thời như họ yêu cầu, mà đột nhiên nhướng mày, mỉm cười nhìn về hướng một bóng người.
"Này, đây không phải Dolina sao? Một đại công thần trên đảo Omo, sao lại được phân công ra đón khách ở cửa thế này?"
"Hả?"
Một thiếu nữ dễ thương nào đó, không giấu được vẻ trí thức nhưng hơi ngốc của mình ngay cả khi mặc bộ đồng phục lễ tân khá gợi cảm, sững sờ trong giây lát. Nụ cười tự nhiên của cô đột nhiên đóng băng trên môi.
“W….WWWWillis!!??”
Hiển nhiên, đối phương vừa mới nhận ra vị mục sư đã cứu mạng mình này. Tiểu thư mục sư rất đáng tin cậy vào thời khắc quan trọng, nhưng bình thường lại có chút xấu xa.