Tôi ngồi trên con chim khổng lồ do Rudafin điều khiển đi về phía dinh thự Lãnh Chúa tộc Cương Trùng và giải thích về bữa ăn mang theo.
“Ồ, là cơm hộp sao! Cảm ơn anh vì sự quan tâm này nhé, Ressaenka!”
“Chúng ta chỉ đến đó nhằm hỏi chuyện Justell thôi.”
“Goagaim này! Chúng ta cũng không phải đi tranh chấp với người ta! Mang theo cơm hộp trên tay cũng không khiến đối phương khẩn trương gì cả! Cho dù có chút chuyện nhỏ thì tứ tộc cùng động đã là gióng trống khua chiêng rồi!”
“… Ra là thế. Tuy nhiên, chúng ta có cần phải để tâm như vậy không?”
“Dĩ nhiên là có rồi! Thể hiện sự thong thả cũng là nỗ lực của cường giả mà! Uwahaha!”
Goagaim có khuynh hướng suy nghĩ giống tôi. Mặc dù có khả năng bị phàn nàn, nhưng khi tồn tại Rudafin ở bên cạnh thì không cần phải quá để ý nên tôi đã chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Phong Tộc rong ruổi trên bầu trời cùng Địa Tộc quanh quẩn trên mặt đất. Mỗi bên đều có điểm ưu việt riêng, nhìn nhận trong lịch sử thì quan hệ giữa đôi bên cũng không phải tốt đẹp gì.
Người đã nhảy qua mối quan hệ ấy và cải thiện nó chính là Rudafin. Người đàn ông mạnh nhất Phong Tộc này lại hướng ý niệm tôn kính thuần tuý không chút ghen ghét nào với Goagaim.
Goagaim và Địa Tộc cũng cảm phục trước tư thế ấy. Hiện tại thì họ chính là hai chủng tộc có mối quan hệ thân mật nhất.
“Tôi sẽ chấp nhận vậy. Nhưng Rudafin, con chim này không thể đẩy nhanh tốc độ hơn ư?”
“Đúng là tôi mang anh bay đi thì sẽ nhanh hơn đấy! Thậm chí tôi còn có thể ôm tất cả mọi người nếu muốn! Thế nhưng khung cảnh ấy sẽ lố bịch lắm!”
“… Đúng là khung cảnh ấy sẽ rất lạ lùng.”
Xét thăng bằng thì Rudafin chắc sẽ nắm Goagaim bằng chân, còn tôi và Qualy sẽ được anh ta ôm ở hai bên tay.
Nếu chúng tôi tiến vào lãnh địa tộc Cương Trùng trong tư thế ấy thì… không thể tránh việc đối phương sẽ nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.
“Không cần lo, khi quay về thì tôi sẽ cho nó tiễn Ressaenka và Qualisy! Tôi sẽ hứa hẹn mang anh về với tốc độ nhanh nhất của mình!”
“Đừng dùng tốc độ nhanh nhất. Lãnh địa của tôi sẽ bị cào xé mất.”
“Uwahaha! Chắc là thế thật!”
Năng lực xã giao có thể duy trì bầu không khí ôn hoà với Goagaim của Rudafin rất ưu tú trong ngoại giao với các Lãnh Chúa. Hơn nữa, đương sự cũng là một binh sĩ tiên phong mở đường hạng nhất.
Tôi không nghĩ mình sẽ thua trong chiến đấu đơn thuần, nhưng về phương diện tổng hợp thì tôi còn có rất nhiều thứ cần học hỏi anh ta.
“…”
“… À này, Ressaenka… Bộ bọn tôi ồn ào lắm hả?”
Tuy nhiên, kể cả Rudafin ấy và Goagaim cũng yếu thế trước Qualy đang im lặng lườm bọn tôi.
Cả hai đều không biết thực lực thật sự của Qualy. Nếu nói theo góc nhìn khách quan thì cô ấy sẽ là Lãnh Chúa bị đánh giá kém nhất trong tứ tộc, nhưng không một ai trong chúng tôi xem nhẹ cô ấy.
Có lẽ họ đang xem trọng tư thế trầm lặng không hề phát biểu gì của cô ấy. Hơn nữa, người biết rõ thực lực Qualy như tôi luôn thành thật tạ lỗi với cô ấy chắc hẳn cũng là một lý do cho họ.
Thế nhưng, điều quan trọng hơn hết chính là cô ấy rất hay lườm người khác. Im lặng và không để đối phương nhận thức được.
Nếu cô ấy thể hiện khó chịu hay địch ý rõ ràng thì còn tốt. Chỉ là tôi lại không cảm nhận được suy nghĩ như thế từ Qualy. Chỉ cần cô ấy không lọt vào tầm mắt thì tôi còn chẳng nhận ra mình đang bị đối phương lườm nữa.
Dù thế, chuyện cô ấy đang lườm vẫn là sự thật. Rõ ràng là cô ấy đang lườm với biểu cảm trông rất khó chịu. Ai cũng đều e ngại trước sự khó chịu dị dạng này.
“Chuyện đó thì… sao anh không thử hỏi Qualisy xem…”
“À ừm. Cũng phải. Qualisy này, nói sao nhỉ… không lẽ cô cảm thấy vướng bận gì ư?”
“Cũng chẳng gì cả, tôi không để ý gì đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ làm sao để khen ngợi các anh vẫn có thể bình thản trong khi đã tiến vào lãnh địa tộc Cương Trùng thôi.”
“… Tôi sẽ kìm chế lại.”
“Ừm…”
“Tại sao chứ? Cái đó là vì sao hả? Anh không thích ‘chuyện’ được khen? Hay là anh không thích ‘được tôi’ khen?”
“À không, chỉ là…”
Và cô ấy cũng dễ dàng khiến người có thể tuôn ra những lời nói độc đáo và thẳng thắn như Rudafin trở nên ấp úng. À thì tôi cũng không thể giáo huấn Rudafin được gì, nhưng thú thật là Rudafin bị chĩa mũi mâu như thế này khiến tôi khá là an tâm.
“Ressaenka?”
“… Có chuyện gì vậy nhỉ.”
“Không gì, chỉ là anh vừa thở dài nên tôi mới muốn hỏi thôi? Tôi có thể nghe lý do không? Anh sẽ nói cho tôi biết nhỉ?”
“… Vì sắp sửa đến dinh thự Lãnh Chúa nên tôi đang xốc lại tinh thần.”
“Vậy sao… Mặc dù tôi cảm thấy anh thở dài giống như an tâm hơn…”
“Khôn hè coá chuỵn đáy.”
Đúng vậy. Chúng tôi đã sắp sửa đặt chân đến dinh thự Lãnh Chúa. Ma vật truyền lệnh đã được gửi đi. Mặc dù đối phương không đáp lại, nhưng chắc hẳn họ cũng nắm rõ chuyện chúng tôi đã tiến vào trong lãnh địa.
Đối phương đang ngầm thừa nhận chuyến viếng thăm này, nhưng khi không có dấu hiệu được chào đón thì có vẻ bên Justell đang xuất hiện tình huống gì đó không thể rời tay.
“___ Hửm, phía trước dinh thự đang có kiến trúc quái lạ gì đấy?”
Mọi người liền cường hoá thị lực mà kiểm tra theo lời của Rudafin. Ở khu vực có thể xem như nằm trong khuôn viên dinh thự đang có một kiến trúc không chút phù hợp.
Nhìn hình thức thì nó là loại doanh trại dã chiến mà tộc Cương Trùng dùng cho viễn chinh. Các cơ sở cho cận thần trú ẩn tồn tại ở vị trí khác. Dựa trên không gian trông giống như được dùng để chiến đấu thì không lẽ đó là cơ sở huấn luyện dành cho lính mới?
“Có lẽ nó không dính dáng mục đích của chúng ta.”
“Kiểu gì thì chúng ta cũng đâu thể tiếp đất ngay phía trước dinh thự phải không? Hãy lợi dụng đó làm nơi tiếp đất mà nhóm ngó một chút đi nào.”
“Đừng cố can thiệp thừa thãi.”
“Nhưng chúng ta đang được rủ sang đó?”
“Gì cơ?”
“Có tấm bảng viết ‘Xin mời các Lãnh Chúa tứ tộc đến đây!’ kìa.”
Ở khoảng cách này thì chỉ có mỗi Rudafin nhìn thấy, nhưng không có lý do để anh ta nói dối. Nếu đối phương đã chỉ định vị trí thì chúng tôi cũng không thể ngó lơ được.
“Chữ xấu quá. Không ngờ anh lại có thể đọc được chúng đấy.”
“Qualisy, cô có thể thấy ư?... Đó là gì vậy?”
Khi tôi nhìn sang Qualy thì cô ấy đang lấy ra một chiếc khăn tay rồi đông cứng lại theo dạng ống. Ở đầu và cuối của nó có một màng băng mỏng, có vẻ cô ấy đã nhìn bằng thứ đó rồi.
“Kính viễn vọng. Chỉ cần dùng băng với độ dày khác nhau là có thể thay thế nó. Làm khô nó giúp tôi đi.”
“À ờ…”
Tôi hoà tan kính viễn vọng băng được đưa tới, đưa nó trở về khăn tay bình thường rồi thận trọng hong khô để nó không bị cháy khét. Cái này không ngờ cũng có hiệu quả cho việc luyện tập điều khiển sức mạnh đấy.
Do nhận thấy không ai phản đối nên Rudafin thay đổi tuyến đường mà tiếp đất. Trong khuôn viên dinh thự cũng có bóng dáng tộc Cương Trùng, họ cũng không có dấu hiệu hành động khi nhìn thấy chúng tôi.
Justell đang ở phía trước ư? Cho dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm nhận được sự dị thường tại đây.
“Xin chào mừng các vị Lãnh Chúa đến từ tứ tộc.”
Ở vị trí chúng tôi đáp xuống có một tộc nhân Cương Trùng. Xét ma lực toát ra thì đây chỉ là người có thực lực như binh lính thông thường… Chỉ là tôi lại cảm nhận được chút uy nghiêm quái lạ từ đối phương.
“Đây là trò gì?”
“Điều này nhằm để lược bỏ các bước không cần thiết. Cho dù các ngài trực tiếp tiến vào dinh thự Lãnh Chúa thì kết cục cũng phải đi sang bên này nên tôi mới xin phép được dẫn đường trước như vậy.”
“Vậy ngươi sẽ là người giải thích phải không. Tên của ngươi là gì?”
“Tên của tôi là Salonite. Trước khi giải thích, tôi muốn thể hiện Đặc Tính của mình làm chứng cứ trước, liệu có được không?”
“___ Ta cho phép.”
Salonite đáp lễ rồi vận động ma lực, sau đó thì phát động Đặc Tính.
Đó là một quân kỳ tượng trưng cho tộc Cương Trùng. Chắc hẳn khi nhìn bộ dạng huy động ma lực ấy, trong đầu chúng tôi đều hiện lên hình bóng của cùng một người.
“___ Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta!”
“…!”
Kết giới bao phủ xung quanh Salonite cùng hào quang rực rỡ từ lá cờ. Chất lượng Cường Hoá Ma Lực trên người Salonite liền nhảy vọt lên vài bậc.
Mặc dù phạm vi tác dụng cùng lượng cường hoá kém hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả cùng tính chất toát ra ấy rõ ràng là “Ý Chí Bất Biến Của Chúng Ta,” Đặc Tính của Justell Lobasect.
“Tại sao ngươi lại có thể dùng Đặc Tính đó?”
“Justell-sama đã tạ thế. Vào thời điểm ấy, tôi đã được ngài ấy giao phó ý chí cùng Đặc Tính này.”
“Justell… đã chết… ư?”
“Vâng. Hiện tại, nhân vật trên cương vị của người đã đánh bại Justell-sama đang tranh chấp với phe phản đối nhằm trở thành Lãnh Chúa mới của tộc Cương Trùng. Đó chính là hiện trạng của lãnh địa chúng tôi.”
Đối phương không có dấu hiệu nói dối. Mặc dù không xác định được lý do Justell uỷ thác Đặc Tính cho Salonite, nhưng tôi biết rằng nếu không có ý chí của chính chủ thì sẽ không còn cách nào làm như vậy. Hơn nữa, điều đó cũng giải thích tình huống lúc này.
“Nếu tin tưởng chuyện ấy thì dinh thự Lãnh Chúa… Các thuộc hạ ban đầu của Justell đang ở trạng thái trung lập sao. Và điều đó dẫn đến chuyện bọn ta cất chân đến đây để kiểm tra.”
“Quý ngài anh minh.”
“Justell đã tiến cử kẻ giết mình làm Lãnh Chúa ư?”
“Vâng. Trong mắt Justell-sama, chính vị ấy mới là người có thể trở thành một Ma Vương lý tưởng.”
Lý do đối phương cố tình mời chúng tôi đến đây là vì muốn giới thiệu ứng cử viên ấy cho chúng tôi? Phe phản đối không hành động cũng vì kỳ vọng chúng tôi sẽ can thiệp vào chuyện này.
“___ Thế nào đây, Rudafin?”
“Có gì đâu. Nếu người trong dinh thự ở trạng thái trung lập thì kẻ này tiếp nhận ý chí và Đặc Tính của Justell chính là sự thật rồi. Trong lúc không tồn tại Lãnh Chúa thì vắng mặt trong cuộc họp giữa các Lãnh Chúa cũng là lẽ đương nhiên.”
“Tức đây không phải chuyện chúng ta nên can thiệp?”
“Không đâu, có lẽ tộc Cương Trùng đang muốn chúng ta can thiệp vào cả phe tán thành lẫn phản đối đó. E rằng ứng cử viên Lãnh Chúa là kẻ vượt quá tầm tay của phe phản đối rồi.”
Bản thân phán đoán giống như Rudafin tức là suy đoán của mình không sai. Salonite thì lộ chút kinh ngạc. Đối phương đang dao động vì bị nhìn thấu hiện trạng ư?
“Chúng ta sẽ đồng ý để mình bị lợi dụng cho cuộc tranh chấp Lãnh Chúa ư?”
“Kẻ giết được Justell đích thực sẽ sở hữu thực lực mạnh mẽ. Anh không muốn nhìn đối phương sao? Tôi cũng muốn thử gặp một lần đó!”
“… Được thôi. Ressaenka và Qualisy thì sao?”
Tôi và Qualisy im lặng gật đầu. Ở đây tồn tại kẻ đã giết Justell. Chúng tôi cũng không thể cho rằng đây là vấn đề trong lãnh địa mà bỏ qua đối tượng cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trước mặt mình.
“Kẻ đó hiện đang ở___”
“Vâng~! Tôi ở đây nè~!”
Kẻ đó dường như mới ẩn nấp trong bóng râm mà vừa cất tiếng lơ đễnh vừa lộ diện.
Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, tất cả chúng tôi đều lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Bản năng hiểu rằng tồn tại trước mặt chính là một cường giả. Đối phương không mảy may giấu diếm thực lực của mình.
Nhìn vóc dáng thì đó chắc chắn là phụ nữ, chỉ là đối phương rõ ràng không phải tộc nhân Cương Trùng. Trông thì rất giống tộc Ác Ma, nhưng mùi của cô ta vốn đã không thuộc về Ma Tộc.
“___ Ngươi là con người.”
“Đúng rồi đó! Tôi là con người có tên Immuryerl! Hiện tại tôi đang cố gắng hướng tới vị trí Lãnh Chúa của tộc Cương Trùng đó~!”
Cô ta không chỉ không phủ nhận mà còn khẳng định điều đó. Con người đang ở Ma Giới. Chỉ mỗi chuyện đó cũng đã rất đáng kinh ngạc, ấy vậy mà cô ta còn bảo mình đang hướng tới vị trí Lãnh Chúa… Không được từ bỏ luồng suy nghĩ. Mình cần phải lý giải chính xác tình huống này mới được.
“Tại sao ngươi lại muốn làm Lãnh Chúa?”
“Ưm… Lý do số một là vì tôi muốn đi tới lâu đài Ma Vương. Ngoài ra còn vì lỡ tay giết đi vị Lãnh Chúa tại đây nên phải thu thập lãnh địa? Cơ mà khi bảo con người trở thành Lãnh Chúa thì bị rất nhiều người phản đối luôn. Lãnh Chúa mà tôi lỡ giết đã tiến cử tôi mà họ kỳ cục quá nhỉ?”
“Bị phản đối là đương nhiên.”
“Trông giống như thế đó. Vì vậy nên tôi mới nghĩ cách làm nhanh nhất chính là thể hiện thực lực của mình. Thế nên chúng ta hãy so tài đi? Nếu thừa nhận thực lực của tôi thì tôi muốn các vị nói với mọi người là tôi phù hợp làm Lãnh Chúa tộc Cương Trùng đó.”
“Ta từ chối.”
“Gì kỳ quá đi~. Vậy tôi sẽ nương tay cho? Hoặc là bốn người cùng lên cũng được đó! Lên cùng bạn bè thì sẽ không có gì phải sợ nhỉ?”
“___ Ngu xuẩn.”
Mặt đất hai bên Immuryerl trồi lên và nuốt chửng cô ta. Không, nên nói rằng nó đè bẹp cô ta thì đúng hơn.
Công kích của Goagaim không có dấu hiệu báo trước và nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Nếu đây là người bình thường thì thế này đã đủ để chết ngay lập tức… Thế nhưng không ai trong chúng tôi cởi bỏ cảnh giác cả.
“Này! Đừng có đột nhiên bắt đầu chứ! Nơi này dù gì cũng là chỗ ở tạm của tôi đó!”
Immuryerl đã đứng trên phần mặt đất trồi lên. Ngay thời khắc công kích phát sinh, mọi người đều nhìn thấy mắt cô ta phản ứng. Quả nhiên là cô ta đã thoát ra ngay thời điểm ấy.
“Ta chỉ nghe theo lời khiêu chiến của ngươi thôi. Không có lý do gì để ta phải____”
“Vâng~, chuyển chỗ thôi~!”
“___!?”
Vào khoảnh khắc bóng dáng Immuryerl rung động thì đã xuất hiện trước mặt Rudafin. Và rồi cú huých từ thanh kiếm vẫn còn nằm trong bao của đối phương đã trúng người anh ta.
Sau đó, cơ thể của Rudafin liền lao vụt đi với tốc độ trước cả khi âm thanh chạm đến tai. Trong lúc Goagaim định ứng chiến thì Immuryerl đã chạy về phía Rudafin vừa bị đánh bay đi rồi.
“Rudafin bị nhắm đến vì trông dễ bị đánh bay đi nhỉ.”
“Dù sao anh ta cũng có đầu chim lại còn mọc cánh. Vả lại tên đó cũng chấp nhận dời vị trí nên cố tình bay đi nữa.”
“Hẳn rồi.”
Rudafin đã ngăn chặn cú huých của Immuryerl bằng thanh thương của mình. Vốn dĩ người biết bay như Rudafin sẽ có thể lập tức vòng trở lại dù bị đánh bay đi.
Khi xảy ra cuộc chiến ở cấp bậc Lãnh Chúa thì dư chấn sẽ có thể thay đổi cả địa hình xung quanh. Đây đúng là hành vi của một Rudafin tinh tế… chỉ là mong anh ta có thể nghĩ đến chuyện bên này phải di chuyển nữa.
“Đuổi theo nào. Không thể để mỗi Rudafin chơi đùa được. Phán đoán của tên đó ngây thơ lắm.”
“Cũng phải. Vậy thì___”
“Goagaim, tôi có chút chuyện muốn nói với Ressaenka một chút. Anh có thể đi trước không?”
Qualy mở miệng ngăn cản tôi và Goagaim định di chuyển. Goagaim trầm mặc một chút rồi im lặng chìm xuống mặt đất.
Salonite bên cạnh cũng cúi đầu rời khỏi nơi này như đã hoàn thành trách nhiệm. Nơi này chỉ còn lại tôi và Qualy mà thôi.
“… Tại sao lại ngăn cản tôi?”
“Tôi muốn cảnh báo anh trước một chuyện.”
“Khi cô ta đã đánh bại Justell thì tôi cũng không định lơ là.”
“Anh chỉ biết mỗi chuyện đó thôi phải không. Vậy nên tôi mới cảnh báo. Nghe đi này.”
Tôi nghĩ mình đã biết Immuryerl không phải người thường, nhưng có vẻ Qualy còn đang nắm bắt điều gì đó nữa.
“… Được rồi. Tôi sẽ nghe vậy, nhưng tại sao chỉ có mình tôi?”
“Vì hai người đó sẽ không lập tức tin tưởng lời của tôi.”
“Nếu là lời cô nói thì có là dối trá tôi cũng tin.”
“___ Cảm ơn anh. Giờ thì tôi muốn anh đừng kinh ngạc mà nghe tôi nói.”
“Ừ, tôi sẽ không kinh ngạc.”
“Nhân loại ấy đang mang Kiếm Sát Ma Vương đó.”
“…”
“Quả nhiên là Ressa, không hề nhướn mày một cái.”
À không, thật ra tôi giật mình quá nên lõi suýt ngừng hoạt động cơ.
Từ được dùng ở đây là Lance, loại thương hình nón kỵ sĩ châu Âu thời Trung Cổ thường dùng.