Mãn cấp xuyên không tại sao tôi lại thành tiểu thư mục sư chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

6 18

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

132 711

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

56 638

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

50 427

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

199 3715

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

173 4809

Tập 03 Vực sâu bi thảm và Bạch vũ cứu rỗi - Chương 115: Hương hoa của lần gặp gỡ bất ngờ

Tiểu thư mục sư có vẻ hơi ngạc nhiên.

Mặc dù cô ấy hơi bị phân tâm bởi cảm xúc dâng trào vừa rồi và không có duy trì cảnh giác và quan sát, nhưng ngay cả với khả năng nhận thức của cỗ cơ thể Thần tộc cấp 110 này, người bình thường cũng sẽ bị phát hiện trước khi họ đến gần cô ấy trong phạm vi vài mét.

Làm sao cô có thể không nhận ra khi cô gái này tiến lại gần?

Nếu không sở hữu một số đạo cụ ẩn giấu cấp cao thì người này rất mạnh, ít nhất là vượt xa tầm với của Thiên Không và Huyền Thoại.

Willis nhìn lại người kia.

Giống như tiểu thư mục sư, cô ấy dựa vai trên lan can cạnh cửa sổ hành lang, đôi cánh trắng muốt xếp lại phía sau. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh da trời, không hẳn là loại váy lễ phục, mà là một chiếc váy rất nhẹ nhàng và giản dị. Dáng người cô ấy không mập cũng không gầy, ngay cả đường cong trước ngực và bờ mông hơi nhô lên, tạo nên một tổng thể làm cho người ta thấy vô cùng cân xứng và tự nhiên.

Tuy chỉ nhìn được ở góc nghiêng, nhưng chỉ cần nhìn làn da mịn màng như da em bé, cũng có thể đoán được cô ấy là một mỹ nhân cực kỳ cao quý. Khí chất thuần khiết tự nhiên ấy, cộng thêm hương thơm thoang thoảng từ cô gái tỏa ra, khiến người ta liên tưởng đến một bông băng sen tuyết giá cao quý, hoàn mỹ hoặc giống như một chú chim tuyết trắng bay lượn trên bầu trời.

"Có chuyện gì vậy? Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm cô sợ à? Tôi xin lỗi... vì tôi không thường xuyên nói chuyện với mọi người, nên có thể..."

Cô gái quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo như bầu trời xanh biếc chạm phải đôi mắt xanh bạc tuyệt đẹp của tiểu thư mục sư. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy cúi đầu xin lỗi.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, cô ấy có thể sẽ bỏ đi.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu. Không chút do dự, Willis liền nắm bắt cơ hội này và gửi một tín hiệu thân thiện đến cô gái bí ẩn đang bị thu hút bởi một bài thơ cổ xưa không thuộc về thế giới này.

"Không sao đâu, tôi không bận tâm. Những gì tôi vừa nói chỉ là... một bài thơ nào đó của quê tôi mà thôi. Nơi đó xa xôi lắm, nên việc cô không biết cũng là bình thường thôi."

"Vậy sao? Thú vị thật. Không có giai điệu, nhưng nghe như đang hát. Không ngờ lần này lại gặp được chuyện mới lạ độc đáo như vậy. Thế giới này quả thực rất rộng lớn."

Cô gái không nghi ngờ gì cả và tiếp tục khen ngợi Willis mà không hỏi tên cô hay giới thiệu bản thân.

Nói xong, cô gái chớp đôi mắt không chút ác ý hay tạp chất, nhìn thiếu nữ tóc đen bên cạnh, trông có vẻ hơi tò mò.

"Em... rất đặc biệt. Đây là lần đầu tiên chị gặp một người hoàn toàn không thể hiểu nổi. Ngay cả người kia lúc đó... Tiểu muội muội, em không phải là con người, phải không?"

Tiểu, tiểu muội muội? 

Tiểu thư mục sư tiểu thư nhịn không được khóe miệng co giật mấy lần.

Cô thừa nhận rằng cơ thể cô trông nhỏ nhắn, thoạt nhìn có thể dễ dàng bị nhầm là trẻ vị thành niên. Ngay cả Frederica cũng đã hỏi cô ấy xem cô ấy có thể uống rượu được không...

Nhưng cái tên này, cô nàng trước mặt mình, rõ ràng là không to lớn đến thế, như vậy được chứ!?

Được thôi, có thể cô ta trông “lớn tuổi” hơn ở một số chỗ, nhưng Willis hoàn toàn không thể chịu được việc bị một cô bé trông chỉ mới hai mươi tuổi gọi là "em gái"!

"...Cứ gọi tôi là Willis. Như cô đã đoán, tôi không phải là con người. Nhưng trước khi tôi đi sâu vào vấn đề này, thưa tiểu thư bí ẩn, ít nhất cô có thể tiết lộ tên của mình cho tôi được không? Cô không thể cứ gọi tôi là [Cô] hay [Này] mãi được, đúng không?"

Đối mặt với câu hỏi có phần hơi cay cú của tiểu thư mục sư vì tâm trạng yếu đuối, cô gái không hề tức giận mà chỉ tỏ ra ngượng ngùng và có chút xấu hổ.

"Xin lỗi, vì lý do nào đó, tôi không thể cho cô biết tên mình. Nếu không phiền, cô có thể gọi tôi là Tella."

“Tella?”

"Đúng vậy, là Tella. Ở nước chúng tôi có một loài hoa cũng được gọi như vậy. Vậy nên chúng ta đã trao đổi tên. Giờ thì, Willis, em có thể cho chị biết em thuộc chủng tộc nào không?"

Nhìn thấy cô gái tự xưng là Tella vẫn không ngừng đặt câu hỏi, Willis đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ trong đầu, nên cô thản nhiên quay đầu lại và chỉ vào vầng Tam Nguyệt thánh khiết trên bầu trời.

"Được rồi, được rồi, ta là Thần tộc. Cô hài lòng với câu trả lời này chứ?"

"Hả?"

Cô luôn cảm thấy phản ứng của đối phương còn bình tĩnh hơn dự kiến. Sau tiếng kêu ngạc nhiên ban đầu, cô ta nhanh chóng cười khúc khích, rõ ràng chỉ coi lời nói vừa nãy của Willis là lời trêu đùa.

Tiểu thư mục sư có chút bất đắc dĩ.

"Này, cô muốn hỏi lại lần nữa, nhưng tôi có nói ra thì cô cũng không tin đây, nên tôi lười trả lời đi."

Tella che khóe môi ẩm ướt và mềm mại của mình, trông như đang cố gắng kìm nén cơn buồn cười, nhưng cô ấy dường như không cười Willis, mà chỉ đơn giản là thấy những lời vừa rồi rất buồn cười thôi.

"Được rồi, được rồi, vậy tiểu thư tiểu thần minh từ nước ngoài đến đây, ngài có lời khuyên gì cho chúng tôi khi đến nơi đây không? Ngài có muốn phát triển giáo phái và tín đồ ở đây không? Để tôi nói rõ trước, đã có người đến trước rồi nha~"

"Vậy tại sao cô lại phải thêm một từ ‘tiểu’..."

Vì đối phương có vẻ không tin chút nào, Willis dứt khoát đem mục đích của mình sửa đổi một chút, thành: "Đến để thăm vị Thần của Bầu trời và Tự do, người mà cô ấy đã lâu không chào hỏi", rồi nói thẳng với Tella.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên muốn làm như vậy, nhưng cô cảm thấy cô gái tên Tella không rõ thân phận này khá thú vị.

Ngay khi Tella tỏ ra rất hứng thú với cô, Willis cũng khá lo lắng về việc cô gái bí ẩn với bộ lông trắng đột nhiên xuất hiện này là ai. Có thể coi đây là một loại thăm dò nào đó.

Tuy nhiên, sau khi nghe "Mục đích của tiểu thư tiểu thần minh", Tella liền bật cười.

“Ha ha ha ha ~”

"Cô đang cười cái gì vậy?"

Willis hơi bối rối. Dù cô ấy có thực sự nghĩ mình đang nói nhảm thì người trước mặt cũng sẽ không phản ứng dữ dội như vậy. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ nghĩ cô gái này rất vỗ lễ hoặc họ trực tiếp xấu hổ phẩy tay áo bỏ đi.

Tiếng cười vui vẻ kéo dài rất lâu. Cuối cùng Tella dừng lại, vuốt ve đầu thiếu nữ tóc đen như dỗ dành một đứa trẻ. Hương thơm nhẹ nhàng nhưng không thể bỏ qua của cơ thể phả vào mặt cô, khiến tiểu thư mục sư sững sờ tại chỗ.

“Tiểu Willis, chị không biết em là ai. Em không muốn nói cho chị biết, chị cũng không ép. Nhưng nếu em muốn đến Thành Thiên Không chỉ để tìm kiếm dấu vết của vị Thần mà em sùng bái, thì chị khuyên em nên từ bỏ đi."

"Hửm? Tại sao?"

Willis, người đang xấu hổ và khó chịu vì hành động đột ngột của đối phương, và hơi choáng váng vì mùi hương quen thuộc, lại cau mày và ngay lập tức thoát khỏi trạng thái trước đó.

Tên Tella này quả thực biết điều gì đó, Bạch vũ... Cô ta là một thành viên cấp cao từ [Đôi cánh của tự do] sao?

Tuy nhiên, khi nói đến vấn đề chính, đối phương lại lắc đầu tiếc nuối.

"Xin lỗi, chị chỉ có thể nói đến vậy thôi. Chị biết Tiểu Willis này chắc hẳn đang che giấu rất nhiều bí mật và cũng rất đặc biệt. Nếu em thực sự quyết tâm tìm kiếm các vị thần, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai, nhưng tiếc là, tối nay chị chỉ nói đến đây thôi."

"Đi ngay bây giờ à?"

Tiểu thư mục sư quay đầu né tránh bàn tay bồn chồn đang muốn vuốt ve đầu mình của Tella. Đối diện với vẻ mặt tiếc nuối của đối phương, cô suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu.

"Lần sau đừng thêm chữ [Tiểu] trước tên tôi nữa, cảm ơn."

Không có tiếng trả lời, Willis nhìn về phía ngọn tháp xa xa đang chìm trong mây. Khi cô quay lại, cô gái đó đã biến mất khỏi nơi này, chỉ còn lại một mùi hương thoang thoảng.

"Ồ, giờ mình nhớ ra rồi."

Đây chính là mùi hương của hoa ở Thấm Hương Cư.

Đổi xưng hô vì cô gái này coi Willis như 1 cô nhóc mới lớn phát âm gần giống là Tila hoặc Tira = Đế Lạp = 蒂拉