Mười phút trôi qua sau khi chúng tôi gặp lại Yukine-senpai. Ngay khi trông thấy khuôn mặt sưng húp, đẫm nước mắt của Ludie, chị ấy đã quay lại rồi đấm vào mặt tôi mạnh đến mức có thể để lại di chứng đến suốt đời. Ludie phải vội vàng giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, sau đó senpai cúi đầu xin lỗi, khen ngợi tôi một cách chân thành và rồi lại nổi cơn thịnh nộ.
“Tại sao em bỏ rơi chị thế hả?!”
Trước tình huống đó, tất cả những gì tôi có thể làm là...
“Em rất xin lỗi ạ.”
...cúi đầu nhận lỗi. Sao mà khoảng cách giữa mấy lời khen ngợi trước đó với cơn giận dữ này lại khác biệt thế cơ chứ. Trước lời xin lỗi của tôi, Yukine-senpai phá lên cười.
“Cơ mà chị ghen tỵ với em thật đấy Ludie. Để mà nghĩ có người lại sẵn sàng liều mạng tới cứu em như vậy.”
Nhận xét vừa rồi cũng là một quan niệm sai lầm của chị ấy.
“À thì, nếu chị rơi vào tình huống của Ludie thì chắc chắn em vẫn lao ngay vào đó thôi mà senpai, và Ludie cũng sẽ tham gia cùng phải không?” Tôi nói, thúc giục Ludie mau chóng trả lời. Cô ấy liền gật nhẹ đầu.
Yukine-senpai đáp lại “Chị hiểu rồi” một cách đầy xấu hổ nhưng trông vẫn tràn đầy hạnh phúc, sau đó chị dang tay ra kéo tôi và Ludie lại gần. Đầu tôi tựa vào vai chị. Tim tôi đập rộn ràng khi nhận ra mình đang ở rất gần phần gáy lộ ra từ mái tóc đuôi ngựa của chị ấy.
“Thật mừng khi cả hai vẫn an toàn.”
“...Xin lỗi vì đã khiến chị phải lo lắng ạ.”
“Hà, thôi được rồi. Chị cũng hơi khắt khe quá. Sao em cứ phải làm chị đau đầu như thế cơ chứ? Tốt nhất là em nên đền bù cho thỏa đáng đấy, biết chưa hả?”
À thì...
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Cảm mơn nha.”
Giờ thì, hai bọn tôi không thể cứ ôm ấp senpai như này mãi được. Thú thực tôi cũng muốn phát huy tối đa mọi giác quan của mình để đắm chìm trong cơ thể của tiền bối lắm chứ, nhưng tôi biết rõ giới hạn của bản thân mà.
Việc phải tách mình ra khỏi cái ôm thật khủng khiếp, nhưng tôi cố gắng đánh lạc hướng tâm trí và nhích người ra. Còn về hầm ngục này, nó vẫn đang hoạt động.
“Thường thì bây giờ chị sẽ muốn chinh phục hầm ngục này lắm, nhưng lại không biết cách. Và thật không may mục tiêu chính của chúng ta vẫn là giải cứu Ludie nên hãy rời khỏi đây thôi.”
Chắc là senpai không biết, nhưng ở đây có một người nắm được cách thức để làm vậy. Khi chị ấy định quay người đi, tôi liền dùng Third Hand để ngăn lại.
“Chờ chút ạ. Thực ra là... em biết cách để đóng cái hầm ngục này.”
À thì, đúng là tôi nắm được cơ chế, nhưng trong quá trình đó sẽ nảy sinh thêm vài thứ khá rắc rối.
“Sao cậu lại biết vậy?” Ludie nghiêng đầu hỏi.
Tôi bất chợt lo lắng, nhưng sau đó đã nhanh chóng bịa ra một lý do vớ vẩn kiểu như Tớ tình cờ đọc được trong một cuốn sách lấy từ thư viện ấy, và kỳ lạ thay, cả Yukine-senpai và Ludie đều tin sái cổ. Hiển nhiên là tôi chưa từng thấy nó ở thư viện gia đình Hanamura rồi, ngoại trừ việc “cuốn sách” được đề cập đến ở đây lại là một game eroge thì cũng không hẳn là nói dối cho lắm.
Tiền bối có vẻ bắt đầu sinh nghi nên đành giữ im lặng vậy. Không, không còn là “có vẻ” nữa. Phải là chắc chắn mới đúng. Đối với chị ấy, những hành động mà tôi đã làm ở đây quả thực quá đáng ngờ.
Trong lúc tôi cảm thấy hơi ăn năn về việc nói dối, cả bọn đã quyết định thực hiện việc vô hiệu hóa hầm ngục này.
Nói đến đây...
“Sao trông mặt em dài ra thế?”
“Ờm, chị biết đấy. Muốn vô hiệu hóa nó thì cũng đơn giản thôi nhưng có hơi rắc rối khi thực hiện ạ...”
“Sao lại thế?”
Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm... Nhưng thực chất, lúc này nội việc nói ra thôi cũng đủ khó rồi. Vẫn còn thứ rất kinh khủng khiếp sót lại trong hầm ngục này nhưng tôi đâu thể cứ thế mà đề cập đến được.
Đích đến cuối mà cả bọn đang hướng tới đã gần kề. Chủ yếu là vì Ludie bị lạc quá sâu vào bên trong nên chỉ mất có mười phút đi bộ thôi. Dù vậy khả năng định hướng chính xác của tôi cũng đóng góp một phần không hề nhỏ.
“Thôi được, là cái này đây.”
Mặc dù tên trùm đã bị hạ gục nhưng bản thân hầm ngục vẫn còn hoạt động. Quái vật thì vẫn đang tràn ra từ lối vào. Để mà ngăn chặn được chúng, chúng tôi cần phải cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng chính của dinh thự này.
Cả bọn đã đi đến ngõ cụt. Nhưng ở trên bức tường có một ma pháp trận được vẽ sẵn, và tại trung tâm của nó còn gắn thêm cả một viên ma thạch khổng lồ tựa như đá obsidian được đánh bóng vậy.
Khi quan sát kĩ hơn, tảng ma thạch trông như obsidian kia dường như đang truyền mana đến ma pháp trận và mở ra một cái lỗ tại trung tâm của nó.
Phía trước của hai tạo tác ma thuật là một vật chứa trông giống dạng một rương kho báu, một cái bệ để đặt thứ gì đó lên và cả một cây gậy dài trông như chìa khóa. Trên cây gậy đó còn có vô số các họa tiết hình học được vẽ lên khắp nơi.
Có vài thứ thu hút sự chú ý của tôi, nhưng trước hết hãy nhắm đến cái rương kho báu đã. Sau khi đã mở nó ra rồi, tôi liền thở dài. Tôi nhắm mắt lại, ngẩng lên nhìn trời rồi lại thở dài lần nữa.
Thứ nằm bên trong y hệt như dự đoán.
“Phải làm gì bây giờ...?”
Không được, đã đi xa đến mức này rồi mà, chỉ cần thuyết phục họ là xong.
Nằm bên trong chiếc rương chính là ba bộ bikini gợi cảm đi kèm với một mảnh giấy. Dù không thể hiểu được ngôn ngữ của nó nhưng tôi biết thừa nội dung là gì rồi. Trong trường hợp tổ đội của người chơi không có thành viên đủ khả năng để đọc ngôn ngữ cổ đại này (kiểu như MKS73 hay là Nhà khoa học Gợi cảm đó ấy), thì ta chỉ cần tới thị trấn để nhờ phiên dịch rồi quay lại hầm ngục là được, dù vậy tôi đã nắm được nội dung của mảnh giấy nên không thành vấn đề.
Không, đúng ra là vấn đề nằm ở chỗ khác.
Thật sự luôn, chẳng hiểu mấy ông phát hành nghĩ gì thế nhỉ? Bộ trong đầu mấy ổng chứa toàn đất sét hả trời.
...Để mà có thể vô hiệu hóa được hầm ngục, chúng tôi cần phải ngăn không cho lò năng lượng này cung cấp ra bên ngoài.
Bè lũ của Giáo hội hẳn đã nhầm lẫn phép Hiến tế để triệu hồi Tà thần với phép Kích hoạt Lò năng lượng.
Chúng đã lên kế hoạch dâng hiến Ludie cho vị thần của mình, cơ mà những gì chúng làm lại là hiến tế chính bản thân để phục sinh hầm ngục này.
Cảnh đó trong trò chơi chỉ được cung cấp dưới dạng một vài CG... ngay cả tôi đây nếu không hỏi Ludie thì cũng không chắc lắm, có lẽ tình huống này đã diễn ra tương tự như vậy.
Và vì thế, bằng cách cắt đứt nguồn cung cấp thứ năng lượng tỏa ra từ viên hắc ma thạch này, bản thân hầm ngục sẽ bị vô hiệu hóa. Tuy vậy ở trong trò chơi, dù người chơi có cố đến mức nào đi nữa thì viên đá và cả ma pháp trận này đều không thể bị phá hủy. Có lẽ trường hợp này cũng giống vậy. Dù sao đi nữa, tốt nhất là ta nên sử dụng cây gậy được cung cấp này thay vì táy máy lung tung và làm mọi thứ be bét hết cả lên.
Cây gậy này cũng rất chi là rắc rối. Tại sao ư? Bởi vì chính nó được dùng để dập tắt lò năng lượng đấy.
Điều đầu tiên trong mấy game RPG thể loại eroge này là sẽ luôn có thứ gì đó xuất hiện sau mỗi màn đánh trùm mạnh. Vậy đó là gì đây? Lẽ đương nhiên, những quý ông quý bà dày dặn kinh nghiệm đều đã biết, và ngay cả mấy tân binh mới bập bõm chơi lần đầu cũng có đáp án mà trả lời.
Một phần thưởng, rõ ràng là vậy rồi.
Magical★Explorer cũng không phải ngoại lệ. Trong suốt event này, việc cắt đứt nguồn cung cấp từ lò năng lượng phát ra từ viên đá và ma pháp trận sẽ mang lại cho ta một cảnh CG vô cùng gợi cảm.
Tất cả những người chơi đáng kính (bao gồm cả tôi) đều phải ngạc nhiên, trầm trồ và ngưỡng mộ trước bối cảnh được thiết lập của cái lò mông vếu này. Đúng, không phải lò năng lượng, mà là “mông vếu” đấy.
Tôi đưa mảnh giấy lấy từ rương kho báu cho senpai và Ludie xem. Thật sự phải công nhận thứ này có một thiết lập vô cùng tuyệt hảo, nó thậm chí còn đặt cột mốc cho kỷ nguyên mới của thể loại eroge. Tính cách mạng của thứ này đủ để khiến ta tin rằng mấy tựa game có chứa “lò mông vếu” như vậy sẽ rất sớm được ra mắt trong tương lai gần.
Chính vì nó quá bá đạo nên đã khiến tôi phải kìm nén cơn buồn nôn đang ập tới của mình. Chết tiệt thật.
“Chị chẳng hiểu nó viết gì cả.”
“À, em có biết đấy. Vấn đề là...” Tôi lầm bầm một cách tội lỗi. Ludie và Yukine-senpai nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Sao vậy?”
Hầy, phải nói cho họ biết thôi. Đây là điều cần thiết để có thể ngăn chặn được cơn lũ quái vật đang tràn ra ngoài mà.
“T-Thì là, chị thấy đấy, để mà có thể dập tắt được cái lò năng lượng này, ta cần phải đút cây gậy vô cái lỗ đằng kia...”
“Vậy thì cứ làm thôi.”
“À ờm..., nếu muốn vô hiệu hóa hầm ngục thì còn phải truyền vào cây gậy một loại mana độc nhất ạ.”
“Em nói mana độc nhất sao?”
Để mà tắt được lò năng lượng, chúng tôi cần luân chuyển rất nhiều thứ mana đặc biệt này vào cây gậy, tiếp đó đẩy nó vô cái lỗ ở trong viên đá obsidian đặt tại ma pháp trận kia. Tuy vậy, cây gậy hiện vẫn chưa có loại mana đó. Khi mà nó được đổ đầy rồi thì sẽ phát ra thứ ánh sáng trắng, nhưng lúc này vẫn chỉ đơn thuần là một cây gậy bình thường mà thôi.
“Vâng ạ, để lấp đầy nó bằng lượng mana đặc biệt đấy, chị cần phải làm gì đó với cái cây gậy đặt trên bệ này.”
“Vậy còn chần chừ gì nữa?”
Thì đúng, nhưng mà...
“Takioto, chúng ta cần phải làm gì vậy?”
“À-À, ừm, khi mà chị đặt cây gậy lên đấy, một màn hình ma thuật đặc biệt sẽ xuất hiện và nó sẽ hiển thị một bóng người đang tạo dáng.”
Yukine-senpai liếc về phía chiếc bệ và nhận xét: “Còn có một cái nhẫn ma thuật kỳ lạ này” rồi sau đó đeo thử lên tay.
“Ừ-Ừm, tiếp đến chị cần tạo tư thế tương ứng với cái bóng trên màn hình, và rồi ma pháp trận trên chiếc bệ đó sẽ truyền thứ mana đặc biệt tới cây gậy.”
“Là vậy sao? Đúng là một cơ chế kỳ quặc mà.”
Thôi nào, đây là hầm ngục eroge đấy. Không đời nào mọi chuyện sẽ dừng ở bấy nhiêu đó cả. Liệu tôi có thể nói ra không đây? Hay là cứ thế bảo họ thực hiện mà không hé một lời nào nhỉ?
Thật bất khả thi mà!
Đương nhiên đâu thể làm như thế rồi. Nếu bản thân cứ giữ kín bí mật như này thì trái tim tôi sẽ vỡ vụn mất. Ngoài ra vào thời điểm nó xảy đến, họ sẽ biết ngay thôi, chưa kể vẫn còn vô số thứ điên khùng sắp sửa ập tới nữa.
“Có chuyện gì vậy? Cứ nói ra xem nào.”
Tôi chợt rợn hết cả sống lưng. Dù có đang đổ mồ hôi lạnh đi chăng nữa, miệng tôi vẫn khô không khốc như sa mạc vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn có nghĩa vụ nói cho họ biết cần phải làm gì. Sau khi đã trấn tĩnh bản thân, tôi liền mở miệng.
“V-Vấn đề ở đây là, mấy cái tư thế đó, ờm, trông... rất chi là gợi dục ạ!”
Mặt của Ludie và senpai lập tức trở nên đỏ bừng.
“Cái gì cơơơơơơơ?!”
“Còn nữa, ta phải mặc thêm cả mấy bộ bikini trong rương kho báu không thì nó không có tác dụng đâu ạ!”
“Đ-Đùa hả trời? Quá là vớ vẩn! Ý-Ý cậu nói tư thế gợi dục là sao?! T-Tại sao lại có bikini trong rương kho báu cơ chứ?!”
Công chúa Điện hạ đã nói chuẩn không cần chỉnh! Nhưng trời ơi, đây là eroge đấy! Việc có mấy bộ đồ hóa trang nằm chờ rải rác xung quanh là lẽ thường tình rồi!
“Khoan đã nào, chỉ số phòng thủ của mấy thứ này bá đạo lắm đấy...”
Không biết từ lúc nào, Yukine-senpai đã đi tới chỗ cái rương, nhặt một bộ bikini màu đen lên rồi banh ra giữa các ngón tay của mình, sau đó khuôn mặt của chị ấy trở nên ửng đỏ đến tận mang tai.
Bên trong tôi thì lại thực sự muốn bật dậy rồi hét lên đầy phấn khích “Tuyệt con mẹ nó vời!”
Hừm, chúng ta đang nói đến Magical★Explorer mà lại—trong trò chơi này, bộ giáp mạnh nhất mà một nhân vật có thể sở hữu được lại trông chẳng khác gì mấy thứ đồ lót gợi cảm cả. Không bất ngờ lắm nếu khả năng phòng thủ và hình dạng của bộ giáp lại trở nên chênh lệch như vậy. Ngay cả một tựa game nổi tiếng toàn quốc cũng có trang phục áo tắm với khả năng phòng thủ bá đạo trên từng hạt gạo mà, và một nhân vật trong tựa game đó còn có thiết kế mang trên mình trang phục bikini đấy!
Tôi lập tức quỳ hai chân xuống rồi khép lại theo phong cách truyền thống của Nhật Bản. Sau đó cúi đầu thật sâu, tôi ấn xuống đất mạnh đến nỗi tưởng chừng như sắp trồng cây chuối đến nơi rồi.
“Chỉ còn cách này thôi ạ! Em hoàn toàn vô tội mà!”
Cho dù họ có muốn loại bỏ mấy cái thứ ngớ ngẩn này đến đâu đi chăng nữa, chúng sẽ chỉ xuất hiện ngày càng nhiều hơn mà thôi. Mấy lão viết kịch bản và cả mấy ông biên tập, những người mà sáng tạo ra tình huống này hẳn là bị chập cheng hết rồi.
“Đùa cợt đủ rồi đấy!” Ludie hét toáng lên, giật lấy cây gậy từ tôi rồi nhét nó vào viên đá obsidian gắn trên tường. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.
“Bộ cây gậy này bị gãy hay sao hả trời?!”
Mặc kệ cây gậy đi, bản thân logic của cái thế giới này đã nằm trong sọt rác rồi. Kiểu như, chỉ riêng thể loại eroge thôi đã rất ảo lòi rồi ấy.
“Ừm, theo như những gì được viết thì việc tạo những tư thế gợi dục sẽ ngay lập tức lấp đầy nó với mana ạ. Trong trường hợp này nếu hai người cùng làm thì sẽ còn nhanh hơn nữa. Em thề là mình không hề liên quan gì cả!”
“C-Chúng ta phải mặc thứ này sao...?” Yukine-senpai lẩm bẩm, tóm lấy bộ bikini rồi giơ lên.
“Uuuuuugh.”
Ờm, đó còn chưa phải là tất cả đâu.
“À, chị thấy đấy, một điều cần nhớ nữa khi tạo dáng là...”
“V-Vẫn còn sao...?!”
Trời ạ. Mọi thứ lúc nào cũng ngớ ngẩn như này sao. Nếu đây là điều thường nhật trong thế giới eroge thì sự việc đã không kỳ quặc đến mức độ này. Toàn bộ cái tình huống Khiến họ phải trưng ra những tư thế gợi cảm khá là kinh điển trong các eroge. Cơ mà, chỉ riêng tựa game này lại còn bồi thêm một mức độ mới cao hơn cả mấy eroge thông thường nữa. Magical★Explorer là loại game như vậy đấy.
Đầu tiên, nếu bối cảnh thiết lập chỉ bao gồm việc làm cho các cô gái mặc lên mình mấy bộ bikini rồi bắt họ tạo dáng gợi cảm, thì mấy dân chơi eroge kỳ cựu đã không hò hét điên cuồng đến mức này. Thứ mà khiến họ phải đạt cực khoái chính là một cài đặt bổ sung được thêm vào sau cùng.
“Ừm, thực ra... nếu chị làm sai tư thế, hoặc là... lâu hơn mười giây........ thì nó sẽ phun ra loại khí sẽ khiến cho chị trở nên hứng tình!”
“Huuuuuh?!”
Thứ đó không có độc, nó chỉ làm ta nứng mà thôi! Hoàn toàn không gây chết người chút nào! Và cũng chẳng ảnh hưởng đến nam giới nữa! Ít nhất thời điểm này thì không sao, nhưng đến khi event kết thúc thì...
“D-Dù vậy, nó không hề để lại tác dụng phụ nào lên cơ thể đâu ạ. Hơn nữa sau khi hít phải, ta sẽ chỉ cảm thấy nóng trong người, và tác dụng lâu dài của nó bao gồm việc giảm nguy cơ bị sốc nhiệt sau khi tắm cũng như giúp cho vai không bị tê cứng và tránh cảm lạnh...”
“Tớ cóc cần quan tâm đến mấy cái liệu pháp suối nước nóng gì cả! N-Ngoài ra, việc trở nên h-h-hứng tình chính là tác dụng phụ còn gì!”
“Eep, c-cũng đúng ha!”
“Nhảm nhí quá rồi đấy!”
“T-Tớ hiểu mà, nhưng ta vẫn cần phải thực hiện nó!”
Trời ạ, tôi thực sự muốn đá đít kẻ mà dám nghĩ ra cái thiết lập này. Thật luôn đấy anh bạn à, anh bạn đã vượt quá tầm hiểu biết của loài người luôn rồi. Nào là mặc bikini cho họ rồi bắt họ tạo mấy tư thế gợi cảm trong một căn phòng chứa đầy khí ga gây kích dục ư? Anh bạn này điên thật. Mấy cái thứ xàm xí đấy thuộc về eroge nhé! Chết tiệt, mà chẳng phải thế giới này là eroge sao?!
“Việc trở nên h-hứng tình hay tương tự vậy sẽ không xảy ra đâu! M-Mà đúng rồi, sao cậu không làm đi hả Kousuke?!”
“Không, không, không đời nào, t-thế quái nào mà tớ mặc được cơ chứ?! Thử nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng nó sẽ tạo ra xem!”
“Nếu không thì cứ khỏa thân ấy!”
“K-Khỏa thân sao?! Cậu hâm à! Thế thì thà mặc chúng còn hơn!”
“Chốt vậy nhé...”
“Cậu còn không cân nhắc dù chỉ một chút sao?!” Tôi phàn nàn với Ludie, người có khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Song, cổ đã ra quyết định.
“Thôi kệ, cứ cởi đồ ra mau!”
“Được thôi, khoan—chờ đã, bỏ cái tay ra! Ít nhất... ít nhất hãy để lại quần đùi đi mà!”
Trong khi cả hai đang bận uýnh lộn, Yukine-senpai liền lên tiếng.
“C-Chị sẽ tin tưởng Takioto vậy.”
Ludie và tôi đều quay ngoắt lại nhìn chị ấy với một tốc độ thần sầu.
“Đúng là đôi khi cái nhìn chằm chằm của em ấy có hơi—nói thế nào nhỉ? Hmm—dâm đãng, đúng rồi.”
Khoan, ánh mắt của tôi đâu có đáng sợ đến vậy, phải không nhỉ? Sai bét, hành vi nhìn đăm đăm vào vùng gáy và vị trí khác của senpai chắc chắn là siêu cấp biến thái rồi, khỏi cần phải chối.
“Tuy vậy chị vẫn không khỏi tự hỏi mình rằng, liệu Takioto thực sự sẽ nói dối trong hoàn cảnh như này không? Hay những lời đó là sự thật?”
Ludie không nói nên lời. Cô đứng đó nhìn vào cây gậy, rồi nhìn tôi, rồi nhìn cây gậy, và lại nhìn tôi... cho đến khi thở dài như đang khiển trách điều gì đó.
“...Đúng là Kousuke sẽ không nói dối như vậy nhỉ. T-Thôi được rồi. Đúng là tớ có tin cậu thật. N-Nhưng chỉ lần này thôi nhé, hiểu chưa!?”
Giá như tình huống này chưa từng tồn tại thì tốt biết mấy, nhưng đây là thế giới MX cơ mà. Chính ra khi so với mấy cái hầm ngục khiêu dâm nặng đô trong phần còn lại của trò chơi thì nơi này còn hiền chán.
“Đ-Đã hiểu... Cảm ơn cậu nhé.”
V-Vậy là ổn cả rồi nhỉ.
“Còn bây giờ. Xin được tạ lỗi một cách chân thành nhất nhưng liệu cậu có thể mặc bộ bikini này vào được không?”
“Ughhh, hiểu rồi! Bọn tớ chỉ cần mặc là được chứ gì?! Hngggh... Còn không mau đưa đây!” Ludie nổi xung lên, chìa tay ra với một khuôn mặt đỏ bừng. Cơ mà đang có một vấn đề nho nhỏ. Ở trong chiếc rương kho báu kia...
“À, ừm, có tận ba loại bikini khác nhau cơ, nên là...”
“Arggghh, tớ cóc quan tâm nữa!”
Cổ nổi cơn lôi đình thịnh nộ thật rồi. Ludie tức giận bước đến gần tôi và nhìn chằm chằm vào mấy bộ bikini bên trong chiếc rương kho báu. Sau đó cô liền đứng hình vì ngạc nhiên.
“Không... Đây hẳn là trò đùa rồi! T-T-Tất cả chúng... đều quá là t-tục tĩu mà!”
“Chị hiểu bọn chị cần có nghĩa vụ thực hiện việc này, nhưng... t-thật sự phải mặc mấy thứ đó sao?” Yukine-senpai lẩm bẩm, mặt trở nên đỏ bừng khi nhìn chăm chú vào đống bikini được trưng ra trước mặt. Ludie cầm lên một bộ đồ lót màu xanh lục rồi lại quẳng vào rương kho báu.
“Rồi. Sao cũng được! Tớ chỉ cần mặc vào là được chứ gì?! Này Kousuke! Chọn hộ đi! Mấy thứ như này tớ không quyết định được đâu!”
“X-Xin lỗi, nhưng t-tớ cũng thế thôi...”
Sau khi đánh mắt với hai cô gái, tôi bèn liếc sang mấy bộ bikini. Sau đó khuôn mặt họ lại trở nên đỏ bừng một lần nữa trước khi quay lại với đống đồ bơi này.
Và rồi tôi chợt nhận ra.
Rằng... mình đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời.
Một cơ hội siêu hợp pháp để có thể chọn cho Ludie và Yukine-senpai những bộ bikini quyến rũ nhất đã tự dưng ập đến. Có lẽ từ nay về sau sẽ không bao giờ còn những cơ hội như này nữa. Tôi chỉ có thể chọn đúng một lần duy nhất. Và cơ hội để khắc cốt ghi tâm cảnh tượng đó vào não bộ của mình cũng chỉ có một mà thôi. Làm thế nào để có thể lựa ra thứ phù hợp đây? Bày ra trước mắt tôi là đủ loại màu sắc, từ xanh, đỏ, tím, vàng, đen rồi đến trắng. Những thứ vật phẩm này thiêng liêng đến nỗi chúng có thể nâng tầm các thiên thần sánh ngang cả với Đấng Sáng tạo đấy.
Thường thì khi lựa những bộ đồ bơi, ta sẽ phải cân nhắc đến kích cỡ và kiểu dáng phù hợp. Tuy vậy những thứ này lại được làm từ loại ma thuật đặc biệt, vậy nên chúng không chỉ có khả năng phòng thủ siêu cao mà còn tự động điều chỉnh kích cỡ với người mặc nữa. Vậy nên việc không mặc vừa không còn là vấn đề nữa, tôi chỉ cần chọn ra bộ đồ phù hợp nhất với họ là được.
Áp lực quá đi thôi. Và tệ hơn, từ giờ tôi không còn khả năng tải lại tệp đã lưu nữa. Càng không thể lưu cái đống game CG kia, lúc này tôi chỉ có thể dựa vào đôi mắt trần tục để mà khắc ghi cảnh tượng sắp tới vào cái bộ nhớ ẩm ương của mình (như thể mạng sống phụ thuộc vào nó vậy). Nhưng thật tiếc biết bao. Tại sao họ không thể mặc cả ba loại cơ chứ? Tôi thực sự muốn ngắm lắm – nào là Ludie với tông màu xanh lục của elf, Ludie trong sắc trắng thiên thần, Ludie trong sắc đen gợi cảm, tiếp đến là Yukine-senpai với màu trắng tinh khôi, xanh lá cây đầy thanh lịch và cả sắc đen quyến rũ nữa.
Sau khi phải đưa ra lựa chọn đầy trắc trở, tôi đưa cho mỗi người một bộ đồ rồi gói phần còn lại vào túi.
Không rõ đã bao lâu trôi qua kể từ lúc họ bắt đầu thay đồ nữa, phải đến khi Ludie bảo “Bọn tớ xong rồi đây” thì tôi mới chợt bừng tỉnh.
“Kousuke? Làm gì mà trông căng thẳng thế?”
“Em ổn chứ, Takioto?”
Hai cô gái lo lắng hỏi thăm. Thực ra không có vấn đề gì cả, chỉ là tôi đang phải kìm nén ham muốn sinh lý ngày càng trỗi dậy khi nghe được tiếng sột soạt của quần áo họ thôi. Và việc lắng nghe hai người nói mấy câu kiểu như “Của chị to thật đấy Yukine-senpai” và “Em trông cũng xinh lắm Ludie” chỉ tổ khiến cho ham muốn trở nên trầm trọng thêm mà thôi.
Cơ mà mấy thứ đó không hẳn là vấn đề nữa. Còn có nhiều thứ quan trọng hơn để lo lắng. Đứng trước mặt họ ngay lúc này, tôi...
“S-Sao vậy?”
Ludie cố gắng che người bằng hai tay nhưng bất thành.
“Đẹp thật...”
Tôi đã chọn ra màu sắc mà cô thích nhất – loại bikini xanh lá cây. Nếu phải nói thì đó là một quyết định tuyệt vời. Gần như toàn bộ làn da trắng trẻo và trẻ trung của cô đều được phơi bày ra không khí, chỉ riêng những khu vực quý giá mới bị che bởi một mảnh vải màu xanh lá cây. Hơn nữa, mảnh vải đó chỉ được giữ bằng một sợi dây mỏng, bất kỳ việc cử động quá mức nào cũng có nguy cơ khiến cho nó bung ra ngoài.
Yukine-senpai thì diện lên mình bộ bikini màu trắng. Một lần nữa, đây lại là quyết định vô cùng tuyệt vời. Bộ bikini đáng ra phải tự điều chỉnh khi mặc vào chứ nhỉ, thế sao bộ ngực của chị ấy như đang chuẩn bị bung ra và nổ tung vậy. Trông rõ ràng là chật mà. Tôi hiểu rồi – ra là nó cố tình thu nhỏ kích cỡ để tôn lên vẻ đẹp khiêu gợi của chị ấy. Phần bị che đi cũng khá nhỏ, chỉ cần xê dịch một chút là...
“Takioto, em nói vậy thì chị vui lắm, nhưng mà... em cứ nhìn chị chằm chằm như thế thì có hơi... em biết mà.”
“Đúng đấy. Đừng có thao láo như vậy nữa, đồ ngốc. Xấu hổ quá đi mất...”
“X-Xin lỗi nhé. Hãy bắt đầu luôn thôi.”
Sau khi hai cô gái đứng ở nơi được chỉ định, tôi gật đầu với họ rồi gắn cây gậy lên bệ đỡ.
Tiếp đó, một ma pháp trận xuất hiện dưới chân chúng tôi và một màn hình hiện ra ngay trước mặt. Ngay lập tức những cái bóng hình người sáng lên trên màn hình. Chúng có những vạch trắng đi qua nhiều chỗ nên ta có thể dễ dàng nhận biết từng bộ phận cơ thể nằm ở đâu. Ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ cát xuất hiện ở góc dưới bên phải và nó đang chảy xuống dần dần. Được hiển thị trên đó chính là thời gian còn sót lại trước khi khí ga kích dục được bơm vào phòng.
“N-Nhanh lên nào Ludie.”
Tư thế đầu tiên xuất hiện khá đơn giản. Họ chỉ cần nghiêng người sang một bên rồi giơ biểu tượng hòa bình là được.
Nhưng sao phải là cả hai tay nhỉ?
Một tiếng chuông vang lên báo hiệu lượt đầu tiên đã chính xác và thang đo nằm phía dưới bên trái màn hình đã tiến thêm khoảng 1/10 quãng đường. Thứ này dường như cho thấy lượng mana đang được nạp vào cây gậy.
Nhìn vào cây gậy đó, hình như nó đã bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng trắng hơi mờ mờ.
“Tuyệt, được một cái rồi. Hmm? G-Gì thế này?!”
Nghe thấy tiếng thất thanh của senpai, tôi bèn ngước lên nhìn. Tương tự vậy, đến lượt Ludie la hét hoảng loạn.
“N-Này, sao lại như thế cơ chứ! Đồng hồ vẫn còn chạy kia kìa?!”
Ludie à, thú thật thì cậu nói đúng lắm. Cậu vốn cho rằng khi thực hiện đúng tư thế rồi thì đồng hồ sẽ ngừng chứ gì, nhưng xui thay, cuộc sống không nhân từ như vậy đâu.
“N-Nhanh nào Ludie. Nếu Takioto nói đúng thì, ừm... thứ khí khiến chúng ta đạt cực khoái sẽ được phun ra mất!”
“Urrrrrrk!”
Tư thế tiếp theo nhấn mạnh vào bộ ngực của họ. Dáng vẻ khiêu gợi này khiến họ phải khoanh tay dưới ngực, ép chặt lại rồi hơi nghiêng về phía trước, khoe ra “núi non trùng điệp” của mình.
Lúc này đây cảm tưởng như mọi mạch máu trong cơ thể tôi đang trở nên sôi sục.
Tôi như muốn cuốn phăng đi tất thảy mọi thứ rồi quỳ rạp trước mặt họ, dồn hết tất cả cơ quan cảm thụ trong cơ thể để tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ bến đang diễn ra ngay trước mắt này.
Tôi tha thiết muốn được chiêm ngưỡng trực tiếp khung cảnh tuyệt vời đó đến nỗi cảm thấy nôn nao khắp cả người. Dù vậy, xét đến thể diện đối với hai cô gái trước mặt này, tôi đâu thể cứ hành động thô lỗ như vậy.
“T-Tớ không làm cái đó được đâu!”
“Nhanh lên nào Ludie!” Yukine-senpai vốn đang tạo dáng sẵn liền hét lên với cô ấy. Bản thân ý chí của Ludie vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Nhưng cuộc đời tàn nhẫn làm sao, các hạt cát trong chiếc đồng hồ vẫn tiếp tục tuôn rơi.
Rồi khi cả hai kịp sắp xếp tư thế thì khí ga đã phun vào phòng một cách tàn nhẫn.
“Gaugh?!?!?!?!?!?!?!”
“Khụ... Urrrgh!”
Hiệu quả của nó thật phi thường.
Khuôn mặt của Ludie và senpai đều đỏ bừng, mắt họ hơi híp lại, gần như đang tan chảy vậy.
“N-Nhanh lên nào hai người!”
Tiếng hét của tôi khiến họ chợt bừng tỉnh, tiếp đến cả hai ưỡn ngực về phía trước để làm theo tư thế trên màn hình. Sau khi thực hiện thành công, lượng mana trong cây gậy đã nhích thêm một chút.
Tư thế kế tiếp trông như hành động rướn người xuống rồi ngước mặt nhìn lên. Hai cô gái thở phào nhẹ nhõm rồi thực hiện động tác đơn giản này. Ngay sau đó tiếng chuông lại vang lên và tư thế mới xuất hiện trên màn hình,
Tư thế lần này yêu cầu họ phải vòng tay ra sau giả vờ buộc tóc kiểu đuôi ngựa. Chắc hẳn là để khoe ra vùng nách của mình. Mặc dù nó khá đơn điệu, nhưng đây lại là một vị trí tuyệt vời có thể xuyên thủng trái tim của mấy thanh niên ăn mặn khắp nơi trên thế giới.
Ngay khi họ thực hiện xong, một luồng khí ga thứ hai phun vào phòng.
Tệ thật rồi.
Không chỉ là khuôn mặt nữa mà toàn bộ cơ thể hai người đều đã ửng đỏ và nhớp nhúa trong mồ hôi.
Cái tiếp theo... yêu cầu họ phải chìa mông của mình ra. Có lẽ đây là tư thế gợi cảm nhất từ đầu đến giờ. Khoảnh khắc nó xuất hiện trên màn hình, hai cô gái đồng loạt quay sang tôi.
Không một lời nào được thốt ra cả. Tuy vậy, tôi vẫn hiểu được hàm ý đằng sau đó.
Làm ơn đừng nhìn mà!
Trái tim tôi đã... vỡ vụn. Đành phải ngậm ngùi nhắm mắt và che lại bằng khăn choàng. Tôi thật sự muốn nhìn trộm quá, muốn được ngắm đến từng chân tơ kẽ tóc, muốn đến mức không chịu sao nổi. Nhưng dù có thèm đến đâu đi chăng nữa, nếu họ thực sự không đồng ý thì tôi... không thể... làm vậy...
Đúng vào khoảnh khắc tiếng rên rỉ gợi dục của Ludie vang vọng đến, tôi bỗng chợt nhận ra.
Tâm nhãn. Đúng rồi, mình còn có Tâm nhãn mà!
Tôi ngồi phịch xuống và vận hành mọi dây thần kinh trong cơ thể. Tôi đủ khả năng để nhìn lén được bóng hình dâm đãng của senpai và Yukine. Cho dù âm thanh tiếng ga rò rỉ có lọt vào, cho dù âm thanh dâm dục của hai cô gái có vang lên đi chăng nữa, tôi vẫn cần tập trung cao độ.
Phải tịnh tâm với mọi thứ mình đang có.
Vậy chuyện gì đã xảy ra khi tôi làm vậy?
Khung cảnh Ludie và Yukine-senpai đang ôm lấy nhau, trên người lấm đầy mồ hôi từ từ hiện rõ. Tư thế quen thuộc trong trò chơi đây mà!
Đó là một tư thế đòi hỏi sự phối hợp – thứ sẽ không xuất hiện trừ khi ta có hai người đi cùng. Thứ tư thế sẽ nạp vào hàng tấn mana nếu được thực hiện đúng cách! Ludie và senpai đang phải quấn lấy nhau trong trạng thái mệt lử và ướt đẫm mồ hôi.
Một sự kết hợp thật lộng lẫy và quyến rũ làm sao!
Ngay khi âm thanh chúc mừng vang lên, Yukine-senpai hét lên đầy mừng rỡ: “X-Xong rồi! Nó đã đầy!”
Tôi mở mắt, lập tức nhặt cây gậy rồi chạy về phía hai cô gái kiệt quệ nhằm chấm dứt cái event tàn nhẫn này mãi mãi. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy họ thì một cảm giác bất an xâm chiếm trong lòng. Lúc mình xem cảnh này trong game thì mấy cô gái có mệt mỏi đến mức này không nhỉ?
Thực ra tôi nhớ có tận hai bộ CG, một cái chứa cảnh các nhân vật chỉ hơi mệt thôi, còn cái còn lại thì họ trông rất kiệt sức... Tôi đã phải chơi qua nó tận hai lần với các nhân vật giống hệt nhau... Khoan, giờ mới nhớ, chẳng phải cây gậy này...? Ra vậy...
“Ahnnnn!”
T-Tôi quên béng đi mất. Nhưng mà, dù gì chúng ta cũng đã hoàn thành rồi đúng không?
“Hah, hah, sao vậy... Kousuke...?”
Ludie trông kiệt sức đến mức sắp sửa khuỵu xuống bất cứ lúc nào, còn senpai thì phải cố gắng đỡ lấy cô ấy. Dù vậy đôi chân của tiền bối cũng có vẻ bị căng thẳng quá mức nên tôi đành đỡ lấy cả hai để không bị ngã xuống sàn.
Đầu và thân của Ludie tựa vào tim tôi. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ấy dính vào má, hòa quyện lẫn với hương thơm dầu gội và mùi cơ thể. Còn riêng Yukine-senpai thì hơi khác một chút. Đầu của chị ngả vào vai tôi, và phần ngực áp sát vào cơ thể. Sự tráng lệ của nó khiến tôi như cảm thấy rằng dù có làm điều sai trái nào đi chăng nữa thì tôi vẫn được nó ôm ấp trong sự vỗ về và an ủi.
Trong lòng tôi gào thét để không bị lên cơn rồi nhẹ nhàng đặt hai cô gái xuống.
Một vài phút sau cả hai người đã bình phục. Tuy vậy khuôn mặt của họ vẫn còn ửng đỏ và không dám nhìn trực diện với tôi nữa. Nhưng vì lý do nào đó họ cũng không tỏ ra xa cách mà vẫn bám chặt lấy vạt áo.
“Hãy vô hiệu hóa hầm ngục này thôi.”
Khi tôi nói vậy, hai người đều gật đầu nhưng ánh mắt vẫn còn lảng tránh.
Sau đó tôi đề nghị cả ba cùng đút cây gậy vào và họ đồng ý. Tôi sử dụng Third Hand và Fourth Hand để giúp họ đứng dậy rồi cùng nhau nâng cây gậy đang phát sáng lên.
Tiếp đó chúng tôi từ từ nhét nó vào cái bệ.
Sự biến đổi đã xảy ra ngay lập tức. Khi càng đút sâu vào thì ánh sáng của ma pháp trận trước mặt càng mờ đi. Nếu chúng tôi nhét toàn bộ vô, nó sẽ tắt hoàn toàn và đánh dấu việc phong ấn hầm ngục thành công.
Khoảnh khắc cả bọn dần dần đẩy cây gậy vào, tôi chợt nhớ lại cảnh Ludie và Yukine-senpai diện lên mình bộ đồ hở hang rồi trưng ra các tư thế gợi cảm.
Trời ạ, sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? Nếu đi cùng với một nhân vật có khả năng đọc hướng dẫn trong rương kho báu này thì toàn bộ tình huống đã không xảy ra rồi. Những quý ông nhiệt thành của eroge đều bỏ qua những gì được viết và ép các thành viên trong tổ đội của họ phải làm theo nhằm có thể mở khóa toàn bộ CG.
Nhưng than ôi, chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng nên ngừng để tâm đến nó thôi. Và phải giấu kín sự thật cho đến tận lúc xuống mồ nữa. Nói ra lúc này chỉ có toang.
Rằng trong thực tế, việc lấp đầy 40% của cây gậy bằng loại mana đặc biệt đã là quá đủ. Hoàn toàn không cần phải sạc toàn bộ nó làm gì.
Sao mấy thím ngu vậy :v Cutscene Graphic hay Computer Graphic (không rõ cái nào đúng), hiểu nôm na là các cảnh cắt trong game mà người chơi không thể tương tác với nhân vật mà chỉ xem nó dưới dạng video/hình ảnh nhằm tìm hiểu cốt truyện hoặc đơn giản là sưu tầm thông tin về nhân vật mình thích.