Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 134

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 14

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 141

Web Novel (1-100) - Chương 41: Kẻ gây rối đáng yêu

Chương này sẽ sửa xưng hô của main với Gilk, do tụi nó bằng tuổi.

**********

Sau khi trở về Volzard và ăn sáng, tôi đến đón năm người ở ký túc xá tạm thời. 

Hôm nay là ngày Hỏa, tức đầu tuần, nên sẽ có lớp chiến đấu cho người mới bắt đầu. 

Việc có tham gia lớp học hay không là quyền của năm người, nhưng tốt hơn hết là vẫn nên cho họ biết về chuyện này. 

Thêm nữa, ngoài bộ đôi cũ mới và cặp chị em dekoboko, nếu tôi không để mắt đến tên kính giả, người dân Volzard sẽ dễ nghĩ rằng bạn học của tôi là những kẻ lười biếng.

"Vậy là có một lớp chiến đấu dành cho người mới bắt đầu, ta nên làm gì đây?"

"Tất nhiên là chúng ta sẽ tham gia rồi, Kazuki."

"Phải đấy, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt kịp Gilik-aniki và trở nên vô đối trong hầm ngục."

Chà, không ngoài dự đoán từ bộ đôi cũ mới.

"Còn Kobayashi-san thì sao?"

"At-chan, cậu tính sao?"

"Hừm...chiến đấu thì hơi...nhưng bài giảng về các loại quái vật nghe có vẻ thú vị đấy?"

"Vậy thì, cứ tham gia thử xem sao nha."

"Ừ, vậy đi."

Vâng, cặp chị em dekoboko cũng tham gia.

"Còn Yagi thì sao?"

"Hmm...tôi nên làm gì đây?"

"Nếu cậu tham gia lớp học, cậu sẽ không phải làm việc cả ngày hôm nay..."

"Thôi được, tôi sẽ tham gia, nếu chán thì tôi có thể ngủ."

"Cậu đang nói gì vậy...mà thôi, quên đi..."

Tôi đã định cảnh cáo cậu ta, nhưng sẽ hiệu quả hơn khi để Donovan-san làm việc đó, nên thôi vậy.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Trước khi đến hội, tôi kể cho năm người nghe về tiến độ của kế hoạch Meisa.

"Làm tốt lắm! Kokubu!"

"Chết tiệt, Camilla chết lặng, tôi muốn thấy cảnh đóóó!"

"Eo, tởm thật, bình thường thì tớ sẽ ghê tởm nó, nhưng lần này thì tớ sẽ cho qua."

"Đúng, đúng, tớ cũng muốn thấy cảnh Camilla suy sụp."

Mọi người đều hài lòng với một tư thế ăn mừng, trừ một người, Yagi, người vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị của mình.

"Sao vậy, Yagi."

"Kokubu, thế là xong sao...không còn gì khác nữa à?"

Đúng như dự đoán, thành viên duy nhất của câu lạc bộ báo chí được gọi là kính giả đã sống đúng với cái tên của mình. 

Cậu ta đã nói trúng trọng tâm với câu hỏi đó, khiến tôi bất giác mỉm cười.

"Tất nhiên là chưa, những bước hoàn thiện cuối cùng vẫn còn ở phía trước. Tôi sẽ khiến tin đồn lan đến không chỉ ở doanh trại, mà là cả thị trấn Lastock nữa, và cuối cùng đến tận tai của chính Camilla."

"Ấn tượng thật, đúng là Kokubu có khác. Tin đồn phải lan rộng thì mới có ý nghĩa chứ!"

"Và nếu nó lan rộng, hiệu quả sẽ tăng gấp bội...phải không?"

"Ừ, đúng vậy!"

Sau khi đưa năm người đến hội, việc cuối cùng tôi cần làm là lan truyền tin đồn về việc Camilla tè dầm.

Ngay cả khi chỉ có một người biết, hầu gái riêng của cô ta, cũng sẽ rất suy sụp nếu một tin đồn như vậy được truyền ra...vẻ mặt của Camilla hẳn sẽ là một thứ đáng để xem.

"Phải rồi, Kokubu, những tin đồn được lan truyền không nên dài dòng quá. Hãy rút ngắn từ ngữ và tạo ra tác động mạnh mẽ đến người nghe."

"Tôi hiểu rồi, một tin đồn giật gân ngắn gọn...Đã hiểu!"

"Kokubu, đừng do dự, hãy bào mòn thần kinh của ả công chúa đó đi."

"Được thôi, tôi sẽ làm vì mọi người."

Tôi cùng năm người họ đến hội trong tâm trạng nhẹ nhõm. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới cảm thấy như vậy, à không, phải nói là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này mới đúng.

"Nhân tiện, Kokubu, hôm qua cậu đã đi đâu vậy?"

"Về nông trại Livre...chuyện đó là nói dối phải không, cậu đã đưa Manon đi đâu?"

"Thôi nào, nói tớ đưa cô ấy đi đâu đó, nghe kiểu gì cũng thấy không ổn..."

"Chắc chắn cậu đã leo lên những nấc thang của người lớn rồi phải không?"

"Này, thế còn Yuika thì sao? Nói tớ nghe, cậu đã làm gì?"

"Không, tớ đã nói với các cậu rồi mà..." 

Tôi quên mất sau lưng Manon còn có hai chị em dekoboko.

"Fuhaha, để tôi kể cho các cậu nghe chuyện xảy ra giữa Kokubu và Manon nhé!"

"Gì cơ, tại sao cậu lại biết hả kính giả?"

"Các cậu có muốn biết không? Tôi đã thấy nó vào hôm qua, cái khoảnh khắc mà Kokubu bị Manon-chan cho ăn tát!"

"Này Kokubu, cậu, cậu đã làm gì?"

"Đúng đấy, thật kì lạ khi một Manon ngây thơ như vậy mà lại tức giận đến thế, phải không?"

"Chà, không phải, hiểu lầm thôi... Đúng rồi, Manon chỉ đang hiểu lầm mà thôi..."

Chỉ tại tên Yagi nhiều chuyện mà hai chị em dekoboko nổi giận và vây lấy tôi. 

Trên đường đến hội, người qua đường cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ.

"Hiểu lầm cái gì, tôi nghe rõ mồm một mà, 'Kent là một tên cặn bã!'."

"Cô ấy không hề nói tôi là cặn bã...Cô ấy nói tôi là lăng nhăng..."

"Cậu nói lăng nhăng sao, có phải cô ấy đã ngửi thấy mùi của Yuika không?"

"Không, không, là Beatrice, không phải là lớp trưởng..."

"Eeh, Kokubu-kun, cậu đã động tay vào người khác rồi sao?"

"Đó là lý do tại sao tớ nói đó là một sự hiểu lầm, Beatrice là..."

"Ngài gọi em sao...?"

"Huh...?"

Bất chợt, một giọng nói cất lên từ phía bên cạnh khiến tôi thốt lên đầy ngớ ngẩn.

"Chào buổi sáng, Kent-sama, xin hãy gọi em là Rise, cái tên thân mật dùng với ngài. Vui lòng gọi em như vậy từ giờ trở đi."

Khi tôi quay lại nhìn, đứng đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ. 

Người mà tôi đang nói đến đột nhiên xuất hiện, khiến não tôi không thể theo kịp tình hình. 

Cơ mà, nhìn kỹ mới thấy, đôi tai cụp của em ấy được che đi...tôi muốn xoa chúng quá.

"Ch-chào buổi sáng, Beatrice-san..."

"Rise..."

"Um,um... Ri, Rise-san."

"Rise..."

"Ri, Rise..."

"Vâng, Kent-sama..."

Beatrice khẽ hôn lên má tôi, như thể đó là điều hiển nhiên. 

Xung quanh sắp sửa vỡ òa trong những tiếng reo hò phấn khích, còn Beatrice thì liếm môi như thể đang thưởng thức hương vị. 

Tôi sẽ bị ăn thịt sao? Tôi sẽ trở thành thức ăn cho một con thỏ ư?

Nhìn về phía những tiếng reo hò, có một vài cô gái có vẻ là bạn của Beatrice, và cũng khoảng chừng đó đứa con trai nhìn tôi với ánh mắt chết chóc. 

Trong số đó có một tên mặc quần áo được may đo cẩn thận, đang nghiến răng và trừng mắt nhìn tôi đến nỗi những đường gân xanh nổi lên trên thái dương cậu.

Tôi đã châm ngòi cho một rắc rối hoàn toàn mới.

"Vậy thì, Kent-sama, em xin phép."

"Vâng..."

Trong lúc tôi còn đang ngẩn người nhìn Beatrice rời đi, cổ áo tôi bị túm mạnh từ phía sau.

"Kokubuuuuu....Thằng khốn nạn này! Cô gái xinh đẹp đó là ai!"

"Tatsuya, Yagi, thẩm vấn, chúng ta phải mở một cuộc điều tra!"

"Nói gì thế, hai cậu dễ dãi quá đấy, không cần thẩm vấn gì hết, xử tử ngay lập tức!"

Chuyện là, hôm qua Beatrice cũng hôn tôi, nhưng Yagi lại không biết chuyện đó.

"Chả trách, bảo sao Kokubu lại bị gọi là tên cặn bã..."

"Vậy ra Kokubu là một người như vậy...tớ biết ăn nói thế nào với Yuika đây..."

"Không, hiểu lầm mà, thực sự là hiểu lầm... và lớp học sắp bắt đầu rồi..."

Vì lớp học sắp bắt đầu nên tôi tiếp tục đi về phía hội, nhưng khi ngoái lại nhìn phía sau, tên con trai hồi nãy vẫn đang trừng mắt nhìn tôi. 

Tại sao tôi lại phải gánh thêm một mối hận thù khác cơ chứ?

Tôi tiến về quầy của hội để đăng ký lớp học thì thấy Muell-san, Manon và Gilik đang đứng bên bức tường nơi không có người qua lại. 

Manon đang nói chuyện với Muell-san, nhưng khi thấy chúng tôi đến, cô ấy nhìn sang với vẻ xấu hổ.

Qua biểu cảm của cô ấy, có lẽ mọi hiểu lầm đã được giải quyết. 

Khi tôi nghĩ vậy, hai chị em dekoboko đã nhanh chóng bước đến chỗ Manon và bắt đầu nói gì đó.

K-không ổn rồi! Manon, đừng nghe những gì họ nói, những kẻ đó chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối vào câu chuyện! 

Ch-chuyện đó khác, không phải về một con cá voi, mà thực ra là về một con cá killi.

Dù muốn phủ nhận, tôi cũng không thể di chuyển bởi cánh tay đang bị bộ đôi cũ mới giữ lại. 

Và Manon, người được chị em dekoboko bắt chuyện, đã biến thành một Yasha trước mắt tôi.

Ý tôi là, có vẻ như ngay cả Muell-san cũng đang trông có vẻ khó chịu, nhưng...chị ấy đã vẫy tôi lại bằng ngón trỏ của mình. 

Không thể trốn thoát, tôi bị bộ đôi cũ mới đưa đến chỗ chị ấy.

"Chào buổi sáng, Muell-san, Gilik-san, Ma, Manon."

"Chào buổi sáng...Kent, lát nữa em có thể giải thích cho chị không?"

"Được, đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi..."

"Hmm, Chibisuke lăng nhăng..."

"Họ nói rằng sáng nay cậu đã rất thân thiết với Beatrice... Tomoko, Akemi, nếu hai cậu định tham gia lớp học, tớ sẽ chỉ cho cách đăng ký, đi nào..."

Ah...Manon rời đi với gương mặt lạnh tanh.

"Mấy đứa cũng sẽ tham gia khóa học phải không? Đi đăng ký đi..."

"Vâng, Muell-nee-san."

"Đi thôi, Yagi..."

"À, ờ, đi đi..."

Có vẻ như cậu ta đã bị mê hoặc bởi bộ ngực của Muell-san khi chị ấy khoanh tay, nhưng cậu ta không nhận ra rằng mình đang bị theo dõi sát sao. 

Một lần nữa, hãy khiến cậu ta trông như miếng giẻ rách nào. 

"Em đang cười gì vậy, Kent..."

"Huh,huh! Không, không, không...không có gì..."

"Thằng khốn, đừng nhìn Myu-ane bằng ánh mắt kinh tởm như vậy, này..."

"Thật nực cười, đó là một sự hiểu lầm..."

Cuối cùng, năm người họ được Manon dẫn đến lớp học, còn tôi thì bị Gilik túm cổ lôi đến một góc của sân tập theo chỉ thị của Muell-san.

"Rồi, giờ em phải giải thích đàng hoàng cho chị."

"Thực sự là hiểu lầm mà chị..."

Để giải quyết hiểu lầm của Muell-san, tôi đã kể về việc bị Donovan-san đánh thức và hoàn thành yêu cầu đề cử.

"Ch-chuyện đó, đúng là em có chạm vào người Beatrice, nhưng chỉ là để chữa trị, và lúc đó còn có Marianne-san đứng cạnh mà."

Ngay cả sau khi kết thúc câu chuyện, Muell-san vẫn nhìn Gilik và tỏ vẻ nghi ngờ.

"Đừng có ngu ngốc như vậy chứ thằng khốn, tao không nghĩ một đứa hạng F lại có thể nhận được yêu cầu đề cử đâu..."

"Đúng vậy, cũng bởi thế mà tôi đã được thăng lên hạng B vào hôm trước."

"Mày ngu đến thế là cùng thằng khốn ạ, chuyện như đột ngột thăng hạng từ F lên B không thể xảy ra được."

"Đó là lý do tại sao...tôi đã được thăng hạng hai lần, từ F lên D và sau đó từ D lên B."

Ngay cả sau khi đưa ra thẻ hội, kể về những con ogre đá, hay những con Gigawolf, Gilik vẫn có vẻ không tin tôi chút nào.

"Chibisuke, kẻ yếu hơn tao, lại cao hơn tao tận hai hạng...đừng có đùa."

"Không, ngay cả khi bị nói vậy, tôi cũng đâu có bảo họ tăng hạng cho mình..."

"Nếu mày đã nói vậy thì đấu với tao một trận đi, nếu mày thật sự mạnh như mày nói, hãy thử đánh bại tao một cách nghiêm túc."

"Không, nhưng ngay cả khi tôi bị yêu cầu đấu một trận..."

"Sao, mày sợ à, Chibisuke."

"Sợ chết đi được, tôi còn chưa muốn chết..."

Khi tôi liếc nhìn và tự hỏi liệu chị ấy có thể ngăn cậu ta lại không thì Muell-san lại đang khoanh tay suy nghĩ.

"Cứ thử xem sao."

"Eh...ngay cả Muell-san cũng..."

"Ừ, chị muốn xem Kent mạnh đến mức nào."

"Chuyện đó..."

Muell-san đã nghe về việc đánh bại những con Gigawolf từ chị em dekoboko, nhưng chị ấy dường như vẫn còn hoài nghi. 

Sau cùng, để tránh nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã phải đấu một trận nghiêm túc với Gilik với điều kiện là chúng tôi chỉ được dùng kiếm gỗ, không tấn công từ cổ trở lên, và tôi có thể sử dụng ma thuật.

Tôi muốn đấu một trận với Gilik vào một ngày nào đó, nhưng đó là khi tôi có thể đấu với cậu ta mà không cần dùng tới ma thuật, cũng bởi vậy mà tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng khi phải đấu vào thời điểm này.

Cơ mà vì là buổi sáng đầu tuần nên không có ai sử dụng sân tập, có vẻ chuyện lần này sẽ không thu hút sự chú từ bên ngoài.

"Chuẩn bị đi, Chibisuke, tao sẽ kết thúc nó trong nháy mắt..."

"Hmm...mời."

Ah...tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra, cứ đấu thôi, tôi sẽ khiến cậu ta phải kêu 'Ouch!' một cách khâm phục khẩu phục. 

Tuy nhiên, dù có áo giáp và kiếm gỗ đi nữa, tôi nên chiến đấu như thế nào đây? 

Ma thuật tấn công thuộc tính ánh sáng có thể gây rắc rối nếu nó trúng nhầm chỗ, và thứ duy nhất có thể sử dụng lúc này là khiên bóng tối, nhưng tôi lại chưa từng thử xem nó mạnh đến mức nào. 

Hmm? Chưa nói đến việc kêu 'Ouch!', tôi có thể đang gặp một rắc rối lớn.

Chúng tôi đối mặt nhau ở khoảng cách chừng mười mét, và Gilik dường như hoàn toàn không nghi ngờ gì về chiến thắng của mình.

"Tao tới đây, Chibisuke, Mana, hỡi mana, hỡi mana cai quản thế giới, tụ hội, tụ hội, tụ hội về cơ thể ta, trở về, trở về, trở về và trở thành sức mạnh của ta, cường hóa!"

Khi cậu ta niệm chú để cường hóa cơ thể, tôi cảm thấy cơ thể của Gilik đã phồng lên một chút. 

Vẫn như mọi khi, với vai trái nghiêng về trước, Gilik đạp đất với một tiếng cười giống như sói.

Nhanh quá! Bằng cách bước nhanh hơn bình thường vài bước, Gilik đã thu hẹp khoảng cách ngay lập tức.

"Dobu haa!"

Trận đấu kết thúc trong nháy mắt.

Khiên bóng tối dường như mạnh hơn tôi tưởng. 

Tôi đặt một chiếc khiên bóng tối dưới chân cậu ta, và khi nó vướng vào chân cậu, tôi lại tiếp tục đặt một chiếc khiên bóng tối khác ở phía trước. Và khi cậu ta ngã về phía trước, cậu ta lao vào đó và tự hủy.

Tuyệt, Gilik trông thật ngớ ngẩn với đống máu mũi đang chảy và loang ra khắp sân tập.

"Um...em có nên dùng ma thuật chữa lành không?"

"Hmm...hãy làm nó sau khi nhặt thanh kiếm gỗ của em ấy lên..."

"Ồ, vâng, em hiểu rồi."

"Kent, vừa rồi là cái gì vậy? Còn việc niệm chú thì sao?"

"Thứ vừa rồi, em gọi nó là khiên bóng tối, và em chưa bao giờ niệm chú cả."

"Bình thường nếu chỉ nghe thì chị không tin đâu, nhưng giờ chị phải tin thôi vì đã tận mắt chứng kiến nó mà."

Tôi nhặt thanh kiếm gỗ từ tay phải của Gilik, đặt tay lên khuôn mặt sưng vù của cậu ta và thi triển ma thuật chữa lành. Vết thương biến mất hoàn toàn và Gilik tỉnh lại sau đó.

"Chibisukeeee!"

"Gilik! Trận đấu kết thúc rồi!"

Khoảnh khắc cậu ta tỉnh lại, Muell-san đã ngăn Gilik lại khi cậu cố túm lấy tôi. 

Gilik, bất chợt ngừng lại, bắt đầu run rẩy khắp người khi cậu ta kiểm tra tình hình của mình.

"Thật ngu ngốc...tao không thể thua một thằng đê tiện như Chibi được..."

Cậu ta hiểu tình hình, nhưng không muốn thừa nhận nó. 

Ngay cả đối với tôi, tôi cũng không thích cách chiến thắng bằng một đòn đánh úp này, việc tìm ra điểm yếu trong sức mạnh của cậu ta thật khó chịu.

"Giờ thì, không có gì phải nghi ngờ nữa vì Donovan-san đã thừa nhận rằng em ấy được xếp hạng B."

"Chà...đáng nhẽ chúng ta không cần phải đấu mới đúng."

"Nhưng nếu em không đấu, cậu ấy sẽ không hài lòng với nó...phải không?"

"Em, đây không thể nào...đối với em, thằng Chibi này...không thể nào..."

Gilik đứng dậy, và khi cậu ta lùi lại, cậu ta lao khỏi sân tập như một con thỏ.

Yeah, Gilik có một tính cách tuyệt vời.

"Đó có thể là liều thuốc tốt cho Gilik vì em ấy đã hơi quá tự tin khi chưa bao giờ bại trước một người lớn hơn tuổi mình, chứ đừng nói đến một người cùng tuổi."

"Chuyện đó ổn chứ? Em không muốn dính vào một cuộc ẩu đả hay gì đó khi chị không để ý đâu."

"Sao? Con trai nói chuyện bằng nắm đấm mà, phải không?"

"Không, em đâu theo chủ nghĩa bạo lực."

"Thật à? Chà, mọi chuyện sẽ ổn thôi...vậy ra, Kent là một đứa trẻ tốt hơn chị nghĩ."

Ồ vâng, đúng vậy, Muell-san, em là một chàng trai tốt lắm đó, nên em không ngại nếu chị đổ em hay gì đó đâu.

"Vậy chị đã hiểu rằng mọi người chỉ đang hiểu lầm chưa?"

"Hmm...khoảng một nửa?"

"Một nửa..."

"Bởi ngay cả khi cô bé có ý định trêu chọc em, thì sự thật là em đã bị em ấy hôn trước mặt mọi người đúng chứ?"

"Ừ...đúng là vậy...nhưng tại sao?"

"Ufufu, Beatrice cũng là một đứa trẻ nổi bật đấy...Kent nên tự suy nghĩ về điều đó, gặp lại em sau nha..."

"Eh..."

Muell-san rời đi với một nụ cười trên môi, nhưng cuối cùng, chị ấy chẳng giải quyết được gì. 

Mọi chuyện đã rối tung lên vì Beatrice.

(Thật thảm họa, Kent-sama.)

(Nghiêm túc mà nói, liệu được công nhận sức mạnh có mang lại nhiều lợi ích hơn là bị người ta ganh ghét không...?)

(Đó là một chiến thắng tuyệt vời khi không cần làm gì mà chỉ cần lợi dụng sức mạnh của đối phương.)

(Hmm...Chẳng sảng khoái chút nào, thôi kệ, đi hoàn thành kế hoạch Meisa thôi.)

(Vậy thì, di chuyển đến Lastock nào.)

Từ vùng tối ở góc kho sân tập, chúng tôi dịch chuyển đến Lastock. 

Từ giờ, tôi sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn về Camilla, nên đang nghĩ sẵn vài đoạn hội thoại mẫu. 

Mục tiêu đầu tiên là các hiệp sĩ trong doanh trại.

Tôi tìm kiếm vài hiệp sĩ đang ở một mình trong nhà kho hoặc nhà vệ sinh, và diễn hai vai để họ tình cờ nghe được.

"Camilla-sama, có phải ngài ấy đã tè dầm không?"

"Đồ ngốc, nói nhỏ thôi, nhỡ có ai nghe thấy thì sao..."

Sử dụng đây làm mẫu cơ bản, tôi sẽ lan truyền tin đồn khắp doanh trại. 

Các hiệp sĩ đều không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của tôi, và một trong số họ còn chạy lại về phía này.

Sau khi xong việc ở doanh trại, tôi chuyển qua thị trấn Lastock. 

Sâu bên trong những con hẻm, bên cạnh giếng nước, qua những bức tường nhà...tôi lan truyền tin đồn ở khắp nơi.

"Camilla-sama, không đời nào ngài ấy lại tè dầm."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi nghe từ một hiệp sĩ trong doanh trại..."

Người dân thị trấn cũng ngạc nhiên, bối rối và cố gắng xác nhận chủ nhân của giọng nói. 

Từ góc tối khu chợ, đến hành lang của trường học, hay nhà thờ... tôi đều điều chỉnh lời thoại tùy theo đối tượng nghe.

"Nghe gì chưa, tin đồn về Camilla-sama ấy..."

"Tè dầm ư...thật ngớ ngẩn..."

Dù họ tin hay không, chỉ cần tin đồn được lan truyền là tốt rồi. 

Sau một buổi sang đi lan tin khắp nơi trong thị trấn, tôi đến phòng y tế của doanh trại. 

Tôi đã hứa sẽ hỗ trợ lớp trưởng, người luôn làm việc quá sức.

Lớp trưởng đang điều trị cho một cô gái bị thương ở trán. 

Vết thương ở đầu chảy rất nhiều máu, và lớp trưởng đang cố gắng hết sức để điều trị cho người đó, nhưng cô ấy có vẻ thực sự đang quá sức, và trông cô ấy còn xanh xao hơn cả cô gái được điều trị. 

Tuy nhiên, có lẽ vì vậy mà vết thương trên trán đã đóng lại hoàn toàn.

"Cảm ơn cậu Yuika, không còn lại một vết sẹo nào cả... Tớ ổn rồi, mặt cậu xanh xao quá đấy."

"Ừ, không sao đâu, tớ sẽ ổn nếu nghỉ ngơi một chút...giờ chắc cũng đến trưa rồi..."

"Thật sao? Cơ mà cậu nên nghỉ ngơi trên ghế sofa một lát, đây, để tớ cho cậu mượn vai."

"Cảm ơn cậu, chà, có lẽ tớ đã hơi quá sức..."

"Không ổn đâu, lỡ cậu gục thì bọn tớ biết phải làm sao..."

"Không sao, tớ chắc chắn Hoàng tử của tớ sẽ tới giúp..."

"Trời ạ, Hoàng tử à...cậu mơ mộng quá đó, Yuika... Nhưng liệu cậu ấy có đến không, Hoàng tử của cậu ấy."

"Nhất định cậu ấy sẽ đến, chúng ta hãy cố gắng hết sức cho đến lúc đó."

"Rồi, rồi...vâng, chúng ta sẽ cố gắng hết sức."

Cô gái được điều trị nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn lên người lớp trưởng đang nằm trên ghế sofa rồi rời khỏi phòng. 

Ngay sau đó, từ trong bóng tối, tôi đặt tay lên lưng lớp trưởng và thi triển ma thuật chữa lành.

"Oh, Kent..."

"Suỵt...yên nào...Yuika, cậu đang làm việc quá sức đấy..."

"Ừ, nhưng không sao bởi vì đã có Hoàng tử của tớ ở đây rồi..."

Lớp trưởng dần thả lỏng người, rồi chìm vào giấc ngủ yên bình. 

Erna bước vào phòng, nhìn lớp trưởng một lúc rồi khẽ đóng cửa lại và rời đi.

Tôi muốn cô ấy để lớp trưởng một mình vào lúc này, để cô công chúa nghiêm túc và mơ mộng này có thể nghỉ ngơi.

(câu này t dịch k chắc có đúng hay k nữa, t k hiểu câu gốc lắm nhưng sau khi hỏi một người chị nọ thì t nấu ra được cái này xD) (chịu, chẳng hiểu nghĩa câu này là gì, chắc đang nói về bản chất câu chuyện chăng)