Tiếp đó là tàu lượn siêu tốc mang tên “LIGHTSPEED”, rồi đến tháp rơi tự do đưa người lên cao hàng chục mét rồi ném thẳng xuống, hay búa xoay khổng lồ vừa quay cuồng vừa nâng bánh xe khổng lồ lên không trung… Zero dường như đặc biệt yêu thích những trò chơi cảm giác mạnh này.
Khi Lâm Phong bước xuống từ búa xoay khổng lồ, gương mặt tuấn tú vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh của hắn đã trở nên tái nhợt. Hắn một tay vịn vào lan can bên cạnh, cố gắng điều hòa hơi thở có chút rối loạn vì mất trọng lực và những cú lộn nhào dữ dội.
Không phải hắn chưa từng trải qua cảm giác bay lượn trên không. Ngược lại, khi mặc bộ giáp Tu La, tốc độ và độ cao mà hắn trải qua còn kích thích hơn nhiều so với những trò chơi giải trí này. Nhưng khi thoát khỏi sự bảo vệ của giáp trụ, bị những thiết bị giải trí này quăng quật… nói không sợ là tự dối lòng.
So với hắn, trạng thái của Zero lại tốt đến mức khiến người ta phải nghi ngờ cuộc đời.
Nàng đứng bên cạnh hắn bình thản liếm kem, trông như vừa chơi xong ngựa gỗ chứ không phải vừa nhảy xuống từ trò chơi cảm giác mạnh thứ ba.
“Tiểu thư Zero, cô không chóng mặt sao…” Lâm Phong yếu ớt hỏi.
“Tôi là Ma Pháp Thiếu Nữ mà, sao lại chóng mặt?” Nàng bình thản đáp, tiện tay đưa cây kem vị bạc hà mới mua đến trước mặt hắn, “Ăn một miếng cho tỉnh táo? Vị này khá ổn.”
“…”
“Không ăn? Vậy chúng ta đi trò tiếp theo đi.”
Nàng đột nhiên vươn tay, chỉ về phía vòng đu quay đang chầm chậm xoay tròn ở đằng xa.
“Đổi thành cái này để cho cậu nghỉ ngơi một chút.”
Giọng điệu của thiếu nữ vẫn không nghe ra cảm xúc gì, nhưng quả thực là đang chăm sóc hắn – nhưng lọt vào tai Lâm Phong, lại vô cớ khiến hắn có ảo giác “dắt người đàn ông ốm yếu của mình đi phơi nắng”.
“Tôi thực ra vẫn ổn…” Hắn cứng miệng.
“Vậy ba trò vừa rồi chơi lại lần nữa nhé? Tôi khá thích.”
“Thôi được rồi, ta đột nhiên cảm thấy kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi vẫn là tốt hơn!” Lâm Phong túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Zero, sợ nàng đổi ý mà lao về phía vòng đu quay.
Thiếu nữ bị nắm tay nhìn bóng lưng vội vã của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
…
Khoang treo càng lúc càng lên cao, Zero nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kính, ngắm nhìn thành phố Đỗ Hoàng vô tận.
Thành phố Đỗ Hoàng trong ánh hoàng hôn như một bức tranh khổng lồ, từ từ trải ra trước mắt nàng: những tòa nhà chọc trời dày đặc như những người khổng lồ im lặng vươn thẳng lên bâu trời, trên những con phố và cầu vượt đan xen, vô số đèn xe nhỏ li ti tụ lại thành dòng sông vàng không ngừng cuồn cuộn chảy.
Nhìn xuống từ độ cao này, cả thành phố dường như không còn chân thực, mà giống một mô hình được xếp chồng từ ánh đèn và thép.
Lâm Phong nhìn gương mặt nghiêng tĩnh lặng của thiếu nữ, cùng đôi mắt đen láy như màn đêm phản chiếu vạn nhà đèn, hơi thở có chút rối loạn trong lòng hắn vì tàu lượn siêu tốc cũng dần dần bình ổn lại.
Rất tốt, đã đến lúc gỡ lại một ván.
“Không ngờ, tiểu thư Zero lại chủ động mời tôi ngồi vòng đu quay.” Hắn hắng giọng, dùng một giọng điệu thoải mái pha chút trêu chọc, phá vỡ sự im lặng trước tiên.
“Đúng vậy,” Ánh mắt thiếu nữ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình thản truyền đến, “Nếu không lát nữa cậu bị tàu lượn dọa chết thì tôi phải làm sao? Vác cậu xuống phiền phức lắm.”
Khóe miệng Lâm Phong không kìm được mà giật giật.
“…Tiểu thư Zero,” Hắn quyết định đổi góc tấn công, “Cô lẽ nào không biết, ý nghĩa đặc biệt khi hai người cùng ngồi vòng đu quay sao?”
Nghe câu này, thiếu nữ cuối cùng cũng quay đầu lại, trong đôi mắt trong veo của nàng không có sự ngượng ngùng hay né tránh mà hắn dự đoán, chỉ có một sự ngây thơ trong sáng.
“Vòng đu quay có gì khác với các trò giải trí khác à?” Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.
“Vòng đu quay là một trong ba thánh địa hẹn hò hàng đầu, nơi thích hợp nhất để tỏ tình.”
Một nhà văn nổi tiếng nào đó đã từng nói: Vòng đu quay là nơi thích hợp nhất để tỏ tình, không ai có thể quấy rầy ngươi, đã lên là không thể chạy thoát, đợi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, hãy rút ra bông hồng đã chuẩn bị sẵn và quỳ xuống tỏ tình đi! Ngươi có đủ mười phút để dùng, đối với một chàng trai ăn khôn nói khéo, mười phút là quá đủ để làm một con rùa biển cảm động đến phát khóc!
Mặc dù Zero chắc chắn không hiểu tại sao phải làm cảm động rùa biển, nhưng đầu óc chậm chạp như nàng cũng đã nhận ra việc mình kéo Lâm Phong đến ngồi vòng đu quay thực ra là một hành động khá mập mờ.
“Ờ, nói, nói đến, hôm nay thời tiết thật đẹp, ha ha… Cậu nhìn hoàng hôn kia kìa, tròn quá!” Nàng đột nhiên quay đầu lại, cứng nhắc chỉ vào vầng hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ, cố gắng chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, hoàng hôn rất đẹp.” Lâm Phong thuận theo ánh mắt ngượng ngùng của nàng nhìn về phía chân trời, giọng điệu mang theo ý cười. Hắn lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về đám mây được nhuộm màu cam đỏ và tím hồng, tiếng “cạch” của máy ảnh nghe rõ mồn một.
Trong khoang treo nhất thời chìm vào im lặng, chỉ có tiếng máy móc nhẹ nhàng của vòng đu quay đang chậm rãi xoay tròn.
Ngay khi Zero vẫn đang cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, suy nghĩ làm thế nào để dập tắt tình cảm có thể nảy sinh của Lâm Phong đối với mình, thì Lâm Phong đột nhiên mở lời.
“Tiểu thư Zero,” Giọng hắn trong không gian nhỏ hẹp trở nên đặc biệt rõ ràng, “Cô có người mình thích không?”
Đầu Zero “ù” một tiếng, báo động cấp cao nhất vang lên.
Xong rồi xong rồi xong rồi, thằng nhóc này quả nhiên muốn tỏ tình với mình! Làm sao đây làm sao đây làm sao đây! Là trực tiếp đấm cho hắn bất tỉnh, hay là thượng sách nhảy ra khỏi cái hộp sắt này mà chạy trốn thì tốt hơn?
Kết quả là không biết là sợi dây thần kinh nào trong đầu bị chập mạch, nàng buột miệng nói ra những lời mà chính mình cũng không ngờ tới: “Thích… là cảm giác như thế nào?”
“Thích là cảm giác như nào sao? Xem nào...ví dụ nhé, hoàng hôn hôm nay rất đẹp, tuyết đêm qua rơi rất nhiều, hoặc bài hát mới trong tai nghe rất hay – tất cả những điều này, bản thân chúng có thể chỉ là những dữ liệu và hiện tượng rườm rà, vô nghĩa, có thể trôi tuột khỏi ký ức bất cứ lúc nào.”
Nhưng, khi chúng ta nghĩ rằng ‘mình nên tìm lý do gì để chia sẻ với một người’, những thứ vốn tầm thường đó dường như đều được giao phó một ý nghĩa độc nhất vô nhị, tôi nghĩ… thứ tình cảm mà vì sự tồn tại của một người khác mà khiến cả thế giới trở nên sống động, chính là ‘thích’.”
Biểu cảm của Lâm Phong rất nghiêm túc, ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn, phủ lên một lớp ánh vàng ấm áp và dịu dàng. Hơi thở của thiếu nữ, vào khoảnh khắc này không kiểm soát được mà ngừng lại một thoáng.
Nói như vậy… nếu tiếp theo, Lâm Phong hắn gửi bức ảnh hoàng hôn vừa chụp cho một người nào đó…
Chẳng phải điều đó tương đương với… tỏ tình sao?!
“Lâm, Lâm... Lâm... Lâm.. Phong!” Thiếu nữ lập tức bật dậy khỏi ghế, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, “Tôi nghĩ... nghĩ rằng chuyện đại sự đời người như thế này... vẫn phải bàn bạc kỹ lưỡng với gia đình, bạn bè, thú cưng... rồi... rồi mới quyết định được! Không thể... cứ thế mà vỗ đầu cái là quyết định... hơn nữa công việc Ma Pháp Thiếu Nữ rất nguy hiểm... không cẩn thận là cậu phải thủ tiết cả đời…”
Tuy nhiên, tiếng thông báo điện thoại quen thuộc mà nàng dự đoán không hề vang lên.
Điện thoại của nàng im lìm, tài khoản Line tên “ZERO” vừa đăng ký hôm qua không nhận được tin nhắn mới nào.
“Ể?”
“Sao vậy, tiểu thư Zero?” Lâm Phong có chút bối rối nhìn nàng.
Hành động của thiếu nữ cứng đờ tại chỗ, nàng có chút khó tin hỏi: “…Cậu có phải đã gửi bức ảnh vừa chụp đi rồi không?”
Lâm Phong ngẩn người, theo bản năng gật đầu.
“…Không phải… gửi cho tôi sao?”
Lâm Phong lại một lần nữa ngẩn người, hắn nhìn thiếu nữ đang hoảng loạn trước mặt, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó sau một hồi chậm chạp.
Hắn ban đầu muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt sắp khóc của đối phương, lại cố nén nụ cười lại, chỉ là khóe miệng không kiểm soát được mà nhếch lên điên cuồng.
“Nếu tiểu thư Zero muốn, tôi sẽ gửi cho cô một bản ngay bây giờ,” Hắn cố nén cười, cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ chân thành hơn, “Nhưng tôi thực ra không giỏi chụp ảnh lắm, chụp không đẹp, xin cô đừng chê.”
Hắn vươn ngón tay, lướt trên màn hình hai cái.
“Ting tong.”
Tài khoản ZERO nhận được một tin nhắn mới.
Đó là một bức ảnh hoàng hôn có bố cục khá đẹp, khung cửa sổ của khoang treo trở thành khung tranh tự nhiên, hoàn hảo ghi lại màu sắc rực rỡ của chân trời và gương mặt nghiêng của thiếu nữ tóc đen.
Zero nhận ra mình vừa làm gì, cả đầu nàng “ù” một tiếng, đỏ bừng lên ngay lập tức, nhiệt độ cao đến mức gần như bốc hơi từ đỉnh đầu.
Hóa ra người hắn thích không phải mình! Vậy vừa rồi nàng cái bộ dạng gãi tai gãi má, nói năng lộn xộn kia là đang làm gì vậy! Mình là cái loại thiếu nữ tuổi dậy thì đang ảo tưởng truyện tình cảm sao?!
…Thôi được rồi, dù sao kết quả cũng tốt, báo động đã giải trừ, chuẩn bị rút lui!