Saionji Nanako ngồi trong phòng mình mà trông ra vườn xem Lily luyện tập thông qua khe cửa. Cô không hề có ý định học lóm kiếm thuật Genji, nhưng là để vạch ra kế hoạch.
“Con ả đó đúng là một đứa cuồng tập luyện!” Nanako nghĩ – “Dẫu đây không muốn thừa nhận, cô ta đúng là có tố chất bẩm sinh trong kiếm đạo. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, việc đánh bại con mụ đó và công cuộc dành lại tự do của mình sẽ ngày càng khó hơn. Bà chị Lily mạnh hơn mình về nhiều mặt… Khoan, nói bậy gì thế! Cô ta không phải chị mình!”
Trong lòng Nanako có rất nhiều xung đột. Một mặt, cô không hề tự nguyện đi theo và phục vụ Lily như là một con hầu, dẫu Lily không hề giam hãm tự do của cô, nhưng mặt khác, Nanako cũng có hứng thú với người phụ nữ mảnh mai có vòng một quá cỡ đó. Dĩ nhiên, cô chẳng muốn bị Lily bắt làm nô lệ. Vốn dĩ Nanako biết sức mạnh thì mình không bằng, nét nữ tính cũng chẳng đáng so sánh, nay lại làm nô lệ cho Lily nữa thì thực sự là quá sức chịu đựng đi.
“Con gái càng nữ tính, thì càng đáng làm nô lệ, đúng không?” – Coi bộ Nanako đã đưa ra một cái thuyết lạ lùng nào đó.
‘Quan trọng hơn, làm sao mình có thể giành lại tự do và tiến bộ hơn một bước đây? Mình cần đưa ra một kế hoạch để khiến con mụ ngực bự đó quỳ trước mặt mình và tự đặt dây cương da lên người, để mình có thể cưỡi ả ta đi lòng vòng bằng đôi tay bé nhỏ này và lấy lại danh dự đã mất!’
‘Nếu mẹ mà biết mình đã trở thành nô lệ của con ả đó… ư, chẳng biết bà ấy sẽ làm gì cả.’ Không tưởng tượng được là đúng, do Nanako không hề hiểu mẹ mình. Với Nanako, có vẻ như việc hiểu mẹ mình, Saionji Kotoka, còn khó khăn hơn gấp bội chuyện tìm hiểu người khác ấy. Cô chẳng thể tài nào đoán được điều gì đang này ra trong tâm trí bà ấy. Tuy nhiên, nếu được hỏi rằng Nanako ghét điều gì nhất ở con người đấy, thì đó chắc chắn sẽ là phần ngực nở nang của Kotoka, vốn có kích cỡ tương đương với Lily!
‘Không! Trước khi mẹ biết chuyện, mình phải lấy lại danh dự và tự trọng của bà ấy!’
Thật ra, Nanako vốn dĩ đã thủ sẵn một kế hoạch, nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hiện. Mỗi lần quan sát Lily đổ mồ hôi nhễ nhại lúc đang tập luyện, Nanako không hiểu được lý do tại sao con mụ đấy thường nhìn vào cơ thể mình rồi đỏ mặt xấu hổ. Xuôi theo trình tự mọi việc hằng ngày, Nanako đoán là cô ta sắp sửa đi tắm chăng?
Lily từng nói là cô ta muốn người hầu phục vụ mình lúc đang tắm, phải không? Sao cô ấy chưa bao giờ để cập đến chuyện ấy lần nữa? Cùng lắm, Lily chỉ yêu cầu Nanako lau chân cho mình trước khi tự mình tắm rửa vào lúc trời sập tối. Nên tính ra, Nanako chỉ mới có cơ hội rửa chân cho Lily đúng một lần.
“Hmph! Miễn là cô nhờ ta lau người, ta sẽ tận dụng cơ hội lúc mà cô đang trần như nhộng để ép cô thay đổi khế ước. Không chỉ phải trả lại tự do cho ta, mà còn phải trở thành người đàn bà của, à không, nô lệ của ta! Nếu không, Nanako này sẽ quấy rối cô!”
“Là một Samurai, mình phải tuân theo các điều luật trong khế ước. Thành thử, đây là cách duy nhất cho phép mình dùng kĩ năng buộc con ả ấy đầu hàng!”
‘Ahahahahahaha!’ Nanako hài lòng với mưu kế của mình. Cô lớn tiếng cười trong lòng.
Có thể nói, Nanako là ví dụ điển hình cho câu ‘Sẹo lâu ngày cũng hoá quên đau’, ‘Ba ngày không đánh, thượng phòng bay nóc.’ Vào lúc này, Nanako đã hoàn toàn thoát khỏi cú sốc tâm lý từ việc bại trận. Dạo gần đây, Lily lại quá bận rộn đến độ không quan tâm tới cô ấy nhiều. Sự tự tin của Nanako đã tích tụ nhiều đến mức tràn ly!
Nếu Nanako không giải phóng nó ra, cô lo rằng bản thân sẽ mất kiểm soát mà làm trò kỳ lạ nào đấy với Lily.
Vào chính lúc này, Lily đã tập luyện xong. Nanako vội vã quay lại giường trong lúc Lily tiến lại gần căn phòng. Cô nghiêng người sang bên giả vờ ngủ.
“Nanako?” Lily gọi cô từ bên ngoài, “Em ngủ hả?”
“Sao cơ… Chưa, chưa ngủ,” Nanako giả vờ vươn vai, “Cô chủ, cô muốn gì?”
“Chuyện là, ừm… Nanako, em có thể…. giúp chị tắm rửa được không?”
Cơ hội của cô đã đến!
Nanako ngồi dậy, và thông qua cánh cửa giấy, cô có thể thấy dáng người duyên dáng, yêu kiều của Lily.
Trước hình bóng đó, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp!
P/S: Hờ, No nut November mà thế này thì thua. À mình thua mẹ nó rồi con đâu.