Khi tôi mở mắt, Ludi đang ở trước đó. Khuôn mặt cô hiện tại là hỗn hợp của những cảm xúc kỳ lạ. Cô ấy trông lo lắng, ngạc nhiên và có chút giận dữ… Tôi chịu, chả biết diễn tả thế nào.
“Trần nhà lạ lẫm.”
Tôi muốn thử nói điều đó một lần.
“Cậu tỉnh rồi à? Cậu có sao không đấy?”
“Tớ ổn. Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi
“ Tớ đã lo… Tớ thực sự đã rất ngạc nhiên đấy. Tại sao lại bỏ khăn ra như vậy? Đó chẳng phải là nguồn sống của cậu sao? Thậm chí bị đánh tơi tả như vậy. Cậu đã quen dùng khăn quàng để phòng thủ phải không? Cường thể của cậu cũng tệ nữa, chuyển động thì vô cùng chậm chạp.”
Chính xác như những gì cô ấy nói. Tôi thua vì không sử dụng khăn của mình. Tôi có thể theo dấu bước di chuyển của Katrina bằng tâm nhãn, cơ thể tôi cũng sẵn sàng phản ứng, nhưng vì thói quen lấy khăn để phòng thủ, chuyển động của tôi trở nên lúng túng. Từ góc nhìn của đối thủ, tôi hoàn toàn sơ hở.
“Tớ xin miễn lý do”
“Tớ biết cậu có thể chống lại đòn công kích của cô ấy nếu như có chiếc khăn, nhưng đó chỉ là nếu như thôi đúng không?”
Tôi vô tình bật cười, ngay cả Takioto Kousuke trong game cũng không tệ hại tới mức bị đánh ngất như tôi.
“Chuyện gì xảy ra sau đó vậy?”
“Từ lúc cậu bất tỉnh mọi người lo lắng lắm đó biết không? Đặc biệt là Rina-san, cô ấy bối rối lắm đó.”
Eh, vậy là sự kiện đó không diễn ra sao? Vậy trận thua này là vô nghĩa rồi còn gì.
“Umm, thế các trận đấu giả sau thì sao? Đặc biệt là trận của Katrina ấy.”
“Sau cậu, Rina-san đấu với Iori-kun, Iori đã thắng. Có thể là do trận đấu trước với cậu, nhưng chuyển động của cô ấy có phần chậm đi trong trận đấu đó.”
Vậy là ít nhất nó vẫn tiến triển theo đúng kịch bản Magiero, nhưng tôi đã mắc lỗi nghiêm trọng. Dám mà không bị bất tỉnh thì tôi sẽ cảm thấy khá khẩm hơn.
Trên hết, tôi không được nghe cô ấy (Katrina) bực bội nói [Đ,Đừng nghĩ rằng cậu đã thắng!]
Thất bại của tôi vậy là không cần thiết. Tôi bị tẩn bán sống bán chết, trái tim tôi sẽ còn tan nát khi cô ấy đến và xin lỗi rồi nói [Xin lỗi nha, tôi đã không do dự, tôi không ngờ cậu lại yếu đến như vậy].
“Phải, nó hoàn toàn không cần thiết.”
Tôi lầm bầm và để ý Ludi đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Này Kousuke, tại sao cậu bỏ khăn ra vậy?”
Cô ấy hỏi một câu hỏi khó.
Chỉ đơn giản là tự dưng tôi muốn làm vậy
“À, như cậu thấy, gần đây tớ học được một kỹ năng mới. Đó là kỹ năng né tránh nên tớ muốn thử sử dụng nó. Tớ nghĩ mình đã phụ thuộc vào khăn quàng quá nhiều, nên tớ muốn xem xem khả năng chiến đấu của mình đến đâu khi không có nó.”
“Hmmm.”
Tôi nghĩ mình đã đưa ra một viện cớ đủ tốt, nhưng Ludi vẫn ngờ vực nhìn tôi. Đã vậy, tôi sẽ đổi chủ đề.
“Nh, nhân tiện, mấy giờ rồi?”
“Mmh, lớp học buổi chiều chắc cũng bắt đầu rồi đấy.”
Vậy ra đó là lý do chỉ mình Ludi ở đây. Vậy có nghĩa là….
“Xin lỗi, cậu đã bỏ lỡ buổi học vì tớ.”
Ludi nhún vai.
“À, không sao đâu. Hôm nay tớ dự định tới buổi thuyết trình của Hatsumi-san ấy mà. Tớ có thể nhờ cô ấy dạy lại sau. Cô ấy muốn tớ chăm sóc cho cậu rồi vui vẻ để tớ đi đó biết không? Cô ấy thậm chí còn điểm danh cho tớ đấy.”
Oi, vậy có ổn không đấy? Mà thôi, dù sao người quyền lực nhất học viện và tôi đang sống chung dưới một mái nhà, nên chắc chả sao đâu nhỉ?
“Dù sao thì, xin lỗi.”
“Cậu nên cảm thấy thế đi. Giờ… Vì đã làm phí thời gian của tôi để lo lắng cho cậu như vậy, chắc đã có vài khoản bồi thường trong đầu rồi chứ?”
Cô ấy nói với giọng điệu ủy mị của một quý bà trong khi mỉm cười với tôi. Dù sao, tôi đúng là đã làm phí thời gian quý báu của cô ấy.
“Được rồi, cùng lập tức tới cửa hàng ramen nào. Tớ mua hẳn một cuốn sách chỉ dẫn về các cửa hàng ramen nổi tiếng quanh đây rồi đó, tìm thứ gì ngon bỏ vào bụng thôi.”
Tôi mua nó để dỗ dành cô ấy mỗi khi có chuyện xảy ra, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải dùng nó sớm như vậy.
“…Hôm nay tớ muốn ăn nhẹ gì đó thôi.”
“Rồi rồi, đi nào…”
Khi tôi chuẩn bị gựng dậy khỏi giường, tôi mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.
“Kousuke!! Cậu không sao chứ!?”
“Không sao, trượt ngã ấy mà… Quan trọng hơn, cậu thật sự lo lắng cho tớ sao?”
Khuôn mặt bồn chồn lo âu của cô ấy nhìn tôi. Trông cô ấy như vậy làm tôi vô thức nói điều đó. Trong trò chơi, Takioto Kousuke còn không bằng một con côn trùng trong mắt cô.
Mà, ai lại để cái bút lăn lóc dưới đất như vậy chứ?
“Đồ ngốc… đó là điều tất nhiên rồi không phải sao? Nào… đi thôi.”
Trước những ánh mắt dõi theo từ các sinh viên đang tham gia lớp học buổi chiều, chúng tôi hướng thẳng tới cửa hàng ramen. Mặc dù, không biết có phải vì xấu hổ hay không, nhưng cô ấy đang đội một chiếc mũ và đeo kính râm. Trông có khả nghi không cơ chứ.
Vì tớ cũng đang ở đây mà, cậu có thể hãy hành xử một cách bình thường được không nào?