Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 30: Cũ mới, chị em dekoboko, kính giả

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy lũ orc đi săn bằng cách bao vây con mồi, nhưng khi nghĩ về nó, cái lúc mà tôi bị lũ goblin ăn thịt, tôi cũng bị kẹp giữa hai bên.

Không có gì lạ khi lũ orc áp sát họ từ mọi phía bởi lũ goblin cũng thường tấn công theo cách đó.

Bị bao vây bởi một đàn orc, năm người có vẻ như đã quyết định mở đường máu để thoát thân.

Kobayashi và Yagi bắt đầu niệm phép để tấn công lũ orc đang chặn đường.

"Xong rồi, kính giả!"

"Ngay lúc này!"

"Mana, oh mana, oh mana điều khiển thế giới, hãy tụ tập, tụ tập, tụ tập trong tay ta và trở thành gió, nhảy múa, nhảy múa, nhảy múa oh gió, nhảy múa và trở thành một lưỡi kiếm!"

"Mana, oh mana, oh mana điều khiển thế giới, hãy tụ tập, tụ tập, tụ tập trong tay ta và trở thành nước, nhảy múa, nhảy múa, nhảy múa oh nước, và trở thành một ngọn giáo!"

"Một, hai...Uryaaaaaaa!"

Kobayashi kích hoạt ma thuật tấn công thuộc tính gió và Yagi kích hoạt ma thuật tấn công thuộc tính nước.

Lưỡi kiếm gió vô hình với mắt thường, nhưng ma thuật tấn công thuộc tính nước, mà gọi là giáo thì hơi quá lại dễ dàng bị lũ orc vung chùy đánh bật. 

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau, ma thuật của Kobayashi đã đánh trúng con orc.

"Bufu...?"

Máu tươi bắn ra từ vai con orc.

"Làm được rồi sao...?"

"Này đừng có cắm flag chứ!"

Máu tuôn ra ào ạt như thể bị một con kamaitachi cắt vào, khiến con orc giật mình và nổi cơn thịnh nộ.

"Bumoooo!"

"Bumoooo! Bumoooo!"

Tiếng gầm giận dữ của con orc bị trúng ma thuật như một tín hiệu, khiến lũ orc khác đồng loạt gào thét, siết chặt vòng vây. 

Năm người đứng đó không khỏi rùng mình trước áp lực đáng sợ ấy.

"Không, nó không hoạt động chút nào."

"Này, làm gì đây, chúng ta phải làm gì bây giờ, hả!"

"Không...cứu với, ai đó cứu tôi với!"

Nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt của Sakurai đang hoảng loạn.

Chắc hẳn tôi cũng từng như thế khi bị lũ goblin ăn thịt.

Từ trong bóng tối, ba bộ xương đáng sợ xuất hiện bảo vệ năm người đang tuyệt vọng.

Ồ, họ trông như những anh hùng vậy!

"Ồ...có người tới này..."

"Đừng đùa nữa, đó là một con quái vật khác đấy..."

Mặc cho năm người đang ngạc nhiên, ba bộ xương xông đến chào hỏi đàn orc.

Reinhardt, với sức mạnh phi thường, vung thanh kiếm yêu quý Gram của mình, và chỉ trong nháy mắt, đầu của năm con orc đã bị thổi bay.

Cây thương Gaebolg trong tay Basten vụt sáng, năm con orc trở thành mục tiêu của những mũi nhọn sắc bén, gục ngã ngay tức khắc.

Cùng với một vệt sáng chói loà, Fred biến mất, và bốn cái đầu orc đã lìa khỏi cổ. Những cơ thể vô đầu chạy được vài bước rồi mới ngã quỵ.

"Gì đây...chúng ta được cứu sao...?"

Ngay cả khi Kobayashi có hỏi thì bốn người còn lại cũng quên mất việc trả lời và nhìn quanh.

Đến lúc này đây, tôi mới lên tiếng.

"Mọi người, chờ đã, tôi ở đây để giúp các cậu!"

Khi được Reinhardt gọi, tôi bước ra khỏi vùng tối, ánh mắt của năm người đều hướng về tôi.

Ồ, tôi hơi sợ, nhưng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

"Này, cậu, cậu là Kokubu?"

"Tôi nghĩ cậu có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng giờ phải ưu tiên việc rời khỏi đây. Trước tiên, tôi sẽ tháo những chiếc vòng tay nô lệ, sau đó mọi người hãy mặc những bộ quần áo này vào."

"Cậu còn sống sao?"

"Hỏi han để sau đi, mùi máu sẽ thu hút lũ quái vật đến nên chúng ta phải rời nơi đây sớm nhất có thể."

"Ồ, thật ư..."

Tại nơi quái vật tụ tập, nhóm của Reinhardt đang tàn sát chúng.

Cách nhanh nhất để rời đi là tận dụng nỗi kinh hoàng vừa nếm trải từ lũ quái vật.

Ngay khi những chiếc vòng tay nô lệ được tháo bỏ, mọi người đều thể hiện niềm vui sướng tột độ.

Chắc hẳn họ đã cảm thấy bị áp bức bởi những chiếc vòng tay đó.

"Tại sao cậu lại có thể tháo được chúng?"

"Đó là bởi tôi có thể sử dụng ma thuật bóng tối, còn giờ thì hãy chọn lấy một bộ đồ vừa với các cậu và thay đi. Đừng kén chọn, quái vật sắp đến rồi đấy."

Con trai thay đồ ngay tại chỗ, còn tụi con gái thì sẽ thay đồ trong một căn lều đơn giản được Fred và Basten dựng lên bằng cách căng một tấm vải.

"Ba người này là những bộ xương tôi đã triệu hồi và tăng cường sức mạnh bằng ma thuật bóng tối và thường thì chúng làm việc cho tôi. Từ giờ, chúng ta sẽ băng qua khu rừng và đi đến thành phố Volzard."

Tôi giới thiệu nhóm của Reinhardt với năm người đã thay xong quần áo.

Khi được biết họ là đồng minh và là những hiệp sĩ từng hoạt động trong quá khứ, biểu cảm trên gương mặt của năm người hoàn toàn thay đổi.

"Thật tuyệt...khi ngài có thể xử lý mấy con orc dễ dàng đến vậy."

"Và cả cách ngài dùng giáo nữa, mắt cháu không theo kịp luôn."

"Fred ư? Đừng nói đến cây giáo, tôi thậm chí còn không nhìn thấy ngài ấy di chuyển."

Bộ đôi cũ mới cùng Kobayashi có vẻ tò mò về ba người kia nhưng quan trọng hơn chúng ta phải di chuyển trước đã.

"Vừa đi vừa nói chuyện nhé, Sakurai? Và cậu vẫn ổn chứ?"

"Eh, ừ, tớ ổn, ổn mà."

Khi cuộc tấn công của quái vật qua đi, sắc mặt và giọng điệu cậu ấy cũng đã trở lại bình thường. 

Vì cậu ấy nhỏ hơn nên tôi không phải lo lắng về việc quần áo của mình có vừa với cậu hay không, điều đó thật đáng yêu.

"Không cần lo lắng cho cậu ta đâu, giờ làm gì còn vòng tay nữa đâu, cậu ấy có thể tự lo được."

"Kính giả, ngữ vô dụng như cậu nói hơi nhiều rồi đấy?"

"Hả, muốn gây sự à, Macho bé nhỏ..."

"Rồi, rồi, chúng ta mau đi thôi, càng ở lại lâu thì tỷ lệ làm mồi cho lũ quái vật càng cao đấy."

"Chờ tôi với, điều đó không tốt chút nào..."

"Kokubu, cậu thật lạnh lùng..."

"Fred, tạo hiện trường giả bằng vòng tay và quần áo của mọi người đi còn Basten xử lý xác của những con orc."

Để mọi chuyện lại cho Fred và Basten xử lý, chúng tôi bắt đầu di chuyển hướng về thành phố dưới sự hộ tống của Reinhardt.

"Được rồi, giờ tôi sẽ giải thích những gì sắp tới. Chúng ta sẽ vượt qua khu rừng để tiến vào Volzard, thành phố trực thuộc Cộng hòa Landshelt. Khác với Vương quốc Resenburg, nơi đây an toàn hơn rất nhiều."

"Bọn tôi sẽ không bị nô lệ hóa lại chứ?"

"Cũng dễ hiểu khi cậu lo lắng về đó. Nhưng Yagi à, tôi đã nói chuyện với lãnh chúa và nhóm Reinhardt hiện đang là một trong những lực lượng quan trọng bảo vệ thành phố nên không có lý do gì để mọi người bị nô lệ hóa cả. Hơn nữa, chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ ở Cộng hòa Landshelt rồi."

Năm người nghe xong lời giải thích đều thở phào nhẹ nhõm và đưa tay lên xoa ngực.

Suy cho cùng, họ cũng đã phải chịu đựng nhiều điều tồi tệ ở doanh trại.

"Sau khi đến Volzard, mỗi người sẽ được cấp cho một tấm thẻ được làm tại hội."

"Ồ, điều đó có nghĩa là bọn mình sẽ hoạt động như những mạo hiểm giả sao?"

"Mới đầu tôi cũng nghĩ giống cậu đấy, Nitta. Nhưng hội ở Volzard là nơi giải quyết những công việc chung, nó tựa như Hello Work ấy."

"Liệu nó có giống một công việc bán thời gian bình thường không?"

"Ừ nó giống với một công việc bình thường thôi chứ không hẳn là phải tiêu diệt quái vật như cậu nghĩ đâu, Kobayashi."

"Liệu bọn mình có thể nhận các công việc liên quan đến quái vật không?"

"Không may là cho dù sức mạnh ma thuật của cậu có lớn đến đâu đi nữa, thì thứ hạng bắt đầu cũng chỉ từ E, có khi còn là F. Vậy nên để có thể nhận được nhiệm vụ như cậu muốn thì Furuta, cậu cần phải nâng cao thứ hạng của bản thân lên."

"Uầy...cuối cùng nó cũng giống với thế giới khác rồi đấy!"

"Không biết có Onee-san nào xinh đẹp ở hội không nhỉ?"

"Và những món ăn độc lạ nữa nhỉ?"

"Tuyệt, tớ mong quá."

Khi thấy Yagi giơ nắm đấm trong niềm vui sướng, ai nấy đều gật đầu tán thành.

Cũng dễ hiểu khi họ phấn khích như vậy, dù sao thì họ cũng vừa mới thoát khỏi xiềng xích của doanh trại mà.

Nhưng có điều này tôi phải cảnh báo họ trước khi họ gặp rắc rối.

"Tôi biết các cậu đang rất vui nhưng nghe tôi nói cái đã. Trước đó tôi đã đề cập về việc thuyết phục Volzard chấp nhận chúng ta, nhưng sau đó tôi vẫn sẽ cứu khoảng hai trăm người bạn nữa và thuyết phục họ chấp nhận theo cách tương tự. Mọi người phải cư xử đúng mực. Nếu không việc đàm phán có thể bị hủy bỏ, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ không có nơi nào để đi."

"Chẳng phải bọn họ đã triệu hồi chúng ta tới sao, chấp nhận và đối xử tốt là điều họ nên làm mà nh?"

Tôi mừng vì đã cảnh báo họ, mặc dù trông có vẻ tụi não cơ bắp ấy chẳng hiểu gì hết.

"Furuta, thằng đần này! Mày không nghe thủng những gì Kokubu nói à?"

"Má nó, tao nói sai cái gì à?"

"Cậu ta nói rằng thành phố mà chúng ta đến khác với đất nước trước đó."

"À...phải ha..."

Có vẻ như chị em dekoboko và kính giả đều hiểu nên tôi sẽ tập trung vào bộ đôi cũ mới.

"Nghe này, các cậu trong mắt bọn người kia đã chết rồi. Chúng ta sẽ sống ở Volzard cho đến khi những người còn lại được tự do và thành công trong việc đàm phán với đám người kia để quay lại Nhật Bản."

"Ừ...đó quả là một vấn đề lớn..."

"Đừng có cư xử lỗ mãn, Tatsuya."

"Rồi, rồi , tôi sẽ ngoan ngoãn, ổn chưa? Tsk, dù cho chúng ta đang ở một thế giới khác nhưng chẳng hề thú vị là bao..."

Suy cho cùng, mấy thằng vai u thịt bắp luôn cần chỗ để giải tỏa căng thẳng.

"À phải rồi, nếu cậu muốn chinh phục quái vật đến vậy, sao không thử tham gia huyến luyện chiến đấu ở hội nhỉ?"

"Một lớp huấn luyện chiến đấu? Cậu nghiêm túc sao... Ở đó có thể đánh nhau bằng kiếm gỗ không?"

"Ừ, không giống Lastock, nơi đây sẽ diễn ra các trận đấu đúng nghĩa."

"Là vậy sao? Tôi tự hỏi mình có nên tham gia không ta..."

"Nếu cậu hoàn thành các khóa huấn luyện kéo dài từ ngày Lửa đến ngày Sao, cậu sẽ được phép một mình vào ngục tối."

Mọi người đổ dồn sự chú ý trước những lời tôi vừa nói.

"Thật à? Ở đây cũng có ngục tối ư?"

"Uầy...tiến đánh ngục tối..."

"Nơi đó có ẩn giấu kho báu không?"

"Cậu đã từng đi xuống đó chưa, Kokubu?"

"Loại quái vật nào sẽ xuất hiện ở đó thế?"

"Dừng lại, dừng lại, chờ chút, tôi không thể trả lời khi các cậu cứ hỏi dồn dập như vậy được."

Trước mắt hãy ổn định mọi người và nhắc nhở họ thêm một lần nữa.

"Nếu các cậu gây rắc rối, đồng nghĩa với việc sẽ không thể khám phá ngục tối nữa. Thêm vào đó, ngục tối cũng nguy hiểm như Rừng Quỷ và cậu không thể xuống đó một mình trừ khi hoàn thành khóa học. Những kẻ không biết trời cao đất dày vào đó chỉ tổ làm bữa cho tụi quái vật thôi, trước đó một người ở nơi tôi trọ cũng đã một đi không trở lại khi không biết tự lường sức mình rồi đấy."

Khi nghe rằng nó nguy hiểm như Rừng Quỷ, có vẻ như họ đã bình tĩnh lại.

"Nhưng...chúng ta đã đi được một quãng khá dài rồi, vậy mà vẫn chưa một lần thấy bóng dáng của quái vật xuất hiện."

"Ồ...cậu nói tôi mới để ý, dù rằng đây là thói quen xấu của tên kính giả."

"Im đi, không giống với mấy tên vai u thịt bắp các cậu, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ việc quan sát xung quanh đâu."

Sau cuộc tấn công của lũ orc, năm người đã thoải mái hơn rất nhiều khi không còn con quái vật nào xung quanh nữa.

"Lý do mà lũ quái vật không xuất hiện quanh đây là bởi Reinhardt không che giấu sự hiện diện của mình, vậy nên những con quái vật yếu đuối thường có xu hướng trốn đi mà không tấn công. Chứ bình thường khu vực này là nơi mà goblin, kobold, v.v., lảng vảng xung quanh."

"Cậu nói thật ư...?"

"Tôi phải nói như nào cậu mới chịu hiểu đây, Yagi, khi cậu vào rừng lúc nãy và bị lũ orc tấn công, cậu đã quên rồi à?"

"Không, tôi không quên nó..."

"Vậy tại sao năm người các cậu còn lề mề như vậy? Nếu đi nhanh, các cậu có thể đến Volzard trong hai ngày."

"Hai ngày, nó xa thế sao? Còn chỗ ngủ và thức ăn thì sao?"

A, kính giả, cậu ta phiền quá...Tôi có nên cho cậu ta biết thân biết phận tý không nhỉ?

"Bọn tôi có lều và thức ăn nhưng cậu có thể đi một mình."

"Không thể, không đời nào, hoặc đúng hơn, Kokubu, cậu không thể đi một mình phải không?"

"Không, chả có vấn đề gì cả, tôi hoàn toàn có thể sử dụng dịch chuyển và đi đến Volzard ngay bây giờ."

"Gì cơ, thế thì thôi, hay là...đưa chúng tôi đi cùng luôn đi, phải rồi, tôi đây thông minh lắm đấy!"

"Cậu không thể vào vùng tối trừ khi sở hữu thuộc tính bóng tối. Nhưng để tôi thử mở ra một lối vào coi sao?"

Tôi thử mở cổng vào vùng tối bằng sử dụng hắc khiên nhưng không chỉ Yagi mà cả bốn người còn lại cũng không thể vào được.

"Này, tôi không thể sử dụng thuộc tính bóng tối..."

"Vậy là chúng ta sẽ vứt bỏ Yagi..."

"Không, đợi đã, đợi đã, điều đó không có nghĩa..."

"Tôi có một vòng tay nô lệ của doanh trại Lastock đây, vậy tại sao cậu không đeo nó và để tôi gửi cậu về nhỉ?"

"Cậu đang nói chơi thôi phải không...thôi nào đùa vậy không vui đâu..."

"Bằng cách sử dụng ma thuật bóng tối, tôi có thể lấy ra lều và thức ăn cho mọi người nhưng tiếc là không có phần dành cho Yagi mất rồi..."

"Tôi rất hối hận, thật sự rất hối hận. Tôi đã để bản thân bị cuốn đi quá xa."

"Umm,umm miễn là cậu hiểu, hiểu rồi thì..."

Cậu ta không màng sĩ diện, danh dự mà thực hiện dogeza.

Kobayashi chỉ vào tôi trong khi tôi đang gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống kính giả đang quỳ trên mặt đất.

"Bằng cách nào đó...Kokubu đã thay đổi."

"Hả? Cậu nói thế là sao?"

"Tớ cũng không biết phải giải thích sao, trước kia cậu yếu đuối hơn như này nhiều, nhưng giờ thì khác rồi."

"Ừm... có lẽ là do tớ làm việc tay chân ở nông trại hoặc tập luyện riêng với Reinhardt...và cũng có thể là do tớ tiếp xúc với người lớn nhiều hơn..."

"Dường như cậu đã phải trải qua một khoản thời gian khó khăn nhỉ, Kokubu."

Ồ, Macho bé nhỏ, cậu hiểu chuyện đấy, nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu hai cậu với Donovan.

Còn bộ đôi cũ mới nữa, có lẽ tôi nên có biện pháp gì đó trước khi họ gây ra những rắc rối không cần thiết.

Fred và Basten, sau khi ngụy trang xong cũng đã trở lại để hộ tống chúng tôi nên mọi thứ giờ đây an toàn hơn bao giờ hết.

Sau khi thoát khỏi vòng tay nô lệ, năm người đó như được giải phóng, cảm thấy vô cùng thoải mái và thư thái như đang đi dã ngoại. Lần này chỉ có năm người nên rất dễ để mắt nhưng khi số lượng này lên tới năm mươi hoặc một trăm thì việc hộ tống họ đến nơi an toàn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. 

Hiện tại, họ chỉ có thể đối phó với những con goblin, nhưng nếu phải đối mặt với những con quái vật mạnh hơn, khả năng chiến đấu của họ sẽ bị hạn chế.

"Này, cậu thấy sức mạnh của mọi người thế nào khi đem so với người khác?"

"Trong số các chiến binh, Tatsuya và tôi là mạnh nhất."

"Còn về phía pháp sư, tớ nghĩ At-chan và mình cũng khá mạnh...còn Takayama thì lại ở một đẳng cấp khác."

"Ừm...đó là tất cả..."

"Còn Kokubu thì sao, kế hoạch của cậu là gì?"

"Chuyện đó, thực ra..."

Tôi trả lời câu hỏi của Yagi và nói về kế hoạch giải cứu trong tương lai.

Để trốn thoát đến Volzard, bọn tôi sẽ phải băng qua Rừng Quỷ như hôm nay, hoặc nếu bị truy đuổi từ Resenburg, Fred và Basten sẽ phải ứng chiến, điều đó sẽ làm suy yếu lực lượng hộ tống. Vì lý do đó mà tôi muốn những người còn lại học hỏi thêm một số kĩ năng ở Resenburg.

"Tôi hiểu ý tưởng cậu, Kokubu, nhưng cậu có nghĩ bọn tôi có thể đánh bại con orc đó không?"

Yagi vừa dứt lời, bốn người kia lập tức lắc đầu.

Khuôn mặt của Sakurai lại tái nhợt.

Đúng là nhìn vào trận chiến trước đó thì điều này là bất khả thi thật.

(Kent-sama, ngài không phải lúc nào cũng phải một chọi một đâu.)

(Đúng vậy, Kent-sama, lần này tuy số lượng orc chiếm ưu thế, nhưng nếu ngược lại thì sao?)

(Quan trọng ở đây là...phải biết phối hợp và tận dụng chiến thuật...)

"Ồ, phải rồi! Tôi biết phải làm gì rồi."

"Ồ, cậu có ý tưởng gì sao, Kokubu, là gì thế?"

"Chuyện đó, à, tôi xin lỗi, tôi vừa nhận được lời khuyên bằng thần giao cách cảm từ nhóm Reinhardt."

"Thần giao cách cảm ư, bớt xạo đi, cậu có thể làm chuyện đó sao?"

Phải rồi tôi đã quen sử dụng nó, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Yagi, tôi sẽ không khỏi ghen tị.

"Chà, Reinhardt và những người khác nói, không cần phải một chọi một, thay vào đó chỉ cần nhiều người đối đầu với một con là được."

"Ý cậu là giống với lúc Kazuki và tôi đánh bại con goblin."

"Đúng thế, vậy nếu giờ không phải là hai người nữa mà là năm thì sao?"

"Điều đó có nghĩa là bọn tôi có khả năng đánh bại nó sao? Đầu tiên, pháp sư tấn công bằng ma thuật..."

"Sau đó chiến binh sẽ áp sát rồi tung đòn kết liễu? Nhưng liệu nó có khả thi không?"

Vì lần này chỉ có năm người nên dễ bảo vệ, đây cũng là một lực lượng nhỏ.

Nếu số lượng này lên đến năm mươi hoặc một trăm, nó sẽ mạnh hơn gấp mười đến hai mươi lần. Vậy nên ngay cả khi bị một nhóm orc cùng kích cỡ tấn công như hôm nay, nếu nhóm Reinhardt có thể phân tán được một phần lực lượng của chúng thì vẫn có thể đối phó được. Lúc đó họ hoàn toàn có đủ khả năng để tự bảo vệ chính mình.

"Ra là vậy, đó là một kiểu chiến thuật phổ biến trong game...nhưng thực tế thì cậu chưa từng luyện tập kiểu đó đúng không?"

"Ừ...huấn luyện chiến binh thường chỉ là sử dụng kiếm gỗ để đánh bại đối thủ."

"Còn pháp sư thì luyện bắn ma thuật trúng mục tiêu."

Những gì mà Furuta và Kobayashi kể hoàn toàn giống với những gì tôi thấy lúc thâm nhập doanh trại.

"Liệu trong tương lai họ có định đào tạo bài bản không?"

"Cậu nghĩ gì vậy? Đằng nào thì bọn tôi chẳng bị vứt bỏ."

"Ý là chẳng phải bọn mình là minh chứng rõ ràng cho điều đó sao?"

Bốn người đều gật đầu đồng ý trước lời nói của Yagi và Sakurai nhưng tôi cảm thấy rằng việc tái chiếm Rừng Quỷ là không thể thực hiện được. 

Tôi hỏi năm người đó xem họ có được biết về đối thủ hoặc mục đích của việc chiến đấu không, nhưng có vẻ như họ chỉ được thông báo rằng họ sẽ chiến đấu với quái vật.

Bởi vậy tôi mới nói với họ về mục đích của Camilla dường như là khai phá Rừng Quỷ như một biện pháp đối phó với sa mạc hóa ở phía tây Resenburg.

"Cậu đã nghĩ về một thứ như vậy ư? Nghe tuyệt nhỉ..."

"Còn bọn tôi không đủ khả năng để suy nghĩ về điều đó..."

"Cậu nói sao, hai bộ não cơ bắp kia thậm chí không nghĩ về điều đó ngay cả khi họ có thể đủ khả năng?"

"Tôi chưa từng để ý đến điều đó."

"Chà...tôi không nghĩ mình có đủ khả năng để tìm hiểu lý do trong môi trường đó...Vậy cậu thì sao?"

Khi nghe nói về tình trạng đất đai bị sa mạc hóa khiến nông sản giảm sút và nhiều trẻ em bị bỏ đói, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.

"Tôi hiểu mục đích của cô ta, nhưng...tôi không thích cách nó được thực hiện."

"Chà, nếu họ đối xử với chúng ta tốt hơn, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này."

"Tất cả những bạn nữ đều khóc mỗi đêm."

"Chà...chỉ Takayama và một số người trong số họ là có động lực, phải không?"

"Ý cậu là Celia đó sao? Má, tôi thực sự ghen tị với cậu ta."

Bộ đôi cũ mới đồng tình với lời nói của Yagi nhưng chị em dekoboko lại tỏ ra hơi hoài nghi.

"Về Celia..."

Khi tôi nói về em gái của Camilla, người có mẹ là một người có địa vị thấp đang bị bắt làm con tin và bị ép phải trở thành bạn đời của Takayama, cả năm người đều bắt đầu chửi rủa Camilla.

"Ả ta thật sự tồi, công chúa đáng ghét đó."

"Ả ta điên rồi, Kokubu, đừng để cô ta sống."

"Đúng vậy, cậu không thể để cô ta sống được."

"Tôi không nghĩ mình có thể tha thứ cho người phụ nữ đó..."

"Nhưng nếu cậu không làm nhục trước khi giết, tôi sẽ rất thất vọng đấy."

"Uầy, nó xuất hiện rồi, tên kính giả biến thái, rốt cuộc cũng chịu lộ ra bản chất thật rồi sao..."

"Chờ đã, Furuta cũng nghĩ vậy, phải không?"

"Không, không...Tôi không có nghĩ thế..."

"Đồ hèn này..."

Câu chuyện bắt đầu đi chệch hướng rồi, tạm dừng ở đây thôi.

"Này, mọi người, đợi một chút, các cậu có quên điều quan trọng không?"

"Điều quan trọng?"

"Yagi, cậu không muốn quay lại Nhật Bản sao?"

"Ừ...cũng đúng, tuy cô ta đáng ghét thật nhưng lại nắm trong tay cách trở về."

Từ lời nói của Yagi, có thể thấy cậu ta còn nhớ những điều mà bốn người kia đã quên.

"Camilla thật khó chịu, nhưng cô ta là người duy nhất có thể giúp chúng ta trở về Nhật Bản. Tất nhiên, tôi sẽ cùng nhóm Fred điều tra về nó, nhưng đồng thời cũng phải đàm phán với cô ta để tìm cách về nước. Nếu không có cô ấy thì chúng ta sẽ không thể về được."

"Dù họ có đi đến mức đường cùng nào nữa thì liệu một người phụ nữ để em gái mình rơi vào cảnh như vậy có chịu ngồi xuống để đàm phán với chúng ta không?"

"Tớ đồng ý, như Kobayashi nói, tớ không nghĩ là bây giờ cô ấy sẽ chấp nhận đàm phán đâu."

"Chà, tốt hơn hết là cứ để cho bộ xương mạnh mẽ đó giết sạch lính trong doanh trại là được."

Suy cho cùng, đầu óc của tên kính giả quá đơn giản.

Nếu đó mà là giải pháp hiệu quả thì tôi đã làm nó lâu rồi.

"Yagi...Nếu làm thế xong cô ta từ chối đưa cậu trở lại Nhật Bản thì sao? Đến lúc đấy cậu tính sao?"

"Ừ...chuyện đó, đe dọa cũng không phải là một ý tồi..."

"Trông cô ta có giống với loại dễ bị lay động chỉ bằng vài lời đe dọa không? Ả công chúa độc ác đó."

"Tôi lại không nghĩ thế..."

Kính giả co rúm lại trước cái nhìn lạnh lùng ấy.

"Muốn đàm phán với Camilla, trước tiên bọn mình phải ở vị thế ngang bằng với cô ta đã. Để đạt được điều đó, chúng ta cần sự hậu thuẫn của Volzard, và tôi nghĩ sự trưởng thành của mỗi người là rất quan trọng."

"Đó sẽ là một cuộc chiến với Resenburg?"

Sau khi nghe câu hỏi của Kobayashi, biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người trở nên cứng đờ.

"Không, tớ không muốn đổ máu, vậy nên đó là lựa chọn cuối cùng. Nếu cậu nghĩ rằng việc đưa bọn mình trở lại Nhật Bản tốt hơn là để lại ở thế giới này thì sẽ có nhiều khả năng hơn để về nhà."

"Hmm...Tớ không biết, liệu tớ có thể trở nên mạnh mẽ hơn không?"

"Đừng quên đoàn kết với người dân của Volzard nữa."

"Ừ đoàn kết và trở nên mạnh mẽ, đó là sức mạnh của tình bạn."

"Tuyệt...ừ, Furuta và Nitta nên như thế..."

Dù có chút lo lắng, nhóm người vẫn đi nhanh dọc theo con đường của Rừng Quỷ.

Như dự đoán, bộ đôi cũ mới cùng chị em dekoboko với thể lực vượt trội đang dẫn đầu nhóm.

À còn...tên kính giả thì cứ than vãn mãi nhưng tôi kệ cậu ta thôi....Chỉ cần nói vài câu là đủ để dập tắt sự phàn nàn và khiến cậu ta phải đi theo rồi.

Với tốc độ này, chúng tôi có thể đến Volzard vào tối mai.

() (Hello Work là một nơi giúp mọi người tìm việc làm ở Nhật Bản.)