Khi thu thập nguyên tố ma thuật, tôi có thể cảm nhận chỉ số của mình đang gia tăng. Cảm giác giống như mỗi cú đấm tôi tung ra lại càng mạnh hơn và chính xác hơn. Nếu là giờ thì tôi có thể một mình chiến đấu mà không cần tiễn bộc phá của Nanami, nhưng xét đến mức độ hiệu quả của việc kích hoạt bẫy và sắp xếp lũ Rùa, thì hai chúng tôi cùng làm chắc chắn sẽ có lợi hơn.
Chúng tôi nghỉ giải lao ở nhiều nơi trong vài tiếng đồng hồ đi săn, sau đó quyết định ngừng công việc này lại.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp ạ?”
Nanami hỏi tôi, nhưng mục tiêu của chúng tôi đã được xác định từ trước.
Sâu tít bên trong hầm ngục này, có một con trùm đang nằm chờ. Có cả kho báu cũng đang đợi phía sau trùm cuối. Những thứ đó có thể hữu ích đối với Iori nhưng là không cần thiết đối tôi ở thời điểm hiện tại. Hơn nữa, trùm cuối cho dù có thể sở hữu lượng máu cao, nhưng vẫn yếu hơn lũ rùa mà chúng tôi tiêu diệt tới giờ. Cho nên, tôi đi tới một kết luận….
“Được rồi, mặc kệ con trùm, mình quay về thôi!”
Nanami sững sờ, nhưng tôi quả thực không có động lực nào để đi tiếp. Ngay từ đầu nó chẳng đem lại bất kỳ ý nghĩa gì.
Nếu hầm ngục này có phần thưởng thêm thì may ra tôi còn cân nhắc, ngoài ra tôi không hề có ý định đánh dấu hoàn thành hầm ngục này trên bản đồ, nếu tôi có chinh phục nó thì cả điểm kinh nghiệm lẫn giá trị thu về cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Tôi có thể để lãng phí thời gian đến như vậy không? Trong chiến thuật RTA của một tựa game, có một thành phố bị tấn công bởi quái vật và chìm trong biển lửa, nhưng nhằm rút ngắn thời gian phá đảo thì chỉ cần lờ đi đám quái (event), thu thập vật phẩm trong thành phố cũng như tiền vàng rồi tiến thẳng đến thành phố kế tiếp. So sánh với trò chơi đó thì có cả đống thời gian mà tôi có thể tha hồ tiết kiệm ở đây.
Chưa kể hôm nay tôi có kế hoạch khác. Sau khi trở về nhà, tôi sẽ tắm rửa rồi dùng thời gian rảnh để chơi một số trò chơi với Ludi cùng mọi người, hoặc xem gì đó thú vị trên Niconico douga. Nó còn là cách để thay đổi tâm trạng nữa chứ, một sự lựa chọn tuyệt hơn hàng trăm lần. Tôi không cảm thấy mình phải quá gượng ép để chinh phục cái hầm ngục này.
Nanami bị ngạc nhiên bởi quyết định của tôi nên cô ấy không đùa cợt như mọi khi. Nhưng tôi biết thứ gì có bên trong hầm ngục, vì vậy sẽ chỉ tổ tốn thời gian nếu tiếp tục đi sâu hơn.
Sau đó tôi lại nghĩ.
Tôi có kế hoạch đưa Nanami theo cùng mình tới rất nhiều nơi trong tương lai, nên có lẽ tôi sẽ phải tiết lộ một vài bí mật cho cô ấy. Mặc dù vẫn chưa phải bây giờ. Dẫu sao chính bản thân cô ấy cũng đang giữ bí mật về thứ gì đó mà không nói cho tôi biết, nên về chuyện này coi như chúng tôi huề.
“Được rồi, quay về thôi”
Nghe thấy vậy, Nanami bèn lấy ra một thiết bị hình tròn từ trong túi bộ đồ hầu gái rồi dùng ma thuật kích hoạt nó.
Thiết bị kêu lên tiếng *lạch cạch* hai lần rồi rạn nứt. Nó bay nổi trên không trung, cùng lúc đó là ánh sáng chói lóa chiếu ra từ phần vỏ bị nứt. Tôi nắm lấy tay Nanami rồi nhắm chặt mắt mình.
Trong Magical Explorer, có một số cách để rời khỏi hầm ngục. Cho tới nay, chúng tôi vẫn quay về bằng cách sử dụng vòng tròn ma thuật ở tầng cuối. Tuy vậy, tôi chắc sẽ không thể sử dụng cách đó thường xuyên trong tương lai được.
Lý do thì đơn giản thôi, số tầng trong mỗi hầm ngục sẽ ngày một tăng dần.
Trong tương lai, hầm ngục tôi chinh phục sẽ không chỉ có mười tầng. Có những hầm ngục lên tới hàng chục tầng thậm chí đến hàng trăm. Tôi không thể hoàn thành nó trong vòng một lần đi được. Ở hầm ngục rộng lớn có các vòng tròn ma thuật được bố trí ở một số quãng nghỉ như một cách để tạm dừng và sử dụng nó để quay về . Hơn nữa, khi đánh dấu điểm lưu ở các vòng tròn ma thuật dùng để quay về đó, tôi có thể dùng nó để quay ngược trở lại tầng ấy ngay lập tức.
Nhưng đối với một hầm ngục chỉ có mười tầng như thế này, không có mấy vòng tròn ma thuật kiểu giống vậy. Thế nên lần này chúng tôi mới dùng vật phẩm ma pháp để quay về.
“Ôi, cậu chủ có vẻ….fufu”
Nanami nhìn vào tay tôi rồi nở nụ cười mãn nguyện.
“Ấy, chuyện này có chút đáng sợ mà”
Nói thật thì đây là lần đầu tiên tôi sử dụng vật phẩm biến về. Sử dụng thứ gì đó lần đầu tiên đều có chút e dè cả mà không phải sao? Người tôi cũng run khi mới dùng vòng tròn ma thuật lần đầu nữa. Nghĩ lại, thay vì chỉ mỗi bàn tay, tôi đáng số phải nắm lấy cả bộ đồ cô ấy mặc nữa mới đúng.
“Thiệt là, bó tay với cậu chủ luôn đó. Điều này có giá lắm đấy cậu chủ biết không?”
Dứt lời, Nanami hơi nới lỏng tay của cô ấy ra chút xíu, rồi sau đó nắm chắc tay lại giống như cách một cặp tình nhân giữ lấy tay nhau. Có điều, chúng ta đã dịch chuyển xong xuôi rồi còn đâu, giờ tôi đâu cần nữa…
Thôi kệ, trông cô ấy dường như vui lắm, nên tôi cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên vậy.
-----------------------------
Nếu để nghĩ thì việc này cũng chỉ là điều bình thường.
Tôi không thấy bóng dáng thư giãn của Ludi trong phòng đâu. Người duy nhất ở đó là Claris đang uống trà trong thời gian rảnh. Khi tôi hỏi cô ấy, thì dường như Ludi đang học trong phòng riêng.
Đó là kỳ thi chính thức đầu tiên kể từ sau khi chúng tôi nhập học, nên dĩ nhiên Ludi sẽ học hành tử tế. Một học sinh bình thường sẽ chẳng bao giờ chơi game hay xem niconico trước kỳ thi cả. Riêng tôi thuộc diện học sinh cá biệt, vì vậy mà tôi chẳng có chút ý thức học tập nào. Bản thân cũng đã cúp học ở trường từ trước nên tôi hoàn toàn quên béng cái vụ thi cử.
Học viện tôi theo học khá đặc biệt, nên miễn chinh phục được hầm ngục là tôi vẫn có thể lên lớp và tốt nghiệp. Vì thế mới có một số học sinh mới bỏ các lớp học từ đầu.
Tuy là vậy, nhưng Ludi là một học sinh danh giá và có ý thức. Chưa kể các học sinh bình thường đều nghiêm túc với kỳ thi, chỉ số ít hiếm hoi mới bỏ qua nó.
Nếu tôi hỏi Ludi rằng [bỏ học đi và đến hầm ngục cùng tớ!] cô ấy có lẽ sẽ làm theo thôi. Mỗi tội, tôi không hề có ý định bảo cô ấy làm việc đó. Ludi là Ludi, tôi muốn cô ấy tận hưởng cuộc sống học đường của mình thật trọn vẹn. Nếu cô ấy mà có nói muốn đi theo thì tôi chỉ biết nghẹn ngào nước mắt mà chào đón cô ấy thôi.
Trên tất cả, hầm ngục kế tiếp mà tôi dự định thử thách sau khi săn lũ rùa thêm một chút, là nơi tôi dự định tiến vào một mình.
Sau khi tập vung kiếm và đấu thử cùng Claris, tôi đi tắm trong lúc tóm tắt lại các nước đi của mình.
Về phía Ludi thì tôi muốn tránh làm phiền cô ấy. Kỳ thi cũng sắp cận kề rồi, có lẽ chị Hatsumi sẽ bận rộn chăng? Đôi khi tôi chẳng thể hiểu nổi hành động của bà chị mình, nên có lẽ lúc này chị tôi chắc không bận tới mức độ đó đâu.
Mà dù sao người nắm quyền cao nhất trong học viện đang sống chung với tôi, đành tới đề đạt với cô ấy về công tác chuẩn bị trước vậy. Dường như cô ấy lúc nào cũng bận tối tăm mặt mũi, tranh thủ lúc cô ấy rảnh rỗi qua tán gẫu một tý.
Quyết định thế, tôi liền lập tức thực hiện.
Tắm rửa sạch sẽ xong, tôi thay quần áo rồi tiến thẳng đến phòng của cô Marino và gõ cửa vài tiếng.
“Vào đi ~”
Tôi vào trong sau khi nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ấy, thì nhận ra cô Marino và Nanami đang ở đó.
Cô Marino nhìn tôi rồi mỉm cười ra hiệu ngồi xuống.
“Con đến đúng lúc lắm”
Gì cơ? Tôi nghiêng đầu thì cô ấy giao tôi một tờ giấy. Tôi liền nhận lấy nó trong khi Nanami ngồi sang kế bên cạnh tôi trên chiếc sofa.
“Hửm, gì đây, giấy đăng ký kết hôn…. Hả?”
“Ấy chết, mẹ đưa nhầm rồi!”
“Làm gì có chuyện nhầm như thế được!”
Tôi trả lại cho cô ấy rồi nhận tờ giấy mới.
Mà tại sao cô ấy lại giữ thứ đó ở nơi thế này chứ? Tôi không nghĩ có thể lấy được giấy kết hôn trừ khi xin trực tiếp từ tòa thị chính hoặc lấy nó từ phần thưởng tặng kèm trong cửa hàng của một tựa game Eroge. Cơ mà, tờ giấy đó từ thế giới eroge nên xem ra nó hợp pháp, nếu người ngoài thấy thứ này chắc chắn sẽ có hiểu nhầm. Chưa kể, mỗi nữ chính lại có chữ viết tay khác nhau nữa. Thôi, tạm quên chuyện này đi.
Tôi nghĩ mình vừa thấy tên của bản thân với chị Hatsumi trên tờ giấy đăng ký kết hôn đó… chắc tôi tưởng bở rồi.
“Đây, đây”
“Hể. Đơn nhập học….?”
Ghé sát bên cạnh tôi, Nanami nói ‘xin hãy chia sẻ với mọi người’ nhưng tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.
Tôi nhìn về phía tờ xin nhập học rồi để ý thấy cái tên trên đơn.
Nanami nói gì đó với cô Marino nhưng khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy quay sang đối diện trước chủ nhân của mình. Nanami rẽ mái tóc bạch kim đang che khuất đôi mắt mình rồi nhìn vào tôi bằng bên mắt màu tím yêu kiều. Đôi mắt ấy sắc sảo toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng tôi lại thích chúng. Lúc cô ấy cười cảm giác nghiêm nghị sẽ tan biến và biểu cảm của cô nàng trở nên dịu dàng hẳn, tôi thích sự khác biệt đó.
Có lẽ còn tùy thuộc vào mỗi người, nhưng có những người thậm chí còn nói cô ấy xinh hơn cả Ludi.
Bắt gặp ánh mắt cô ấy, Nanami bỗng dưng ôm má rồi bắt đầu lắc lư
“Ôi không, làm chuyện đó ở đây xấu hổ chết…!”
“Em có thể thôi nói mấy thứ dễ gây hiểu nhầm đi không hả?”
Tôi cạn lời, tôi đang làm gì trong sự mê hoặc của cô ấy thế này?
“Yên tâm, mẹ sẽ vờ như không thấy gì♪”
Không, cô không cần phải bận tâm chuyện đó. Tôi quay lại thì nhận thấy Nanami đã trở lại biểu cảm thường ngày.
“Vậy… ta trở lại chủ đề chính được chưa ạ?”
“Ừ, mẹ và cô ấy vừa mới quyết định xong.”
“Với tờ giấy này, em có thể đến học viện cùng cậu chủ rồi. Thiệt là, ngài không cần phải vui tới mức đó đâu.”
Kể cả em có nói thế.
“Nếu em hỏi ta có vui không, thì đúng là ta có vui, nhưng hiện tại chỗ đứng của ta ở học viện hơi phức tạp nên….”
Ừ thì tôi vui vì có thêm ai đó để dành thời gian rảnh cùng. Nhưng tôi còn có việc với Ludi và dạo gần đây tôi lại hay bùng học, vị trí của tôi giờ quả thực khá là khó xử. Hơn nữa, xét đến việc tôi dự định làm tới đây thì không thể phủ nhận khả năng từ giờ tôi sẽ nhận thêm ngày một nhiều sự thù địch.
“Đó là vì con không chịu đến lớp đấy.”
Cô Marino nhìn thẳng vào tôi nói. Tôi chẳng có gì để đáp lại chuyện đó, ngoài ra tôi còn nghĩ mình sẽ tiếp tục bỏ nhiều tiết học hơn kể từ bây giờ. Đặc biệt là cho đến khi kết thúc kỳ thi đầu tiên. Hơn nữa…
“Việc em làm tới đây có lẽ sẽ thu hút nhiều sự thù địch hướng về phía mình, em không chắc mình có nên để Nanami liên lụy không nữa… Với cả, em còn chẳng thể tưởng tượng nổi việc này cuối cùng sẽ ra sao.”
“Việc làm tới đây ư…. Con định gia nhập Tam hội à?”
Cặp mắt của cô Marino sáng lên với sự hoài nghi. Cô ấy quả nhiên sắc sảo. Đó là điều tôi vẫn ghi nhớ trong đầu.
“Chà, không quan trọng. Dù thế nào em cũng sẽ không bao giờ rời khỏi cậu chủ nửa bước, em sẽ giống như con muỗi bám lấy ngài mặc cho người đời gièm pha ra sao, sự lựa chọn duy nhất mà bọn chúng có, đó là tiêu diệt em hoàn toàn.”
“Cái ta lo là phần ‘tiêu diệt’ mà em nói đấy”
“Đùa giỡn đủ rồi. Nói chung là em không ngại việc đó chút nào”
Dường như tôi có nói gì cô ấy vẫn sẽ đi theo thôi.
“Được rồi, xem ra đằng nào em cũng sẽ thích tình huống đó, nên ta chấp nhận”
“Đấy, cậu chủ hiểu em nhất”
Nanami nói như vậy rồi cả hai chúng tôi bật cười.
“Này này”
Cô Marino gọi tôi.
“Kou-chan, Kou-chan nè. Nếu con chấp nhận, vậy con có thể nói cho mẹ biết con định làm gì không?”
Phải rồi, tôi tới đây để làm một số [công tác chuẩn bị] nếu tình cờ chuyện gì đó xảy ra.
“Đó là điều em tới để nói với cô. Điều em muốn vô cùng đơn giản”
Thực ra tôi chỉ định làm chuyện đấy để gia tăng sức mạnh bản thân nên nó cũng chỉ là yếu tố phụ. Tuy nhiên, ảnh hưởng của việc này cũng khá lớn nên tốt hơn hết là nói cho cô ấy biết trước. Đó dù sao cũng là chuyện tôi có thể vỗ ngực tự hào.
Tôi giơ ngón trỏ lên rồi cười toe toét.
“Em sẽ bỏ kỳ thi tới và giành vị trí số một trong năm học này.”