Sau đấy, Matsuda Nagahide dẫn Lily và những người khác ra một thừa đất bằng phẳng rộng rãi, nằm cách xa khu nhà.
Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng Lily cảm thấy những cánh rừng hai bên vẫn toả ra một bầu khí cực kì u ám. Cô thấy mình không thể thoải mái và nơi lỏng cảnh giác với bất cứ nơi nào mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới. Và đáng sợ hơn là tại một dòng suối gần đấy, có một thứ gì đó đôi khi trồi lên khỏi mặt nước để quan sát cô từ đám lau sậy mọc cạnh bờ.
Có lẽ là do trực giác của Lily đã trở nên sắc bén hơn do sự biến đổi tối qua, chứ lúc trước, khi đang đi cùng Hojo đến đây, Lily không hề nhận ra sự tồn tại của vô số yêu quái kỳ bí lẩn trốn trong vùng rừng núi này.
Tuy nhiên, hiện giờ cô có một vấn đề cần quan tâm hơn, đó là cách để có thể xác định được lực xuyên tâm. Lily vẫn thắc mắc về nó. Trong thế giới hiện đại, thì có máy đo lực đấm đấy, nhưng trong thời Heian xa xưa này, thì lấy đâu ra một công cụ như thế.
Khi đã đến nơi, mọi người đều dừng lại chờ đợi. Lòng Lily cứ nhấp nhỏm, tò mò muốn biết mấy người này đo đạc bằng cách nào.
Sau một hồi, họ thấy Kimura Tetsuo – vốn không đi cùng đoàn – vội vàng chạy tới, trên tay nâng một chiếc hộp gỗ mà bằng cách nào đó nó vẫn giữ được thẳng bằng. Đúng là một cảnh tượng lạ lùng.
Kimura chạy đến và dừng lại trước mặt mọi người, anh ta đưa chiếc hộp cho Matsuda Nagahide. Bề ngoài chiếc hộp được trang trí rất đẹp, trông không hề hợp với lối bài trí giản dị trong nhà của gia tộc Matsuda.
Matsuda Nagahide cẩn thận mở chiếc hộp ra. Và thứ nằm bên trong đó chỉ là một con búp bê giấy ghi vài kí tự nguệch ngoạc.
Nagahide lúng túng lấy đôi bàn tay thô kệch của mình chầm chậm lấy con búp bê ra. Cứ như thể ông ấy đang cầm một thứ gì đó mà ngay cả bản thân mình còn không hiểu. Kế đó, ông ta nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi hít một hơi thật sâu vừa ngẫm nghĩ một chuyện gì đấy.
Kimura và Kanzaki, vốn đứng ngay bên cạnh Matsuda trông cũng rất căng thẳng. Họ nín thở, nắm tay lại cổ vũ thầy của mình với vẻ mặt không mấy bình thản.
Matsuda Nagahide nghiêm chỉnh đứng hai chân rộng bằng vai, ném cái bùa giấy lên không trung rồi sau đấy vội vàng chỉ thẳng vào nó và hét to, “X- X- Xuyên lực cảm!”
Tiếp theo đó chỉ có sự im lặng. Nhưng khi vẻ mặt thất vọng của Nagahide sắp sửa thành hình thì…
“Bùm—!” Khói trắng từ đâu trào ra, mù mịt như sương mù buổi sớm.
Một con búp bê Daruma màu đỏ có kích thước bằng một nửa người thường đang lắc lưc khi nó lù lù xuất hiện từ đám khói.
Trên mặt nó được vẽ hai con mắt to đến mức nực cười cùng bộ râu đen xồm xoàm. Con búp bê có vẻ vận chưa lấy lại được thăng bằng khi cứ lắc lư tới lui trên mặt đất như một con quay, và trên cái bụng đỏ của nó có ghi một chữ “斩” to tướng!
Lily nghĩ, Ai đã viết chữ nó vậy, kiểu chữ cứ lạ lạ sao ấy. Nếu có gì đặc biệt để nói về con búp bê Daruma này thì không có gì khác ngoài cái kí tự ấy.
“Tiểu thư Kagami,” Nagahide nói, “Đây là Xuyên lực cảm. Một công cụ ma thuật quý giá được ban cho nhà Matsuda bởi lãnh chúa Hojo Hayamasa.”
“Công cụ ma thuật?” Lily ngạc nhiên hỏi.
“Phải, đây là vật ma thuật được một âm dương sư từ thủ đô Heian làm ra. Nó được chế tạo bằng cách sử dụng phép thuật siêu nhiên vốn bắt chước sức mạnh của các Shikigami . Do chỉ có mang một chút ma lực của họ, nên dĩ nhiên, nó không thể nào có thể so sánh với một Shikigami thật trong văn hoá dân gian được. Dù gì thì, cái Xuyên Lực Cảm này là một báu vật mà các gia tộc Samurai rất thích dùng vì nó có thể đo chính xác lực xuyên tâm của từng người!”
“Đúng vậy!” Kimura nói, “Xuyên Lực Cảm được bán ở thủ đô Heian với giá 100 kwan ! Cô sẽ không thể mua được nó dù có 150 kwan ở thành phố Kamakura đâu! Vì mỗi khi nhập hàng, thì nó đều được các gia tộc Samurai lớn mua về trước rồi! Là 100 kwan đấy, gần bằng phân nửa số tiền lương cả năm của thầy bọn tôi!”
“Đừng có nói ra.” Nagahide có vẻ như không muốn để lộ số tiền lương của mình trước mặt người ngoài.
Theo những gì Lily biết về 100 kwan thì nó có trọng lượng tương đương với 375 kilogam tiền xu bằng đồng
Lily thấy có hơi ái ngại khi nhìn gương mặt mang-đến-may-mắn của con búp bê, “Thưa ngài, thứ này mắc quá, lỡ tôi làm nó hỏng thì sao?”
Nagahide trả lời, “Chuyên đó tiểu thư chớ lo. Xuyên Lực Cảm được làm ra là để đo đạc lực xuyên tâm mà. Miễn là dùng kiếm gỗ thì không cần phải bận tâm đến chuyện đó làm chi hết.”
“Thưa thầy!” Một đứa nhóc thò lò mũi xanh chay đến nói, “Con chưa đo lực xuyên tâm của mình cũng được nửa năm rồi! Nhìn cơ bắp con khoẻ chưa này, cho con đo đi, cho con đo đi!”
Nagahide nhíu mày một lúc, nhưng vẫn gật đầu chấp thuận, “Tốt thôi, làm mẫu cho tiểu thư Kagami xem cách đo đi.”
Thằng nhóc ấy có chiều cao xấp xỉ khoảng một mét rưỡi với làn da rám nắng. Trông nó tầm khoảng mười ba hay mười bốn tuổi, tuy hơi ốm nhưng lại có những cơ bắp rắn chắc. Nó cầm cây kiếm gỗ lên, tập trung sức mạnh rồi hét “Hiyaaaaah” khi chạy hết tốc lực và chém vào người con búp bê Daruma vốn cao hơn thằng nhóc hẳn nửa cái đầu.
Con búp bệ đột nhiên bật lại và va vào thằng nhóc tội nghiệp vốn không có đủ thời gian để phản xạ. Nó lăn đùng ra đằng sau, nằm ngửa mặt lên trời.
Nagahide chỉ còn biết xấu hổ mà lấy tay đập trán. Trong lòng, ông không hề muốn thừa nhận đứa nhóc này là học trò của mình.
Sau một hồi lắc lư, con búp bê Daruma to bự ấy cũng chịu dừng lại, vẫn mang cái vẻ mặt đem-may-mắn như đang đùa cợt của mình. Rồi đột nhiên, từ bên trong nó phát ra một giọng nam trầm kỳ lạ, “Lực~Xuyên~Tâm – Hai mươi tám kwan!”
Khi Lily nghe thấy giọng nói ấy vang vọng tới các cánh rừng chung quanh, cô nhìn vào cái bản mặt trơ như tượng đá của con búp bê với vẻ nghi hoặc. Cái thứ này có sự sống không vậy? Sao nó phát ra tiếng được?
“Hai mươi tám kwan! Tốt quá! Thầy ơi, cao hơn nửa năm trước tận ba kwan lận!” Thằng nhóc vui vẻ nhảy nhót khi nghe thấy kết quả.
“Không tệ đâu!” Hai Samurai với đôi mắt híp, vốn chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, cũng tiến tới vỗ đầu thằng bé rồi mỉm cười nói, “Người trưởng thành thường chỉ có lực xuyên tâm tầm 30 kwan thôi. Cháu thì vẫn còn nhỏ, mà đã ngang cơ với người lớn rồi!”
“Đừng có lấy đó làm tự mãn!” Nagahide hắng giọng chỉ trích, “Phải biết rằng tiêu chuẩn tối thiểu để vượt qua bài đánh giá Samurai lên đến 80 kwan cơ! Mày vẫn còn xa vời lắm! Thậm chí để đặt chân vào vị trí bộ binh chính thức thì cũng cần tới 50 kwan đấy!
Lily nhẩm tính, 80 kwan là tương đương với 320 kilogam. Lực xuyên tâm không giống với lực đấm. Thay vì dốc hết sức tung ra phía trước, thì đây dùng một thanh kiếm mỏng để chém. Nếu vậy, 320kg thực sự là rất mạnh! Hơn nữa, sức công phá giữa 320 kg lực chém của một thanh katana với một cú đấm rõ ràng là một trời một vực!
Mặt khác, Taro thì đứng đấy vừa khịt mũi vừa nghĩ, ‘Mấy thằng nhãi này chả có gì hơn đống cám lợn. Ngay cả khi có thành ngươi lớn rồi, thì chúng nó cũng chỉ hơn tiêu chuẩn cho bộ binh một xíu. Tăng lực xuyên tâm không hề dễ dàng như tăng sức mạnh cơ bắp. Mình thì đã chạm mốc 75 kwan rồi! Rất gần với tiêu chuẩn tối thiểu của một Samurai! Chỉ là tốc độ và phản xạ vẫn còn kém’
“Tiểu thư Kagami, chắc bây giờ cô cũng hiểu rồi chứ?” Nagahide nói, “Vậy thì, xin mời tiểu thư.”
Lily im lặng gật đầu rồi nắm lấy cây kiếm gỗ dài ba thước bằng cả hai tay rồi tiến đến đứng trước Xuyên Lực Cảm. Tuy đây là bước để đo lực xuyên tâm của mình, nhưng Lily lại không định tung hết sức vào cú vung kiếm này. Nếu chẳng may cô sảy chân rồi chém vào không khí thì sao? Như vậy chẳng khác gì là đang dâng phần thắng cho đối phương cả. Dốc toàn lực để làm gì để rồi chém hụt. Do đó tốt nhất nên giữ sức lại.
Nếu vậy, thì cô phải chém với nghệ thuật thực chiến.
Hơn nữa, một cô gái khôn ngoan thì cần phải toát ra sự duyên dáng của một nữ Samurai. Lily chắc chắn sẽ không bằng lòng với một cú chém thiếu tính thẫm mĩ.
Lily nâng thanh kiếm lên rồi hít một hơi dài khiến cho phần ngực nở nang cũng khẽ đung đưa.
Kế đó, mắt Lily chợt loé sáng khi cô mạnh mẽ tiến lên một bước. Thanh kiếm dài trong tay vung lên trước phối hợp nhịp nhàng cũng với cử động mảnh mai của cô.
“Bùm —!!!”
Tiếng đập mạnh đến mức phá vỡ sự tĩnh lặng của những cánh rừng xung quanh.
Con búp bê Daruma bị lực của cú vung kiếm đánh cho bật ngửa ra đằng sau trước khi bắn lại về phía trước một cách dữ dội. Phần đế tròn của nó, dường như, trong một khắc rung chuyển, đã suýt chút nữa tách khỏi mặt đất.
Tất cả đều nín thít mà quan sát. Dù gì, thì từng người ở đây đều là dân tập kiếm, nên chỉ cần nghe thấy âm thanh phát ra thôi, họ cũng đã cảm thấy lực vung kiếm này quả thực không bình thường!
Hơn nữa, dáng đứng của Lily vẫn giữ được sự thăng bằng. Cô hoàn toàn có thể tiếp tục tấn công hoặc lùi lại phòng thủ. Nếu bây giờ mà là chiến trường, thì chắc có lẽ hình bóng đó của Lily cũng khiến cho Nagahide cũng phần nào chột dạ.
“Wow – Lưưưưưưưưưưưưưưực Xu-yê-n-t-âm là —” Con búp bê phát ra từ lực kéo dài đến mức nực cười, khiến cho các Samurai đứng cạnh muốn đá nó một cái thật mạnh.
“Bảy mươi – hai kwan!”
Những người hiện diện ở đấy không biết phải nói gì.
Matsuda Nagahide dụi mắt nhìn cánh tay mảnh khanh của Lily. Thật khó tin, rốt ruộc vừa rồi, làm sao cô tiểu thư này lại có thể tung ra chừng ấy lực từ cánh tay thon thả đó vậy?! Hơn nữa, cô ấy vẫn còn chưa vào thế tấn công. Hay nói cách khác, cú vung đó vẫn chưa phản ánh toàn bộ sức mạnh của cô Kagami!
“C-con…đi*m khốn nạn….Chắc mình bị hoang tưởng rồi, con ả này thực sự là phụ nữ hay là quái vật thế?” Tâm trí Taro trở nên rối loạn, “Đậu m*! Vĩ đại như ta đây cũng chỉ có 75 kwan, thế mà con nhỏ yếu ớt da trắng như trứng gà đó lại đạt đến 72 kwan sao?!”
Hai vị Samurai và đám nhóc cũng sững sờ trước những gì mình vừa chứng kiến với đôi mắt mở to và quai hàm gần như rơi xuống đất.
Matsuda Nagahide thở ra một hơi dài, rồi bước đến trịnh trọng nói, “Tiểu thư Kagami, nếu tiểu thư thật sự muốn học kiếm thuật, thì hạ thần đây sẵn sàng dốc toàn lực chỉ dạy!”
Thủ đô của thời Heian cũng tên là Heian (Kyoto ngày nay) Kwan không chỉ dùng để đo lực mà còn là đơn vị tiền tệ (Có lẽ thế). Tiếng Việt gọi là "quan tiền" Búp bê Daruma tượng trưng cho sự may mắn. Hình ảnh thì trên mạng có đấy. Shikigami: Yêu quái, linh hồn, hay gọi chung là "Thức thần". Ai chơi Âm Dương Sư hay đọc truyện tàu nhiều sẽ hiểu. Mình để nguyên nghe cho hay.