Kể từ khi nào tôi không còn giữ được bình tĩnh khi không chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ? Hồi còn ở tiểu học, ngay cả khi sát giờ vào lớp mới có mặt tại trường, tôi vẫn sống yên ổn. Ở trung học và cao trung, tôi hoàn toàn bỏ bê sách vở, chỉ toàn cắm đầu vào manga, game hay đồ ăn vặt bỏ trong ba lô. Chắc có lẽ là sau khi tôi trở thành người lớn, từ đó tôi luôn chuẩn bị trước mọi việc.
“Sắp xong rồi”
Thứ duy nhất còn lại cần chuẩn bị là thức ăn. Mặc dù đã cho tất cả những đồ khác vào trong kho đồ vật phẩm đa chiều, nó vẫn không hề phình to hay tạo cảm giác trọng lượng bị tăng lên, quả đúng là một chiếc kho đồ thần kỳ. Đây không chỉ là khả năng lưu trữ đơn thuần nữa, mà là cả một sự cải tiến vượt bậc. mắt bạn sẽ phải trầm trồ khi chứng kiến cái giá phải trả để được có được trải nghiệm tuyệt vời đó.
Trong trò chơi, tôi đã phải nỗ lực gom toàn bộ tiền ở lượt chơi đầu để sắm cho mình một chiếc, nhưng ở thế giới này thì tôi chỉ việc hỏi cô Marino là đủ. Chuyện tiền nong đối với gia đình này quả thực quái đảng mà.
Khi tôi đặt hành lý của mình lên bàn. *Cốc cốc cốc* tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên. Tôi mời người đó vào thì Ludi xuất hiện.
Đây mặc dù là phòng riêng của tôi, nhưng nó đã trở thành một căn phòng mà mọi người có thể thoải mái sinh hoạt tự nhiên như ở nhà. Cô ấy vào trong rồi ngồi lên giường, tay với lấy món đồ hộ mệnh của phòng tôi, đó là một chiếc gối ôm hình cá voi sát thủ mà tôi đặt tên là Marianne, cô ấy đặt nó lên đùi rồi ôm lấy thật chặt.
Này, Marianne. Mày nói thử tao nghe được không? cảm giác đó thế nào? Phê chứ? Mà thôi, đổi chỗ cho tao luôn đi.
“Này, mai là ngày thi rồi nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi”
“Cậu vẫn đi đúng không?”
“Tất nhiên, tớ đã chuẩn bị cho nó mà”
Tôi đã tập những bài tập đặc biệt hòng chinh phục được tầng 40, thậm chí còn đã chuẩn bị những vật phẩm cho việc này. Một phần lý do tôi tới trường hôm nay cũng là vì điều đó, tất nhiên phần còn lại là để gặp sempai rồi.
Dẫu sao, Nanami cũng đã lập được công lớn. Nhờ có cô ấy mà chúng tôi có thể hủy đơn đặt hàng futon của cô Luijia-sensei. Sau vụ này, tôi sẽ phải thay cả số điện thoại của cô giáo đó mất thôi…..
“Hì, vậy à. Phải rồi…”
Cô ấy nói điều đó trong khi nghịch ngợm cái vây của Marianne.
“Cậu đi ngay bây giờ à?”
“Không, chắc tớ sẽ thong thả cho đến sáng mai. Sau đấy thì kiểm tra lại đồ đạc rồi mới lên đường.”
“Vậy à”
“…Nè, cậu sao đấy Ludi?”
Tự dưng hôm nay Ludi cư xử có phần hơi kỳ lạ.
“Chả là dạo gần đây… tớ đã được cậu giúp đỡ rất nhiều phải không Kousuke?”
“Thế á?”
Tôi chẳng nhớ gì cả.
“ĐÚNG MÀ”
Cô ấy nói vậy rồi chộp lấy vây của Marianne, ghì mạnh nó vào đùi.
“Thế nên, khi cậu nhờ tớ giúp đỡ ở trong cái hầm ngục đó, tớ vui lắm. Tớ tự nghĩ rằng, nhờ điều này mà mình có thể trả được phần nào ân huệ”
[Nhưng, nó cũng làm tớ nhớ tới một vài thứ xấu hổ nữa], cô ấy thì thầm trong miệng rồi giơ Marianne lên che mặt.
À thì ra là cái hầm ngục đó, mấy cái quần lót…
“ĐỪNG NHỚ LẠI”
“Xin lỗi”
“…Và rồi, khi chúng ta chinh phục được cái hầm ngục đó, một gã ngốc lại đưa những thứ quý giá nhất cho bọn tớ. Khi cứ đinh ninh mình cuối cùng cũng có thể trả ơn cậu, thì cậu lại cho tớ nhiều thêm.”
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi từ nửa khuôn mặt lấp ló phía sau Marianne.
“Tớ không ngốc nên mới làm vậy. Nếu có người tận dụng chúng tốt hơn tớ, thì tất nhiên nên đưa cho họ đúng chứ?”
“Nhưng đâu có nghĩa là cậu cho không đi như vậy, không phải sao?”
Mắt cô ấy nhìn xuống khi nói thế. Trên tay phải của Ludi là một chiếc nhẫn đeo vừa vặn với ngón tay.
“Tớ muốn vậy. Tớ chẳng có chút hối tiếc nào khi đưa cậu chiếc nhẫn đó. Cậu dường như sử dụng nó rất tốt mà? Chưa kể, màu xanh lá cũng rất hợp với cậu nữa.”
“Thiệt là…”
Mặt Ludi hơi ngượng đỏ ném Marianne về phía tôi. Tôi chộp lấy rồi dùng tay xoa đầu của nó trong khi ngồi kế bên Ludi.
“…Này, Kousuke. Tớ ý, không có tớ cậu vẫn sẽ sống tốt đúng không?”
“Đột nhiên nói gì vậy… Dĩ nhiên, thiếu cậu làm sao tớ sống tốt được.”
“Ngay cả ở hầm ngục học viện ư?”
“…Có thứ tớ nhất định phải tiến hành một mình. Thế nên hãy để tớ tự lực lần này. Nhưng quả thực, chuyện này tớ mà làm một mình nhiều khả năng cũng bất khả thi thật.”
Nếu đây là lượt chơi thứ hai của Iori, sempai hay hội trưởng học sinh thì họ có thể thong thả vượt qua. Còn với một kẻ có năng lực khác biệt như tôi thì có lẽ không thể. Đó là vì sao.
“Thế nên, khi thời điểm đến, cậu sẽ đi cùng tớ chứ?”
“Chuyện đó, dĩ nhiên rồi…”
Dứt lời, Ludi cho tay vào túi rồi chọt vào người tôi.
“Tay, đưa tay cho tớ”
Bỏ Marianne qua một bên, tôi chìa tay ra trước Ludi. Xong rồi, cô ấy đặt gì đó lên lòng bàn tay tôi.
Đó là một tấm bùa giống với chiếc sempai đã đưa. Thêu từ loại vải thông thường với họa tiết hình cỏ bốn lá.
“Lúc tớ hỏi Yukine-san, chị ấy có nói sẽ đưa cho cậu một chiếc bùa của phương đông nên… tớ đã nhờ chị ấy chỉ cho cách làm.”
“…Vậy ra đó là lý do dạo gần đây chị ý hay ở lại nhà mình”
Tôi cứ ngờ ngợ về việc chị ấy hay thường xuyên ghé qua. Quả thực sempai cứ cách ba ngày lại ở nhà tôi một lần. Căn phòng đó thành phòng riêng của cô ấy luôn rồi. Nhưng mà tôi vẫn vui vì sempai ghé thăm, dẫu sao việc tập luyện của tôi cũng được chị ấy giúp đỡ tận tình.
“Xin lỗi, so với chiếc của Yukine-san, của tớ trông thảm hại nhỉ?”
Ludi bày tỏ suy nghĩ đó, tôi đá mắt sang tấm bùa.
“…Đúng là so với chiếc sempai đưa cho tớ thì về hình thức nó không đẹp bằng, nhưng tớ không quan tâm. Đối với tớ, cả hai đều quan trọng như nhau.
Ludi đã mất công học cách làm nó cho tôi, chỉ riêng điều đó thôi đã là thứ quý báu rồi.
“Un…”
Cô ấy đáp rồi lại im lặng đi một hồi, nhưng sau cùng…
“Aah, thiệt tình. Tại sao cậu lại phải vào đó một mình chứ…”
Cô ấy cằn nhằn.
“Chỉ lần này thôi mà”
“Tớ biết. Tớ biết là thế, nhưng tớ không hiểu nổi. Aa, thiệt là. Rốt cuộc, việc nguy hiểm như thế này thì cậu chỉ được phép làm một mình đúng lần này thôi đó, biết chưa?”
“Tớ hiểu rồi. Lần tới tớ sẽ rủ cậu nha”
Nhìn cô nàng Ludi đang nóng giận, tôi cố gượng cười. Trông cô ấy vẫn còn hơi bị kích động. Nhưng tôi phải cố thuyết phục để cô ấy hiểu thôi.
“…Này, Kousuke. Cậu đứng dậy rồi quay người đi được không?”
Vì sao cơ? Tôi tư lự, đứng lên và quay đi.
Sau đó, một thứ mềm mại và ấm áp đổ xô vào lưng tôi.
Ludi đang ôm tôi từ phía sau. Hai cánh tay mảnh khảnh ấy vòng qua bụng rồi ôm lấy tôi thật chặt.
“…Kousuke”
“Gì thế.”
“Có quán ramen mới mở ở gần ga tàu… đãi tớ đi”
“À ừ, cứ giao cho tớ”
Nếu là để xuôi đi cơn giận dỗi trong cô ấy, thì đây là cái giá nhỏ phải trả.
Tôi chạm lên đôi bàn tay đang quấn chặt lấy mình.
“…Kousuke”
“Gì thế?”
“Chúc cậu may mắn”
“….Ừ.”
======================
Trans lưu ý:
Những chap sau main nhà ta một mình solo hầm ngục, sẽ rất buồn ngủ đây...