Maiden Of The Cursed Blade.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7109

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 124

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 218

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 01 - Kagami Lily. - Chương 13 - Lực xuyên tâm.

Trong căn nhà của vị Samurai lớn tuổi này, có thể thấy khoảng đất nâu chi chít những vết chân. Không ai biết được tại nơi đây đã có bao nhiêu thế hệ Samurai đến và luyện tập không ngừng nghỉ với những thanh kiếm gỗ, đến mức mặt đất xung quanh cũng trở nên rắn chắc như đá do không ngừng bị đạp lên.

Thế mà một cô gái mỏng manh như Lily đây lại đang đứng giữa những con người đó. Tất cả bọn họ đều nhìn chăm chú nhìn, nhưng đa phần chỉ là muốn chiêm ngưỡng thân hình bốc lửa của cô với phần ngực và vòng ba đầy đặn nằm dưới lớp áo kimono. Ngay cả người đứng đắn nhất, Matsuda Nagahide cũng không mong đợi gì nhiều vào kỹ năng của cô tiểu thư này.

Về phần mình, cô đang bắt trước dáng đứng cầm kiếm bằng cả hai tay của Matsuda. Chĩa mũi kiếm dài và nâu ấy thẳng vào thân cây trước mặt hệt như đang ngắm bắn vậy.

Lily đặc biệt chú ý tới một điều trong lời dạy của Matsuda Nagahide.

‘Kiếm thuật là cách sống à.’ Lily nghĩ thầm trong đầu, ‘Vậy thì hồn kiếm của mình sẽ dẫn tới cuộc sống nào đây.’

“Mình đã đến thế giới này với phần hồn là con trai trong thể xác là con gái. Bản chất mình không hẳn là nóng tính và tham vọng, cũng không hề thích chém giết. Tuy nhiên, bây giờ, mình không có lựa chọn nào khác ngoài vung thanh kiếm với đôi tay mảnh khanh này.”

“Lúc chạm vào cây kiếm này, mình đã nhận ra một điều.”

“Khi kiếm được rút ra, ai đó chắc chắn phải ngã xuống.”

“Không cần biết giới tính thế nào hay ngoại hình ra sao, một khi kiếm đã vung, thì cái lý do mình là con gái không còn đáng để quan tâm.”

“Với vũ khí, nó không phân biệt giữa đàn ông hay phụ nữ, chỉ có giết hoặc bị giết.”

Thằng nhóc Daidouji Taro đứng nhìn Lily rồi khịt mũi mà nói, “Thằng đại này cả đời chưa bao giờ thấy một đứa con gái vung kiếm cả, vụ này mới đấy. Ê nhỏ, nhớ cẩn thận đó, coi chừng té sấp mặt giờ—”

“Phì —” Vài đứa nhóc bịt miệng để kìm lại tiếng cười.

Một đứa có cặp má phúng phính trong đám ấy chu mỏ lên nói với vẻ mặt huênh hoang “Hehe, chẳng phải ngã sẽ tốt hơn sao, anh đại Taro của chúng ta có thể chạm vào cô ấy!”

Lily không mảy may quan tâm tới mấy lời chêu ghẹo đó. Kiếm thuật là cách sống, là đường đời của riêng cô. Khi còn là một thằng con trai nhút nhát, cô đã từng bị mấy tên con trai xấu tính như thế kia bắt nạt, nhưng giờ đây khi là con gái, cô cần phải dựa vào sức mạnh của bản thân mà phản kháng. Không cần biết có bao nhiêu lời đồn thổi và ác ý nhắm vào cô đi nữa, chúng cũng đừng hòng làm cô lung lay tinh thần!

Lily nhắm mắt và lắng nghe tiếng gió thổi nhẹ nhẹ từ các rặng núi sau lưng.

Đột nhiên mắt cô sáng lên và…

“Vút —”

Không hề có một động tác thừa. Chuyển động không nhẹ nhưng cũng chẳng lấy gì làm nặng nề. Tốc độ vung kiếm rất nhanh, nhanh đến mức không gây ra bất kì tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ấy vậy đường kiếm lại ổn định đến kỳ lạ! Chỉ có một chút gió thoảng bao quanh thanh kiếm trước khi tan biến vào hư vô.

Giống như mái tóc của Lily vậy, đen nháy, dài và thẳng. Tuy đơn giản mà đẹp đến ngỡ ngàng!

Mấy đứa nhóc mặt lấm bùn ấy nhìn Lily mà không nói được lời nào. Dường như đường kiếm vừa rồi không có gì để đùa vui cả. Một nhát chém gọn, nhưng không mạnh mẽ như của đàn anh Taro. Mà dù nói vậy, nhưng chúng cũng không hiểu mình vừa chứng kiến cái gì nữa.

Tuy nhiên, anh đại Taro cau mày rồi hét lớn, “KHỐN NẠN!!!, đứa con gái này, đây thực sự là lần đầu cô ta vung kiếm sao?”

Còn về các Samurai của nhà Matsuda cũng ngồi im bất động, chuyển sự chú ý từ bờ mông của Lily sang thanh kiếm của cô. Rõ ràng đó là một cây kiếm gỗ cùn, thế sao vừa nãy họ lại có cảm giác thứ ấy sắc bén đến đáng sợ.

Matsuda Nagahide nhấp môi. Một lúc lâu sau, ông mới có thể nhẹ nhàng cất lời, “Tiểu thư Kagami, tại sao tiểu thư lại cố tình biến chúng tôi thành trò cười khi trình độ kiếm thuật của cô đã đạt đến mức thượng thừa như vậy?

“Eh?” Lily hất nhẹ mái tóc mượt mà toả đầy mùi thơm của mình ra đằng sau. Kế đó, với đôi mắt ngây thơ và trong sáng cô ngơ ngác nói, “Thưa ngài, tôi thực sự không hiểu ngài đang nói gì, đây đúng là lần đầu tôi vung kiếm.”

Tên nhóc mập Taro cau có ra mặt vừa nghĩ thầm trong bụng, “Đ*t m* nó! Con đàn bà này làm người ta tức ọc máu mà! Nó giả vờ là mình đang gặp nạn để dễ bề khoác cái mặt nạ thiếu nữ mỏng manh yếu đuối lên, nhưng ai lại ngờ rằng đường kiếm của nó lại nhanh đến thế. Cứ tưởng mình chỉ hoa mắt thôi, nhưng không ngờ lão già Matsuda cũng thấy điều đó. Con đi*m khốn nạn!”

Matsuda Nagahide có chút nghi ngờ. Nhưng sau khi suy xét về thân thế của Lily, ông cảm thấy đào xâu thêm không phải là ý hay, “Tiểu thư Kagami, cô đã bao giờ kiểm tra lực xuyên tâm chưa?”

“Lực xuyên tâm?” Lily hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Matsuda im lặng một lúc khi nghĩ, ‘Nếu cô gái trẻ này thực sự đang chơi đùa với chúng ta, thì cô ta rõ ràng là một diễn viên tài giỏi! Tuy nhiên, với con mắt nhìn người lâu năm, mình thì lại không nghĩ thế. Đừng nói là… đây thực sư là lần đầu cô gái ấy vung kiếm? Không, không thể nào!’

“Tiểu thư Kagami, lực xuyên tâm chính là lực cắt khi vung kiếm. Mặc dù, nếu chỉ nhìn lướt qua thì đòn vừa nãy lực đưa vào không nhiều và trọng lượng của thanh kiếm cũng không phải là nhỏ, nhưng tiểu thư lại vung nó nhanh đến mức không gây ra một tiếng động nào. Quan trọng hơn, nó rất ổn định. Tôi e rằng thực chất sức mạnh đằng sau cú vung ấy là rất lớn. Nên tiểu thư Kagami, nếu đúng là cô chưa từng kiểm tra lực xuyên tâm của mình trước đây, tôi thành thật khuyên tiểu thư nên thử,” Matsuda nói.

“Phải đó! Phải đó!” Tay Kimura Tetsuo đó – người đã dẫn cô vào kho vũ khí – cất lời với vẻ phấn khích, “Mặc dù, lúc đầu con cũng thấy hơi nực cười khi tiểu thư Kagami lại chọn một thanh kiếm gỗ dài như vậy, nhưng lại không hề nghĩ rằng cô ấy lại thật sự có thể vung được nó nhanh và chính xác đến thế! Tôi, Kimura, rất muốn biết, đôi tay mảnh khanh của tiểu thư Kagami có thể đạt được bao nhiêu kwan!”

“Kwan?” Lily ngây người một lúc khi cố vắt óc nghĩ xem đó là gì. Do hồi còn là con trai, cô không có lấy một người bạn, nên khi không có gì để làm ở nhà, cô thường lên mạng tra cứu thông tin về các thời kì Nhật Bản. Nếu đúng như thước đo giá trị thời Nhật Bản cổ đại thì một kwan tương đương với bốn kilogam.

Trong thời Heian, lực xuyên tâm của một người trưởng thành bình thường là 30 kwan. Tức xấp xỉ gần 120 kg lực cắt.

“Một kwan có trọng lượng của một ngàn đồng xu, nghĩa là, một kwan bằng một trăm ryo! Đàn bà đúng là dốt toán!” tên nhóc mập nói. Thực chất, dù có học nhưng tính toán lại là môn dợ tệ nhất với nó. Thứ duy nhất hữu dụng là cái giọng to và nhanh nhảu.

Lily không hiểu tại sao bọn họ lại cực kì quan tâm đến cú vung kiếm này, nên cô đành cất tiếng, “Thưa ngài, nếu tôi có nói gì sai xót thì xin ngài cứ chỉnh. Nhưng bản thân tôi nghĩ rằng miễn là thanh kiếm sắc bén, thì dù chỉ với chút lực là cũng đủ để kết liễu đối phương rồi. Vậy tại sao chúng ta lại cứ mãi quan tâm đến lượng sức mạnh đằng sau mỗi cú chém?”

Những lời này làm các Samurai của nhà Matsuda và ngay cả thẳng nhóc Taro cũng phải giật mình.

Sao một người con gái mảnh dẻ và xinh đẹp như cô lại có thể nói ra từ ‘kết liễu’ dễ dàng như không vậy?

Dường như dù chưa bao giờ học cách vung kiếm trước đây, nhưng cô ấy, ít nhất cũng đã trải qua một quá khứ mà người khác khó mà tưởng tượng nổi.

“Khốn nạn, lời lẽ của cô ta ngày càng kiêu căng! Ta đây thực sự không thể nhìn vào mắt đứa con gái này được nữa!” Taro rủa thầm trong lòng.

Mặt khác, Matsuda Nagahide lại ôn tồn giải thích. Vì đằng nào thì ông cũng không còn coi Lily là một cô tiểu thư được nuông chiều chỉ thử vung kiếm vì tò mò nữa rồi.

“Tiểu thư Kagami, những điều cô nói là rất có lý. Chỉ là, võ sĩ đạo đã trở thành cái gốc của chiều đại Heian. Sau khi trở thành một Samurai, người đó sẽ không chỉ có mỗi danh tiếng và đặc quyền, mà họ sẽ còn được nhận những quyền lợi khác từ các gia tộc và những người có tên tuổi. Do vậy, tốt nhất cần phải có một tiểu chuẩn nhất định để phân định. Dù gì, chúng ta không phải lúc nào cũng có thể đánh giá sức mạnh qua một trận tử chiến phải không?”

Matsuda tiếp tục, “Nếu mà làm vậy, thì trước khi đối mặt với quỷ ma hay bắt đầu lâm trận, hơn nửa số Samurai có lẽ đã nằm xuống với tổ tiên rồi. Nên, trong triều đại Heian hiện nay, lực xuyên tâm là một trong các khía cạnh quan trọng nhằm xác định xem người đó có đạt tiêu chuẩn để trở thành một Samurai hay không.”

P/S: Chap sau sẽ muộn hơn chút nhé, do có nhiều cụm từ liên quan đến lịch sử Nhật Bản vl.