Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 17 - Bậc thầy yêu đương

Đông Phương Trừng ném chiếc balo đen trông có vẻ cô đơn của mình lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó cả người cũng nhảy lên theo hình chữ đại (大), phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Kimochi~!”

Hoshino Kirara lườm Đông Phương Trừng đang nằm dài trên giường, so với hành động như 'đực rựa' của bạn cùng phòng, Kirara lại tinh tế hơn nhiều. Nàng chỉ huy nhân viên khách sạn đẩy hai chiếc vali lớn gần bằng nửa người nàng vào phòng, sau đó nhét vài tờ tiền vào túi áo của họ, ra hiệu cho họ có thể rời đi.

Đông Phương Trừng thò nửa cái đầu ra khỏi giường, nhìn hai chiếc vali gần bằng nửa người nàng: “Đại tiểu thư, cậu mua vali lớn như vậy để đựng gì, dùng để vận chuyển xác chết à?”

“Miệng của cậu thật là... Vali của tớ đương nhiên là đựng đủ loại quần áo dùng để đi nghỉ dưỡng rồi.”

“Nhưng cô giáo không phải nói khi hoạt động tập thể ban ngày đều phải mặc đồng phục sao?”

Hoshino Kirara nghe vậy, có chút đau đầu đưa tay đỡ trán. Cô ngốc này thật sự không có chút ý thức nào của một cô gái.

“Vậy còn cậu?” Nàng đi tới, buồn cười nhìn người đang nằm dài trên giường kia, “Cái balo nhỏ của cậu đựng những gì?”

Đông Phương Trừng từ trên giường bật dậy, kéo khóa balo, đổ hết đồ bên trong ra: Một bộ áo phông ngắn tay và quần jean để thay giặt, một chiếc mũ lưỡi trai đen dự phòng, đồ dùng vệ sinh cơ bản, vài món đồ lót bị “tặng” kèm, và... một bộ đồ bơi mới mua vẫn chưa bóc tem.

Hết rồi.

“...Đồ dưỡng da của cậu đâu?” Khóe mắt Hoshino Kirara không ngừng co giật, “Mỹ phẩm đâu? Kem chống nắng đâu? Kem phục hồi sau nắng đâu?”

Kirara quay đầu nhìn Đông Phương Trừng, ánh mắt như đang nhìn một quái vật đến từ hành tinh khác.

Đông Phương Trừng vẻ mặt thờ ơ xòe tay: “Tớ không muốn thoa mấy thứ linh tinh đó lên mặt đâu, cứ để bình thường thôi.”

“Cậu... lẽ nào chưa bao giờ dưỡng da?” Hoshino Kirara cảm thấy thế giới quan của mình đang chịu một cú sốc chưa từng có.

“Dưỡng da? Rửa mặt bằng nước lạnh có tính không?”

Khóe miệng Hoshino Kirara lại co giật mạnh một lần nữa. Kẻ này thật sự là đang phung phí của trời, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại không bảo dưỡng sao?

Phớt lờ đại tiểu thư bên cạnh đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, Đông Phương Trừng tự mình lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Lâm Phong.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn hỏi Lâm Phong về tình hình phòng đơn bên đó thế nào. Rất nhanh, đối phương đã trả lời tin nhắn.

【Toàn cảnh căn phòng.jpg】

【Mộc Mộc Mộc Phong: Cũng khá lớn, lát nữa cậu muốn đến chơi vài ván game thì tớ luôn hoan nghênh.】

【A Trừng: Bây giờ không được sao?】

【Mộc Mộc Mộc Phong: Không tiện lắm, phải lên sân thượng nhắm bắn mục tiêu.】

【A Trừng: Xin lỗi, ta là cảnh sát】

【Mộc Mộc Mộc Phong: Lên cho anh con phím 2x18】

Đối mặt với giao diện trò chuyện không có tin nhắn mới, Đông Phương Trừng không biểu cảm lườm một cái. Nàng vốn muốn hỏi thêm chi tiết về sự kiện “Vực Sâu Tĩnh Lặng”, nhưng Lâm Phong bây giờ không tiện, khiến nàng đành phải bỏ qua.

“Ham muốn chiếm hữu đàn ông đừng quá mạnh mẽ.” Hoshino Kirara không biết từ khi nào đã lại gần, trên mặt treo nụ cười mà Đông Phương Trừng thấy là khá bất thiện mà nói: “Đôi khi nắm quá chặt, ngược lại sẽ phản tác dụng.”

Đông Phương Trừng nhướng mày, quay đầu nhìn nàng: “Ồ? Hiểu đàn ông như vậy, chẳng lẽ kinh nghiệm yêu đương của đại tiểu thư rất phong phú?”

Hoshino Kirara không phủ nhận cũng không khẳng định nhún vai. Dù sao từ nhỏ đến lớn, bên cạnh nàng luôn có quá nhiều chàng trai tiếp cận nàng với đủ loại mục đích. So với người gần như không có kinh nghiệm tình cảm, có lẽ ngay cả tâm ý của mình cũng không rõ ràng, nàng quả thật có thể coi là kinh nghiệm phong phú rồi.

“Tớ chỉ là cảm thấy,” Nàng ngồi xuống mép giường nhìn Đông Phương Trừng, “Người có kinh nghiệm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cậu và Lâm Phong, chính là đang yêu nhau.”

“Đùa gì vậy.” Đông Phương Trừng hừ một tiếng, khóe miệng giật giật.

“Thật sao?” Hoshino Kirara lộ ra nụ cười như tiểu ác ma, nàng duỗi ngón tay thon dài, bắt đầu từng chuyện từng chuyện kể ra:

“Mỗi ngày đều cùng nhau đi học tan học, cậu nói đấy là tiện đường,”

“Sống chung dưới một mái nhà, cậu đấy nói là bị ép buộc,”

“Chờ chút,” Đông Phương Trừng chen vào. “Tớ nhớ là, tớ bị ép buộc sống chung với tên đại gia chó, là vì phải nhường căn hộ của tớ cho ai đó mà?”

“...Đừng để ý những chi tiết đó! Lâm Phong có thể nắm rõ tính khí của cậu, mà cậu còn biết Lâm Phong khi ngủ sẽ ngáy và nghiến răng, cậu dám nói đấy chỉ là tình huynh đệ?”

“Còn nữa, khi mọi người vừa trêu chọc hai người, cậu liền vô thức đỏ mặt tim đập nhanh...”

“Cái... cái này... đương nhiên không tính!” Đông Phương Trừng lý cố gắng phản bác, “Cậu cũng biết tớ trước đây từng là đàn ông! Lâm Phong tuy không biết, nhưng hai chúng tớ nhiều nhất... nhiều nhất chỉ có thể coi là huynh đệ tốt! Nếu không thì cũng quá kinh tởm!”

“Có làm sao đâu?” Hoshino Kirara lại lộ ra vẻ mặt “quá ngây thơ”, lắc lắc ngón trỏ:

“Một đôi thanh mai trúc mã, vì một sự kiện bất ngờ nào đó, một bên đột nhiên chuyển giới, từ đó gây ra một loạt hài kịch tình yêu - loại tình tiết này trong truyện tranh là kinh điển đó!”

Đông Phương Trừng như hiểu được điều gì đó, nghi ngờ nhìn Kirara: “Chờ chút, cái gọi là kinh nghiệm yêu đương của cậu, sẽ không phải đều là từ shojo manga đấy chứ?”

“Khụ khụ! Nói bậy nói bạ gì thế! Một tiểu thư như tớ làm sao phải dựa vào mấy cuốn ngôn tình đấy để học kiến thức này, chỉ là... chỉ là để cậu có thể hiểu rõ hơn thôi!” Trên mặt Hoshino Kirara lập tức hiện lên một vệt hồng khả nghi, giọng nói cũng cao lên tám độ.

Nàng tất nhiên sẽ không thừa nhận, rằng bản thân thực ra chỉ là “bậc thầy tình yêu” trên lý thuyết: mọi kiến thức đều đến từ việc đọc hơn 200 đầu truyện ngôn tình và shojo manga, có thể kể vanh vách các tình tiết kinh điển. Còn kinh nghiệm thực chiến? Tạm thời… không bàn tới.

Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu lười biếng mà chỉ Đông Phương Trừng mới có thể nghe thấy, không báo trước vang lên trong đầu nàng.

“À mà bổn meo vừa mới phát hiện ra,” Mèo đen ngáp một cái, “Cô bé tên Golden Comet này, kết tinh ma lực của nàng rất thuần khiết, một lần cũng không có dấu vết bị nhiễm bẩn, cho nên có lẽ cũng chưa từng yêu đương đâu.”

“Con mèo đần này cuối cùng cũng tỉnh rồi - mà 'kết tinh ma lực của Golden Comet không bị nhiễm bẩn' là sao?” Đông Phương Trừng theo bản năng hỏi ra, giây tiếp theo một chiếc gối từ bên cạnh bay tới.

“- Cậu... cậu đang nói gì vậy! Biến thái!!”

Hoshino Kirara nghe thấy câu này, cả người như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức bật dậy khỏi giường. Nàng chụp lấy một chiếc gối ném về phía Đông Phương Trừng, khuôn mặt xinh đẹp đó vì xấu hổ mà đã đỏ bừng gần như bốc khói.

“Cậu, cậu cậu cậu ... cái tên vô liêm sỉ này! Trong đầu đều đang nghĩ những thứ linh tinh gì vậy!”

“Hả?” Đông Phương Trừng vẻ mặt khó hiểu nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc gối bay tới, hoàn toàn không hiểu câu nào của mình đã châm ngòi nổ của đại tiểu thư Hoshino.

“Không đúng,” Động tác của Hoshino Kirara đột nhiên dừng lại. Nàng cảnh giác nhìn Đông Phương Trừng với vẻ mặt vô tội, hơi nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, truy hỏi, “Cậu vừa nãy đang nói chuyện với ai?”

“Con mèo đen đó,” Đông Phương Trừng đương nhiên trả lời, “Ờ, giải thích với cậu thế nào nhỉ... Nó chắc là linh thú khế ước của Zero?”

Lúc này đến lượt Hoshino Kirara bối rối.

Linh thú khế ước là gì? Biến thân thành Ma Pháp Thiếu Nữ, chẳng lẽ không phải dựa vào tư chất bẩm sinh và tinh thể biến thân tự nhiên xuất hiện sao?

Nàng đang định hỏi thêm, nhưng biểu cảm trên mặt đột nhiên nghiêm lại. Một luồng dao động ma lực mơ hồ, đầy khí tức bất lành, đang truyền đến từ tầng trên của khách sạn.

“Không hay rồi!” Nàng lập tức cầm lấy ra tinh thể biến thân của mình, cố gắng thông qua liên kết tinh thần mà liên hệ khẩn cấp với lớp trưởng và cô Minase, nhưng viên tinh thể lẽ ra phải phát ra ánh sáng chói lọi đó, lúc này lại chỉ phát ra vài tia sáng yếu ớt, rồi không còn bất kỳ phản hồi nào nữa, như thể tín hiệu bị thứ gì đó cưỡng chế chặn lại.

Trong khi đó, Đông Phương Trừng lại như không có chuyện gì, vẫn ôm chiếc gối nàng vừa ném qua, vẻ mặt không hiểu chuyện nhìn nàng.

“Ngẩn ra làm gì, cậu lẽ nào không cảm thấy sao?” Hoshino Kirara vội vàng hỏi.

“Cảm thấy gì?” Trên đầu Đông Phương Trừng dường như hiện ra một dấu chấm hỏi.

Giây tiếp theo, nàng bị Hoshino Kirara nắm lấy cổ tay, kéo mạnh xuống khỏi giường.

“Đừng ngẩn người nữa! Đi theo tớ, chuẩn bị chiến đấu!” Hoshino Kirara vừa kéo nàng chạy về phía cầu thang, vừa hạ thấp giọng nhanh chóng giải thích, “Trên tầng thượng truyền đến một luồng dao động ma lực rất kỳ lạ, không thuộc về bất kỳ quái nhân đã biết nào! Khách trọ và nhân viên khách sạn đang gặp nguy hiểm!”

“Tầng thượng?!” Đông Phương Trừng trong lòng thắt lại, đại gia chó vừa mới nói hắn lên sân thượng hóng gió mà!

Hai thiếu nữ tóc đen và tóc vàng chạy vội vã trên hành lang trải thảm dày, Đông Phương Trừng chạy phía trước lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Phong.

Tuy nhiên, đầu dây bên kia chỉ truyền đến một loạt tiếng “tút tút” lạnh lẽo, không ai nghe máy.