Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Truyện tương tự

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

22 185

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

3 7

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

2 5

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

5 5

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

150 1504

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

134 1196

Web Novel (1-100) - Chương 43: Đứa trẻ giàu có và đoàn tùy tùng

Tôi ghé qua sân tập của hội, nhưng có vẻ như buổi tập đã kết thúc, và nhóm Yagi không có ở đó. 

Tôi tìm quanh trong hội, nhưng dường như họ cũng không ở quán bar, nên có lẽ họ đã về rồi.

Hiện tại tôi phải quyết định xem nên ra ngoài thành phố hay quay về nhà trọ, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên ghé qua nhà trọ trước khi bữa tối kết thúc, vậy nên tôi quyết định quay về nhà trọ trước. 

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, con đường chính đông đúc người mua sắm chuẩn bị cho bữa tối.

Bữa tối hôm nay có món gì nhỉ...Reinhardt chợt cảnh báo khi tôi đang lang thang và suy nghĩ về điều đó.

(Kent-sama, ngài bị bao vây rồi.)

(Eh...)

Do đang mải suy nghĩ nên tôi không để ý, có ba tên con trai đang chặn đường tôi, và khi quay đầu nhìn lại, hai tên khác cũng đang đứng đó. 

Đứng giữa ba người phía trước là đứa ăn mặc bảnh bao đã trừng mắt nhìn tôi sáng nay.

"Mày, đi với tao một lát..."

"Haa...chuyện đéo gì đang xảy ra vậy?"

"Đi nào, đi nào!"

Hai người ở phía sau làm theo lệnh của cậu ta, túm lấy tay tôi để tôi không thể trốn thoát. 

Có lẽ cậu ta bằng tuổi Beatrice, nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng đứa nào đứa nấy cũng đều cao hơn tôi.

(Kent-sama, chúng ta có nên phản kháng không?)

(Không, ổn mà, ta biết tên đó muốn gì, tuy phiền phức nhưng ta sẽ đi theo và nghe cậu ta nói.)

(Tôi hiểu rồi...chà, được thôi, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ ra tay.)

(Lúc đó, nhẹ tay với họ thôi nhé...)

Tôi bị đưa đến một bãi đất trống ở cuối một con hẻm quanh co, nơi có vẻ là chỗ tụ tập của bọn con trai. 

Bãi đất trống là một khu vực nhỏ được bao bọc ba mặt bởi các tòa nhà, và lối vào duy nhất là con hẻm mà chúng tôi vừa đi qua. 

Tôi bị đẩy vào giữa bãi đất trống, và năm người họ xếp hàng chặn con hẻm.

Nhìn vào khuôn mặt của năm người, quả nhiên, đúng như mong đợi ở một người giàu có, cái cảm giác có thuộc hạ, một đứa thấp hơn tôi, một đứa cao bằng tôi, còn hai đứa đang giữ tay tôi cũng cao hơn tôi. 

Cậu nhóc nhà giàu cao gần bằng tôi, nhưng trông có vẻ yếu ớt.

Khi còn ở Nhật Bản, tôi không tự tin rằng mình sẽ thắng ngay cả khi phải đấu với một đứa nhóc nhỏ hơn mình, nhưng kể từ khi đến Volzard, tôi đã trải qua rất nhiều khóa huấn luyện đặc biệt, bởi vậy có lẽ tôi sẽ không thua ai cả. 

Tuy nhiên, đó là nếu đấu một chọi một, tôi không tự tin lắm khi đối đầu với năm người cùng một lúc.

"Thế mấy nhóc muốn gì ở anh?"

"Đừng có lại gần Beatrice-san!"

Đúng như dự đoán, trong tình huống này, có lẽ cậu ta đang yêu Beatrice. Nhưng không sao, đó là một tình yêu sẽ không thành hiện thực trừ khi tên đó đánh bại được lão già ngu ngốc kia.

"Đầu tiên là anh đây không hề chủ động tiếp cận cô bé."

"Mày...Vậy ý mày là Beatrice-san tiếp cận mày à?"

"Lý do anh quen biết cô bé là do một yêu cầu nhận từ dinh thự thôi, nhưng chính Beatrice mới là người đến bắt chuyện với anh vào sáng nay mà...Chẳng lẽ nhóc không thấy sao?"

"Mày..."

Ồ, tôi đoán cậu ta đã nhớ lại cảnh hôn, mạch máu ở thái dương của cậu ta sắp vỡ ra rồi. Tôi cũng đang thấy xấu hổ đây...

"Vậy mày nói mày sẽ không ngừng tiếp cận Beatrice-san, phải không?"

"Nếu không có việc gì đặc biệt, anh sẽ không đến gần con bé, Klaus-san đáng sợ lắm."

Khi nói về điều đó, tôi tự hỏi cậu ấm nghĩ gì về lão già ngu ngốc đó. 

Ông ta là lãnh chúa của Volzard, và là một kẻ theo chủ nghĩa bạo lực, cũng là người tham gia vào việc xây dựng tường thành hàng tuần, vậy nên có vẻ như việc biến ông ta thành kẻ thù là một ý kiến tồi.

"Ngoài ra, việc tiếp cận Beatrice hay không, là quyền của anh, chưa đến lượt nhóc ra lệnh đâu."

"Thằng nhãi này..."

Tên nhóc nhà giàu tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng có vẻ như cậu ta không định tự mình đến đánh tôi. 

Có lẽ cảm giác muốn đánh và cảm giác không biết phải làm gì nếu đánh đang xung đột với nhau.

Bằng cách nào đó, trông cậu ta có vẻ không tự tin khi nhìn tôi. 

Nếu hai người xung quanh đang giữ tay tôi, tôi sẽ không thể làm được gì nhiều, nhưng nếu tất cả họ đều đối mặt với tôi ở khoảng cách khoảng ba mét thì sẽ không còn đáng sợ nữa.

"Mày, mày không hiểu tình hình hiện tại của mình hay sao?"

Đứa nhỏ con bên cạnh tên nhà giàu trông giống một tên tay sai điển hình. 

Cái cơ thể gầy gò ấy, nếu bạn đánh cậu ta một cách nghiêm túc, nó sẽ giống như bắt nạt một kẻ yếu đuối.

"Màyyy, Nazario ta đâyyy là, người thừa kế chính thức, của cửa hàng Orlando."

Yeah, đó là một cách nói chuyện rất khó chịu, nó khiến tôi muốn đấm cậu ta.

"Xin lỗi, anh đây đến từ một thành phố khác, nên anh không biết cửa hàng Orlando đâu."

"Thiệt tình! Đồ nhà quê."

"Katz, đủ rồi, này, Nago, Rodos...xử nó đi..."

Khi Nazario, cậu nhóc nhà giàu, ngắt lời tên tay sai, cậu ta ra lệnh cho hai người có thân hình to lớn. 

Hmm...Đây là một diễn biến quá sáo rỗng và nó không thú vị chút nào. 

Trên thực tế, bạo lực sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn sau này, vì vậy hãy dừng lại ở đây.

"Này, Chibi, chuẩn bị đi."

"Tao sẽ biến khuôn mặt của mày thành một khuôn mặt mà Beatrice-san sẽ không thèm ngó tới nữa."

"Thôi, anh xin phép không nhận nhé."

Trước khi họ có thể chạm vào, tôi đã đặt một chiếc khiên bóng tối phía sau mình và đi vào bên trong nó. 

Và một khi tôi xóa đi chiếc khiên, bọn chúng sẽ không thể nào theo tôi được nữa.

"Cái gì! Hắn ta đi đâu rồi?"

"Này, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra...hắn biến mất rồi."

Nago và Rodos đang tìm kiếm tung tích của tôi bằng cách vẫy tay xung quanh nơi tôi đã ở và giẫm lên mặt đất, nhưng họ không thể tìm thấy tôi.

(Thiệt tình, thật là xui xẻo, Kent-sama.)

(Ừ, bạo lực là không cần thiết nếu ta muốn những người bạn của mình được người dân ở Volzard chấp nhận.)

(Đúng vậy, nhưng Kent-sama, ngài đã rất máu chiến với Gilik mà.)

(Bởi vì Gilik giống như một bức tường cần phải vượt qua...chà, nhưng cậu ta tự hủy mất rồi... )

(Được rồi, nhưng để như này có ổn không? Họ sẽ lại gây chuyện với ngài nữa.)

(Phải rồi nhỉ...ờ thì, đến lúc đó, đến đó rồi tính, bây giờ về nhà trọ ăn tối đã.)

Tôi bỏ lại cậu nhóc nhà giàu và đám tay sai vẫn đang lang thang trong bãi đất trống và lập tức trở về nhà trọ.

"Cháu về rồi đây...em đang làm gì vậy, Meisa-chan?"

Khi tôi trở về nhà trọ và gọi Amanda-san cùng những người khác, Meisa-chan hai tay khoanh lại trừng mắt nhìn tôi với cái miệng bĩu ra.

"Mẹ, đây là anh Kent thật à?"

"Này, Meisa-chan, không có bản sao nào của anh đâu, có chuyện gì vậy?"

"Kent, có thật là anh đã hôn Beatrice-san không?"

"Eeeh! em nghe chuyện đó ở đâu vậy..."

"Ở trường, mọi người đều bàn tán về nó. Một người nhỏ con với mái tóc đen đã hôn cô ấy, họ gọi người đó là Kent-sama."

"Uuh...chuyện đó, anh không có, là Beatrice..."

"Nuuu...chẳng xứng đôi chút nào cả."

"Guaaa...anh cũng hiểu điều đó mà..."

Những lời cay nghiệt của Meisa-chan khiến tôi gần như khuỵu xuống. 

Ở Volzard, Beatrice là học sinh giỏi nhất trường, lại là con gái lãnh chúa, ai ở trường cũng biết đến cô bé.

Con bé vừa học giỏi, lại tốt bụng với đàn em, nên không chỉ các chàng trai mà cả các cô gái đều ngưỡng mộ em ấy. 

Việc Beatrice hôn một tên vô danh giữa đường lớn vào buổi sáng là một chủ đề khủng khiếp. 

Nhức đầu ghê.

"Haa...tha cho anh đi mà..."

"Kent, anh đang đe dọa Beatrice-san, phải không?"

"Không đời nào. Em ấy là con gái lãnh chúa đó. Nếu đe dọa thì anh chẳng còn chỗ dung thân ở Volzard nữa."

"Hmm...vậy tại sao? Tại sao Beatrice-san lại hôn anh?"

"Anh cũng muốn biết đây, nói anh biết đi."

Đối với Meisa-chan, thật khó tin khi một đàn chị mà cô bé ngưỡng mộ lại đi hôn một người ở trọ nhàm chán. 

Tuyệt, dù sao thì tôi cũng không hợp với em ấy.

"Meisa, nếu con chỉ ngồi đó tám chuyện mà không giúp bán hàng thì lên lầu với Kent đi!"

"Con sẽ giúp! Kent vướng lắm nên để anh ấy lên lầu đi!"

"Rồi, anh hiểu..."

Tôi phải chuẩn bị cho kế hoạch giải cứu bằng thuốc ngủ, nhưng chỉ nghĩ đến mớ phiền phức sắp tới là lại thấy nản. 

Mặc dù hiểu lầm của Manon phải được giải quyết, tôi vẫn ớn lạnh khi nghĩ về lão già ngu ngốc đó, người có khả năng sẽ nhúng tay vào.

Hiện tại, để ưu tiên kế hoạch giải cứu, tôi sẽ yêu cầu tạm dừng việc điều tra của Basten ở hoàng đô.

(Xin lỗi nhé, lúc thì nhờ cái này, lúc thì kêu ngừng cái kia, ta thật ích kỉ mà.)

(Không, không sao đâu, vì việc giải cứu các bạn của ngài là trên hết.)

Tôi có một số điều cần kiểm tra trước với nhóm Reinhardt.

(Này, các ngươi có thể ném thuốc trực tiếp vào bụng người khác như ta không?)

(Không vấn đề gì, chúng tôi là thuộc hạ của Kent-sama, vậy nên chúng tôi có thể vào bất cứ đâu trong bóng tối.)

(Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể chia thành bốn người và cho bọn hiệp sĩ ngủ, đúng không?)

(Chà, không có nhiều hiệp sĩ trong doanh trại đó, vì vậy nếu chúng ta chia nhau ra, mọi chuyện sẽ xong nhanh hơn.)

Theo điều tra của Fred, hiện có 117 hiệp sĩ trong doanh trại Lastock, bao gồm cả những thuộc cấp dưới quyền Camilla.

(Được rồi, vậy chúng ta nên làm gì trước?)

(Đúng rồi, trước hết, kế hoạch sẽ diễn ra vào lúc nào? Vị trí của các hiệp sĩ hoàn toàn khác nhau giữa ban ngày và ban đêm. Nếu ngài nghĩ đến việc cho họ ngủ, tốt nhất là vào ban đêm với sự sắp xếp dễ hiểu.)

(Đúng vậy, họ di chuyển xung quanh vào ban ngày để huấn luyện. Fred, ban đêm thì sao?)

(Gác cổng...Tuần tra...Cảnh giác hơn một chút trong ký túc xá...)

Vì mọi người đang đeo vòng tay nô lệ nên doanh trại canh phòng không quá nghiêm ngặt. Đa số lực lượng đều bố trí để đề phòng quái vật vượt sông tràn vào thị trấn.

(Tốt hơn là nên có một bản phác họa doanh trại, phải không? )

(Tất nhiên rồi, điều đó sẽ giúp chúng ta dễ dàng nắm được vị trí, vật tư và lộ trình hành động.)

(Fred, ngươi làm được không?)

(Vì được yêu cầu từ trước...việc đó đã xong rồi...)

Khi Funayama qua đời, Fred đã được yêu cầu vẽ một bản đồ doanh trại. 

Trên tờ giấy lớn được dán lại với nhau, các chi tiết như các tòa nhà, mục đích của chúng và loại hàng hóa được lưu trữ đều được viết chi tiết trên đây. 

Đúng như mong đợi từ Fred, anh ấy làm việc thật nhanh chóng và chính xác.

(Basten, ngươi có thể tìm ra tuyến đường tuần tra và bố trí người gác tại trạm cầu kéo không?)

(Vâng, ở đó cũng không có gì đặc biệt, nhưng tôi sẽ kiểm tra cho chắc.)

(Vị trí lính gác của địch, nơi các hiệp sĩ ngủ, và...xe ngựa?)

(Chúng ta phải tìm ra vị trí của chuồng ngựa.)

(Đúng vậy, xe ngựa không thể di chuyển nếu không có ngựa.)

Rốt cuộc, khi nói đến việc tấn công, hay xâm nhập và giải cứu, cần phải kiểm tra rất nhiều thứ khác nhau.

(Nếu ta giải cứu mọi người vào nửa đêm và khởi hành trước bình minh, ta có thể đến Volzard vào tối hôm đó không?)

(Nếu không gặp sự cố, thì có thể.)

(Nếu vậy, có ổn không nếu ăn hai bữa nhẹ?)

(Kent-sama, ngài phải nghĩ đến việc cho ngựa ăn và uống nước nữa.)

(Chà, ngựa là sinh vật sống mà nhỉ? Chúng có thể đói và khát. )

Tôi có nên nhờ Kartz-san cung cấp cỏ khô từ doanh trại không? 

Nếu tôi chỉ chuẩn bị một cái máng, Reinhardt và những người khác có thể lấy nước bằng cách sử dụng dịch chuyển bóng tối. 

Dường như không khó để đảm bảo các nguồn cung cấp cần thiết, nhưng vấn đề là việc chuẩn bị xe ngựa.

Cả tôi và năm người kia bao gồm cả Yagi đều chưa bao giờ lái xe ngựa. 

Tôi thậm chí còn không biết cách điều khiển dây cương, và có lẽ vào ngày đó tôi sẽ phải bắt đầu bằng việc cột ngựa vào xe ngựa. 

Chuẩn bị trong vài ngày e là hơi gấp gáp.

(Di chuyển bằng xe ngựa sẽ nhanh hơn, nhưng ta nghĩ sẽ mất một thời gian để bọn ta làm quen với việc điều khiển xe ngựa.)

(Đúng vậy, nếu ngài bắt đầu bằng việc làm quen với ngựa, sẽ mất một thời gian.)

(Chà, có ổn không nếu mọi người đi bộ như kế hoạch ban đầu?)

(Nếu đi bộ, sẽ rất khó để vượt qua Rừng Quỷ vào giữa đêm, và đến sáng, các hiệp sĩ của Resenburg chắc chắn sẽ đuổi kịp ngài.)

Nếu không thể rời đi lúc nửa đêm mà chờ sáng mới khởi hành, bọn họ có thể dễ dàng đuổi kịp chúng tôi ngay khi bước vào Rừng Quỷ.

Ngay cả khi mọi người có thể chiến đấu khi tháo vòng tay nô lệ, vẫn có khả năng bị thương hoặc tử vong trong trường hợp xấu nhất. 

Sau cuộc giải cứu, tôi còn phải thương lượng để được trở về Nhật Bản, thế nên tôi muốn tránh xung đột vũ trang không cần thiết.

(Nếu là xe ngựa, chỉ cần tắt đèn ở tất cả các phía của xe, ngài có thể di chuyển ngay cả vào ban đêm bằng cách sử dụng xe ngựa phía trước làm cột mốc.)

(Còn nữa, nếu ngài rút ngắn được khoảng cách trong đêm, ngài sẽ có nhiều khả năng cắt đuôi được sự truy đuổi hơn.)

Suy cho cùng, tôi vẫn nên chọn xe ngựa.

Tôi muốn bắt đầu luyện tập từ ngày mai để có thể làm quen với việc điều khiển ngựa càng sớm càng tốt. 

Tuy nhiên, tôi không thể luyện tập nếu không thuê xe ngựa hoặc ngựa, thế nên tôi phải nói chuyện với Kartz-san... à không, Marianne-san chứ.

Khi bạn bắt đầu lập kế hoạch giải cứu theo cách này, bạn sẽ cảm thấy sốt ruột với những gì bạn không thể làm và những gì bạn còn thiếu.

(Kent-sama, dục tốc bất đạt.)

(Ừ, ta biết chứ, nhưng ta vẫn cảm thấy...)

Đang lúc chán nản, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy lên lầu.

"Kent, ăn cơm thôi...Trời lại tối thui nữa rồi..."

"Ahaha...anh tiết kiệm ma thạch cho ma cụ phát sáng ấy mà."

"Chỉ vì anh có thể sử dụng một chút ma thuật bóng tối, anh thật là mặt dày mặc dù chỉ là Kent! Mặc dù anh chẳng xứng với Beatrice-san chút nào!"

"Gufu...Em lại nói thế nữa rồi...Anh có một bài toán cho Meisa-chan đây. Một nhóm 9 người tới ăn trưa, 30 Helt mỗi người, chỉ trả đủ số tiền không thừa, nhưng Amanda-san nói sẽ giảm giá 3 Helt cho mỗi người. Em phải trả lại bao nhiêu tiền thừa?"

"Eh, eh? 30 Helt cho 9 người...giảm giá là 3 Helt, 30 Helt trừ 3 Helt, 9 người...uh... t-tiền thừa là tiền boa của em!"

"Ahahahaha!"

Meisa-chan chạy xuống cầu thang để lại lời giải không thể ngờ tới, quả đúng là linh vật của nhà trọ mà.

"Mẹ, anh Kent lại đang âm mưu trong một căn phòng tối om!"

"Này, em đang nói gì vậy, Meisa-chan, anh sẽ ra rất nhiều bài toán số học đấy!"

"Không, em ghét số học..."

Tại bàn ăn tối, khi câu trả lời không chắc chắn của Meisa-chan được kể lại cho Amanda-san và Meline-san, cả hai đều cười rất nhiều.

Từ Meisa-chan, tôi đã ăn vài cú thúc cùi chỏ vào sườn, nhưng cơ bụng mà tôi đã luyện tập... Gufu, sao em ấy lại đánh trúng chúng chính xác như vậy?

Việc bốn người cùng vui vẻ ngồi quanh bàn ăn đã làm giảm bớt sự sốt ruột của tôi, nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy thoải mái về điều đó.

Phải giải cứu lớp trưởng và mọi người càng sớm càng tốt.

Sau bữa tối, tôi nói với Amanda-san rằng mình sẽ ra ngoài và đến thăm năm người bạn trong ký túc xá bằng cách sử dụng dịch chuyển bóng tối.

Năm người họ đang tụ tập trong phòng khách của ký túc xá tạm thời, nên tôi cứ thế bước ra khỏi chiếc bóng.

"Chào buổi tối."

"Kyaaaa!"

"Kokubu, đừng có đột ngột xuất hiện như vậy, tụi tớ sẽ giật mình đấy!"

Vì tôi xuất hiện quá đột ngột, Sakurai-san hét lên, còn Kobayashi-san thì nổi cáu.

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ có một việc cần mọi người giúp."

"Giúp cậu...có phải là kế hoạch giải cứu không?"

"Cậu có cần người chiến đấu không?"

Có vẻ như bộ đôi cũ mới đã kiệt sức, có lẽ vì họ đã vận động cơ thể trong buổi huấn luyện chiến đấu ban ngày. 

Ồ, chưa kể đến kính giả nữa, cậu ta đang sợ hãi.

"Ừ, tớ muốn mấy cậu giúp đỡ trong kế hoạch giải cứu, nhưng tớ muốn mấy cậu làm người đánh xe, chứ không phải người chiến đấu."

Tôi kể lại tình hình ban ngày, và lúc cho Paul uống thuốc ngủ, rồi giải thích kế hoạch giải cứu bằng cách dùng thuốc ngủ cho năm người nghe.

"Đó là lý do tại sao tớ nghĩ tốt hơn là nên di chuyển bằng xe ngựa để cắt đuôi sự truy đuổi của Resenburg."

"Tôi hiểu rồi, ý cậu là, cậu sẽ đưa mọi người đến đây cùng một lúc bằng xe ngựa."

"Bọn tớ sẽ là người điều khiển xe sao?"

"Phải chi hồi đó mình cũng trộm xe ngựa để chạy trốn ha."

"Nhưng điều này sẽ cứu được mọi người phải không?"

Bộ đôi cũ mới và chị em dekoboko đều rất nhiệt tình với kế hoạch giải cứu, duy chỉ có kính giả là tỏ ra không vừa lòng.

"Kokubu...cậu thực sự ngu ngốc."

"Này, cậu gọi ai là ngu ngốc đấy, tên kia..."

"Bởi vì cậu ngu ngốc, nên tôi mới nói ngu ngốc. Nếu cậu có thể cho tất cả các hiệp sĩ ngủ, chỉ cần trói họ lại và nói rằng họ sẽ không sống được trừ khi chúng ta trở về Nhật Bản, thế là xong, chúng ta không cần phải chạy trốn đến đây, phải không?"

"À...đúng vậy..."

Năm người ngoài Yagi, bao gồm cả tôi, nhìn nhau rồi im lặng. 

Thật vậy, nếu bắt hết hiệp sĩ làm con tin thì kể cả Camilla có giỏi mấy đi nữa cũng không làm gì được.

Khi đó, chẳng cần băng qua Rừng Quỷ, cũng chẳng phải chạy về Volzard.

"Tôi chưa từng nghĩ đến nó...tôi nghĩ mình đã tập luyện quá nhiều kể từ khi đến đây và não tôi đã biến thành cơ bắp mất rồi."

"Gunuuu..."

Đúng là Yagi có lý, và đó là một câu chuyện đáng để xem xét, nhưng...giọng điệu cằn nhằn của cậu ta thật khó chịu.

Trong lúc suy nghĩ về điều đó, Reinhardt đáng tin cậy đã lên tiếng.

(Kent-sama, tôi thực sự không thể đồng tình với kế hoạch đó.)

(Tại sao? Ta đâu có giết ai, chỉ bắt giữ thôi mà.)

(Nếu yêu cầu là mấy thứ dễ chuẩn bị như châu báu hay lương thực thì được. Nhưng nếu cuộc đàm phán kéo dài, hoặc cần thời gian chuẩn bị, thì chúng ta sẽ phải canh giữ con tin suốt thời gian đó. Nghi lễ triệu hồi Kent-sama khá phức tạp, nên ma pháp trận để trở về chắc chắn cũng sẽ tốn thời gian.)

Reinhardt có vẻ lo lắng về thời gian thực hiện yêu cầu.

(Vậy tức là, ma pháp quy mô lớn sẽ mất nhiều thời gian chuẩn bị đúng không?)

(Chúng tôi vốn là hiệp sĩ nên không biết chi tiết, nhưng nghe nói có loại ma pháp mất đến vài tháng để hoàn tất. Ngài nghĩ xem, giữ con tin lâu vậy liệu có khả thi không?)

(Ra vậy...Ngay cả khi có thể mang thức ăn vào bằng cách dùng dịch chuyển bóng tối, thì việc bị nhốt quá lâu cũng dễ khiến người ta suy sụp đúng không?)

(Đúng thế.)

Khi tôi kể lại câu chuyện của Reinhardt cho năm người, mọi người trừ Yagi đều có vẻ bị thuyết phục.

"Khó có khả năng chúng ta có thể ở lại vài tháng trong ký túc xá đó..."

"Chẳng phải rất khó để tách biệt các ký túc xá khi nói đến việc cố thủ sao?"

"Này, không thể để nam nữ ở chung trong ký túc xá được."

"Phòng tắm và nhà vệ sinh sẽ trở thành một thảm họa..."

"Không, đúng rồi, chúng ta nên chuẩn bị một nơi cho họ ở."

Với một lời từ Yagi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

(Umm...thế nào? Reinhardt.)

(Trong trường hợp này, khi một người có quyền lực bị phe kia bắt và trở thành con tin, tình hình sẽ trở lại như ban đầu. )

(Này...)

Khi tôi truyền đạt lời của Reinhardt, lần này mọi ánh mắt đều tập trung vào Yagi.

"K-không...ngay cả khi nói đùa, bắt công chúa làm con tin, chẳng phải điều đó sẽ đẩy chúng ta vào tình thế khó xử với phe kia sao?"

"À...nghe nói Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đang tranh giành quyền kế vị, và Camilla thuộc phe Đại Hoàng tử."

"Gì cơ, vậy nếu Đại Hoàng tử cố gắng cứu cô ta, trong khi Nhị Hoàng tử lại muốn giết...?"

"Tôi không biết nhiều đến thế, nhưng chẳng phải điều đó có thể xảy ra sao?"

Đúng như dự đoán, Yagi cũng có một vẻ mặt cay đắng.

"Chúng ta nên làm gì?"

"Tốt hơn là nên đưa họ đến đây."

"Chà, hay là thành lập một nhóm chỉ gồm những người được triệu hồi và đi chinh phục hầm ngục?"

"Nghe hay đấy, có lẽ tôi cũng sẽ tham gia."

"Tớ rất mong được lái xe ngựa..."

"Này...mấy cậu có muốn thực hiện các biện pháp an toàn không..."

Dù có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng Yagi cũng đã bị thuyết phục. 

Vậy thì ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Kartz-san hoặc Marianne-san và hỏi họ về việc thuê xe ngựa, ngựa và người hướng dẫn.