Mãn cấp xuyên không tại sao tôi lại thành tiểu thư mục sư chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

6 18

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

132 711

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

56 638

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

50 427

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

199 3715

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

173 4809

Tập 03 Vực sâu bi thảm và Bạch vũ cứu rỗi - Chương 94: Một giấc mộng dài

Đêm đến, Willis ngồi một mình ở chiếc bàn trong phòng, nhìn lên trần nhà trống rỗng trong trạng thái choáng váng.

Dĩ nhiên, cô không có lý do gì để từ chối lời mời của Sigrid. Dù là vì trách nhiệm với Theresa, người xui xẻo bị liên lụy một cách khó hiểu, hay vì thông tin mà Theresa có được, bà mục sư cũng không thể ngồi yên.

Mặc dù không rõ tại sao Sigrid hoặc Đôi cánh của Tự do lại phản ứng mạnh mẽ với hạt giống như vậy, nhưng chắc chắn điều này có liên quan đến sự mâu thuẫn giữa hai vị thần.

Thành thật mà nói, Willis hiện đã có một ý tưởng chung chung về toàn bộ câu chuyện. Cái cô ấy thiếu chính là chìa khóa mấu chốt để giải thích.

Có thể đó là Minerva, Thần của Bầu trời, hoặc một thứ gì đó mà cô ấy vẫn chưa thể xác nhận được thân phận thực sự của nó.

Hoặc có thể là…

Willis cúi đầu và liếc nhìn bức tượng đá nhỏ trên bàn.

Sau đêm đó, bức tượng đá nhỏ này không bao giờ phát ra ánh sáng nữa, và ý chí bên trong nó đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Willis đã ở bên Siflin một thời gian. Tuy có thể cô ấy đang che giấu điều gì đó, nhưng bản tính của cô ấy không hề xấu. Thậm chí có thể nói cô ấy khá giỏi trong việc am hiểu người khác nói gì và là một người rất dịu dàng.

Nói cách khác, vị thần này không phải là xấu.

Văn tự khắc trong linh thất trên đảo Omo đã được tiểu thư mục sư ghi nhớ kỹ càng, nhưng cô ấy vẫn hơi bối rối. Nó có nghĩa là gì khi thế giới mang đến ác ý? Tại sao Sif lại được miêu tả là ác ma của Vực sâu?

“Haiz…”

Thiếu nữ thở dài một hơi, cô rồng tóc vàng nằm trên giường mở mắt ra đúng lúc và phát ra âm thanh hơi lo lắng.

"Chủ nhân, người có sao không? Sắc mặt người không được tốt lắm. Sao người không đi ngủ sớm đi?"

Willis quay lại, mỉm cười nhẹ và vẫy tay.

"Đừng lo lắng, em không biết thể lực của ta sao? Ta chỉ đang có chút chuyện phải suy nghĩ thôi. À mà, ta cũng hơi lo cho cô bé nhà quê tên Theresa kia. Lần này chúng ta thực sự làm cô ta khổ quá rồi."

Tiểu thư cự long, người chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai ngoại trừ chủ nhân của mình và một vài người khác, đứng dậy và ngồi đối diện với Willis trong tư thế giống như con vịt, chọc vào giường bằng đầu chiếc đuôi trắng mềm mại của mình.

Hiện tại, cô ấy không mặc bộ đồ cơ bản mà Willis mặc cho trong game, mà là một chiếc váy ngủ liền mảnh màu trắng nhạt được may tại thế giới này. Đôi bắp chân trắng nõn và đôi chân trần lộ ra, kết hợp với khe ngực không che giấu và vóc dáng thon thả với tỷ lệ vàng, trông cô rồng vô cùng quyến rũ.

Mặc dù bản thân tiểu thư mục sư không thích mặc quần áo lòe loẹt, xinh đẹp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy cũng có thái độ như vậy đối với thú cưng của mình.

Hơn nữa, bản thân Hiểu Quang cũng không hề thua kém Willis. Tiểu long nương là mỹ nhân hàng đầu với khí chất hoàn toàn khác biệt nữ mục sư, hay còn gọi là móc treo quần áo của cô ấy.

Lúc đầu, vì bị một Nữ vương bệ hạ nào đó ép buộc phải thay đổi trang phục nên tiểu thư mục sư đã thức tỉnh một số thói quen kỳ lạ và tự nhiên cũng mặc bộ đồ này cho tiểu long nương. 

Nhưng điểm bất đồng chính là Tiểu Quang không hề phản kháng mà ngược lại còn rất thích thú.

Trên đường đi từ Thành Dũng Khí đến đây, khi đi qua những nơi thích hợp, Willis còn mua cho Hiểu Quang rất nhiều quần áo và váy đẹp.

Nhưng vì thói quen kỳ lạ của cự long, Hiểu Quang dường như rất ghét đồ lót, cô ấy lại thích “chân không” hơn. Dù tiểu thư mục sư có nhắc nhở thế nào, cô rồng vẫn không chịu thay đổi, cũng giống như bây giờ vậy.

Sau khi cố ý hoặc vô tình duỗi người ra và thể hiện sự quyến rũ của mình với thiếu nữ tóc đen, tiểu long nương, người muốn dùng điều này để xoa dịu tâm trạng của chủ nhân, đã nói một cách thờ ơ.

"Em nghĩ không sao đâu. Chúng ta là người đã cứu cô gái ấy khỏi tay kẻ thù, nên mạng sống của cô ấy đương nhiên thuộc về chủ nhân. Theresa kia đã không biết điều, từ chối người, nên cô ta đáng phải chịu khổ một chút. Nếu cô ấy chấp nhận lời mời của chủ nhân, thì bây giờ đã không phải chịu nhiều phiền phức như vậy."

Thiếu nữ tóc đen có lẽ không hiểu ý tứ trong hành động của tiểu thư cự long, trông cô rồng giống như một con khổng tước đang xòe đuôi. Cô ấy chỉ rời mắt khỏi cặp bánh bao trắng nõn nà gần như lộ ra ngoài, rồi lại lắc đầu bất lực.

"Nói như thế đã không tệ rồi, nhưng chúng ta là những sinh vật có tình cảm, chúng ta không thể và không nên lúc nào cũng suy nghĩ hoàn toàn theo lý trí."

"Điều đó có nghĩa là gì? Lý trí có phải là xấu không?"

Tiểu thư mục sư đã làm một cử chỉ thủ thế và giải thích một cách kiên nhẫn.

"Giống như em vậy, liệu em có trở nên giận dữ và không kìm được cảm xúc vì những công kích rõ ràng không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ta không?"

"Mặc dù về mặt lý trí, ta biết mình không làm gì sai và không nợ Theresa bất kỳ điều gì. Nhưng sau khi biết cô ấy đã liều mạng để giữ bí mật của ta ngay cả trong tình cảnh này, ta không khỏi tự hỏi nếu ta cẩn thận hơn, liệu có thể tránh chuyện này xảy ra được không?"

Thành thật mà nói, Willis đôi khi ghen tị với khả năng dự đoán tương lai của Mona. Dù nó không có mấy tác dụng với những sinh vật cấp cao, nhưng vẫn rất đáng gờm rồi.

"Chuyện đó thì không giống nhau. Một con người hèn mọn và yếu đuối như cô ta làm sao có thể so sánh với chủ nhân được?"

Nhìn vẻ mặt tự cho mình là đúng của tiểu long nương, Willis hiểu rằng không có mấy ý nghĩa thực tế gì khi thảo luận những điều này với cô rồng.

Suy cho cùng, Hiểu Quang là một con rồng khổng lồ, coi thường hầu hết các sinh vật khác, cô ấy chỉ quan tâm đến những gì mình thực sự coi trọng. Xuất phát điểm suy nghĩ của họ về vấn đề này cơ bản là hoàn toàn khác nhau.

Ít nhất là về mặt tư duy logic, Willis tự nhận rằng bản thân cô ấy gần gũi hơn với con người.

Thiếu nữ từ từ đứng dậy khỏi ghế, cất bức tượng chứa đựng ý thức của Siflin trở lại kho đồ và mỉm cười.

"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Ta đã hẹn Sigrid gặp Theresa vào ngày mai. Đây sẽ là cơ hội tốt để mở rộng thông tin tình báo. Đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau."

Nghe Willis nói vậy, tiểu thư cự long ngây thơ lập tức gạt đi chủ đề trước đó sang một bên, vẫy đuôi và vỗ nhẹ vào giường ngủ mềm mại bên cạnh.

"Được rồi, chủ nhân, nhanh tới đây nào. Em đã dọn giường rồi. Em hứa hôm nay sẽ không để chiếc đuôi đặt trên thân người nữa

…………………..

Sáng sớm hôm sau.

“……?”

Trời vừa hửng sáng, thiếu nữ tóc đen nằm trên chiếc giường mềm mại đột nhiên mở mắt. Đôi mắt xanh bạc tựa như viên đá quý của cô không hề có chút buồn ngủ nào, mái tóc đen buông xõa sau lưng, khuôn mặt tinh xảo đến mức không thể tin nổi.

Cô kéo chiếc đuôi trắng lớn quấn chặt quanh eo mình như một con rắn nhỏ tinh nghịch, rồi đẩy nó sang một bên. Cô liếc nhìn chủ nhân của chiếc đuôi vẫn đang ngủ say khò khò bên cạnh, thiếu nữ không đánh thức cô rồng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau tấm rèm.

Với thị lực siêu phàm, cô vẫn có thể nhìn thấy tòa tháp cao ngất ngưởng ẩn sau tấm rèm, thấp thoáng dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời. Đó là một kiến trúc có tên là [Thiên Không Thần Miếu].

“Vừa mới lúc nãy đó là..... Cảm giác gì vậy?”

Willis không thể giải thích rõ ràng được.

Cảm giác này giống như cô ấy đang trong một giấc ngủ hỗn loạn và đột nhiên có thứ gì đó chạm vào trán, mang lại cảm giác hơi lạnh, hoặc như một miếng gạc cọ vào má, khiến cô ấy ngứa ngáy và muốn hắt hơi.

Không phải cảm giác bất an hay linh cảm điều gì sắp xảy ra, mà chỉ là một cái chạm nhẹ. Có điều gì đó trong tòa tháp cao ngất ấy khiến cô cộng hưởng... đúng vậy, đó là cảm giác nó đang cộng hưởng với cô.

Cảm giác cộng hưởng này không mạnh, thậm chí có thể nói là rất yếu, nhưng trong mơ, cảm giác này lại được khuếch đại rõ ràng vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Willis trải qua cảm giác tương tự kể từ khi cô xuyên qua. Cô ấy thấy khó có thể giải thích nguồn gốc của cảm giác này.

"Những điều kỳ quái cứ liên tục xảy ra..."

Cô nhìn vào thời gian trên giao diện bảng điều khiển và mới chỉ 6:30 sáng.

Nói đến chuyện đó, từ khi mình rời khỏi trò chơi, thứ này chỉ có tác dụng xem giờ, ngoài ra còn hiển thị thuộc tính và trang bị của mình và Hiểu Quang nữa.

Khi Willis dành nhiều thời gian hơn để sống trong thế giới này, thỉnh thoảng cô lại có những suy nghĩ ngớ ngẩn khi nhìn vào tấm bảng đã mất hết mọi chức năng.

Giống như một giấc mơ, quá khứ... dù là trò chơi hay cuộc sống bình thường trên hành tinh có tên Trái Đất.

Tính đi tính lại thì thôi quên đi, mình nên ngủ thêm một chút nữa.

Ở đây đại khái hiểu là cô rồng là người phải mặc các bộ quần áo mà Willis không thể mặc vừa hoặc do main muốn mặc nhưng không có dịp nào cả. Thành ra main lấy đống quần áo ra thử trên người thú cưng kiêm người giữ đống quần áo = móc treo quần áo chân không = thả rông