“Ồ, kỹ năng đã được lĩnh hội nhanh thế sao? Ấn tượng thật đấy! Em làm như nào thế?!”
Vì luôn được chị ấy giúp đỡ rất nhiều nên tôi buộc phải báo cáo lại với Yukine Mizumori-senpai về việc đạt được kỹ năng Tâm nhãn. Tôi đã được tiền bối đem đến cho vô vàn những kinh nghiệm bổ ích. Nói đến đây—
Mặc dù ánh mắt của chị ấy ánh lên một niềm vui sướng khôn nguôi như thể bản thân đã hoàn thành được kỳ tích nào đó, tôi lại không thể không quay đi chỗ khác. Chính xác thì tôi đã lĩnh hội được nó như nào cơ chứ?
Muốn có câu trả lời sao, thì chả là bằng cách thành tâm cầu nguyện nên tôi đã đạt được khả năng trông thấy cơ thể trần truồng của một cô gái xinh đẹp ấy mà.
...Mà liệu có thể thốt ra điều đó với senpai không chứ? Thử nghĩ đến cảnh tôi thú nhận toàn bộ sự việc và nụ cười đẹp tựa thiên thần của chị sẽ biến thành một khuôn mặt ma chê quỷ hờn mà xem. Với cái bản tính khổ dâm nhẹ của mình, tôi cũng hơi muốn thấy điều đó xảy ra phết.
“Tất cả là nhờ có chị đó senpai.”
Để đảm bảo rằng chị ấy sẽ không thể đọc được biểu cảm của mình, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và sử dụng diễn xuất để kiểm soát cơ mặt.
“Ha-ha, là vậy sao? Chị vui lắm đó”, Yukine nói, cố gắng bảo tôi ngẩng đầu lên
“Cảm ơn senpai vì luôn dành thời gian để giúp đỡ em, ngay cả khi đã sát đến thời điểm nhập học như này. Nếu có vấn đề gì xin hãy cứ cho em biết. Dù chỉ là hậu bối nhưng em sẽ làm hết sức mình.”
Tôi nhanh chóng nghĩ đến những chủ đề khác trong đầu. Tốt nhất là nên kết thúc cái câu hỏi về việc học được kỹ năng của tôi càng sớm càng tốt.
Yukine khúc khích cười.
“Có gì đâu chứ, hướng dẫn đàn em là một nghĩa vụ quan trọng của học sinh lớp trên mà. Em cũng đã phải bỏ ra vô số nỗ lực, điều này càng khiến chị muốn giúp đỡ nhiều hơn thôi.”
“Thật ạ? Em đâu có cố gắng đến thế... À phải rồi, nhắc mới nhớ, chị đã chuẩn bị gì cho năm học mới chưa? Chẳng phải công việc của Ban Kỷ Luật khá là bận rộn sao?”
“Ổn cả mà. Hội học sinh thì bận thật còn bọn chị chỉ việc dẫn học sinh mới đi tham quan khuôn viên trường thôi. Nếu em bị lạc thì cứ hỏi bất kỳ thành viên Ban Kỷ Luật nào, bao gồm cả chị để được hướng dẫn nhé.”
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Với tất cả các thứ gây xao nhãng này, chị ấy sẽ không còn nhớ gì về cuộc trao đổi liên quan đến kỹ năng nữa. Nếu senpai cứ tiếp tục gặng hỏi thì tôi phải cao chạy xa bay mất.
“Vậy nhờ chị cả nhé. Em cũng hơi lo vì khuôn viên trường khá là rộng lớn.”
“Heh, nó rộng đến mức làm chị bị lạc ngay ngày đầu tiên đấy. Chị còn nghe đồn có một tân sinh viên viện cớ đi lạc để làm lý do đến muộn cơ.”
Trong trò chơi, nhân vật chính và bạn bè cậu ta sẽ sử dụng vòng tròn dịch chuyển để đi từ lớp này sang lớp khác. Tất nhiên, do khuôn viên trường quá rộng nên đi bộ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Có một cô nàng trong dàn nữ phụ cũng thường xuyên bị lạc trong đó, nên tôi hơi sợ rằng mình sẽ là người kế tiếp. Giá như có một bản đồ GPS để sử dụng thì tốt biết mấy.
“Nhân tiện, em đã hoàn tất mọi việc để nhập học chưa?”
“Tất nhiên rồi ạ. Cũng không có nhiều thứ cần mang theo cho lắm.”
Nhà trường đã phát tất cả sách giáo khoa thiết yếu nên chỉ việc mang theo bút viết với khăn choàng thôi. Đồng phục của tôi cũng đã được là phẳng phiu và treo trong tủ, luôn sẵn sàng để sử dụng.
“Năm nay có nhiều thứ đáng để kỳ vọng đây”, Yukine-senpai nói rồi nhìn về phía tôi.
“Em cũng thấy vậy.”
Kiếm, ma thuật, Học viện, hầm ngục và cả những tình huống dâm đãng. Đó là một thể giới chứa đủ các yếu tố có thể mê hoặc các chàng trai và cả những người chơi eroge nữa. Làm sao mà không phấn khích cho được.
“Em sẽ mạnh lên nhanh chóng để bắt kịp chị. Đừng để mình tụt lại phía sau đấy nhé.”
“Heh, chị sẽ không cho phép em vượt qua mình dễ dàng thế đâu.”
Cả hai chúng tôi đều đăm đăm nhìn vào chân thác. Dòng nước trên đỉnh cứ ào ào mà ập xuống, phản chiếu một phần ánh sáng đến từ mặt trời trên cao kia, chúng đua nhau nhảy múa nơi mặt thác.
“À, đúng rồi...”
Senpai vỗ tay một cái, dường như nhớ ra chuyện nào đó.
“Gì thế ạ?”
“Em không định kể cho chị xem đã học được Tâm nhãn như nào sao?”
Tôi đứng phắt dậy, quay lưng lại với chị Yukine và bứt tốc đi với toàn bộ sức lực của mình.
Sau đó senpai đã bắt kịp tôi mà không mất quá nhiều thời gian. Khi mà tôi quay lại thị trấn thì chị ấy đã chạy ở ngay bên cạnh rồi.
“Tự dưng em nhớ ra là có hứa đi ăn ramen với Ludie rồi ạ!”
“Thế thì tại sao phải lấy đà chạy như thế chứ?”
Chị ấy nói đúng mới đau.
“Thôi nào, chẳng phải cảnh mặt trời lặn khiến chị muốn chạy bộ sao?”
“Không hề. Ngoài ra hoàng hôn vẫn còn lâu lắm.”
Hoàn toàn chính xác đến từng milimet. Tuy vậy, rắc rối thì vẫn còn đó. Bình thường tôi có thể bịa ra vài lời bào chữa như thể chẳng có gì to tát cả, nhưng hôm nay đầu óc tôi lại rỗng tuếch mới khổ.
“À đúng rồi. Chị có muốn ăn ramen cùng bọn em không? Nghe nói chỗ bọn em đặt ngon lắm đấy.”
Tôi vốn định đãi mình Ludie thôi, nhưng sao không mời cả đàn chị đã giúp đỡ vô số lần nhỉ? Dù gì thì cũng từ tiền trợ cấp của Marino-san mà ra.
“Chắc chắn là được thôi, nhưng mà... em đang cố đổi chủ đề đấy à?”
Mạng sống của tôi lúc này chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc cả, nhanh tay lên và đánh lạc hướng đi chứ!
“Vậy ạ? Mà chúng ta đang nói về cái gì ấy nhỉ...? ...Hửm?”
Điều đó xảy ra đúng lúc tôi cố giả ngu trước câu hỏi của senpai.
Mặt đất phát ra một âm thanh uỳnh uỳnh như sấm động.
Tiếng hét thất thanh vang lên từ tứ phía. May mắn thay, không có vụ nổ nào xảy ra hoặc bất kỳ tòa nhà nào bị sụp xuống. Tuy vậy...
“Cái gì thế?”
Một đường kẻ lớn bắt đầu hình thành dưới chân chúng tôi. Nó xòe ra xung quanh như thể dùng compa để vẽ, và cuối cùng nó trải dài đến ngút cả tầm mắt.
“...Trông hơi giống vòng tròn ma thuật nhỉ.”
Nhận xét của Yukine-senpai thật đáng lưu tâm.
Tôi bèn lập tức lao đi, nơm nớp lo sợ rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Lướt qua những cư dân đang ngơ ngác, tôi tiến về trung tâm của cái vòng tròn ma thuật. Tôi càng tiến tới thì càng tin chắc rằng đây là một trong những event của trò chơi. Dù vậy...
“Trời đất, sai bét hết cả rồi!”
Không tài nào hiểu nổi. Event này... vẫn chưa thể xảy ra mà.
Tại sao khung cảnh lũ Giáo hội tà thần tiến hành hồi sinh một hầm ngục lại diễn ra vào lúc này cơ chứ? Đáng nhẽ là phải sau khi nhập học mới đúng... Trò chơi thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu vào thời điểm hiện tại.
“Chị Yukine!”
Khi nhìn thấy chị ấy lao về phía mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Senpai đã đuổi theo sau lúc tôi bỏ chạy.
Theo như thông thường thì event Giáo hội Tà thần này sẽ phát động sau khi ta đã nhập học và đi được một đoạn trong route của Ludie. Thỉnh thoảng Giáo hội sẽ cố gắng bắt cóc cô ấy và sau khi bị đánh trả quá nhiều, chúng dần mất kiên nhẫn rồi sử dụng đến một loại ma thuật nào đó nhằm kích hoạt sự kiện. Nhưng chắc chắn rằng nó không thể nào xảy ra ngay lúc này được.
Tại sao thời gian lại bị chênh lệch như thế?
Nếu duyệt qua các khả năng... thì câu trả lời chỉ có một:
“Là vì sự tồn tại của mình phải không?”
Giáo hội được cho là sẽ từ từ dành thời gian để mà ủ mưu chống lại dàn nhân vật chính. Bối cảnh thường diễn ra với việc bọn họ không biết những gì đang diễn ra đằng sau hậu trường – một thể loại điển hình mà ta hay thấy trong mấy trò chơi điện tử hay là chương trình TV về siêu anh hùng. Bè lũ phản diện sẽ nghĩ rằng các anh hùng rất yếu đuối và đối đầu với họ bằng cách cử những thuộc hạ đi làm thay cho rồi thành ra lại bị xóa sổ. Motip này diễn ra thường xuyên đến mức khiến ta phải tự hỏi liệu ngay từ đầu lũ phản diện có lén giúp tăng sức mạnh cho nhóm anh hùng hay không.
“Lẽ nào là do gã mà mình để xổng ra chăng?”
Liệu có liên quan đến vụ việc ở khách sạn Hanamura không nhỉ? Khả năng cao là vậy. Tuy nhiên việc tìm hiểu đành phải tạm gác lại. Giờ không phải là lúc. Điều mà tôi cần làm là phân tích tình hình đang có.
Tôi lập tức nghĩ đến việc liên lạc với Ludie, bèn lấy điện thoại ra và gõ tên cô ấy. Tuy vậy hành động đó đã không được hồi đáp. Khi Marino-san đưa cho những chiếc điện thoại độc nhất này, cô ấy có nhấn mạnh miễn là cả hai đều ở trong thị trấn thì sẽ luôn liên lạc được với nhau (nhưng lại không bao gồm hầm ngục). Tôi cũng nhớ nụ cười cười toe toét của cô khi đang gia cố cho chúng để không bị vỡ như lần trước nữa. Đó là lý do tại sao mà tình huống điện thoại của Ludie bị hư hỏng khó có thể xảy ra. Dù vậy cô ấy vẫn không thể bắt được tín hiệu. Hay nói cách khác, đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Ngay lập tức, tôi nhắn tin gửi cho Marino-san hỏi xem có thể xác định vị trí của Ludie hay không.
“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
“Yukine-senpai, hãy đến thử trung tâm của ma pháp trận này xem sao. Hẳn có điều gì đang diễn ra tại đó.”
Sau đó, chúng tôi cùng nhau hướng đến vị trí chính giữa của câu thần chú này.
Không biết do trùng hợp ngẫu nhiên hoặc bản thân tôi cũng ngờ ngợ như vậy, nhưng hồng tâm của vòng tròn rất gần với nơi Ludie và tôi đã hẹn gặp nhau.
Tại đây xuất hiện vô số ký tự đủ lớn để nhét nhiều người vào, và còn cả những hạt vật chất màu xanh nhạt đang dao động trong không khí.
Tôi chắc chắn rằng – đây chính là lối vào của hầm ngục. Lũ quái vật đang tràn ra từ các vòng tròn đó.
Tôi ngó nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang chiến đấu... huh?
“...Khoan, đùa nhau đấy à.”
Không thể tránh khỏi việc kinh ngạc khi biết được danh tính người đang chiến đấu ở trước hầm ngục là ai.
“Cô gái đó chẳng phải là... Chủ tịch Hội học sinh Monica Mercedes Von Mobius sao?! Còn cả người đang bận kimono và dùng quạt làm vũ khí nữa... là Phó Ban lễ nghi Shion Himemiya?!”
Hai trong số những người quyền lực nhất của Tam hội tại Học viện đang làm gì ở đây vậy?! Có phải việc họ xuất hiện liên quan đến route ẩn nào đó không?
Không, không thành vấn đề. Nếu Chủ tịch Monica ở đây rồi thì có thể nhờ cô ấy dọn giúp lũ quái vật đang tràn ra ngoài hầm ngục kia. Tôi sẽ được di chuyển trong an toàn.
“...Takioto, em biết hai người bọn họ sao?”
Yukine-senpai nhìn tôi chăm chú. Chết tiệt thật, tôi thầm nghĩ, nhưng đã muộn mất rồi. Mọi thứ đều bị đổ bể. Cơ mà đành phải để lúc khác vậy.
“Đúng ạ. Nhưng em sẽ kể cho chị sau...”
Tôi liếc sang hai người phụ nữ đang tham gia vào cuộc chiến đó. Thôi thì trong cái rủi có cái may. Ai mà biết sao họ lại ở đây chứ, nhưng với sự hiện diện một trong số Tam cường, chưa kể đến danh hiệu học sinh mạnh nhất hiện tại – Chủ tịch Hội học sinh Monica thì tôi có thể yên tâm rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Có rất nhiều kẻ thù mà tôi sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với chúng.
Khi quay sang Yukine-senpai thì tôi thấy chị ấy đang quan sát trận chiến với vẻ mặt nghiêm nghị. Dường như sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
Bản thân senpai cũng rất muốn bảo vệ cư dân thành phố khỏi những con thú tràn ra từ lối vào hầm ngục.
Còn tôi thì lại đang nóng lòng để mà xông vào cái ổ quái vật đó ngay lập tức. Nếu event này vẫn diễn ra theo như trò chơi thì...
...hẳn là Ludie đang kẹt ở trong lúc này.
“Nhanh lên Takioto, em phải... Ơ, em đang làm gì thế?”
Tôi nắm lấy tay senpai khi chị ấy chuẩn bị lao đi rồi cúi gập xuống.
“Em xin lỗi ạ. Điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng em cần chị tin em. Liệu chị sẽ xông vào hầm ngục đó cùng em chứ?”
“Cái... em đang nói gì thế? Và hầm ngục nào cơ...”
“Em không thể liên lạc với Ludie được. Điện thoại bọn em vẫn có thể gọi cho nhau – trừ khi một trong hai đang ở trong hầm ngục. Đích thân Marino-san đã tặng cho cả hai nên chúng không thể nào mà hỏng hóc được.”
Chỉ dựa vào vẻ mặt thôi, ta có thể thấy senpai ngạc nhiên đến mức nào. Dù Marino-san khá là bực bội nhưng tin nhắn vừa gửi đã xác nhận giả thuyết của tôi. Cô ấy cũng được cho biết về vị trí của Ludie trước đó.
“Yukine-senpai, em có tin nhắn từ Marino-san này.”
Hatsumi đang đến rồi. Con hãy ra khỏi đó và về ngay nhé.
“Sao cô ấy không cho mình biết vị trí của Ludie nhỉ? Đáng nhẽ cái này có thể xác nhận rồi chứ.”
Thông tin này là đủ để cho senpai nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hẳn cô ấy nghĩ rằng ‘Nếu Kousuke biết được Ludie đang gặp nguy hiểm thì chắc chắn thằng bé sẽ lao đến giải cứu cho xem.’”
Và Marino-san hoàn toàn đúng. Nếu tính mạng của Ludie đang bị rình rập, tôi sẽ xông vào cứu cô ấy bằng mọi giá. Tôi cũng từng làm như vậy hồi ở khách sạn Hanamura rồi. Đó là lý do tại sao Marino-san không hề đề cập đến Ludie trước khi bảo tôi nhanh chóng rời đi. Nhưng thật không may, lời cảnh báo đó có tác dụng hoàn toàn trái ngược.
Tiền bối nhìn với vẻ do dự, dù vậy tôi phải đảm bảo sẽ có được ít nhất một đồng minh mạnh mẽ khi vào hầm ngục.
“Chỉ là... em có dự cảm không lành thôi ạ. Làm ơn đi mà chị.”
Tôi siết chặt tay senpai, kiên định nhìn thẳng vào chị ấy. Dần dà sự lo lắng của chị đã nhường chỗ cho lòng quyết tâm.
Giờ lại đến lượt senpai đánh giá tôi bằng con mắt sắc bén. Tôi đã đáp lại ánh nhìn đáng sợ nhưng tuyệt đẹp của chị bằng sự nghiêm túc không hề kém cạnh của bản thân.
“...Chị hiểu rồi. Hãy để Shion và Chủ tịch Monica lo liệu chỗ này vậy.”
Yukine-senpai là người nhượng bộ trước. Cơn thịnh nộ ẩn chứa trong đôi mắt đó đã biến mất, chị trở lại làm người phụ nữ nghiêm nghị nhưng dịu dàng mà tôi đã từng biết và yêu.
“Nếu chị cố ngăn cản thì em sẽ càng chạy vào đó thôi đúng không? Thế thì thà chị đi cùng còn hơn.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm.”
Sau khi giải quyết xong, chúng tôi chỉ còn việc đi vào hầm ngục. Tôi đã đạt đủ điều kiện tối thiểu để đi giải cứu Ludie... Thực ra thì, người phù hợp cho công việc này nhất đang ở ngay bên cạnh rồi.
“Nhân tiện...”
Senpai quay đi, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
“Sao thế ạ?”
“C-Chị cũng không phiền đâu, nhưng mà... em biết đấy. Nếu em bỏ tay chị ra thì tốt.”
Tôi bèn liếc xuống thì thấy cả hai tay mình đều siết chặt lấy chị ấy.
“X-Xin lỗi ạ.”
Sau khi đi qua Chủ tịch Monica mà không bị ngăn lại, chúng tôi lao về phía một trong những vòng tròn ma thuật.
Tất cả chúng ngoại trừ một cái đều được kết nối với những căn phòng (được gọi là ổ quái vật), nơi đó có một lượng lớn kẻ thù đang đợi chờ. Tuy nhiên mấy con thú không tới từ những cái ổ này; ngay cả khi ta giảm số lượng trong một ổ xuống thì nguồn gốc của chúng vẫn không bị ảnh hưởng, điều này cho phép chúng tiếp tục tràn qua các vòng tròn.
Để mà cắt đứt được nơi sản sinh, ta cần phải bắn thẳng vào trung tâm của ma pháp trận. Đối với một người kỳ cựu đã phá đảo MX nhiều không đếm xuể như tôi thì đó là một mục tiêu phát hiện rất dễ dàng.
Ngay khi cả hai định đi qua cổng thì Chủ tịch Monica bắt đầu phàn nàn gì đó với Yukine-senpai, nhưng có lẽ chị ấy sẽ giải quyết sau thôi. Còn có một kế hoạch quan trọng hơn để thực hiện.
Nội thất của Vô thường giới điện này trông như một dinh thự hoang ở châu Âu thời Trung cổ.
Một cơn gió thổi dọc theo những bức tường trong hầm ngục, cuốn trôi những đám bụi bẩn đi theo nó. Mấy bức biếm họa trên trần và tường nhà cũng không được sạch cho lắm, một số còn có những mảng lớn bị bong tróc ra. Dọc đường đi, chúng tôi tình cờ phát hiện một chiếc bình từng vô giá một thời, nhưng giờ đây đã chứa đầy những vết nứt tới mức không thể dùng cho mục đích ban đầu được nữa; nó thậm chí không đủ tiêu chuẩn để mà trang trí.
Hơn nữa, mấy vết cào ở trên những bức tranh treo dọc hành lang chắc chắn không phải do con người gây nên.
“Hmm. Hầm ngục này trông như từng bị nhóm quái vật nào đó tấn công rồi ấy.”
Lời ám chỉ của Yukine-senpai khá chính xác. Đúng như tên gọi, khu vực này được tạo hình giống như một dinh thự bị quái vật tấn công và đang dần tàn lụi theo thời gian.
“Có vẻ có ngã rẽ ở đây... Hãy đi lối bên phải xem sao.”
Yukine-senpai chủ động chọn đường và tôi bắt đầu chạy lên trước.
Nếu Vô thường giới điện này giống với cái trong trò chơi thì cách bố trí của nó khá là độc đáo. Có lẽ những người hâm mộ thể loại RPG sẽ ngay lập tức nghĩ như vậy.
Nếu ta chọn sai hướng ở một ngã ba, thì rất có khả năng sẽ bị quái vật tập kích, khi tiến vào sâu hơn cũng chẳng thu được gì cả.
Hầm ngục này không chỉ kỳ lạ ở lối vào—các phân khu của nó cũng khó hiểu không kém. Thường thì hầu hết các hầm ngục sẽ có từ mười đến một trăm phân khu, vài cái thậm chí còn nhiều hơn, nhưng riêng chỗ này lại chỉ có một phân khu duy nhất. Tuy nhiên, khi so với mê cung trong các trò chơi khác thì phân khu này lớn hơn bình thường rất nhiều.
Dù vậy khía cạnh độc đáo nhất của dinh thự cho đến giờ chính là nó hoàn toàn không có những cuộc chạm trán với kẻ thù lang thang.
Thay vào đó, mấy con quái vật sẽ chờ đợi ở một số khu vực nhất định. Do đó nếu ta cứ tiếp tục tiến lên đúng hướng thì sẽ có thể đến được điểm cuối mà không cần phải chiến đấu gì cả. Nhưng điều này lại không đúng với những con quái vật xuất hiện ra từ cạm bẫy cũng như là trùm trong dinh thự.
Vậy tại sao lại không áp dụng được với tên trùm? Thực ra là vì hắn luôn đi lang thang khắp các hướng.
Nói chung hầm ngục trong trò chơi điện tử thường có mấy kẻ thù đặc trưng đi vẩn vơ xung quanh, trong khi trùm thì bị cô lập ở khu vực sâu nhất. Đó là lý do tại sao tôi lại nghĩ thiết kế của Vô thường giới điện vừa sáng tạo lại vừa hấp dẫn đến vậy. Ở đây chỉ xuất hiện một số loại quái vật nhất định, điều này đã biến nó thành một nơi lý tưởng để tăng cấp.
Tuy vậy, nơi này chắc chắn không phải là địa điểm mà ta muốn ghé thăm khi mới bắt đầu trò chơi.
Chứng kiến trận chiến của Monica đã khiến tôi nhận ra một điều. Rằng những con quái vật xuất hiện ở đây nhiều hơn ngưỡng mà tôi có thể xử lý được. Có lẽ sẽ ổn nếu chỉ chiến đấu với từng con một. Nhưng bị cả đám hội đồng lại là chuyện khác. Tất nhiên, nếu tôi thu thập điểm kinh nghiệm và tăng sức mạnh cho bản thân từ trước đó thì cục diện sẽ khác thôi. Ừ, đúng là gần đây tôi có luyện tập như điên, nhưng nó lại khác với thực chiến mới khổ...
Cơ mà cũng may mắn thay, thiết kế độc đáo của hầm ngục này sẽ giúp tôi gần như hoàn toàn tránh phải chiến đấu.
“Tiếp theo rẽ trái đi.”
Với cách bài trí lối đi giống với bản đồ trong trò chơi như vậy, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Dù vậy khi trận đánh trùm diễn ra, tình hình sẽ khá là vất vả. Nói gì thì nói, để mà đánh bại được hắn trong tình trạng hiện tại, tôi sẽ phải cần đến một chút phép màu.
Chính vì vậy tôi muốn có Yukine-senpai đi cùng. Không phải ngẫu nhiên mà chị ấy được xếp vào một trong Tam cường đâu. Dù tôi chưa kích hoạt sự kiện thức tỉnh của senpai và sức mạnh của chị vẫn chưa phát triển đầy đủ nhưng thế cũng đủ lắm rồi. Tên trùm sẽ bị cho đo ván.
Tuy nhiên, tình hình lúc này không làm giảm bớt lo lắng của tôi chút nào. Nếu có gì bất trắc, tôi sẽ còn bồn chồn hơn nữa.
“Chết tiệt... cậu đang ở đâu vậy chứ Ludie?”
Tại thời điểm này theo như cốt truyện của trò chơi, Ludie bị vướng vào kế hoạch tự sát của Giáo hội nhằm triệu hồi Tà thần. Tuy vậy trong suốt quá trình, chúng lại sử dụng câu thần chú không chính xác—nhầm sang ma thuật phục sinh hầm ngục thay vì phép triệu hồi Tà thần. Có lẽ chúng đã không nhận ra lỗi sai của mình.
Tiếp đó, khi hầm ngục được hồi sinh rồi thì Ludie bị bắt giữ và nhốt vào bên trong.
Nơi mà cô ấy xuất hiện trong hầm ngục thay đổi tùy thuộc vào tiến trình nhân vật và những lựa chọn được đưa ra trước đó trong route của mình. Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn đó là dù xuất phát điểm ở đâu cũng không quan trọng. Nếu cô ấy phải chiến đấu với bất kỳ quái vật nào thì đều rất khó để có thể trụ được.
Đặc biệt là tên trùm—với phong cách chiến đấu kém cỏi của cổ thì chắn kèo sẽ thua thôi. Còn tệ hơn nữa, tên trùm lại đang vẩn vơ đâu đó xung quanh. Nếu Ludie tình cờ bắt gặp thì toang...
“Bình tĩnh nào, Takioto.”
“Xin lỗi ạ...”
Mớ kiến thức trong game – thứ lẽ ra phải mang lại lợi thế thì giờ đây chỉ đem đến vô vàn những lo âu mà thôi.
Chúng tôi đã dọn dẹp khu vực khả dĩ đầu tiên mà Ludie có thể xuất hiện. Tuy vậy, ở đây chẳng có gì ngoài bụi bặm, bằng chứng là chỉ có dấu chân của cả hai người.
Chết tiệt thật.
Nếu diễn biến câu chuyện và tuyến nhân vật của Ludie phát triển lâu hơn nữa thì bọn tôi đã nhanh chóng phát hiện ra cô ấy rồi. Cũng không đúng lắm—đáng nhẽ toàn bộ event này không nên xảy ra mới phải. Một điều thú vị là khi chơi, tôi có thể chuyển sang góc nhìn của Ludie rồi từ đó tìm ra vị trí của cô ấy.
“Chậc.”
Địa điểm thứ hai cũng không có. Tôi không khỏi tặc lưỡi.
“Sao vậy, Takioto?”
“Không có gì đâu ạ. Hãy đi lối bên trái thôi.”
Cần phải đẩy nhanh tốc độ lên. Với Ludie thì chỉ cần đụng phải tên trùm lang thang đó thì chết chắc. Trận chiến cũng sẽ diễn ra vô cùng chóng vánh.
Vào thời điểm này, những cá nhân có thể đối đầu với hắn là Yukine và Monica, người sau lại đang chiến đấu ở lối vào hầm ngục. Nhưng chúng tôi không thể tham gia cùng Shion và Monica trước đó được. Bởi vì Yukine-senpai và tôi đang phải tìm ra vị trí của Ludie.
Tôi liếc ra sau. Senpai lặng lẽ theo sát. Thực sự thì tôi vô cùng biết ơn vì chị ấy đã đồng hành cùng mình.
Thường thì với kinh nghiệm dày dặn của mình, chị ấy nên là người dẫn dắt mới phải. Thế nhưng chị lại trông cậy cả vào tôi.
“Ở đây cũng không có hả trời?”
Tôi không khỏi thở dài một tiếng. Vị trí tiếp theo là xuất phát điểm khả dĩ cuối cùng rồi.
“...Takioto, nghe chị này... sao em không nghỉ ngơi một chút nhỉ? Ta đã đi rất xa mà vẫn không thấy dấu vết nào rồi, khả năng cao là con bé không có ở đây đâu.”
Senpai nhìn một cách lo lắng. Có lẽ tôi cũng đã hơi tuyệt vọng.
“Em xin lỗi ạ. Chị có thể đi cùng em thêm chút nữa được không?”
Tôi đang dần xét đến khả năng Ludie không có ở đây và mối nghi ngờ đó ngày càng lớn hơn khi cả hai tiếp tục khám phá dinh thự.
Tuy vậy tôi không hề có ý định dừng bước tý nào.
“Nhưng mà...”
Tôi xen vào trước khi chị ấy kịp nói.
“Nhỡ đâu Ludie thực sự đang ở đây thì sao?”
Mắt tôi nhắm nghiền lại. Hình bóng Ludie bỗng hiện lên trong tâm trí. Một người lúc nào cũng cố gắng hành xử như nàng công chúa cao quý, nhưng lại đánh rơi lớp mặt nạ một cách dễ dàng. Thậm chí khi đến cửa hàng tiện lợi, cô đã dáo dác nhìn xung quanh rồi mua một mớ kẹo trẻ em một cách vui vẻ. Cô còn bị đứng hình khi phải đối diện với một bữa tối phát ra thứ ánh sáng hệt như ánh đèn thành phố về đêm. Cô còn lang thang quanh thị trấn trong lớp ngụy trang lộ liễu nhất tôi từng thấy. Và cuối cùng, chỉ vì muốn được ăn ramen mà cô đã bày tỏ một cách bẽn lẽn hệt như đang tỏ tình vậy.
Nếu những điều đó bị mất đi, tôi sẽ không thể nào mà tha thứ cho chính mình.
Nhất định không được để nó xảy ra.
Tôi mở mắt và bắt gặp ánh nhìn mạnh mẽ của Yukine-senpai.
“Nếu cậu ấy không có ở đây thì thật là tốt.”
Không điều gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn thế được. Ludie sẽ không còn gặp nguy hiểm. Ngay cả khi cổ không có ở đây đi chăng nữa, tôi vẫn không hối hận khi xông vào. Sau cùng thi...
“Cho dù Ludie có ở chỗ này hay không, nỗ lực của chúng ta cũng không hề vô ích đâu ạ. Vì nếu đúng như vậy...”
Tôi mỉm cười nhún vai, diễn y hệt như trong mấy chương trình trào phúng trên truyền hình.
“Ta có thể coi nó một câu chuyện cười mà. Chỉ cần nhe răng toe toét rồi nói, Oi oi, ngốc quá đi mất. Mình đã phải tìm trên dưới trái phải mà cậu ấy thậm chí còn chẳng ở đó. Ngoài vậy ra, nhỡ đâu ta ngăn chặn được lũ quái vật này thì sao? Mọi người sẽ coi cả hai là anh hùng đấy ạ.”
Đó là cách đơn giản nhất để nhìn nhận vấn đề này.
“Nếu cậu ấy không ở đây thì thật tuyệt vời. Em cũng không muốn bắt gặp Ludie trong này đâu. Thay vào đó em muốn cậu ấy ở chỗ nào đó an toàn cơ. Sau đó cả hai sẽ cùng nhìn mặt nhau và cười. Nhưng nhỡ đâu cậu ấy lại ở trong này... rồi chẳng may bị con quái vật nào đó tấn công thì sao ạ?”
Chỉ riêng nguy cơ đó thôi cũng đủ khiến tôi phải bước tiếp.
“Nếu Ludie không ở trong hầm ngục này... em sẽ cảm thấy tội lỗi vì lỡ kéo chị vào, chắc chắn là vậy rồi, nhưng cho đến lúc đó em cần được biết chắc...”
“Thôi không có gì đâu ạ. Em xin lỗi.”
Senpai quay sang tôi rồi cúi gập xuống.
“C-Chị Yukine?”
“Cũng đúng nhỉ... Phụt, ha-ha-ha! Em quả là có một trái tim nhân hậu thật đấy, em có biết không?
Sao chị ấy cười dữ dội thế nhỉ?
“Xin lỗi vì đã làm em chậm lại nhé. Ta đi tiếp thôi nào.”
Senpai vỗ nhẹ vào lưng tôi, còn bản thân chỉ gật đầu đáp lại.
Cả hai nhanh chóng tiến vào sâu hơn bên trong hầm ngục. Tuy vậy Ludie thì vẫn chẳng thấy đâu cả. Phía trước là xuất phát điểm khả dĩ cuối cùng rồi.
Bước vào đích đến cuối, tôi không thể tin nổi mắt mình.
“Không thể nào. Tại sao nó lại... xảy ra cơ chứ?” Tôi vô thức lẩm bẩm một mình.
Trong Vô thường giới điện, quái vật toàn ngồi chờ tại các điểm cố định trên bản đồ, vì vậy đáng ra chúng sẽ không xuất hiện ở bất kỳ nơi khác mới phải. Hoàn toàn không.
Vậy thì tại sao? Tại sao lúc này chúng lại có ở đó hả?!
Không chỉ vậy, số lượng lại còn rất nhiều. Hay là có bẫy được giăng ra và triệu hồi tất cả tới đây chăng...?
Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Càng nghĩ về tình huống này thì đầu óc tôi càng trở nên quay cuồng hơn.
Không thể nào mà chịu được nữa. Tôi không kìm lại, cứ thế mà lao thẳng tới con quái vật lai dê trước mặt.
Con quái vật đầu dê nhìn giống thần Baphomet đó vẫn chưa để ý đến. Tới lúc nó nhận ra thì đã quá muộn. Tôi xoay người lấy đà, nắm Third Hand với Forth Hand của mình với nhau rồi giáng xuống con quái vật như một chiếc búa tạ.
Những chiếc sừng xoắn ốc của nó bị nát vụn với một tiếng rắc lớn.
Trước đây tôi đã từng được tập chiêu thức này nhiều lần với Claris. Bằng cách kết hợp các đầu khăn của mình, cộng thêm chút lực ly tâm, tôi có thể tung ra đòn có sức tấn công lớn hơn nhiều so với một cú đấm đơn giản. Tuy nhiên, vì chiêu thức này đòi hỏi phải sử dụng hai Hand cùng lúc nên khả năng phòng thủ của tôi cũng bị ảnh hưởng.
“Hng...............!”
Con dê vừa bay đi vừa thét lên một tiếng chói tai rồi bắt đầu tan biến thành các hạt ma thuật. Tuy vậy tôi không thể ngắm nó quá lâu được. Tôi kích hoạt Third Hand để bảo vệ bản thân khỏi Hellhound – một giống quái vật dạng sói có đặc điểm hay bị thu hút bởi tiếng rên rỉ hấp hối của con người, tiếp đó tôi dùng Fourth Hand để táng vào đầu nó một cú đau điếng. Dù vậy đòn vừa rồi vẫn còn thiếu sức mạnh nên Hellhound ngay lập tức ổn định lại. Tôi bèn cường hóa chân phải rồi sút thẳng vào người con quái vật nhằm kết liễu nó.
“T-Takioto, cái g...? Sức mạnh đó đến từ đâu vậy...?”
Khi tôi quay về phía Yukine-senpai thì thấy chị ấy đang mở to mắt ngạc nhiên. Trong lúc bối rối, vai và tay chị đã thõng xuống rất nhiều nên tưởng chừng như một cú huých thôi cũng đủ để đánh bay thanh naginata ra khỏi chị vậy.
Thường thì tôi sẽ đáp lại đầy tự hào, nhưng lúc này thời gian đang rất cấp bách. Liếc nhìn con quái vật nhằm xác nhận nó đã tan biến, tôi trả lời:
“Xin lỗi ạ. Nhờ chị lo hộ em khu vực này nhé.”
Sau khi đấm vào con quái vật lai rắn bên cạnh Hellhound, tôi bắt đầu chạy vụt đi mà không thèm kiểm tra tình trạng của nó.
Trong lòng không thể rũ bỏ cảm giác sợ sệt đang dần nhen nhóm. Tôi tự nhủ mình phải làm gì đó. Tôi tiến về phía trước, né tránh cuộc tấn công từ kẻ thủ trên đường đi.
“T-Takioto, em đang làm gì thế?! Quay lại mau lên; nguy hiểm lắm!”
Yukine-senpai năn nỉ tôi quay lại nhưng bản thân không thể đáp lại chị ấy được, nhất là khi đang phải lo đến phát điên do những suy nghĩ khủng khiếp đang vẩn vơ trong đầu.
Một con quái vật hình vượn xuất hiện trước mặt. Trông thấy tôi đang có sơ hở, nó bèn vung cây chùy của mình xuống.
“Tránh ra cho taooooo!”
Tôi giơ Third Hand đã được bọc mana lên để đỡ lấy. Cú vung đó không gây xi nhê chút nào.
Sau khi đã nghiền nát con vượn và khiến cơ thể cục mịch của nó văng ra xa bằng một cú đá xoay vòng, tôi tiếp tục chặn đòn tấn công khác của nó bằng Third Hand và Fourth Hand. Nhưng kỳ lạ là càng đi tới thì những cuộc tấn công càng giảm dần. Tôi đã hạ gục vô số quái vật nhưng số lần chúng tấn công tôi lại ít đi—rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Cứ ngỡ là sẽ càng ngày khó nhằn hơn khi phải chiến đấu với nhiều tên cùng lúc chứ.
“Đồ ngốc! Chị muốn cứu Ludie đã đành giờ còn phải bảo vệ em nữa!”
Khi tôi quay lại nơi phát ra tiếng nói, mọi thứ bỗng chốc vụt qua.
Một đường kiếm bằng nước đã xua tan lũ quái vật đang truy đuổi. Có vẻ senpai đã ưu tiên xử lý những tên đang nhằm vào tôi trước. Sau lưng tôi lúc nào cũng được chị ấy bảo vệ.
Cảm ơn chị. Và xin lỗi ạ. Tôi đã tìm ra dấu vết và khả năng cao là Ludie đang gặp nguy hiểm, vậy nên phải đến chỗ cô ấy ngay.
Càng đi sâu dọc theo lối đi, tôi càng tin rằng trực giác của mình đã đúng.
“Biết ngay mà. Có ai đó đang ở đây.”
Bụi trên tường đã bị phủi đi một cách kỳ lạ, và ở đó có nhiều dấu chân tập hợp lại nhất. Tôi đi tìm Ludie bằng cách lần theo chúng. Chẳng bao lâu nữa tim tôi sẽ vỡ vụn mất. Nên là phải tìm ra cô ấy càng nhanh càng tốt mới được.
“Chết tiệt. Cặp dấu chân kia sao lại ở đây vậy?!”
Không rõ thứ gì đã tạo nên chúng, nhưng có những vết tròn xen lẫn với dấu chân. Dù có điên cuồng đến mức nào đi nữa, đôi chân tôi vẫn không thể theo kịp được nhịp độ liên tiếp của mình. Thực tế tôi đã suýt nữa khuỵu xuống vì hoảng sợ.
Trong lúc cảm xúc đang thúc giục phải nhanh lên thì một giọng nói trong đầu vang vọng tới nhắc nhở tôi cần bĩnh tĩnh lại.
Tuy vậy, trước khi tôi kịp trấn an sự lo lắng của mình thì bóng dáng của cô ấy đã lọt vào tầm mắt.
“Ludieeeee!”
Một con sói đen đang chặn đường cô ấy. Nó phải dài gần mét rưỡi. Cứ mỗi khi nó thở một cái, ngọn lửa từ hai bên miệng theo đó mà tràn ra ngoài.
Tôi nhận ra Ludie đang có vài vết thương gây ra bởi vật sắc nhọn và da của cô bị lộ ở nhiều chỗ.
“Cút hết ra cho tao!”
Hellhound quay lại trước tiếng hét. Sau đó nó mở miệng như đang muốn nhe ra những chiếc răng sắc bén rồi bắt đầu phun lửa.
“Kousuke?!”
Third Hand đã sẵn sàng để chặn lấy đòn tấn công. Dù vậy tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị cường hóa thủy thuật, nên sức nóng đã thiêu đốt một chỗ trên khăn choàng mà trước đó không thể che đi hết được. Ngay lập tức truyền ma thuật thủy lên khăn, tôi tránh hơi thở của con thú trong khi giơ cao Fourth Hand và đâm vào sườn nó.
Tôi ôm chầm lấy Ludie đang chạy tới, mắt vẫn theo dõi con Hellhound vừa bị thổi bay đi, sau đó dùng cả hai bên khăn của mình để bao bọc cô bằng một lớp bảo vệ. Dù vậy con thú đã hoàn toàn bất động.
Dường như Ludie khiến nó yếu đi từ trước rồi. Trên thân nó có nhiều vết cắt và máu chảy ra thành dòng.
“Kousukeee.”
“Tạ ơn trời... Thật mừng vì cậu vẫn an toàn.”
Trong lúc đang ôm nhau, tôi nhìn về phía con Hellhound. Những hạt ma thuật bốc lên từ cơ thể nó như làn khói đen rồi bay đi mất. Tiếp đó, cái xác tan biến khỏi nơi đã ngã xuống, chỉ để lại độc nhất một viên đá ma thuật.
Sau khi chắc chắn rằng nó không còn nữa, tôi quay sang nhìn Ludie. Quần áo cô bị rách nhiều chỗ và có vô số vết cắt làm tổn hại đến làn da trắng trẻo xinh đẹp của mình. Mái tóc từng có màu vàng rực rỡ giờ đây lại rối bù và phủ đầy bụi. Trông cô như thể đang bị mắc kẹt trong một cơn bão vậy. Tôi giúp cô ấy phủi bụi bẩn trên người rồi vỗ nhẹ lên đầu.
Cuối cùng tôi cũng đến kịp.
Ludie vẫn còn sống. Tôi có thể nghe được giọng nói của cô. Cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở của cô đang phả lên da mình. Tuy vậy, không thể nào cứ quấn lấy cô ấy sát người như này được.
“Ludie, ta quay lại chỗ Yukine-senpai thôi.”
“Chị ấy cũng ở đây ư? Nhưng sao lại không đi cùng cậu chứ?”
Một tiếng “Ôi không” thoát ra khỏi miệng tôi.
“Ừm thì, bọn tớ có đụng phải một nhóm quái vật, tớ lại đang rất lo cho cậu nên cảm thấy cần phải làm gì đó. Và ừ, tớ đã bỏ chị ấy đằng sau và tự mình lao tới đây.”
“Sheesh, đầu óc cậu nghĩ gì thế hả? Đồ ngốc này.”
Bất chấp lời nói của mình, trông Ludie không hề tức giận tý nào. Thay vào đó, cô ấy lại mỉm cười.
“Đúng là vậy, nhưng mà...”
“Tớ vui lắm”, giọng cô ngắt quãng. Tôi mỉm cười đáp lại, bèn lập tức chuyển suy nghĩ của mình sang việc khác.
Chúng tôi cần phải cân nhắc bước tiếp theo vào lúc này. Giờ thì tôi muốn hợp tác với Yukine-senpai càng sớm càng tốt và bỏ lại hầm ngục phía sau. Tiếp đó, tôi sẽ đóng lại nơi này một lần và mãi mãi. Cuối cùng, tất cả chúng tôi cùng nhau ăn mừng để tận hưởng những niềm vui mà cuộc sống này đã mang lại.
Nhưng có vẻ như điều đó là bất khả thi trong hoàn cảnh hiện tại.
Nhận thấy sự hiện diện của nó đang đến gần, tôi buông Ludie ra.
“Kousuke…!”
Ludie cũng chú ý đến và sợ hãi nhìn xuống hành lang u ám.
“Ừ, tớ có nghe thấy.”
Âm thanh như thể có một thứ gì đó rất lớn đang bị kéo lê trên mặt đất. Ở tầng này, ta thường chỉ gặp những loại quái vật hay phục kích xung quanh thôi. Hơn nữa khi càng tiến sâu vào thì chúng càng ít xuất hiện. Nhưng lại có một ngoại lệ.
Rất khó để nắm rõ tình hình nếu không hỏi Ludie đã thu hút con Hellhound ở đâu trước khi dẫn nó đến đây. Khả năng cao là tại khu vực có chứa đầy quái vật đó.
Tôi di chuyển ngay lập tức để che chắn cho cô ấy lần nữa rồi tăng cường mana truyền vào khăn choàng và sẵn sàng đối phó.
“Ludie, chuẩn bị để chạy đi nhé.”
Nếu những gì sắp xảy ra đúng như dự đoán thì cả hai đứa không hề có cửa chiến đấu. Cần phải có điều kiện cực kỳ thuận lợi thì mới làm được.
Âm thanh kéo lê trên mặt đất ngày càng rõ rệt hơn.
Chúng tôi bắt đầu rời đi và cố gắng không gây tiếng ồn nhiều nhất có thể. Ngay sau khi đến được cuối hành lang thì khuôn mặt hắn hiện ra trong tầm mắt.
Hắn rất to lớn. Cơ thể đồ sộ và gồ ghề với hai sừng đen nhô ra ở trán. Khuôn mặt hắn được che đi bởi chiếc mặt nạ chạm khắc từ một loại đầu lâu nào đó, và từ khe hở lộ ra hai con mắt đang nhìn trừng trừng.
Hình như tên trùm đang chuẩn bị một loại ma thuật nào đó. Đôi mắt sắc lẹm của hắn rực đỏ, mỗi lần liếc sang một bên là để lại một vệt sáng kéo theo như thể nó được vẽ lên không khí vậy.
Cái đầu không phải là thứ duy nhất to lớn.
Với hình thể cao hơn 2 mét, dáng vẻ khổng lồ của hắn hiện lên với mớ cơ bắp xù xì khiến ta lầm tưởng đến đá sỏi. Cuối cùng là cánh tay to bằng cái thân cây đó, kéo lê theo một cái chùy khổng lồ làm bằng xương trên mặt đất. Cây chùy đó có kích thước bằng một người trưởng thành, nó có thể nghiền nát bất cứ thứ gì ngay lập tức chỉ bằng một cú nện trực tiếp.
“Đùa hả trời. Đáng sợ quáááá rồi đấy...”
Tiếng rên rỉ buột ra khỏi miệng tôi.
Con quái vật phát hiện ra chúng tôi và nheo mắt lại, sau đó rống lên một tiếng thét chói tai. Song hắn há rộng mồm.
“..................!”
Tiếng gầm của hắn vang lên khắp xung quanh.
“Chạy đi.”
Cả hai ngay lập tức vòng lại và lao xuống hành lang.
Một người bình thường có thể xui xẻo tới mức nào cơ chứ? Tôi đã cứu được Ludie mà không đụng trúng hắn, vậy mà mọi chuyện vẫn thành ra thế này. Cơ mà phải nói là may mắn mới đúng. Dù gì tôi đã có thể gặp được Ludie trước khi cô ấy chạm trán với Heartless Ogre mà.
Tên trùm hầm ngục – Heartless Ogre là một con quái vật độc nhất, thường lang thang quanh khu vực sâu nhất và sẽ lập tức bắt đầu trận chiến ngay khi ta bị hắn trông thấy. Vì bình thường hay gặp hắn ở nửa giữa của trò chơi, Ludie và tôi sẽ không đời nào đánh bại được với sức mạnh còn ở giai đoạn đầu như này.
Sau khi rời khỏi hành lang và đến được khu vực trước mặt, chúng tôi tình cờ phát hiện một rương kho báu. Ludie bị nó thu hút, cô ấy chạy chậm lại trước khi được tôi vỗ nhẹ vào lưng.
“Kệ nó rồi chạy tiếp đi!”
Kho báu đó trông quá đáng ngờ, lại còn được đặt giữa sàn nữa nên rõ ràng là bẫy rồi. Nếu có được nhân vật sở hữu năng lực Định vị bẫy thì chúng tôi sẽ biết được rủi ro của nó như thế nào. Nhưng lúc này không cần phải quan tâm nữa. Cả hai bọn tôi không có đủ thì giờ để mà chú ý đến.
“....................!”
Một tiếng gầm vang lên phía sau. Cơ thể hắn hiện lên một cách đồ sộ, vậy mà sao hắn chạy nhanh như vậy cơ chứ?
Cứ tưởng là sẽ tạo được khoảng cách kha khá, nhưng có vẻ thực tế luôn luôn phũ phàng rồi.
Tôi quay về phía Ludie đang thở hồng hộc bên cạnh. Cứ đà này cả hai sẽ kiệt sức mất. Chỉ còn cách hạ gục tên trùm thôi.
Sau khi bảo Ludie ngừng chạy, cô ấy thở hổn hển, toàn thân run lẩy bẩy. Người cô lấm đầy mồ hôi, và nếu không được nghỉ lấy sức như này thì cô ấy sẽ không thể nào mà di chuyển được nữa. Vẫn đang cố gắng lấy lại hơi, Ludie bám lấy tôi, đôi chân run run yếu ớt như một chú nai con mới sinh vậy.
Cô khẽ kéo vạt áo, nhìn tôi trong nước mắt rồi thì thào:
“Cứ kệ tớ rồi chạy đi.”
‘Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?’ Tôi thầm nghĩ.
Trời ạ, cổ không hiểu gì rồi.
Ludie sẽ không thể biết được. Việc nghe điều đó từ nữ chính yêu dấu của tôi sẽ chỉ tổ làm cho những xúc cảm ẩn giấu trong lòng trào dâng mà thôi. Luôn luôn là vậy. Ngay khi biết Ludie đang ở đây, tôi đã lao thẳng vào hầm ngục này dù biết rõ bản thân sẽ không thể sống sót được với khả năng hiện có.
“Không đời nào... tớ có thể bỏ mặc cậu được...!”
Nói vậy, tôi thầm quyết tâm rằng cả hai đứa sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió này.
Tôi nhẹ nhàng kéo tay cô ấy ra khỏi vạt áo và chậm rãi hướng mặt về phía trước khi con ogre xuất hiện. Một cách tuần tự, tôi bắt đầu gia tăng lượng mana chảy qua khăn choàng của mình.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Cảm tưởng như tôi đang hóa thân thành người anh hùng trong truyền thuyết ấy. Được bao bọc trong niềm lâng lâng kỳ lạ này khiến tôi thấy mình có thể đạt được tất cả mọi thứ.
Con ogre kia đã bắt kịp đến nơi. Dù vậy hắn chỉ cau có nhìn chứ không tấn công. Không rõ là hắn có biết đọc bầu không khí không nhỉ. Giá như hắn để chúng tôi được yên thì tốt, nhưng viễn cảnh đấy thật xa vời.
Khi tôi trừng mắt nhìn lại, con Heartless Ogre bắt đầu di chuyển, tiến lại gần chúng tôi. Hắn lao vào, gây ra một tiếng cào xước lớn trong lúc kéo theo cây chùy của mình.
Tiếp đến mặt hắn nhăn lại, gầm gừ một vài âm thanh quái dị mà tôi chưa từng được nghe trước giờ.
Hình ảnh con ogre đó vác theo cây chùy trông chẳng khác nào một vận động viên thể hình đang cầm trên tay cái que cả. Khuôn mặt của sinh vật này vừa giống cá sấu lại vừa giống kỳ nhông. Và cái sức mạnh đó cũng đủ để khiến cho loài sư tử hung dữ trở thành một chú mèo nhà ngoan ngoãn mà thôi.
Đúng ra hắn trông giống một cỗ máy hạng nặng hơn. Không thể dùng động vật để so sánh được. Nếu phải đối chiếu với thứ gì đó thì hẳn đó là xe lu, xe ben, máy xúc – hoặc mấy thứ tương tự ấy.
Tôi bèn cười trừ. Cảm giác lúc này hệt như đang xem một bộ phim sitcom rẻ tiền.
Mỗi một bước con ogre bước đi, một tiếng rắc lại vang lên. Nó đến từ đâu thế nhỉ? Nếu ai đó bảo cơ thể hắn làm từ kim loại thì tôi cũng tin đấy.
Để ngăn chặn con quái vật siêu trọng tải này, tôi kích hoạt sẵn phép cường hóa và bắt đầu tăng lượng mana truyền vào khăn của mình.
“...................!”
“Haaaaaaaaaaaauuugghhh!”
Tiếng hét đó tự dưng phát ra.
Ngay lập tức bơm mana vào khăn, tôi giơ lên trước mặt cây chùy đang vung vẩy qua lại rồi banh rộng.
Mọi thứ trước mặt tôi lóe sáng lên như ánh chớp của chiếc máy ảnh.
Cứ tưởng thứ âm thanh đó sẽ làm thủng màng nhĩ và khiến cho cơ thể vỡ thành từng mảnh chứ. Sau khi đã ổn định lại thì tôi thấy hai tay mình đang chống xuống đất để ngăn bản thân khỏi bị gục ngã.
“Kousuke!” Tiếng hét của Ludie vang lên.
“Tớ không sao!”
Việc không bị bất tỉnh đúng thật là may mắn. Nếu nó xảy ra thì tôi chết chắc rồi. Ở bên cạnh, tôi thấy cây chùy của tên ogre đã bị rớt xuống mặt đất.
Quả là đúng đắn khi biến khăn choàng thành hình tam giác mà. Có vẻ như lực vung của cây chùy đã bị chệch và cuối cùng nó lại hướng xuống sàn.
Sau đó tôi thấy con quái vật ôm lấy cánh tay của mình và lập tức tạo khoảng cách với chúng tôi.
Đúng lúc đấy, một lưỡi kiếm gió bay sượt qua, đánh thẳng vào tên trùm. Ludie cũng tham gia hỗ trợ.
Tôi có thể nghe được tiếng hét “Chiến thôi!” của cô ấy nhưng lại không chứa đựng một chút lạc quan nào cả.
Thực ra lưỡi kiếm đã để lại một vết thương trên người sinh vật đó. Máu cũng đang chảy ra ngoài. Dù vậy, đây lại là Heartless Ogre trong Magical★Explorer mới khổ...
“..................!” hắn gầm lên.
Âm thanh khiến cho khu vực xung quanh phải rung chuyển, và thứ gì đó bắt đầu tỏa ra từ cơ thể hắn. Dù đó là mana, cơn khát máu hay là ý chí đầy tham vọng của hắn đi chăng nữa, tôi đều không thể biết được. Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình rồi truyền thêm mana vào khăn choàng.
Con quái vật hít một hơi thật mạnh rồi cau có nhìn Ludie. Tiếp đến vết thương do ma thuật của cô ấy gây ra bắt đầu từ từ khép lại.
Dù không thể nhìn thấy vẻ mặt của Ludie nhưng có thể tưởng tượng cô đang tuyệt vọng đến mức nào. Tôi muốn chạy đến bên cạnh và vỗ về động viên. Nhưng khoảnh khắc hắn bắt đầu chạy thẳng về phía này, tôi biết mình vừa có nghĩa vụ bảo vệ Ludie vừa phải dè chừng sinh vật đó.
Chỉ tốn có vài giây, vết thương đã lành lại hoàn toàn như thể chưa từng có ở đấy vậy.
Xui xẻo thay, loài ogre trong Magical★Explorer có khả năng tự chữa lành. Với kinh nghiệm chơi RPG phong phú của mình, tôi thực sự muốn uýnh cho mấy người phát triển một trận vì ở đây lũ troll mới có khả năng đấy chứ không phải ogre, mà nói ra lúc này cũng không thích hợp cho lắm.
Kể cả vậy, con quái vật này còn có thể sử dụng mana, tái tạo cơ thể và gia tăng sức mạnh của mình. Nếu không tung ra được đòn tấn công nào vượt qua được khả năng tự hồi phục đó, e là Ludie sẽ không bao giờ có thể đánh bại hắn. Với một đối thủ tầm cỡ như vậy thì bọn tôi làm được trò trống gì cơ chứ?
Đúng lúc con ogre chạy đến chỗ cô ấy, tôi liền tung Third Hand của mình vào bụng hắn.
Đòn đánh của tôi có vẻ đã khiến hắn bị thương. Hắn hơi lùi lại, ôm bụng đau đớn, nhưng chỉ vậy thôi.
Sinh vật này có khả năng hồi phục rất nhanh. Cần phải làm gì đó để ngăn chặn mới được.
“Ối, suýt nữa thì!”
Tôi đã chặn kịp thời cú vung chùy trả đũa của hắn ra xa bằng cách xòe khăn của mình thành hình bầu dục. Theo lời khuyên của Marino-san, tôi đã luyện tập nhằm chuyển đổi nó sang các dạng khác nhau và nỗ lực này đã được đền đáp. Không thể để khăn của tôi dính trực diện đòn tấn công của hắn được. Chúng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng khiếp đến mức tôi suýt nữa bị thổi bay đi.
Tôi tập trung mọi thứ có thể để phòng thủ trong khi những lưỡi kiếm gió của Ludie đôi lúc bay tới chém vào con ogre. Một điều đáng buồn là tình trạng này sẽ không thể duy trì lâu.
Chúng tôi cần làm gì đó để phá vỡ thế bế tắc, nếu không sẽ bị kết liễu bởi sức chịu đựng quá chênh lệch này. Dự tính thì là vậy – nhưng làm thế nào để xoay chuyển tình thế đây?
Nếu có Yukine-senpai ở đây thì mọi chuyện đã khác. Chị ấy có thể xả liên tiếp vào con ogre bằng những chiêu thức chế ngự được khả năng tự hồi phục của nó. Kể cả khi tính đến vóc dáng cuồn cuộn của con quái vật, chị ấy vẫn mạnh hơn nhiều.
Nhưng liệu Yukine-senpai có tới kịp không?
Liệu chúng tôi có đủ khả năng để cứ tự vệ như này cho đến lúc gặp được chị ấy?
Không được, bất khả thi rồi. Vậy thì nên làm gì bây giờ?
“Úi chà...! Hự.”
Dù đã làm chệch hướng được cây chùy của hắn nhưng tôi không thể nào chặn cú đá tiếp theo.
Tôi ngay lập tức giơ tay phải lên để đỡ lấy, nhưng cơn đau đã khiến cho khớp bả vai bị trật. Hỏng hết cả rồi.
Chẳng phải tôi đã bị Claris và Yukine-senpai tấn công cả trăm lần rồi hay sao?
“Kousuke?!”
“Ở yên đó!”
Quần áo tôi đã được truyền một chút mana vào để tăng khả năng phòng thủ, nhưng Ludie thì không. Cơ thể cô ấy sẽ bị đục thủng như xốp hoặc bị đánh bay đi như một cú homerun trong bóng chày. Tuyệt đối không được để cô ấy lên đầu.
Con ogre tiến lại gần. Hắn giơ cây chùy lên không trung lần nữa. Tôi gạt cú đánh bằng chiếc khăn dạng lồi của mình, và nó đập mạnh xuống đất. Sau đó một tiếng uỳnh lớn vang lên, khoét sâu một lỗ dưới nền.
Tôi nhìn vào thứ đó rồi nhanh chóng lùi lại. Khuôn mặt hắn nhăn nhó vì thất vọng. Đúng lúc này, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu tôi—
Tại sao hắn không ngay lập tức tấn công lần nữa?
Câu hỏi này được đặt ra sau khi tôi làm chệch hướng các đòn tấn công của hắn, rồi chứng kiến cảnh cây chùy đó lao xuống mặt đất và vách tường như thế nào.
Tiếp đó, tôi nhận ra một điều khi trông thấy hắn đang xoa bóp cánh tay—rằng con quái vật này hẳn đã loại bỏ mọi giới hạn về tinh thần vốn đè nặng lên thứ sức mạnh dị thường của mình.
Mỗi khi tấn công, hắn đều sẵn sàng để bị thương trong suốt quá trình này.
Mấy cuộc tấn công của con ogre là một con dao hai lưỡi. Hắn không ngại hy sinh xác thịt của mình. Đó là lý do tại sao những cú vung đó đều có sức mạnh lố bịch đến vậy. Càng nghĩ càng thấy hợp lý. Hắn biết dù gì thì bản thân cũng sẽ tái sinh nên cứ thoải mái dồn tất cả mọi thứ vào đòn tấn công của mình.
“.....................!”
Hắn gầm lên, giơ cây chùy ra sau để lấy đà. Tôi ngay lập tức biến đổi khăn choàng để đối phó. Tạo nó thành hình bầu dục lồi vì không thể nào ngăn một cú trực diện được. Tôi chỉ còn cách làm chệch hướng sang bên mà thôi.
Nếu có được nhiều điểm kinh nghiệm và nhiều khả năng mạnh mẽ hơn, tôi đã có thể dễ dàng hứng lấy mấy cú vung đó nhẹ như lông rồi. Nhưng xui thay, bản thân lúc này vẫn là một tân thủ đang cố gắng thách thức hầm ngục đầu tiên của mình.
Nên làm gì đây? Chỉ còn nước chặn đòn thôi. Phản công lại thì vô tác dụng lắm.
Mặc dù mấy phép của Ludie thi thoảng vẫn có ích nhưng dường như tên ogre chẳng thấy xi nhê gì cả.
“Ludie, mau rời khỏi đây đi!”
Suốt vài phút qua cô ấy vẫn phóng ma thuật từ sau lưng tôi. Ludie không hề chùn bước một chút nào.
“Tuyệt đối không. Tớ đâu thể bỏ mặc cậu cơ chứ!”
Thực sự, tôi muốn cô ấy rời đi càng sớm càng tốt. Nếu lúc này tôi thua thì sẽ đến lượt Ludie bị con ogre truy đuổi. Dù vậy cô vẫn không cố gắng chạy trốn chút nào. Cô không thể nào mà bỏ chạy khi vẫn có người đang đánh cược mạng sống để giúp mình. Nếu là tôi thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy như vậy, và Ludie lúc nào cũng là người tốt mà.
Khía cạnh này là một trong số lý do khiến tôi phải lòng cô ấy.
Chà, nếu vậy thì—tôi chỉ còn nước cố gắng bảo vệ cô ấy và tìm cách chống lại con quái vật thôi. Chiến thắng của cả hai chỉ tới trong trường hợp đánh bại tên trùm, chạy trốn thành công hoặc Yukine-senpai đến kịp.
Nói vậy thôi chứ việc dịch chuyển đi rất khó vì tên ogre nhanh vô cùng. Chúng tôi chỉ có thể tới được một vài vị trí khác nhau là hết cỡ. Và lựa chọn đánh bại sinh vật này thì còn xa vời hơn nữa.
Mọi phương án đang có lúc này đều là rác rưởi... Tôi thì không sở hữu bất kỳ thứ gì có thể gây đe dọa cả. Nếu vậy thì, chính hầm ngục này thì sao? Trên đường tới đây có thứ gì hữu ích không nhỉ?
Khoan đã, trên đường tới đây ư...? Tôi đột nhiên nghĩ tới. Nếu chúng ta quay lại thì sao...
“Ludie!”
“Gì thế?!”
“Như tớ vừa nói, hãy mặc kệ mấy thứ khác và tiếp tục chạy đến khu vực tiếp theo nhé.”
“Tớ không muốn bỏ cậu lại đâu!”
“Tớ sẽ theo ngay sau mà! Chả là tớ có ý này hay lắm!”
Tôi định sẽ lật ngược ván cờ. Không chỉ vậy. Nếu mọi chuyện thành công thì tôi còn có được lợi thế nghiêng về tay mình.
“...Được thôi. Tốt nhất là nhanh lên đấy!”
Sau khi cô ấy đã ngừng niệm chú, tôi nghe được tiếng bước chân chạy trốn của Ludie và cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát. Tiếp đến, tôi dùng khăn gạt đi cú vung chùy của con ogre rồi dùng hết sức bình sinh để đạp mạnh xuống đất.
“Ngggaaaaaaauuuuuuugh!”
Hét lên một tiếng lớn, tôi vung một đấm thật mạnh vào con ogre... hoặc ít ra, giả vờ làm thế trước khi cao chạy xa bay khỏi chỗ này.
Con thú cứng người. Việc tay tôi giơ cao và cả tiếng hét đã khiến hắn tưởng sẽ bị tấn công. Đâu ngờ tôi lại quay ngoắt rồi bỏ chạy.
Đương nhiên, việc này là để khiến cho kẻ thù mất cảnh giác, nhưng nó chỉ đem lại một chút thì giờ cho tôi mà thôi. Sẽ chẳng mất nhiều thời gian để hắn bình tĩnh lại và bắt đầu truy đuổi.
“Đùa đấy à, bộ mi là máy móc hay sao vậy?!”
Tiếng nứt gãy ở đâu ra thế?! Chẳng nhẽ đang có khu vực thi công cống ngầm ở đây hả trời?!
Tôi lén quay lại thì thấy con ogre đang giận dữ đuổi theo. Đáng nhẽ không nên nhìn mới phải.
Tôi nhanh chóng đi tới khu vực trước đó rồi hét lên bảo Ludie hãy tiến sâu hơn vào trong hầm ngục.
“Tớ sẽ bắt kịp ngay sau khi đặt xong cái bẫy này! Nên là chờ tớ ở khu tiếp theo nhé!”
Ludie đồng ý và rời đi. Tôi vừa nhìn vừa thầm xin lỗi.
Tôi không hề có ý định chạy trốn. Thật tệ khi phải nói dối cô ấy nhưng từ giờ trở đi, tôi và con ogre này sẽ chiến đấu một chọi một. Vì nhiều lý do, Ludie cần phải tránh xa nơi này.
“Ha-ha, không ngờ mình sẽ phải dùng đến nó đấy.”
Chính giữa căn phòng là một chiếc rương kho báu duy nhất. Còn lại thì đều trống rỗng. Đây là một căn phòng rất đỗi bình thường nằm giữa các hành lang. Ngoại trừ ở trung tâm của nó có một rương kho báu kích cỡ trung bình và trông rất khiêm tốn.
Gác chân lên cái rương, tôi nhìn thẳng vào con ogre đang gầm gừ tiến lại gần. Ô kê, đã đến lúc đối đầu với thứ đó bằng một nụ cười tươi rói nhất có thể rồi!
Sự đột ngột thay đổi thái độ của tôi khiến hắn không khỏi nghi hoặc. Hắn bèn dừng lại và quan sát kỹ lưỡng.
“...Ê này ogre, mi có biết gì không? Trong mấy cái tựa game eroge thể loại RPG ấy, sẽ luôn có vài cái bẫy rất khó chịu mà tỷ lệ dính phải lên đến chín mươi chín phần trăm. Để ta cho mi thấy một ví dụ điển hình ở ngay đây này...”
Nói xong, tôi dùng hết sức đá vào chiếc rương kho báu.
“Nó là một cái bẫy mang đặc tính biến thái đó.”
Một tiếng cạch lớn vang lên cùng lúc với việc cơ thể chúng tôi bắt đầu lửng lơ giữa không trung.
Khu vực dưới chân bị nứt ra và cả hai cùng rơi xuống.
Con ogre cố vùng vẫy trốn thoát, nhưng vẫn không thể. Tất nhiên rồi. Cái bẫy này vốn được thiết kế để tóm được một tổ đội năm người cùng lúc mà. Bộ hắn không biết sao? Với khoảng cách gần như vậy thì không đời nào có thể chạy trốn được.
Đoán trước cú va chạm sẽ tới, tôi kích hoạt ma thuật cường hóa của mình cho chắc, nhưng cuối cùng nó lại không bao giờ xảy đến.
Chúng tôi ngã xuống một cấu trúc có dạng tựa như thạch. Tôi nhanh chóng nhận ra nó là gì và nhảy xuống ngay tức khắc. Một làn sương đen mờ ảo bao trùm lên khu vực và mỗi khi chạm vào, ta có cảm giác như mana của mình đang bị rút cạn vậy. Tôi thử liếc sang con ogre xem có chuyện gì xảy ra không.
Trông hắn có vẻ bối rối. Không biết được mình đang bị mắc vào thứ gì và chỉ biết khua khoắng cây chùy lên đám slime xung quanh.
Phù. Xem ra cái bẫy biến thái này vẫn còn dùng tốt.
Thường thì lúc này, một cảnh khiêu dâm sẽ được kích hoạt cơ.
Ngay lúc chiếc rương được mở ra, sàn nhà sẽ biến mất và ta sẽ lao thẳng xuống khu vực bên dưới, khiến cho năng lượng bị triệt tiêu. Sau đó, khi mana đã bị cạn kiệt và không đủ điều kiện để chiến đấu nữa, những con quái vật nhớp nháp được gọi là ‘slime gợi dục’ sẽ vây quanh các nhân vật rồi tạo nên một khung cảnh đầy hưng phấn. Đó là công dụng của loại bẫy này đấy. May mắn là lũ slime lại không ảnh hưởng lên nam giới.
Người chơi luôn biết rõ rằng cái rương này là bẫy và sẽ cố tình phớt lờ những lời cảnh tỉnh của các nữ chính về việc nó rất đáng ngờ. Ngay cả khi nữ chính có khả năng Định vị bẫy kiên quyết bảo người chơi đừng mở ra đi chăng nữa thì bọn tôi vẫn làm thôi. Hiển nhiên mà.
Và khi đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ nhếch nhác, quyến rũ của các nữ chính, bọn tôi cảm thấy sự phấn khích tràn trề trong lòng. Không chỉ vậy. Một số nữ chính thậm chí còn trách móc người chơi, hét lên rằng: “Sao cậu lại mở thứ đó ra hả?! Đồ ngốc!”, chỉ thế thôi cũng đã là một phần thưởng rồi. Làm sao mà bọn tôi có thể cưỡng lại một thứ cạm bẫy tuyệt vời như vậy chứ?
“Ha-ha-ha, cơ mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ?”
Cái bẫy này đã tóm được một nam sinh trung học và một con ogre giống đực. Hoàn toàn không hấp dẫn một chút nào. Nếu đối thủ của tôi là một phụ nữ xinh đẹp thì tốt biết mấy. Nhưng đây lại là một con ogre, cảm giác mang lại là sự sợ hãi thì đúng hơn.
Tuy vậy, tôi không khỏi nở một nụ cười hài lòng từ sâu thẳm trong tâm hồn.
“Nào, đồng chí Ogre.”
Nếu tôi có được một lợi thế áp đảo trước sinh vật này thì nó có thể là gì đây? Cơ bắp? Tốc độ? Sức bền? Hay là khả năng hồi phục?
Không phải, đó là trữ lượng mana mà tôi có.
Mana là thứ đóng vai trò cho nguồn gốc sức mạnh của con thú. Phép cường hóa, các đòn đánh theo kiểu ‘được ăn cả ngã về không’ và cả khả năng hồi phục của hắn nữa, tất cả đều bắt nguồn từ mana. Hắn đã phải dùng đến mana để chữa lành vết thương của mình, vậy thì không biết con ogre sẽ phản ứng như nào trước cạm bẫy này nhỉ? Làm sao có thể thích thú được với cái tình huống mà khả năng mạnh mẽ nhất của mình lại trở thành điểm yếu lớn nhất cơ chứ?
Tôi dùng Third Hand để tóm lấy một con slime gần đó rồi nhặt nó lên.
“Để xem mana của ta hay mi sẽ cạn kiệt trước đây. Đã đến lúc chuyển sang trận chiến sức bền rồi...!”
Ngươi tưởng mình sẽ thắng sao ogre?
Trước mặt mi chính là nhân vật tổ đội duy nhất trong Magical★Explorer có khả năng tăng tối đa lượng mana mà không cần đến bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào đấy! Đó cũng là người đã cày cấp ngày qua ngày để mở rộng bể chứa mana của mình đấy! Kẻ đó cũng đang sở hữu một trữ lượng MP siêu siêu áp đảo đấy! Giờ thì đến lượt ta đáp nghĩa lại rồi.
“............!!!”
Không biết liệu hắn có hiểu được mớ cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng tôi hay không, nhưng con ogre vẫn đang gầm gừ và cau có với đôi mắt đỏ ngầu. Xét theo màu máu trộn lẫn với đống nước dãi chảy ra từ miệng thế kia, chắc hẳn hắn đã bị thương sau khi rơi xuống. Nhưng màu đỏ đó lại nhanh chóng biến mất.
Hắn đã tự chữa lành cho mình.
Thở hổn hển một cách lẩy bẩy, hắn từ từ tiến lại gần, từng bước từng bước một.
Con quái vật đã nhận ra con đường dẫn tới chiến thắng duy nhất là phải đánh bại tôi và rời khỏi chỗ này. Nhưng hiểu theo nghĩa khác, đó cũng là lúc tôi bị thua trong trận chiến.
Tôi có lợi thế lớn về mana, chắc chắn rồi. Nếu vậy thì hắn chỉ cần hạ gục tôi sau đó tự mình chạy ra ngoài là được. Nếu là tôi thì cũng làm tương tự thôi.
“.....................!”
Con ogre lại gầm lên. Cả khu vực xung quanh rung chuyển. Nhìn vào cái miệng đang há hốc của hắn, ta còn thấy được những chiếc răng nanh đang nhe ra và nước dãi thì chảy xuống.
Hắn thở khò khè khi nhìn về phía tôi và cuối cùng đá văng mấy con slime trên mặt đất rồi huỳnh huỵch lao tới.
Tôi cầm con slime trên tay rồi ném vào tên đó. Hắn có vẻ khá phản ứng với thứ nhầy nhụa này, không rõ tại sao. Tuy vậy, đây chỉ là một sinh vật biến thái khiêm nhường lúc nào cũng sống chỉ để cố gắng kích dục cho nữ giới thôi, vì thế đàn ông chúng ta chẳng bị hề hấn gì.
Chứng kiến cảnh con slime bị đánh bay đi như quả bóng chày, tôi liền thọc Fourth Hand của mình vào phần bụng lộ ra của hắn. Sau đó ngay lập tức nhặt con slime khác đang ở gần rồi nhắm thẳng vào mặt tên ogre.
“....................!”
Trông hắn cực kỳ tức giận khi cứ bị slime đập vô mặt mình. Hắn vung vẩy cây chùy rồi đập một cú thật mạnh.
Một tiếng pạch lớn vang lên, có lẽ nó đã bị đè bẹp hoàn toàn. Tôi cũng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không thể nào rời mắt khỏi đối thủ dù chỉ một giây được.
Ai mà đủ khả năng làm vậy thì hoặc phải rất có gan hoặc đang muốn chết.
Hắn vung cây chùy vào người tôi. Âm thanh mà nó tạo ra nghe không giống tiếng dao cắt trong không khí lắm, mà là đang đâm về phía trước thì đúng hơn.
Ngay khi đó, tôi biến chiếc khăn thành dạng bầu dục và làm chệch hướng đòn đánh. Sau đó nó đập mạnh xuống đất rồi con ogre ré lên. Không chần chừ, tôi dùng Third Hand để tóm lấy con slime bên cạnh rồi ném thẳng vào con quái vật.
Công nhận hắn khỏe thật.
Tuy nhiên, để mà so với sức mạnh của Yukine-senpai – thứ vốn không thể nắm bắt bằng mắt thường – và cả sức mạnh tổng lực của Claris thì cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi.
Sau khi mọi thứ đã êm xuôi thì tôi phải cảm ơn Claris mới được. Nếu không được cô ấy huấn luyện hàng ngày thì tôi đã bị đánh bại từ lâu rồi.
Tôi né tránh những cú đá của hắn, mắt vẫn theo dõi chặt chẽ chuyển động của đối thủ. Thứ mà tôi cần lúc này chính là sự tập trung. Phải luôn tập trung cao độ. Tôi sở hữu nhiều mana hơn con quái vật này. Nếu có thể trụ được đến khi hắn tiêu hao hết trữ lượng đang có thì chiến thắng là điều dễ dàng. Tôi phải luôn chú tâm và chuyển hướng các đòn tấn công của hắn.
Khi tiếp tục né sang bên cạnh, tôi có cảm giác chuyển động của tên ogre đang dần chậm lại. Không, còn hơn thế - hắn thực sự trở nên trì trệ rất nhiều. Tuy vậy, những suy nghĩ chạy qua đầu tôi lại trở nên phi mã hơn bao giờ hết, trái ngược hẳn với những động tác của tên ogre rề rà đến mức tưởng chừng như đang tua chậm.
Cảm giác lúc này giống kiểu: trong khoảng thời gian tên ogre cần dùng để hoàn tất một cú đánh thì tôi có thể xử lý hai suy nghĩ khác nhau và thực hiện hai hành động khác nhau vậy.
Vào thời điểm hiện tại, những chuyển động của con thú trông không khác gì một cánh hoa rơi. Khả năng phòng thủ của hắn ẩn chứa vô số kẽ hở, có thể tự gây sát thương cho mình mỗi khi tấn công, và trên hết, hắn còn cực kỳ chậm chạp nữa chứ.
Sau đó tôi chợt nhận ra – rằng các đòn tấn công đó đang dần trở nên yếu đi. Sự hồi phục của hắn không thể theo kịp số lượng vết thương đó được.
Vậy thì tôi cứ đấm rồi đấm như này trong bao lâu đây? Tưởng chừng như mới có một giây trôi qua, nhưng thực tế đã được hơn mười phút rồi.
Quan sát con ogre một lần nữa, tôi nhận ra rằng hiện thân của nỗi sợ hãi giờ đã dần lụi tàn so với chính bản thân nó trước đây. Hắn gần như đã xài hết mana của mình. Hơi thở thì đứt quãng, cơ thể còn chứa chằng chịt những vết thương chưa lành, và trông hắn như thể sắp chết bất kỳ lúc nào vậy.
Tiếp đó con quái vật giơ nắm đấm lên. Tôi tích tụ mana trong Third Hand rồi bước tới.
Dường như tôi càng để ý thì kẻ thù ngày càng chậm lại. Tại sao lại thế nhỉ? Hồi ở Trái đất tôi chưa từng trải qua hiện tượng nào như này bao giờ. Hay là Takioto ẩn chứa trong người một khả năng tiềm ẩn nào đó chăng? Trong trò chơi, những gì cậu ta sở hữu chỉ là bộ kỹ năng kỳ quặc và bể mana khổng lồ của mình mà thôi.
Giờ đây nắm đấm của con quái vật trông không còn đáng sợ nữa. Khi nó từ từ lao tới, tôi có thể đỡ được một cách dễ dàng. Sau đó tôi sẽ tận dụng lực đẩy để xoay cơ thể và tăng tốc, tiếp đến dùng Third Hand của mình rồi táng thẳng vào cái đầu rỗng tuếch của kẻ thù.
Cơ thể hắn co giật một chút trước khi bất động hoàn toàn. Hắn ngã ngửa ra đằng sau. Tôi nghe thấy một tiếng ruỳnh lớn vang lên rồi từ từ tiếp cận tên ogre, đảm bảo bản thân vẫn đề cao cảnh giác. Cuối cùng, sau khi chứng kiến cảnh cơ thể hắn tan ra thành các hạt ma thuật, tôi đã có thể thả lỏng sự căng thẳng đang ngự trên vai mình.
Sau khi lấy đi đá ma thuật, tôi quay lại chỗ Ludie thì thấy cô ấy đang ngồi khuỵu xuống, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt. Khoảnh khắc trông thấy tôi, cô liền nhảy vọt tới và lao vào tôi như tên bắn. Cú va chạm có hơi đau chút nhưng tôi sẽ kín miệng vậy.
“Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc! Sao cậu dám tự mình lao đầu vào như vậy hả?!”
Không rõ tại sao nhưng những lời mắng nhiếc của Ludie nghe thật ấm áp. Đó hẳn là vì ta có thể cảm nhận được mình còn sống trên cõi đời này.
Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô ấy. Mái tóc của cô có hơi dính bẩn một chút nhưng so với tôi thì nó vẫn mượt mà hơn rất nhiều. Tôi kéo đầu cô ấy lại gần rồi hít vào một hơi, một mùi hương ngọt dịu gần giống như mùi đào chín xộc thẳng lên khoang mũi.
Tôi dùng tay còn lại để ôm chặt Ludie vào lòng. Cơ thể cô tuy mảnh mai nhưng vẫn mềm mại và ấm áp. Sau khi tôi trở về với thực tại, một niềm vui khôn xiết bỗng trào dâng trong lòng.
Tôi đã có thể bảo vệ được người con gái ấy.
Từ miệng cô vẫn tuôn ra những lời trách móc như “đồ ngốc”, “đồ dối trá”, “kẻ thù của tất cả phụ nữ”, “đồ biến thái” và cả những lời chế nhạo không phù hợp với phong thái hoàng gia khác nữa. Tuy vậy cô không hề cố gắng thoát khỏi vòng tay đang ôm chầm lấy mình chút nào. Càng nghe Ludie chửi mắng, lòng tôi càng cảm thấy đong đầy.
Tất nhiên đấy không phải là một thứ phần thưởng ly kỳ nào đó khiến tôi phải vui mừng. Đơn giản là vì những lời lẽ ấy thể hiện rằng cô lo lắng cho tôi mà thôi.
“K-Kousuke, c-cậu đã n-nghĩ gì vậy chứ?”
Giọng Ludie hơi run run. Ban đầu thì bình thường, nhưng càng nói cô ấy càng trở nên nghẹn ngào hơn, cho đến khi cô trở nên lắp bắp khiến tôi khó lòng mà hiểu được.
Những lời quở trách không ngừng nghỉ đã dừng lại. Sau đó cô tựa đầu và cơ thể vào người tôi, có thể nghe được tiếng cô ấy đang khóc sụt sịt.
“Ludie... tớ vui lắm... vì cậu đã an toàn rồi.”
Khi tôi thốt ra điều này, cô ấy càng vùi đầu sâu hơn và siết chặt vòng tay hơn nữa. Tôi cũng dồn thêm sức vào cái ôm của mình để đáp lại.
Một lúc sau, Ludie ngẩng mặt lên và nhìn tôi với đôi mắt hơi sưng đỏ.
“Này, Kousuke.”
“Sao vậy?”
“Cảm ơn nhé.”
Thật tốt vì tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình.
Thằng này, sắp ăn bám quen rồi đấy. Sitcom là viết tắt của cụm từ "situation comedy" trong tiếng Anh, có nghĩa là một loại chương trình truyền hình dài tập tập trung vào cuộc sống hàng ngày của các nhân vật trong một tình huống cố định. Các sitcom thường có kịch bản hài hước, nhằm mang lại tiếng cười cho khán giả thông qua các tình huống hài hước và các nhân vật độc đáo. Các ví dụ nổi tiếng về sitcom bao gồm "Friends," "The Big Bang Theory," và "How I Met Your Mother."