Takioto Kousuke thật sự khác người.
Là một hiệp sĩ hầu gái, tôi không được quyền chọn chủ nhân. Trong số các thiên thần, có những thiên thần được tự mình chọn khế ước chủ nhân cho họ, nhưng đối với thiên thần lớp thấp nhất như tôi, chỉ đơn giản là tôi không có thứ quyền hạn đó.
Mặc dù vậy, việc tôi lập khế ước với Takioto Kousuke là một việc được xem như cả xấu lẫn tốt.
Bình thường tôi đáng số phải lập khế ước với dungeon master hoặc người có vị trí tương đương, nên đáng nhẽ tôi không được có bất kỳ mối quan hệ nào với người thường.
Tuy nhiên, tôi đã lập khế ước với Takioto Kousuke.
Theo góc nhìn nào đó, việc này đối với tôi có thể là xui xẻo. Một hiệp sĩ hầu gái vốn đã được tích hợp những hiểu biết về người quản lý hầm ngục và biết cách phục vụ chủ nhân của họ thông qua tri thức ma thuật ghi lại. Nhưng Takioto Kousuke không đứng về phía những người quản lý. Mà ngài ấy lại ở bên những người chinh phục, những người phủ nhận sự tồn tại của tôi.
Nhưng khế ước là khế ước. Với tôi, một khi đã lập khế ước với ai đó, thì nó là tuyệt đối. Mối liên kết giữa tôi và cậu chủ không có gì là sai trái. Vì thế, tôi đã trở thành hiệp sĩ hầu gái trung thành cho cậu chủ.
Tôi đã lo lắng về cách mọi chuyện sẽ diễn ra. Dựa theo hiểu biết được ghi lại, mẫu hiệp sĩ hầu gái được cho là công cụ chỉ xài một lần và hầu như không được mọi người coi trọng.
Nhưng chẳng phải ngài đối xử với tôi như một người bạn sao?
Để thử ngài ấy, tôi đã cố tình hành xử lỗ mãng và thử thách sự kiên nhẫn của ngài theo nhiều cách khác nhau. Nhưng chẳng rõ vì sao ngài ấy chưa từng nổi cáu với tôi. Chỉ có vài lần ngài ấy đùa cợt để che giấu sự xấu hổ của mình mà thôi.
Dẫu thế nào đi nữa, cậu chủ cũng không bao giờ nổi giận với tôi. Mà thay vào là những lần ngài đáp trả ngược lại đầy buồn cười mà không thua kém gì một diễn viên hài kịch. Để nói thẳng ra thì nó thực sự thú vị lắm. Trao đổi qua lại với nhau bằng những trò đò vô bổ như thế, lại là cách để con người thể hiện sự tin tưởng dành cho nhau đến nhường nào, hoặc ít nhất là do sự hiểu biết của tôi nói như vậy.
Hơn nữa, dù chỉ mới gặp mặt nhau gần đây thôi mà cậu chủ đã đặt nhiều niềm tin vào tôi đến thế cũng là một bí ẩn.
Thay vào đó, tôi lại cảm thấy lo cho cậu chủ. Vì thế mà tôi đã nói cho ngài về thứ không nên nói. Tôi nói về cách đối xử mà tôi nên nhận được từ thời điểm đầu và thậm chí về những thứ sẽ khiến tôi gặp bất lợi trong tương lai. Mặc dù không cần tôi nói thì ngài ấy vẫn sẽ để ý thôi.
Dường như cậu chủ có ảo tưởng của mình về các thiên thần. Thiên thần lớp thấp nhất, nói theo cách của con người, họ là thứ gì đó đáng số nên bị đối xử như một nô lệ. Khoảnh khắc tôi nói điều đó với cậu chủ, ngài có đôi chút hối hận. Liệu tiếp đây, ngài ấy sẽ đối xử với tôi ra sao? Tại sao tôi lại tự đào một cái hố chôn mình như thế?
Vậy mà, cậu chủ vẫn dự định đối xử quý trọng với tôi.
Thay vì những gì đã nói, ngài ấy khá cảm thông với người như tôi. Để chính xác hơn, so với những hiệp sĩ hầu gái khác từ tri thức của mình, cách đối xử của cậu chủ dành cho tôi là viên mãn nhất.
Trên tất cả, cậu chủ nói rằng ngài ấy cần tôi. Theo khía cạnh nào đó, với một sinh vật sống được tạo ra như tôi đây, chẳng có từ ngữ hay lời lẽ nào to lớn hơn mà tôi có thể nhận được ngoài từ đó cả.
Và chẳng có gì hạnh phúc hơn khi được lập khế ước cùng cậu chủ.
Điều khác khiến tôi ngạc nhiên nữa là số lượng ứng cử viên cho chức Phu nhân. Tôi giả vờ gọi họ như vậy và xem đó như một trò đùa, nhưng dường như ai nấy đều nghĩ đó là thật, tôi bó tay chẳng biết nói gì.
Tuy nhiên, không chỉ có mặt tốt. Tôi nghĩ còn vài vấn đề cơ bản khác.
Một trong số chúng là về hầm ngục mà cậu chủ điều tôi chinh phục. Ngài ấy nói rằng mình đọc tài liệu về hầm ngục này, [tàn tích đen tối]. Nhưng nếu thật sự tồn tại thứ tài liệu đó vậy tại sao nơi này chưa được khai phá như một hầm ngục, và tại sao cậu chủ lại không đem tài liệu đó theo bên mình, có quá nhiều điểm mà tôi có thể chỉ ra để dồn ngài ấy vào thế bí. Tuy nhiên, vốn cậu chủ đã không muốn nói về chuyện đó, tôi cũng không hỏi gì cả. Cậu chủ sẽ nói với tôi khi ngài ấy muốn, tôi sẽ chờ đến lúc đó, tôi muốn được nghe từ chính ngài ấy nói.
Còn nữa, thứ lỗi cho em vì đã không giúp được gì ở lối vào hầm ngục, nhưng thật sự có thứ đáng để nói.
Điều kiện tiến vào cần hy sinh quần lót đã qua sử dụng là cái kiểu gì?
Dungeon master tạo ra cái hầm ngục này chắc mất trí rồi. Với cả tại sao lại cần tới ba cái quần lót chứ?
Mà thôi, đó là một chuyện, bằng cách nào đó cả nhóm đã xoay xở được và tiến vào bên trong, chúng tôi đánh bại được trùm và tìm thấy rương báu vật, đó là lúc một khúc mắc nữa xuất hiện.
Với một tiếng *sụt* sàn nhà dưới chân Ludi-sama và Yukine-sama chia làm đôi. Khi tôi còn ngây người ra thì cậu chủ đã tự mình nhảy xuống hố bẫy.
Ngài ấy nâng hai người đó lên bằng cách đổi chỗ cho họ vậy là cuộc giải cứu thành công. Tuy nhiên, cậu chủ bị rơi vào số chất lỏng đó thay cho họ. Thật nhẹ lòng là dưới đấy không phải một cái bẫy chết chóc nào. Sau đó, tôi tự quở trách về sự vô dụng của mình.
Hiển nhiên là Ludi-sama và Yukine-sama không nói nên lời về việc cậu chủ liều mạng cứu họ. Nếu là tôi thì tôi cũng cảm thấy như vậy.
Mất mười phút để lau sạch cho cậu chủ.
Do sai lầm của tôi mà cậu chủ phải trải qua điều như vậy, tôi buộc phải tự kiểm điểm lại bản thân mình. Một chủ nhân bình thường đáng ra đã phải trừng phạt tôi vì mắc sai lầm như vậy. Thế nhưng, cậu chủ lại nói đó chẳng phải lỗi của tôi, ngài ấy thậm chí còn khen tôi đáng tin cậy đến thế nào.
Và trên tất cả, cậu chủ còn nói cãi nhau với tôi là niềm vui với ngài ấy nữa.
Khi biết mình không phải người duy nhất có niềm vui lúc tranh cãi, thì lại càng khiến tôi trở nên hạnh phúc hơn.
Giờ, nói hạnh phúc thôi là không đủ. Một ngày nào đó điều tương tự sẽ lại xảy ra, để chuẩn bị cho ngày đó, tôi sẽ tiếp tục nâng cao kỹ năng phát hiện bẫy của mình. Nghĩ như vậy xong, chúng tôi tiến lại gần chiếc hòm báu vật.
Lần này Ludi-sama cẩn trọng mở nó ra thì lại bị mã hóa bằng mật khẩu. Tuy nhiên, dường như cậu chủ biết mật khẩu là gì nên ngài ấy đã tự tay mở rương. Nhưng có điều, sao cậu chủ lại biết mật khẩu?
Dù sao thì có năm chiếc nhẫn trong hòm báu. Về những chiếc ngọc và ma lực chúng nắm giữ, bốn trong số chúng có sức mạnh tăng cường ma thuật dạng trung cấp, chỉ riêng một chiếc có sức mạnh hạ cấp. Trình độ tôi yếu kém là vậy, tôi vẫn chưa đủ khả năng để thẩm định một chiếc nhẫn trung cấp. Nhưng dường như cậu chủ đang cần năng lực đó, được rồi, tôi phải bớt ăn bớt ngủ lại thôi để chuyên tâm vào luyện tập. Thật may khi tôi được phép luyện tập bắn cung thoải mái suốt đêm mà không gặp vấn đề gì, tôi sẽ không lãng phí một buổi tập nào đâu.
Mà theo lời Hatsumi-sama nói, có vẻ như quan điểm của tôi và cậu chủ về những chiếc nhẫn là khác hẳn so với mọi người. Nhìn gương mặt cậu chủ dường như muốn tỏ ra rằng [bốn chiếc nhẫn không hề đáng giá đến mức ấy]. Tôi định đến chỗ cậu chủ để xác nhận lại nhưng tôi khá chắc là mình không hề sai.
Tôi có thể sẽ nói ra điều gì đó xúc phạm đến cậu chủ, nên tôi quyết định không đi hỏi ngài ấy về vấn đề này, bởi dẫu sao một hầm ngục như vậy không thể chứa vật phẩm chất lượng quá cao. Theo hiểu biết của tôi thì là thế. Số nhẫn này chắc chỉ có thể là vật phẩm trung cấp thôi.
Do đó, cứ nghĩ là quan điểm của tôi và cậu chủ có phần khác người, còn Ludi-sama với mọi người có quan điểm bình thường ở thế giới này đi. Như vậy là có thể rút ra kết luận………….
Khi tôi nghĩ như trên, cậu chủ giao cho tôi chiếc nhẫn hệ hỏa. Ngài ấy đã giữ chiếc nhẫn có độ hiếm thấp nhất cho bản thân và đưa số còn lại chia cho chúng tôi.
Tôi phần nào hiểu được lý do cậu chủ làm vậy, vì dù sao Ludi-sama và mọi người đã phải hy sinh quần lót để vào hầm ngục này. Trong khi đó, cậu chủ chỉ là người khám phá và giải các câu đố.
Thế nên tôi mới ngỡ ngàng khi nhận được thứ đáng quý như vậy.
Phải chăng việc làm này có gì đó ẩn giấu đằng sau?
Sự mâu thuẫn này cũng tạo cho tôi ấn tượng mới về cậu chủ. Ngài ấy đã cố tình nhắm tới điều này hay chỉ đơn giản là vô tình? Ngài đã cố tình phải không hả cậu chủ?
Dù thế nào thì cũng không hổ danh là cậu chủ. Dù ngài ấy có vô tình hay hữu ý thì việc trao nhẫn cho bốn người cùng lúc thế này là một chiến công mà không phải thằng dân chơi nào cũng làm được. Thật là, tôi hiểu rằng ngài ấy không có ý cầu hôn đâu.
Tuy nhiên, tôi để ý thấy Ludi-sama lén lút thử nhẫn vào ngón áp út bên tay trái rồi, nên nếu có ai nói đó là màn cầu hôn thì cũng chẳng sai. Yukine-sama cũng vậy, cô ấy đã liếc nhìn Ludi-sama rồi lưỡng lự cân nhắc làm điều tương tự.
Sau đó một hồi thì hai người ấy lại đổi ý và chuyển nhẫn sang ngón áp út bên tay phải.
Tất nhiên, tôi sẵn lòng đeo nó vào luôn ngón áp út bên tay trái. Dĩ nhiên là có ý của nó cả. Nếu muốn từ chối cậu chủ, thì phải làm thẳng tay hơn, tôi sẽ khuyên họ về việc này sau. Hãy làm theo cách của Hatsumi-sama là một ví dụ…. À không, cách của cô ấy hơn thẳng thừng quá. Ban đầu tôi cũng bị cô ấy làm cho ngạc nhiên.
(*transnote: ai không rõ thì hiểu đơn giản, ngón áp út bên trái là ngón đeo nhẫn cưới, trả nhẫn thì chắc chắn từ chối (đ tin bà Hatsumi này lắm), còn đeo áp út phải thì chắc là còn đang suy nghĩ :v Nanami kiểu – auto làm vợ anh <’’)-)
Nghĩ lại mới nhớ, không biết tại sao cậu chủ lại hành xử mờ ám sau khi chúng tôi rời khỏi hang động đó nhỉ? Nhất là lúc ngài ấy nói chuyện với Hatsumi-sama, Ludi-sama và Yukine-sama ấy.
----------------------------------------------------------
Tối đó khi chúng tôi quay trở lại, cậu chủ cho gọi tôi tới.
Có phải tới giờ “phục vụ đêm” rồi không? Tôi hỏi ngài, nhưng xem ra không phải kiểu phục vụ ấy. Tôi nói mình luôn sẵn sàng và lắng nghe vào việc chính.
“Ngài định vào hầm ngục khác ư?”
“Ta muốn em đi cùng”
Ngài cứ ra lệnh là ‘đi cùng ta’ cũng được, không cần phải ‘muốn em đi cùng’ đâu.
Dường như cậu chủ đã bàn với gia đình Hanamura về việc lên kế hoạch đảm bảo an toàn cho bản thân và nhận được sự cho phép để thử thách hầm ngục với chỉ có hai chúng tôi. Tôi hiểu ngày mai là ngày tới trường. Nên Hatsumi-sama và mọi người không thể đi cùng lần này.
“Có việc ta cần nhờ em làm ……”
“Em hiểu rồi, nhưng chẳng phải ngài nên nghỉ ngơi một chút sao? Dạo gần đây ngài cứ chinh phục hầm ngục suốt”
Nghe vậy cậu chủ bèn lấy tay phải gãi cổ.
“Đúng là vậy, nhưng ta có mục tiêu cần phải đạt tới…. nên ta muốn làm hết sức mình.”
“Mục tiêu ngài muốn đạt tới?”
“À, là bá chủ thế giới”
Nhìn cậu chủ ngại ngùng nói điều đó nên tôi quyết định trêu ngài ấy.
“Đừng nói với em, ngài muốn làm diễn viên hài nha ♪”
“Sao lại thế được! ta không tấu hài làm bá chủ thế giới đâu, mà bằng ma thuật, ma thuật đó.”
“À, vậy à…”
“Sao nghe nản lòng quá vậy!!”
“Em còn tưởng ngài định làm diễn viên hài, em thậm chí còn nghĩ ra tên cho bộ đôi chúng mình rồi”
“Còn chuẩn bị trước cơ à! À nhân tiện, tên gì thế?”
“Vâng, Em cân nhắc ghép tên mình và tên cậu chủ rồi nghĩ ra cái tên này [Nanami Revolution]”
“Còn chẳng có chữ [T] trong Takioto đâu. Em đút tên ta ở chỗ nào.”
“Không được nhỉ, vậy chốt là [Nanami Extreme] nha…………!”
“Sau cùng vẫn không có tên ta chứ gì?”
Tôi mỉm cười thật tươi.
Nói chuyện với cậu chủ vui ghê. Ngài dịu dàng nè, đối xử với tôi tốt nè và tôi hạnh phúc khi được ở bên ngài ấy. Còn điều gì để tôi mong đợi hơn thế này cơ chứ?
Vậy mục tiêu của cậu chủ là trở thành người mạnh nhất. Và nói rằng muốn tôi giúp ngài ấy.
Về điều này, tôi đã nói với cậu chủ nhiều lần rồi nhưng cậu chủ vẫn không chịu hiểu cách thức hoạt động của khế ước giữa hai chúng tôi. Mặc dù ngài bảo gì là tôi phải làm nấy, nhưng ngài ấy vẫn luôn ra lời đề nghị. Cậu chủ biết không? Theo hiểu biết của em thì chẳng có một ai như cậu chủ luôn ấy.
Nếu ngài đã hỏi em với thái độ khiêm nhường đó…. Làm sao em có thể không giúp ngài bằng mọi thứ mình có được cơ chứ?
“Đành chịu. Sau này trở thành bá chủ, ngài phải luyện tập tấu hài thường xuyên cơ có chịu không?”
“Em vẫn muốn ta làm diễn viên hài đấy à?”
Chủ nhân trở về phòng với nụ cười gượng ép. Trong một khoảnh khắc, tôi đã tính chui vào chăn của cậu chủ để làm ấm nó cho ngài ấy nhưng rồi lại thôi. Mai có thêm cái hầm ngục nữa. Tôi muốn luyện tập thêm đôi chút.
Dẫu sao, sẽ có nhiều người đứng đằng sau hỗ trợ cho cậu chủ và ngài ấy cũng đủ khả năng để tự mình chiến đấu, nếu có ai mà tôi nên đề phòng, thì là bà ấy.
Tôi nghĩ chắc chẳng có gì đâu nhưng tôi vẫn sẽ cảnh giác. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu chủ thì hiển nhiên ngài ấy sẽ chỉ lại nói [Đành vậy], nên tôi không biết phải làm gì khác ngoài việc đó.
Tuy nhiên, dựa theo cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, dường như bà ấy không phải kẻ thù. Bà ấy cũng đã hứa [sẽ trở thành đồng minh với cậu chủ] và [không bao giờ gây bất lợi cho ngài ấy]. Ngay từ đầu, bà ấy đã nói rằng mình thích cậu chủ. Vậy nên tôi mới nghĩ là không có gì.
Tuy nhiên, sự tồn tại của bà ấy nằm tách biệt so với người phàm trần. Rốt cuộc tại sao bà ấy lại ở đây? Không, cả khu vực này vốn đã rất kỳ lạ rồi.
Rốt cuộc nơi này là thế nào. Tôi chưa từng thấy qua một nơi như thế này cả.
Dĩ nhiên tôi đã định một ngày nào đó nói với cậu chủ về việc này, nhưng ngày đó chưa tới.
Tuy nhiên, tôi sẽ không lấy cậu chủ ra đánh liều đâu.
Đó là lý do tôi sẽ thận trọng với bà ấy.
Hiệu trưởng học viện ma thuật Tsukuyomi, Hanamura Marino.
(* transnote: Úi trùm cuối :v)
===============