Maiden Of The Cursed Blade.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 01 - Kagami Lily. - Chương 75 - Hojo Dijon.

Vào lúc chạng vạng, tại bờ sông đối diện Thị trấn Takeshita. Nhiều tốp Samurai của nhà Hojo đang đóng trại ở gần đó, trông không có vẻ gì là muốn tiến vào thị trấn. Lẫn lộn trong số đó cũng có nhiều võ tăng dưới trướng Akira.

Bên bờ sông, ‘Gã khổng lồ’ cao ba mét Hojo Dijon đứng giữa Akira và Hojo Motoshige, làm nổi bật diện mạo điển trai và uy nghị của mình. Với hai vệt đỏ nằm ở khoé mắt, Dijon toả ra khí chất của một chiến binh đến từ thời kì Asuka xa xưa. Tông giọng trầm ấm, mang nét quyến rũ truyền thống cùng thời vang lên khi người đó cất tiếng, “Hắn ta hiện đang chiếm đóng Núi Aoame. Lần này, nhà Hojo của ta đã huy động gần một nửa số Samurai có trong tay. Chúng ta nhất định phải tóm được hắn!”

Có độ hơn sáu mươi Samurai hiện diện trong trại sau lưng Dijon. Qủa thật, nhà Hojo đã tập hợp một nửa số binh lực hiện có của mình. Lẫn trong đám lính ấy, có ba hình bóng quen thuộc đang ngồi xung quanh một đống lửa ở một góc nhỏ, trông có vẻ không được tiếp đón ân cần gì cho lắm.

Họ là Matsuda Nagahide, Kanzaki, và Kimura, một người là Samurai, tuổi tâm ngũ tuần có nhiều kinh nghiệm chinh chiến, trong khi hai người còn lại là những Samurai trẻ tuổi. Lần này, thân là một gia tộc dưới trướng, nhà Matsuda cũng được gia tộc Hojo triệu tập tới cho cuộc săn lùng. Hiroko tuy có xuất hiện nhưng lại không tham gia và đã ra về cùng với hai nô tì. Lý do là bơi sự việc này có tính chất là một cuộc săn quái quy mô lớn nên họ không thể kéo theo một người phụ nữ sẽ trở thành gánh nặng như bà ta được.

Trước câu nói của Dijon, Akira khúm núm lên tiếng, trong lúc nhìn những tốp Samurai và ngựa chiến hùng dũng sau lưng mình, “Thưa Chúa Công, dĩ nhiên mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ khi Ngài đích thân chỉ huy rồi ạ! Thật là vinh dự cho nhà Daidouji chúng thần khi được đồng hành cùng Chúa Công trong nhiệm vụ lần này.”

“Bất kì chiến binh phụ trợ nào cũng góp phần cho sức mạnh chung. Thêm nữa, gã đấy không chỉ có lợi thế về mặt địa hình, mà chúng ta cũng không chẳng có chút manh mối nào về đám lâu la hắn sẽ gửi đến tiếp đón chúng ta,” Dijon nói. “Nhân tiện thì, Ngài Akira, vẫn có một chuyện ta muốn nhờ ông trợ giúp.”

“Chúa Công cứ nói. Nếu nằm trong khả năng của hạ thần, Akira sẽ không chối từ.”

Dijon quay mặt về phía người anh em họ, Motoshige, vốn đang đứng cạnh mình mà nói, “Cho chuyến săn lùng này, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có hoả lực cầm chân chúng lại. Làm thế thì thương vong bên ta sẽ giảm đi rất nhiều. Ta đã định sai Motoshige đến địa phận Suruga để mua hai mươi khẩu súng hoả mai. Tuy nhiên, ta lo rằng cậu ta sẽ khó mà mua được chúng. Nếu Ngài Akira đây đi cùng, thì lòng ta sẽ bớt bận tâm.”

“Súng ống ư…” Akira nhướng mày, “Ở trong vùng Kanto này, chúng ta chỉ có thể mua chúng từ nhà Saionji ở tỉnh Suruga thôi. Nói là thế, Saionji Kotoka, tộc trường nhà Saionji, là một người phụ nữ cứng cỏi. Thần nghe nói rằng bà ta có rất ít súng ống, và chỉ bán cho mỗi nhà Genji, nhà Taira, và quân đội Thiên Hoàng. Bọn đấy không bán cho các dòng tộc Samurai khác đâu.”

“Đó là lý do mà ta cần ông, Ngài Akira. Ông là một thương gia, đúng chứ? Bộ tính kháng lệnh à?” Ánh mắt của Dijon thể hiện sự bất bình, dẫu bình thường anh ta trông cũng đã dữ tợn lắm rồi .

“Không! Không! Xin Chúa Công cứ an tâm. Thần sẽ giúp Ngài Motoshige mua súng,” Akira đổ mồ hôi lạnh vừa vội vàng trả lời.

Dijon nói, “Vậy thì ta phải làm phiền ông rồi, Ngài Akira. Ông và Motoshige sẽ đến tỉnh Suruga. Quân của ta sẽ đóng trại ở chân núi Aoame và đợi hai người trở về. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta sẽ tiến vào rừng.”

Akira liên tục gật đầu đồng ý. Trong khi đó Motoshige trông không lấy gì làm vui vẻ, hắn ta đường đường là một Samurai thế mà phải dựa vào một tên thương gia có xuất thân hén kém để giải quyết công chuyện. Tuy nhiên, hắn vẫn im lặng gật đầu.

“Phải rồi, Thưa Chúa Công, còn về phí tổn cho đống súng ống đấy…” Akira lo lắng nhắc.

“Cái gì?” Dijon mở to mắt, “Phí tổn nào?”

Akira run bần bật, vừa vội vàng lấy hai tay vẫy vẫy mà nói, “Không, không có gì đâu ạ.”

Vào lúc này, Motoshige trông thấy vài người đang tiến đến từ đàng xa rồi chỉ tay về phía họ. “Anh, nhìn kìa…”

Trước mắt cả hai là một Samurai đang dắt một con ngựa trắng đi dọc bờ sông. Trên lưng nó chở một người phụ nữ trong bộ Kimono truyền thống, đầu đội một chiếc nón trúc có mạng che. Đằng sau họ là vài người khác, trông diện mạo có vẻ là người hầu của họ.

Khi nhóm người ấy tới gần, ngoại hình của người phụ nữ càng hiện lên rõ nét, và tuy đang che mạng, nhưng có vẻ như cô ấy là người đã có chồng.

Khi vị Samurai đó trông thấy một toán người bên bờ sông, anh ta trở nên cực kì cảnh giác. Với gương mặt nghiêm nghị, vị ấy tiếp tục tiến về phía trước. Người phụ nữ ngồi trên ngựa cũng quay mặt đi để tránh bị nhòm ngó.

Motoshige nhìn chằm chằm vào cô ta rồi quay sang Dijon. Ánh mắt của Dijon không rồi người phụ nữ ấy nữa bước, nhưng vẫn không có bất cứ hành động gì đáng nói. Thấy vậy, Motoshige hiểu anh họ mình đang nghĩ gì. Dẫu là người yếu nhất trong thế hệ trẻ thuộc nhà Hojo, hắn ta vẫn có thể bám trụ quanh Dijon. Dù trong chiến đấu hay đi săn, hắn lúc nào cũng góp công. Thành ra, hắn phải có kinh nghiệm hơn những người khác rồi…

Nhìn thấy nhóm người kia đang tiến lại gần, Motoshige ngay lập tức chạy từ ụ đất gần bờ sông xuống đường cái. Hắn chặn họ lại rồi lớn tiếng nói, “Tên Samurai ở đằng kia, người phụ nữ này là gì với ngươi?”

Ánh mắt của vị Samurai ấy hoá sắc lạnh. Gã đàn ông trước mặt chỉ là một người lạ không hơn không kém, thế mà lại mở miệng hỏi một câu hết sức thô lỗ như thế. Tuy ở Đế quốc Heian này văn minh là thứ gì đó chưa được khai phá đủ, nhưng các Sammurai ít nhất cũng nên tôn trọng lẫn nhau.

Với chất giọng lạnh lùng, an ta trả lời, “Đây là vợ tôi.”

Người phụ nữa trên lưng ngựa hoảng sợ liếc nhìn những Samurai qua khoé mắt. Kế đó, cô vội vã cúi rập đầu xuống. Đám tuỳ tùng đằng sau thậm chí còn sợ hơn nữa, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

‘Người phụ nữ đó quả thực là vợ của hắn’. Đó là dự đoán của Motoshige. Hắn tiếp tục, “Người có thể bảo vợ mình xuống ngựa và đến uống một chén rượu với Chúa Công của cô ta không?”

“Cái gì?!” Vị Samurai đang nắm dây cương ngựa vội đặt một tay lên chuôi kiếm mà giận dữ lớn giọng quát, “Nàng ấy là vợ ta! Làm sao lại có thể ngồi uống cùng ngươi được chứ!? Hãy để bọn ta qua. Nếu không thì đừng trách!”

Là một chiến binh dũng cảm dám mang người vợ xinh đẹp của mình tru du khắp vùng hoang sơ, vị Samurai này ắt hẳn phải có thứ sức mạnh nào đó. Thực lực hẳn cũng phải ngang với một Samurai thượng đẳng!

Trình độ sực mạnh của vị ấy gần như tương đương với Hojo Motoshige. Dựa vào kinh nghiệm thực chiến của mình, Motoshige biết hắn không thể đánh bại người này nếu hai người có lao vào quyết đấu thật.

Tuy nhiên, vào lúc này, Akira dẫn một toán gồm vài võ tăng cùng bảy hay tám Samurai của nhà Hojo tiến lên bao vây họ, khiến cho người phụ nữ và đám tuỳ tùng hồn siêu phách lạc.

Khi vị Samurai ấy thấy thái độ chúng, anh hiểu rằng bọn họ sẽ chẳng thể toàn mạng rời khỏi đây nếu không đồng ý uống cùng chúng.

Motoshige nói, “Chúa Công chỉ muốn uống vài chén với vợ của ngươi, thế mà nhà người vẫn dám từ chối, bộ người đang khinh thường gia tộc Hojo bọn ta sao?”

Nghe thấy cái tên Hojo, vị Samurai đơn độc nhìn về phía Dijon, người có vóc dáng to lớn bất thường. Anh ta sợ hãi đến độ phải ém cơn giận xuống mà gật đầu tuân phục. Trước sự đồng ý của người chồng, người phụ nữ trên lưng ngựa tháo chiếc mũ trúc có mạng che xuống, để lộ khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp của mình. Cô ấy đã cạo lông mày và vẽ hai chấm đen trên chán, biệu lộ nhan sắc thường thấy ở các tiểu thư con nhà giàu có.

Nhìn vợ mình bắt đâu tiếp rượu cho Dijon từ bên ngoài trại, ngay cả lòng kiên nhẫn lớn khôn cùng của vị Samurai đơn độc cũng bắt đầu mai một. Vợ của anh ta một khi đã say thường sẽ trở nên rất nhục dục. Dù gì thì, vẻ ngoài điển trai và thân hình lực lưỡng khác thường của Dijon thực sự rất thu hút cánh đàn bà con gái trong đế Quốc Heian, do ai cũng biết đàn ông trong thời kì này thường khá thấp bé. Thêm vào đó, người phụ nữ ấy vốn dĩ đã cảm thấy đau lòng và thất vọng trước sự hén nhát của chồng mình.

Thành ra, chỉ sau một hồi, vị Samurai đã không thế chịu đựng sự nhục nhã như thế thêm một phút giây nào nữa.

Anh ta đột nhiên hét lên, “ĐỒ ĐĨ Đ*ẾM!Chuẩn bị chết đi, đôi gian phu dâm phụ!”

Trong cơn tức giận của mình, vị Samurai thượng đẳng ấy rút kiếm ra, vụt chạy về phía Dijon và người phụ nữ đang ngồi uống rượu với tộc độ như vù bão, quyết ăn thua đủ với đối phương. Mấy tên Samurai của nhà Hojo đừng gần đấy không tài nào có thể lao vào can thiệp kịp thời.

Tuy nhiên, Dijon không hề bối rối. Hắn ta đẩy người phụ nữ ra một bên và đá cái bàn gỗ nhỏ.

Lực đẩy của Dijon đã làm người phụ nữ văng đi vài mét trước khi va phải một tảng đá, chết ngay lập tức với cái cổ bị gãy ngoặt sang bên.

Thấy vậy, máu điên trong cơ thể người chồng sôi hết cả lên. Anh gầm lên và tiếp tục lao vào tấn công Dijon.

Dijon đợi tới khi vị Samurai ấy đến trước mặt mình. Khuôn mặt điển trai của hắn nở ra một nụ cười tàn độc xen lẫn khinh thường. Kiếm của hắn thậm chí còn không được tuốt ra, mà chỉ được bàn tay to lớn đó vụt nhẹ lên chuôi kiếm.

“Clang ——!”

Những người khác chỉ có thể thấy một tia sáng loé lên từ tay của Dijon, trong khi thanh Odachi của hắn chỉ mới được rút ra khỏi vỏ tầm ba mươi xăng!

Sóng linh lực có sức mạnh cỡ sáu ngàn cân đánh thẳng vào ngực của vị Samurai.

“Pfft!” Anh ta lập tức thổ huyết rồi bị luồng khí mạnh phát ra đánh bay đi một quãng tầm chục thước và tông phải một cây thông, làm gãy mất một nhánh lớn của nó, trước khi bất lực gục xuống.

Đám Samurai của nhà Hojo rút kiếm đuổi theo, tuy nhiên, chúng nhanh chóng nhận ra chuyện đấy là không cần thiết.

Vị Samurai ấy đã chết.

Anh ta đã không bảo vệ được vợ mình, cũng như chẳng thể đả thương Dijon trước khi lìa đời. Vị Samurai đó không làm gì sai cả, cái sai duy nhất là anh ta không đủ mạnh. Đơn giản mà nói, không có sức mạnh, thì sớm muộn người thân như vợ,chồng cũng sẽ gặp nguy hiểm . Trong thời kì Heian tăm tối này, sức mạnh quyết định tất cả, thậm chí luật pháp cũng chưa chắc cản được. Dĩ nhiên, thứ duy nhất mà sức mạnh không thể vượt qua chính là nhân phẩm.

Và, về phần vị Samurai này, việc anh ta có nhân phẩm hay không là chuyện chẳng ai biết được…

Những đầy tớ của vị Samurai đã chết giờ đang run cầm cập do quá sợ hãi. Họ chỉ đứng đấy, run sợ và cầu xin đối phương tha cho mình con đường sống.

Hojo Dijon đảo đôi mắt lớn cỡ trái hạt dẻ, dễ sợ về phía họ. Với những người mỏng manh và không tài nào có thể làm hại được mình, hắn ta nhẫn tâm nói, “Giết chúng đi. Không chừa một mạng nào.”

Đám Samurai Hojo gầm lên và ào về phía trước, chém liên tiếp vào đám tuỳ tùng như thể chúng là những đổ tể đang chặt thịt vậy. Chỉ một lúc sau, máu ở khắp mọi nơi và bầu không khí thì sặc mùi tanh tưởi

Dijon quay lại và ngồi xuống. Hắn cầm trai rượu ở dưới đất lên và tiếp tục uống như thể không có gì xảy ra cả. Nagahide, Kanzaki, và Kimura đứng không xa nơi ấy. Họ chứng kiến tất cả. Tuy bản thân ghét bất công đến tận xương tuỷ, Hojo Dijon vẫn là con trưởng của Chủ tướng họ, là một người có sức mạnh vượt mức người thường. Họ ghét hắn nhưng chẳng dám nói gì, chỉ biết ở đấy thở dài.

Nagahide đã theo lệnh Chủ tướng của mình tấn công và giết những tên dám đe doạ sự yên bình trong lãnh thổ mình. Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy tộc trưởng tương lai của nhà Hojo lại tàn nhẫn và độc ác đến thế, ông cảm thấy vô cùng thất vọng và đau đớn.

Đối với Hojo Dijon, giết hại mạng người, bất kể là thường dân hay các Samurai đi ngang qua, là mấy món trên đường, một bữa ăn thông thường.

Tuy nhiên, hắn có hơi tiếc khi đã lỡ tay đẩy chết vợ của vị Samurai kia. Dijon tiếp tục uống dưới ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn, trong lòng có đôi chút bực tức.

Một giọng nói lạnh lẽo nhưng quyến rũ đột ngột vang lên sau cái cây mà Dijon đang ngồi uống rượu.

“Ngài Hojo, sao lại uống rượu giải sầu một mình thế?”

“Là kẻ nào!?” Hojo Dijon giật mình!

Hắn ta không đứng dậy. Đặt chén rượu xuống, hắn quay nhẹ nửa thân trên, đưa tay đặt lên chuôi kiếm.

Kế đó hắn trông thấy một có gái mảnh khanh đeo mặt nạ quỷ xuất hiện dưới bóng tối của tán cây.

“Là cô?” Coi bộ đây không phải là lần đầu tiên Hojo thấy người phụ nữ này.

“Haha, Ngài Hojo, tôi có tin từ chủ nhân mình cho ngài. Hãy con chừng người sỡ hữu… tấm gương ngàn năm.”

“Im đi!” Hojo tức tối nói. “Ta, Hojo Dijon, đến từ một gia tộc danh giá, đầy quyền lực. Sao ta lại có thể dính líu với đám tay sai của bóng tối như mi được!? Nếu ngươi tháo mặt nạ ra và uống với ta, ta sẽ dành thời gian nói chuyện. Còn nếu ngươi ở đây chỉ để truyền mấy cái tin nhảm nhí, thừ đừng trách tại sao ta độc ác!”

“Clang!” Hojo tuối một phần lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.

“Ngài Hojo, tôi ở đây là vì tôi được lệnh phải đưa tin này cho ngài. Bách Quỷ Địa Môn Quan lúc nào cũng rộng tay đón chào ngài. Nhưng uống với ngài ấy à, tôi không có hứng thú. Hehehehe…”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, và cô gái biến mất không chút dấu vết.

Hojo đảo mắt và đứng lên nhìn về khu rừng âm u, tay vẫn nắm chuôi kiếm.

Mặt trời đỏ âm thầm lặn xuống sau rặng núi, dưới những lớp mây mù sương.

P/S: Khởi động Drama lần 2, combat tổng lần một. Nhưng trước đó sẽ là tầm chục chap slice of life. Hi vọng cuối năm đến được.