Make Dark Fantasy Great Again

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

21 26

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

35 170

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

28 322

Web Novel - Chương 4: Sư Phụ

“Cô nói tôi là đệ tử của cô sao, Pamon?”

<Tự dưng nổi hứng thế?>

Cuốn sách lập tức cướp lời tôi.

<Chuyện này là sao, Pamon? Cô nghiêm túc đấy à?>

“Ta giỡn để làm gì chứ?”

<Bởi thế ta mới mong đây là giỡn đấy. Risir hẳn cũng cảm thấy không khác gì ta.>

“Ta cũng nghĩ vậy. Ta xin lỗi, Risir, lựa chọn duy nhất của cậu là chấp nhận.”

Bằng vẻ mặt và giọng điệu đều đều, Pamon bình thản nói trong phong thái sống động thường thấy. Thái độ đó làm tôi bối rối. Tôi phải tiếp nhận lời cô ấy kiểu gì đây?

Để mà nói thì tôi rất tò mò.

Mối quan hệ sư-trò trong thế giới này là không thể xem nhẹ. Tôi muốn biết tại sao tự dưng người phụ nữ tài ba này lại muốn nhận tôi làm đệ tử.

“Ờm… Là bởi thể trạng của tôi à?”

Tôi thường không phải kiểu con hoang này, nhưng hiện giờ tôi đang chìm đắm trong các suy nghĩ viển vông.

Chẳng lẽ thể trạng mà Pamon nhắc đến ban nãy nổi trội hơn tôi nghĩ? Nổi trội đến nỗi khiến người tài ba như cô ấy phải để mắt đến?

Tôi sắp được chứng kiến màn hối tiếc-lo âu-ám ảnh từ bọn khốn Bendel đó chăng?

“Đó là lý do chăng? Hay ta nên nói đó là thứ khiến cuộc trò chuyện này có thể xảy ra?”

“Là sao cơ…?”

“Để ta giải thích. Cậu có quyền được biết, Risir.”

****

Câu chuyện của Pamon thật bất ngờ.

Ngày xửa ngày xưa, Radola, tổ tiên của Bendel đã lập một giao ước với sư phụ của Pamon.

Để đổi lấy sức mạnh, Radola đã hứa sẽ đền đáp bằng kho báu quý giá nhất mà Bendel lưu giữ trong tương lai thịnh vượng.

“...Vậy ý cô, thứ đó là tôi?”

“Chuẩn.”

“...Hay là cô xem xét lại đi?”

Được rồi, tôi thừa nhận bản thân khá ngầu và điển trai so với một đứa con hoang. Cơ mà bảo vật quý giá nhất của Bendel á? Chuyện này cần phải bàn cãi nhiều đây. Nếu cái này mà lọt vào tai bọn Bendel thì không ít đứa muốn rút kiếm ra đâu.

Hay là có khi nào trạng của tôi đặc biệt đến thế thật nhỉ?

“Cậu ghét chuyện trở thành đệ tử của ta đến thế à?”

Pamon cất tiếng hỏi bằng vẻ hăng hái của mình.

Tôi ghét không ư? Đối với một tên con hoang không xu dính túi như tôi, tìm được sư phụ còn khó hơn mò kim đáy bể. Nhất là mấy người tài ba như Pamon.

Đây là mà bình thường, thì tôi cúi đầu xuống trước khi cô ấy đổi ý và suy nghĩ xem mình đã phán quyết quá vội vã hay không rồi.

Cơ mà bạn biết đấy, đôi khi trong mấy tình huống thế này, chuyện cần phải leo thang đến đúng mức.

Bendel Radola cũng giống như là người sáng lập ra Bendel vậy. Bạn biết mà, cái tên được khắc trên bức tượng lớn tại trung tâm điền trang ấy.

Tôi là cái giá của giao ước bà đã ký? Tôi, nỗi ô nhục của gia tộc ư? Tôi mà là bảo vật quý giá nhất của gia tộc!?

Cô nghĩ thế giới này là trò đùa à? Cô nghĩ thế giới là một cuốn tiểu thuyết chắc?

Nếu chuyện đi lệch hướng, tôi còn chẳng thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ khôn lường đến mức nào nữa.

Không chỉ tôi phải gặp rắc rối to, mà cả gia tộc Bendel cũng phải chịu số phận tương tự.

“Hay đấy, thử chút xem nào.”

Tôi thích phần đó nhất nên đã đồng ý lời đề nghị.

Đi sai một bước thôi là có khả năng tôi sẽ kéo Bendel theo cùng ư? Đây chắc không phải là mơ đâu nhỉ?

Tôi năm nay đã 18 tuổi, và tôi sẽ cho bạn thấy nỗi uất ức mà tên con hoang này đã dồn nén suốt cuộc đời.

Trong một thế giới mà trật tự rõ ràng, kẻ làm loạn nhất định phải trả giá. Thế nên là chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi. Tôi ăn cám, các người cũng phải ăn cám theo. Chẳng phải thế mới đúng là tình nghĩa gia đình sao?

Bendel luôn khiến tôi cảm thấy xa cách, nhưng chẳng còn lâu nữa đâu. Vì giờ đây tôi đã học được tình máu mủ là gì.

“Thật sao!?”

Pamon hứng khởi vỗ mạnh tay.

“Chao ôi. Vui quá đi, thật nhẹ nhõm khi mà ta không phải lôi xác cậu đi cùng.”

Tôi mới vừa nghe nhầm có phải không nhỉ? Cảm giác như sư phụ mới của tôi vừa nói gì đó đáng sợ lắm ấy…

“...Từ đầu câu trả lời của tôi đã chẳng quan trọng rồi à?”

“Hiển nhiên là không phải vậy rồi. Ta vui đến thế này cơ mà? Cậu đã nguyện ý bái ta làm sư chứ chẳng phải bị ép buộc gì hết.”

“À mà sư phụ này. Giờ hỏi có hơi muộn, nhưng con hơi lo một chút. Liệu con có thể đáp ứng được kỳ vọng của người chứ?”

Rõ là sư phụ tôi không phải là người tầm thường, chưa kể cô còn là pháp sư nữa.

Tôi đã học được chút kiếm pháp qua quan sát, nhưng còn ma thuật thì tôi hoàn toàn chưa biết gì hết. Tôi có thể đáp ứng kỳ vọng của người như cô ấy được không đây?

“Ồ, đương nhiên rồi. Chớ có lo, đệ tử Risir của ta. Con có biết khả năng mạnh mẽ nhất của mình là gì không?”

“À, con khá là thông minh so với mấy tên con hoang. Và dũng cảm nữa.”

“Dễ thương thật.”

“...Vâng?”

Sư phụ dùng cả hai tay xoa má tôi.

“Con đang làm đủ tốt rồi. Cứ tiếp tục làm bản thân là được.”

Tôi thực chất… là thú cưng, chứ không phải đệ tử sao?

Xem ra sư phụ tôi có cách diễn giải khác thường về mối quan hệ sư-trò. Một cảm giác bất an muộn màng trào dâng trong tôi.

****

“Sao nào, hay là ta ra ngoài đi bộ tí đi?”

Sư phụ và tôi rời khỏi thư viện và sải bước trên đường. Nhờ có ma pháp phá vỡ nhận thức của cô ấy mà không ai hốt hoảng khi thấy một cuốn sách biết nói và một dark elf xinh đẹp.

Tiện đây ta. Tôi có học được nó không nhỉ?

“Hừm…”

Từ nãy đến giờ, sư phụ cứ như đang đắn đo điều gì và kêu ra tiếng như vậy. Vì vẫn còn nắm tay tôi và ép vào tôi nên tôi có thể cảm nhận rõ cơn rung động ấy.

“Tệ rồi đây… Thực sự tệ rồi đây…”

“Điều gì khiến người phiền lòng đến thế vậy?”

“Risir, đệ tử của ta.”

“Vâng, thưa sư phụ.”

“Tuy là có hơi khiến con thất vọng, nhưng nghe ta muốn con nghe ta nói đây.”

“Con đã chuẩn bị tinh thần rồi, sư phụ.”

“Tiếc thay cho con là ta không có nhiều kinh nghiệm về kiếm thuật.”

<Không nhiều? Không biết gì luôn thì có. Cứ thử đưa cô ta một thanh kiếm xem. Ngày cô ta cầm nó lên cũng là ngày một thanh ma kiếm có ý thức ra đời và sử dụng lại chính chủ nhân của nó.”

Cuốn sách kể ra truyền thuyết ma kiếm của sư phụ. Nghe hay thật đấy.

Vậy tức ý của nó là sư phụ tôi rất tệ khoản đao kiếm?

“Duran. Sao ngươi dám nói thế trước mặt đệ tử ta hả? Ngươi còn chả cầm nổi kiếm—”

<Ta là sách cơ mà?>

Không hổ danh là sách biết nói, lý lẽ của nó chặt chẽ vô cùng tận.

“Sư phụ, người là pháp sư mà phải không? Người không giỏi đao kiếm cũng đâu có vấn đề gì đâu chứ.”

“Ồ, đúng là vậy. Nhưng giờ ta đã trở thành sư phụ rồi mà?”

Sư phụ nói rồi vỗ vào thanh kiếm trên hông tôi. Tôi cũng chỉ mang thứ đó theo vì tôi là người nhà Bendel thôi.

“Thân là sư phụ, ta phải chỉ dạy đệ tử của mình bước lên con đường đao kiếm. Thực lòng đây là một vấn đề rất nan giải. Cũng bởi vậy mà ta đang nghĩ xem làm sao để áp dụng kiến thức của mình lên kiếm pháp.”

“Sư phụ. Con không nhất thiết phải đi theo con đường kiếm pháp. Nếu người muốn, con sẵn lòng tuân theo chỉ dạy của người.”

“...”

Từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô sư phụ tươi tắn của mình trở nên hoang mang.

“Sư phụ? Có vấn đề gì sao?”

“À…”

“Chẳng lẽ?”

*“Giật mình”*

“Người đang nghĩ rằng một tên não cơ bắp hoàn toàn ngu ngơ về ma thuật như con không thể chạm tới cảnh giới tri thức mang tên ma thuật!?”

“K-Không. Hẳn là không đâu.”

Sư phụ còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi bỏ tay ra và khiến cô té xuống nền đất.

“Risir ới~”

“Ma thuật phá vỡ nhận thức… Mạnh quá đi mất. Mình không còn nghe được giọng của sư phụ nữa rồi.”

“Đệ tử ơi~”

Nếu mà bảo tôi không thất vọng thì hẳn là nói dối, cơ mà cảm giác ấy cũng không hẳn là to lớn cho lắm.

Một tên con hoang xuất thân từ gia tộc kiếm sĩ thực ra lại là thần đồng ma thuật ư?

Tôi không ngây thơ đến mức tin vào chuyện đó đâu.

<Này, Risir.>

“Vâng, ngài Duran.”

<Ngươi biết pháp sư thường mất bao lâu để thành thạo căn bản không?>

“Tôi không chắc nữa.”

<Ba năm.>

“Hả?”

<Nói cho ngươi biết, đó là đối với người bình thường. Ngần ấy là thời gian trung bình để thấy, cảm nhận và điều khiển mana. Chỉ sau ba năm, ngươi mới có thể chính thức tiếp thu ma thuật và đặt chân vào vạch xuất phát. Tất nhiên, tùy vào trường hợp mà có thể là hai năm, một năm, sáu tháng hoặc một tháng.>

“Ngài nghĩ tôi sẽ mất bao lâu?”

<Đao kiếm hay ma thuật đều thế cả thôi. Rốt cuộc, điều tiên quyết nhất vẫn là môi trường và dòng máu trong ngươi.>

“Trông vậy thôi chứ tôi vẫn là Bendel đấy nhá.”

<Phải. Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy. Dòng máu Bendel chảy trong ngươi đã tránh xa ma thuật và chấp nhận đao kiếm được nhiều thế kỷ rồi.>

“Đúng là cái vạch xuất phát đáng nguyền.”

<Chính xác. À, nhân tiện…>

Duran vẫn chưa hề dứt lời.

<Pamon đây trông thì vậy thôi chứ thực chất rất bận rộn. Cô ta chỉ ghé qua Hayeren một lát để—như ngươi đã nghe ban nãy đấy. Giải quyết xong là cô ta lên đường ngay.>

“...Ngài thấy sao về một tuần kỳ tích? Nếu từ giờ tôi học ma thuật 20 tiếng một ngày, tôi có thể đỗ kỳ thi đầu vào của học viện không?”

<Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy?>

Trong lúc bọn tôi nói chuyện, sư phụ vẫn đang nằm trên đất và nhìn tôi bằng ánh mắt của một chú cún vừa bị đập vào mũi.

“...Sư phụ? Thật là vậy sao? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa ấy?”

“Ta xin lỗi, Risir. Thú thật là hiện tại ta chỉ đang tập trung vào giải bài toán nan giải sư phụ ta để lại thôi. Ta thực lòng chưa nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó.”

“Đừng có nói với con là sư phụ tệ hại đến độ không đủ khả năng chỉ bảo đệ tử nhé?”

<Ngươi nhìn thấu cô ta rồi. Cô ta không có tài trông nom người khác đâu.>

“Ta xin lỗi, Risir. Con thất vọng sao?”

“Ma thuật phá vỡ nhận thức… Mạnh quá đi mất. Mình không còn nghe được giọng của sư phụ nữa rồi.”

“Đừng mà~”

Cuốn sách và cô dark elf hiện đang ẩn mình dưới ma thuật phá vỡ nhận thức.

Và thế là, màn độc thoại của tên con hoang khốn khổ vẫn tiếp tục thêm ít lâu sau đã được đám đông khán giả tụ họp trên phố chứng kiến.

****

Đứa con ngoài giá thú chán nản lê bước trở về điền trang Bendel. Trở về khu toà phụ thân quen.

Lịch trình hằng ngày cũng chỉ có đến thư viện, điền trang rồi lại toà phụ. Đây có khác gì cuộc sống của một ngôi sao đâu chứ?

“Vậy ngươi nghĩ sao? Trong thời gian còn lại, ta sẽ dạy cậu ta tập trung vào thực tiễn nhiều hơn là lý thuyết.”

<Đây hẳn là cách duy nhất rồi. Cô cùng lắm là còn có một tuần thôi mà? Ngần ấy thời gian mà nhồi nhét lý thuyết cũng chẳng ích gì. Mà tại sao cô tại hỏi ý ta?>

“Đệ tử sẽ không nghe ta đâu.”

<Đến chính cô còn không muốn nói chuyện với cô nữa là?>

Cuốn sách biết nói và cô dark elf cũng đi theo tôi.

Đi dùm. Mấy người vừa bảo bận lắm mà? Đấy không phải chuyện lớn lắm sao?

Trước khi trở về phòng, tôi ghé chân qua sân tập nhỏ được dựng tại sân sau.

Đây là con đường hằng ngày của tôi.

Mỗi lần từ thư viện trở về, tôi đều tiến hành tập luyện cùng tập thể dục. Do bọn Bendel không chịu dạy tôi kiếm pháp hay đấu kiếm với tôi nên đây là cách duy nhất tôi có thể làm.

Nhưng ngay lúc tôi định rút kiếm ra từ thắt lưng và vung kiếm như hằng ngày…

“Chờ đã.”

Pamon đã cất tiếng vội vã.

“Xin con, Risir. Hãy để ta giúp.”

“...Hah. Vậy, cô dự định làm gì đây, Cô Pamon?”

“Cô Pamon? Vừa nãy con còn gọi ta là sư phụ cơ mà?”

<Đấy là trước khi hắn biết ngươi vô dụng thôi. Chí ít là hắn cũng xài kính ngữ đấy. Quả là một tên đệ tử ngoan.>

“Sao lại vậy rồi~”

Pamon nói rằng bản thân sẽ trở thành bạn tập của tôi. Bằng cách ấy, cô ấy sẽ giúp tôi có kinh nghiệm thực tiễn.

“Chẳng phải ban nãy cô đã nói sao? Rằng cầm kiến sẽ biến cô thành một cái đuôi cáo đung đưa trong gió.”

“À, con chớ lo. Ta không đánh đâu. Bé con đây sẽ là đối thủ của con.”

Nói rồi, Pamon vỗ nhẹ như để triệu gọi thuộc hạ. Nền đất của sân tập nứt ra, các dây leo dần trồi lên và tạo nên hình người.

“...Pamon, thế này có ổn không vậy? Trông nó có hơi nguy hiểm.”

Đó là một con thây ma thực vật.

Nghe tên thì thân thiện với môi trường vậy đấy, nhưng ngoại hình nó thì lại hoàn toàn trái ngược. Trông nó không khác gì một con người chết vì bị dây leo quấn quanh và bị nấm chiếm lấy cơ thể cả.

“Chao ôi, đáng yêu quá nhỉ?”

“...”

Đáng yêu? Nãy hình như cô cũng gọi tôi đáng yêu nhỉ?

Vậy tức là tôi và cái giống đó được xếp chung vào một loại?

Tôi cầm kiếm và vào thế. Cơ mà cũng chỉ vào thế thôi. Tôi chẳng biết phải làm gì nữa.

Tôi đã vung kiếm vô số lần, nhưng chưa lần nào là nhắm vào vật gì chuyển động hết. Thật đấy.

Chẳng ai trong cái nhà Bendel này thèm đấu kiếm với một tên con hoang cả. Và cũng chẳng ai cho phép tên con hoang ấy đấu kiếm với người khác.

Tôi không được phép học kiếm. Cơ mà nếu tôi muốn gia nhập quân ngũ, thì có khi chúng sẽ dạy tôi vài điều cơ bản.

“Đây là lần đầu tôi đấu tập, nên xin hai người đừng khắt khe quá.”

“Con làm được mà, Risir.”

<Ngươi kiểu gì mà đến giờ mới đấu tập lần đầu đấy? Một Bendel ở tuổi này ư?>

“Ngài sẽ hiểu nếu ngài sinh ra là Bendel thôi, Ngài Duran à.”

<Ta là sách mà.>

“À.”

Bỏ ngoại hình sang một bên, con thây ma không có vẻ gì là có chiến ý hay sự hiện diện hết. Tôi có linh cảm tôi có thể đánh bại nó.

Tự tin vô căn cứ vào bản thân, tôi bước lên phía trước.

<Ôi nhóc, thế của ngươi—>

Đến cả cuốn sách cũng phải ngao ngán trước cú chém tệ hại giáng vào con thây ma thực vật.

Thanh kiếm của tôi yếu ớt giáng xuống.

Và con thây ma phát nổ.