Khi trở lại Takeshita một lần nữa dưới màn trời đêm, trong lòng Lily dâng trào vô vàn cảm xúc theo cái cách mà cô không tài nào có thể giải thích được.
Uesugi Rei và Lily xuống ngựa. Dưới tán cây Tử Đằng mọc bên bờ sông Takeshita, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
“Bé Lily, chị có một yêu cầu. Sau này ấy, em có thể thôi gọi chị là chị Uesugi được không, cứ gọi là onee-san là được rồi?”
Trước câu hỏi đó, Lily do dự một hồi trước khi nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Không được.”
Thấy vậy, Uesugi nở một nụ cười đượm buồn. Bản thân cô rất muốn biết lý do, nhưng đã cố kìm lại câu hỏi đó trong lòng.
Điều này làm Lily bất ngờ.
Trong mắt của cô, danh xưng onee-san, tức tương đương với tiền bối, chỉ thuộc về duy nhất cô gái đó.
‘Mình có thể là một đứa si tình, nhưng không phải là đứa thiếu quyết đoán. Sao mình có thể cứ hở tí ra là gọi người khác bằng danh xưng đó được?’
Uesugi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lily trước khi nhổ lấy một cọng, rồi đặt nó trước đầu mũi mình mà ngửi: “Chị sẽ không bao giờ cảm nếm đủ mùi hương trên tóc em, nhưng chị e rằng chúng ta, lại một lần nữa phải chia tay rồi.”
“Hử?”
Không hiểu tại sao, Lily vừa bất ngờ, vừa thấy mất mát vào cái lúc cô nghe thấy điều đó.
Cảm giác mất mát này là sao? Có phải đó là vì cô không thể báo đáp ân nhân cứu mạng của mình chăng?
‘Nhưng mà, với sức mạnh cũng như địa vị của Uesugi Rei, mình có thể làm gì cho chị ấy được đây?’
Uesugi Rei muốn trái tim của cô, nhưng đó lại là thứ Lily không thể trao tặng.
‘Khi cả hai ở cùng nhau, mình đã ngó lơ lời thổ lộ của chị ấy. Thế mà khi chị ấy nói là sẽ rời đi, mình lại thấy buồn. Lily, mày có biết mình đang nghĩ cái gì không vậy?’ Lily tự vấn trong lòng.
“Sao thế, không nỡ để chị đi hả?” Uesugi Rei nâng cằm Lily lên.
“Không!” Lily quay đầu đi, nhưng chẳng đẩy tay Uesugi ra khỏi mình.
“Bé Lily, khi em đến thị trấn Takeshita, em sẽ được an toàn dưới thẩm quyền của Minamoto no Sakiko. Chị vẫn còn có nhiều vấn đề quan trọng khác cần giải quyết. Chị sẽ tới gặp em sau, OK.”
Lúc đấy, Lily suýt chút nữa đã thốt lên, “khi nào vậy?”
‘Không, khoan đã, sao có vẻ như mình thật sự muốn giữ chị ấy lại vậy? Nhưng mà, nếu bỏ mối quan hệ lạ lùng đó qua một bên, thì đấy cũng là chuyện bình thường khi mình muốn dành nhiều thời gian hơn với một người không chỉ là bạn mà còn là một đàn chị tốt như Uesugi.’
Lily không nói gì nữa, gương mặt khoác lên vẻ u sầu – thứ khiến Uesugi cũng thấy buồn bã trong lòng. Tất cả những gì Rei có thể làm lúc đó là kéo gương mặt xinh đẹp của Lily lại gần, ôm lấy eo của cô rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy một lần nữa.
Lily vẫn còn chống cự đôi chút với đôi tay bất lực đẩy nhẹ vài cái, nhưng cô cũng cố đứng bằng đầu ngón chân để san lấp khoảng cách về chiều cao giữa hai người.
“Bé Lily, em nên ngoan đó, chăm sóc và bảo vệ bản thân tốt nhé! Chị sẽ sớm quay lại gặp em thôi.”
Giống hệt lúc mới đến, Uesugi Rei lấy tay phất mái tóc dài bạc của mình, dang rộng đôi chân thon dài rồi nhảy phốc lên ngựa. Kế đó, cô thúc Nioh đi và cả hai phóng đi như gió! Rất nhanh chóng, bóng con ngựa đã biến mất vào màn sương tại khu rừng bên sông vùng ngoại ô Takeshita, chỉ còn lại tiếng vó ngựa như sấm động ấy là vẫn còn có thể nghe thấy.
Lily chỉ còn lại một mình. Cô yếu ớt ngồi xuống tảng đá nằm dưới gốc cây Tử Đằng với phần cổ áo hơi trễ xuống và gương mặt có chút ửng đỏ.
“Lại hôn nữa… kiểu này… cứ như thể hai đứa đã thực sự thành đôi vậy.” – Ánh mắt Lily thoáng mờ đi khi cô nhủ thầm với mình như thế.
Kế đó, Lily tự mình trở về võ đường Genji dưới ánh nắng hoàng hôn và lính gác cổng của võ đường đương nhiên không hề chặn cô lại. Nhưng thay vì ngay lập tức đến gặp Sakiko, Lily trở về khuôn viên Cây đào ngàn năm trước và nhận thấy rằng căn nhà dường như đã bị bỏ trống mấy ngày nay.
“Shiu? Con bé đâu rồi? Mà Nanako thì giờ đang ở Sugura cùng với phu nhân Kotoka rồi còn đâu …”
Lily nhìn về phía cây hoa anh đào ngàn năm tuổi ở bên ngoài, trông về những cánh hoa đang trôi nổi dưới ánh hoàng hôn như mưa rơi.
Cảm giác cô đơn lẫn tủi thân dần dần trào lên.
Ở một mình thì có sao chứ? Mình vẫn còn có tiền bối mà.
Chỉ có mình chị Rin là sẽ không bỏ rơi cô.
Lily giương cây dù Sakura lên và bước đi dưới tán cây đầy hoa đó. Từ đống hành lý cô mang theo được, cô lấy ra chiếc chén trà Tử Cà.
Chuyện chén trà này đồng hành với Lily suốt cuộc hành trình hoàn toàn là do tình cờ. Lúc trước, cô vốn lo lắng rằng mình không đủ tiền để trả công cho Ehiro, thành thư cô định cầm cố món đồ này rồi gom góp tiền chuộc lại sai. May mắn thay, Ehiro là một người quảng đại và chỉ lấy hai trăm kwan cho thanh Mikazuki. Cô ấy nói rằng phần còn lại sau này sẽ tính nhưng Lily có cảm giác là Ehiro sẽ không nhắc lại món tiền đó. Chuyện đó, Lily cũng thấy có chút biết ơn.
Giờ mình đã mang nó về và giờ cũng chỉ có một mình mình. Vậy sao không tự rót cho mình một chén trà nhỉ?
Lily đun chút nước, trải một tấm vải ở vườn rồi ngồi xuống mà chuẩn bị một buổi trà đạo cho bản thân.
Khi Lily chạm vào thân chén hơi mát lạnh của Tử Cà và pha một ít trà vào trong, tâm trí cô dần dần thanh thoát.
Một mình uống trà dưới tán cây cũng mang vẻ đơn côi. Cảm giác hiu quạnh ấy không tan biến đi nhưng đã được nâng lên thành một khung cảnh trữ tình.
Chốc chốc có cơn gió buổi đêm nhè nhẹ thổi qua. Lily nâng tay lên và nheo mắt lại, chiêm ngưỡng cơn mưa hoa trôi lững lờ trước mắt mình mà cảm tưởng chúng là gió, là bông tuyết mang sắc hồng dịu dàng. Trong khi đó, chén trà ấm trong tay cô tỏa ra một mùi hương tạo nhã, lẻ loi.
Qủa là một khoảng thời gian tuyệt vời trong khung cảnh thật đẹp đẽ nên thơ…
Sắc tím tự nhiên lẫn thanh tao từ chén trà Tứ phẩm càng làm Lily thấy bản thân cô đơn hơn trong một lúc. Tuy đâu đó trong mùi hương dịu nhẹ kia có phảng phất chút u sầu, cô vẫn thấy nó mang đến một thứ niềm vui cho cõi lòng mình.
Tận hưởng thanh binh, cảm nhận nỗi buồn
Kagami Lily…
Lily nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà và những ngón tay mảnh khanh của cô khẽ chạm sâu xuống dưới bụng nơi chiếc gương quý báu ấy của cô đang yên giấc.
Lily nó ra khỏi đó, và bắt gặp gương mặt xinh đẹp của bản thân phản chiếu trong gương. Mặc dù vừa mới được chị Uesugi trao nụ hôn cách đây không lâu, cô cảm thấy mình tủi thân hơn cả trước.
Thế nhưng, Lily lại mỉm cười.
Bất thình lình, cơn gió thu bắt đầu thổi mạnh khiến cho cây anh đào ngàn năm vang lên tiếng xào xạc không ngớt. Những cánh hoa anh đào cũng vì thế mà từ từ rơi xuống trên khắp bầu trời, ngày trước mắt Lily. Đó quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp và đáng nhớ.
“Mình… mình có thể cảm nhận được nó. ”
Vào chính lúc này, Lily có thể cảm thấy nỗi cô đơn của bản thân đang hòa mình trở thành một phần của thế giới. Cây hoa anh đào ngàn năm, những cánh hoa, nước trà và cả con người cô đang hợp nhất với bức tranh toàn cảnh tuyệt vời này .
Kiêu hãnh, nhã nhặn, và đẹp mắt…
Lily nhận ra Ý cảnh của chính mình——
Sakura.
P/S: Sao cái mẹ gì cũng quy về hoa anh đào thế, đời thằng trans này gặp nhiều đứa Sakura lắm rồi. Yameteeee.