Mặc dù đã dự đoán trước nhưng quả nhiên các lớp buổi chiều không có ích gì với tôi cả.
Xét theo chương trình học thì hầu hết các bài giảng đều liên quan đến ứng dụng của ma thuật, chủ yếu tập trung vào ma thuật tầm xa hơn. Một phần của chúng cũng nói về các nghiên cứu nhưng có vẻ không hữu dụng cho việc chiến đấu trong hầm ngục cho lắm, vậy nên tôi không có động lực tham dự chút nào. Mà chắc tôi đây có nền tảng ma thuật thấp nhất trong toàn cái Học viện này luôn rồi.
Nhưng biết đâu vẫn có phần trăm nhỏ cho khả năng sử dụng ma thuật tầm xa của tôi thì sao. Hoặc tôi cũng có thể tìm được loại ma thuật nào đó mà mình có thể sử dụng chẳng hạn! Với suy nghĩ đó, tôi đã cố gắng tham dự lớp học do waifu của mình giảng dạy (tôi có nhiều waifu khác nhau trong trò chơi) nhưng hầu như chẳng có tác dụng gì.
Tuy vậy, động cơ thực sự của tôi chính là những bầu ngực khổng lồ lắc lư và giọng nói ngọt ngào của cô ấy, đôi mắt tôi đã được thưởng thức một bữa tiệc vô cùng tuyệt vời.
Theo ước tính thì hơn nửa số nam sinh trong lớp đã không tập trung vào bài giảng mà toàn nhìn vào hai cái túi mỡ đó.
“Nào, đã đến lúc thử áp dụng những gì các em học được rồi đấy! Nếu mấy đứa nghĩ mình hiểu rồi thì hãy nói nhé, cô sẽ kiểm tra giúp cho.”
Được nghe giọng nói ngọt như mía lùi của cô ấy khiến tôi cảm tưởng như thể mình đã lạc vào một ngôi nhà làm bằng kẹo vậy. Điều này còn vượt xa cả niềm hạnh phúc thông thường – tôi sắp thăng thiên luôn rồi.
Không biết cô ấy có thể ở bên cạnh và thì thầm những lời yêu thương vào tai tôi trong một giờ liền không nhỉ. Nghĩ lại thì không nhất thiết phải là những lời mật ngọt. Chỉ cần đọc một cuốn sách cho tôi nghe là được. Giọng của cổ tuyệt vời đến nỗi khiến cho tôi bị chìm đắm trong giấc nồng say mà đến cả trái tim tôi cũng đập thình thịch nữa...
“Ồ? Em là... Takioto đúng không?”
“Whoa!”
“...Xem ra cô đoán đúng rồi nhỉ.”
Tôi không hề biết rằng cô ấy đã đến chỗ mình. Cô Ruija nhìn tôi một cách đầy nghi hoặc. Nghĩ đến hoàn cảnh lần đầu cả hai gặp nhau thì hẳn cổ đã có một số cảm xúc lẫn lộn với tôi rồi.
Cơ mà tôi chỉ đơn thuần đến đây để nạp thêm năng lượng waifu cho mình thôi.
“À, thực ra thì... em từ khi sinh ra đã mù tịt khoản sử dụng ma thuật tầm xa rồi ạ.”
Nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy bèn nghiêng khuôn mặt có một nốt ruồi dưới mắt sang một bên, như thể có một dấu chấm hỏi đang xuất hiện ở trên đầu.
“Để cô xem nào...”
Cô ấy lấy ra một thiết bị Tsukuyomi Traveler ra và bắt đầu kiểm tra gì đó. Khi tôi định liếc trộm thì đã bị cô ấy quát “Không được, hư quá!” như thể đang khiển trách một đứa nhóc sơ sinh vậy. ¡Que bonita! Cô ấy đáng yêu đến nỗi não tôi bị lạc sang tiếng Tây Ban Nha trong giây lát. Ah, muốn được nghe lại l quá đi—hay thử liếc trộm một lần nữa nhỉ?
“.....Ahhh, cô hiểu rồi. Có vẻ đúng là như vậy.”
Nói tóm lại, cô ấy đã tra cứu thông tin cá nhân của tôi.
“Vâng, đó là vấn đề đấy ạ. Em nghĩ mình có thể kích hoạt nó bằng một số kích thích nhưng mà...”, tôi nói và đưa ra một cốt truyện tự bịa của mình. Từ tận đáy lòng, 99% lý do tôi đến đây là để gặp cô Ruija. Nhưng đâu thể để lộ điều đó ra ngoài được.
Tôi không thể không cảm thấy bản thân như trẻ lại khi nghe cô ấy thốt lên một câu “Ôi trời ơi” đầy dõng dạc. Nếu Yukine-senpai đem lại cho tôi một cảm giác phấn chấn, muốn chinh phục thế giới thì cô gái này lại khiến tôi như được tiếp thêm sinh lực sau một ngày mệt mỏi, háo hức muốn được tiếp tục chiến đấu.
“Chà, chà, chà. Vậy thì cô hiểu rồi! Được! Cô sẽ giúp em hết lòng. Giờ hãy kể cho cô nghe mọi chuyện đi nào.”
Trong quá trình giải thích tình hình cho cô ấy, tôi cũng cố bắn ra một câu thần chú. Song tôi liếc xung quanh phòng thì thấy những học sinh khác đang nhìn chằm chằm về hướng này. Họ nói với nhau bằng giọng thì thầm.
Có lẽ mấy người này đang ghen tỵ vì tôi đã độc chiếm cô Ruija chăng. Nhưng vì họ đâu có biến thái như tôi nên thế có không đúng lắm. Nếu vậy thì chắc họ đang thắc mắc mấy điều gì đó kiểu như ‘Nếu không dùng được ma thuật tầm xa thì sao ngay từ đầu cậu ta lại tham dự lớp học về ứng dụng của ma thuật vậy? Dù sự thật có là gì đi nữa tôi đều không quan tâm. Dù sao tôi cũng không định tham dự thêm buổi học nào của cô ấy.
“Xem ra... con đường tương lai phía trước của em sẽ gập ghềnh lắm đây...”
“Em đã thử tìm hiểu xem trước đây có những trường hợp nào giống em không nhưng lại phát hiện ra rằng đến cả Thánh nữ khởi nguyên cũng bị tương tự và không có cách khắc phục nào.”
Thánh nữ khởi nguyên chỉ có khả năng sử dụng ma thuật phòng thủ, bao gồm phép chữa lãnh, hỗ trợ và phản ma thuật, ví dụ như tạo rào chắn, cường hóa hay trị thương chẳng hạn. Tuy nhiên, đổi lại thì ma thuật chữa lành của cô ấy rất khủng khiếp; cô có thể niệm phép phục hồi hoàn toàn một người bị hạ gục nhiều lần liên tiếp. Ngoài ra, do khả năng của cô ấy cực kỳ phi lý nên những game thủ eroge kỳ cựu đã nghĩ ra rất nhiều biệt danh kỳ quặc cho cô. Nhớ không nhầm thì cái phổ biến nhất trong số chúng là Thánh Troll thì phải.
“Mặc dù em rất muốn hỏi trực tiếp cô ấy nhưng mà... cô ấy đã qua đời từ lâu rồi.”
Thực ra Thánh nữ khởi nguyên là một anh hùng từ ngàn năm về trước. Thường thì ta sẽ cho rằng cô ấy đã ngỏm từ đời nào. Nhưng không, hóa ra cổ thực sự vẫn còn sống...
Sự thực là nếu ta đáp ứng đúng điều kiện ở trong game thì cô ấy sẽ gia nhập nhóm của ta. Tôi đang cố gắng để đưa tất cả những nữ chính, bao gồm cả Thánh nữ khởi nguyên đến với happy ending của riêng mình.
“Thôi đượccccc! Cô sẽ nghĩ ra cách giải quyết vậy! Cả hai chúng ta cùng nhau hợp tác nhé!”
Sau đó với một tiếng “huray!”, cô Ruija nắm chặt tay và giơ lên trời. Một mình.
“.......”
Cổ hơi phồng má và nhìn tôi chằm chằm. Sao cơ, em cũng phải làm vậy hả?
“Ahem! Hãy thử lại lần nữa nào. Cả hai chúng ta cùng nhau hợp tác nhé!”
“H-huray....”
Hai ngày trôi qua nhanh chóng kể từ khi tôi tuyên bố sẽ “hợp tác” cùng cô Ruija. Thật không may là từ giờ tôi sẽ không ghé qua chỗ cô ấy nữa.
Mặc dù tôi có thể tận hưởng việc thư giãn bởi liệu pháp hương thơm toàn thân của cổ (nếu chẳng may bị tổn thương và suy sụp), nhưng lúc này tinh thần của tôi không cho thấy dấu hiệu xấu nào. Việc chấp nhận lời đề nghị của cổ sẽ phá hủy mọi event flag mất. Hơn nữa thay vì học môn tự chọn của cô ấy thì tôi thà về nhà rồi nhờ Claris dạy còn tiện hơn.
“Cậu mạnh lắm mà Claris. Sao lúc đó cậu lại bị dồn vào chân tường vậy chứ...”
“T-Tôi chỉ mất cảnh giác chút thôi...”
Tai cô ấy khẽ cụp xuống khi vẻ mặt buồn bã hiện lên.
Hoàn toàn trái ngược với biểu cảm, đòn tấn công của cổ chỉ trở nên dữ dội hơn nhiều. Nhưng chiếc khăn choàng thấm đẫm mana của tôi đã đẩy lùi tất cả. Hoặc đáng nhẽ nó phải như vậy, nhưng mà—
“Hự!”
Nhờ vào ma thuật tăng cường chảy qua cơ bắp, mỗi đòn đánh của cổ đều cực kỳ mạnh mẽ. Vì tôi không thể đỡ được chúng một cách chính xác nên chân tôi gần như bị ép xuống đất trong khi bản thân cố trụ vững.
Đúng vậy, khả năng phòng thủ của chiếc khăn đã được minh chứng. Nhưng tôi vẫn không thể làm giảm các đòn tấn công đang hướng đến mình được. Thú thực thì tôi đã trở nên giỏi hơn trong việc đỡ đòn nhờ vào quá trình luyện tập hàng ngày và sự thành thạo về kỹ năng Tâm nhãn nữa. Nhưng ngay cả vậy vẫn chưa đủ.
Claris tiếp tục tấn công trong khi cô kích hoạt một câu thần chú.
Một cơn gió mạnh nổi lên từ mặt đất xung quanh chúng tôi, tạo ra một đám mây lốc xoáy. Chỉ trong chốc lát, tầm nhìn đã không còn nữa.
Không gì rắc rối hơn những khoảnh khắc mà cô ấy kết hợp ma thuật của mình với đòn đánh cả. Tôi thường có thể phòng thủ tốt trước những cú tấn công bình thường của Claris, nhưng cô ấy cứ liên tục sử dụng những câu thần chú khó nhằn để trêu đùa với tôi. Nhưng dường như lần này cô ấy đã phạm phải một sai lầm. Nhờ có Tâm nhãn, đám bụi đó đã trở nên vô nghĩa. Tôi có thể thấy rõ chuyển động của cô ấy rõ như ban ngày vậy.
Tôi chuyển sang thế tấn công rồi lao về phía cô ấy. Claris ngay lập tức nhận ra tôi đang tiến gần và lùi lại. Tiếp đó cô lại niệm một câu thần chú khác.
Tôi tiến lại gần rồi dùng Third Hand tấn công trước khi cô kịp bắn ra câu thần chú đó...
Nhưng ngay khi tôi giơ khăn choàng lên, tầm nhìn của tôi bỗng dưng nghiêng sang một phía. Dường như đã có một cái hố nhỏ xuất hiện ở dưới mặt đất mà chân tôi đang đứng.
“Cậu tạo ra nó từ lúc nào vậy...?!”
Tôi đang đứng ở vị trí của Claris cách đây vài phút. Cô ấy đã giả vờ như sắp gây nhiễu với tôi bằng một ma thuật bẫy nào đó. May mắn thay, chân tôi có vẻ không bị thương chút nào. Tôi chỉ bị mất thăng bằng do đặt chân ở một góc kỳ lạ. Nhưng khoảnh khắc đó sẽ là cái kết của tôi.
Tôi hồi phục lại tư thế và mở khăn choàng ra trước mặt. Ngay lúc đó tôi trông thấy một số cục đá lớn đang bay về phía mình.
Âm thanh của kim loại va chạm với đá đã tạo ra một tiếng coong khá bắt tai.
“Chúng lớn quá đấy!”
Cục đá là còn nói giảm nói tránh rồi—thực sự chúng phải là những tảng đá lớn mới đúng. Những tảng đá to bằng khuôn mặt của một người bình thường. Chỉ một cú va chạm trực tiếp thôi là tôi đi đời. Claris liền tiến lại gần sau khi tôi ngã xuống đất do lực từ đòn tấn công của cô ấy. Sau đó cô đá văng Third Hand đi bằng một cú sút mạnh rồi lợi dụng sơ hở để đâm thanh kiếm của mình vào tôi.
Nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bạc ngay trước mặt, tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Tuy vậy tôi đã không thua hoàn toàn.
“Là hòa sao...”, Claris tuyên bố khi nhận thấy Fourth Hand của tôi đang lơ lửng ở ngay trước mặt mình. Trước đó tôi đã cố gắng tạo ra thế trận bế tắc này.
Tôi nắm lấy bàn tay mà cô đưa ra rồi đứng lên khỏi mặt đất.
“Mặc dù là một trận hòa nhưng cảm giác như tôi bị nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu ấy.”
“Là do cậu đã rơi vào bẫy của tôi giăng ra thôi, nhưng tôi nghĩ việc tạo khoảng cách ngay từ đầu và nắm quyền chủ động cũng đem lại cho tôi một lợi thế.”
Đúng là cơ hội chiến thắng của tôi đã giảm xuống khi mà đối thủ chọn duy trì một khoảng cách nhất định. Điều này là không thể tránh khỏi, bởi vì tôi chỉ có rất ít các đòn tấn công tầm xa có thể dùng được. Kiểu như ném đá chẳng hạn, nhưng sau khi đấu tập với nhau nhiều lần thì Claris đã nắm bắt được mọi thứ. Và khi mà cổ đã biết tôi sẽ dùng chiêu gì rồi thì chắc chắn sẽ có thể đối phó được. Hơn nữa cô ấy cũng có chuyên môn về ma thuật rào chắn của riêng mình. Do đó dựa chọn duy nhất của tôi khi đấu tay đôi như này là cố gắng thu hẹp khoảng cách.
“Trời ạ, lúc nào cũng là về khoảng cách nhỉ...? Hay là mình nên thử dùng cung tên chăng?”
“Tôi nghĩ cậu sẽ rất hợp với cung tên đấy. Một khẩu súng cũng được. Vấn đề duy nhất là cả hai tốn kha khá tiền... À tất nhiên, với tư cách là hậu duệ của gia tộc Hanamura thì không phải lo về tiền bạc nhỉ.”
Quả thật tôi không bận tâm đến tiền bạc chút nào. Thêm vào đó, khi Marino-san chỉ cho tôi xem kho vũ khí, tôi cũng đã xác nhận rằng cô ấy có sở hữu một số vũ khí tầm xa rồi (tất nhiên là ít hơn nhiều so với số lượng đũa phép và sách ma thuật). Cô ấy bảo tôi có thể tự do sử dụng bất cứ thứ gì, vậy nên tôi chỉ cần mượn trang bị của mình tại đó là được.
“Cung và súng à... Dù gì thì vẫn phải đợi đến tuần sau.”
“Tuần sau ư...? Đúng rồi nhỉ, cậu có nói là tuần này sẽ tiến vào hầm ngục đúng không?”
Tôi rút lại khăn choàng và uốn nó thành hình để cho Claris có thể thư giãn. Đầu tiên tôi làm dày mỗi phần đầu của vải, sau đó nới lỏng ở giữa. Và thế là xong! Chiếc võng giản dị của tôi đã hoàn thành.
“Takioto này, ừm... Xin lỗi nếu tôi có hơi thô lỗ nhưng trữ lượng mana của cậu khủng khiếp thật đấy.”
Mặc dù Claris trông có hơi chần chừ nhưng cô ấy vẫn từ tốn hạ mình xuống tấm vải của tôi. Sau đó cô ấy lắc nhẹ người, một nụ cười nở trên khuôn mặt.
Vào khoảnh khắc đó, tôi biết rằng trên thế gian này tôi là người duy nhất khao khát từ tận đáy lòng một thứ ma thuật có thể hoán đổi cơ thể với cái khăn choàng. Tôi ước ao được nằm dưới đôi tay (ý là mông) cô ấy.
“Takioto?”
“X-Xin lỗi”, tôi nói, rồi tiếp tục chủ đề. “Nhưng dù sao đây cũng chỉ là Hầm ngục Tân thủ thôi, nên chắc không cần phải lo quá làm gì. Hơn nữa tôi còn có mấy tiền bối khóa trên và người hướng dẫn đi cùng mà.”
“Tôi nói thật này, kể cả đó chỉ là Hầm ngục Tân thủ đi chăng nữa thì việc nâng cao cảnh giác vẫn là tối quan trọng...”
“Ồ?” Tôi nói, vô thức gật đầu theo.
“À ừm, có hơi xấu hổ chút nhưng lần đầu tiên bước vào hầm ngục, tôi... ừm, đã bị choáng ngợp...”
“Thật vậy sao?”
Mặc dù có hơi tội lỗi nhưng tôi có thể dễ dàng hình dung ra chuyện đó.
“Ừ, nhưng tôi đã được những người đi cùng giúp đỡ nên mọi chuyện kết thúc mà không có sự cố nào cả. Chính vì vậy tôi mới cho rằng ta không nên bỏ qua giai đoạn chuẩn bị của mình. Và ừm... xin hãy thứ lỗi nếu tôi có nói hơi quá nhé.”
Tại sao cô ấy lại xin lỗi cơ chứ? Tôi chỉ đang vô cùng ngưỡng mộ cổ thôi mà. Hay trông tôi có giống như đang tức giận không?
“Không, thực sự đấy, tôi không giận chút nào đâu. Thực ra tôi còn phải biết ơn vì lời cảnh báo mới đúng. Tôi đây hay có xu hướng hành động hấp tấp mà, nên lời khuyên của cậu có ý nghĩa lắm đó.”
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tôi xuống hầm ngục cho cam.
“Cậu mà lại hành động hấp tấp sao...? Tôi đâu có thấy vậy.”
Để mà nói thì tôi có hối hận về một số quyết định vội vàng mà bản thân đã đưa ra khi giải cứu Ludie. Thế nhưng riêng việc giải cứu cô ấy tôi không hề nuối tiếc chút nào.
“Không đâu, nhiều là đằng khác ấy. Dù sao thì cũng cảm ơn nhé. Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt cho khóa thám hiểm hầm ngục vào ngày tới.”
Tuy nhiên thực tế thì tôi đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho những sự cố trong tương lai hết rồi, bởi vì tôi biết sắp tới sẽ xảy ra những chuyện gì mà.
“Không cần phải cảm ơn đâu... Với những kỹ năng đó thì tôi tin cậu sẽ không gặp vấn đề gì cả. Mà kể cả có thì tôi nghĩ cậu vẫn giải quyết được thôi.”
Cơ mà nói đi nói lại, nhân vật chính thể nào cũng sẽ gây ra một event vượt xa “những vấn đề thường gặp”. Và việc bị cuốn vào đó sẽ gây ra kha khá nguy hiểm cho tôi...
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống từ bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Hiện vẫn đang là mùa thu, nên thời tiết không đủ để khiến tôi phải toát mồ hôi. Nói đúng hơn, hôm nay quả là một ngày dễ chịu cùng với những làn gió thổi nhẹ nhàng.
Với thời tiết như này, tôi muốn mời senpai, Ludie hoặc Onee-chan đi dã ngoại hoặc cắm trại cùng nhau, nhưng Onee-chan có thể sẽ nói là ‘Một bữa tiệc BBQ ngoài trời ư? Thứ đó chỉ dành cho mấy con mọt xã hội mà thôi’. Hoặc tôi cũng có thể thúc ép chị ấy bằng cách gợi ý rằng sẽ rất thú vị chẳng hạn; nhỡ đâu Onee-chan thực sự ưa thích nó thì sao.
Tuy nhiên, trái ngược với những dự định tuyệt vời và thú vị đó, chúng tôi lại đi đến một hầm ngục – nơi mà điều kiện thời tiết hoàn hoàn vô nghĩa.
Lần này cả bọn sẽ thám hiểm Hầm ngục Tân thủ, bên trong chỉ có đá và đá (đặc trưng hay thấy ở mấy ngôi đền cổ). Tôi thầm cầu nguyện rằng nhiệt độ ở nơi này sẽ dễ chịu, nhưng đó lại không phải thứ được thấy trong trò chơi.
“...Hết rồi đấy. Còn câu hỏi nào không?” Onee-chan xác nhận với các học sinh. Chị ấy chỉ đang lược qua những thứ đã được giải thích lúc trước với bọn tôi nên không còn gì để thắc mắc cả.
“Được rồi. Chúc mấy đứa may mắn nhé.”
Ánh mắt chị ấy liếc qua chúng tôi rồi quay lại về phía khu lều y tế, nơi mà các bác sĩ đang tụ tập lại.
“Tớ không ngờ chị Hatsumi lại xuất hiện đấy”, Ludie nhận xét, bỏ qua phong cách nói chuyện công chúa của mình, sở dĩ là vì xung quanh không có ai hoặc nếu có thì họ sẽ không nghe được do đám đông đang náo loạn này.
“Tất nhiên là hầu hết các giảng viên đều tham gia vào. Hình như họ có thể bỏ qua nếu muốn nhưng Onee-chan vẫn khăng khăng cho bằng được, ‘Em và Ludie đều tham gia nên chị sẽ đi cùng’, chị ấy nói vậy đấy.”
“Tớ không biết phải miêu tả sao nữa, nhưng chị Hatsumi có vẻ hơi ghét con người. Hoặc như thể chị ấy thờ ơ với người khác vậy... Còn cậu thấy sao?”
“Tớ á? Xem nào, Onee-chan đúng là hơi thờ ơ chút, nhưng chị ấy rất tốt bụng, xinh đẹp, bao dung và kiên nhẫn...”
Khi tôi đang lải nhải đến đoạn này thì bỗng cảm thấy chị ấy đang ở gần nên quyết định sẽ tâng bốc nhiều hơn nữa.
“...Chị ấy luôn lo lắng cho tớ và thực sự là một người rất chu toàn, người mà sẽ lắng nghe ngay cả những yêu cầu nhỏ nhặt nhất của đứa em trai này. Onee-chan là người chị tuyệt vời nhất trên đời. Khoảng thời gian được ở bên chị lúc nào cũng tuyệt cả...”
“...Chị vui lắm.”
Ludie hét lên một tiếng kinh ngạc. Cô ấy đã không nhận ra Hatsumi đang ở gần mình. Trước khi thân nhau hơn thì cũng có những lúc tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Onee-chan cho đến tận lúc chị đứng ở ngay bên cạnh. Chị ấy chắc chắn là lý do khiến tôi có thể tiếp cận được kỹ năng Thấu diện trước khi bước chân vào hầm ngục như này. Claris cũng là một phần lý do, nhưng tôi tự hỏi sao ngay từ đầu cô ấy lại có kỹ năng đạo tặc nhỉ.
“C-Chị làm em sợ đấy. Chị nên nói gì đó khi chị đứng đấy chứ Hatsumi.”
Onee-chan nhẹ nhàng gãi đầu trước lời khiển trách của Ludie.
“Thôi mà, em làm chị xấu hổ quá đấy.”
“Em không chắc có cái gì đáng xấu hổ trong nhận xét của mình nữa...”
Ngay lúc Ludie cảm thấy bối rối thì một giọng nói vang lên gọi chúng tôi.
“Ê nàyyy! Takioto, Ludie, cả cô Hatsumi nữa.”
Xuất hiện trước mặt chúng tôi trong bộ đồng phục có gắn naginata ở sau lưng chính là Yukine Mizumori. Chị ấy đến bên cạnh tôi rồi liếc nhìn Ludie và nghiêng đầu sang một phía.
“Có chuyện gì sao ạ?” cô nàng yêu tinh hỏi.
“Chị nên nói như nào đây nhỉ? Cảm giác như chị đang chứng kiến bộ ba Pytago dưới dạng con người ấy”, Yukine nói.
“Nghe chẳng liên quan đến nhau chút nào.”
Tôi bèn xen vào bằng cách nói: “Hãy tạm bỏ qua chút nhé...” và cắt ngang trước khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, “Mà chị à, sao chị lại đến đây thế? Hình như các nhóm sẽ sớm được công bố đấy, mọi người cũng đã bắt đầu di chuyển rồi kìa.
“Chị có chuyện muốn nói với mọi người, ngay cả Yukine cũng chưa được biết đâu.”
“Đó là gì vậy ạ?”” Ludie hỏi, đành bỏ cuộc vì sự bối rối của mình vẫn chưa có lời giải đáp.
“Giờ mấy đứa đã ở đây rồi chị sẽ thông báo luôn. Đối với khóa học Hầm ngục Tân thủ này, các em sẽ lập thành các nhóm 5 người.”
“Bọn em đã được giải thích rồi mà nhỉ. Khoan đã, chẳng phải trước đấy chị đã nói rồi sao? Chị bảo bọn em sẽ nhận được tin nhắn trên thiết bị đa năng Tsukuyomi Traveler, và rằng bọn em được cho là sẽ tập hợp với các thành viên khác tại địa điểm được chỉ định ấy”, tôi liền nhớ lại, lấy ra thiết bị trông giống điện thoại thông minh được phát cho mỗi học sinh vào ngày đầu đi học.
“...Đúng vậy. Nhưng vì một số nguyên do nên ba đứa sẽ không nhận được tin nhắn đó.”
“Huh?”
“Sao cơ ạ?”
“Em hiểu rồi. Vậy tại sao lại như thế ạ, Hatsumi-sensei?”
“Chỉ riêng ba đứa bọn em đã sở hữu sức mạnh chiến đấu vượt quá mức trung bình rồi. Nên mẹ và chị đã quyết định giới hạn số thành viên trong nhóm.”
“Khoan, vậy có nghĩa là...?” Ludie hỏi nhưng bản thân đã suy ra được câu trả lời.
“Bọn chị sẽ yêu cầu các em phải thử thách mê cung theo nhóm ba người.”
“Huh?!”
“Hả?!”
Biểu cảm của mỗi chúng tôi đều trở nên nhăn nhó hơn.
Rồi, chờ chút đã nào. Lạ thật đấy. Tại sao tôi lại không được xếp chung nhóm với Iori cơ chứ? Cho đến lúc này tôi đã hoàn toàn hành động theo diễn biến trò chơi như thể đang khoác lên mình một số phận kỳ lạ cơ mà, giờ mọi chuyện lại thành ra như này đây?
“Sensei này, cô có thể giải thích chi tiết hơn cho bọn em được không ạ?”
Yukine-senpai (có lẽ là người duy nhất còn sáng suốt trong nhóm của chúng tôi) đã đặt câu hỏi với Onee-chan. Ludie cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng chắc chắn tôi là người sốc nhất trong số đó.
“Bọn cô tin rằng em, cùng với Kousuke sẽ không gặp rắc rối gì bên trong hầm ngục do cách thức mà hai đứa đã giải quyết sự cố trước đó. Ludie cũng đã học được Vắn niệm rồi và còn dùng được ma thuật trung cấp nữa. Chỉ cần hai em thôi đã là quá đủ. Và với Yukine Mizumori được giao trọng trách thì chị nghĩ mấy đứa không cần phải lo lắng gì.”
Chà, tôi hiểu lý luận của chị ấy. Nhờ có sự giúp đỡ của Onee-chan và Marino-san mà Ludie đang trở nên mạnh hơn rất nhiều. Bên cạnh đó cô ấy còn từng trải qua việc chiến đấu trong mê cung nữa chứ. Ngẫm lại thì tôi cũng thu được kha khá hạt giống ma thuật từ Heartless Orge nhỉ, nên thậm chí để tôi solo cả khu này cũng được. Cuối cùng là với sự tham gia của Yukine-senpai thì mọi thứ đã vượt quá mức cần thiết rồi.
“Mục đích chính của chị tới đây là để nói rõ cho mấy đứa biết.”
“...Bọn em hiểu rồi chị ạ. Vậy tiếp theo phải làm gì đây?”
“Nếu em muốn thám hiểm ngay thì cứ tự nhiên. Không có thời gian cố định nào. Bọn chị khi xây dựng Hầm ngục Tân thủ này cũng đảm bảo cho mỗi nhóm sẽ không đụng phải nhau rồi.”
Nghe chị ấy nói vậy, tôi liền nhìn Ludie và senpai, cả hai đều gật đầu xác nhận rằng họ có thể tiến hành bất cứ lúc nào.
“Được rồi. Vậy thì chúng ta đi luôn nhé.”
Mọi thứ đến nay đều suôn sẻ, nhưng còn event mà Iori sẽ khiến cho một con quỷ xuất hiện thì sao đây? Thôi kệ đi, chắc sẽ ổn thôi. Con quái vật đó là Boss khởi đầu nên độ khó cũng không cao lắm.
“Ây dààà....”
Nếu phải miêu tả mê cung này thì nó giống như một ngôi đền bằng đá, loại mà trông khá phổ biến ở Ai Cập hay là La Mã. Tôi đã biết qua về nơi này từ mấy hình ảnh trong game rồi, cơ mà sự hiện diện của nó trong thực tế vẫn rất ấn tượng và choáng ngợp.
“Này Takioto, em dành đủ thời gian ở đây chưa? Chúng ta nên đi tiếp thôi”, Yukine-senpai nói, hướng mắt về phía lối đi trước mặt. Theo hướng nhìn của chị ấy, tôi liền trông thấy một cánh cửa làm bằng đất nung.
Sau khi tham khảo ý kiến của senpai và Ludie, tôi sẽ là người tiên phong còn tiền bối ở tuyến giữa. Cuối cùng cả bọn quyết định đưa Ludie vào tuyến sau. Yukine-senpai chắc sẽ không làm gì nhiều với đội hình như này; chị ấy đang giao phó cho chúng tôi tự xử lý các mối đe dọa tiềm tàng. Và tôi lại còn đang đứng ở vị trí tiên phong nữa chứ... đành phải cố gắng vậy.
“Chị Yukine, em không hiểu cách mở thứ này lắm.”
Trước mặt chúng tôi là một cánh cửa uy nghi được làm từ đá. Nó cao gần 9 mét. Có vẻ như ngay cả một cú đẩy hết sức cũng không làm nó xê dịch chút nào. Chẳng nhẽ người ta xây đựng cho người khổng lồ hay sao? Chưa từng có bất kỳ lối vào nào như này trong game cả. Mà thực ra khi thám hiểm ngục tối, chế độ xem của ta sẽ ngay lập tức chuyển sang chế độ khám phá. Nên chắc cánh cửa này đã bị bỏ qua trong quá trình đó rồi.
“À, thứ này sẽ tự mở ra nếu em chạm vào. Nó ở đó vì quái vật sẽ xuất hiện từ đây trở đi. Chị chắc hai đứa sẽ ổn thôi nhưng hãy đảm bảo chuẩn bị tinh thần nhé.”
Theo như chỉ dẫn của chị ấy, tôi bèn chạm tay vào cánh cửa.
Sau khi làm vậy, mặt sàn bắt đầu rung chuyển như thể đang có động đất xảy ra.
“Eep!”
Ludie cầm đũa phép của mình đầy bối rối, và khi cô kích hoạt mana thì lại nắm tay tôi vì lý do nào đó. Tiếng uỳnh uỳnh đột ngột cũng khiến tôi bất ngờ đôi chút, nhưng vì quê hương Nhật Bản của tôi là thủ phủ động đất của thế giới, cộng thêm việc trước đây đã từng trải qua nhiều cơn rung chấn lớn hơn nhiều nên với tôi nó cũng không dữ dội cho lắm.
Tuy vậy cảm giác rung bần bật đến từ cặp dưa hấu đang cọ vào cánh tay tôi thì khá là rõ rệt, và nó còn khiến tim tôi đập thình thịch mạnh hơn cả mặt đất dưới chân mình.
Rồi sau đó, một âm thanh giống như động cơ đang khởi động—rừm rừm, rừm rừm—vang lên khắp khu vực, và tiếng ồn này càng ngày càng dữ dội hơn. Tôi dùng khăn choàng của mình làm gậy để giữ thăng bằng và cố gắng đứng thẳng. Ludie thì dồn lực nắm vào cánh tay tôi, trên khuôn mặt cô hiện lên một biểu cảm vô cùng hoảng hốt. Yukine-senpai thì ngược lại, chị ấy chỉ đặt tay lên vai tôi để giữ thăng bằng. Này senpai ơi, nhìn nè. Cánh tay của em—cái bên kia ấy—nó đang rảnh mà. Hãy áp người vào nó đi; em không phiền đâu.
Khi tôi đang ấp ủ những khát khao xa vời ấy, thứ âm thanh động cơ bỗng nhiên dừng lại và cơn rung chuyển cũng dần lắng xuống.
Khi trận động đất chấm dứt hoàn toàn thì một âm thanh giống như tiếng công tắc được mở vang lên.
Liếc nhìn xung quanh một lần nữa, tôi nhận thấy có một lối vào vừa đủ cho một người đi qua đã xuất hiện ở góc cửa. Cánh cửa khổng lồ trước mặt (thứ tạo ra cơn rung chấn cùng với âm thanh máy móc kỳ lạ đó) đã mở ra một lối vào tí hon. Chẳng nhẽ thứ này ở đây chỉ để làm màu thôi à?
“Chẳng có nghĩa gì cả...”
Dù cơ thể còn đang run rẩy nhưng Ludie vẫn buông tay tôi ra rồi trút giận lên cấu trúc đó. Bên cạnh cô ấy, Yukine-senpai cũng nhìn nó với vẻ hơi hoài niệm, như thể muốn nói ‘Lần đầu mình vào cũng cảm thấy y hệt như vậy’.
Giai đoạn đầu tiên đã làm tôi bớt lo lắng đi một chút, nhưng liệu chúng tôi sẽ bình an không đây?
Nếu Hầm ngục Tân thủ giống với phiên bản ở trong trò chơi thì chắc chắn chúng tôi sẽ không gặp vấn đề gì ở các tầng kế tiếp. Miễn sao chúng tôi dùng đúng vật phẩm thì tôi nghĩ đến cả con Boss tầng thứ 11 cũng không thể gây khó khăn quá nhiều. Trong các cuộc thám hiểm theo thời gian thực, các player sẽ cạnh tranh với nhau để có được thời gian càn quét hầm ngục nhanh nhất có thể (được đo bằng đồng hồ bấm giờ bình thường) bằng cách tối đa hóa công suất của họ. Chiến thuật thường dùng chính là thu thập những rương kho báu trong khi chỉ chiến đấu với tối thiểu kẻ địch cho đến khi tiếp cận và đánh bại Boss ở tầng thứ mười. Ngay cả những nhân vật cấp thấp cũng có thể nghiền nát hắn, nên đây không phải là một khu vực khó khăn gì cho cam.
Nhưng khi ta lần đầu thử thách với mê cũng này, những kẻ đi theo Giáo hội Tà thần sẽ triệu hồi ra một con quỷ và ta có nhiệm vụ phải đánh bại nó. Cơ mà đó chỉ là một con quỷ yếu. Thực sự rất yếu luôn. Sau khi đã đánh bại sinh vật này rồi thì một trong nữ chính còn thản nhiên châm biếm rằng, ‘Hôm nay chúng ta đã vất vả nhiều rồi nên sao không quay về đi nhỉ? Mọi người đều đã thấm mệt rồi mà?’ Mặc dù vậy kể cả khi đi tiếp và xuống đến tầng sâu nhất để đánh bại trùm thì vẫn không có vấn đề gì cả.
Đúng ra với một chuyên gia chơi game thời gian thực như tôi thì việc rời khỏi hầm ngục trước khi tới tầng cuối còn khó hơn nhiều. Không có gì lãng phí hơn việc phải quay lại và đi đến đích một lần nữa cả.
Nhưng lần này tôi không phải là nhân vật chính nên con quỷ không còn là vấn đề. Tôi chỉ cần nhanh tay đánh bại Boss cuối và rời đi là được.
“Xem nào, khu vực đầu tiên chỉ có mấy con gyoblin thôi đúng không.”
‘Gyoblin’ là một thuật ngữ ám chỉ con quái vật có thân hình của goblin kết hợp với phần đầu của cá. Chúng chỉ là mấy con quái nhỏ dễ bị đánh bại thôi.
“Tớ nghe nói vậy”, Ludie đáp, thận trọng nhìn quanh. Gyoblin có thể bắn ra những luồng nước từ miệng nhưng sức mạnh thì chỉ ngang với súng nước của trẻ con. Nói cách khác, tệ lắm thì áo của ta bị ướt, chấm hết. Đó là đòn yếu nhất mà kẻ thù có thể gây ra được, chỉ gây ra sát thương tại chỗ sau tận mười đòn tấn công. Tuy vậy chúng vẫn rất cần thiết để có được những cảnh CG vô cùng gợi cảm. Và nếu ta sở hữu một tamer trong nhóm thì chúng lại là những sinh vật nên kết thân đầu tiên.
“...! Chúng tới rồi!”
Khi nghe thấy tiếng của Ludie. tôi bèn nhắm Third Hand của mình vào chỗ những con gyoblin xuất hiện. Và có vẻ như chỉ có một con ở đó.
“Đi nào!”
Tôi dùng Third Hand dựng lên một bức tường rồi lập tức chạy vụt đi. Sau khi Third Hand đánh bật được luồng nước đang bay tới thì tôi liền giáng vào nó bằng Hand còn lại.
“Arrr, arrrrhhh!”
Việc chiến đấu... lại nhàm chán như này sao? Con thú co giật trên mặt đất, bị đo ván bởi đòn đánh của tôi đến tận lúc tan biến, để lại những viên đá ma thuật nhỏ nhất rồi bốc hơi sạch sẽ. Sau đó trong không khí xuất hiện những tinh thể ma thuật chia làm ba phần và bị hấp thụ vào mỗi người trong nhóm.
“...Khá yếu nhỉ?”
“...Đúng vậy.”
“À thì, chắc bởi em có quá nhiều sức mạnh so với một học sinh năm nhất mà Takioto. Chưa kể đến sự cố hầm ngục trước đó nữa.”
Chúng yếu hơn nhiều so với những con quái vật của Vô thường giới điện.
Tôi đi nhặt những hạt đá ma thuật mà con gyoblin đánh rơi và bỏ vào túi. Nhưng liệu việc thu thập chúng có đáng không?
“Được rồi, ta đi tiếp thôi.”
Nghe theo chỉ dẫn của tiền bối, chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước. Tôi linh cảm rằng sự cảnh giác của cả bọn như đã giảm xuống một cấp độ.
“Khung cảnh khá là đồng nhất nhỉ? Nếu đây không phải là đường thẳng thì không khéo ta bị lạc mất...”, Ludie lẩm bẩm. Cô ấy nói đúng. Những cột đá và bức tường đơn điệu trải dài đến ngút tầm mắt, khiến chúng tôi cảm thấy như đang nhìn vào một khung cảnh lặp đi lặp lại vậy.
Lý do duy nhất giúp cả bọn không bị lạc chính là chỉ có một hướng đi. Nếu có đường rẽ nhánh thì có lẽ chúng tôi sẽ không biết vị trí của mình đang ở đâu nữa.
Tuy vậy tôi cũng không ngờ có ngày mình lại quay về giai đoạn này. Tôi biết rõ nơi đây. Ở trong Magical★Explorer, bố cục của khu vực này hoàn toàn giữ nguyên ngoại trừ một tầng nhất định nào đó. Tôi cũng biết rằng con đường cả bọn đang đi cho đến giờ vẫn hoàn toàn trùng khớp với bản đồ ở trong trò chơi.
“Đúng vậy. Thật rùng rợn khi đi trong một mê cung như này mà...”
Tôi ngắt lời giữa chừng và ra hiệu cho Ludie lại gần.
“Tớ nghe thấy có tiếng động. Hình như nó phát từ góc kia.”
Cô bèn gật đầu và tăng lượng mana lên. Xét theo những âm thanh ‘khèèè khèèè’ ngắt quãng đang tiến đến, tôi cho rằng đối thủ vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của bọn tôi... và quả nhiên điều này là đúng.
Ngay lúc con quái vật đi ra từ góc khuất thì đã bị Ludie ném thần chú vào và biến thành những hạt ma thuật. Tôi tìm kiếm xung quanh một chút nhưng dường như lần này không còn viên đá nào sót lại cả. Hoặc cũng có thể tôi đã bỏ lỡ do chúng quá nhỏ.
“Đi thôi.”
Tôi gật đầu. Nhưng tại sao lũ gyoblin lại kêu ‘khèèè khèèè’ với chính mình nhỉ?
Chúng tôi chậm rãi tiến về phía trước. Khi đến khu vực thứ hai thì những con quái vật khác ngoài gyoblin bắt đầu ngóc đầu dậy.
“Là golem à?”
Trước mặt chúng tôi là những cục đất vất vưởng. Tôi quan sát chúng từ xa. Với những chuyển động lề mề và hành vi dễ đoán thì việc chặn bất kỳ đòn đánh nào của chúng bằng các Hand của tôi cũng đều vô cùng đơn giản. Và đúng như dự đoán, tôi thực sự có thể chặn chúng hoàn toàn. Tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy lũ quái vật này lại dễ dàng ngã xuống đến vậy.
“Tớ nghĩ mình hơi quá phù hợp để chiến đấu với lũ này”, tôi nhận xét trong khi cúi xuống nhặt một viên đá ma thuật nhỏ.
Điểm khác biệt duy nhất so với những lần đụng độ với gyoblin trước đây là golem thực sự sẽ xuất hiện và tấn công bọn tôi như thông thường. ‘Tấn công như thông thường’ có thể là một cụm từ diễn đạt hơi kỳ lạ nhưng đó là sự thật. Có lẽ nó cũng chứng minh được gyoblin rất không theo quy chuẩn đến nhường nào.
“Dù sao thì chúng ta vẫn đang ở những tầng trên mà.”
Thành quả của Ludie khi thành thạo được Vắn niệm đã trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết; theo như tôi biết thì không có trận chiến nào trong nhiệm vụ này gây khó khăn được cho chúng tôi.
Sau đó cả bọn vừa đi vừa tán gẫu.
“Ồ?”
Khoảng gần giữa tầng thứ hai thì bọn tôi đã đụng phải ngã ba lần đầu tiên. Hay đúng hơn là cuối cùng cũng gặp được nó. Nếu đây là một trong những series RPG nổi tiếng trên toàn Nhật Bản thì chắc kèo nó sẽ bị ném đá vì khiến cho bọn tôi bị kẹt trong một hành lang duy nhất như này mất.
“Đi đường nào bây giờ?”
Trái hoặc phải. Đối với ngã ba này thì bên trái chính là đường đúng, trong khi bên còn lại sẽ dẫn đến ngõ cụt có chứa rương kho báu. Thực ra tôi nghĩ nhiều người sẽ cho rằng đi đường bên phải là lựa chọn tốt hơn. Ngay cả với những speedrun thủ thì họ cũng hay lấy được chiến lợi phẩm nữa. Tuy nhiên điều này không cần thiết cho lắm, còn tùy vào tình hình.
“Xem nào. Nếu cả hai lối đi đều không rõ thì chọn bên phải trước đi.”
Ludie không có ưu tiên bên nào cả. Cô ấy và Yukine-senpai đều đồng ý với gợi ý của tôi và cùng tiến về phía đó.
Quả nhiên, chúng tôi đã gặp phải ngõ cụt đúng như dự đoán. Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ nằm ở trước bức tường.
“Rương báu chăng?”
“Có thể. Không phải là bẫy đấy chứ?”
Thực ra là không. Đúng hơn là trong cái hầm ngục này chẳng có cái rương nào là có bẫy cả. Tất nhiên là tôi sẽ không nói với họ điều đó.
“Thắc mắc cũng vô ích thôi, và cậu thì lại không có kỹ năng dò tìm nào đúng chứ?”
“Không. Nhưng tớ chỉ cần dùng khăn làm khiên trong khi mở nó ra là được”, tôi đáp lại rồi nhìn sang Yukine-senpai. Tuy nhiên chị ấy lại không nói một lời nào.
Sau khi gia cố phòng thủ bằng Third Hand, tôi từ từ mở rương ra bằng Hand còn lại.
Bên trong là một viên đá nhỏ màu đỏ được khắc lên một ma pháp trận.
“Một viên đá ma thuật hỏa hệ.”
“Có vẻ đúng đấy.”
Những loại đá được trang trí bằng biểu tượng này được gọi là đá ma thuật. Khi được kích hoạt, chúng cho phép ta sử dụng ma thuật được phong ấn bên trong biểu tượng đó. Trong trường hợp của viên đá này, việc truyền mana vào và lắc hoặc giật mạnh sẽ khiến lửa phun ra... đó là tôi nghe nói vậy. Tôi thực sự chưa từng thử qua một viên nào trước đây, vậy nên không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu làm như vậy nữa.”
“Tớ giữ nó được chứ?”
“Tớ nghĩ cậu có vẻ là người cần nó nhất đấy.”
Ludie đã có khả năng sử dụng hỏa ma thuật rồi. Ngược lại, tôi lại thiếu đi những lựa chọn về ma thuật tầm xa. Mấy vật phẩm như này sẽ khá hữu ích cho xem.
Theo quan điểm của tôi, đá ma thuật là một trong những phương pháp có thể dùng khắc phục những thiếu sót về phạm vi của bản thân. Ngay cả một kẻ không chuyên về ma thuật tầm xa như tôi cũng có thể kích hoạt nó, bằng cách kết hợp giữa ma pháp trận và đá ma thuật. Tuy nhiên tôi chưa từng dùng thứ này bao giờ nên không thể nói trước được gì.
Cơ mà những viên đá được yểm ma thuật như này cũng có nhược điểm.
Trước hết là chúng vô cùng đắt. Ta chỉ có thể tìm thấy những loại đá hiếm gặp này ở trong hầm ngục. Giá của chúng sẽ tăng vọt khi đạt cấp độ từ trung bình trở lên.
Thứ hai là chúng là vật phẩm dùng một lần. Chỉ qua một lần kích hoạt duy nhất thôi sẽ làm cạn kiệt toàn bộ mana của đá, biến nó thành một loại khoáng chất bình thường. Điều này cũng góp phần làm nên mức giá đắt đỏ của chúng.
Lý do thứ ba và cuối cùng chính là chúng có hỏa lực yếu. Đến lúc nhân vật của người chơi nhận được những viên đá thuộc loại mạnh nhất thì Ludie và các caster khác đã tung ra được những ma thuật mạnh hơn nhiều rồi, do đó trở nên ít hữu dụng hơn. Việc mua vật phẩm hồi mana là một giải pháp thay thế rẻ hơn nhiều so với đầu tư vào những viên đá đó.
Nói tóm lại—chúng chỉ là những vật phẩm ngắn hạn, ít khi được dùng đến.
“Được rồi, ta nên đi tiếp thôi.”
“Ừ.”
Tầng ba và bốn trông gần y hệt như tầng hai. Tuy nhiên đã có sự thay đổi lớn ở những con quái vật. Lũ gyoblin đã biến mất, thay vào đó là những nhóm golem có nhiều tên cùng một lúc. Trên hết, còn có một loại quái vật mới bắt đầu xuất hiện.
“Một con goblin bình thường hử?”
Theo quan điểm mỹ quan của người Nhật thì ngoại hình của sinh vật này chỉ có thể gọi là kinh tởm. Cơ thể đó nhăn nheo và gầy nhom đến mức lộ ra cả xương sườn cùng với những xương khác. Còn tệ hơn, hai con ngươi của nó lồi ra khỏi hốc mắt hệt như đang bị bệnh; khoảng một phần ba nhãn cầu đã lộ ra ngoài. Lưỡi của nó thè ra khỏi miệng, nhỏ dãi chảy xuống. Nó quấn một mảnh vải duy nhất quanh eo và vác theo một cây gậy. Mặc dù áo giáp của nó trông mỏng chẳng khác gì giấy lộn, nhưng vũ khí lại là thứ tôi nên dè chừng.
Ở trong game độ khó cũng tăng dần từ tầng thứ ba trở đi, cơ mà...
Tôi dùng Third Hand nắm lấy cây gậy khi nó vung xuống. Sau đó tôi đánh bay con quái vật đi bằng Fourth Hand của mình.
“Gobbb.”
“Nơi này thực sự không dành cho mình chút nào.”
Hơn nữa vì tôi đã đấu tập với Claris rất nhiều nên mấy đòn đánh chậm rãi và dễ đoán của chúng sẽ không thể nào mà trúng tôi được.
Sau khi thu thập xong những viên đá ma thuật, tôi bèn quay lại chỗ đồng đội mình.
“Bản thân tớ lúc này sẽ gặp chút khó khăn khi solo một mình… Chắc tớ thực sự nên học một số kỹ năng tầm gần mới được”, Ludie nhận xét. Nhưng về cơ bản thì cô ấy vẫn là một caster chứ không phải kiểu người chuyên cận chiến. Cổ chỉ cần một vài kỹ thuật để đẩy lùi bất kỳ đòn tấn công nào và giao phó cho đồng đội mình là được. Sau này khi đã học được Vô niệm rồi, cô ấy có thể bắn ra được các ma thuật một cách thoải mái. Nhưng vấn đề là tôi nên giải thích với cổ như nào đây.
“Tớ thấy học một chút cũng không mất gì, nhưng mà… Chi bằng cậu cải thiện loại ma thuật tầm xa vốn là sở trường của mình thì chẳng phải tốt hơn sao? Còn lũ quái vật cứ để tớ lo là được.”
Ý kiến của tôi dựa trên trường hợp giả định mà cả hai đứa đều ở cùng nhau… nhưng tôi cũng không lo về nó lắm.
“Hmm… Cũng đúng.”
Nếu được tự ý build nhân vật của cô ấy thì tôi sẽ đi theo con đường tối ưu nhất. Nhưng nếu cứ thế hét lên mấy câu kiểu như ‘Tớ biết cách build tối ưu cho cậu’ thì sẽ bị coi là thần kinh mất.
“Thực ra mấy phép tầm xa của em có nét tương đồng với Chủ tịch Hội học sinh phết đấy”, Yukine-senpai đồng tình, phá vỡ sự im lặng hiện có sau khi chúng tôi bắt đầu nghiêm túc chinh phục hầm ngục này.
“Chị chưa bao giờ thực sự gắn bó với thứ gì cả nên thành ra chị buộc phải thông thạo ở mọi lĩnh vực. Nhưng chị tin rằng em có năng khiếu trong ma thuật tầm xa rất nhiều. Xét theo lượng mana hiện tại, em đã đủ nền tảng để niệm những thần chú cấp cao nhất rồi, và chị nghĩ em sẽ có thể sánh ngang hoặc thậm chí vượt qua cả Chủ tịch và những người có cùng cấp độ với cô ấy.”
Tôi cần phải sửa lại rằng ý của tiền bối khi nói “chưa bao giờ thực sự gắn bó với thứ gì” tức chị ấy vốn là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực rồi. Đó chính là điều khiến chị trở nên khác biệt với kiểu người bình thường “không thành thạo gì cả”.
“Em sẽ suy nghĩ thêm ạ.”
“Nếu cậu muốn lời khuyên về hướng đi đúng thì cứ việc hỏi tớ. Còn liên quan đến ma thuật thì đã có tiền bối Yukine rồi—”
Kể cả khi bị tôi dồn hết toàn bộ trách nhiệm lên vai thì chị ấy vẫn mỉm cười gật đầu.
“Yup. Chị sẽ dạy em bất cứ điều gì có thể. Mặc dù với hai đứa thì để Hiệu trưởng hay cô Hatsumi chỉ cho sẽ tốt hơn đấy.”
Riêng với Ludie, có lẽ ở bên cạnh họ sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái. Ngay cả với vẻ ngoài và tính cách hơi kỳ quặc thì cả hai vẫn là những pháp sư hàng đầu.
Hiện tại cô ấy đã học được nhiều kỹ năng hơn so với phiên bản trong game. Theo tôi đó là một bước tiến lớn.
Quả nhiên môi trường sống thực sự quan trọng. Cả thể thao và học tập cũng vậy. Nhưng không thể đảm bảo rằng nó sẽ đúng với mọi trường hợp được.
“Có lẽ tớ sẽ thử nói chuyện với Marino-san và chị Hatsumi xem… Khoan đã, thế chẳng phải mọi thứ hiện tại vẫn như cũ sao?”
Ludie nhìn tôi rồi nói. Tôi không hiểu ý của cổ cho lắm.
“Nhưng tớ thấy cậu của hiện tại đã đạt được những thành tựu hơn cả mong đợi rồi mà…”
Khi tôi nói ra những suy nghĩ của mình, Yukine-senpai dường như đã hiểu được ý của Ludie. Chị ấy lẩm nhẩm điều gì đó trước khi nhận ra.
“Chị hiểu ý của em rồi Ludie. Rất rõ là đằng khác. Bản thân chị cũng từng trải qua tình huống tương tự mà. Nói thế này có hơi xấu hổ chút nhưng đã có lúc chị để cho sự hấp tấp chiếm lấy chính mình.”
“……….”
Ludie không nói gì cả. Cô chỉ im lặng nhìn Yukine, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Còn chị… Chà, chị sẽ nói sau vậy”, senpai nói, kết thúc chủ đề. Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng có vẻ như kẻ thù đang tiến đến gần.
Ngay sau đó chúng tôi đã phát hiện ra một nhóm goblin.
Tôi liền thúc giục Ludie sử dụng ma thuật và cô ấy bắt đầu niệm chú.
“Storm Hammer!”
Tiếng niệm của cô kết thúc và câu thần chú hiện ra. Một chiếc búa xanh khổng lồ xuất hiện trước mặt lũ goblin rồi giáng xuống chúng.
Một luồng gió mạnh tỏa ra từ nơi cây búa đập vào, tạo ra một âm thanh chói tai khi nó va chạm. Đúng như tên gọi và hình dáng của nó, Storm Hammer là một ma thuật tấn công trung cấp mang tính vật lý. Ta không thể học ma thuật này nếu không dùng được phong thuật lẫn thổ thuật, nhưng miễn sao ta không phải lo lắng về lượng mana tiêu hao thì nó vẫn là một trong những phép trung cấp mạnh nhất được biết đến. Nó mạnh đến mức tôi không hiểu sao lại không được xếp vào nhóm cao hơn thế.
Khoan đã nào. Ngoại trừ việc playthrough lần hai thì đáng ra cô ấy không thể học được nó vào giai đoạn này chứ nhỉ…
Dù sao thì sức mạnh của Storm Hammer nằm ở lực vung xuống, nhưng chính cơn lốc mạnh xảy ra ngay sau đó mới là thứ phiền toái nhất.
Hai con goblin hứng đòn trực diện đã gục ngay lập tức và rồi tan biến thành cát bụi. Trong khi đó, những sinh vật gần đấy đã bị thổi bay bởi cơn gió mạnh do tác động của chiếc búa, đập thẳng vào bức tường phía sau. Một trong những con goblin bị ném đi với một lực chết người giờ đã nằm lịm trên mặt đất.
Cơn gió cũng thổi mạnh vào những con goblin ở xa hơn, hất văng chúng ngã ngửa ra sau hoàn toàn.
“Phù, thế là xong.”
Sau khi bị nghiền nát bởi Third Hand và Fourth Hand của tôi, con goblin trút ra hơi thở cuối cùng rồi bắt đầu tan biến.
“Tớ thực sự ghen tỵ với ma thuật của cậu đấy Ludie. Tớ không làm được thứ gì như thế đâu.”
Chúng là những phép mà tôi muốn thử qua nếu có thể. Cô ấy đã sử dụng Storm Hammer nhiều lần trong các cuộc đấu tập giữa hai đứa, nhưng tôi lại phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể chống lại được. Tuy nhiên điều tuyệt vời nhất của nó chính là luồng gió được giải phóng ra sẽ hất tung váy của Claris và Onee-chan trong khi họ đang làm trọng tài. Màu đen quả là quyến rũ nhất mà.
Trong lúc tôi đang mải thèm muốn kỹ năng của Ludie thì—
“Đúng là đứng núi này sẽ trông núi nọ nhỉ?” Yukine-senpai lẩm bẩm, nhìn về một phía.
—Góc nhìn của Yukine—
Chị ấy có phải là người không vậy? Lần đầu tiên tôi có suy nghĩ đó chính là về chị gái của mình.
Chị ấy là một pháp sư hạng nhất và còn là bậc thầy về võ thuật. Chính vì lý do đó mà tôi luôn phải đứng ở phía sau, mãi mãi thua xa chị. Chúng tôi cách nhau hai tuổi nhưng tôi không thể thấy mình sẽ đạt đến trình độ đó trong vòng hai năm nữa được. Và vì chị ấy còn đang tiến bộ nhanh hơn rất nhiều nên tôi thậm chí còn tin rằng trong tương lai bản thân sẽ luôn phải nằm trong cái bóng của chị mình.
“Em là một thiên tài đấy Yukine, hãy tin chị.”
Chị của tôi luôn nói thế. Nhưng tôi lại không thấy vậy. Bố mẹ đã dành hết lòng yêu thương cho chị, chứ không phải tôi. Cả hai người họ hẳn đều đã phải lòng cách mà chị vung thanh katana đó. Hiển nhiên là họ sẽ không quan tâm đến tôi rồi. Suy cho cùng thì ai cũng đều bị mê hoặc bởi kỹ thuật của chị ấy hơn tôi mà.
Chị là một thiên tài.
Kỹ năng ma thuật của chị cũng rất ấn tượng, nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ vượt qua được với thanh kiếm này chừng nào tôi còn sống. Tôi không nghĩ bản thân hoàn toàn vô dụng. Nhưng chính sự thật đó lại khiến tôi chọn naginata để dùng. Cái thiên phú katana hời hợt của tôi chỉ càng làm nổi bật thêm cho kỹ năng đáng kinh ngạc của chị mà thôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi chạy trốn.
Chị gái là người đầu tiên khiến tôi kinh ngạc chỉ bằng sự hiện diện của mình. Takioto là người thứ tư. Sau khi nhập học ở Học viện và nể phục trước Chủ tịch Monica và bản chất sói đột lót cừu của cô ấy, cộng thêm việc chứng kiến một nhân vật như Hiệu trưởng – người mà chắc chắn sẽ đi vào sử sách, tôi không còn tin rằng sẽ có người phải khiến mình ngạc nhiên nữa. Nhưng ngay sau đó tôi vẫn phải há mồm thán phục.
Thằng bé rất bất thường. Cả về thể chất lẫn tinh thần.
Takioto đã hạ thấp bản thân khi tự gọi mình là cục sạc ma thuật dự phòng, nhưng cậu ấy còn hơn thế nữa. Sẽ không quá lời khi miêu tả đống năng lượng ngày càng tăng đó là khởi nguồn của mana – Long mạch. Thành thật mà nói, tôi đã nhẹ nhõm khi biết được cậu ấy không thể dùng được ma thuật tầm xa. Nhưng bây giờ khi biết được điều này đã đè nặng lên cậu ấy như nào, tôi cảm thấy khá áy náy vì sự nhẹ nhõm đó. Tôi thậm chí còn hy vọng sẽ có thể giúp được cậu bằng cách nào đó. Nhưng đôi khi tôi không khỏi tự hỏi—chính xác thì điều gì sẽ xảy ra nếu một người có nhiều mana hơn cả Hiệu trưởng chọn giải phóng ma thuật của mình với ý đồ xấu? Nhưng giờ đây tôi có thể chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không bao giờ để bản thân trở thành như vậy, kể cả khi có thể dùng được ma thuật tầm xa đi chăng nữa.
Lượng mana của Takioto là siêu nhiên, nhưng còn kỹ năng sử dụng vũ khí của cậu thì sao? Thú thực thì tôi không cảm thấy có chút tài năng nào khi cậu ấy vung thanh katana cả. Cũng tương tự với mọi vũ khí khác mà cậu sử dụng. Kỹ năng kiếm thuật của Takioto rất bình thường, không khác gì bất cứ người nhập môn nào.
Mặc dù có khuyên cậu ấy thử qua nhưng một phần khác trong tôi lại muốn cậu bỏ cuộc. Tuy nhiên tôi đã thực sự mừng vì mình đã không làm vậy. Takioto sở hữu những tài năng mà người khác không có được. Một cái là khả năng tinh giản và tối ưu hóa, và phần còn lại chính là lượng ý chí gần như vô tận của cậu ấy.
Tôi nghĩ lại những sự kiện của ngày hôm đó và cả bây giờ. Cậu ấy đã yêu cầu mượn một thanh kiếm luyện tập và bắt đầu vung ngay khi được tôi đưa cho. Có lẽ tôi đã đòi hỏi hơi quá đáng sau những gì được thấy từ chị gái mình. Nhưng Takioto thực sự không có tài năng, trong thâm tâm tôi nghĩ vậy.
Tuy nhiên chỉ vài ngày sau đó, tôi đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu ấy. Những cú vung luyện tập của cậu đã biến đổi từ của một người mới vào nghề thành một bậc thầy lão luyện. Nhưng lúc giao kiếm, tôi đã thấy rõ rằng Takioto thực sự không có tài năng nào cơ mà.
Trước sự ngạc nhiên đó, tôi bèn hỏi thằng bé làm sao có thể trau dồi kỹ năng của mình nhanh đến vậy.
“Hả? Thì em cứ thế vung thôi ạ”, cậu ấy bối rối trả lời như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Không đời nào đó là tất cả được.
Tôi vô cùng hoang mang. Mặc dù bình thường thông minh và nhanh nhạy vậy đấy, nhưng Takioto lại có thể trở nên ngờ nghệch theo những cách kỳ lạ nhất. Tôi bèn hỏi Hiệu trưởng về sự tiến bộ bất thường này.
“Thằng bé đã dành cả ngày để vung katana theo một kiểu, hết lần này đến lần khác. Đôi khi nó còn quay phim để chỉnh lại tư thế của mình nữa.”
“Chỉ vậy thôi sao ạ?” Tôi không khỏi thốt lên.
“Chà, khi cô nói Kou đã ‘dành cả ngày’ để làm vậy, ý cô là thằng bé đã thực sự dành mọi khoảng thời gian có thể để vung kiếm, và cứ như vậy cho đến tận lúc ngủ. Ngoài ra còn không quên duy trì phép cường hóa của mình trong suốt thời gian đó nữa.”
Nghe được điều này khiến tôi sửng sốt.
Ma thuật cường hóa không phải thứ ta có thể sử dụng liên tục được. Tôi đã gặp khó khăn trong khi cố duy trì nó, và có lẽ đến cả Hiệu trưởng Marino cũng không thể kích hoạt nó nhiều lần liên tiếp. Không những thế cậu ấy còn kết hợp với cả việc luyện tập nữa chứ. Thật kỳ lạ. Giống như việc liên tục chạy nước rút vậy. Takioto đã làm như vậy trong cả một ngày sao?
Tuy nhiên, tôi nghĩ.
Giữa những cú vung kiếm tiêu chuẩn và những cú vung kiếm với phép cường hóa thì cái sau sẽ giúp ta cải thiện nhanh hơn. Đến tận bây giờ lý thuyết này vẫn được coi là truyền thuyết, nhưng lúc này đây nó đã trở thành sự thật không thể bàn cãi.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi—
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em ấy cứ tiếp tục thế này mãi?
Tôi đột nhiên bấu chặt lấy áo. Khi tay tôi buông ra từng ngón một, tôi nhận ra rằng chúng đã thấm đẫm mồ hôi. Có lẽ cậu ấy có thể sẽ học được một trong những kỹ thuật của Kyohachi-ryu. Một kỹ thuật quá khác biệt và kỳ lạ đến nỗi chị gái tôi cũng bảo rằng mình không thể lĩnh hội được nó.
Từ đấy trở đi, tôi đã tuyệt vọng thúc đẩy Takioto theo đuổi trường phái katana. Khi thời gian dần trôi đi, tôi muốn tin rằng vẻ mặt cứng đờ của cậu ấy chỉ là tưởng tượng. Nhưng rồi cuối cùng tôi đã phải đối mặt với hiện thực, rằng Takioto đã hơi nản lòng. Nhưng kể cả khi cậu ấy đã nhượng bộ một chút trước sự tuyệt vọng của tôi thì tôi vẫn rất vui vì đã khuyến khích được cậu.
Takioto uốn nắn chiếc khăn theo ý muốn rồi đẩy lùi cú vung của cây gậy. Cậu bảo vệ mình bằng phần bên phải của tấm vải và đâm kiếm về phía cơ thể không phòng bị của đối phương.
Iai—
Một võ kỹ cơ bản, thậm chí là tinh túy của nghệ thuật katana. Đó là một kỹ thuật mà hầu như ai cũng có thể sử dụng được. Tuy nhiên vẫn có một khoảng cách rất lớn về sức mạnh giữa một người mới học và một kiếm sĩ bậc thầy. Nếu những tân binh không thể chém xuyên qua áo giáp thì một bậc thầy có thể chém đứt vảy rồng và mithril. Và đương nhiên, cũng đã có những người có thể cắt sắt chỉ bằng một thanh kiếm gỗ.
Thực sự cậu ấy chỉ mới bắt đầu vung kiếm hay sao? Mặc dù đã được chứng kiến sự lão luyện của chị gái tôi nhiều đến thế, nhưng tôi vẫn gặp khó khăn khi theo dấu đường kiếm của cậu ấy ở một khoảng cách gần đến nhường này.
“Khoan, thật luôn à? Chỉ một đòn thôi sao?” Ludie ngạc nhiên nói sau khi cậu ấy đã hạ gục hai con goblin một cách nhanh chóng. Còn con hogoblin kia thì bị chém thành đôi ngọt lịm, biến mất trong cát bụi và nhả ra đá ma thuật trước khi kịp cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.
Môi tôi nở một nụ cười gượng gạo. Hogoblin, chúa tể của tầng thứ mười, kẻ mà Shion và tôi đã phải giao chiến cực khổ mới có thể đánh bại đã bị hạ gục chỉ trong một đòn. Không chỉ vậy, Takioto còn kết liễu nó ngay trong lần thám hiểm đầu tiên của mình nữa chứ. Nhưng tôi cũng mường tượng ra kết quả này ngay từ lúc cậu ấy áp đảo Boss của tầng 5 rồi.
Đáng nhẽ đây phải là một thành tựu đáng mừng nhưng Ludie lại đi đến chỗ Takioto với vẻ mặt hờn dỗi.
“Tốt hơn hết là cậu nên để lại vài con cho tớ đấy.”
“Nè nè, tớ đây không có làm từ thiện đâu nha…”
Cô nàng elf cảm thấy khó hiểu. Nhưng thực ra cũng bình thường thôi, sở dĩ con bé đã tự hào tuyên bố trước khi bắt đầu cuộc chiến, để rồi chính Takioto lại là người kết liễu nó chỉ trong một đòn. Mặc dù tôi tin chắc rằng một cú Storm Hammer trực tiếp cũng là quá đủ.
Trông thấy Ludie đang ép Takioto phải đãi mình một bát ramen để xin lỗi, tôi liền xen vào.
“Để chị khao hai đứa một bữa. Buổi thám hiểm hôm nay quả thực rất tuyệt đấy.”
Takioto mỉm cười rạng rỡ khi nghe vậy, còn Ludie thì lại vừa vui vừa không hài lòng. Tôi nhắc nhở con bé và sau đó cả bọn cùng đi sâu hơn vào bên trong căn phòng. Tại cuối nơi đó có một chiếc hộp làm bằng gỗ. Ludie mở nó ra, và sau khi xác nhận với Takioto thì liền cất chúng vào không gian bỏ túi của mình.
Trên đường quay lại ma pháp trận giúp đưa chúng tôi trở về điểm xuất phát, Takioto bỗng lẩm nhẩm điều gì đó kỳ lạ vào thiết bị Tsukuyomi Traveler trên tay.
“…Không rõ rút ngắn được bao nhiêu thời gian nhưng chắc mình nên thử speedrun xem sao.”
Mặc dù không hiểu một từ nào nhưng tôi cứ bước vào ma pháp trận mà không hỏi cậu ấy. Dù là gì đi chăng nữa thì tôi có thể đề cập đến nó sau khi cả bọn đã đi ăn ở ngoài.
Trở lại lối vào, chúng tôi liền báo cáo với một người hướng dẫn trông có vẻ bồn chồn và lo lắng. Nhìn xung quanh thì có thể thấy họ không phải là người duy nhất cư xử như vậy.
“—và họ đã đi xuống đến tầng thứ mười. Không còn gì để báo cáo nữa ạ… Ngoài ra trông mọi người có vẻ hơi náo loạn nhỉ. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Người hướng dẫn bắt đầu nói “Thôi được, vì em là phó Ban kỷ luật nên là…” rồi thì thầm giải thích:
“Thực ra thì… chúng tôi được biết đã có một con quỷ xuất hiện trong hầm ngục.”
Xem ra buổi liên hoan ramen của tôi sẽ phải rời lịch rồi.
Liếc nhìn các giáo viên đang vội vã chạy đi chạy lại, Ludie và tôi quyết định sẽ nhanh chóng quay trở về nhà. Khỏi cần nói, bữa tiệc liên hoan do Yukine-senpai tổ chức đã bị hủy bỏ. Nhưng xét đến tình hình hiện tại thì không thể trách được. Theo như tôi thấy, con quỷ đang gây ra kha khá rắc rối. Sự cố này ở trong trò chơi chỉ bao gồm một bản tóm tắt ngắn gọn trong một câu là: “Con quỷ xuất hiện và trở thành chủ đề gây xôn xao của toàn bộ Học viện.”
Ngay khi chúng tôi về đến nhà, tôi lập tức thay đồ để chạy bộ. Khi tôi nói với Ludie đang thư giãn rằng mình sẽ ra ngoài, cô ấy bèn tỏ ra nhăn nhó.
“…Cậu không định chạy bộ đấy chứ?”
“Yup.”
Tất nhiên là có rồi.
“Mặc dù hai ta mới quay lại từ hầm ngục thôi sao? Bộ cậu không thấy mệt à?”
Đúng ra là tôi có mệt thật, nhưng mà…
“Không tệ đến mức không thể chạy bộ hoặc tập luyện một chút đâu.”
Cô ấy lắc đầu bối rối rồi vươn vai đứng dậy.
“Sao thế?”
“Tớ cũng sẽ luyện tập, tự mình.”
Sau câu trả lời đáng ngạc nhiên đó, cô ấy đã cho gọi Claris và rời đi với cây đũa phép trên tay.
Tôi không tìm thấy senpai trên đường chạy hoặc gần thác nước. Không phải là tôi nghĩ chị ấy sẽ ở những chỗ đó hay gì. Sau khi chứng kiến chị ấy ở lại với vẻ mặt nghiêm nghị thì có thể nói rằng chừng nào mọi việc chưa được giải quyết thỏa đáng thì chị sẽ không rời đi. Nhưng thực ra con quỷ chỉ tấn công mỗi nhóm của nhân vật chính; mọi thứ khác mà các giáo viên suy đoán chỉ là vô căn cứ. Mong rằng chị ấy sẽ sớm có thể về nhà.
“Chắc nhân vật chính đang thu hút sự chú ý của Tam hội rồi nhỉ.”
Lần chơi đầu tiên của trò chơi kết thúc bằng việc ta chỉ khơi gợi được sự quan tâm của họ (theo như lời khuyên trong game của Takioto thì là vậy). Ở lần chơi thì hai thì họ có thể mời nhân vật chính cùng tham gia vào, tùy thuộc vào hoàn cảnh, nhưng mà… Tôi không nghĩ nó sẽ xảy ra vào lúc này cho lắm. Nếu Iori thực sự tham gia vào một Ủy ban thì tôi cũng cần phải thúc đẩy chính mình.
Khi đến được chân thác, tôi bắt đầu luyện tập điều khiển Third Hand và Fourth Hand của mình. Sau khi đã luyện tập đủ với chúng rồi, tôi bèn chuyển sang tập vung kiếm. Hôm nay sẽ thực hiện ít nhất một nghìn lần vậy… rồi cứ thế cho đến khi mặt trời lặn.
Xong xuôi, tôi dùng thử thanh kiếm do Yukine-senpai đưa cho mình, bên trong lưỡi kiếm có gia cố thêm trọng lượng. Sau khi hình dung dáng hình của chị ấy trong tâm trí, tôi vung lại lần nữa. Cảm thấy bên phải có gì đó hơi lệch, tôi bèn khẽ điều chỉnh tư thế rồi thử lại.
Sau khi những cú vung dần ổn định, tôi bắt đầu suy ngẫm về mọi thứ đã diễn ra cho đến lúc này. Nếu được chấm điểm dựa trên diễn biến từ đầu trò chơi cho đến lần đầu ghé thăm hầm ngục, thì hẳn tôi phải nhận được một con 10 hoàn mỹ. Tôi đã học được hầu hết các kỹ năng có thể sử dụng, và cũng nhờ có Onee-chan hành xử như thường lệ mà tôi mới lĩnh hội được Thấu diện vốn hữu ích hơn cả mong đợi.
Ngoài ra tôi cũng đã thành thục được kỹ năng Tâm nhãn tối quan trọng (mặc dù phương pháp có hơi không chính thống), và Iori dường như đang tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, nên không cần phải bàn tới nữa.
Quả là một khởi đầu suôn sẻ. Mọi việc thuận buồm xuôi gió đến mức khiến tôi có chút lo lắng.
Nếu phải lên kế hoạch trước, tôi sẽ phải ưu tiên hoàn thành Hầm ngục Tân thủ đầu tiên. Sau khi chinh phục xong tầng thứ 11 và lấy được tất cả những kỹ năng thưởng thêm rồi, tôi sẽ có thể tiến vào các hầm ngục bên ngoài Học viện này. Bởi vì đã đạt điều kiện hoàn thành toàn bộ mười tầng của Hầm ngục Tân thủ nên tôi sẽ được phép khám phá thêm những khu vực khác nữa.
Nhưng nên bắt đầu từ đâu đây? Cá nhân tôi muốn khám phá thêm một hầm ngục nằm trong phiên bản giới hạn của trò chơi. Nhưng ngặt nỗi hầm ngục đó có một phần thưởng vô cùng đặc biệt và có khả năng tôi sẽ không thể lấy được nó. Nếu đúng như vậy thì không bõ công sức chút nào.
Marino-san và Onee-chan trở về lúc tối muộn. Nhận thấy vẻ mệt mỏi hiếm thấy trên khuôn mặt của cả hai (mặc dù Ludie có vẻ không đọc được biểu cảm của Hatsumi nên vẫn nghĩ chị ấy trông vẫn như mọi ngày), tôi bèn mang cho cả hai những cốc cà phê chứa đầy sữa và đường. Họ đều cảm ơn tôi rồi nhấp một ngụm.
“Mặc dù đã điều tra đến vậy nhưng bọn chị vẫn không thể biết được nguồn cơn của nó.”
“Nhưng thật may mắn là các học sinh đều được an toàn.”
Theo như những gì họ nói, chỉ có nhóm của nhân vật chính đụng phải con quỷ. Đó cũng là những gì đã diễn ra trong trò chơi. Nhờ có Chủ tịch Hội học sinh Monica mà tình hình đã được giải quyết mà không gặp bất kỳ biến cố nào cả. Vì cô ấy đã ở đó nên tôi cho rằng vẫn có thể tiêu diệt được lũ quái vật mà không cần nhân vật chính hay các thành viên trong nhóm cậu ta phải động tay vào. Không giống như Yukine-senpai, Monica đã quá OP ngay từ đầu game cho đến tận phiên bản ra mắt cuối cùng. Thực ra Yukine là thành viên duy nhất của Tam cường không quá mạnh ngay từ đầu, vậy nên chị ấy thực sự mới là thiểu số.
Thật không may, đã có một vấn đề khác xảy ra.
“Để xác nhận mọi thứ đã an toàn, chúng ta sẽ niêm phong Hầm ngục Tân thủ lại.”
Onee-chan bắt đầu giải thích một cách thản nhiên.
Mới đây một kẻ đáng ngờ đã bị bắt giữ nhưng họ đang điều tra thêm để phòng trường hợp vẫn còn gì bất trắc. Thực ra đó là một hành động hợp lý. Nhưng nơi này lại có những kỹ năng mà tôi muốn có được nên xem ra bị tiến thoái lưỡng nan mất rồi.
Ngoài ra họ vẫn đang trong quá trình tra khảo kẻ tình nghi. Đồng thời cũng tuyên bố rằng cuộc điều tra này có sự hợp tác của cả Đế chế Tréfle nên có lẽ kẻ này sớm muộn cũng được xác định là một tín đồ của Tà thần.
Vì hôm nay là ngày tiếp theo của vụ việc nên toàn bộ Học viện đã bị cuốn vào việc bàn tán về những gì đã xảy ra ở trong Hầm ngục Tân thủ. Theo Yukine-senpai, nếu không có sự cố này thì chúng tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người rồi. Việc càn quét tầng thứ mười ngay trong lần thám hiểm đầu tiên là một thành tích hiếm có, nhưng do sự cố con quỷ nên nhà trường đã không công bố thông tin về tiến độ của các học sinh cho mọi người.
Theo như hàng năm, kết quả sẽ được công khai trong danh sách xếp hạng được hiển thị trong Tsukuyomi Traveler (dịch vụ dữ liệu all-in-one của Học viện), nhưng mọi chuyện lại thành như vậy đấy. Thêm vào đó, đáng ra danh tính của người đã chạm trán với con quỷ phải được giữ bí mật nhưng thông tin lại bị tuồn ra ngoài, vậy nên nhóm của Iori đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu ta.
Một số học sinh khóa trên có vẻ đánh giá rất cao cậu, và đã có những dấu hiệu thể hiện rõ điều này.
“Nè, mọi người đến thăm cậu kìa Iori.”
Sau khi tôi dứt lời, một nam sinh tóc cam liền lên tiếng:
“Đù má, xem mày kìa, hỡi Quý ngài Nổi tiếng! Rồi, ai trong số đó là gu của mày hả? Cả hai trông cũng đẹp trai ra phết đấy.”
Nói xong, cậu ta vòng tay qua vai Iori và huých nhẹ vào cậu. Cam đã tham gia vòng bạn bè của Iori thay cho tôi, và họ đã trở nên thân thiết hơn vì điều đó. Tôi không cảm thấy có sự e dè nào giữa hai người cả. Cậu ta cũng là một trong những nhân vật phụ trong nhóm bạn của người chơi nữa.
Khi bị cả hai chúng tôi liên tục tra hỏi, Iori nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.
“Thôi nào mấy cậu, cả hai đều là đực mà. Hơn nữa tớ cảm thấy Tréfle chiếm tận một nửa lý do để họ xuất hiện ấy…”
Trên thực tế, cả hai đều giả vờ tập trung vào Iori trong khi vẫn nhìn Ludie chằm chằm. Nhân vật chính chỉ là cái cớ để họ lén nhìn trộm công chúa elf.
Không rõ Ludie có nhận ra hay không. Nhưng dù sao cô ấy cũng đang đắm chìm vào cuộc trò chuyện với Katorina. Những kẻ tranh giành để được chiêm ngưỡng công chúa elf đã được ban tặng một khung cảnh vô cùng tuyệt vời—họ không chỉ thoáng thấy Ludie mà còn có cả một cô gái xinh đẹp khác ở ngay bên cạnh nữa.
“À đúng rồi, mày cũng tham gia vào nhóm của Iori trong hầm ngục đúng không Cam? Vậy nó thế nào? Nhất là con quỷ ấy.”
“Hử? Cam à…? À thôi sao cũng được. Ờ thì, lúc nó xuất hiện tao có hơi sợ đấy nhưng Iori lại đáng tin cậy một cách ngạc nhiên. Katou cũng không tệ chút nào.”
“Khoan đã, ‘một cách ngạc nhiên’ ư…?”
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì tôi đoán cậu ta sẽ không tỏ ra nổi bật trừ khi cần thiết. Thanh niên này trông lúc nào cũng quá là bình thường, đến mức không để lại nhiều ấn tượng cho lắm.
“Được rồi, vậy còn Chủ tịch Hội học sinh thì sao?”
“Chủ tịch ư? Nói thật cô ấy cực kỳ không tưởng luôn. Quả là một con quái vật, mày cũng thấy vậy chứ Iori?
“Ừm, ngay cả khi phải đối đầu với một con quỷ… Giống như đang xem một người lớn đánh nhau với trẻ con vậy. Con quái vật đó yếu đến nỗi tớ còn thấy thương nó ấy.”
Chà, năng lực OP của Chủ tịch vẫn ra gì và này nọ đấy chứ.
“Trên hết cô ấy còn vô cùng xinh đẹp và tốt bụng nữa. Thảo nào cổ có một fan club lớn đến nhường này.”
“Hừ, tao đây còn định cân nhắc tham gia vào MMM cơ đấy.”
Cả hai đều ngợi khen cô ấy hết lòng nhỉ. Nhưng khoan đã Cam à. Nếu tao nhớ đúng sở thích phụ nữ của mày thì chẳng phải…
“Vậy mày là fan của Chủ tịch rồi à Cam?”
“Không, cổ tuyệt thật đấy, nhưng không thể khiến tao hứng thú được. Ít ra cũng phải tầm tuổi ba mươi nhé.”
Mặt Iori cứng đờ khi nghe tên kia trả lời. Không trách cậu ta được; bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên khi lần đầu nghe tên này tiết lộ sở thích của mình về phụ nữ. Mặc dù vậy kiểu nhân vật bạn thân và đồng chí trong eroge sẽ thường có một đặc điểm ngăn cản họ đến với bất kỳ nữ chính nào. Trong trường hợp của Cam thì đó là chính là đam mê lái máy bay của cậu ta.
“Với tao thì tầm giảng viên Toán là đẹp.”
“Ồ-Ồ, vậy sao?”
Iori à, cậu có biết mặt mình đang co giật dữ lắm không?
“Cổ trông sexy vờ lờ nhỉ? Cho mày biết, tao đang có ý định tán cổ đấy.”
“À-ừ… Ờm, đừng gắng sức quá đấy nhé?”
Nói thật thì nó khá buồn cười. Trong mấy manga shoujo dành cho con gái, các tình địch của nữ chính sẽ cố dụ dỗ mấy đứa con trai, hoặc là nam chính sẽ tán tỉnh những cô gái khác trước mặt nhân vật chính để khiến cô ấy ghen, nhưng riêng eroge lại vạch ra một ranh giới cho kiểu nhân vật ‘đồng chí’, họ sẽ chủ động tuyên bố rằng mình sẽ không động tay vào bất kỳ nữ chính nào. Cả hai phong cách này hoàn toàn trái ngược nhau. Mặc dù tôi cho rằng đối với hầu hết những gã trung niên chơi game này thì ngay từ đầu manga shoujo đã là một thái cực đối lập rồi.
Thật xinh đẹp. Mọe thằng fuckboy này, m chơi chán rồi bỏ đấy à Iaido là nghệ thuật rút katana và tấn công khi kiếm vẫn còn nằm trong vỏ. “iai” được viết từ hai chữ 居: cư - ở, cư trú, ngồi và 合: hoà hợp, hợp lại Hình như đoạn này hơi khác trong WN, tác giả chắc do rén nên sửa sở thích của Cam từ thích NTR phụ nữ có chồng sang chơi MILF. Bạn sợ à <(“) Kyōhachi-ryū là một phái kiếm trong truyền thuyết Nhật Bản và được xem như là thủy tổ của hết thảy tất cả các lưu phái kiếm thuật được truyền đến ngày nay.