Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Hồi 3: Khởi Động - Chương 14: Lửa và Nước

“Đã đến giờ rồi nhỉ. Giờ thì hãy bắt đầu cuộc họp giữa các Lãnh Chúa nào.”

Không Lãnh Chúa nào nói lời dị nghị với chuyện Yodoin bắt đầu chủ trì. Cuộc họp này đã dần trở nên không còn giá trị nên chẳng ai cần phải chen vào cả.

Cơ mà Gaulgrart lại trông có hơi khó chịu. Nguyên nhân là vừa nãy đôi bên còn tranh cãi với nhau xem ai mới là người nên chủ trì. Có vẻ họ đã quyết định việc ấy bằng trò trẻ con nhưng Yodoin lại giở trò gian lận.

Người đã chứng kiến như mình có nên nói cho Gaulgrart, hay là giả vờ không biết vì đây là lỗi của anh ta khi không nhận ra? Cái nào mới đúng đây nhỉ? Hừm hừm…

“… Qualisy, cô lườm nhiều như vậy là vì tôi đã làm gì à?”

“__ Vì anh chủ trì nên tôi chỉ hướng ánh mắt tới thôi. Chẳng có lườm gì ở đây cả.”

“Vậ… vậy à?”

Phù. Không tốt tí nào. Có vẻ như khuôn mặt phiền não của mình trông giống như đang lườm người khác. Mình đã cố không để người khác kiếm chuyện cơ mà. Bản thân đã dành cả đêm để mát xa xung quanh mắt cho dịp này mà mà biểu cảm của mình cứng nhắc vậy sao?

“Khoan đã. Vẫn còn hai người chưa xuất hiện.”

Tộc trưởng Địa Tộc, Tinh Linh Đại Địa Goagaim Suaonza xen vào. Anh ta là người luôn giữ im lặng về đảng phái, nhưng lại rất ồn ào về thể chế chính thức. Xét độ cứng nhắc thì cũng tương đương với cả Justell của tộc Cương Trùng… Ủa mà thật kìa. Soros không ở đây thì vẫn như mọi khi, nhưng ở đây lại không có bóng dáng của Justell và Nalact đâu.

“Justell và Nalact đều liên lạc trước là sẽ vắng mặt đó.”

“Tại sao họ lại liên lạc với anh?”

“Kỳ quá nha. Trước kia tôi đã cung cấp cách để liên lạc với các chủng tộc rồi mà. Anh vứt quả cầu thuỷ tinh ấy rồi sao?”

“Tôi cảm nhận được ma lực tà ác nên đập nát rồi cho về cát bụi rồi.”

Yodoin đã phân phát những quả cầu thuỷ tinh cho các Lãnh Chúa để “Có thể liên lạc bất cứ lúc nào.” Đó là một quả cầu đính kèm tính năng nghe lén và truy lùng mà không chút giấu diếm nào cả.

Một số Lãnh Chúa đã lập tức xử lý nó, một số Lãnh Chúa thì bảo quản tại vị trí không cần lo bại lộ thông tin mà giữ làm phương thức liên lạc. Tôi là người thuộc trường hợp sau. Trong những lúc khẩn cấp thì có thứ để liên lạc vẫn tiện lợi hơn mà.

“Ác thật đó. Đúng là tôi vẫn nghe lén và xác định vị trí bảo quản, nhưng mà anh tính toán cả chuyện đó rồi chọn nơi bảo quản cũng được mà? A, nhưng mà Rudafin có thể bảo quản ở chỗ khác được không? Tạp âm nhiều quá đi.”

“Hửm? Tôi đã đặt nó trên nóc doanh trại để cải thiện khả năng truyền tin mà không được à?”

“Mấy tiếng xé gió khi binh lính huấn luyện phi hành ồn lắm đấy. Cơ mà trình độ luyện tập cao cũng đúng là tốt thật.”

“Uwahaha! Xin lỗi nhé! Độ lớn của tiếng xé gió là một trong các mị lực đối với Phong Tộc đó! Hay là anh thử nghe tiếng vỗ cánh của tôi không!? Tôi đang muốn kể về mị lực của đôi cánh đây này!”

“Anh đừng giang rộng cánh trong phòng như vậy, với lại tại sao tên diều hâu não cơ bắp này lại toả mùi thơm thoang thoảng chứ.”

“Uwahaha! Gần đây bọn tôi thịnh hành chuyện rắc nước hoa lên cánh đó! Lớp trẻ chuộng cái kiểu đánh gục giống cái bằng kiểu này lắm!”

Tộc trưởng Phong Tộc, Tinh Linh Gió Rudafin Terosampe lúc nào cũng thích kiểu trả đũa này. Vì nói chuyện bình thường thì anh ta cũng sẽ đáp lại như bình thường nên tôi khá thoải mái với anh ta, nhưng với loại người thích trêu chọc hay mỉa mai như Yodoin thì anh ta lại kiếm chuyện tới mức khó chịu như thế

“Tương tác với tứ tộc làm tôi mệt vì khác biệt trong nhịp độ nói chuyện thật đấy… Mà kệ đi. Sẵn dịp nên Ressaenka, người đang tỏ vẻ muốn nói gì đó cứ nói thử xem nào?”

“Chuyện Karquas tấn công ngôi làng của Nalact là thật phải không?”

Thích quá đi. Hôm nay anh ấy cũng thật tuyệt vời, thật yêu quá đi. Ôi, Ressa. Đôi mắt chứa đựng nhiệt huyết đầy nghiêm túc hôm nay vẫn thật tuyệt vời. Anh hãy hướng ánh mắt ấy với em mỗi ngày đi. Em lúc nào cũng có thể về làm dâu hết. Nhưng nếu anh làm rể thì lại càng tốt hơn nữa.

“Là thật đó. Karquas-san cũng nói rằng ‘Do bị khiêu khích nên tôi mới tàn sát bọn họ. Lúc đó vui lắm’ nữa.”

Người đàn ông do Watequa-sama mang đến, Incubus xưng tên là Karquas. Thật là một loại người nguy hiểm nhỉ.

Lúc chiến đấu với Gaulgrart hay Justell thì anh ta vẫn luôn cười từ đáy lòng. Nếu chỉ xét độ cuồng chiến thì người này đích thật rất phù hợp làm Ma Vương.

“Một kẻ muốn làm Ma Vương lại muốn tàn sát Lãnh Chúa và dân chúng không thể nào là kẻ tỉnh táo.”

Hây da thích quá đi. Chỉ nghe giọng nói của anh cũng khiến sự tỉnh táo của em muốn tan biến. Vẻ mặt khó chịu ấy cũng là một trang giấy khắc ghi trong lịch sử của em. Em thật muốn biến nó thành bức tranh rồi đóng vào khung tranh cao cấp nhất mà nói lời chúc ngủ ngon mỗi ngày.

“Trừng phạt chủng tộc chống cự cũng là nhiệm vụ của Ma Vương phải không? Vả lại nhìn động tác của tộc Quỷ Mị thì họ có vẻ cũng không tiếp tục thể hiện địch ý với Karquas-san đấy.”

Thông tin ít nhiều cũng đã được truyền đến bên tôi. Karquas đặt chân tới lãnh địa tộc Quỷ Mị, giết các tộc trưởng của các làng rồi tiến hành một trận chiến kịch liệt với Nalact.

Dường như có rất nhiều người đã chết đi, nếu họ không phàn nàn thì không lẽ anh ta đã gieo rắc rất nhiều nỗi sợ hãi chăng? Nalact lúc nào cũng vô tư chứ không giống một cô gái hiếu chiến gì cả. Ép buộc cô gái như thế vào tình huống buộc phải chiến đấu thì thật quá cưỡng cầu… Không được. Khi vẫn chưa hiểu rõ thông tin chi tiết thì không nên đánh giá dựa trên suy đoán. Yodoin thì bỏ qua, chứ Gaulgrart vẫn rất mê mẩn đối phương. Chắc hẳn đó không phải chỉ đơn thuần là một kẻ điên.

“Hừm, nghe báo cáo về gã thì chẳng phải chúng đều là những hành vi man rợ sao. Dùng sức mạnh để khuất phục tất cả không giống như một kẻ có khí độ để làm Ma Vương.”

Ôi~ không được rồi. Mình muốn đè anh ấy xuống quá đi. Mình muốn dùng sức mạnh đẩy bộ ngực siết chặt đầy rắn chắc đang chuyển động theo mỗi lần hít thở ấy xuống mà làm giường ngủ. Chắc chắn nó sẽ vừa vặn với đầu mình nhất thế giới này. Đúng vậy, đó là thứ được dành riêng cho mình. Bởi vì anh ấy đã bảo rằng “sẽ rèn luyện để không thua kém cô” mà. Đúng rồi đó, Ressa đã rèn luyện thân thể tuyệt đẹp này vì mình. Hây, nếu không phải nhờ lý trí thì mình đã lập tức xé rách trang phục của anh ấy từ bộ ngực đó rồi. Ngươi đã giữ được mạng mình rồi đấy, chiếc áo của Ressa. Lần tới thì ta sẽ rửa cho ngươi nên nhớ đến nhà ta chơi nhé. Cơ mà ta sẽ xin phép sử dụng ngươi cho nhiều thứ nữa.

“Khí độ của Ma Vương không phải là vật để nói, mà là thứ cần thể hiện. Nếu chỉ trích có thể nắm được chiếc ghế Ma Vương thì tôi đã trở thành Ma Vương từ lâu lắm rồi. Cơ mà hiện không phải lúc để hỏi đáp đâu. Anh đang bị Qualisy lườm chằm chằm kìa.”

“… Đúng là tôi không biết suy xét địa điểm và thời gian. Xin lỗi đã khiến cô phải khó chịu, Qualisy.”

Ôi~, khuôn mặt hối lỗi này cũng không thể nào chịu được. Làm sao mà em có thể khó chịu chứ. Chỉ cần anh nằm trong tầm mắt em đã là đỉnh cao tuyệt vời đó. Anh hãy tiếp tục đừng suy xét mà ngày đêm khiến em cuồng loạn đi. Tại sao mình lại không mang theo thức ăn đến đây? Bởi vì chỉ cần khuôn mặt này của Ressa đã đủ để bản thân liếm láp tận ba ngày. Mặc dù mình cũng muốn cứ thế này mà liếm láp cả Ressa, nhưng mà không được đâu. Chẳng phải mình đã quyết định rằng muốn ăn Ressa thì phải nhấm nháp thật kỹ càng sao.

“___ Tôi cũng chẳng khó chịu gì cả. Nói rõ tâm tình của mình với nhau cũng không phải là điều vô ích.”

“Vậy mà tôi lại cảm nhận được áp lực dị thường cơ… Mà trước hết thì Nalact là như thế. Còn về phần Justell thì… có ai biết chuyện gì không?”

Không ai đáp lại lời của Yodoin. Một Justell cực kỳ nghiêm chỉnh lại không nói lý do mà không đến nơi này là chuyện vốn không thể nào tưởng tượng được.

Năng lực trị liệu của Watequa-sama rất hoàn hảo. Chắc chắn anh ta phải bình phục hoàn toàn với thương thế trong trận chiến với Karquas mới phải. Sốc tinh thần… thì cũng không đúng. Anh ta trông giống như loại người sẽ tiếp tục tập luyện mà trả thù hơn. Hôm nay cũng không có Karquas nên không có lý do gì để anh ta nghỉ cả.

“Cứ bặt vô âm tín thế này thì cũng tò mò thật nhỉ. Cho dù muốn âm mưu ám sát Karquas-san thì anh ta cũng sẽ hành xử tốt hơn mới phải. Ai đó đi kiểm tra tình huống được không? Thú thật thì tôi muốn tự mình điều tra, cơ mà dù sao tôi cũng thuộc phe phái Karquas. Tôi không thể nào đường hoàng đi thu thập thông tin tại lãnh địa đối địch được.”

“Tôi sẽ đi.”

Người giơ tay là Goagaim. Nhân tuyển này vô cùng thích hợp. Người để ý nhất về chuyện Lãnh Chúa vắng mặt là anh ta, đôi bên cũng là người cứng nhắc nên dù không thân thiết thì cũng sẽ không gây sự gì.

“Vậy thì nhờ anh nhé, Goagaim.”

“Rudafin, anh cũng đi theo. Không thể dùng dịch chuyển thì có năng lực phi hành sẽ nhanh hơn.”

“Được luôn! Phần thưởng sẽ là phân bón như mọi khi nhé! Đang đúng lúc tôi định mở rộng vườn rau trong nhà này!”

“Được thôi.”

Goagaim và Rudafin khá là thân thiết với nhau nhỉ. Về thuộc tính trong tứ tộc thì đáng lẽ hai người này đối nghịch, nhưng có lẽ chính vì vậy nên hai bên mới có thể bù đắp lẫn nhau.

Chỉ là tôi cũng không phải không hiểu cảm xúc ấy. Cả tôi với Ressa cũng quen biết rất lâu____

“Goagaim, tôi và Qualisy cũng muốn đồng hành viếng thăm tộc Cương Trùng.”

Xin cảm ơn lòng kháng cự này. Nên miết thứ này vào đâu mới được đây? Chắc chắn Ressa nhìn thấy sự thân thiết của Goagaim và Rudafin nên anh ấy cũng nổi hứng vì “không thể để sự thân mật giữa mình và Qualisy thua kém họ” nhỉ?

Hạnh phúc quá đỗi này khiến mình muốn mở tung kho báu vật mất. Như thế thì mình sẽ lăn đá quý trên khe hở giữa phần bụng cùng tấm ngực ấy… A, không lẽ đây là công cụ mát xa tân tiến nhất ư…! Thật không ngờ bản thân lại nghĩ ra ý tưởng đáng sợ như vậy.

“Ý anh là tứ tộc cùng động sẽ khiến Justell nhận thức được sự trọng đại của chuyện này sao.”

“Chính là chuyện đó. Hai người không ngại chứ?”

Em không ngại đâu. Nhân tiện thì xin hãy đặt trước hội trường làm lễ nhé. Hỡi mọi người trong tộc Cương Trùng, chúng tôi sẽ cho mọi người thấy tình cảm của mình trong chuyến du lịch tuần trăng mật bảy ngày sáu đêm nên hãy tha thứ cho chúng tôi nhé.

“Không hề gì! Cơ mà Qualisy thì sao? Cô ấy đang lườm tới mức nhiệt độ hạ xuống rồi kìa!”

“Cũng phải. Tự giác về sự tồn tại của tứ tộc là điều quan trọng, nhưng không xác nhận ý chí của Lãnh Chúa mà đề xuất thì có vấn đề đấy. Mặc dù với sức mạnh của anh thì chuyện đó cũng không phải không có khả năng.”

“…”

“___ Chẳng có vấn đề gì cả. Cái tật kéo tôi vào mọi chuyện của Ressa…enka đã có từ xưa nên cũng quen rồi.”

“… Cảm ơn cô.”

Mọi thứ của bản thân đã được cứu rỗi bởi lời nói ấy. Cả khuôn mặt vì lỡ rủ rê với tâm thế như mọi khi rồi bị xung quanh khiển trách, sau đó vừa an tâm vừa tự trách bản thân đối với lời của tôi đã là liều thuốc vạn năng rồi. Cho dù căn bệnh bất trị cũng đều được chữa trị trong chớp mắt ngoài tình yêu. Đây rõ ràng là công thức tối cao được khắc ghi trong Thuỷ Tộc!

“… Ờ mà mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp thì tốt rồi. Vậy thì tôi sẽ tiếp tục những phần báo cáo còn lại nhé.”

-------------------------------------------------------------------

Cuộc họp giữa các Lãnh Chúa kết thúc, các Lãnh Chúa đều quay về lãnh địa của mình. Kể cả người thích đâm thọc như Yodoin cũng cười khan bảo “Báo cáo cho Karquas-san thì để ngày sau nên xin phép~” rồi chạy trốn.

Tôi có thể hiểu. Hiện tại, bầu không khí trong phòng thiết triều đang trở nên lạnh ngắt. Không có một tên điên nào muốn ở lại nơi này cả.

Cả tôi cũng rất muốn sớm quay về. Chỉ là cô ấy… ánh mắt của Qualisy đã hướng sang đây thì tôi không thể phớt lờ mà quay về được.

“… Qualy, thật xin lỗi. Phát ngôn vừa nãy đã xem thường lập trường Lãnh Chúa Thuỷ Tộc của cô rồi.”

“Tôi không tức giận gì đâu, Ressa. Đề xuất vốn cũng hợp lý, không cần anh nói thì Goagaim hay Rudafin cũng sẽ đề nghị thôi.”

Nếu không tức giận thì ánh mắt lạnh lẽo như muốn bắn thủng người ấy là sao đây?

Tôi và Qualy đã có mối quan hệ lâu đến mức có thể gọi tên ngắn gọn của nhau. Sau khi tôi và Qualy thể hiện sự vượt trội của mình trong tứ tộc, cha mẹ hai bên thường hay cho chúng tôi cùng luyện tập vì “Hai thiên tài mang thuộc tính tương phản sẽ tạo nên kích thích tốt hơn chuyện nằm chung với những phàm phu tục tử.”

Tại khu luyện tập trống rỗng được đặt tại biên giới giữa lãnh địa đôi bên, chúng tôi đã luôn cùng nhau mài luyện sức mạnh của mình.

Tôi lúc ấy vô cùng ngạo mạn. Bản thân lý giải tài năng của mình và mang cảm giác ưu việt so với người khác. Chính vì vậy nên tôi đã lặp lại những lời đầy kiêu ngạo khiêu khích với Qualy… và điều đó cũng chỉ diễn ra trong thời gian mới gặp.

Qualy mạnh hơn cả tôi. Cho dù khiêu chiến bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như nhau. Lòng tự tôn của tôi đã dễ dàng bị bẻ gãy vào lúc ấy.

Vào một ngày, cha mẹ của chúng tôi đã hỏi thành quả luyện tập tại buổi giao lưu giữa đôi bên. Khi tôi đang chần chờ vì cảm thấy thua kém trước Qualy thì cô ấy lại không do dự mà nói rằng:

“Cậu ấy mạnh hơn con rất nhiều.”

Cha mẹ tôi khen ngợi tôi một cách tự mãn, còn cha mẹ cô ấy thì lộ vẻ hạ mình hơn với chúng tôi.

Tôi hỏi lý do tại sao Qualy nói dối. Người như cô ấy nhất định sẽ có thể đứng trên đỉnh các Lãnh Chúa mà tại sao lại giả vờ là kẻ yếu. Tại sao lại hạ thấp địa vị của mình bằng lời nói dối chẳng đạt được ích lợi như vậy.

“Tôi không có hứng thú vấn đỉnh. Bởi vì nếu nhìn bên cạnh mà không có ai thì sẽ rất buồn.”

Trước lời nói không hề giống như của người mang lập trường hướng tới vị trí Lãnh Chúa gánh vác tương lai của Ma Giới, tôi lần đầu cảm thấy đáng tiếc cho tài năng bị chôn vùi của người khác.

Vì vậy nên tôi đã nói với cô ấy. Nếu cô ấy đã lựa chọn địa vị yếu hơn bản thân thì tôi sẽ trở nên mạnh hơn mà nâng cao địa vị của mình. Bản thân sẽ rèn luyện để không thua kém cô ấy.

“____ Vậy sao. Thế thì cứ cố gắng mà tiếp tục đứng cạnh tôi xem? Tôi cũng không kỳ vọng gì đâu.”

Tuy nhiên, lời nói hạ quyết tâm của tôi lại không được xem trọng. Sau đó thì đánh giá của cô ấy đối với tôi liền trở nên kém đi, cho dù phạm chút sai lầm cũng bị cô ấy lườm như thế này.

Thú thật là tôi đang sống trong chuỗi ngày bị lườm vì từng chuyện và phải liên tục xin lỗi. Lý do tôi vẫn chưa bị bỏ mặc hoàn toàn có lẽ là do sự nhẫn nại mạnh mẽ của cô ấy… Trước hết thì tôi phải xin lỗi vì đã khiến cô ấy tức giận. Phải làm sao để khiến cô ấy trở nên vui vẻ trở lại đây.

“Vậy thì tôi sẽ xem chuyện là như vậy. Tuy nhiên, đây vẫn là do tôi thất trách nên bản thân muốn bù đắp lại. Nếu cô có yêu cầu gì thì xin hãy nói thẳng.”

“___ Bất cứ chuyện gì?”

“Ờ… ừ… Nếu trong phạm vi có thể thì tôi sẽ tận lực…!”

Ánh mắt của Qualy lại trở nên áp lực hơn. Có vẻ như tôi lại khiến cô ấy tức giận rồi. Là vì tôi không nên giao cho người khác quyết định hình thức tạ tội ư?

“Kh… không… xin lỗi. Tôi vẫn chưa nghĩ ra nội dung tạ tội cụ thể nào…”

“Vậy thì cơm hộp đi. Tộc Cương Trùng ăn uống khác chúng ta phải không? Cho dù quay về trong ngày thì chắc hẳn vẫn phải ăn một bữa tại đó. Anh hãy chuẩn bị cả phần của tôi đi.”

Đúng là tôi đã quên mất chuyện đấy. Tuy rằng có thể không ăn không uống mà chiến đấu suốt ba ngày ba đêm, nhưng cứ làm thế sẽ để lại thói quen rất xấu cho bản thân.

Lần này thì chúng tôi chỉ đến chỗ của Justell nói chuyện mà thôi. Chắc hẳn chúng tôi sẽ có đủ thời gian để ăn uống.

“Tôi hiểu rồi. Bản thân sẽ cho người chuẩn bị.”

“Anh đùn đẩy chuyện chuộc tội cho thuộc hạ ư? Đương nhiên là anh phải làm rồi.”

“T… tôi sao? Nhưng tôi không có bao nhiêu kinh nghiệm nấu nướng___”

“Tôi biết. Cho dù yêu cầu chuyện anh có thể làm một cách đơn giản thì cũng có ý nghĩa gì đâu.”

“Đúng là thế… Tôi sẽ tận lực.”

“Nhớ nấu nướng để có thể ăn được đấy.”

Ra là thế. Bức bách tôi làm chuyện mình không giỏi, hơn nữa còn yêu cầu tiêu chuẩn nhất định… Điều này có lẽ còn khó khăn hơn cả việc thiêu trụi địch quân. Quả nhiên là Qualy, tầm mắt của cô ấy thật khác xa mình.