Trong khoang đu quay, Zero cảm thấy dường như cả một thế kỷ đã trôi qua.
Khoảnh khắc cánh cửa mở, thiếu nữ tóc đen liền như chim kinh hãi thoát lồng, là người đầu tiên vọt ra ngoài.
Nếu còn ở trong cùng một không gian kín với tên này, sự việc sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát được, phải rút lui thôi!
“À... bạn học Lâm, tôi hình như cảm ứng được ma lực của quái nhân rồi, cho nên… xin thất lễ trước! Tạm biệt!”
“Ừm, tiểu thư Zero cố lên, tôi sẽ luôn cổ vũ cô!” Nghe lời nói vội vã của thiếu nữ, Lâm Phong cười đáp lại.
Nàng quay người chạy như điên, không dám quay đầu lại, sợ Lâm Phong nhìn thấy mức độ đỏ bừng xấu hổ trên mặt mình lúc này. Nhưng Lâm Phong vẫn tinh mắt liếc thấy vành tai nhỏ nhắn đáng yêu, đã hoàn toàn biến thành màu hồng phấn của thiếu nữ.
Buổi hẹn hò thứ hai của Ma Pháp Thiếu Nữ Zero, lấy sự chạy trốn tháo chạy của chính nàng, tuyên bố kết thúc.
Tìm một góc hẻm nhỏ không người, Đông Phương Trừng giải trừ biến thân. Nàng một đường bay về nhà, thậm chí quên cả ăn tối, vừa vào phòng liền vùi cả người vào đống chăn mềm mại trên giường.
Đông Phương Trừng rất khó dùng lời nói để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Theo lý mà nói, sau khi xác nhận tên chó nhà giàu kia không có loại tình cảm nam nữ đối với hình thái sau khi biến thân của mình, Đông Phương Trừng nàng hẳn phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng bây giờ, cái cảm giác vi diệu không thể nói rõ, không thể tả kia trong lòng rốt cuộc là sao? Cơ thể này sao cứ cảm thấy kỳ lạ?
“Mèo đần, ra đây!”
Không gian ý thức tĩnh lặng, con mèo chết tiệt kia không biết lại chui vào góc nào ngủ say rồi, vấn đề về cơ thể của nàng cũng không ai có thể trả lời.
Đông Phương Trừng bực bội đấm mạnh vào đầu mình mấy cái, sau đó lại chạy đi tắm nước lạnh, cố gắng dùng cách này để vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Vật lộn nửa ngày, nàng quyết định không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, hay là xem xét chuyến du lịch học tập sẽ bắt đầu vào tuần tới, để chuyển hướng sự chú ý đi.
Đi tra xem thành phố cảng tên là “Peikuode” có tài liệu gì, hoặc hỏi mẹ ở đó có gì ngon, có gì vui… Nói đến, nàng và phần lớn cư dân trong thành phố này, cả đời này chưa từng rời khỏi Đỗ Hoàng.
Đông Phương Trừng chuyển sang tài khoản Line của mình với ảnh đại diện là chiếc mũ lưỡi trai đen, định gửi tin nhắn cho mẹ.
Nàng phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc.
Một tin đến từ Hoshino Kirara, giọng điệu có vẻ khá chân thành: “Cậu và Lâm Phong có phải cãi nhau không? Hắn trông có vẻ hơi để tâm, cậu có muốn giải thích một chút không? Đàn ông mà, dỗ một chút là hết giận ngay.” Cô tiểu thư này lại ra vẻ mình là cao thủ tình trường.
Còn một tin khác là—
【Chó nhà giàu: [Ảnh]】
Nàng hơi hé miệng, gần như theo bản năng trực tiếp nhấn mở.
Trên màn hình là một bức ảnh, một bức ảnh hoàng hôn.
Là bức hoàng hôn hắn chụp lúc nãy trên đu quay.
Trong ảnh, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành một màu cam đỏ rực rỡ và tím hồng quyến rũ, bóng thành phố xa xa mờ ảo và dịu dàng, khung cửa sổ đen của cabin trở thành khung ảnh hoàn hảo nhất, thiếu nữ tóc đen nghiêng đầu nhìn về phía xa có chút xuất thần.
Sau một lúc im lặng, trong phòng của Đông Phương Trừng vang lên một tiếng hét không thể tả.
“Quác!!!”
…
Bên Lâm Phong vẫn còn đang hồi tưởng lại trải nghiệm hẹn hò hôm nay, điện thoại đột nhiên có tin nhắn mới.
【A Trừng: Chụp ảnh đỉnh vậy, mơ ước của ngươi cũng là làm nhiếp ảnh gia à】
【Mộc Mộc Mộc Phong: Cười chết, do ăn mì xào đó】
【Mộc Mộc Mộc Phong: Tối nay có rảnh không?】
Đông Phương Trừng nhìn câu hỏi có phần đột ngột hiện ra trên màn hình, tim không kiểm soát được mà lỡ mất một nhịp.
Tên này lại muốn làm gì?
Nàng cảnh giác gửi lại một dấu hỏi.
【Mộc Mộc Mộc Phong: ? Cái gì, cậu đã mua đồ đi biển rồi à?】
【A Trừng: Ta đương nhiên có đồ bơi, ngoài quần ra còn phải mang gì—】
Khoảnh khắc tin nhắn gửi đi, Đông Phương Trừng đột nhiên nhận ra điều gì đó, đồng tử co rút. Nàng luống cuống tay chân, trong 0.5 giây đã thu hồi tin nhắn đó với tốc độ ánh sáng.
Lâm Phong nhìn dòng chữ “Đối phương đã thu hồi một tin nhắn” trên màn hình, khóe miệng càng nhếch rộng hơn.
Bên kia, Đông Phương Trừng lật người trên giường, dùng chăn quấn thêm một lớp nữa. Nàng hậu tri hậu giác nhận ra, mình bây giờ hình như đúng là không có đồ bơi nữ.
Những chiếc quần bơi trước đây thì có mấy cái, nhưng với cơ thể này của nàng bây giờ, chẳng lẽ thật sự chỉ mặc một chiếc quần bơi nam mà ra bãi biển sao?
Kiểu đó chỉ giới hạn cho những cô nàng ngực phẳng giả trai chơi trò xấu hổ thôi, còn với nàng loại… con gái ngực đã khá có dáng thì hoàn toàn không phù hợp chút nào!
【A Trừng: Có thể mua, mấy giờ đi】
【Mộc Mộc Mộc Phong: Đến ăn ké thì xuất phát ngay bây giờ, không ăn thì tám giờ】
【A Trừng: Ăn ăn, đil uôn】
Trời đất bao la, ăn uống là lớn nhất, có thể ăn ké một bữa đương nhiên là tốt, Đông Phương Trừng bật ra khỏi chăn, nhanh nhẹn thoát khỏi chiếc váy đen đó, thay bằng mũ lưỡi trai, áo phông và quần jean.
Ừm, vẫn là bộ này mặc thoải mái, mặc váy khi đi bộ luôn cảm thấy có gió thổi qua giữa hai chân khiến nàng không thoải mái.
Đông Phương Trừng vung vẩy tóc trước gương, chỉnh lại mái, bắt đầu tự làm công tác tư tưởng cho mình: Không sao cả, cùng ăn cơm cũng được, gửi ảnh cho ta cũng được, đều là tương tác giữa huynh đệ tốt mà thôi, đều là vì tên chó nhà giàu hắn không có bạn bè nên chỉ có thể chia sẻ cho ta mà thôi, tuyệt đối không phải cái gì “ý nghĩa của thích” mà hắn nói chiều nay trên đu quay.
Nếu không thì không thể tiếp tục làm huynh đệ nữa!
…
Nửa giờ sau, một nhà hàng ở tầng một trung tâm mua sắm Harold.
Đông Phương Trừng hai mắt sáng rực nhìn bát mì lạnh kiều mạch đựng trong bát đồng trước mặt mình, không chút do dự gắp một đũa lớn, nhét vào miệng.
“Ưm—!” Nàng hạnh phúc nheo mắt lại, mơ hồ tán thưởng, “Cái này ngon quá!”
“Nghe nói là công thức gia truyền mà chủ quán mang từ siêu đô thị Dan Dong về, mỗi nguyên liệu đều được tự tay kiểm tra.” Lâm Phong nhấp một ngụm canh gà sâm của mình, chậm rãi giới thiệu, “Các quán ăn được chọn lọc trong thực đơn của tớ, lẽ nào lại không ngon?”
“Được rồi Lâm thiếu gia, để ta ăn yên tâm một chút,” Đông Phương Trừng lại húp một ngụm mì lớn, “Làm ơn đừng nói cho ta biết bát mì này rốt cuộc bao nhiêu tiền, cảm ơn.”
Lâm Phong nhún vai, cũng chỉ hơn trăm tệ một bát thôi, chuyện nhỏ mà.
Ăn uống no say, hai người sánh bước đi trong trung tâm thương mại đèn hoa rực rỡ.
“Ngươi chắc chắn chỗ này có bán đồ bơi không?” Đông Phương Trừng nhấp một ngụm nước ngọt trong tay, có chút nghi ngờ đánh giá những cửa hàng đồ xa xỉ xung quanh trông có vẻ đắt tiền, trong ấn tượng của nàng, các cửa hàng đồ bơi đều mở trong bể bơi.
“Đương nhiên, Harold có tất cả mọi thứ.” Lâm Phong chỉ vào phía xa, “Có một cửa hàng đồ bơi ngay đối diện cửa hàng thời trang nữ ‘Night Box’ mà lần trước tớ cho cậu thẻ VIP để dùng. À, đúng rồi, nói đến cửa hàng thời trang nữ đó…”
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Chủ quán gửi cho tớ một hóa đơn, cạu hình như chiều hôm qua đã lén lút đến đó tiêu tiền phải không?”
“Phụt—khụ khụ khụ khụ!”
Đông Phương Trừng suýt nữa bị một ngụm Coca vừa uống sặc chết, ho đến long trời lở đất, mặt đỏ bừn.
“Khụ… Ta... ta chỉ là đi ngang qua, thấy, thấy tất đang giảm giá, tiện thể mua hai đôi thôi.” Nàng vừa vỗ ngực lấy hơi, vừa cứng miệng giải thích.
“Vậy nên chiều hôm qua nàng chạy thẳng từ trường về mà không quay đầu lại, là để mua tất sao?”
“…Đúng vậy! Đôi đang mặc bị rách rồi, nên ta vội đi mua đôi mới.”
“Thật sao?” Nụ cười của Lâm Phong càng sâu hơn, “Vậy đôi tất rách của cậu đâu?”
“?” Đông Phương Trừng cứng đờ, sau đó dùng ánh mắt pha lẫn ghét bỏ và kinh hãi, trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong. “Nếu ngươi dám nói là muốn được tặng đôi tất rách ấy, ta sẽ lập tức chém ngươi ngay tại chỗ.”
“Đùa thôi, đùa thôi, chỉ là thấy cậu hai ngày nay thất thần, là muốn nhắc cậu đừng quên phân loại rác, đồ vải có điểm tập kết rác riêng.” Lâm Phong vội vàng xua tay, vẻ mặt vô tội, “Ánh mắt gì vậy, làm như tớ là biến thái không bằng.”
“Chẳng lẽ không phải?” Đông Phương Trừng không vui mà thúc khuỷu tay vào sườn hắn, Lâm Phong "đau đớn" kêu lên một tiếng rồi chạy thật xa.
100 tệ = 365k VNĐ