Lily giũ đi những giọt nước còn đọng lại trên tóc. Sau khi đã mặc lại áo cho đàng hoàng, cô ngước mắt nhìn hồi lâu về cánh rừng núi sừng sững đằng kia, mọc đầy những thân cây lâu năm có độ cao vượt quá trăm mét.
Trong khi đó, một cơn gió mát lạnh trên núi thổi lướt qua người Lily, khiến cho người cô thấy vô cùng thoải mái.
Nếu là người thường hay một Samurai cố băng qua cánh rừng này trong đêm hôm khuya khoắt như vầy, họ lúc nào cũng sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng Lily thì không.
Cô nhớ lại cái hồi cô một mình thám hiểm núi rừng lần đầu tiên một tháng trước. Cánh rừng lúc đó trông rất ghê sợ, ma quái. Nhưng giờ đây, cô lại chẳng thể kìm nén niềm phấn khích của một chuyến mạo hiểm trong đêm và nghỉ ngơi dưới ánh trăng.
Đúng là ở đâu cũng có hiểm họa, nhưng dương như Lily đã quen với cuộc sống bốn bề nguy hiểm này rồi. Với sức mạnh lẫn kiến thức về núi Ise của bản thân, cô thật sự cảm thấy nơi này còn an toàn hơn cả Takeshita. Loài yêu quái mạnh nhất từng được báo cáo đã xuất hiện ở chốn này là Thượng Trung, cấp bậc mà Lily tin rằng cô có thể giải quyết được. Trên hết, với thanh Mikazuki trong tay, sự tự tin của cô được đẩy lên rất cao, và đây cũng chính là lý do cô có thể thoải mái tận hưởng việc luyện tập lẫn niềm vui phiêu lưu.
Tuy nhiên, khoảng thời gian tự tập luyện này không chỉ có thám hiểm, chiến đấu và phiêu lưu không thôi. Ngủ cũng là một phần rất cần thiết cho việc luyện tập bởi nó là cách tốt nhất để cơ thể cô có thể hấp thụ hoàn toàn lượng linh lực cô tích góp được trong chiến trận. Vì lẽ đó, Lily sẽ ngủ nhiều nhất có thể tùy theo tình huống cho phép. Đương nhiên là thiền cũng có tác dụng, nhưng Lily vẫn chuộng giấc ngủ hơn.
Lily nhìn xung quanh để tìm một tảng đá lớn. Tựa vào đá lúc ngủ sẽ cho cô một chỗ trốn lẫn phòng vệ tương đối, một nơi rất tuyệt để tá túc qua đêm trong cánh rừng yêu nghiệt này.
Kế đó, cô giở lớp vải cuốn ra chải xuống làm chiếu rồi cô đặt mình ngồi xuống và để đôi guốc gỗ qua bên.
Một cô gái phải ngủ trên chiêu hay ít nhất là chút quần áo trong chốn hoang dã.
Sau đó, Lily lướt nhẹ tay qua bốn góc của tấm chiếu mới trải để tạo thành một kết giới mỏng làm từ linh lực. Nó chỉ để ngăn chặn những vị khách khó ưa mang tên côn trùng thay vì đám yêu quái. Dù nhìn cánh rừng dường như rất yên tĩnh với khủng cảnh say đắm lòng người, đâu đó trong đấy vẫn có rất nhiều loài bọ độc di chuyển trong bóng tối.
Và rồi, với lưng tựa vào đá, Lily chìm vào giấc ngủ.
Chẳng cần nói cũng biết Lily vốn dĩ cũng đã giăng sẵn một hệ thống báo động nằm cách đó cả trăm mét cùng bằng linh lực. Lớp kết giới mỏng yếu quanh chỗ ngủ không phải là hàng phòng thủ duy nhất cô có.
Lily có thể dễ dàng phát hiện được sát khí lên tới nửa dặm. Nhưng địa hình địa vật của núi Izu khiến việc tìm kiếm được vị trí của cô khó hơn bình thường, thành thử, một hay hai trăm mét cũng là đủ rồi.
Lily ngủ với đôi chân hơi co sang bên. Do phần rẽ giữa hai chân đang bị trong lượng cơ thể của cô dồn xuống, nên chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng đủ để đường rẽ ấy tách rộng ra. Nhìn từ phía sau, người ta có thể dễ dàng trông thấy đôi chân trắng nõn, đẫy đà đang ép sát vào nhau lẫn đường kẻ trắng tinh giữa hai đùi.
Từ góc độ này vòng ba của cô cũng trở nên căng mọng lạ thường, dù thực chất dáng người của Lily phải nói là kiểu thanh mảnh. Chỉ có điều, những chỗ nên phát triển đều đã được dậy thì thành công, khúc nào ra khúc nấy.
Nếu một người phụ nữ với thân hình cám dỗ thế này nằm ngủ giữa chốn rừng thiêng nước độc, nó trông chẳng khác gì đem cừu vào hang sói cả. Nhưng Lily thì khác, cô có đủ sức để bảo vệ bản thân. Và đó là lý do cô dám ngủ như thế này.
Theo kế hoạch, Lily không định quay trở lại Takeshita ngay, thay vào đó, cô tính là sẽ ở lại trong núi ít là một tháng. Một mặt, nó sẽ giúp cô tiếp tục rèn luyện khả năng chiến đấu cũng như phát triển thêm các kỹ năng của mình. Mặt khác, nếu cô có thể thu thập hơn trăm hồn yêu và nâng Mikazuki lên Lục phẩm trong chuyến hành trình này, nó sẽ giúp cô trở nên đáng sợ hơn trong mắt kẻ thù.
Khi thanh Nguyền kiếm đạt đến hạng Lục phẩm, chất lượng của nó ít nhất là tương đương với một vũ khí hạng Trung trong số các thanh Lục phẩm. Và với chất lượng thuộc top đầu của mình, Mikazuki còn có thể trở thành hàng cực phẩm nếu cô tiếp tục thu thập thêm nhiều hồn yêu hơn nữa!
Trong lúc đang tưởng tượng viễn cảnh ấy trong tương lai, cô đặt thanh kiếm xuống. Nó chẳng thoải mái tí nào khi cô nằm lên trên nó, ngay cả khi có ôm kiếm mà ngủ, sự khó chịu đó cũng không vơi đi là bao. Nói là thế, cô cũng chẳng thể đặt kiếm sang bên được, do lũ Qủy núi có thể sẽ lén lút lấy cắp nó. Vì lẽ đó, cô để kiếm giữa hai chân mình. Làm như vậy, cô sẽ chẳng cần phải lo về việc bị lấy cắp và có thể ngay lập tức phản ứng trước những tình huống nguy cấp. Thêm vào đó, cô cảm thấy thế này thoải mái và an toàn hơn cả, bởi thứ đó dù gì cũng là thanh Nguyền kiếm quý báu của cô.
***
Lily chẳng nói với ai khác ngoài Shiu về việc cô sẽ luyện tập trong núi. Trong khi ấy, toàn thể vùng Kanto đã biết đến cuộc chiến diễn ra ở Sugura, và đương nhiên, tin tức này cũng nhanh chóng đến tai người dân ở thành phố Kamakura.
Bên trong dinh cơ của các Samurai nhà Genji, Sakiko cũng những võ sĩ khác đang bàn luận với nhau về tin tức ấy tại một căn phòng kín trang nhã.
“Gì cơ? Anh nói nói cô Kagami đã hạ bốn Kengo chỉ với một đòn thôi sao? Và hai trong số đó là Trung đẳng?!” Sakiko đặt cốc trà của mình xuống vừa ngạc nhiên nhìn chằm chằm người mang tin điển trai có phần tóc trán đã cạo cùng búi tóc cao đằng sau.
“Thần không nói dối đâu ạ,” Chàng trai trẻ tên Kumawakamaru ấy trả lời, “Chuyện này hoàn toàn là sự thật! Trận chiến đó diễn ra ngay bên ngoài cổng dinh cơ Saionji! Hàng trăm thành viên các gia tộc cùng khách qua đường đã chứng kiến nó, và tin tức thần thu thập được ở đâu cũng giống nhau cả! Người phụ nữ đó đã lấy mạng bốn Kengo chỉ trong một đòn! Ngoài ra cô ấy còn hạ thêm hai Kengo Sơ đẳng nữa khi trận chiến tiếp tục!”
Sakiko và những Samurait trung niên trông không phải hạng tầm thường kia đều sững sờ trước thông tin đó.
“Tôi đã quan sát tài năng phi thường của cô ấy mấy tháng trước sau khi gặp mặt. Nhưng cô ấy chỉ suýt soát chạm ngưỡng một Samurai Trung đẳng vào thời gian đó thôi mà, hơn nữa từ đó đến nay cũng đâu có là bao, sao cô ấy lại có thể tiến bộ đến mức đó được?” Sakiko lớn tiếng nói.
“Ta nghe rằng thanh kiếm của cô ta trông khá kỳ lạ.” Vị lão thành khoác áo xanh biển cất tiếng.
“Việc cô ta sỡ hữu thanh kiếm đó cho thấy rằng người phụ nữ này có cả may mắn lẫn sức mạnh để gặp được thời thế. Chỉ có những cá nhân kiệt xuất mới có những cơ hội như thế thôi, và dường như cô ta cũng mang trong mình sức mạnh rất đáng nể. Điều đó lý giải cho việc sao cô ta có thể giết các Kengo dễ dàng như vầy! Trong mấy năm gần đây, một chuyện như này khá hiếm gặp!” Vị Samurai với gương mặt tròn và kiểu ăn mặc lòe loẹt ầm ầm phát biểu.
“À thì, có vẻ như cô Kagami là một trong số các tài năng hiếm gặp mà Đông quốc đang ngóng chờ. Tôi đoán rằng cô ấy đã đủ tiêu chuẩn để chuyển đến võ đường chính rồi chăng?” Sakiko hỏi với đôi mắt long lanh.
“Phải, ta tin là thế. Dù vậy, khi đem so với các nhân tài thật sự trong võ đường chúng ta, cô ta chẳng có gì đặc biệt ngoài chút may mắn. Nhưng cái quan trọng là ở chỗ chúng ta không biết liệu cô ấy còn có năng lực tiềm ẩn nào khác không. Đúng, chuyển cô ta đến võ đường chính của Đông Quốc là ý tưởng hay đấy. Nếu không, nhà Taira chắc chắn sẽ không làm ngơ trước người có tiềm năng này đâu,” - vị trưởng lão nói.
“Ừm, Kagami Lily đã đạt được yêu cầu tối thiểu của võ đường chính chúng ta. Ngay cả khi chúng ta có sai đi nữa, cô ấy ít nhất vẫn có thể đủ mạnh để phục vụ cho võ đường. Trong những năm gần đây, sau Lục kiếm Đông quốc, chẳng có thêm bất cứ tài năng mới nào được sản sinh cả. Giả sử cô ấy thực sự có tài năng phi thường, thì nếu đánh mất, đây sẽ là một mất mát lớn cho gia tộc ta.”- Vị Samurai mặt tròn xoa xoa cằm đáp.
“Hừm, nếu mọi người đều đồng ý rồi, chúng ta nên đề xuất việc này với quan trên chứ?” Sakiko đề nghị.
“Ta đồng ý. Ngay cả khi chúng ta có đánh giá rằng Kagami Lily đã vượt qua tiêu chuẩn tối thiểu, thì vẫn phải chờ sự tán thành của quan trên để quyết định xem cô ta có được vào hay không.” Vị trưởng lạo gật đầu.
“Nếu là vậy, tôi sẽ đi báo chuyện này cho ngài ấy,” Sakiko nhún gối và tự đề bạt mình. Cô không cúi chào vì hai vị Samurai kia có địa vị cao hơn cô, chỉ là vì phụ nữ, nói chung, có địa vị xã hội thấp hơn trong thời Heian. Bởi thế, phụ nữ phải khiêm tốn trước sự có mặt của đàn ông mặc dù họ đều có vị trí ngang quyền nhau.
P/S: Hờ.