Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

235 2742

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

58 431

Death

(Đang ra)

Death

楚寒衣青

Dẫn nhập: Ác ma vốn tàn nhẫn và quỷ quyệt.

9 7

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

128 4278

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

60 5

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

11 77

Tập 01 - Chương 4: Yêu Thử

"À phải rồi, tối nay nấu cà ri đi. Hình như muốn ăn cà ri ngọt cho thêm phô mai. Chính là món từng ăn ở Vườn Cải Dầu đó. Quyết định vậy đi!"

"Cà ri ư... Trước đây cũng hay làm nhỉ. Nhưng mà không tiện làm bento cho ngày mai."

"Làm bento cà ri không phải được sao. Chỉ cần dùng ma pháp làm nóng là được. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân! Khoai tây~~ cà rốt~~ hành tây~~♪"

Mio vừa ngân nga hát, vừa bỏ rau củ vào giỏ mua sắm.

Khi Kazuki đi mua nguyên liệu bữa tối, Mio vui vẻ đi theo.

Sau giờ nghỉ trưa, cô bé không còn giận dỗi nữa, tâm trạng cũng tốt hơn.

Trong khuôn viên rộng lớn của Học viện Hiệp sĩ, có một khu bán nguyên liệu dành cho những học sinh muốn tự nấu ăn.

"Rêu xanh~ Thịt đương nhiên là thịt gà rồi, phải không?" Cô bé cười nói, cầm hộp đựng lên.

"Hoàn toàn tuân theo lệnh của người, chủ nhân của tôi."

Chọn xong hàng hóa đến quầy thu ngân, Kazuki dùng "ngân sách thực phẩm" của hội học sinh để thanh toán.

"Cho cậu. Cái này do cậu, với tư cách là nô lệ, chịu trách nhiệm xách!"

Mio bỏ hàng hóa vào túi nhựa, rồi đưa cho Kazuki.

Hai tay Kazuki xách hai túi nhựa đầy ắp.

"Gì chứ~~ Có ý kiến à?"

"Tôi có nói gì đâu. Với lại ngay từ đầu tôi đã không định để con gái xách đồ rồi."

"Nặng lắm đúng không? Vì cho nhiều rau củ nên nặng lắm đúng không~~?"

"Mức độ này không đáng gì. Tôi vẫn luôn rèn luyện, hoàn toàn không thành vấn đề."

"Vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ! Thật là hết cách với cậu mà~~ Để chủ nhân giúp cậu nhé."

Mio giật lấy một bên quai túi nhựa ở tay trái Kazuki, thành ra hai người cùng xách một túi... Cảnh tượng đó hệt như đang nắm tay đi bộ vậy.

Sự thật rằng cô bé không hề coi Kazuki là nô lệ từ tận đáy lòng, cứ thế truyền đến Kazuki.

Thế nhưng đối với cô bé đang giữ thái độ bướng bỉnh "chưa tha thứ cho Kazuki", việc duy trì mối quan hệ chủ nhân và nô lệ mới giúp hai người cư xử tự nhiên.

Gọi biểu đồ cột ra xem thử — mức độ thiện cảm của Mio là 67.

Trên đường trở về Dinh thự Phù Thủy, vừa hay gặp đúng lúc các bạn cùng lớp.

"Tensaki-kun và Mio-chan... Quả nhiên quan hệ rất tốt, nói là tình nhân thì không bằng nói là vợ chồng."

"Khoan, đợi tôi một chút! Toàn là tại cậu lộ ra vẻ mặt vui sướng tột độ khi ở cạnh tôi, hại tôi bị hiểu lầm! Vẫy đuôi với chủ nhân cũng phải có giới hạn thôi!"

Mio cuống quýt đổ lỗi cho Kazuki.

"Khoan đã, từ nãy đến giờ người có vẻ mặt vui vẻ không phải là cậu sao?"

"Đâu, đâu có, tôi rất bình thường! Lúc nào tôi cũng điềm tĩnh và xinh đẹp mà!"

"Cậu vừa nãy còn đang hát mà. Thế này mà không vui, vậy thì cái gì mới là vui chứ."

"Không giống! Đó là... chỉ là bài hát rau củ bình thường thôi! Vì tôi rất thích rau củ nên mới hát, chỉ vậy thôi! Sao có thể vui vẻ vì ở cùng cậu chứ!"

Mio giật lấy túi nhựa từ tay Kazuki. Ôm chặt rau củ bên trong.

"Tôi thích rau củ nhất! Lớn lên tôi sẽ kết hôn với củ hành tây cưỡi bạch mã!"

Tên nhóc này lại nói ra những lời kinh khủng.

"Lát nữa về phải cho mấy loại rau củ đó vào nồi nấu đấy."

"Tại sao lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy! Đồ tà đạo!"

"A ha ha... Phải nói sao đây, chúc hai bạn hạnh phúc."

Các bạn cùng lớp nở nụ cười gượng gạo rời khỏi hiện trường.

"Toàn là tại lỗi của cậu, khiến họ rời đi với sự hiểu lầm! Đồ ngốc!"

Nhưng vẻ mặt Mio không thật sự giận dữ. Cũng không có bộ xương nào bay tới.

"Nè nè, Hikari. Tớ cứ thấy hai người đó giống hệt cặp vợ chồng mới cưới ấy. Em trai cắt rau củ, Mio-chan thì chuyển rau củ đã cắt vào bát... Hai người lần đầu tiên cùng nhau nấu ăn ở đây!"

"A, khi nấu ăn thì tay chạm vào nhau, cả hai đều giật mình... Thật tốt, tớ cũng hơi mơ ước cảnh tượng ngọt ngào pha chút ngượng ngùng như thế."

"Hai người trông đều rất vui vẻ nhỉ."

Khi Kazuki và Mio nấu ăn trong bếp, có ba ánh mắt đang lén lút quan sát họ.

"...Này, cậu nghĩ cách đi xem nào. Hiểu lầm lại càng sâu rồi."

"Đối mặt với các senpai, tôi biết làm sao được."

Kazuki nhanh chóng liếc ra sau. Hai senpai và Yuki đang lén lút nhìn trộm.

...Đối với Kazuki, thực ra cũng muốn Yuki tham gia cùng họ.

"Tensaki, cậu nếm thử vị xem."

"Ưm... ngon lắm! Đúng là món ăn do tôi làm ra có khác! Cà ri này sẽ đặt tên là Cà ri Vàng Mio-sama! Chỉ cần cho thêm phô mai... sẽ là mạnh nhất!"

"Đừng có đặt tên linh tinh chứ, chủ nhân."

Vì Mio muốn ngọt một chút, nên cuối cùng đã biến thành món cà ri có nước sốt cà ri ngọt cho thêm lượng lớn hành tây, chuối, táo, mật ong và các nguyên liệu khác, mặc dù tên nhóc này rất hài lòng...

"Đối với người khác thì có lẽ hơi ngọt quá. Này——Hyoutou-san!"

"...Có chuyện gì sao, Kazuki?" Yuki với trang phục áo sơ mi vẫn quyến rũ như trước bước đến.

"Cậu thử nếm mùi vị cà ri này xem."

"Nếu là hương vị mọi người đều chấp nhận được, không cần thiết phải đặc biệt chiều theo khẩu vị của tôi đâu."

"Đừng nói mấy lời kỳ lạ đó. Tôi cũng mong cậu có thể cảm thấy vui vẻ."

Kazuki cứng rắn đưa thìa tới, cô bé tuy vẻ mặt bối rối nhưng vẫn nhận lấy nếm thử.

"...Hơi ngọt. Đại khái là rất ngon."

"Hyoutou-san thích ăn cay một chút đúng không. Vậy thì thêm chút ớt để tăng vị cay nhé."

"Khoan đã, khẩu vị của cậu cũng lạ quá nhỉ? Dám chê Cà ri Bơ Cay Nồng Đặc Biệt Mio-sama này!"

"Này, tên hoàn toàn khác rồi còn gì... Vậy thì chuyển phần của tôi và Mio sang nồi nhỏ, còn của người khác thì làm cay hơn một chút nhé."

"A, cậu cũng thích ăn ngọt đó ❤"

Trái tim màu đỏ lại bay ra từ phía Mio.

Nhìn vào xu hướng tăng thiện cảm của tên nhóc này, có lẽ là vì thức ăn.

"À, nói mới nhớ, có một chuyện muốn bàn bạc với Mio-chan và Yuki-chan đây."

Kagura-senpai phát ra âm thanh như vừa nhớ ra điều gì đó, bước vào bếp.

"Về trận đấu đối kháng giữa các khoa vào thứ Bảy tuần sau, năm nhất cũng phải cử một người tham gia. Hai em đều đã thành công lập khế ước rồi, Mio-chan và Yuki-chan hai em ai sẽ ra trận? Mio-chan trước đây đã tham gia quyết đấu rồi, vậy lần này để làm màn ra mắt của Yuki-chan có được không?"

Cái gọi là trận đấu đối kháng giữa các khoa, là hoạt động mà các senpai đang chuẩn bị gần đây.

Một trận đấu biểu diễn quy mô lớn do hội học sinh khoa Ma Thuật và khoa Kiếm Thuật tổ chức, với các tân sinh viên và người dân bình thường gần đó làm khán giả... có vẻ là như vậy.

"Em sẽ nghe theo sắp xếp của senpai..."

Miệng thì nói vâng lời, nhưng Mio lại nhíu mày. Thực ra cô bé muốn nhân cơ hội này để rửa mối nhục trước đây.

——Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn.

"Anh cả, anh cả——! Tại sao anh cả! Tại sao anh cả lại ở nơi này——!"

Bộp! Một tiếng, cánh cửa bật mở.

Mọi người vội vã chạy đến cửa, chỉ thấy Tei thở hổn hển đứng đó.

"Anh cả! Tại sao lại sống ở nơi như thế này! Trước đó em hỏi thầy cô, rõ ràng họ nói đã chuẩn bị chỗ ở ngoài trường em mới yên tâm mà!"

"Thấy em kích động thế, anh còn tưởng chuyện gì. Hóa ra là chuyện này. Chỗ ở khác đó vì đủ thứ vấn đề mà không dùng được nữa. Thế nên học tỷ đã cưu mang anh vô gia cư."

"Không được! Anh cả đã lớn thế này rồi mà lại sống chung với người phụ nữ khác ngoài em… Thật là quá vô sỉ… Anh cả nhất định phải chuyển ngay sang Khoa Kiếm Kỹ!"

"Khoan đã, Tei! Đến nước này làm sao có thể chuyển sang Khoa Kiếm Kỹ! Về chuyện này anh cũng có tham gia, đây là kết luận của cuộc họp giáo viên Khoa Ma Kỹ."

"Đâu có chuyện đó. Suy nghĩ của giáo viên Khoa Ma Kỹ đã thay đổi rồi… Bởi vì trận đấu trước đó."

Tei nở nụ cười như khoe khoang chiến thắng của mình. Tôi luôn cảm thấy nụ cười này mang đến điềm báo chẳng lành.

"Suy nghĩ thay đổi là sao?"

"Thật ra là số lượng giáo viên đã nhận ra sức mạnh và ảnh hưởng của anh cả với tư cách một kiếm sĩ ngày càng tăng, và ý kiến cho rằng anh nên chuyển sang Khoa Kiếm Kỹ đã chiếm ưu thế. Với tư cách hội trưởng hội học sinh Khoa Kiếm Kỹ, em đã bắt đầu thu thập chữ ký từ hôm nay… Và đã nhận được sự đồng ý của hơn một nửa, đứng đầu là Chủ tịch Hội đồng quản trị! Vì vậy, chỉ cần anh muốn, anh có thể chuyển khoa bất cứ lúc nào!"

"Chữ ký? Đã triển khai hành động rồi sao?"

Không khí trong Dinh Thự Phù Thủy bỗng trở nên căng thẳng. Hành động của Tei không chỉ đơn thuần là cuồng anh trai, mà còn là hành động đi kèm với năng lực thực thi của hội trưởng hội học sinh Khoa Kiếm Kỹ. Tei dùng sức nắm chặt tay Kazuki:

"Đi nào, anh cả, chúng ta đến Khoa Kiếm Kỹ đi. Cùng nhau trốn đến thiên đường tình yêu của hai ta!"

Sau đó Kazuki chỉ gạt tay Tei ra.

"Tei, anh sẽ ở lại Khoa Ma Kỹ. Anh không muốn kết thúc với danh nghĩa đội sổ, hơn nữa nơi này đối với anh cũng giống như vậy—— giống như nhà Linazaki vậy."

"Anh… anh đang nói gì vậy? Anh cả lại từ chối em…"

"Đừng nghĩ em có thể cứ mãi tùy hứng như vậy. Chúng ta đều đã là học sinh trung học rồi."

"Anh cả không nghe lời chị à?"

"Đừng chỉ những lúc như thế này mới tự nhận mình là chị!"

Một khi Tei trở nên nghiêm túc, cô bé sẽ rất bướng bỉnh. Kazuki đối mặt với Tei bằng thái độ nghiêm khắc.

"Anh cả? Chị… hoàn toàn không hiểu mối quan hệ của hai người này."

"...Quả nhiên là kiểu chơi biến thái nào đó rồi…"

Seifu-senpai và Koyuki rơi vào hỗn loạn. Lần sau mình phải giải thích rõ ràng cho họ mới được…

"Nhưng cho dù anh cả nói gì đi nữa, chuyện này đã nhận được sự đồng ý của giáo viên rồi!"

"Em… hoàn toàn không hỏi ý anh, tại sao lại tùy tiện làm ra chuyện này chứ!"

"Đây là hành động của em với tư cách hội trưởng hội học sinh Khoa Kiếm Kỹ, không liên quan đến anh cả!"

"Mặc dù không biết cô là chị hay em gái, nhưng từ nãy đến giờ cô nói mấy lời tùy tiện gì với anh Kazuki của tôi… không, với nô lệ của tôi vậy hả? Tên này là của tôi!"

Mio và Tei xảy ra xung đột. Tei chuyển ánh mắt sang Mio, thay đổi biểu cảm và trừng mắt nhìn cô.

Người em gái nuôi ngày xưa giờ là chị gái nuôi, và người em gái ngày xưa giờ là chủ nhân đã đối đầu với nhau.

"...Cái gì chứ, cô có ý kiến gì sao? Học sinh năm nhất. Muốn viện đến chủ nghĩa thực lực mà Khoa Ma Kỹ các người yêu thích để giải quyết cũng được thôi. Tôi sẽ cho cô nếm trải sự sỉ nhục còn đáng xấu hổ hơn cả trận đấu với anh cả đại nhân…"

Tei đặt tay lên thanh kiếm đeo bên hông, toàn thân tỏa ra khí tức cường hóa cơ thể đầy sát khí.

Mio dường như cảm thấy sợ hãi mà lùi lại, còn Kaguya-senpai thì chen vào giữa hai người để bảo vệ cô ấy.

"Nhưng một kiếm sĩ có kiếm thuật siêu phàm như em trai, nếu sang Khoa Kiếm Kỹ cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn nên ở lại Khoa Ma Kỹ, có thể học được nhiều thứ hơn."

"Ngay cả khi bản thân anh cả không học được gì, thì ảnh hưởng mà anh ấy mang lại cho những người xung quanh cũng là vô song. Sự tồn tại của anh cả có thể ban tặng dũng khí cho những học sinh tự cảm thấy kém cỏi hơn Khoa Ma Kỹ! Anh cả là mặt trời!"

"...Điều đó cũng đúng với học sinh Khoa Ma Kỹ mà! Có một người như em trai ở bên cạnh học sinh Khoa Ma Kỹ, sẽ có nhiều người hơn nữa công nhận kiếm thuật và Khoa Kiếm Kỹ! Tôi còn định bồi dưỡng cậu ấy trở thành một kiếm sĩ ma thuật kết nối Khoa Ma Kỹ và Khoa Kiếm Kỹ!"

Hội trưởng hội học sinh Khoa Ma Kỹ và Khoa Kiếm Kỹ bùng nổ tia lửa đối đầu gay gắt để tranh giành Kazuki.

"Suy nghĩ của cô có lẽ có lý. Nhưng điều đó chỉ thành lập với tiền đề anh cả có thể sử dụng ma thuật triệu hồi. Thế nhưng hiện tại anh ấy không thể sử dụng ma thuật triệu hồi."

Kazuki rùng mình trong lòng. Năng lực của Reme cậu chưa nói với bất cứ ai. Mọi người đều nghĩ hiện tại cậu không có năng lực… Thế nhưng trong giờ nghỉ trưa trước đó, cậu đã nhận được “chìa khóa” từ Mio.

Mặc dù chưa thử… liệu hiện tại mình có thể sử dụng ma thuật triệu hồi không nhỉ?

"Xét đến cùng, đây không phải là nơi mà anh cả, người không thể sử dụng ma thuật triệu hồi, nên ở."

"Dinh Thự Phù Thủy là nơi ở rất tốt của em trai. Cô, một người ngoài cuộc như cô, không có tư cách phủ nhận!"

"Cô lại dám nói tôi, người là chị gái và em gái của anh cả, là người ngoài cuộc… Hừ, nếu cô đã nói thế, vậy thì hãy chứng minh tài năng ma thuật của anh cả trước mặt tôi đi."

Tei nói bằng giọng điệu như thể đã chuẩn bị từ trước.

"...Chứng minh? Làm thế nào để chứng minh chứ?"

"Hãy để anh cả tham gia ba trận đấu trong cuộc thi đối kháng giữa các khoa vào tuần tới. Hãy để anh cả đấu với những sát thủ mà hội học sinh Khoa Kiếm Kỹ chúng tôi đã chuẩn bị, để chứng minh tài năng ma thuật của anh ấy!"

Sát thủ… Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ lạ:

"Tei~~ đợi một chút~~!"

Rồi nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch dừng lại trước cổng lớn.

"Uwaa… Vào Dinh Thự Phù Thủy hình như đáng sợ lắm… Muốn trốn quá. Nhưng nếu trốn sẽ chọc Tei giận."

"Hô hô hô, đến đúng lúc lắm. Cô bé này chính là phó hội trưởng hội học sinh Khoa Kiếm Kỹ, người sắp trở thành đối thủ của anh cả. Là tâm phúc và cũng là bạn tốt của tôi, đồng thời cũng là đại đệ tử Izumi Iori!"

"Quả nhiên đáng sợ quá~~ Về thôi. Tôi bỏ chạy đây."

"Khoan đã! Iori, nếu không vào thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!"

"Uwaa! Đã vào rồi! Thật sự đã vào rồi!"

Cẩn thận mở cửa, một cô gái tóc ngắn gọn gàng thò đầu vào.

Cô bé nhanh chóng liếc nhìn sảnh vào của Dinh Thự Phù Thủy, toàn thân bắt đầu run rẩy.

"Khoảnh khắc vừa bước vào, ánh mắt mọi người mạnh mẽ quá!"

"...Thôi được, mặc dù tính cách của cô bé này giống như nai con vừa mới sinh, nhưng bản lĩnh kiếm thuật lại là hàng thật giá thật. Nếu anh cả không dùng kiếm mà chỉ dùng ma thuật triệu hồi để chiến thắng cô bé này, tôi sẽ thừa nhận tài năng ma thuật của anh ấy."

“Trước đây chỉ dùng kiếm đánh thắng ma thuật triệu hồi, lần này lại muốn tôi chỉ dùng ma thuật triệu hồi đánh thắng kiếm sao?”

“Ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ! Chuyện này là sao vậy? Kanau-san, em chưa từng nghe nói chuyện này!”

“Nếu nghe rồi, cậu cũng sẽ không đến đây đâu nhỉ.”

“Ừm, tuyệt đối không! Về điểm này em rất tự tin! Làm sao có thể đến chứ!”

“…Cậu nói là đệ tử của cô ấy. Kanau-san, cậu có chỉ dạy Kamizumi-senpai Lâm Kỳ Lưu không?”

“Trong một năm qua, đã dạy cô ấy ba điều của Lâm Kỳ Lưu là ‘Khí Đọc·Kiến Ma·Thuấn Thần’.”

Điều này có nghĩa là có thể phán đoán khí tức, cảm nhận dòng chảy ma lực, và phi như gió.

Kazuki liếc nhìn đôi chân bên dưới váy của Kamizumi-senpai. Cũng săn chắc như linh dương giống Kanau-san. Như vậy là có thể hiểu được.

—Nếu là một trận đấu tay đôi đường đường chính chính, những ma thuật tấn công đơn thuần như Rasenka sẽ không thể đánh trúng cô ấy.

“Vậy thì đơn phương…”

“Nói gì mà đơn phương, chúng tôi đã nhận được sự ủng hộ của hơn một nửa giảng viên, đây đã là một sự nhượng bộ rồi. Tại sao một người anh không thể sử dụng ma thuật triệu hồi lại còn phải ở lại nơi này chứ?”

Tôi thực sự có thể sử dụng ma thuật triệu hồi sao? Tôi đã kết nối với Tenka-chan chưa…

Một tia bất an xẹt qua não Kazuki, nhưng dù vậy, thái độ của cậu vẫn rất kiên định.

Tôi… muốn ở lại đây! Kazuki dùng ánh mắt sắc bén của một kỵ sĩ nhìn chằm chằm Kamizumi-senpai.

“E-em không phải là kiếm sĩ giỏi giang như vậy đâu ~~ Mà, những lời đánh giá từ thế gian thật đáng sợ mà ~~”

“Về thôi, Iori-kun. Nếu không nhanh về Torazou lại phàn nàn đấy.”

“Về về! He he, vậy chúng em xin phép cáo từ ạ ~~”

“Otonashi Kaguya. Giải đấu đối kháng giữa các khoa năm nay, tôi sẽ dùng hai chiến thắng của cậu ta và của tôi, để khoa Kiếm thuật giành được chiến thắng cuối cùng…”

Kanau-san lộ ra nụ cười không sợ hãi, rồi dẫn Kamizumi-senpai rời đi. Kaguya-senpai thở dài:

“…Bị chơi một vố rồi. Bị kéo vào một trận đấu tuyệt đối không thể thua, ngay cả giải đấu đối kháng giữa các khoa cũng trở nên có lợi cho khoa Kiếm thuật. Tiểu Kanau-kun dù trông có vẻ đơn thuần, chính vì có một mặt như vậy, càng khó lường…”

“…À phải rồi, tôi có một chuyện muốn nói với mọi người.”

Seikaze-senpai lên tiếng với giọng điệu trịnh trọng. Biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc.

“…Từ trong bếp… có mùi khét bay ra…”

—Kazuki nhớ ra cái nồi vẫn đang đặt trên bếp lửa, liền vội vàng chạy về bếp.

Vì chỉ có món cà ri ngọt được chuyển sang nồi nhỏ là đang đun, nên tổn thất duy nhất là Mio sắp khóc mà thôi.

†

“...Rasenka!”

Theo lời niệm chú, thánh ấn trên tay trái phát ra ánh sáng màu cam. Phía sau Kazuki đồng thời hiện lên ảo ảnh đôi cánh quấn lửa, bắn ra viên đạn lửa.

Thấy viên đá nhỏ làm mục tiêu vỡ vụn, Mio bĩu môi:

“Dám dùng ma thuật giống hệt em, thật ngông cuồng…”

—Sau khi thử sử dụng một chút, quả nhiên có thể dùng được ma thuật triệu hồi của Mio một cách bình thường.

“Thì ra là thật, năng lực của Reme-chan là ‘sao chép năng lực của thần ma khác’!”

Kaguya-senpai vui mừng như thể đây là chuyện của chính mình.

Kazuki cho mọi người thấy Reme không hề vô dụng.

Tuy nhiên, chuyện ‘sau khi quan hệ với các cô gái trở nên tốt hơn, ma thuật có thể sử dụng cũng sẽ tăng lên’ vẫn được giữ bí mật với họ.

Đây cũng là chỉ thị của Lizlisa-sensei.

“Mặc dù điều kiện rất ngu ngốc… nhưng quả là một thần ma phi thường.”

Kazuki cho rằng đã không thể giữ bí mật nữa, liền nói hết mọi chuyện với Lizlisa-sensei.

Nếu sau này có thể sử dụng ma thuật triệu hồi của nhiều thần ma, thì sự đặc biệt của Reme sẽ không thể giấu giếm được nữa.

“Lý do có thể nhận được Chìa khóa Tâm từ Tenka-chan… Tuy nói là độ thiện cảm, nhưng tôi nghĩ nó không chỉ giới hạn ở tình yêu, mà tình bạn và tình thân cũng nằm trong đó. Vì tôi và cô bé đó quen biết nhau từ trước rồi. Cho nên không phải là Vua Harem như Reme đã nói, mà là hướng tới mục tiêu Vua Tình Bạn!”

“Tình bạn giữa nam và nữ à… Tôi nghĩ tình bạn và tình yêu tuy khác nhau, nhưng cũng không hoàn toàn độc lập… Sau khi quan hệ trở nên thân mật, dù ban đầu có ý định làm bạn, cuối cùng cũng sẽ tự nhiên phát triển thành cái, cái loại quan hệ đó không phải sao?”

Mặt Lizlisa-sensei hơi đỏ lên, không nhịn được ho khan một tiếng.

“K-không, nhưng quan điểm về tình yêu của tôi thế nào cũng không quan trọng. Chỉ là về đặc tính của Reme, sau này cũng phải tìm cách giấu những người khác. Trong số các giáo viên cũng có người nói sự thật không rõ ràng, không tin cô bé là Raum. Bây giờ vẫn nên để họ nghĩ cô bé không phải là thần ma mạnh mẽ thì hơn. À phải rồi… cứ nói là ‘có thể sao chép ma thuật triệu hồi cấp thấp’ đi.”

“Thế nhưng tại sao chỉ có Phoenix, Asmodeus của em lại không được vậy ạ?”

“Cái đó, có lẽ là có chút vấn đề về độ tương thích.”

Kazuki lập tức che giấu, nhưng Kaguya-senpai lại vì thế mà buồn bã.

“…Chẳng lẽ tôi và em trai không hợp nhau sao? Thật là một đòn giáng mạnh…”

“K-không, nhưng chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nhất định sẽ có thể sử dụng được!”

“Anh đang nói gì thế, muốn nói là em và anh rất hợp nhau sao!”

Mio ở phía bên kia thì kháng nghị với Kazuki. Thế nhưng trái ngược với lời nói của cô bé, những trái tim nhỏ màu đỏ bay ra từ ngực cô bé. Giá trị hiển thị trên biểu đồ cột cũng tăng nhẹ lên 70.

“Nhưng tốc độ niệm chú của em trai chậm quá. Thời gian cần thiết có lẽ là gấp đôi tiểu Mio. Về mặt đó còn phải luyện tập nhiều hơn nữa!”

Bốn bước của ma thuật triệu hồi, nói thật ra chính là mỗi bước thi triển ma thuật cảm ứng tinh thần lên thần ma. Vì là lĩnh vực không擅 trường, nên sự chênh lệch về kỹ thuật lập tức lộ rõ.

Hơn nữa, ma đạo lễ trang không chỉ là vật trang trí, mà còn có sức mạnh hỗ trợ liên lạc với thần ma.

Việc Kazuki không có ma đạo lễ trang đáng lẽ phải có, e rằng cũng sẽ trở thành một điều kiện bất lợi.

“Thôi được rồi… Vì là ma thuật giống nhau, vậy thì em sẽ luyện tập cùng anh một chút nhé!”

Mio vươn tay vỗ vỗ lưng Kazuki cổ vũ cậu.

Thế nhưng… nếu chỉ dùng Rasenka, rất có thể sẽ không thắng được đối thủ kia.

Càng luyện tập nhiều thì ma thuật có thể dùng càng nhiều, đây cũng là lời nói dối.

—Tôi đang nói dối mọi người. Hơn nữa mọi người đều dịu dàng luyện tập cùng tôi, mà tôi lại phải tăng độ thiện cảm của mọi người…

Liên tục phóng Rasenka, Kazuki vì mệt mỏi và tiêu hao ma lực mà mệt đến mức gần như muốn ngã quỵ.

“...Thế nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng không thể chỉ là nghỉ ngơi. Nhanh chóng nói lời đường mật với cô gái đó và hẹn hò đi! Tiến lên!”

Trong đầu Kazuki đang nghỉ ngơi, giọng nói của Reme truyền đến qua thần giao cách cảm. Reme không chỉ quan tâm đến chuyện này, mà còn vô cùng phấn khích vì ‘Lần này cậu cũng nhất định phải nghiêm túc rồi!’

“Ngày mai là Chủ Nhật, hãy mời cô ấy hẹn hò để một hơi tăng độ thiện cảm đi!”

Hôm nay là thứ Bảy, giải đấu đối kháng giữa các khoa là thứ Bảy tuần sau, nếu muốn trong một tuần có thể sử dụng ma thuật triệu hồi cấp cao hơn, thì ngày mai quả thực là rất quan trọng.

Cái gọi là hẹn hò... cứ hành động như là đi chơi với bạn bè là được nhỉ.

Nhưng mà muốn hẹn cô ấy đi chơi thì phải làm sao đây.

Kazuki ngồi trên ghế dài. Tinh thần lúc này trông cực kỳ mệt mỏi.

「...Ồ, vì độ thiện cảm đủ cao nên đối phương chủ động đến rồi.」

Ngẩng đầu nhìn lên — Mio đứng trước mặt Kazuki đang mệt lả trên ghế dài.

「Nào, ngâm xướng thần chú lâu như vậy chắc chắn khát nước rồi nhỉ? Nước cam.」

Tiếp đó, cô đưa chai nước lạnh sang.

Kazuki không kìm được mà chăm chú nhìn khuôn mặt của Mio. Ngũ quan rất đoan chính, đôi môi luôn nói lời ác độc, dù không tô son cũng hồng hào mềm mại như cánh hồng — quả nhiên rất đáng yêu.

Thật kỳ lạ, tự dưng lại cảm thấy để tâm.

「Gì, gì chứ. Việc quản lý sức khỏe của nô lệ cũng là công việc của chủ nhân. Hãy cảm ơn chủ nhân hiền lành này của ngươi đi! Thật là, nhìn gì mà nhìn! Này!」

Bị Kazuki nhìn chằm chằm như vậy, Mio có chút luống cuống.

「...Mà nói đi cũng phải nói lại, phép triệu hồi khó hơn tôi tưởng. Tôi cứ nghĩ giao hết cho Thần ma là được rồi, nhưng cứ luyện tập liên tục vài tiếng đồng hồ như thế này, cảm giác tinh thần lực đều cạn kiệt rồi...」

「Nếu hôm nay dùng hết ma lực, thì ngày mai là thời gian hồi phục. Vậy nên hãy cố gắng thêm chút nữa đi.」

Một khi đã dùng ma lực đến giới hạn, thì cần phải tốn thời gian để hồi phục.

「Vậy thì cuối tuần cứ chơi bình thường thôi.」

「...Nhân tiện nói đến, đây là cuối tuần đầu tiên sau khi nhập học.」

Mio chủ động đổi chủ đề.

「Trước đây chúng ta thường xuyên chơi cùng nhau nhỉ. Kazuki-niisan luôn không chịu rời xa em, cứ dắt em đi lung tung... Em cứ nghĩ mãi, đúng là một anh trai bó tay.」

「Này, khoan đã, đâu phải như vậy. Là em luôn bám theo tôi chứ gì. Lúc tôi ra ngoài chơi, em cứ 'Không, không!' mà khóc lóc ầm ĩ. Rồi còn bám lấy tôi bắt tôi vẽ vời ca hát, tôi nhớ rất rõ đấy nhé. Tôi sẽ không chơi mấy trò đó với em nữa đâu.」

「Làm, làm gì có chuyện đó! Kazuki-niisan đồ ngốc! Cái, cái đó tạm thời không nói đến... Nói vậy thì, cuối tuần này tôi rảnh rỗi đấy.」

Mio vừa uống nước cam của mình, vừa liếc mắt nhìn Kazuki.

「Cậu hình như cũng rất rảnh rỗi thì phải. Reme nói cho tôi biết. 『Reme rõ ràng không rảnh, nhưng người ký khế ước lại rảnh rỗi vô cùng, muốn chơi với Reme, thật là đau đầu. Vậy cậu hãy thay Reme chơi cùng cậu ta đi』.」

「Hả?」 Kazuki phát ra tiếng kinh ngạc.

Đi chơi với cô bé nhỏ xíu như vậy, chẳng phải như một tên lolicon nặng sao?

「Cậu đã rảnh rỗi đến mức định đi chơi với đứa trẻ nhỏ như vậy, thì ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ.」

「Tôi nào có nói lời đó! Ngay cả tôi cũng không rảnh đến mức đó!」

「Đồ ngốc! Khó khăn lắm Reme mới sắp xếp cho cậu xong, tên này đang nói cái gì vậy!」

「Hả? Nếu không rảnh thì có nghĩa là... cậu muốn chơi với cô bé đó đến vậy sao?」

「Không, không phải! Tôi không phải lolicon cũng không phải siscon!」

「Bây giờ không phải lúc nói về chuyện em gái!」

Mà nói đi cũng phải nói lại... Tại sao tên này lại nổi giận nhỉ? Theo lý mà nói, không có lý do gì để giận cả.

「Tên này là muốn cậu rủ cô ấy đi chơi đấy.」

...Là vậy sao? Mio nhấp từng ngụm nhỏ nước cam, thỉnh thoảng còn quan sát biểu cảm của Kazuki, thấy Kazuki im lặng thì không kìm được mà "ư~~" chu môi.

Không tự mình chủ động mời cô ấy đi chơi thì không được sao? Chỉ là nên nói thế nào mới phải?

「Vẫn còn đang nghĩ làm thế nào... Mời cô ấy hẹn hò đi chứ! Lãng mạn lên nào!」

「Này, này, Tensaki-chan ham ăn. Mai có muốn đi ăn cùng nhau không?」

「Đâu có kiểu mời như thế, đồ ngốc! Không đủ lãng mạn đến mức đáng thất vọng!」

「Gì vậy chứ, cậu dám nói tôi là đồ ham ăn! Tại sao tôi cứ phải bị cậu coi là đồ ham ăn chứ!」

「Vì cứ nhắc đến đồ ăn là cậu sẽ vui vẻ ra mặt mà.」

Dù tự cho rằng mình nói đúng, nhưng Mio lại lộ vẻ chán ghét mà phóng ra đầu lâu.

「Hừ, nói cho cùng, tại sao tôi lại phải đi chơi với loại người như cậu chứ!」

「...Vừa nãy cậu chẳng phải nói cuối tuần rất rảnh sao?」

「Tôi rảnh không có nghĩa là tôi phải đi chơi với cậu!」

Mio đột nhiên quay mặt sang một bên. Tôi cảm thấy mình vừa bị cô ấy nói bao nhiêu lời vô lý.

「...Được rồi, nếu có lý do chính đáng nào đó... thì tôi cũng không phải là không thể đi cùng cậu.」

「Kazuki! Cô ấy đang thử cậu đấy! Theo kiểu game hẹn hò mỹ nữ, lúc này sẽ xuất hiện các lựa chọn đấy nhé!」

...Rốt cuộc muốn thử tôi cái gì? Tôi nào có chơi thứ game hẹn hò mỹ nữ đó.

「À – Trước đây cậu đã làm cơm hộp cho tôi, tôi muốn cảm ơn cậu. Thật sự rất ngon.」

「Cảm ơn cái gì, tôi đã nói cơm hộp đó là tôi thua nên mới làm cho cậu mà. Chuyện cũ đừng nhắc nữa.」

「Với lại... tôi muốn xin lỗi cậu về chuyện trước đây.」

Trước đó tôi đã không nhận ra Mio chính là MIO.

「Nếu là lời xin lỗi cho lúc đó... thì mức độ này tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.」

Mio chu môi quay đầu đi. Cô ấy vẫn chưa tha thứ chuyện đó.

「Lúc đó thật sự rất xin lỗi! Vậy nên ngày mai tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cậu như một nô lệ! Cả ngày mai, bất kể là chuyện gì, chủ nhân... không, tất cả đều theo ý của Công chúa-sama~~」

Công chúa-sama — cách gọi này khiến Mio khẽ run lên.

Nhưng Mio lại vì thế mà rụt rè lại, như muốn xác nhận thật tâm của Kazuki mà hỏi:

「Tại sao cậu lại cố gắng đến vậy... cậu muốn hẹn hò với tôi đến thế sao?」

Tiêu rồi, cố gắng quá đà khiến cô ấy sợ hãi rồi sao?

「Không, không phải, chắc chắn là cô nàng tsundere này vì bất an, nên muốn cậu chủ động tấn công hơn.」

「Tại sao... tại sao lại cố gắng đến vậy? Cậu muốn đi chơi với tôi đến thế sao?」

Mio có chút bất an, lại hỏi dồn. Lúc này... tựa như có thể nhìn thấy tiếng lòng "Tốt, lại nữa đi, lại nữa đi", "Cố gắng lên", "Nào" vậy.

Trước mặt Kazuki, biểu đồ thiện cảm mà chỉ Kazuki mới thấy được đã xuất hiện.

Độ thiện cảm từ 70 tăng lên 75. Nếu đã vậy — chắc là không sao đâu nhỉ.

「Tôi muốn với Mio, lại thân thiết hơn như trước!」

Đã không còn là lý do hay cái cớ. Kazuki chỉ nói ra tấm lòng mình.

「Vừ, vừa nãy cậu... cậu gọi tôi là Mio!」

Chết rồi, lỡ miệng gọi thẳng tên cô ấy.

「Là, là vậy sao. Với tôi như trước đây... Vậy, hẹn hò... Hừ. Thì ra là vậy.」

Cứ nghĩ sẽ bị mắng, thế mà Mio lại "hehehe" mà thả lỏng biểu cảm.

「Đúng là bó tay với cậu... Nếu cậu đã muốn coi tôi là Công chúa-sama mà đi cùng tôi đến vậy, thì tôi sẽ đi chơi cùng cậu! Nhưng đây không phải là hẹn hò đâu đấy, đừng có nhầm lẫn!」

Trái tim màu đỏ lại nhẹ nhàng bay tới.

Tensaki Mio — 78, Otonashi Kaguya — 59, Hyoto Koyuki — 41, Hoshikaze Hikari — 34.

"Điểm số đang dần tăng lên. Rồi ngày mai là cuộc hẹn! Làm tốt lắm, My King!"

Trở về phòng, Reme hớn hở nói với Itsuki. Không, tôi đã bảo đó không phải là hẹn hò mà…

"…Mà cái bộ đồ của cô là sao vậy? Với lại, cô cao lên rồi à?"

Reme, hiện hữu trước mặt Itsuki, mặc một bộ liền thân phong cách dân tộc chưa từng thấy trước đây. Nhưng diện tích vải lại khá nhỏ. Chiều cao của cô cũng trở nên xấp xỉ một học sinh tiểu học.

"Điểm yêu thích có được từ Mio đã khiến Reme trưởng thành hơn một chút! Bị triệu hồi trong tình trạng khỏa thân cũng là vì sức mạnh chưa đủ, cùng với sự trưởng thành, Reme cũng sẽ lấy lại hình dáng phù hợp. Điều này có thể gọi là Lemegeton cấp độ 2! Thôi nào, còn phải chuẩn bị cho chuyện ngày mai, hôm nay chúng ta ngủ sớm đi!"

Reme vui vẻ kéo Itsuki lên giường.

Ra vậy, cô bé này cũng đang dần trưởng thành.

…Hả? Dù có trưởng thành, sau này cũng phải ôm mình ngủ thế này sao?

†

"Không muốn bị senpai nhìn chúng ta đi ra ngoài."

Vì Mio nói vậy, nên chúng tôi cố ý tìm một nơi bên ngoài để gặp mặt.

Hai người rời nhà lệch thời gian, hội ngộ trước đài phun nước ở quảng trường. Itsuki đến trước hơi ngượng ngùng chờ một lát, Mio vui vẻ nhanh chóng chạy tới.

Vừa đến nơi, Mio liền chỉ ngón tay vào Itsuki:

"Nghe đây, tôi nói trước, đây tuyệt đối không phải là hẹn hò đâu nhé!"

Đúng là vậy. Chúng tôi đâu phải loại quan hệ đó. Itsuki bày tỏ sự đồng tình.

"Tuy không phải hẹn hò, nhưng nếu cậu muốn phục vụ tôi với sự cảm ơn thường ngày và lời xin lỗi từ trước thì tôi sẽ không khách sáo mà nhận lấy. Cả ngày hôm nay, cậu phải đối xử với tôi như một cô công chúa đấy nhé… Tôi rất mong đợi!"

Mio mặc chiếc váy liền thân họa tiết mang đậm hơi thở mùa xuân, bên ngoài khoác chiếc áo len cardigan tạo nên vẻ ngoài nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tuy nhiên, dưới chân lại là đôi bốt da dài có phần nặng nề. Sự cân bằng giữa ngọt ngào và cá tính này vô cùng phù hợp với tính cách của cô. Chiếc vòng cổ trên cổ lấp lánh tỏa sáng.

"…Cái đó, là hình lông vũ à."

Chiếc vòng cổ lấp lánh trên ngực là một vật có hình dáng lông vũ, mang phong cách thổ dân châu Mỹ.

"Cậu cũng có mắt nhìn đấy chứ. Cái này rất hợp với Phoenix… Trang phục của cậu đơn giản quá! Cực kỳ đơn giản… nhưng vóc dáng thì khá săn chắc, có lẽ mặc đơn giản như vậy cũng không tệ. Ừm… nói chung thì cứ khen cậu một tiếng vậy."

"Trang phục của con trai chỉ cần tiện lợi cho việc di chuyển là được, sao cũng chả sao cả."

"Nếu dùng chuyên mục thời trang đường phố của tạp chí thời trang để nói thì giống như cảm giác '…phong cách tối giản mì Ý tỏi ớt mà chỉ cơ thể chiến binh mới có'."

Mắt cô ấy lấp lánh. Itsuki không biết phải đáp lại thế nào.

"…Cậu đừng lấy thức ăn ra làm phép so sánh kỳ cục như vậy."

"Được rồi, chúng ta đi thôi! Tiêu chuẩn của quán ăn trưa mà cậu dẫn con gái đi sẽ quyết định gu của đàn ông đấy!"

Mio nói bằng giọng vui vẻ. Được thôi, vậy thì đi thôi. Đúng lúc Itsuki chuẩn bị bước đi thì—

"Thế này là sai rồi phải không?"

Tiếng mắng và một cái đầu lâu bất ngờ bay tới từ phía sau. Sai ngay lập tức rồi sao?

"Khoan đã, sao lại đi một mình như đang hành quân vậy hả! Đã nói là phục vụ công chúa cả ngày, đầu óc cậu có vấn đề gì không? Phải làm vệ sĩ hộ tống con gái cho đàng hoàng chứ!"

"Hộ, hộ tống? Hộ tống… phải làm sao đây?"

Mời cô ấy ăn, làm theo bất cứ điều gì cô ấy nói, chỉ vậy thôi mà vẫn chưa đủ sao?

"Cái đồ ngốc này… Tóm lại là cứ nắm tay nhau đi bộ trước đã~~"

Mio nhanh chóng chạy tới bên cạnh Itsuki. Mặc dù sao cũng được, nhưng dáng vẻ chiếc váy liền thân và áo len cardigan nhẹ nhàng bay bay khi cô ấy chạy nhỏ thật sự rất đáng yêu. Sau đó, cô ấy ôm lấy tay Itsuki.

Tay và tay quấn chặt vào nhau, cơ thể Mio kề sát lại, truyền đến cảm giác mềm mại.

"…Khoan đã, vừa nãy cậu run lên một cái đúng không? Mà mặt cậu cũng hơi đỏ đấy chứ?"

"Là, là gì có chuyện đỏ mặt. Là một kiếm sĩ đang tu luyện, tôi tuyệt đối sẽ không vì chuyện nắm tay thế này mà mất bình tĩnh!"

"Kiếm sĩ gì chứ… Chỉ nắm tay thôi thì quả nhiên không thể gọi là người hộ tống rồi. Chúng ta đâu còn là con nít nữa, đương nhiên phải làm đến mức này."

Mio trước tiên buông tay đang nắm ra, rồi để tay trái Itsuki ôm lấy eo mình.

Thế là thành ra Itsuki ôm eo cô gái. Mio vì muốn phối hợp với cậu, nên áp sát cơ thể hơn.

"Phải… phải đi bộ với tư thế này sao?"

Thế này chẳng phải là ôm nhau mà đi sao?

…Cái này thật sự không phải hẹn hò sao?

"Hô hô~~ Mặt đỏ hơn rồi kìa! Cái gì mà rèn luyện kiếm sĩ chứ, đánh bại được phái Linazaki rồi!"

"Cô không phải cũng đỏ mặt sao? Đỏ như quả táo ấy!"

"Hê hê hê, đây chính là 'người hộ tống' của công chúa! Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Mio, người cảm thấy vô cùng vui vẻ, vừa vẫy tay vừa cất bước.

Tokyo, bên cạnh vai trò là trung tâm chính trị, còn là nơi tập trung các “Xưởng (Atelier)” thuật giả kim.

Trong các xưởng, người ta sử dụng thuật giả kim để sản xuất đủ loại hàng hóa mà thế giới trước đây chưa từng có.

Thuật giả kim – thuật giả kim truyền thống lưu truyền từ thời cổ đại, là một kỹ thuật đã được thực hiện hàng ngàn, hàng vạn lần, tính bằng năm thì là mấy chục năm, cứ thế lặp đi lặp lại cùng một thí nghiệm, trước khi gây ra những hiện tượng bất thường mà khoa học không thể giải thích được.

Đến thời hiện đại, thuật giả kim hoạt động với hiệu suất cao hơn thông qua phép thuật thông thường.

Ứng dụng phép thuật tăng cường năng lực tri giác, cảm nhận hạt căn nguyên của vật chất, dùng phép thuật niệm động hoặc niệm thiêu để di chuyển, biến chất, tái tổ chức chúng – giống như biến chì thành vàng – biến đổi thành một vật chất hoàn toàn khác,

Thuật giả kim dạng mới, khiến vật chất tan rã từ hạt căn nguyên, được gọi là “Vạn Vật Dung Thể Hóa (Alcahest)”.

Các nhà giả kim không thuộc về bất kỳ doanh nghiệp nào, mà tự lập xưởng riêng của mình. Sau khi Tokyo bị những pháp sư phi pháp phá hoại, thành phố này đã hồi sinh thành một thành phố thuật giả kim với vô số xưởng tập trung.

Trong các xưởng, có bán quần áo và trang sức sử dụng thuật giả kim, cũng có những nhà hàng dùng phép thuật để biến đổi chất liệu thực phẩm thực hiện “Chế biến giả kim” – tất cả những nơi này đều trở thành điểm hẹn hò lý tưởng cho giới trẻ.

Khi Itsuki và Mio đang đi trên phố, họ cảm nhận được một ánh mắt… Có chuyện gì vậy?

"Sao lại nhìn đông nhìn tây thế kia. Phải làm vệ sĩ hộ tống tôi cho đàng hoàng chứ."

"À, không… không có gì."

Các con phố lân cận vẫn còn những phần hóa thành phế tích chưa được xây dựng lại, chỉ cần đi sâu vào hẻm một chút là an ninh sẽ trở nên rất tệ.

Ở những nơi như vậy, thường xuyên xảy ra các vụ pháp sư phi pháp tấn công bừa bãi Hiệp sĩ đoàn và học sinh Khoa Ma Thuật – tức là những người sở hữu Thánh Ấn, những sự kiện được gọi là “Săn Thánh Ấn”.

Các vụ Săn Thánh Ấn tăng vọt trong vài năm gần đây, được cho là cuộc tấn công khủng bố nhằm vào việc Hiệp sĩ đoàn độc chiếm phép thuật triệu hồi.

…Cũng vì vậy, khi đi lại trong thành phố, tốt hơn hết là nên giấu thánh ấn đi. Nhưng thánh ấn khác với mê ấn, nó hiện ra trên da với phạm vi lớn, nên rất nhiều người không thể giấu được.

Miku cũng như thể từ bỏ, cô mặc một chiếc váy liền thân hở lưng, nên có thể thấy rõ thánh ấn. Thậm chí có thể nói rằng Miku đã biến thánh ấn thành một phần trang sức, phối hợp nó với trang phục của mình.

…Vì chỉ là đi chơi nên không mang theo kiếm, có lẽ là một sai lầm.

“A, mèo! Có mèo!” Miku vừa dứt lời, một con mèo trắng liền chạy ngang qua trước mắt cô.

Nguồn gốc của ánh mắt kia có lẽ chính là con mèo này.

“Gừ meo——♪”

Miku đột nhiên tựa đầu vào vai Itsuki, phát ra một âm thanh kỳ lạ.

“…Chỉ, chỉ đùa thôi. Chỉ là muốn thử xem cảm giác đó thế nào…”

“Cậu có thường đến quán này không? Chắc nơi này cách nhà Linzaki xa lắm đúng không.”

Miku ăn xong mì Ý, vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa hỏi.

“Vì muốn người nhà được ăn những món ngon, để rèn luyện kỹ năng nấu nướng, nên vào những ngày nghỉ tôi dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để ghé thăm rất nhiều quán ăn. Cảm giác nấu ăn kiểu luyện kim chính là sinh mệnh.”

“…Cậu ngay cả khi không phải đối mặt với kiếm thuật cũng rất nghiêm túc nhỉ. Mặc dù quả thật rất ngon.”

Đối với nhà hàng Ý có bầu không khí thoải mái, Miku dường như cảm thấy hài lòng.

“Quán chúng tôi hiện đang có hoạt động chỉ dành cho các cặp đôi, không biết quý khách có muốn tham gia không ạ?”

Cô phục vụ đến thu dọn đĩa trống, mở lời hỏi họ.

“Khoan đã… Chúng tôi không phải là cặp đôi…”

“Chúng tôi sẽ miễn phí món bánh phô mai kem đặc biệt của quán nhé——”

“Nếu được ăn miễn phí, vậy thì cứ coi như vậy đi nhỉ?”

Miku có lẽ là vì bị coi là cặp đôi mà cảm thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu xuống.

Cô phục vụ chẳng mấy chốc đã đem bánh đến.

Mặc dù không phải là cả một chiếc bánh lớn, nhưng cũng là một chiếc bánh tròn chưa cắt lát.

Bên cạnh đó là một tuýp sốt màu đỏ.

“Đây là… sốt dâu tây hay gì? Hơn nữa cũng chỉ có một chiếc dĩa…”

“Đây là hoạt động miễn phí bánh phô mai kem, nếu bạn gái dùng sốt dâu tây này viết chữ lên bánh, sau đó dùng cách ‘A——um’ để đút cho bạn trai!”

“…Đúng là một hoạt động ngọt ngào.”

“Nào, cô bạn gái này, hãy viết hết những nỗi niềm bình thường không thể truyền đạt ra đi! Mời mời mời!”

Đôi mắt của chị phục vụ sáng lấp lánh. Người này rõ ràng là đang rất vui.

Nhìn tuýp sốt dâu tây được đưa tới, Miku có vẻ lúng túng.

“Cá, các khách khác vào lúc này thường viết gì ạ?”

“Mọi người đều viết ‘thích’ hoặc ‘LOVE’ thôi.”

Miku muốn viết chữ, nhưng lại phát ra tiếng rên ‘ư——’ và lưỡng lự.

Tuy nhiên cuối cùng, với khí thế buông xuôi, cô đã viết lên chiếc bánh phô mai chữ “Đồ ngốc” thật to.

“Thôi được, đây cũng coi như một cách thể hiện tình yêu.” Cô phục vụ không khỏi cười gượng.

“Được rồi, há miệng ra! Hừ, cái này giống như cho chó ăn vậy.”

Sau đó, cô xắn một miếng bánh, bảo Itsuki há miệng.

Itsuki ăn xong, rồi phát động phản công: “Vậy lần này đến lượt công chúa.”

“Tô, tôi tự ăn!”

“Thế không được, cô phục vụ đang nhìn bên cạnh, phải tuân thủ quy tắc cho tốt.”

“Sao cậu ngay cả chuyện này cũng cứng đầu vậy!”

“Được rồi, Tensaki. A——um.”

“…Cậu đó, tôi cứ mãi nghĩ không biết có thể đừng gọi tôi là Tensaki không.”

Đối mặt với cách xưng hô không suy nghĩ nhiều của Itsuki, Miku dùng ánh mắt đáng sợ nhìn anh.

“Lúc trước mời tôi, không phải gọi tôi là Miku sao… Tại sao lại trở lại như cũ rồi.”

“Hả, ồ, xin lỗi… Miku, a——um.”

Itsuki sau khi đổi cách xưng hô thành tên cô ấy, Miku cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng.

“Ngon quá…” Một trái tim màu đỏ nhẹ nhàng bay ra từ lồng ngực Miku với đôi má ửng hồng.

——Hai người luân phiên đút cho nhau ăn bánh phô mai, sau khi ăn xong, Itsuki đang định thanh toán.

“…Nói trước nhé, tôi không thực sự coi cậu là nô lệ đâu. Tiền phải trả tôi vẫn sẽ đưa mà…?”

Miku đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cô lấy ví tiền của mình ra.

Itsuki mặt mang nụ cười gượng gạo ngăn lại. Vì đã hẹn là anh ấy sẽ mời.

Miku lộ ra vẻ mặt lo lắng. Điều này khiến Itsuki cảm thấy không quen.

Vì vậy, sau khi rời nhà hàng, Itsuki chủ động ôm eo cô, đảm nhiệm vai trò “người hộ tống”.

Miku kêu “a” một tiếng, cũng chủ động phối hợp để cơ thể sát lại gần hơn.

Chỉ thấy cô ấy mặt đỏ bừng, trái tim màu đỏ tượng trưng cho độ hảo cảm tăng lên lại bay tới.

Sau khi rời nhà hàng, tiếp đó họ đi dạo xưởng sản xuất đồ vật thời trang.

Miku, người yêu thích những món đồ đẹp đúng như tưởng tượng, đã vô cùng phấn khích trong cửa hàng, nói: “Cái này dễ thương quá”, “Cậu thử cái này xem sao.” Itsuki, người phối hợp cùng cô, cũng dần dần có hứng thú, không còn phản kháng việc thử đồ trước gương nữa.

——Thế nhưng Miku đột nhiên “…” ngay lập tức chìm vào im lặng.

“Đã… muộn rồi.”

Miku, như thể còn lưu luyến, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Sắc trời xung quanh bắt đầu trở nên ngày càng tối.

Itsuki đang định nói “Lần sau lại đến nhé” thì đột nhiên nuốt xuống lời đã đến môi.

Anh ấy cũng nhận ra rồi——ngay cả khi mời cô ấy đi chơi lần nữa với tư cách bạn bè, cũng không thể cùng nhau trải qua khoảng thời gian như hôm nay nữa.

Những gì đã làm hôm nay, đã vượt quá phạm vi “tương tác giữa bạn bè” từ lâu rồi.

Nếu muốn lại được trải qua khoảng thời gian như hôm nay——thì nên mời thế nào đây.

Chính vì cô ấy cũng nhận ra điều này, cảm thấy lưu luyến, nên không nói nên lời.

Thời gian như ngừng lại, hai người im lặng đối mặt. Hoàng hôn dần buông xuống.

“À phải rồi… Đợi tôi một chút ở đó. Được rồi, tuyệt đối đừng nhúc nhích nhé!”

Miku đột nhiên chạy vào con hẻm phố nơi các xưởng làm việc xếp hàng.

Itsuki hoàn toàn không hiểu mô tê gì, một mình đứng tại chỗ.

Hoàn toàn một mình——anh không khỏi rất để tâm đến ánh mắt đã cảm nhận được từ ban ngày.

Lúc này anh mới phát hiện đây là một nơi khá hẻo lánh, xung quanh u ám không chỉ vì thời gian.

“…Anh trai♪”

Khi anh cảm thấy bất an, có người từ phía sau bắt chuyện với anh. Itsuki sợ hãi ngửa người ra sau.

Giữ cảnh giác quay đầu nhìn lại——trên con phố yên tĩnh đứng một cô bé có lẽ là học sinh cấp hai.

Là một cô bé, tuy tai không nhọn, nhưng tóc lại màu bạc như yêu tinh, tỏa ra khí chất khác lạ. Cô bé mặc bộ quần áo rách nát khắp nơi, mỉm cười ngây thơ với Itsuki.

…Là ai? Mặc dù cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà——

“Cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi. Cái này cần rất nhiều dũng khí đó. Vì hai người cứ ở bên nhau mãi, cảm giác không thể làm phiền. Hai người đang hẹn hò sao? Nếu là vậy thì buồn quá.”

Cô bé hướng ánh mắt về phía con hẻm Miori biến mất, lẩm bẩm một mình đầy cô đơn.

"…Cô là ai?"

"À, không nhớ tôi là ai sao? Thật quá đáng— Vậy xin đừng quên cuộc gặp gỡ hôm nay nhé, Đại ca ca."

Tôi quả thật đã gặp cô bé. Nhờ trường hợp của Miori, tôi lập tức nghĩ ra.

Ký ức về quãng thời gian ở Viện Hoa Cải, đã khắc họa một bóng người trong tâm trí tôi.

Thế nhưng người trong ký ức tôi cảm thấy rất giống cô bé này, lại không có màu tóc như vậy.

Hơn nữa, nơi đây cách Viện Hoa Cải khá xa.

Vì có quá nhiều điểm khác biệt, tôi không khỏi đặt ra câu hỏi "Cô là ai?".

Cô gái đột nhiên "Ưm." một tiếng, nét mặt căng thẳng.

"Không xong rồi… Sau khi nhìn thấy Đại ca ca, tôi không thể chịu đựng được nữa…"

"Chịu đựng… Này, cô không sao chứ? Trông cô có vẻ rất đau khổ!"

"Không sao đâu… Rõ ràng mới vừa gặp, nếu đột nhiên làm 'chuyện đó', chắc chắn sẽ không rời xa được nhỉ… Xin đừng ghét tôi nhé, Đại ca ca… Hừ, hừ hừ hừ…"

Cô gái phát ra tiếng cười kỳ lạ như đang co giật.

Cô gái tỏa ra một bầu không khí dị thường, đối mặt với con hẻm rồi "A!" lên một tiếng.

"Hình như đã về rồi… Nếu trong lúc hẹn hò mà nói chuyện với cô gái khác, Miori-chan chắc chắn sẽ tức giận. Dù rất luyến tiếc… Dù rất muốn làm chuyện đó, thật đáng tiếc…"

"Khoan đã, tên của cô là… ‘Kaya’ đúng không!"

"Chính xác! Cảm ơn anh, Đại ca ca! Xin đừng quên… cuộc gặp gỡ hôm nay nhé, Đại ca ca! Khà khà khà, khà khà…!"

Kaya quay lưng lại, chạy vào con hẻm tối tăm—

Dù nói vậy hơi lạ… nhưng cứ như tôi vừa gặp phải ma vậy.

"Kazuki! …Anh đã nghe lời em và đợi em về! Tuyệt vời!"

Đúng như Kaya dự đoán, Miori chạy đến từ một con hẻm khác.

Miori, người trở về với nụ cười vui vẻ, tay cầm một gói nhỏ.

"Cái này lát nữa em sẽ nói cho anh biết! Cứ kiên nhẫn thêm chút nữa nhé. Khà khà khà."

"…Mà này, Miori có biết Viện Hoa Cải bây giờ thế nào không?"

"Viện Hoa Cải? Sau khi em được gia đình Amasaka nhận nuôi, em chưa từng đến đó nữa… Dù sao cũng rất xa mà."

"Phải rồi… đó không phải là nơi mà cứ muốn là có thể đến thăm được."

Nhắc mới nhớ, khoảng một năm gần đây, cơ bản cũng không có liên lạc qua điện thoại hay tin nhắn gì.

"Sao anh đột nhiên hỏi vậy?"

"Vừa nãy anh đã gặp Kaya rồi, Kaya với mái tóc bạc."

"Ơ… Kaya? Kaya… Khoan đã! Anh nói là ‘Kaya’ đó ư? Sao lại ở nơi này? Với cả tóc cô bé là màu đen mà nhỉ?"

Miori khó hiểu nghiêng đầu suy nghĩ.

Phải rồi, xét từ khoảng cách và đặc điểm ngoại hình, việc Kaya xuất hiện ở đây là điều rất bất thường… cảm giác cứ như một giấc mơ ban ngày vậy.

Tuy nhiên, Miori, người không thật sự nhìn thấy cô bé, liền nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

"À, tiếp theo chúng ta đến xem xưởng bên kia đi! Nhanh lên nào, cửa hàng sắp đóng cửa rồi!"

Cô bé nắm lấy tay Kazuki, người vẫn còn băn kho khoăn về cô gái kỳ lạ, rồi kéo anh đi khắp nơi.

"…Sao đã lên rồi. Hôm nay dừng lại ở đây thôi nhỉ."

Tất cả các xưởng đều đã đóng cửa, hai người cùng nhau trở về Học viện.

Miori đưa gói đồ trên tay cho Kazuki:

"Cái này… cho anh. Anh có thể mở ra xem đó."

Mở gói quà ra nhìn, tôi thấy bên trong là một sợi dây chuyền hình lông chim đang lấp lánh phát sáng.

"…Cái này giống của em đó! Bởi vì anh cũng có thể sử dụng ma pháp Phượng Hoàng! Nó được chế tạo bởi nhà giả kim ở xưởng mà em thường lui tới, là một món trang sức tiên tiến có tên Hồng Ngọc Ngân (AppleSilver) đó! Nào, đeo vào đi, đeo vào đi."

Chắc cô bé để tâm chuyện tôi đã mời cô ấy ăn bữa đó.

Hồng Ngọc Ngân— đúng như tên gọi, là biến đổi một phần trang sức bạc thành ôxít nhôm, tức hồng ngọc, rồi vẽ hoa văn vân đá lên đó. Đây là một loại giả kim thuật cao cấp.

Ánh sáng đỏ thẫm đầy chiều sâu và ánh bạc lấp lánh chồng chất lên nhau, hệt như ngọn lửa bị đóng băng.

"Trước đây tôi còn thấy nó không mấy nổi bật, có lẽ tôi đã lầm rồi… Ừm, cái này không phải rất ngầu sao! …Anh có thể đáp lễ cũng được đó. Anh đương nhiên sẽ đáp lễ phải không. Đáp lễ, đáp lễ."

Miori cứ liên tục nói về việc đáp lễ một cách không tự nhiên. Kazuki lúc này mới vỡ lẽ.

"Vậy lần tới hãy để tôi bày tỏ lòng biết ơn đến cô nhé. Giống như hôm nay, xin cho phép tôi một lần nữa làm người hộ tống cô."

Ra là vậy… vẫn cần một lý do. Cả tôi và cô ấy đều vậy.

Nếu ví von bằng trò chơi mỹ nữ— thì chính là đã chọn đúng đáp án.

Biểu cảm của Miori đột nhiên sáng bừng lên. Vô số trái tim đỏ bay ra từ ngực cô bé.

"…Thật là hết cách mà! Đã là quà cảm ơn thì đành chịu vậy! Được thôi, lần tới lại đi cùng anh như hôm nay nhé!"

Trước mắt Kazuki hiện lên một biểu đồ, lúc này anh mới nhận ra mức độ thiện cảm đã vượt quá 100.

…Con số 100 này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Bất kể lý do gì, nếu nhìn thẳng vào con số này…

Miori đột nhiên nắm lấy bàn tay trái của Kazuki, đưa lên trước ngực mình:

"Đây là bằng chứng để bày tỏ lòng biết ơn đến chàng trai đã làm người hộ tống cho cô gái đó."

Miori hơi cúi người, hôn nhẹ lên tay trái của Kazuki.

Hơi ấm từ đôi môi truyền đến, Miori ngượng ngùng quay lưng lại với Kazuki.

Khác với trước đây, nhìn bóng lưng cô gái đã trưởng thành, Kazuki thầm nghĩ.

Cảm xúc của anh dành cho Miori bây giờ, có lẽ khác với cảm xúc của anh dành cho MIO trước đây…

—Thế nhưng cảm giác ấm áp đó lập tức nguội lạnh.

Kazuki phát hiện có ma lực đang hình thành— đây là cảm giác ma pháp được kích hoạt.

Nhanh quá. Đã kích hoạt rồi. Dòng chảy ma lực từ phía sau— đang lao tới đây!

Kazuki dùng sức ôm chặt Miori từ phía sau.

"Hả? Khoan, khoan đã, anh đột nhiên làm gì vậy?"

"…Nguy hiểm!"

Kazuki cứ thế ôm Miori mà chạy.

Đùng! Vị trí Miori vừa đứng đã bị một khối gạch đá khổng lồ đập nát vụn.

"Ma, ma pháp?" Miori trong vòng tay Kazuki thốt lên tiếng kêu thất thanh.

Kazuki vừa né tránh vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác đang đuổi theo.

Hắn ta mặc quần áo rách nát, dùng ánh mắt hơi bất thường trừng mắt nhìn Kazuki và Miori.

Người đàn ông có vẻ ngoài trạc tuổi Kazuki. Nhưng ma pháp hắn ta sử dụng rõ ràng— không phải là ma pháp thông thường!

"Ma pháp sư bất hợp pháp… Săn dấu ấn thần thánh ư?"

Bên trong cơ thể người đàn ông phát sáng. Kazuki trợn tròn mắt. Tên này không hề niệm chú!

"…Đạn Gạch Đá (Block Shoot)."

Cùng lúc tiếng nói vô cảm vang lên, một phần mặt đường nhựa bong tróc nổi lơ lửng trong không trung.

Tiếp đó, gạch đá cứ thế bay tới. Kazuki ôm Miori chạy né tránh theo hình zích zắc.

"Khoan, khoan đã, Kazuki! K-cái này là… bế kiểu công chúa…"

"…Đạn Gạch Đá."

Dù là ma thuật tấn công theo đường thẳng dễ né tránh... nhưng vì không cần niệm chú, nên nó cứ liên tục bắn tới!

"Mio, tôi sẽ lo việc né tránh, em mau dùng ma thuật triệu hồi đi!"

"Ngốc, ngốc nghếch! Tư thế này làm sao tôi có thể tập trung được chứ!"

"Tôi lại thấy đây là chiến thuật không tồi... Hiện giờ tôi không thể dùng kiếm và ma thuật triệu hồi."

Ma lực của Itsuki gần như đã cạn kiệt trong buổi huấn luyện đặc biệt trước đó. Giờ đây ngay cả việc sử dụng ma thuật cường hóa năng lực cơ thể cũng không có chút dư dả nào, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh đòn tấn công của đối phương thông qua việc phán đoán trước.

"...Không ổn rồi, tay bắt đầu mỏi..."

"Này, ý anh là tôi nặng lắm à!"

"Nặng hơn kiếm."

"Anh nói kiếm đáng yêu hơn tôi sao! Với trình độ này, tôi tự mình cũng có thể giải quyết được!"

Cứ nhìn xem đi— Mio vừa nói vậy vừa thoát khỏi tay Itsuki và nhẹ nhàng tiếp đất. Sau đó—

"Thiêu rụi mọi thứ chạm vào... Sức nóng từ chối mọi sự tiếp cận! SelfBurning!"

Mio giơ một tay lên không trung, cuộn xoáy ngọn lửa xung quanh, hóa thành bộ giáp bảo vệ thân mình.

Những mảnh vỡ bay về phía Mio đều bị giáp lửa thiêu cháy từng cái một, hóa thành tro bụi bay lơ lửng trong không trung.

"Ma thuật triệu hồi mới... Phoenix cấp độ 3 ư?"

Ma thuật cấp độ 3 của Phoenix dường như là ma thuật phòng thủ.

Vì đối tượng thi triển ma thuật phòng thủ là bản thân, không cần chỉ định tọa độ, nên thời gian niệm chú rất ngắn.

Hơn nữa, so với ma lực phòng thủ, nó có thể bảo vệ bản thân hiệu quả hơn bằng một lượng ma lực nhỏ. Mặc dù tùy thuộc vào thuộc tính mà sẽ có ưu nhược điểm đối với tấn công, nhưng nó vẫn có thể được dùng như một ma thuật triệu hồi cơ bản trong chiến đấu.

"...Xoắn Ốc Hoa!" Mio phát động ma thuật tấn công phản công.

"Bức Bình Phong Thần Đất (Titan Wall)."

Người đàn ông đáng ghét không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, giẫm mạnh xuống đất.

Một bức tường đất dày đặc sừng sững dựng lên tại chỗ. Lông vũ lửa cứ thế bị bật bay dễ dàng.

"...Đạn mảnh vỡ." "Xoắn Ốc Hoa!" "Đạn mảnh vỡ..."

Ma thuật tấn công của Mio và người đàn ông đan xen vào nhau, rồi bị ma thuật phòng thủ của đối phương triệt tiêu.

Nhưng... một trận chiến kéo dài rất bất lợi cho phía này. Ma thuật của đối phương cứ thế liên tục bắn tới.

Mặt khác, ngay cả thời gian để triển khai Ma Đạo Lễ Trang cũng không có, hiệu suất ma lực của Mio, người không ngừng niệm chú ma thuật triệu hồi, đã giảm đáng kể. Nếu cứ tiếp tục miễn cưỡng như vậy, ma lực sẽ sớm cạn kiệt thôi.

Ít nhất phải tìm cách tranh thủ thời gian cho em ấy, nhưng hiện tại tôi không có kiếm cũng không có ma lực!

Khoảnh khắc Itsuki cảm thấy sốt ruột— cậu cảm thấy một lượng ma lực bùng nổ xuất hiện phía sau lưng.

Quay đầu nhìn lại, Kaguya-senpai với ma lực màu tím lấp lánh đang ở đó.

"Kaguya-senpai!"

Lượng ma lực cuộn xoáy lên hoàn toàn không cùng đẳng cấp— đó là ma thuật triệu hồi cấp cao mà Itsuki và những người khác không thể nào sánh kịp.

"Hỡi bóng hình vô hình vô ngôn, hãy hóa thành loài cá bơi lội trong bóng tối được nuôi dưỡng bởi vọng niệm! Nguồn gốc của ác mộng, chỉ có dòng chảy vật chất, hãy đáp lại nỗi kinh hoàng và kỳ vọng, nuốt chửng chúng...! DeepSpector!"

Khục khục khục... Tiếng cười rợn người lập tức vang vọng khắp nơi.

Ở phía bên kia bức tường đất, "bóng" sau lưng người đàn ông đột nhiên phình to, biến thành một quái vật khổng lồ chỉ có khuôn mặt đen. Người đàn ông kinh ngạc tột độ, quái vật há to miệng ngay khoảnh khắc anh ta quay đầu lại, nuốt chửng người đàn ông— hệt như một con cá mập thò đầu khỏi mặt nước.

Ánh sáng xanh dữ dội lóe lên, người đàn ông lập tức dùng ma lực phòng vệ bảo vệ cơ thể, thoát khỏi miệng quái vật.

Dù thoát khỏi trạng thái say ma lực, nhưng rõ ràng có thể thấy ma lực đã gần như cạn kiệt.

"Thổ Độn Thổ Súc Sinh (Land Escape)!"

Để rút ra lượng ma lực ít ỏi còn lại, người đàn ông gào lên.

Người đàn ông biến thành một con rắn khổng lồ, miệng đột ngột nhô ra phía trước, mũi và môi hòa vào nhau, mắt mất đi lòng trắng, toàn bộ tóc rụng xuống. Tứ chi hòa làm một với thân thể, sự biến đổi kỳ dị cuối cùng biến thành một con đại xà. Sau đó anh ta chui vào lớp nhựa đường, vùi mình vào như thể hòa làm một với mặt đất.

"Lại để hắn chạy mất rồi!" Kaguya-senpai phát ra tiếng nói hối tiếc.

"Senpai... sao chị lại ở đây?"

Lúc này, Hoshikaze-senpai và Koyuki, những người cũng đang mặc Ma Đạo Lễ Trang, chạy tới từ phía sau Kaguya-senpai.

Các senpai đã nhận nhiệm vụ vào ngày nghỉ này, để truy bắt những kẻ săn lùng Thánh Ngân.

"Kẻ mà chúng ta đang truy đuổi ở đây là một Pháp sư phi pháp tên 'Thổ Xà'... Thần ma khế ước không rõ... Vì hắn có thể lập tức trốn thoát bằng ma thuật đào thoát, nên không thể bắt được hắn."

"Đó chính là Pháp sư phi pháp à... Thời gian niệm chú ma thuật của tên đó gần như bằng không..."

"Về cơ bản, các Pháp sư phi pháp đều như vậy. Họ dùng cách khế ước '憑依召喚 (Drive)' để triệu hồi thần ma vào trong cơ thể mình. Ma thuật Thánh Ngân của chúng ta phải thông qua việc niệm chú, yêu cầu thần ma ở Dị Giới thi triển hiện tượng ma thuật, nhưng họ không cần quá trình truyền đạt ý chí, nên có thể nhanh chóng thi triển sức mạnh thần ma với lượng ma lực nhỏ và hiệu suất cao."

"Nói cách khác, so với ma thuật triệu hồi của chúng ta, các Pháp sư phi pháp mạnh hơn rất nhiều ư?"

"Nói thẳng ra là như vậy. Thế nên chúng ta mới phải áp dụng chiến thuật hợp tác với kiếm sĩ."

"Nhưng điều đó không phải hoàn toàn tốt."

Vẻ mặt của Hoshikaze-senpai phủ một tầng bóng tối, rồi tiếp lời Kaguya-senpai nói tiếp:

"Nếu sử dụng '憑依召喚', càng dùng nhiều ma thuật, tinh thần sẽ càng nhanh bị thần ma xâm chiếm, cuối cùng bị đoạt mất thể xác. Tuy nhiên, trước khi thần ma đoạt lấy thể xác, thông thường họ sẽ vì thế mà tinh thần rối loạn rồi phát điên. Những người mà Hiệp sĩ đoàn bắt được về cơ bản đều là loại người này."

"Nhưng tên 'Thổ Xà' đó có lẽ sẽ sớm bị đoạt mất thể xác thôi. Không nghi ngờ gì nữa. Cứ tưởng đòn đó có thể tiêu diệt hoàn toàn ma lực của hắn, không ngờ lại để hắn chạy mất rồi..."

Đôi mắt người đàn ông đó hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào. Đó chính là người đàn ông có tinh thần bị thần ma xâm chiếm...

"Không nên nhắm vào mục tiêu bắt sống... Nên dùng Hỏa Ngục Tưởng để giết hắn."

Kaguya-senpai thì thầm với giọng điệu u ám, Itsuki không khỏi rùng mình.

"Như thầy đã nói, có lẽ tôi vẫn còn quá ngây thơ..."

Gương mặt nghiêng đó không phải là Kaguya-senpai hiền dịu tinh nghịch mà Itsuki từng thấy. Mà là một người với bóng tối sâu sắc—

"Senpai... đã từng giết người chưa?"

Nếu muốn trở thành Hiệp sĩ, chắc chắn phải có giác ngộ này.

"Kinh nghiệm đó... làm sao có được chứ."

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt nghiêm túc của Kaguya-senpai hoàn toàn biến mất.

"Mà, mà nói đi thì nói lại, các em đang hẹn hò, hẹn hò xong chuẩn bị về sao? Ngôi sao đẹp đến thế, thật là một đêm tuyệt đẹp!"

Hoshikaze-senpai để xua tan bầu không khí u ám này, hỏi với giọng đầy phấn khích.

"Tuyệt đối không phải hẹn hò đâu!" Mio vội vàng phủ nhận.

Không khí căng thẳng dần dần dịu đi. Kazuki vô tình nhìn thấy trang phục của các senpai.

Kaguya-senpai, vì là thực chiến, nên không khoác áo choàng mà mặc một bộ ma đạo lễ phục siêu hở hang.

Ma đạo lễ phục của Seika-senpai là kiểu sát nách, những thánh ngân lộ ra từ vai phủ kín cả cánh tay. Mang lại cảm giác oai nghiêm của một "kỵ sĩ", nhưng độ hở hang vẫn rất cao.

Ma đạo lễ phục của Koyuki là bộ đồ bó sát như áo tắm học đường màu trắng. Trên vai và đùi có thể thấy thánh ngân, quả nhiên cũng rất hở hang.

Trong đêm tối lờ mờ phát ra ánh sáng... Dù quan sát bằng ánh mắt bình tĩnh, vẫn có chút kích thích.

"Này, em không lẽ đang nhìn các senpai bằng ánh mắt kỳ lạ đấy chứ?"

"Thật là, em trai, không được nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ đâu nhé! Đây là trang phục để tác chiến đấy."

Kaguya-senpai, khác hẳn với senpai thường ngày, mỉm cười rộng lượng trách mắng Kazuki.

"...Dùng ma pháp triệu hồi hơi mệt rồi, chúng ta về thôi."

†

Mục tiêu chắc hẳn đã đạt được. Mức độ thiện cảm của Mio tăng lên đáng kể.

Kazuki tắt đèn phòng, mệt mỏi nằm vật ra giường.

Nhưng—tại sao chú văn lại không xuất hiện trong đầu chứ?

Ban đầu khi muốn sử dụng Spiral Bloom, chú văn tự nhiên đã xuất hiện trong đầu. Nhưng giờ đây, dù có yêu cầu thêm ma pháp trong đầu, cũng không có chú văn mới xuất hiện.

"Thật lạ, nếu đã là 100 điểm thiện cảm, không thể nào không sử dụng được..."

Remi, người đang ngủ cùng Kazuki, lẩm bẩm.

"...Trong trường hợp tệ nhất vẫn có bí kĩ."

"...Bí kĩ? Nếu có thứ đó, sao không nói sớm cho tôi?"

"Mạch ma lực được thiết lập bằng thiện cảm, có thể tạm thời mở rộng thông qua tiếp xúc mang tính ma thuật."

"Tiếp xúc mang tính ma thuật... Tôi cứ có cảm giác không lành."

"Em chỉ cần nhớ lại cảnh khi lập khế ước với Remi là được rồi. Này, đừng đỏ mặt chứ! Chính là hôn. KISS, chỉ cần KISS là có thể mở rộng mạch trong thời gian ngắn, tạm thời sử dụng được tất cả các cấp độ ma pháp triệu hồi. Cuộc thi gì đó chắc chắn có thể dễ dàng thắng rồi."

"...Kh-không được. Làm sao có thể hôn chỉ để giành chiến thắng chứ."

"Nhưng sau khi mở rộng mạch thông qua việc hôn, sau này sẽ sinh ra kháng tính, không thể sử dụng bí kĩ lần thứ hai với cùng một đối tượng. Vì vậy, tốt nhất là không dùng được thì đừng dùng. Đây là con át chủ bài cuối cùng đấy."

"Ai mà dùng loại át chủ bài gian lận đó chứ..."

Nhưng... có thể sử dụng tất cả các cấp độ, nghĩa là có thể "triệu hồi hoàn toàn" sao?

"—Em trai."

Đúng lúc đó, cánh cửa phát ra tiếng động và mở ra, giọng của Kaguya-senpai vọng đến từ bên ngoài.

Để không bị nhìn thấy họ ngủ cùng nhau, Remi biến mất và trở về Tà Giới.

"!" Senpai xuất hiện ở cửa vẫn trong bộ ma đạo lễ phục, Kazuki nín thở, cố gắng kiềm nén tiếng kêu suýt thốt ra.

"Em trai..." Một giọng nói ngọt ngào như trái cây ngâm trong siro.

Kaguya-senpai đột nhiên lao đến giường Kazuki, ôm chặt lấy cậu.

"Em trai đáng yêu thật đấy."

Bên tai tôi vang lên tiếng thì thầm kỳ lạ.

Dù suýt chút nữa đã bị mê hoặc một cách vô thức, nhưng quả nhiên đây không phải là Kaguya-senpai thường ngày!

"Senpai, em xin lỗi! Xin hãy trở lại như cũ đi ạ!"

Kazuki đầu tiên xin lỗi, sau đó dùng cả hai tay cùng lúc vỗ vào má senpai.

*Chát!* Senpai bị vỗ vào má kêu "A!".

Đôi mắt senpai phát ra ánh tím yêu mị—rồi từ từ trở lại màu sắc ban đầu.

"...nhỉ." Senpai thì thầm lẩm bẩm.

"Hả?" Kazuki không kìm được hỏi lại, đúng lúc đó, nước mắt từ mắt senpai ào ào tuôn rơi.

Bỗng nhiên bị senpai tấn công, rồi cô ấy lại khóc, thật là khó hiểu.

"Không phải, không phải đâu! Đó là vì Asmodeus là ác quỷ cai quản dục vọng... nên sau khi triệu hồi, do tác dụng phụ, trạng thái tinh thần thỉnh thoảng sẽ trở nên rất kỳ lạ... nhưng em không hề có ý đó..."

"Senpai, xin hãy bình tĩnh lại!"

Kazuki ngồi trên giường đối mặt với cô, nhẹ nhàng giữ chặt vai senpai.

"Không phải, việc em muốn quan hệ với em trai tốt đẹp hơn cũng vậy, hoàn toàn không liên quan đến việc em trai là con trai! Cho nên xin đừng coi thường em...!"

...Hóa ra senpai lại để tâm đến chuyện này sao.

Đồng thời hiểu ra điều đó, tôi cũng mong cô ấy đừng hiểu lầm tôi.

"Senpai." Vừa gọi như vậy, Kazuki lại một lần nữa dùng hai tay ôm lấy má Kaguya-senpai.

Không sao đâu. Cơ thể tôi tự động hành động, vì đây là cách đối phó giống hệt khi Kanae khóc.

"Đến nước này thì không thể nào hiểu lầm được đâu nhỉ. Senpai đã giúp đỡ tôi khi tôi còn chưa thích nghi với học viện, biến một kiếm sĩ như tôi trở thành đồng chí, kỳ vọng tôi trở thành cầu nối giữa Khoa Ma Kĩ và Khoa Kiếm Kĩ... Tôi không thể nào nghĩ rằng sự dịu dàng của senpai từ trước đến nay đều là do ảnh hưởng của Asmodeus đâu."

"Em trai..."

Kazuki nhìn không chớp mắt vào cô ấy, truyền đạt tâm tư của mình dưới hình thức khuyên nhủ.

"Khi gặp lần đầu, senpai đã nói tôi rất đặc biệt, đó không phải vì tôi là nam sinh duy nhất, mà là vì tôi là kiếm sĩ. Sau khi biết điều này tôi thực sự rất vui. Xin đừng nghĩ tôi là người sẽ nghi ngờ sự dịu dàng của senpai."

Kaguya-senpai cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dù hốc mắt còn đọng nước, nhưng đã nở một nụ cười bình yên.

"Tôi rất thích—thái độ nói mọi chuyện rõ ràng của em trai đấy."

Đúng lúc đó, một chiếc chìa khóa nhẹ nhàng lơ lửng xuất hiện từ ngực senpai.

Sau đó nó bay vào chiếc nhẫn của Kazuki. Giống hệt như lúc của Mio.

Khoảnh khắc tiếp theo, senpai lại một lần nữa ôm chặt ngực Kazuki.

"Em xin lỗi, hãy để em ở lại thêm một lát... Bây giờ hoàn toàn không có ý nghĩa kỳ lạ nào đâu, hãy để em giữ nguyên trạng thái này nhé... Em thực sự rất bất an. Tùy tiện nói em trai là cầu nối giữa Khoa Ma Kĩ và Khoa Kiếm Kĩ, tự ý kỳ vọng... tự ý coi em là chỗ dựa tinh thần. Một cách tùy tiện ép buộc những điều này lên em."

"Nhưng tôi lại cảm thấy rất vui về điều đó đấy."

Mặc dù sau này Liz Lisa-sensei và Mio cũng rất dịu dàng với tôi, nhưng người đầu tiên "cần tôi" lại là senpai. Nếu không có chuyện đó, tôi cảm thấy mình sẽ càng lạc lối hơn.

"Rõ ràng em là senpai, nhưng có lẽ lại luôn làm nũng với em. Em cứ cảm thấy em trai dù nhỏ tuổi hơn em, lại giống như một người anh vậy. Có lẽ là vì anh trai của em cũng là kiếm sĩ... dù anh ấy đã qua đời rồi."

Kaguya-senpai có lẽ đã nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ, cô ấy khịt mũi một cái.

"Được rồi... sạc đầy rồi! Kaguya-senpai đã ổn rồi... Từ ngày mai lại phải cố gắng đặc huấn nhé, em trai! Nhưng đừng hiểu lầm. Em sẽ dành cho em trai chế độ đặc biệt, không phải vì em là con trai, mà là vì em là đệ tử đấy nhé... Chúc ngủ ngon!"

Nói xong với vẻ xúc động pha chút che giấu sự ngượng ngùng, Kaguya-senpai liền rời đi.

"……Mức độ hảo cảm của Otonashi Kaguya đã vượt quá 65, mạch ma lực đã kết nối rồi."

Remi tiếp đó hiện thân. Ngay lúc này, tim Kazuki đập mạnh.

Không, khoan đã. Mức độ hảo cảm của học tỷ cũng chẳng phải là yêu đương gì.

Kazuki chui vào chăn, nhắm mắt lại. Cứ thấy mình sẽ mơ những giấc mơ kỳ lạ.

"Rõ ràng đến tận vừa nãy vẫn rất ngay thẳng, nhưng lại nhát gan ở mấy chỗ kỳ lạ."

Remi mở lời với vẻ mặt bó tay.

"Rốt cuộc là tại sao chứ? Cậu rõ ràng muốn đối phương tin tưởng mình, nhưng bản thân lại không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương…… Này, gì thế, đã ngủ rồi sao? Nghe tôi nói đây chứ!"

†

"Ryo…… Không được ra tay với hai người đó nhé. Rõ ràng chúng ta săn lùng Thánh Ngân là để đưa hai người đó trở về cùng một nơi với tôi, nếu ra tay với họ thì sẽ phản tác dụng đó."

Trong phế tích u ám, giọng nói của một thiếu nữ vang lên.

Đó là thiếu nữ mà Kazuki gọi là Kaya, và Pháp sư phạm pháp "Tsuchihebi".

Hai người họ sống trong phế tích chưa thể phục hồi, cứ thế bị bỏ mặc.

Phế tích vốn là một khách sạn có trang bị khá đầy đủ, là nơi được nhiều dân vô gia cư hoan nghênh, nhưng tất cả bọn họ đều đã bị Kaya và Tsuchihebi, những người đã đến đây nửa năm trước, đuổi đi.

"Hai người đó là những người quan trọng, nên không được động đến họ. Bởi vì là người quan trọng của tôi——chính tôi sẽ giết."

Kaya cảm thấy đau đầu…… Vừa nãy mình đã nói gì vậy?

Cô cảm thấy mình vừa nói ra những lời nói kỳ lạ không hợp lý. Người quan trọng——giết?

"Tóm lại, không được ra tay với hai người đó. Đúng vậy, sở dĩ chúng ta săn lùng Thánh Ngân là bởi vì đánh bại Hiệp Sĩ Đoàn thì có thể giải phóng hai người đó khỏi Thánh Ngân, đưa họ trở về bên cạnh chúng ta. Chính là vì mục đích này. Đúng, sẽ phản tác dụng……"

Tuy nhiên ngay cả khi họ quay về, Viện Mồ Côi Cải Dầu cũng đã không còn nữa rồi.

"Ryo, cậu đến cả trả lời cũng không làm được sao?…… Thật khó chịu."

Kaya liếc nhìn người đàn ông im lặng với ánh mắt chán ghét. Tsuchihebi——Ryo lơ đãng ngồi trên giường, dùng đôi mắt giống loài bò sát chăm chú nhìn những hình vẽ bậy trên tường do người trước để lại.

Tại sao mình lại ở cùng với kẻ quái dị như thế này chứ.

……Bởi vì tất cả mọi người ở Viện Mồ Côi Cải Dầu yêu quý nhất, trước đây mình đã giết sạch cả rồi.

Không không, hay là họ đã chạy thoát mất rồi……? Ký ức rất mơ hồ……

Dù sao đi nữa, mọi người đều không còn nữa rồi. Cho nên mình mới đến tìm Anh Cả và Bé Mi Sakura.

Cho nên——hai người đó cũng phải giết đi. Lần này sẽ không để họ chạy thoát nữa.

Đầu Kaya đau nhói từng cơn. Là người quan trọng nên phải giết đi, cái lý thuyết này quá kỳ lạ rồi.

Mình đang nghĩ những chuyện vô cùng điên rồ. Khi gặp Anh Cả trên phố, mình cũng đã cố gắng hết sức để kìm nén cái xung động này. Cái xung động này nhất định rất kỳ lạ.

Khi cơn điên tái phát giết sạch mọi người trong viện mồ côi cũng vậy…… Rõ ràng hối hận đến mức tái mét mặt mày. Rõ ràng không muốn làm điều tương tự với Anh Cả và Bé Mi Sakura.

Rõ ràng mình chỉ muốn trở về một nơi ấm áp giống như Viện Mồ Côi Cải Dầu ngày xưa.

Sau khi Anh Cả và Bé Mi Sakura rời đi, mình ngày ngày cô đơn khóc lóc, rồi gặp một Thần Ma không quen biết trong mơ. Lúc đó chắc hẳn chính là khởi đầu của mọi chuyện rồi.

"Ký kết khế ước với ta, là có thể ban cho cô sức mạnh giống như hai người kia đó." Thần Ma đó đã nói như vậy.

Kaya cũng biết có những Thần Ma lấy sức mạnh phép thuật làm mồi nhử, muốn xâm chiếm tinh thần con người.

Nhưng Thần Ma đó…… Cô cảm thấy nó chỉ đơn thuần là đồng cảm với hoàn cảnh của Kaya, vì để có thể gặp lại hai người đó, nên cho mình mượn sức mạnh. Vì vậy Kaya bé nhỏ đã tin vào những lời thì thầm ngọt ngào. Cô đã tin vào nó.

Nhưng kể từ khi ký kết khế ước với Thần Ma đó, cô cứ thấy cơ thể mình có chút kỳ lạ.

Nếu rất trân trọng một ai đó, cô sẽ muốn giết chết người đó.

……Mình biết rằng đến Tokyo là có thể gặp lại hai người đó. Cho dù là Anh Cả trở thành kiếm sĩ, hay Bé Mi Sakura trở thành pháp sư, sớm muộn gì cũng sẽ vào Học Viện Hiệp Sĩ.

Cho nên vừa săn lùng Thánh Ngân, vừa chờ đợi thời khắc đoàn tụ với hai người đó.

Cuối cùng chỉ còn lại những người quan trọng nhất đối với mình. Rõ ràng chỉ là đơn thuần cảm thấy vui mừng khi được gặp lại—— cái xung động này rốt cuộc là gì?

"……Quả nhiên thế này rất kỳ lạ…… Ngươi đã làm gì ta? Trả lại cái đầu cho tôi! Này…… Trả lời tôi, Loki, Loki!"

Kaya ôm lấy cái đầu đau đớn của mình. Cô chất vấn Thần Ma đang xâm chiếm đầu óc mình.

Nhưng cho dù đã qua bao lâu, cũng không có bất kỳ câu trả lời nào. Bị lừa rồi. Có lẽ là đã bị lừa rồi……

Muốn gặp lại Anh Cả một lần nữa…… Nhưng nếu gặp anh ấy, chắc chắn mình sẽ không kìm được……

Mình nhớ rằng vào cuối tuần tới, Học Viện Hiệp Sĩ sẽ tổ chức trận đấu đối kháng giữa các khoa.

Đây là cơ hội tốt để thâm nhập vào học viện mà bình thường cấm người thường ra vào.

Cho dù không đi lang thang trên phố, ngày đó nhất định cũng có thể gặp được Anh Cả.

Rất muốn gặp anh, rất muốn gặp lại Anh Cả một lần nữa…… Muốn giết anh!

Kaya lắc mái tóc bạc màu của mình, gãi gãi đầu.

Trước sự điên loạn của cô, Ryo bên cạnh thậm chí còn không thèm liếc nhìn, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn những hình vẽ bậy trên tường.