Sau bữa sáng của ngày đầu tuần, tôi lập tức đi đến hội.
Đây là để kể cho Donovan về chuỗi sự kiện xảy ra vào cuối tuần và hoạt động giải cứu diễn ra tại trận thực chiến ở Rừng Quỷ.
Hội thường đóng cửa vào các ngày nghỉ trong tuần ngoại trừ trường hợp khẩn cấp.
Sáng nay, do là đầu tuần nên trước bảng thông báo nơi đăng các yêu cầu đông đúc hơn thường lệ.
Trong khi một ông già râu quai nón và một người đàn ông vạm vỡ đang tỉ mỉ xem xét các yêu cầu trong khi huých vai và khuỷu tay, thì sự xuất hiện của Ridner và những người khác đang xuất hiện và biến mất sáng nay.
Đúng vậy, đó có thể là một loại kỉ luật, và chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui rồi.
Bên cạnh bức tường trước đám đông là Muell, một thiên thần tai mèo, Gilik, một chú chó không nhất thiết phải có mặt ở đó, và Manon, một cô gái xinh đẹp.
Uh...Manon hơi nghiêng đầu và vẫy tay chào tôi.
Đưa cô ấy về nhà không sao chứ? Không được sao? Này, không phải sao?
"Chào buổi sáng, Muell, Gilik, Manon."
"Chào buổi sáng, Kent."
"Khịt mũi..."
"Chào buổi sáng, Kent, cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Hmm...Chả biết con chó ngáo này có bao giờ chào tôi không nữa.
So với điều đó, Manon có vẻ quan tâm đến tình trạng thể chất của tôi. Tôi nên đưa cô ấy về nhà phải không? Không được sao? Tại sao không?
"Kent, có chuyện gì sao? Không đời nào cậu..."
"Hmm, anh đây sẽ không xin lỗi nhóc đâu vì đó là trong quá trình tập luyện."
"Không, em chỉ hơi mệt và thiếu máu thôi, chuyện đó không liên quan gì đến vụ việc, và em sẽ sớm trả lời lại anh thôi, nên không cần phải xin lỗi."
"Tên Chibisuke này... Không phải là nhóc can đảm lắm sao..."
"Mà em đang tính đi gặp Donovan nè, anh có muốn đi cùng không?"
"Cái này...anh không nghĩ mình sẽ đi đâu..."
Tôi ngước mắt lên lườm Gilik và anh ta cũng đáp trả lại tôi bằng ánh mắt tương tự khi nhìn xuống.
"Trời ạ, mới đầu tuần mà Gilik và Kent đã gây gổ rồi, hai đứa cư xử đàng hoàng coi nào!"
Hyah-Hmm, mới đầu tuần mà Muell đã mắng tôi rồi!
"Hmm, không phải thế, em chỉ đang dạy dỗ tên Chibisuke không biết điều này thôi."
"Nếu em bị phạt thì em hi vọng không phải là do anh làm."
"Mà trước đó thì..."
"Nhóc muốn gì...?"
"Trời...này Gilik, chúng ta đi tìm yêu cầu đi, Manon và Kent gặp lại hai đứa sau nhé."
"V, vâng...um, em hiểu rồi."
Ah...Muell, thiên thần tai mèo đang kéo Gilik đi đến bảng thông báo.
Hmm...Cái đuôi màu hồng nhạt đang đung đưa kìa.
Nó không mềm mại sao? Tôi có thể chà má vào đó cả ngày, phải không?
"Kent...cậu đang nhìn gì vậy?"
"Uhi, không, không, tớ chỉ đang tự hỏi không biết Muell và Gilik sẽ làm công việc gì thôi..."
"Tớ nghĩ đó là công việc hái thảo dược."
"Là hái dược liệu à?"
"Ừ, Muell muốn trở thành dược sĩ."
"Ah, đúng rồi, chị ấy có nói thế..."
"Chẳng phải Kent chỉ nhìn vào ngực của Muell mà không chịu nghe sao?"
"À thì, không phải vậy đâu...tớ chỉ quên mất thôi."
Đúng vậy, tôi chỉ đang nhìn chằm chằm vào đuôi của chị ấy thôi.
"Có thật là như vậy không...Nhân tiện, chẳng phải cậu bảo là có việc với Donovan sao?"
"Ồ, phải rồi, tớ phải nhanh lên..."
Hôm nay là đầu tuần nên là ngày có lớp dành cho người mới.
Donovan có vẻ là giảng viên nên tôi phải nhanh lên.
Khi tôi đến quầy, Donovan bước ra từ phía sau.
"Chào buổi sáng, Donovan."
"Ồ, Kent, chào buổi sáng, hôm nay ta có lớp nên nghỉ luyện tập nhé."
"Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền khi ông có việc, nhưng cháu có điều muốn nói về 'vấn đề chúng ta đã nói trước đó'..."
"Hmm...đi theo ta."
"Vâng."
Tôi bảo Manon đợi một lát và cùng Donovan lên phòng vẽ tranh ở tầng hai.
"Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Vâng, thực ra..."
Khi tôi kể về Funayama, vẻ mặt của Donovan trở nên tức giận.
"Cậu đang đùa ta đấy à..."
"Dạ..."
Nắm đấm của Donovan siết chặt trông như một thứ vũ khí có thể giết chết một người chỉ bằng một đòn.
Donovan tỏ ra lo lắng khi tôi tiếp tục nói rằng mục đích của Camilla là bù đắp cho sự sụt giảm đất canh tác do quá trình sa mạc hóa bằng cách canh tác Rừng Quỷ.
Mục đích của Camilla có lẽ là một dấu hiệu của xung đột mà chỉ có thể giải quyết bằng cách xâm lược Volzard.
Vì vậy, tôi đã đề cập đến hoạt động giải cứu sử dụng chính những trận thực chiến trong Rừng Quỷ.
"Ta hiểu rồi, cậu định dùng lối đi thông sang phía bên kia...không tồi đâu."
Nụ cười trở lại trên mặt Donovan.
"Vậy chuyện này sẽ xảy ra lúc nào?"
"Cháu không rõ nhưng có thể sẽ sớm xảy ra một cách bất ngờ."
"Vậy thì chúng ta cần phải sẵn sàng đón tiếp bọn chúng."
"Vâng, cháu sẽ đi qua khu rừng, tốt hơn hết là nên liên lạc trước với quân doanh trại, phải không?"
"Tốt thôi, ta có thể lo liệu việc đó cho cậu. Nhân tiện, cậu có chắc là mình có thể gỡ bỏ vòng tay nô lệ không?"
"Vâng, cháu sẽ bôi máu quái vật lên chiếc vòng đã gỡ và ném nó đi."
"Ừm, hiểu rồi, nếu có thể, hãy chuẩn bị sẵn quần áo để thay, xé rách quần áo họ đang mặc, bôi máu lên và vứt chúng đi."
"Vâng, cháu sẽ làm thế."
Nói về quần áo, tôi sẽ chuyển mọi thứ còn lại trong nhà trọ vào không gian bóng tối.
Tôi có cả quần áo nữ nên tôi cũng có thể làm điều gì đó với nó.
"Được rồi, Kent, hãy báo cho ta ngay khi ngày thực hiện kế hoạch được quyết định. Có thể tiếp nhận họ theo cách giống với cậu không?"
"Ừ, không sao đâu, cảm ơn ông."
Khi tôi trở lại tầng một sau khi chia tay Donovan, người đang chờ đợi công việc của người hướng dẫn, thì sự hối hả, nhộn nhịp của buổi sáng đã hoàn toàn biến mất. Manon trông có vẻ buồn chán đang đứng một mình bên bức tường.
Biểu cảm lờ đờ của Manon bỗng sáng bừng lên ngay khi nhìn thấy tôi.
Không phải chứ? Đây không phải hiểu lầm phải không? Nhưng khoan đã, có khả năng đó không chỉ là tình cảm nam nữ, mà chỉ là tình bạn...vậy thì rốt cuộc là cái nào? Tôi cũng không biết...
"Để cậu chờ lâu rồi Manon."
"Cậu đã nói chuyện với Donovan xong chưa?"
"Xong rồi, ông ấy tức giận vì tớ không kiểm soát được tình trạng thể chất của mình..."
"Cũng đúng thôi, Kent luôn làm quá sức, thậm chí sáng nay cậu còn chọc giận Gilik nữa..."
"Bởi nếu tớ không nói như vậy thì trong lúc tập luyện anh ta sẽ không chịu nghiêm túc mất."
"Trong thế hệ chúng ta, chỉ có Kent mới dám nói thế thôi."
"Thế à?"
"Ừ, Gilik có khả năng thám hiểm một mình trong ngục tối đấy."
"Đúng rồi...Vậy thì, nếu tớ đánh bại được Gilik, tớ có thể đi xuống ngục tối không?"
Khi tôi nói điều đó, từ phía trước Manon nhìn chằm chằm vào tôi.
Eh, Manon, không phải cậu đứng hơi gần sao? Cậu thực sự muốn hôn à?
"Kent có thực sự muốn đánh bại Gilik không?"
"Ừ, đó là mục tiêu trước mắt của tớ."
"Hả, mục tiêu trước mắt...cậu thực sự muốn mạnh hơn sao?"
"Vì Gilik không phải là người mạnh nhất ở Volzard, phải không?"
"Đúng vậy...Tớ thường không nghĩ theo cách đó."
"Tại sao? Manon là con gái nên không cần phải suy nghĩ như vậy, nhưng tớ nghĩ đó là điều bình thường mà đàn ông nên cố gắng mà."
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì giả sử đây là Nhật Bản, tôi cũng không nghĩ sẽ muốn đánh bại Gilik.
Ngay cả Funayama, người yếu hơn Gilik, tôi cũng không nghĩ đến việc đánh bại hay chống lại cậu ta.
Huh? Chẳng lẽ tôi đang trở nên hiếu chiến hơn do ảnh hưởng từ nhóm Reinhardt sao?
"Nhưng Kent bị đánh giá là vô dụng, phải không?"
"À, uh...đúng rồi, sao thế?"
"Gilik là chiến binh và có tỷ lệ cường hóa thể chất cao."
"Hmm...đúng thế."
"Chính vì vậy nên có vẻ như nó vẫn còn thiếu ổn định, nhưng có tin đồn rằng anh ấy có thể ngay lập tức tăng cường sức mạnh cơ thể lên khoảng năm lần."
"Ah...vậy sao..."
Chắc chắn, tôi đã nghe từ Reinhardt rằng tỷ lệ và thời gian cường hóa rất quan trọng.
Năm lần thì gần như là mức cao nhất rồi.
"Vậy nên có thể khó nói nhưng tớ nghĩ Kent sẽ khó thắng được."
"Hmm...đúng vậy...nhưng tớ chỉ mới bắt đầu và đã đánh trúng được một đòn vào anh ấy."
"Tuyệt thật đấy! Cho dù anh ấy có bất cẩn đến đâu thì chống lại Gilik cũng rất tuyệt vời."
"Ừ phải không? Nhưng sau đó, tớ đã bị đánh cho tơi bời..."
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra có một cô gái nói tôi trông thật ngầu, tuy hơi ngượng một chút, nhưng cậu có thể nói thêm nữa không, Manon.
Tôi là kiểu người sẽ phát triển mạnh mẽ nhờ những lời khen.
"Nhưng Kent thật tuyệt vời, cậu ngày càng mạnh mẽ hơn, dần dần tiến về phía trước để đuổi kịp được Gilik. Trong khi đó thì tớ chỉ biết sợ hãi chân run cầm cập."
"Lúc đó như máu dồn lên não tớ ấy, tớ cảm thấy tức giận với Donovan, Mufufufu..."
"Kent nói chuyện với Donovan mà không do dự chút nào."
"Bởi Donovan tuy nghiêm khắc nhưng lại là một người rất tốt bụng."
"Đúng vậy...ông ấy cũng rất mạnh nữa..."
"Có lẽ tớ đang dần quen với những điều đó?"
Có lẽ vì đã quan sát Reinhardt một thời gian, nên tôi cảm thấy bản thân ngày càng trở nên quen thuộc với nó hơn.
"Nhân tiện, Manon cậu là chiến binh hay pháp sư thế?"
"Tớ là pháp sư nên hơi lo lắng không biết có hoàn thành được lớp chiến binh không."
Tôi không biết nội dung của các lớp học vào ngày Gió và ngày Đất, nhưng nếu điều kiện để thắng là đánh bại ba người thì thực sự khá khó khăn.
Hơn nữa, tôi cảm thấy với sức mạnh thể chất của Manon, một cô gái, thì sẽ rất khó khăn.
Nhân tiện, tôi cảm thấy không có nhiều phụ nữ tham gia huấn luyện chiến đấu.
"Này Manon, việc một cô gái trở thành mạo hiểm giả có hiếm không?"
"Hmm...có vẻ như ở các thành phố khác thì không hiếm lắm, nhưng ở Volzard thì khá hiếm."
"Có phải vì Rừng Quỷ ở gần không?"
"Đúng vậy, các khu rừng ở các thành phố khác mặc dù có quái vật nhưng rất ít khi bắt gặp những con quái vật mạnh mẽ. Nhưng với Volzard thì ngược lại, việc bắt gặp những con quái vật mạnh như ogre là điều bình thường."
"Ồ? Ogre và ogre đá có khác nhau không?"
"Kent...Cậu đã học nó trong lớp đầu tiên, cậu quên rồi sao?"
"À thì...um phải rồi tớ đã học, tớ đã học về nó, đúng rồi."
"Kent, cậu không nhớ sao..."
"Thôi nào, không phải vậy đâu, tớ đã học được rằng orge và ogre đá khác nhau, tớ nhớ chính xác mà."
Không phải sao? Nó là một thứ khác biệt vì nó có tên khác, phải không?
"Ogre đá được coi là một loài orge cao cấp hơn, và tớ không biết chúng thay đổi như thế nào, nhưng có vẻ chúng là cùng một loài orge...cậu không nhớ, đúng không?"
"Uh...xin lỗi, tớ quên rồi."
"Tớ không thể chịu đựng được nữa, Kent... cậu có chịu học gì ở trường không vậy?"
Không, Manon, thế giới của chúng tôi không có orge, ogre đá, hay thậm chí là cả goblin...nhưng tôi không thể nói thế được.
"Tớ chẳng học được gì nhiều ở trường vì nơi tớ sống không có nhiều quái vật."
"Mà này Kent đến từ đất nước nào vậy?"
"À thì đất nước tớ từng sống..."
"Tớ chưa bao giờ ra khỏi Volzard nên rất muốn nghe về những đất nước khác."
"Hmm...đất nước của tớ..."
Tôi không thể chỉ nói về Nhật Bản được.
Nơi đó không có ma thuật, nhưng mọi người có thể bay trên trời, đi xa bằng tàu siêu tốc và nói chuyện với người ở phía bên kia hành tinh qua Internet...thật khó tin nổi.
"Tớ sống ở một đất nước đảo quốc được bao bọc xung quanh bởi biển."
"Này...đó là loại đảo gì vậy?"
"Cho dù là đảo nhưng nó cũng là một hòn đảo khá lớn, và là một hòn đảo được tạo thành từ nhiều núi lửa."
"Núi lửa à, nó không phun trào sao? Tớ đã học ở trường rồi."
"Đúng vậy, cứ vài thập kỷ một lần, hoặc vài trăm năm một lần."
"Thế à? Nó không phải lúc nào cũng phun trào sao..."
"Đúng vậy, vì một vụ phun trào có thể gây ra thiệt hại lớn, chẳng hạn như tro núi lửa và dung nham."
"Đúng rồi...núi lửa...tớ muốn xem..."
"Tớ cũng muốn cho cậu xem, nhưng tớ không biết làm thế nào để về nhà..."
"Vậy nếu tiết kiệm tiền, cậu có thể về nhà chứ?"
"Đúng vậy, cảm giác như tớ đang lênh đênh trên thuyền vậy, làm sao có thể về nhà được..."
"Hmm, hmm, đúng rồi Kent, cậu không thể về nhà..."
Oh, sao Manon lại vui vẻ khi tôi không thể về nhà nhỉ?
"Thế thì Kent sẽ ở Volzard suốt, phải không?"
"Hmm...tớ tự hỏi...tớ tự hỏi không biết có nên đến các thành phố khác ở Landshelt không..."
"Phải ha..."
Hmm? Có vẻ Manon hơi buồn, ồ, cậu có muốn mình rủ cậu đi không?
"Lúc đó, Manon có muốn đi cùng tớ không?"
"Eh? Ehhhhh...đi cùng cậu sao...?"
"Ừ, nhưng tớ không biết lúc nào, và tớ cũng không biết có đi được không nữa."
"Muu..."
Hmm? Tôi rủ cô ấy đi, nhưng phản ứng của cô ấy có vẻ lạ, nhưng tại sao?
"Cậu không thực sự muốn đi với Muell dù đã nói vậy sao?"
"Eh? Muell? Với Muell á nhưng có vẻ như Gilik cũng sẽ đi cùng nên..."
"Phải rồi, cậu đã quyết định là sẽ đánh bại Gilik mà."
"Tốt thôi, anh ta cũng có thể mang hành lý hộ tớ mà."
"Ehhhhh...Cậu không thực sự nghĩ về điều đó chứ?"
"Thôi nào, ngay cả khi tớ rủ Muell, tớ cũng không thể đi đến một thành phố khác khi vừa mới bắt đầu làm việc và không có tiền tiết kiệm được."
"Đúng vậy, hiện tại thì không thể được."
"Ừ, tớ còn nhiều việc phải làm, nên tạm thời tớ sẽ không rời Volzard."
"Oh...đúng rồi, không thể đột ngột như vậy...con tim của tớ chưa sẵn sàng..."
"Hmm? Cậu vừa nói gì cơ, Manon?"
"À, ừ, không có gì, chuyện này... ừ, không có gì đâu."
Bạn bè cùng lớp của tôi có lẽ muốn ngay lập tức quay về Nhật Bản, nhưng thành thật mà nói tôi không thực sự muốn quay lại.
Tôi nghĩ sống ở đây và tận dụng tối đa khả năng gian lận sẽ vui hơn là quay về Nhật và bị coi như trò cười.
Không biết tôi có thể giúp mọi người trở về Nhật Bản và ở lại Volzard không...
Không biết tôi có thể ở trong nhà trọ bao nhiêu năm nữa...Liệu tôi có thể mua nhà không, dù sao thì tôi cũng có khá nhiều ma thạch.
Không biết thuế ở đây là bao nhiêu nhỉ? Mà ngay từ đầu tôi phải tốn bao nhiêu tiền để có thể mua một ngôi nhà?
"Kent...Kent, Kent!"
"Yhya! Gì vậy, Manon?"
"Cậu lại không nghe tớ nói gì nữa à, hôm nay công việc của cậu thế nào?"
"Oh, tớ đang nói mà quên mất."
"Đến giờ ăn trưa rồi."
"Guha...Hôm nay tớ cũng nghỉ việc...nên xin lỗi nhé, Manon."
"Thôi nào, không phải lỗi của Kent đâu, mình cũng quá tập trung nói chuyện mà quên mất."
"Để tớ xin lỗi bằng cách đãi cậu bữa trưa nhé, cậu có biết quán ăn ngon nào không?"
"Không, không cần đâu, mình sẽ tự trả tiền."
"Không sao đâu, không sao đâu, tớ có thêm chút thu nhập..."
"Thế à? Vậy thì quán pasta gần đây thế nào?"
"Được, đi thôi."
Tôi đã có rất nhiều ma thạch từ ogre đá, nhưng vẫn chưa bán chúng, nhưng túi tiền của tôi vẫn rủng rỉnh.
Một viên ma thạch của ogre đá có giá hơn 20.000 Helts nếu bán với giá rẻ.
Nghĩa là chỉ với một viên, bạn có thể trả tiền nhà trọ hơn nửa năm.
Tổng cộng có hơn 200 viên nên bạn hoàn toàn không cần phải làm việc chăm chỉ.
Tuy nhiên, số ma thạch này sẽ được dùng để trả cho Klaus khi những người bạn cùng lớp của tôi đến Volzard.
Quán pasta mà Manon gợi ý nằm xa hơn một chút so với hội về phía Rừng Quỷ.
Quán ăn trông khá đông đúc vào giờ trưa, nhưng vì còn hơi sớm nên chúng tôi có thể ngồi xuống mà không cần đợi.
Hmm? Đi ăn trưa với một cô gái không giống như hẹn hò sao?
Đây có phải là một buổi hẹn ăn trưa không? Điều này giống với một người bình thường chứ?
"Chào mừng! Ồ, Manon."
"Chào Minuet, mình lại đến đây."
"Ngồi quầy được...oh?"
"Hôm nay, mình đi với bạn..."
"Này...hiếm khi thấy cậu đi cùng ai đó nhỉ."
Nhân viên quán pasta với mái tóc màu xanh lục buộc đuôi ngựa dường như là bạn của Manon.
"Hmm...vậy cậu là Kent...hmm..."
"R...rất vui được gặp cậu..."
Cô ấy nghĩ tôi là con côn trùng xấu xí bên cạnh Manon sao?
Bằng cách nào đó, tôi đang bị nhìn chằm chằm với ánh mắt trách móc.
"Này, này, Minuet, chúng mình nên ngồi ở đâu?"
"À, đúng rồi, xin hãy ngồi chỗ này."
Mặt Manon đỏ bừng vì một lý do nào đó, nhưng tôi tự hỏi không biết có phải vì xấu hổ khi nghĩ rằng tôi và cô ấy là bạn thân không.
Tôi xem thực đơn, nhưng không chắc lắm nên quyết định nhờ Manon gợi ý.
"Có món nào Manon thích không?"
"Ừm...mình nghĩ món 'mì thịt muối và kem tươi' này ngon đấy."
"Vậy thì tớ sẽ chọn món đó."
"Mình, mình cũng vậy..."
"Cảm ơn, hai phần kem muối sống nhé!"
Minuet có vẻ muốn hỏi Manon điều gì đó, nhưng có vẻ như không có thời gian để nói chuyện chậm rãi vì những khách hàng khác đã bắt đầu vào quán.
Mặc dù vậy, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
Mỗi lần như vậy, Manon lại đỏ bừng mặt...Ừ, xin lỗi vì tôi không được đẹp trai.
Cô ấy có vẻ không thích một người trông không đáng tin cậy như tôi vì nghĩ tôi là bạn trai của Manon.
"Đã để hai người đợi lâu, 'mì thịt muối và kem tươi' đây! Chúc, ngon, miệng ..."
Nó có mùi thơm phức nhưng tôi hơi lo lắng về cách nói chậm rãi đó, hi vọng mối quan hệ của hai người bọn tôi không bị hiểu lầm.
Hmm? Liệu có nên để bị hiểu lầm không?Nhưng hiểu lầm cái gì cơ? Hmm...Bạn có muốn ăn mì trước khi nó nguội không?
Ở thế giới này, nếu bạn không gây ồn ào thì việc húp mì dường như là ổn.
Manon khéo léo quấn những sợi mì hơi to bằng dĩa, đưa lên chiếc miệng nhỏ màu cherry của mình, và húp phần mì thừa ra.
Ừ, nhìn Manon ăn thiệt sự đáng yêu đến mức tôi có thể ăn thêm ba tô cơm.
"Kent, sao thế? Cậu không thích à?"
"Không, không phải vậy, món này ngon tuyệt."
Tôi ngạc nhiên và vội vàng thử nó, ồ, đây là một hương vị có thể khiến người ta ghiền.
Thịt muối dường như được hun khói và có hương thơm khói nhẹ nhàng, rất hợp với nước sốt kem béo ngậy.
Độ béo của kem được cân bằng tốt với gia vị, không làm át đi vị đậm đà, nhưng vẫn mang lại hậu vị thanh mát.
Mì tươi hơi to, sợi mì được luộc khéo léo tạo độ dai nhẹ.
Nếu bạn quấn một sợi mì với nhiều sốt và ăn kèm với thịt muối thì hương vị hòa quyện lạ lùng này thật tuyệt vời.
"Mugumugu...gokkun, cảm ơn vì bữa ăn."
"Eh...Kent, cậu có đang nếm và ăn nó đúng cách không đấy?"
"Tất nhiên rồi, món này thực sự rất ngon."
"Um...không sao, nhưng đợi một lát."
"Cậu không cần phải vội, ăn từ từ thôi."
"Kent, cậu có muốn gọi thêm một suất không?"
"Ừ, nhưng quán bắt đầu đông rồi, nên tớ sẽ quay lại vào dịp khác."
"Phải rồi, vậy mình cũng sẽ ăn nhanh hơn..."
Ừ, Manon người đang cố ăn nhanh hơn, trông nhỏ nhắn như con vật nhỏ và rất dễ thương, nhìn vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi đang cười mỉm khi thấy Minuet quan sát Manon.
Bạn nghĩ họ có mối quan hệ gì?
Khi tôi ra khỏi quán ăn, Minuet thì thầm điều gì đó vào tai Manon khiến cô ấy hét lên.
Yeah, con gái thật là thú vị.