Make Dark Fantasy Great Again

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web Novel - Chương 3: Dark Elf

****

“Đây là chuyện nhất định phải làm sao ạ…?”

Chàng trai cất tiếng hỏi cha mình, người đang chăm chú nhìn con ngựa trước mặt.

Con thú ấy đang chết dần chết mòn bởi vết thương từ lưỡi kiếm.

“Lũ dark elf đã lấy cắp con ngựa này. Chúng ta không thế biết trong con ngựa này đang ẩn chứa loại lời nguyền nào.”

“...”

Chàng trai gật đầu. Đối với cậu, lời cha nói rất có trọng lượng.

****

“H-Hả? C-Cậu thấy được ta?”

Cô dark elf chỉ qua chỉ lại giữa bản thân và tên con hoang.

Trông thấy vậy, có người cất tiếng thở dài.

<Pamon. Cô làm cái trò gì đấy?>

“Hoang đường! Ta thật sự phạm phải sai lầm này sao?”

Người phụ nữ thoáng chạm qua mu bàn tay mình rồi đầy tự tin gật đầu.

“Hiển nhiên là không thể rồi.”

“...”

“...”

Và rồi, cô ném qua tôi cái nhìn ngượng ngùng.

“Không thể nào đâu… nhỉ?”

“...”

Bầu không khí khó xử chợt bị phá tan bởi tiếng bước chân đang tiến lại gần. Tiếng bước chân ấy thuộc về lão thủ thư.

Lão nhìn quanh rồi quay sang tôi.

“Xin hãy giữ trật tự trong thư viện.”

“À, xin lỗi. Tôi đang nói chuyện với người này—”

“...?”

Người này?

Lão thủ thư đưa mắt sang chỗ người phụ nữ đang đứng. Có điều, ánh mắt lão trông chẳng khác gì đang nhìn vào khoảng không.

Tuyệt vời.

Người phụ nữ liền đến gần lão thủ thư và búng ngón tay trước mặt lão.

“...”

Lão thủ thư không tỏ ra bận tâm gì. Hay đúng hơn, là lão không biết gì.

Lão bạn già nhìn tôi bằng con mắt thương hại rồi lắc đầu bỏ đi.

“Cái—”

“Đấy, đấy. Thấy chưa? Ta đã bảo mà! Ta đã bảo rồi mà~~~”

Người phụ nữ phấn khởi lên giọng.

Woah, giờ cô ấy la inh ỏi lên luôn. Thế này là thách thức nhau luôn rồi. Một lời thách đấu gửi tới lão thủ thư.

Thế mà lão thủ thư vẫn không có phản ứng gì. Đến mức này, thì cả một đứa con hoang ngu ngơ như tôi cũng biết là có chuyện gì đó sai sai.

Chẳng lẽ… cô ấy không phải đứa kỳ lạ? Mà là tôi?

“Sao cậu làm được thế?”

Khi tôi đứng hình cùng vẻ mặt ngu ngơ, người phụ nữ đã cất tiếng hỏi.

“Ý cô là sao?”

“Chuyện cậu đang làm ngay lúc này đây.”

“Ngay lúc này?”

Chuyện tôi đang làm ư? Chắc cô ấy không nói đến chuyện mình biết tiền kiếp đâu nhỉ?

Tôi không hiểu gì hết. Thực ra, tôi mới là người phải hỏi đây này. Sao lão thủ thư không thấy cô, mà tôi lại thấy?

“Tôi hỏi để cho chắc thôi. Chuyện này có liên quan tới ma thuật không? Nếu vậy, tôi không còn gì để nói nữa. Tôi hoàn toàn mù mờ về vấn đề đấy.”

“...”

Hừmmm.

Người phụ nữ khoanh tay lại và bắt đầu quan sát tôi mọi ngóc ngách. Cô nghiêng đầu qua trái, rồi lại qua phải. Coi bộ cô đang cực kỳ bối rối.

<Hay là cô tăng thêm một bậc lên đi?>

Giọng nói kia lại chợt vang lên.

“Nếu đứa nhỏ này bị thương thì sao?”

<Có sao đâu? Âu cũng chỉ là một tên nhóc ranh quý tộc thôi. Cô biết ta cũng ghét bọn quý tộc mà.>

Ây khoan, chuyện này nghe có vẻ không ổn đây. Nói cho mà biết, tôi là con hoang của nhà Bendel đấy? Tôi mà bị thương là nhà Bendel—

Chết tiệt, có khi chúng còn hả hê ấy chứ.

“Đúng là vậy. Nhưng đứa nhỏ này cũng hơi kỳ lạ mà?”

<Nó trông như một đứa lập dị vậy.>

“Đúng nhỉ? Biết ngay mà. Không phải có mình tôi là thấy nó đặc biệt.”

Bạch, bạch, bạch, bạch, bạch.

Người phụ nữ vỗ tay một cách đáng yêu khiến bầu không khí bỗng chốc thay đổi.

Giờ không chỉ mỗi cử chỉ đáng yêu không hợp với vóc dáng ấy. Mà tôi cảm thấy cả thái độ đối với tôi của cô cũng thay đổi. Từ mẫu vật thú vị đáng quan sát, tôi đã trở thành một con người thú vị.

“Ta ngồi cạnh cậu nhé?”

Người phụ nữ chỉ tay xuống chỗ ngồi cạnh tôi.

Đây chỉ là một yêu cầu ngồi cạnh nhau, ấy vậy mà không hiểu sao ánh mắt cô lại tỏa sáng hí hửng. Cứ như thể cô vừa đưa ra một yêu cầu vô lý và mong chờ phản ứng của tôi vậy.

Sao cứ phải nhất quyết ngồi cạnh tôi nhỉ? Cũng chẳng phải tôi phiền lòng đâu, cơ mà…

Tôi gật đầu mà không nghĩ ngợi nhiều…

“Ôi chà.”

Tôi cũng hiểu sao, nhưng người phụ nữ lại tỏ vẻ cực kỳ vui mừng.

“Úi.”

Người phụ nữ hí hửng chống tay sang hai bên và ngồi xuống cạnh tôi.

Hiện giờ, chỗ ngồi ngay cửa sổ của tôi chỉ vừa đủ thoải mái cho một người. Cũng tức là chật chội cho hai người.

“Hay là ta ngồi chỗ khác đi?”

“Không cần đâu. Ta không muốn làm phiền cậu đọc sách.”

“...”

Tôi đảo mắt khắp nơi vì không biết phải nhìn đi nơi đâu.

<Hình như cô đã làm phiền cậu ta kha khá rồi đấy?>

May mắn là giọng nói đó đã nói thay tôi nói ra lời tôi sắp nói.

Chưa hết…

Tôi lại hỏi.

“Cô hẳn là khó chịu lắm… Nếu cô thấy được, hay là ta nên…”

“Không? Ta thấy ổn mà. Đúng là có không thoải mái, nhưng thế này thú vị hơn. Đã lâu lắm rồi ta mới nói chuyện bình thường với người khác.”

“Vậy… sao?”

Bình thường? Bình thường chỗ nào?

Ta sinh ra từ đâu và sẽ đi đâu? Tại sao mỏ đại bàng lại có màu vàng?

“À, xem nào. Mình nên hỏi gì trước đây—à phải rồi! Coi này. Ta vẫn chưa giới thiệu bản thân gì hết. Xin lỗi nhé. Ban nãy ta nói rồi, đã lâu lắm rồi ta mới nói chuyện bình thường với người khác. Ừm. Ừm. Quả thực rất lâu rồi. Chính vì vậy mà cả ta cũng trở nên hơi thô tục, mong cậu không phật lòng.”

“Thô tục? Tôi nghĩ cô rất đặc biệt và năng nổ là đằng khác.”

“Chao ôi~ Trời ơi trời ơi trời ơi~ Sao cậu nói chuyện nghe hay dữ vậy? Hửm? Cả đôi mắt cậu cũng rất đẹp đẽ nữa.”

Người phụ nữ xoa đầu tôi như thể sắp chết vì đáng yêu.

Để tôi chỉnh lại chuyện này. Có thể tôi trông giống một chú cún đáng yêu hơn là một con người thú vị.

“Ta là Pamon. Một học giả và cũng là nhà nghiên cứu.”

Pamon lấy một cuốn sách từ trong ngực ra.

“Còn đây là Duran. Như cậu thấy đấy, nó là một cuốn sách biết nói thích chõ mũi, soi mói và hay cằn nhằn. Ta tạo ra nó, nhưng ta cũng không hiểu vì sao nó trở nên thế này nữa.”

Vậy rõ nguồn gốc của giọng nói ấy là cuốn sách mang tên Duran.

Một cuốn sách biết nói? Đã thế còn là tự làm nữa? Giờ mình còn chẳng thấy ngạc nhiên nữa rồi.

“Tôi là Risir.”

“Risir? Risir… Risir… Ưm. Ta thích đấy. Đến cả tên cậu cũng nghe rất hay. Vậy giờ, Risir. Trước hết, cậu nói cho ta cái này nhé?”

Pamon vỗ vào cuốn sách tôi đang cầm.

“Cuốn sách này. Tại sao cậu lại đọc nó?”

“Hả?”

<Nói đi, Risir! Mau nói là để tận diệt loài mèo đi!>

Cái cuốn sách biết nói kia cứ nói nhăng nói cuội ấy nhỉ.

“Tôi tận diệt loài mèo… để làm gì chứ?”

<Thế ngươi đọc cuốn sách như vậy để làm gì?>

“Chỉ để… thỏa cơn tò mò?”

<Mắc gì ngươi tò mò về loài mèo?>

“Ờm… vì chúng dễ thương?”

<Thánh thần thiên địa ơi. Cái tên này cũng chẳng bình thường nốt—>

Bạch, bạch, bạch, bạch, bạch.

Duran đã bị ngắt lời bởi tràng pháo tay nồng nhiệt cùng gương mặt tươi vui của Pamon.

“Risir! Vậy ra là cậu cũng hiểu được sức mê hoặc của các bé mèo!”

Và thế là Pamon nồng nhiệt xổ một tràng về sức mê hoặc của loài mèo.

****

<Bình tĩnh nào, Pamon. Trừ khi cô muốn Risir chuyển sang nghề săn mèo.>

“Hả? À! Xin lỗi nha, Risir! Ta hứng khởi quá nên chỉ nói về bản thân thôi nhỉ?”

Pamon xoa bàn tay đang nằm trên đùi cô của tôi như thể đang xoa tay mèo.

Cổ cầm tay mình từ lúc nào thế nhỉ?

“Nhờ cô mà chắc tôi không cần phải đọc cuốn sách này nữa đâu.”

“À, Risir. Cậu không có gì muốn hỏi ta sao?”

Mãi mới tới.

Tôi buộc miệng nói ra câu hỏi tôi cẩn thận kìm lại nãy giờ.

“Cô có biết tại sao mà ban nãy, lão thủ thư không nhìn thấy cô không?”

“Ừ hứ.”

“Tại sao thế?”

“Ta nữa! Ta cũng có câu hỏi này!”

Kéo!

Pamon bỗng dưng kéo tay tôi lại.

Vỗ nhẹ.

Cô chầm chậm quan sát tôi. Chúng tôi gần nhau đến độ đủ để chạm mũi nhau.

“Sao ma thuật phá vỡ nhận thức của ta không có tác dụng với cậu? Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi. Cậu đã bao giờ tự mình học ma thuật chưa?”

Khịt khịt.

Sao tự dưng lại ngửi tôi?

“Chưa?”

“Vậy hay là cậu có một thánh tích nào đó?”

“Gia tộc tôi không thương tôi đến độ tặng tôi vật gì giá trị đâu.”

“Vậy là thể chất ư?”

Pamon bắt đầu xoa mặt tôi.

“Thể chất?”

“Ừm. Một đặc tính bẩm sinh đã có. Risir. Nếu được, ta thử thí nghiệm lên cậu nhé?”

“Tôi nghĩ ta đã gắn kết đủ về mặt cảm xúc rồi.”

“Phải rồi!? Xin lỗi! Chắc như vậy là không phải chăng nhỉ, Duran? Lỡ may Risir bị thương thì sao đây?”

“Ưm—”

Gì thế này? Mùi hương trộn giữa thảo mộc và nước hoa này là sao? Lụa thô? Mềm mại nữa?

À. Cô ấy đang ôm tôi.

<Cô đang nén cơn hiếu kỳ của mình vì không muốn làm hại ai đó à? Ta thấy sợ rồi đấy.>

“Tôi hỏi này, cô định làm gì với thí nghiệm đó?”

“À. Coi nào—”

“Cô định làm nhiều đến mức cần phải nghĩ cơ à?”

“Ta xin lỗi~~~ Risir không biết đâu! Cậu cực kỳ bất thường đấy! Cậu có biết là ta đang phải kiềm chế biết bao không hả?”

“... Cảm ơn?”

“À phải rồi! Risir này, ban nãy cậu nói gì cơ? Gia đình cậu không thương cậu?”

“Phải. Tình trạng cá nhân của tôi khá phức tạp.”

“Phức tạp kiểu gì cơ?”

“Tôi là… con ngoài giá thú. Mẹ tôi mất sau khi sinh ra tôi. Vậy nên, cha tôi rất oán hận tôi.”

“Ôi không.”

<Ôi không.>

Pamon đặt tay tôi xuống và lùi lại đôi chút.

“Ta xin lỗi, Risir. Ta tọc mạch quá rồi.”

<Có mà cậu ta tọc mạch quá ấy. Cái tên này tự dưng khoe hết ra không chừa thứ gì. Đừng có mà tự dưng nói hết ra như thế. Ngươi định vùi dập bọn ta à?>

Trông cách nó đổi đề kìa. Tên này cũng chẳng bình thường nốt.

Bỏ qua cuốn sách đang càu nhàu, tôi bắt đầu suy ngẫm.

Thu được thành quả bất ngờ rồi đây. Ai mà ngờ được tôi lại có thể chất đặc biến đến nỗi khiến người tài ba như cô ấy thấy thú vị chứ?

Phá vỡ nhận thức không có tác dụng với tôi ư? Vậy tức là tôi có khả năng kiểu như kháng ma pháp à?

Ừ, chắc không một ai là không có tài cán gì đâu.

Hay đấy, con hoang à. Mày chứng minh được công dụng của mình rồi đấy. Giờ thì xem nào, tôi tận dụng nó kiểu gì đây nhỉ?

Một cửa sổ chọn lựa nghề nghiệp mới hiện ra trong tâm trí tôi.

Hồ hứng rồi đây.

“À mà, Risir này.”

“A. Vâng, cô cứ nói.”

“Ta hỏi để phòng ngừa thôi, cậu thuộc gia tộc nào thế?”

“À. Cũng không có ý nghĩa gì cho lắm, nhưng tôi từ nhỏ đến lớn đều là người nhà Bendel.”

<Bendel ư? Trời.>

Cuốn sách thở dài ẩn ý. Ẩn ý đến độ tôi muốn bỏ qua cũng chẳng được.

<Này, Pamon. Cô nghe thấy chưa? Cậu bạn này nói mình đến từ gia tộc Bendel đấy.>

“Vậy ư? Trùng hợp thật đấy.”

Toang rồi. Xem ra chuyện này rắc rối lắm đây.

Pamon nhìn tôi bằng vẻ mặt khác hẳn ban nãy.

“Được rồi. Ta quyết định rồi, Risir. Đệ tử của ta.”

“Vâng?”

“Từ giờ trở đi, cậu sẽ là đệ tử của ta.”

“Ơ?”

****

❰Số phận thứ 5: ‘Cái Giá của Lời Hứa’ đã bị vô hiệu hoá.❱

❰Quyền lợi tương ứng sẽ được trao tặng.❱

****

“Ngươi lại đến?”

Một kẻ xâm nhập không biết từ đâu xuất hiện đã tuyên rằng: Đưa ta thứ quý giá nhất của Bendel.

Vị gia chủ Bendel chạm vào chuôi kiếm trên thắt lưng.

Trong mắt ông, kẻ xâm nhập kia thật yếu ớt. Ông tự tin bản thân có thể trảm đôi cái thân xác xấu xí, nguyền rủa ấy chỉ với một nhát kiếm.

Một dark elf như ả mà dám cả gan bước chân vào Bendel ư? Đấy là chưa kể, ả còn cư xử như thể bản thân là chủ nhân của nơi đây.

Cuộc đối thoại vô nghĩa này chẳng thể tiếp diễn được nữa.

“Chẳng phải ngươi đã hứa sao?”

“Hứa? Bọn ta ư? Với lũ chó lai bẩn thỉu các ngươi?”

Kẻ xâm nhập còn không thèm bận tâm gì trước sự khinh bỉ trắng trợn ấy.

“Chẳng lẽ tổ tiên vĩ đại của ngươi chưa hề nói với ngươi?”

“Ta cấm ngươi nhắc đến ngài ấy bằng cái miệng lưỡi bẩn thỉu đấy.”

“Ngươi biết không? Bằng cách nào mà Radola Bendel, niềm vinh hạnh của gia tộc ngươi đạt được các chiến công ấy? Cô ta đã thực hiện chúng bằng cách nào?”

Ngay khi thanh kiếm của vị gia chủ sắp ra khỏi vỏ, các dây leo rậm rạp bất chợt mọc lên từ đất và quấn chặt tứ chi ông.

“Bendel, gia tộc ngươi đã hứa với sư phụ ta. Rằng khi tòa thành được xây nên từ sức mạnh vay mượn của sư phụ ta đạt tới đỉnh cao, Bendel sẽ cho đi báu vật quý giá nhất mà các ngươi đang lưu giữ.”

“Hự—Ả phù thủy bẩn thỉu…”

“Nói ta nghe, Bendel. Thứ quý giá nhất của ngươi là gì?”

Bendel không mở lời… vậy nên vị phù thủy đã tự mình đi tìm câu trả lời.

Cô đi đến cửa sổ và nhìn xuống. Thành Hayeren, trái tim của vùng Bendel hiện lên rõ trước mắt cô.

Vị phù thủy hình dung ra cảnh tượng thành phố bị bao phủ bởi cây xanh. Cũng không hẳn là cô vui lòng cho cam, nhưng đây là cách duy nhất.

Suy cho cùng, đây cũng là lời hứa mà.