Ác ma đã xuất hiện.
Xuất hiện ở vùng lãnh thổ phía Tây của Đế quốc Thần thánh này.
Hơn nữa, nếu Prakaka đoán đúng, thì rất có thể cái tên đó đã đến đây sau khi tìm được báu vật không rõ mục đích từ Xâm Thực chi vương.
Kẻ địch tới cũng không nhiều, chỉ có một cái nữ ác ma mà thôi. Chủng tộc của cô ta rất dễ nhận ra. Rõ ràng cô ta là một trong những Mị Ma tiêu biểu nhất dưới trướng của Xâm Thực chi vương.
Sức chiến đấu chính diện của Mị Ma không mạnh, mà Prakaka, một vốn con chuột mệnh chó độc thânđã sống hàng trăm năm, nên từ lâu hắn thờ ơ với thế giới xung quanh, mà chỉ quan tâm đến cướp bảo vật và sinh tồn. Đương nhiên, hiệu quả của những thuật mị hoặc đó đối với nó cũng giảm đi rất nhiều. Cho dù vẫn còn chút hiệu quả, thì việc đối phương có thể một chọi một mà đánh bại được quý ngài Thử nhân này chắc chắn là không thực tế rồi.
Tuy nhiên, có rắc rối là, có lẽ là vì đối phương mang theo pho tượng của Xâm Thực chi vương bên mình, nên nữ Mị Ma này, cũng là một cấp Huyền Thoại. Và dường như cô ta muốn lấy lại nó bằng mọi giá, giống như một viên kẹo dẻo cực dính. Dù hắn ta chạy đi đâu, cô ta vẫn không ngừng quấy rầy hắn ta. Ngay cả khi hắn ta chạy trốn trong trạng thái tàn hình, cô ta vẫn có thể nhanh chóng đuổi kịp hắn bằng một loại cảm ứng nào đó. Chuyện này làm quý ngài Prakaka gần như phát cáu muốn chết!
Hai bên phát sinh đánh nhau, lại truy đuổi nhau hồi lâu, cuối cùng trên một đoạn đường quan chính giữa Thánh Tinh thành và Tân Ast Thành, nữ Mị Ma dường như cảm thấy có gì đó cấp bách. Cuối cùng cô ta không thèm giảng võ đức, thực sự kêu đồng bọn tới giúp!
Cô ta triệu hồi một phần cơ thể đáng sợ từ cơ thể của một trong các Ác Ma Đại Lĩnh Chủ dưới quyền của Xâm Thực chi vương. Như thể muốn giết chết quý ngài Thử nhân đang né tránh cực kỳ trơn trượt kia chỉ bằng một đòn.
Ác Ma Đại Lĩnh Chủ là một tồn tại đáng sợ, có sức mạnh sánh ngang với đỉnh cao của cấp Ngụy Thần. Cho dù chúng không mạnh bằng Ác Ma Quân Chủ thực sự, thì nó tuyệt đối không phải là đối thủ mà một cá nhân cấp Huyền Thoại như Prakaka có thể chống lại. May mắn thay, ác ma cấp Ngụy Thần này cũng bị thế giới bài xích mạnh mẽ. Việc tạm thời đưa một phần nhỏ thân thể của chúng vào thế giới này đã là giới hạn của chúng. Đồng thời, việc chúng có thể tự do phô diễn quyền cước ở đây càng không thể.
Đòn đánh kinh thiên động địa này không đánh trúng trực tiếp vào Prakaka, vì hắn đã nhận ra tình hình không ổn và vội vã bỏ chạy. Mà nó chỉ làm rung chuyển khu vực xung quanh, khiến cơ thể hắn lăn tròn và bay ra ngoài như một thiên thạch và chỉ bị thương nhẹ.
Mà sau đó, có lẽ việc triệu hồi Ác Ma Đại Lĩnh Chủ đã gây áp lực đáng kể lên nữ Mị Ma, hoặc có lẽ loại chiến đấu ở cấp độ này đã thu hút sự chú ý của các quan chức cấp cao của Thánh Quốc, nên cô ta buộc phải tạm thời dừng tấn công. Tóm lại, lần này nữ Mị Ma kia cũng không truy đuổi ráo riết như thường lệ. Sau cùng, Prakaka nhanh chóng nắm bắt cơ hội, mở hết tốc lực chạy thẳng tiến đến Tây đô.
Thành Minh Quang là căn cứ của gia tộc Summerfield. Mặc dù có thể gặp lại gã đàn ông trai đẹp trai của Thần Duệ gia tộc, Prakaka vẫn thà mạo hiểm còn hơn bị ác ma truy sát không ngừng.
Thánh nữ của thành Minh Quang là một nhân vật cứng rắn lại hung ác. Tất nhiên, quý ngài Thử nhân hiểu rất rõ điều này. Nhưng mà ít nhất ở đây, dù nữ Mị Ma kia có mạnh mẽ đến đâu, thì cô ta cũng phải cụp đuôi mà bước đi.
Ý tưởng của Prakaka là ít nhất phải đợi cho đến khi hắn có thể tìm ra mục đích sử dụng của bức tượng Xâm Thực chi vương ở Thành phố Minh Quang và cách chặn hoàn toàn sự truy đuổi của đám ác ma trước khi hắn tiếp tục hành trình đến Đông đô thành Thiên sứ ở nơi xa hơn.
Tuy rằng mọi chuyện sẽ rất phiền phức, nhưng nữ Mị Ma có màn hình phẳng càng tỏ ra cố chấp như vậy, càng chứng tỏ thứ mà hắn vô tình lấy được từ tay thiếu niên của gia tộc Summerfield này quả thực rất phi thường. Vậy nên, Prakaka tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha một bảo vật tốt như vậy.
Mà nói đến bảo vật, tự nhiên liền phải nói lại về Thương hội Linh Ẩn.
Độ phong phú và chất lượng cao của những báu vật quý hiếm mà thế lực này thu thập được gần như có thể nói là tốt nhất trên thế giới. Prakaka, người đặc biệt quan tâm đến bảo vật, tất nhiên đã tiếp xúc với chúng rất nhiều lần, nhưng hắn ta chỉ tiếp xúc bằng cách chạm vào chúng mà thôi.
Không lâu sau khi đến thành Minh Quang, quý ngài Thử nhân này đã biết được thông tin qua một số đường tắt rằng Tổng hội của Thương hội Linh Ẩn tại Tây đô sẽ tổ chức một buổi bán hàng hóa đấu giá về các món bảo vật quý hiếm mới nhất tại tòa thành thị này và thậm chí bọn họ còn có bán ra một món bảo vật siêu cấp được bày bán trong vòng trưng bày hàng hóa cuối cùng.
Mặc dù hắn đã hoàn lương từ lâu rồi và hắn cũng không có ý định mua bất cứ thứ gì, nhưng sẽ thật lãng phí nếu hắn không nhìn thấy được một bảo vật tốt như vậy. Dù là buổi đấu giá được tổ chức tại lâu đài của gia tộc Summerfield, quê nhà của Thánh nữ Minh Quang, nên điều này khiến Prakaka cảm thấy đặc biệt chột dạ.
Tất nhiên, đã có tin đồn rằng — Thánh nữ Minh Quang Yuna Summerfield đã đi ra ngoài và hiện cô ấy không có mặt ở thành Minh Quang cũng là một trong những lý do quan trọng khiến quý ngài Thử nhân dám chạy tới tham gia vào cuộc vui này.
Để đảm bảo an toàn, nó cố tình không mang theo bảo vật đã đánh cắp trước đó mà tìm một nơi tạm thời che giấu khí tức và chôn nó đi.
Kết quả là... Khá lắm, vừa vặn hắn ta tình cờ nhìn thấy một con Mị Ma quen thuộc chạy vào gây sự. Và một loạt sự việc đã xảy ra sau đó. Chỉ sau khi con Mị Ma ngu ngốc tên Chloe bị đánh đập dã man một trận và bị nhốt trong một thứ kỳ quái, Prakaka mới chuẩn bị phủi mông rồi bỏ trốn.
Thật không may, nó có hơi tham lam.
“…Ngươi không phải là người đó sao?”
"Hả?"
Như thể vừa vớ được một cọng rơm để sống sót, Prakaka nhanh chóng ngẩng cái đầu chuột xảo quyệt của hắn lên, cẩn thận nhìn cô gái tóc trắng nhỏ nhắn đeo mặt nạ cáo trắng trước mặt. Sau đó, hắn ta đảo mắt và ngay lập tức đứng lên lớn tiếng thừa nhận.
"Ồ, vâng, vâng! Đúng vậy! Tôi chính là người đó! Đại nhân, ngài quên rồi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi!"
“Ngươi biết ta đang nói tới ai không? Cứ đứng đó nó vâng dạ cái gì chứ.........?”
Thiếu nữ liền mắng hai tiếng, trông như đang bực bội giống như cô ấy không biết nên cười hay nên khóc. Vừa chơi đùa với quả cầu đen rất có linh tính bên cạnh, cô gái liền nói thẳng vào vấn đề.
"Nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại muốn bám theo ta?”
“Ờ… chuyện này…”
Da đầu của Prakaka lúc này cũng đang tê dại.
Không thể nói là do hắn đã từng chứng kiến sức mạnh của Thánh nữ Minh Quang nên hắn không dám đi quá gần giống như đám đồng nghiệp không biết trời cao đất rộng kia. Hơn nữa, vì chuyện này có thể liên quan đến nhiệm vụ điều tra do một Nữ vương nào đó giao phó, nên sau khi hai cô gái chia tay, nó muốn theo đuôi con cáo nhỏ kỳ quái vừa đi cùng Yuna và lão già của Thương hội Linh Ẩn... Hắn muốn xem hắn có thể thu được chút lợi lộc bất ngờ ngoài ý muốn nào không... hay đại loại thế.
Ông trời trên cao của ta ơi! Nếu hắn mà biết con tiểu hồ ly này... Ta nhổ, con tiểu hồ ly chó má này, nếu nó không phải là một lão quái vật già đã sống được hơn hàng trăm ngàn năm, thì hắn Prakaka đã dựng ngược người lên để đi bằng hai tay rồi!
Nếu hắn biết con hồ ly cái này lợi hại đến vậy, dù có gan đến đâu, Prakaka cũng không dám bám theo! Sao ở thời đại này, cứ mỗi lần chạy đến đâu là lại có mấy lão quái vật liên tục nhảy ra mà không hề gây tiếng động vậy?!
"Ừm………?"
Ngay lúc quý ngài Thử nhân đang đau đầu suy nghĩ làm sao để lấp liếm trong một lời mà không bại lộ thân phận của hắn, mà vẫn có thể đối phó với đối phương và giữ mạng. Một vị tiểu thư bạch hồ nào đó dường như đã nhận ra điều gì đó. Cô ấy thản nhiên quay đầu đi như thể chuyện này cũng không quan trọng.
"Hừ, quên đi, lần sau sẽ không có chuyện như này xảy ra nữa đâu. Cút ngay.”
"Híc! Tha cho tôi đi... hả?"
Ngay cả một kẻ già đời đã sống hơn trăm năm như Prakaka cũng bị phản ứng kỳ quái và không hợp với lẽ thường của đối phương làm cho bất ngờ. Hắn ta cứng đờ người đứng tại chỗ, suýt nữa thì không giữ được vẻ ngoài khiêm tốn bình tĩnh được che giấu trước đó.
Tiểu thư bạch hồ liếc nhìn nó và một tia sát khí lạnh lùng gần như không thể nhận thấy nhưng lại lạnh thấu xương, dường như lóe lên trong đôi mắt màu xanh bạc của cô gái dưới lớp mặt nạ.
"Không muốn lăn ngay à? Hay là... ngươi cần bản tiểu thư tiễn ngươi một đoạn đường?”
"Đi đi ngay đây! Con chuột nhỏ này liền lăn! Liền lăn ra ngoài ngay đây!!!"
Bị choáng ngợp bởi sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn lan tỏa trong không khí, như thể một vị thần tối cao đang nhìn xuống một con kiến hèn mọn. Prakaka liền cảm thấy lạnh sống lưng. Gần như theo phản xạ có điều kiện, hắn lăn người và bò đi hết tốc lực rồi liền chạy thục mạng. Cơ thể gầy gò của hắn, được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, chẳng mấy chốc... đã biến mất vào màn đêm sâu thẳm của sân lâu đài.
“………………”
Sau khi nhìn lại nơi thân ảnh của Thử nhân biến mất, tiểu thư bạch hồ dường như khẽ cười khúc khích dưới lớp mặt nạ, rồi cũng quay người cất bước mà đi.
Note: cẩu độc thân = chó độc thân Note: Khí tức mà Hiểu Quang cảm thấy khá quen ở chỗ đường chính bị phá hủy chắc là phát ra từ con chuột này Note lăn = cút - theo kiểu của CN thì lăn cả người ra ngoài =)))