Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 31: Bất ngờ từ lớp trưởng

Ánh chiều nhuộm đỏ cả khu rừng, báo hiệu màn đêm sắp buông xuống. 

Tôi quyết định tìm một chỗ cắm trại dọc bờ suối. 

Chỉ cần một lều là đủ để nhanh chóng dựng lên và dỡ xuống.

Theo thường thức, một đơn vị trong thế giới này gồm năm người, do đó lều quân đội được thiết kế để phục vụ đúng số lượng thành viên đó.

"Chuyện là...ở đây có sáu người, tính sao giờ?"

"Ừ nhỉ, tôi cũng đã nói với mọi người rằng hôm nay sẽ không về nhà trọ rồi."

"Chà chỉ là một đêm thôi mà, chúng ta ngủ chung được không?"

Nghe Yagi nói, tôi mới nhận ra mình đã không tính đến bản thân trong kế hoạch, kế hoạch của tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. 

Lều được thiết kế cho kích thước của các hiệp sĩ trưởng thành và đủ rộng, vậy nên như Nitta nói, nó ổn cho một đêm, nhưng không sao vì tôi sẽ ngủ trong thế giới bóng tối.

Ủa sao Nitta và Furuta lại gồng cơ bụng? Và cả Sakurai nữa!

Mọi người hay nói hoàng hôn mùa thu thường ngắn ngủi, và ở đây cũng thế, chỉ cần chớp mắt một cái là trời đã tối sầm lại rồi.

Còn về phần tôi...ý là tôi có thị lực tốt vào ban đêm nên dù bốn bề có là bóng tối đi nữa, với tôi vẫn chẳng hề gì.

Có một ma cụ phát sáng treo trong lều nên có vẻ mọi người đều ổn nhưng việc đi ra ngoài vẫn là điều gì đó khá đáng sợ.

"Uầy...bên ngoài trời tối mịt, trông hơi nguy hiểm..."

"Hả? Cậu sợ à? Đồ ngốc..."

Kobayashi đang trêu chọc Yagi, người vừa nhìn ra ngoài lều và lẩm bẩm.

"Im đi, nói thì hay chứ cậu có dám ra đó tiểu tiện mà không dùng đèn không?"

"Nó, chuyện đó là...không, không thể..."

Kobayashi nhanh chóng bỏ cuộc khi ngó ra khỏi lều mà Yagi mở.

Xét từ góc nhìn của một người bình thường, thực sự bên ngoài quang cảnh tối đen như mực.

"Sẽ ổn thôi nếu cậu đem theo đèn khi ra ngoài."

"Cảm ơn cậu...còn cậu thì sao, Kokubu? Cậu ổn chứ?"

"Ừ, tớ ổn, nhờ có thuộc tính bóng tối nên tớ có thể nhìn tốt trong đêm."

"Ồ, thật ư...Nghe thích thế, ước gì tớ cũng dùng được nó."

"Tớ cũng nghĩ vậy...Nếu không có nó tớ đã sớm bị lũ goblin ăn thịt rồi..."

"Gì cơ, cậu bị goblin tấn công sao?"

Tôi kể về việc mình đi đến đến vùng đất hoang, bị lũ goblin tấn công, bị moi ruột và ăn thịt, và khi tôi nói rằng nếu không có kỹ năng thì ban ngày tôi sẽ bị lũ orc ăn thịt, mọi người đều tái xanh mặt.

"Chờ chút, cậu nói mình bị chúng moi ruột ra ăn, vậy tại sao cậu còn sống đến giờ?"

Ồ, Kobayashi tinh ý thật, đúng là tôi chưa kể với họ về việc bản thân có thể sử dụng cả thuộc tính ánh sáng. 

"Đừng nói là Kokubu, cậu là zombie..."

"Hả...nói dối, chắc không phải đâu nhỉ..."

Yagi và Sakurai đang nói gì vậy, trước đó tôi có kể về việc sống ở Volzard rồi, với cả làm gì có chuyện zombie đăng ký được ở hội...phải không?

Nhưng nghe có vẻ vui nên tôi sẽ thử nói về nó chăng?

"À...Đúng là tôi chưa nói với mọi người về lý do tại sao mình còn sống..."

"Đợi đã...cậu thực sự..."

"Thôi nào...đừng lo lắng, tôi thực sự muốn mọi người sống sót..."

Cùng tạo ra một bầu không khí rùng rợn nào, hai tay ôm chặt lấy cơ thể và run rẩy lên đi.

"Này, Kokubu..."

"À...Sakurai, không sao đâu, thật đấy...chỉ là..."

"Chỉ là...?"

"Thỉnh thoảng, tớ tự hỏi liệu mình có nên ăn não của người nào đó không ta!"

"Đừng maaaaà!"

Vâng, chào buổi tối các bạn, là tôi, Kent đây.

Hiện tôi đang ngồi theo kiểu seiza và lắng nghe một bài thuyết giảng chất lượng.

"Này, cậu quá đáng lắm đấy!"

"Vâng, tớ biết lỗi rồi, tớ hối hận lắm..."

Khi tôi giả vờ là một zombie, Sakurai nổi giận và bắt đầu khóc.

Tất nhiên, không có gì lạ khi bạn thân của cô ấy là Kobayashi cũng tức giận theo.

Cũng dễ hiểu khi tôi bị mắng vì để bản thân cuốn theo cái giả thuyết của Yagi.

"Được rồi, cậu không nên bịa chuyện như thế chỉ để dọa họ đâu."

"Chà, chuyện đó là thật đấy, tôi thực sự đã bị bọn chúng moi ruột ra ăn...uwa nhớ lại nó chẳng vui chút nào..."

"Không thể nào, làm thế nào mà cậu vẫn sống được sau khi trải qua từng đó chuyện chứ."

"Ừ, là bởi tôi cũng có thể sử dụng ma thuật thuộc tính ánh sáng"

"Ehhhh"

Ồ, phản ứng của mọi người thật tuyệt, tôi đã chờ đợi sự phát triển này.

"Cậu nghiêm túc sao?"

"Ừ, nghiêm túc mà, có lẽ quả cầu pha lê không phản ứng với tôi là vì bản thân có thể dùng được cả thuộc tính ánh sáng và bóng tối."

"Liệu cậu có thể cho mọi người thấy không?"

"Được thôi...Yagi, cho tôi mượn con dao."

Tại nơi mà lũ orc tấn công, cặp đôi cũ mới đã bỏ lại dao của họ và ba người kia cũng để lại kiếm của mình để ngụy trang.

Mượn dao của Yagi, tôi cắt ngón tay của mình và ngay lập tức chữa lành bằng ma thuật, mọi người dường như đã bị thuyết phục.

"Thuộc tính của Kokubu hiếm như vậy, tại sao bọn chúng lại vứt bỏ cậu ấy chứ?"

"Kệ đi, bọn chúng ngu thì ngu thật nhưng cũng tốt vì nhờ đó mà chúng ta được cứu."

Yagi và Kobayashi nói đúng, Camilla sẽ sớm hối hận vì đã vứt bỏ tôi.

"Mà giờ, tôi sẽ quay lại Volzard để báo cáo với hội một lúc. Nhưng các cậu không cần lo lắng vì Reinhardt và Basten sẽ ở lại."

"Cậu có thể sử dụng dịch chuyển sao?"

"Yagi...Thế cậu nghĩ tôi đến chỗ các cậu bị tấn công bằng cách nào?"

"Cũng đúng ha..."

"Vậy thì, Reinhardt, Basten, ta sẽ giao mọi người lại cho các ngươi."

(Tôi hiểu rồi.)

(Cứ để đó tôi lo, Kent-sama.)

Nếu bạn ra khỏi lều và chìm vào bóng tối, bạn có thể dễ dàng đi đến hội.

Tối nay, như mọi khi, Donovan lại đang làm việc một mình...Cảm giác ông ấy như một cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi của Volzard.

"Chào buổi tối, ông Donovan."

"Mmm...mọi chuyện thế nào rồi, Kent?"

Sau khi lên tiếng, tôi bước ra khỏi bóng tối, trước sự chào đón của ông ấy.

"Vâng, mọi việc diễn ra tốt đẹp, cháu nghĩ mọi người có thể đến đây vào tối mai."

"Ừ, khá nhanh đấy."

"Thực ra mọi người đã bị lũ orc tấn công trước đó nên cháu nghĩ họ muốn ra khỏi rừng càng sớm càng tốt."

"Có bao nhiêu con orc?"

"Umm...14 con."

"Cũng ổn...tuy số lượng có lớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép...tuy nhiên cậu cũng không được lơ là..."

"Số lượng đó có bất thường không ạ?"

"Ta không biết nhưng một khi bùng phát hàng loạt xảy ra, hoạt động của lũ quái vật trong Rừng Quỷ khó mà nắm bắt được, vậy nên tốt hơn là cậu vẫn nên cẩn thận."

"Vâng...vậy thì trên đường đến đây cháu sẽ điều tra xem sao."

"Được rồi, ta hiểu, ta tin tưởng ở cậu."

"Vâng, cháu sẽ quay lại sau."

"Ừ..."

Tôi lặn mình vào bóng tối trước mặt Donovan và ông ấy có vẻ hơi bất ngờ.

Tiện đây qua Lastock thăm dò một lúc vậy.

(Fred, ta muốn đến Lastock...)

(Vâng...)

Giờ này chắc mọi người đã về kí túc xá rồi. Tôi thử nhìn vào kí túc xá nam, chỉ thấy đèn hành lang mờ ảo, bên trong phòng tối đen.

Tuy nhiên, có vẻ như không phải ai cũng đang ngủ, tiếng nói thầm thì vẫn vang vọng khắp nơi.

"Tệ thật...làm sao mà bọn họ có thể sống sót ra khỏi đó được cơ chứ?"

"Đáng nhẽ họ nên ngoan ngoãn nghe lời mới phải, giờ không chỉ có Funayama mà cả cặp đôi cũ mới cũng..."

"Không biết orc mạnh đến mức nào ta..."

"Tao cũng không rõ nhưng nghe bảo chúng cao hơn hai mét thì phải?"

"Không thể nào, liệu nó có khó hơn đánh nhau với gấu bằng kiếm không?"

"Tao không muốn chết, tao không muốn chết, tao không muốn chết, tao không muốn chết, tao không muốn chết..."

"Im lặng đi! Ugh!"

Rõ ràng, mọi người dường như nghĩ rằng năm người kia đã chết.

Có vẻ như một số người đã bị dồn vào chân tường, thế nên tôi tự hỏi liệu mình có thể truyền bá thông tin một cách tốt không.

Tiếp đến, tôi lén nhìn sang ký túc xá của các cô gái.

Khác với ký túc xá nam, tình hình ở ký túc xá nữ có vẻ nghiêm trọng hơn. Mặc dù đèn cũng tắt nhưng tiếng khóc nức nở vang lên khiến không khí trở nên nặng nề.

Chị em dekoboko luôn đứng về phía các cô gái nên khi biết tin họ đã chết thì việc xảy ra tình huống như vậy là không thể tránh khỏi.

Có quá đáng không khi nhờ lớp trưởng xoa dịu bầu không khí này nhỉ?

Tôi nhìn vào phòng y tế để tìm lớp trưởng nhưng đèn đã tắt.

Khi tôi nhìn vào ký túc xá, cô ấy ở đó.

Lớp trưởng đã nằm trên giường rồi nhưng ánh mắt cô ấy cứ đảo qua đảo lại khiến tôi tò mò.

(Kent-sama...người quản lý đang không ở đây, giờ là cơ hội của ngài...)

Ồ, Erna đã đi báo cáo với Camilla rồi à?

Thôi thì ra gặp lớp trưởng nào.

"Lớp trưởng..."

Ồ, lớp trưởng, cô ấy nhảy dựng lên.

"Kokubu... cậu ở đâu?"

"Đây, đợi tớ chút..."

Giống như hôm qua, khi tôi bước ra khỏi bóng tối của cửa sổ, lớp trưởng đã lao tới chỗ tôi.

"Fubu..."

"Kìa lớp trưởng, nguy hiểm..."

"Tớ xin lỗi...xin lỗi ..."

Uầy...lớp trưởng đang ôm chặt lấy tôi.

"Nếu cậu ở đây...nghĩa là mọi người đều an toàn rồi đúng không?"

"Ừ, lúc này họ đang ở trong lều giữa rừng."

"Hả...không phải đó là Rừng Quỷ sao?"

"Cậu đừng lo, tớ đã sắp xếp người bảo vệ họ rồi."

"Hmm...tốt quá..."

"Nè lớp trưởng, cậu sẽ bị cảm lạnh nếu cứ như này đấy..."

"Đúng ha, thế thì..."

Uầy...Một lần nữa, chúng tôi lại được gần gũi bên nhau trong chiếc chăn ấm áp, uh...Chúc may mắn, lý do của tôi.

"L, l, lớp trưởng, tớ có một yêu cầu..."

"Hả, một yêu cầu...?"

"V, vâng...một yêu cầu."

Tôi định nhờ cô ấy giúp mọi người giải tỏa căng thẳng nhưng không hiểu sao lớp trưởng lại có vẻ bồn chồn.

"Um...mong là cậu có thể lắng nghe yêu cầu của tớ..."

"Tất nhiên rồi, tớ sẽ làm mọi thứ trong khả năng!"

"Nhưng trước đó thì gọi tớ bằng tên đi, đừng có gọi lớp trưởng nữa..."

"Um? Um...Asakawa-san..."

"Muu...bằng tên...gọi tớ là Yuika..."

"Eeehh...ừm, Yu, Yu, Yuika-san."

"Phần sau là không cần thiết...gọi tớ là Yuika thôi."

"Yu, Yuika ..."

"Ừ, Kent."

Fuuuu...Tôi muốn đưa cô ấy về nhà! Tôi muốn đem sinh vật dễ thương này về Volzaaard!

"Vậy yêu cầu của cậu là gì...?"

"Đem về...À không phải, đó là chuyện về các bạn cùng lớp..."

Tôi kể cho cô ấy về tình trạng ở ký túc xá và mong cô ấy có thể giúp đỡ mọi người về mặt tinh thần.

"Nếu có thể, tớ muốn khích lệ mọi người bằng cách cho họ biết tớ và năm người kia vẫn còn sống, nhưng phải đảm bảo chuyện này không được tiết lộ cho phía Resenburg..."

"Cũng đúng, nếu không nghe trước từ cậu thì giờ tớ cũng là một trong số họ rồi."

"Lớp...Không, Yu, Yuika, tớ biết là sẽ khó khăn nhưng bằng cách nào đó..."

"Ừ, yêu cầu của Kent, tớ sẽ cố hết sức."

Lớp trưởng nắm lấy cánh tay trái của tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn lên. 

Chưa bao giờ tôi lại gần một cô gái đến thế, cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp đập của cả hai dưới lớp chăn ấm áp. Khoảnh khắc ấy khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

(Kent-sama...người quản lý đang tiến về đây...)

(Ta hiểu rồi...)

"Yu, Yuika...dường như Erna đang quay lại nên tớ phải đi đây..."

Khi tôi nói với cô ấy điều đó, lớp trưởng siết chặt tay tôi.

Tuy biết là nguy hiểm nhưng tôi không muốn đi.

"Yuika...tớ sẽ quay lại sau..."

Eh..môi...môi của lớp trưởng...trên má tôi..

"Ừ, hứa nhé..."

"Ừ...um...u.."

(Kent-sama...mau lên...)

(Đây, đây...)

Theo nghĩa đen, Fred kéo tôi vào bóng tối, cùng lúc đó tôi nghe thấy cửa phòng khách mở ra.

Khi Erna đi qua phòng khách, cô ta dừng lại trước cửa phòng ngủ của lớp trưởng, lắng nghe, nhìn vào trong, rồi lặng lẽ về phòng mình và đi đến bên giường. 

Điều đáng ngạc nhiên là trong phòng Erna có một cái lỗ thông với phòng ngủ của lớp trưởng.

Bầu không khí trước đó nhanh chóng bị xua đi.

Lớp trưởng hiện đã nằm yên trên giường nên không sao cả. Nhưng cô ấy có thể bị nghi ngờ nếu cứ nhìn loanh quanh giống trước lúc tôi đến.

Xin lỗi vì đã không cho cậu biết chuyện này trước lúc rời đi.

Kiểm tra lại phòng của lớp trưởng xong, Erna thở phào và đi ngủ. 

Nhân lúc cô ta vào nhà tắm để thay quần áo, tôi mới kể cho lớp trưởng biết về cái lỗ nhỏ trên tường.

"Yuika..hãy cẩn thận, cậu đang bị nhìn trộm từ phòng bên cạnh đấy."

"Bảo sao...lâu lâu tớ lại cảm thấy ai đó đang nhìn mình."

À, đó có thể là tôi, nhưng thôi...im lặng là vàng.

"Tớ sẽ quay lại sau. Ngày mai có thể hơi khó khăn nhưng tớ sẽ quay lại sớm nhất có thể..."

"Ừ,...tớ sẽ đợi..."

Tôi đưa tay ra từ bóng tối, nắm lấy tay cô ấy, lớp trưởng bất ngờ trong giây lát nhưng rồi cũng đáp lại.

Tôi xua tan những suy nghĩ phức tạp và quay trở lại lều trong Rừng Quỷ.

"Tôi về rồi đây..."

Lều vẫn sáng đèn, tôi gọi mọi người và bước vào. 

Có vẻ như họ đang nói chuyện trong khi ngồi trong túi ngủ.

"Mừng cậu về, cũng mất kha khá thời gian đấy nhỉ."

"Thế có chuyện gì không?"

"Không có vấn đề gì ở Volzard nhưng mọi người ở doanh trại Lastock dường như khá sốc."

"Tsk, cậu, cậu cũng đến Lastock à?"

"Tôi đã bảo với cậu rồi mà, rằng tôi có thể dễ dàng di chuyển qua lại nhờ dịch chuyển."

Nghiêm túc đấy, tên kính giả này đúng não cá vàng mà.

Trong khi đó, Kobayashi lại lo lắng cho các bạn nữ trong lớp.

"Nè, cậu có chắc đã nhìn rõ mọi người không?"

"Ừ...có rất nhiều người khóc, dù sao thì hai cậu cũng là người đứng về phía họ mà."

"...Tớ cảm thấy có lỗi với họ."

"Còn Asakawa thì sao...?"

"À, cậu ấy vẫn ổn bởi hôm qua, tớ đã chủ động liên lạc với lớp trưởng và nói trước kế hoạch rồi. Tớ nghĩ cậu ấy vẫn đang diễn xuất khá tốt."

"May quá...Tớ cứ lo mãi dù sao tớ cũng nợ Asakawa khá nhiều."

Ai cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Sakurai, trông họ như vừa được trút bỏ một gánh nặng.

"Tớ cũng nói với lớp trưởng rằng mọi người đều an toàn và đồng thời nhờ cậu ấy chăm sóc tinh thần cho những người khác."

"Cậu...cậu có thấy Asakawa đang phải gánh vác quá nhiều không?"

"Ừ, tớ đang nghĩ đến việc chăm sóc lớp trưởng."

Đúng vậy, tôi phải gắng hết mình khi vẫn còn là nhân vật gian lận.

"Chờ chút, sao lại phải là Kokubu?"

"Là bởi Yagi và những người khác không thể quay lại, các cậu phải giữ bí mật về việc còn sống nên tôi đành phải làm điều đó."

"Cậu có chắc là mình không có ý đồ gì với Asakawa khi nói thế không?"

"Chà, không có đâu..."

Nếu nói có thì tôi có bị bọn họ để mắt tới không? Dù sao thì vẫn là nên phủ nhận.

"Hmm...Kokubu cũng đang nhắm đến Yuika...Hmm..."

"Không, lúc này, chuyện đó không quan trọng."

Hai chị em dekoboko cứ nhìn tôi rồi cười, cảm giác hơi rùng mình. Có vẻ như tôi không thể thoát khỏi ánh mắt đó được.

Nếu cố bám víu chủ đề này, tôi có thể gặp rắc rối với tên kính giả kia.

"Kokubu, cậu nói cậu đã liên lạc với Asakawa nhưng cụ thể là bằng cách nào?"

"À chuyện là...khi người phụ trách trông coi lớp trưởng đi báo cáo với Camilla, tớ đã nhân cơ hội đó để nói chuyện với cậu ấy."

"Trong phòng y tế...?"

"Không, ở phòng của cô ấy."

"Cậu vào phòng của Asakawa?"

"À thì do tình cảnh bắt buộc thôi."

"Lúc đó cậu ấy đang ngủ?"

"Không, cậu ấy đang nằm trên giường nhưng vẫn còn thức."

"Cậu thậm chí còn vào phòng ngủ của cậu ấy!"

"À thì tớ đã bảo rồi mà, do hoàn cảnh thôi."

Khi tôi nói rằng mình đã vào phòng ngủ, hai chị em dekoboko liên tục chất vấn tôi trong khi cười toe toét.

Và ngay cả cặp đôi cũ mới cũng đã tham gia câu chuyện.

"Về chuyện đó, mọi người không muốn biết nhiều hơn sao? Cậu cũng nghĩ thế đúng không, Tatsuya?"

"Tất nhiên, Kazuki, chuyện này phải được điều tra kĩ càng, phải không Yagi?"

"Đúng với nếu cậu đột nhập vào phòng ngủ của Asakawa, cậu phải chuẩn bị tinh thần và thú nhận..."

Ồ...Nếu tôi nói về điều này, nó sẽ trở thành một vấn đề lớn.

Nó hoàn toàn giống như với một chuyến đi dã ngoại của trường phải không?

"Không, chúng ta chỉ nên nói về một số việc thôi, kể cả khi tôi thú nhận đi nữa, và cậu biết đấy, ngày mai mọi người phải lên đường nên cũng đến lúc đi ngủ rồi..."

"Cậu thật khả nghi?"

Nitta, đó có phải trực giác không?

"Chà, không có gì, nè..."

"Cô ấy trông như thế nào?"

"Hả? Trông như...?"

"Là đồ ngủ, áo cánh, hay..."

"Hả, đồ ngủ bình thường chăng? Nó không giống như một chiếc áo cánh, nó giống như...mềm mại và mượt mà...nó có chất vải mịn màng."

"Chất vải mịn màng? Cậu chạm vào cô ấy rồi sao?"

"À không...không chạm, tôi không chạm vào cô ấy..."

"Vậy ý là Asakawa chạm vào cậu?"

"Không...cậu thấy, cô ấy chỉ vui khi thấy tôi còn sống thôi..."

"Ôm? Hai người đã ôm nhau?"

À...thôi xong...khi tôi đang nhớ lại thì buột miệng nói ra điều đó.

"Không, không, cái đó, tay của lớp trưởng..."

"Ngoan ngoãn thú nhận đê..."

"Không, ngay cả khi cậu nói thế..."

"Cậu đã ôm cô ấy?"

Ồ...Màu mắt của cặp đôi cũ mới và Yagi thật bất thường.

"Không, chuyện đó...tôi thấy ổn mà..."

"Thật sao...?"

"Thật sự...điều đó...đừng có im lặng như thế!"

"Kokubu ngây thơ, ở thế giới khác cậu không có quyền im lặng đâu nên là nói ra đi!"

"Không, không...đó là một sự bắt giữ bất công! Đó là một cáo buộc sai! Tôi cần gọi luật sư gấp!"

Dưới áp lực của một cuộc thẩm vấn kéo dài tới tận khuya, cuối cùng chuyện ôm ấp đã bị buộc phải thú nhận, còn vụ hôn thì vẫn chưa một ai biết.

Hmm...Mặc dù vừa mới thoát khỏi kiếp nô lệ nhưng mọi người đều quá phấn khích.

()