“Knocka Knocka Knocka Kno Kno Kno Knocka Knon ♪”
Ludi thân mến.
Cậu thế nào, vẫn khỏe chứ? Tớ thì sắp gục ngã rồi. Không, chính xác là đã hoàn toàn suy sụp. Đó là hậu quả của việc làm đi làm lại những điều nhạt thếch.
Có những lần tớ phải dùng đến ma âm thạch, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của bé quỷ chẳng động viên tớ được chút nào. Chỉ có bé quỷ chọc tớ bằng cây giáo mà thôi. Chẳng có cô bé nào chịu nói [Gì thế này, sao anh lại phải chịu khổ ở đây? Một anh chàng đáng thương] cả, cũng như chẳng có bé quỷ nào muốn xoa lưng tớ sất.
Số quái vật xuất hiện ở đây chiếm hai mươi phần trăm là hobgoblin, trong khi bốn mươi phần trăm là cua ẩn sĩ và đám nửa loli nửa shota Knocker. Tớ vẫn chưa rõ Knocker là nam hay nữ nên từ giờ cứ thêm [-tan] vào sau tên của nó.
Ban đầu, tớ nghĩ Knocker-tan thật dễ thương bởi độ ngầu và cách di chuyển đầy cá tính của chúng. Áy thế mà, Knocker-tan bướng bỉnh không chịu rơi những viên ma thạch mà tớ muốn, tớ giận đám đó lắm, tớ mất cảm giác với cái lũ này rồi. Đôi khi tớ giận hờn, chỉ muốn nắm thẳng lấy cơ thể chúng rồi lột tung hết mọi thứ trên người tụi đó cho xong.
“KnoockaKnokaKno–………….Haaaa.”
Tôi đang viết cái gì thế này? Ngay lập tức thẳng tay xé lá thư mình vừa viết, rồi tôi quẳng đi đâu đó ở trong hầm ngục. Cảm thấy hơi có lỗi, tôi chạy đi nhặt nó lại. Thiệt đấy, tôi đang làm gì thế này?
Tôi giữ được bình tĩnh cho đến khi nhặt được viên ma thạch thứ ba. Thậm chí tôi còn nháy một mắt và nói [Tỉ lệ rơi…. Hơi chững lại xíu thôi….!]
Nghĩ lại thì có lẽ tôi đã sụp đổ ở thời điểm đó.
Lòng tôi nhẹ nhõm sau khi viên thứ tư rớt xuống. Khoảng thời gian giữa viên thứ ba và viên thứ tư cách nhau xa tới mức, tôi cảm giác bản thân như bị đè bẹp bởi ý nghĩ phải đi tiếp với chỉ ba viên trong tay. Nhưng.
“Một cái nữa thôi, chỉ một nữa thôi mà”
Tôi đã nhất quyết ở lại đây hơn một ngày, tuy mọi thứ vẫn nằm trong lịch trình, nhưng thật sự mày không định rơi ra cho tao ư?
“Mình nên bắt đầu săn tiếp thôi…”
Tôi tiếp tục hành trình cày ải sau giờ nghỉ và tiếp tục mất ý chí chỉ sau hai tiếng đồng hồ kế tiếp.
-----
Khi đã lấy được tất cả đá ma thạch, việc còn lại phải làm là chạy đến tầng ba mươi.
Từ tầng 28 trở đi, lũ hobgoblin không còn lộ diện, mà chúng được thay thế bằng quái vật hươu bay mang tên [Peryton].
Dĩ nhiên, tôi ngay lập tức cố bỏ chạy trước nó. Có điều.
“Cả việc chạy trốn lẫn đánh đấm đều ngày một khó hơn…”
Lý do đơn giản là kỹ năng của quái vật, bao gồm tốc độ của chúng đang trở nên cao siêu hơn trước. Tuy vậy, lý do chính đó là lũ quái vật đang ngày một xảo quyệt.
Lấy ví dụ, một peryton sẽ tấn công trong khi tôi đang bận xử lý một Knocker. Tôi thành công trong việc phòng thủ trước nó nhờ fourth hand, nhưng như vậy vẫn là vô cùng nguy hiểm.
Con Knocker xuất hiện vừa xong không truy đuổi khi tôi bỏ chạy. Lúc còn đang thầm nghĩ có gì đó là lạ, thì xuất hiện ngay một cái hố bẫy ở hướng tôi chạy tới.
Những con quái vật tuy vẫn còn dễ hạ gục, nhưng bắt đầu từ tầng 31, mọi việc có thể sẽ chuyển hướng xấu. Sau tầng đó, sức mạnh của đám quái sẽ bằng thậm chí hơn cả tôi.
Trước mắt, tôi dùng quang thạch vào con peryton mình đối mặt.
“Mình đang hoang phí những viên đá… Nhưng để thừa lại nhiều cũng không hay.”
Để thừa lại quá nhiều chứng tỏ bạn không chuẩn bị đủ tốt cho chuyến phiêu lưu của mình.
Đó có thể là do yếu kém trong khâu khảo sát sơ bộ. Thực ra chuyến đi lần này tôi vốn không hề thực hiện cuộc khảo sát nào cả. Tôi chỉ hỏi sempai để lấy kiến thức của cô ấy và tạo ra giả thuyết cho riêng mình. Không thể phủ nhận lần này tôi đã quá ngây thơ.
Tôi dùng quang thạch để chạy một mạch đến tầng ba mươi, giống như mọi tầng trước thì đây là một điểm dừng lý tưởng, ở tầng này có một con trùm, dĩ nhiên rồi.
Tôi nên miêu tả nó là một sân bầu dục? Giống như một sân vận động nhỏ với hàng ghế ngồi được thay thế bằng những dòng nước.
Tôi tản bộ đến giữa sân và nghe thấy âm thanh nước bắn tung tóe từ dòng nước trước mặt.
Thứ xuất hiện là bóng dáng của thân vỏ màu nâu đậm. Lớp vỏ ghồ ghề ấy chậm rãi nổi lên từ mặt nước rồi tiến tới gần tôi.
Một chiếc càng cua khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước sau đó. Tuy nhiên, không giống cua ẩn sĩ mà tôi đã chiến đấu trong suốt mười tiếng trước. Chiếc càng này to hơn và dày cộp hơn rất nhiều. Vỏ của nó cũng không phải của cua ẩn sĩ, mà toàn thân con trùm được bao bọc bởi lớp mai cứng cáp.
“Cuối cùng cũng chịu ló mặt, Clambon”
Quái vật cua Clambon. Bề ngoài là một con cua, nhưng kích thước thì lại khác. Nó có thể dễ dàng quắp tôi lên bằng cặp càng đó… không, chẳng có gì lạ nếu thứ đó có khả năng cắt tôi thành hai mảnh, đơn giản là nó to tới mức như vậy. Clambon giơ cả hai chiếc càng lên như thể muốn đe dọa tôi…
“Mày sơ hở quá đấy…”
Tôi lấy ra hỏa thạch trung cấp đã chuẩn bị từ trước, rồi dùng nó lên Clambon. Ngọn lửa bỏng rát mà đá sơ cấp không thể sánh bằng bay thẳng về phía Clambon đang phất phơ cặp càng với vẻ mặt tự cao tự đại.
Thời điểm cú va chạm, tiếng nổ lớn bộc phát vang ầm ra môi trường xung quanh. Tôi nghĩ nó còn uy lực hơn cả tiễn bộc phá của Nanami. Cô nàng ấy cũng hấp thụ nguyên tố ma thuật và cũng chịu khó luyện tập khóa học của riêng mình, nên sẽ đủ khả năng đạt tới cảnh giới này. Quan trọng hơn, điều bất thường nhất vẫn nằm ở tốc độ tiến bộ của Nanami…
Chùm lửa lan tỏa với màu cam rực rỡ, mùi thơm nhẹ dịu thổi phồng cùng với tiếng nổ. Cơn đói bắt đầu ập tới, tôi muốn dùng bữa sớm hơn một chút nhưng đáng tiếc, Clambon không chịu khuất phục với chỉ một viên ma thạch.
Có những cục than hồng bập bùng xung quanh khu vực, nhưng tôi vẫn một đà chạy tới con cua còn vươn càng lên cao, tôi rút thanh katana và cố cắt vào khớp chân của nó, có điều lại bị chặn bởi chiếc càng.
Ngay lập tức, tôi tránh ra xa khỏi Clambon, sau đó tra lưỡi kiếm vào vỏ để chuẩn bị đòn tấn công kế tiếp. Tiếp đến tôi lấy third hand và fourth hand để che chắn hai bên khi theo dõi cử động của con Clambon.
Hiển nhiên nó có vẻ nổi giận. Lớp thân vỏ chuyển sang màu đỏ rồi nó chạy hùng hục về phía tôi với những chiếc chân tựa máy khâu tốc độ cao. Màu đỏ rực lửa có lẽ là do tôi đã thiêu cháy phần vỏ của nó.
Clambon dậm huỳnh huỵch tới chỗ tôi, giương chiếc càng theo phương thẳng đứng, sau khi nó phóng một lượng lớn bong bóng về phía tôi, cứ nghĩ rằng con trùm sẽ tiếp tục xông tới như vậy, thì đột ngột nó biến mất.
“Hả?”
Tôi gạt bay đống bong bóng đi để cố xác định vị trí của Clambon.
Nó biến mất nhanh tới mức nực cười. Cứ giống như một cua cát khổng lồ (Ocypode) vậy. Bất chợt có chiếc càng kẹp đang lao vút vào tôi, sức mạnh ẩn sau đòn tấn công này thì không đáng cười chút nào.
Tôi đỡ nó lại với fourth hand, nhưng tạo ra cú va chạm tương đối lớn. Không hãm được lực xung kích, suýt nữa bị đẩy bay đi nhưng tôi kịp thời dùng third hand để phanh lại.
Nhưng cuộc công kích của nó chưa dừng lại ở đó. Clambon cố dẫm nát tôi bằng những chiếc chân nhanh thoăn thoắt.
Tôi phòng vệ bản thân với fourth hand khi nhảy khỏi điểm chết chóc ấy. Clambon dậm mạnh vào nơi tôi vừa đứng và xoay nửa vòng để đối mặt với tôi lần nữa. Giờ nó liên tiếp cố gắng đập bẹp tôi bằng chiếc càng.
Tôi thủ thế với với hai cánh tay của chiếc khăn, trong khi sẵn sàng cho thanh katana.
Sau khi cố đập tôi bằng cặp càng bốn đến năm lần, nó bắt đầu di chuyển.
Lần này nó hé rộng chiếc càng rồi lao tới. Linh cảm tôi cho rằng sẽ chẳng lành lặn khi bị bắt, nên tôi nhảy đi ngay lập tức.
Clambon chạy qua khỏi vị trí tôi vừa đứng được một chút thì dừng lại, nó giơ cánh tay lên để hăm dọa tôi một lần nữa.
Cơ hội đã đến. tôi lao tới trong khi dùng hỏa thạch. Ngọn lửa đập trúng Clambon rồi phát nổ. Tôi nhảy thẳng vào trong không chút do dự.
Cơ thể tôi nóng ran như thể bị bốc hỏa. Không, tôi nghĩ chính xác là mình đang cháy. Tuy vậy, tôi tạm thời mặc kệ. Do lớp vỏ của nó đang ngày một giòn tan bởi nhiệt độ, tôi phải tận dụng thời điểm này để bẻ gẫy chân nó.
Nhiệt độ quá nóng khiến tôi phải nhắm mắt, dẫn tới mất tầm nhìn. Nhưng nhờ có hiệu ứng của Tâm nhãn, tôi càng tập trung bao nhiêu, thì tôi càng nhìn rõ Clambon bấy nhiêu. Đồng thời cử động của Clambon cũng chậm chạp hơn bình thường.
Tôi tuốt thanh katana và một chém vào khớp chân Clambon.
Clambon nhanh nhẹn là nhờ có nhiều chân, nhưng một khi đã mất thăng bằng thì chặt phăng từng chiếc chân của nó là vô cùng dễ dàng. Nó cố đáp trả với hai chiếc càng, nhưng chân của con quái đều đã mất, tôi ung dung phòng thủ trước những đợt tấn công đó vì giờ nó quá lộ liễu, kết cục đã được quyết định.
Tôi thở dài rười rượi khi nốc lọ thuốc hồi phục.
“Nếu không có ma thạch trung cấp, chắc mình đã chật vật chút ít… Không biết tầng sau có ổn không nữa.”
Đó sẽ là một trận chiến gian khó. Từ giờ, quái vật sẽ ngày một mạnh mẽ.
“Đám quái sẽ mạnh lên ở các mốc 31 đến 40, 51 đến 60 và từ 65 trở về sau.”
Dù quái vật có mạnh lên nhiều đi chăng nữa, không có nghĩa là chúng bất khả chiến bại. Tôi đã nghĩ ra cách đối phó với chúng nên sẽ không thành vấn đề.
“Được rồi, cứ chạy tiếp và cầu mong không phải chạm mặt con quái nào trên đường.”
===================
Lưu bút tác giả:
Chiêu cuối và cũng là kỹ thuật cơ bản của RTA chính là [cầu nguyện]