*Vậy ra nó chẳng phải hang động hay tàn tích gì ư?* là những gì hiện lên trong đầu tôi khi tới tầng 31. Không còn quá ngạc nhiên nữa, bởi tôi đã từng trải nghiệm hiện tượng này trước đây.
“Ánh nắng dịu ấm, làn gió nhẹ dịu, bầu trời trong xanh, dòng suối trong vắt phản chiếu mặt trời. Rốt cuộc đây là nơi nào?”
Chẳng cần thắc mắc, tất nhiên đây là hầm ngục. Chẳng phải nơi mà bạn có thể rải thảm thư giãn dưới bóng dâm để ngồi xuống thưởng thức những chiếc sandwich… sandwich ư? Tự dưng trái tim tôi đập rộn ràng, chắc do tưởng tượng rồi.
Còn giờ, quái vật mới phiền nhiễu bắt đầu xuất hiện ở tầng này là…
“Tất cả!”
Từ chim chóc, ngựa, cừu cho đến xà tinh, mọi thứ đều rắc rối cho dù bất kể thứ gì ló mặt.
Tôi nghĩ mình đủ sức để chinh phục cho đến tầng bốn mươi. Nhưng đó chỉ trong trường hợp tôi có tổ đội đi cùng.
Nếu là một chọi một thì tôi không bao giờ thua.
Nhưng giả sử có nhiều kẻ thù cùng lúc, hoặc phải chiến đấu liên tục hay hết vật phẩm phục hồi thì sao? Thì tôi chắc chắn bị quá tải.
Nếu Ludi hay Nanami ở đây, tôi có thể bứt phá mà không cần tới 80% thời gian là sử dụng vật phẩm tiêu hao. Nếu có cả hai cô gái ở đây thì chúng tôi chắc chắn vượt qua.
Tuy nhiên, lần này tôi buộc phải solo một mình trong thời gian nhất định.
Tất cả những gì tôi cần là nắm chắc một suất vé gia nhập Tam hội bằng điểm của mình, điều này xem xét tới cả năng lực học tập lẫn điểm hầm ngục. Nhưng tôi lại không chắc mình có thể đạt điểm cao trong kỳ thi. Nếu vùi đầu vào học thì chắc cũng được điểm tốt.
Có điều, còn có cả bài thi thực hành nữa.
Trong trò chơi, thi thực hành đã được loại bỏ và điểm số tự động ghi theo điểm năng lực. Vậy nên tôi không biết nội dung của bài thi thực hành là gì. Với cả, cũng chẳng thể mong chờ một thằng cúp học cả sáng lẫn chiều như tôi đạt điểm thi thực hành cao được. Đó là chưa kể ma thuật tầm xa của tôi vốn vô cùng tệ.
Nếu để tốn quá nhiều thời gian, tôi cũng có thể để vụt mất cơ hội tham gia Tam hội.
Đối với trong game, dù có chọn route nào, thì cũng chẳng có route Takioto gia nhập Tam hội cả. Thay vì cậu ta, sẽ là những nhân vật khác.
Với các tổ chức giới hạn số lượng thành viên như vậy, tôi muốn gia nhập với họ càng sớm càng tốt, thậm chí là trước cả Iori.
Sau khi gia nhập rồi… Tôi có nên trải nghiệm sự kiện ở thư viện không nhỉ? Thôi thì cứ xử lý con quái vật trước mặt đã.
So sánh giữa cơ thể nó với động vật thì đó là sự pha trộn giữa người và ngựa. Nửa trên là người, nửa dưới là ngựa, một quái vật điển hình trong thế giới fantasy, phổ biến ngang với lũ goblin, đó là Centaur- nhân mã.
Tôi bị sốc theo nhiều kiểu khi thấy một nhân mã đầu tiên trong Magiero. Thậm chí không thể tin vào mắt mình.
Nửa dưới là ngựa thì tôi hiểu. Các khối cơ săn chắc dùng để đạp đất phi nước đại mà con người không thể đạt tới.
Vũ khí của chúng cũng là điều dễ cảm thông. Một cây cung rất phù hợp với hình ảnh nhân mã.
Nhưng tại sao thân trên lại là một ông già?
Nếu là eroge RPG, các nhân mã là loài đầu tiên tôi muốn thấy ở dạng nữ giới. Phần thân dưới mạnh mẽ của loài ngựa sẽ kích thích độ to của bộ ngực phía thân trên, tôi đã được nhìn qua rất nhiều tư liệu ảnh mà.
Tuy nhiên, chẳng có nét nào như vậy trên con nhân mã này, chỉ là một lão già khú đế. Đây có thật là Magiero không? Tới mức độ tôi phải đặt ra một câu hỏi như thế.
Ban đầu tôi còn tưởng mình mua nhầm game lậu nữa chứ. Tôi lo tới mức phải nhắn tin hỏi bạn mình, và kiểm tra trên cả trang bảng tin. Thật đáng tiếc, vào thời điểm đó tôi là một trong những người chơi đầu tiên chinh phục hầm ngục.
Và các nữ nhân mã sẽ xuất hiện sau đó khoảng vài chục tầng dưới tên của một loài khác, tôi còn nhớ bản thân lúc đó đã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ. Eroge mà không có nữ nhân mã thì cũng như bắp rang không có bơ vậy.
Nhân tiện khi nói về nhân mã.
“Tốc độ là thứ rắc rối hơn nhiều so với vũ khí nó sở hữu…”
Nhân mã vào tư thế với chiếc cung và tạo ra mũi tên đen kịt bằng ma thuật. Và nó chĩa về phía tôi… rồi phóng tiễn.
“Fuh”
Ngay sau khi nó thả tên, tôi trải dài third hand. Nó chậm hơn so với mũi tên của Nanami, tôi dễ dàng đỡ được nhưng liền ngay sau đó, nhân mã đã chuẩn bị và phóng ra mũi tên kế tiếp.
Trong khi né tránh, do nảy ra ý định thí nghiệm một thứ, tôi bắt đầu chạy đi. May mà chỉ có duy nhất con nhân mã này xuất hiện.
“…Quả nhiên, nó rất nhanh”
Tốc độ bình thường của nó nhanh hơn hẳn tôi. Dù chưa thử nhưng chắc chắn thể lực của nó cũng như vậy.
Tiếp đến, tôi phòng thủ trước các đòn tấn công của nó trong lúc bỏ chạy, có phần hơi rắc rối.
Tốc độ và sức bền của nhân mã nằm trong dự đoán, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên lại là.
“Mình không chạy thoát nổi…!”
Cuối cùng, tôi đành phải dùng tới ma âm thạch và tận dụng cơ hội để tạo khoảng cách.
Trong trò chơi, chạy thoát khỏi tụi nhân mã dễ lắm mà. Tại sao ở đây lại không được?
Khả năng tôi có thể nghĩ tới…
“Có phải do mặt sàn không?”
Từ trước đến giờ, tôi thường chạy trên một số loại mặt sàn ở trong không gian kín, vậy chắc đó là lý do tôi chạy trốn thành công chăng?
Tới thời điểm hiện tại, nếu rời mặt sàn sau khi tấn công quái vật, chúng sẽ ngừng đuổi theo. Ờ thì vẫn có vài con đuổi theo nhưng nếu tôi cứ tiếp tục chạy thì sau cùng chúng cũng từ bỏ.
“Tầm nhìn chỗ này là được nhất”
Nếu chơi trốn tìm ở đây thì quá ít chỗ để trốn, thậm chí còn chẳng đáng gọi là trốn tìm.
Các nhân mã chắc chắn phải có thứ gọi là lãnh thổ, nên nếu tôi không rời khỏi địa bàn của nó thì nó sẽ không ngừng truy đuổi tôi. Có thể là như vậy.
Cơ mà cứ xếp nó vào diện khả năng. Một khả năng khác nữa là tôi quá yếu. Trong game Magiero, nhân vật chính chạy được hay không là do tốc độ của nhân vật. Dĩ nhiên nhân mã rất nhanh, nhưng không có nghĩa là không thể chạy thoát khỏi nó.
Nhưng giả dụ tôi không thoát được thì sao?
Như trong trò chơi thì đó là mắc sai lầm cơ bản. Nếu đang nói tới trong game, thì sẽ lấy [tốc độ của đối thủ] đem so với [tốc độ của bản thân tôi].
Tuy nhiên, thứ sinh vật đó được gọi là quái vật. Chúng chỉ di chuyển theo bản năng và việc săn đuổi tôi cũng có thể chỉ là bản năng mà thôi, đúng chứ?
Nếu là vậy thì dễ hiểu rồi.
“Aaaa, mình muốn thí nghiệm nhiều điều…!”
Cứ cho là thế đi, không có nhiều thời gian. Ngay cả đối với thí nghiệm cơ bản, cũng cần nhiều thời gian để thu thập và xem xét kỹ lưỡng các dữ liệu từ nhiều khía cạnh.
Hiện tại, tôi nên ngay lập tức di chuyển bằng số dữ liệu có sẵn trong tay. Ở lại đây sẽ chỉ lãng phí thêm thời gian. Việc trốn thoát đã trở nên khó khăn, tôi cần tới tầng kế tiếp càng sớm càng tốt.
Tôi nhìn xung quanh thì thấy một cánh đồng cỏ bạt ngàn trải dài. Có bóng dáng thứ gì đó giống quái vật lấp ló phía đằng xa.
“Tình hình hiện tại không mấy khả quan cho lắm”
Vấn đề không chỉ nằm ở việc chạy trốn khỏi đám quái vật.
“Mình không rõ có nên chạy thêm hay không nữa”
Nếu đây là một cái hành lang thì tôi còn định hình được các hướng cơ bản như Đông, Tây, Nam, Bắc. Tuy nhiên, với cái bề mặt bao la thế này, tôi không thể áp dụng bản đồ 2D từ trong trí nhớ cho quang cảnh 3D trước mắt được.
Tôi ước mình có cột mốc đánh dấu hay gì đó.
“Nếu cổng dịch chuyển đi ra để tới tầng kế giống với cái mình đã đi vào, thì có tính là một cột mốc không?”
Rõ ràng, khi bước vào tầng này, mặt đất được lát bằng đá cuội. Và nó có một vòng tròn ma thuật trên đó, nên chẳng phải tôi nên tìm một khoảng đất trống lát đá cuội sao?
Ừ thế, nó ở đâu?
Mới chỉ sau ba mươi tầng mà tôi đã phải lo sót vó cho tương lai rồi.
Lúc này chỉ biết cầu nguyện tôi sẽ sớm tìm ra.