Gần công viên có nhiều cửa hàng bán Ale trắng và đen, nhưng vì loại Ale đỏ thì không có nên Darya quyết định ra xa khu vực các quầy hàng lưu động một chút để tìm kiếm.
Cuối cùng cô cũng tìm ra một quầy hàng khác đang bán Ale đỏ, vì khách hàng hiện chỉ có 1 người nên Darya giữ một cự li nhất định, đứng phía sau người đó đợi đến lượt mình.
『Nè, tiểu thư kia ơi!』
Darya tưởng rằng giọng đó không phải gọi mình mà là một ai đó đang gọi người quen, khi cô đưa ánh mắt đến cửa hàng khác, thì giọng nói lại một lần nữa đập vào tai cô từ phía bên hông.
Cô chuyển ánh nhìn của mình sang phía lối đi, một gã đàn ông tóc đỏ mang đôi mắt màu xanh lục bảo khá giống với Darya đang nở một nụ cười và tiến lại phía này. Cô không nhớ rằng mình đã từng bắt gặp ai đó có khuôn mặt như anh.
『Ta muốn bắt chuyện với em nhưng mà』
『Có chuyện gì ạ?』
Darya trả lời như bình thường, cô chỉ nghĩ rằng đây chẳng qua như mấy cuộc bắt chuyện ven đường để hỏi đường hay nhờ vả gì đó.
『Em đi một mình à?』
『Không, tôi đi cùng với bạn』
『Đi cùng? là nữ nhân à?』
『Không, là đàn ông』
『Bắt một nữ nhân đi mua rượu cho mình, tên đàn ông đó quá thô lỗ rồi đó. Tại sao em không để hắn một mình và đi ăn cùng ta nhỉ? Dĩ nhiên ta sẽ trả tiền』
『Cám ơn anh nhưng tôi không muốn để đối phương đợi mình, xin thất lễ』
Thế là hết chuyện rồi nhỉ. Darya vừa nghĩ thế vừa dự định sẽ cất tiếng gọi 2 phần Ale từ cửa hàng trước mặt.
Ngay lúc đó, cổ tay trái của cô bị nắm chặt từ bên hông, một chút đau nhói do lực xiết khiến Darya giật mình.
『Ta cảm giác vận mệnh đã an bày cho ta và nàng, cho ta một tí thời gian để cả hai nói chuyện nghiêm túc với nhau nào?』
『Tôi từ chối. Tay trái tôi đang hơi đau nên xin anh bỏ tay ra…Nếu không tôi sẽ phản kháng!』
『Nhận được sự phản kháng từ một nữ nhân như nàng, ta nghĩ thật là đáng yêu làm sao』
Gã đàn ông cứ thế nắm chặt tay Darya, rồi kê sát miệng mình lại gần tai cô thủ thỉ.
Hơi giọng nóng bừng cùng mùi rượu của gã khiến Darya cảm thấy khó chịu kinh khủng.
『Cứ nắm tay ta thế này, rồi chạy thoát khỏi gã đàn ông đang đợi nàng thì như thế nào?』
Cơ thể Darya bị gã đàn ông kéo về phía ngực mình. Cô cố gắng giữ gót giày của mình chạm đất nhưng cái cốc cô mang theo đã rơi xuống đất, hơn nữa túi xách tay cô đeo bên hông cũng từ từ trược xuống.
Darya nín thở, giữ chặt cái vòng ở tay trái bằng bàn tay phải rồi dùng hết sức vung nó xuống theo đường chéo.
*Gastu*― âm thanh đó vang lên cũng là khi một cột băng trắng hình thành giữa 2 người.
Gã đàn ông giật mình nhảy lùi về sao, rồi mất thăng bằng mà ngã dập mông xuống đất.
『Cái, là ma đạo sư à !』
Vừa nói thế, gã vừa đứng dậyi lùi về sau rồi chạy thoát.
Phía sau lưng gã, câu trả lời ‘Là ma đạo cụ sư ạ’ được Darya thủ thỉ bằng âm giọng bé tí chỉ mình cô nghe.
Hiện giờ cả hai điều không bị thương.
Trước mắt cô, một cột băng dài khoảng 80cm và dày tầm 15cm đang bắt đầu nứt vỡ. Có vẻ như vòng kết băng hoạt động khá tốt.
『Thành thật xin lỗi đã gây phiền phức cho chị』
Darya cúi đầu xin lỗi với người chủ tiệm.
『không không không, cô rất là ngầu đó!tôi mới là người có lỗi vì không ngăn tên ngu ngốc đó ngay từ đầu, xin lỗi cô』
Người phụ nữ có tuổi đang bán Ale đỏ đang nói với Darya rồi như nhận ra điều gì đó, cô vẫy tay sang hướng bên cạnh.
『Nè, Nii-san đằng kia, cậu tới chậm quá đó!』
Darya quay đầu nhìn sang, một cậu trai mặc áo măn tô màu đen vừa nhặt xong cái túi xách tay, cậu đứng dậy rồi tiến đến phía cô với gương mặt lo lắng vì đã đến muộn.
『…Xin lỗi em vì tới trễ, đáng lẽ tôi không nên để em đi một mình…』
『Không không, tôi không bị làm sao hết, tôi vẫn ổn mà!』
Hình ảnh một chú chó đang cụp tai xuống cực kì tương đồng với cậu thanh niên trước mặt cô lúc này, Darya vô cùng hoảng hốt khi đối diện với biểu cảm này của cậu.
『Ano, tôi dẽ dời cục băng ngay bây giờ ạ』
『Cứ để nó ở đó không sao đâu, nó cũng nằm ở góc đường đi thôi. Ánh mặt trời sẽ làm nó tan ngay thôi, với lại đừng có chạm vào nó đó, không lại bẩn hết quần áo』
『Xin lỗi chị…』
『Đợi tôi một chút』
Người phụ nữ đi vào quầy hàng đến nơi trong cùng nhất, rồi lấy 2 cái cốc to nhất đựng đầy Ale đỏ.
『Xin mời. Nếu thấy ngon thì lần sao hãy ủng hộ tôi』
『Nhưng…』
『Dịch vụ giới hạn cho hai người chỉ hôm nay thôi, cứ xem như nếm thử đồ mới cũng được. lần sau nếu đến với bạn trai thì hãy mua nó ủng hộ nhé』
『Cám ơn chị. Lần sau tôi sẽ đến cùng với bạn mình』
『Đúng vậy đó…Còn Nii-san kia, phải cố lên đó!…』
Thật kì lạ khi cô chủ quán lại bảo Wolf phải cố gắng về thứ gì đó.
Darya nhận lấy cốc Ale đỏ, giờ cô mới để ý rằng lòng ngực mình đang đập thình thịch, đến nỗi bàn tay cầm cốc của cô đang run run. Lần đầu tiên cô hiểu được cảm giác sợ hãi mà bản thân cảm nhận một cách chậm rãi sau khi đã bình tĩnh lại.
『Xin lỗi Wolf, anh có thể đợi tôi một chút được không?』
『Aa, thật sự xin lỗi em…』
Có vẻ như Wolf cũng đã để ý đến dáng vẻ kì lạ của Darya. Cô cùng Wolf đang mang bầu không khí suy sụp một cách nặng nề quay lại công viên trước đó.
『Thật sự xin lỗi em, đáng lí tôi phải là người đi mới phải. Lại còn không thể giúp gì cho Darya, thật mất tư cách tự gọi mình là hiệp sĩ』
『Xin anh đừng để tâm. Không phải mấy chuyện thế này thỉnh thoảng mới có hay sao?Hơn cả là tôi đâu bị thương chỗ nào đâu』
『Khiến em có một kí ức đáng sợ như thế thì không hề ổn tí nào cả. Đáng lí ra tôi cũng phải cảnh giác tới mấy gã say xỉn sẽ tán tỉnh em』
『Aa, tôi chưa từng nghĩ tới nhỉ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được tán tỉnh đó』
『Hả?Cho tới bây giờ sao?』
Đối diện với gương mặt cực kì kinh ngạc của cậu thanh niên, Darya nở một nụ cười trừ.
Thực tế thì đây là lần đầu tiên nếu tính luôn cả cuộc sống ở thế giới cũ của Darya.
『Thật sự thì một lần cũng chưa từng. Vì đây là lần đầu tiên tôi được một nam nhân ngoài đường bắt chuyện như thế, sức mạnh của mĩ phẩm thật đáng kinh ngạc』
『Darya, nếu nói thế thì không phải người đầu tiên tán tỉnh em là tôi hay sao?』
『Hể?Wolf lúc đó không tính là tán tỉnh, lúc đó không phải là anh chỉ tìm người thôi sao?』
『….Là vậy à』
『Trước mắt thì, hãy uống cốc Ale trước khi nó ấm lên nào』
Sau khi hay người quay lại cái ghế lúc đầu và nâng ly với nhau, cuối cùng Darya cũng có thể bình tĩnh lại một chút.
Quả nhiên Ale đỏ kết hợp cùng với một ít trái cây là tuyệt nhất. Nó vẫn còn lạnh nên một cảm giác dễ chịu đang từ từ trượt xuống cổ hỏng cô.
『Thứ lúc nãy là do vòng kết băng tạo ra à?』
『Vâng, nó là một phiên bản đã được sửa đổi. Tôi muốn tránh tác động trực diện lên đối phương nên đã vung nó theo hướng chéo xuống, nhưng quả nhiên là rất khó để điều chỉnh xuất lực của nó』
『Em nên đóng băng toàn bộ cơ thể hắn ta thì tốt hơn, gã đàn ông đó ấy』
『Vì bị hắn nắm tay nên tôi đã không thể gọi binh lính được nên…Nhân tiện thì, nếu có thể thao tác mược mà chức năng điều chỉnh của chiếc vòng, anh có thể tạo ra một lưỡi kiếm bằng băng đó』
『… Thứ đó, có thể gắn vào mấy thanh kiếm thông thường không?』
‘Căn bệnh’ liên quan đến ma kiếm của Wolf đã tự động được kích hoạt. Darya quyết định đổi hướng câu chuyện bằng cách thúc đẩy chủ đề này.
『Cơ chế điều chỉnh của mấy thanh kiếm tôi không hiểu lắm. Nhưng nếu sử dụng cùng với vòng kết băng có lẽ sẽ kết băng được lưỡi kiếm, tạo một thanh kiếm với lưỡi kiếm bằng băng. Chỉ là, nếu sử dụng lượng ma lực mà tôi đang có, có lẽ nó chỉ thành thanh kiếm lạnh trong một khoảng thời gian, khả năng không thể kết băng cả lưỡi kiếm』
『Nếu tôi biến nó thành cái gối trong mấy cuộc viễn chinh vào mùa hè, chắc tôi sẽ ngủ ngay khi đặt lưng xuống đất』
『Wolf, băng kết sẽ đính chặt vào lưỡi kiếm và rất sắc bén đó, nếu anh biến nó thành cái gối thì có thể bị đứt đầu đó!』
『Và rồi tôi sẽ chìm vào giấc ngủ an lành mà không vướng bận gì nữa…』
『Đừng có đưa mấy kết luận nguy hiểm như thế!』
Có lẽ đã tới lúc phải chọn là từ bỏ hay làm quen với tính cách thích đùa cợt mấy điều nguy hiểm như thế của cậu trai.
Câu chuyện của hai người đang nói không biết từ lúc nào đã chuyển sang mấy câu chuyện kì lạ.
Cuối cùng cốc Ale đỏ cũng đã hết, vào lúc đó Wolf ngõ lời mời Darya.
『Tôi muốn ghé cửa tiệm vũ khí để mua một thanh đoản kiếm trên đường về nhưng mà, em có thể đợi tôi ở quán nước gần đó không ?Hay là, có cửa tiệm khác em muốn đến không?』
『Cùng nhau vào cửa tiệm vũ khí thì không được sao?』
『Darya không ghét mấy cửa tiệm vũ khí sao?』
『Không có, hoàn toàn không. Tôi đã từng muốn đến đó một lần nhưng cha tôi, ông ấy đã cản tôi lại』
『Ngạc nhiên thật đó. Nếu là cha em, tôi có ấn tượng ông là người sẽ bảo em đi đây đó để học hỏi』
『Từ nhỏ, tôi đã bị ông nhắc nhở ‘nếu con cứ mãi mê nhìn ngắm mấy thứ đó thì thế nào cũng đứt tay cho xem’』
『Vũ khí thì hơi nguy hiểm nhỉ, hơn nữa lại là nơi có nhiều đàn ông. Ở lập trường một người cha thì lo lắng là chuyện đương nhiên nhỉ』
『Không phải, tôi cũng có một phần sai, lúc này vẫn còn một chút hối lỗi trong lòng…』
Darya nhìn những hàng cây sâu trong công viên bằng ánh mắt xa xăm. Màu sắc xanh lục tươi mát của lá cây mùa hè đập vào mắt cô.
『Lúc còn học ở học viện, sau khi tôi đã cố hết sức nói với ông rằng ‘Từ năm nay con đã có thể đến cửa hàng vũ khí một mình rồi, không sao đâu ạ!” thì ngày hôm sau tôi đã bị bỏng trong lúc thử nghiệm với mấy con Slime. Rồi bị ông la rằng ‘Ta tuyệt đối không tha thứ nếu con đến cửa hàng vũ khí một mình”, kết quả là tôi đã hứa với ông vào lúc đó』
『Bị bỏng bởi Slime à…Aa, là lúc phát triển vải chống thấm nước à』
『Vâng. Tôi đã thử rất nhiều chủng loại Slime, để có thể biến chúng thành bột tôi đã thử trộn chúng với nhiều loại hoá chất, hay thử nhiều cách khác nhau. Nhưng vì đã làm suốt đêm nên trong lúc tôi thử thay đổi tỉ lệ và chủng loại trong khi vẫn còn mơ ngủ, tôi quên không sử dụng cái muỗng chuyên dụng bằng thuỷ tinh mà lại dùng 2 bàn tay đang đeo bao tay của mình để khấy chúng lên…』
『Nếu là Slime thì tính axit của chúng rất mạnh, vì thế dù là động vật hay con người điều có hiện tượng tan chảy khi tiếp xúc với chúng nhưng mà…』
『Vâng, có vẻ đặc tính của chúng đã được tăng cường lúc tôi trộn hoá chất vào chúng. Kết quả là một chất dịch có sức nấu chảy cao đã được tạo ra, đôi găng tay thì tan chảy chẳng khác nào đưa cây kem lại gần lò lửa. Tuy nhiên, khác với Slime xanh, độc tính gây tê liệt của Slime đen không biến mất ngay cả khi nó đã thành bột, bàn tay tôi hoàn toàn tê liệt và không thể cử động, thậm chí đến cảm giác đau đớn hay cảm giác tồn tại cũng không có…』
『Nó đã thành câu chuyện đáng sợ mà tôi có thể dự đoán rồi đó…』
Wolf cúi mặt mình xuống rồi lấy bàn tay trái ấn vào trán mình.
『Bản thân tôi lúc đó tự phán đoán rằng không ổn rồi, tôi nói với cha rằng ‘con thấy tay mình lạ quá’ thì ông hoảng hốt kéo tôi ra khỏi cái xô, rắc một ít portion lên đó rồi gọi xe ngựa đưa tôi đến thần điện. Lúc đó tay tôi được quấn một tấm khăn trải giường suốt trên đường và cả lúc được chữa trị, nên trạng thái vết bỏng lúc đó tôi hoàn toàn không biết』
『…Darya, cái đó…Tiền đóng góp cho thần điện là bao nhiêu?』
『Etto, tôi nghĩ là 2 đồng vàng』
『Cái đó không là là bị bỏng đâu!Nếu trước đó đã có tẩm portion lên vết thương rồi mà vẫn không lành, có lẽ trạng thái vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương ngón tay đó』
『Ể?』
『Ể?không có ‘ể’ gì hết. Số tiền lớn như thế chỉ trong trường hợp trọng thương thôi đó, không phải chuyện có thể cười trừ đâu!』
『Trọng thương…』
Darya thật sự bất ngờ. Cô đã hỏi ông mấy lần nhưng Carlo chỉ bảo rằng nó là một vết bỏng ‘đáng kể’.
『Khi vết thương trở nên kinh khủng, bản thân lại nhìn thấy máu và xương của chính mình, một số người sẽ trở lên hoảng loạn thay thậm chí chết ngay do bị sốc đó. Bởi thế nên có lẽ cha Darya đã quyết định quấn tay em lại bằng khăn trải giường. Trong kị sĩ đoàn, một số hiệp sĩ mất mạng do mấy con Slime trong dễ xơi đó cũng có nữa đó. Hoả, phong hay thuỷ ma pháp điều khó có tác dụng với chúng nên nếu bị dính vào người, rất khó để lấy chúng ra』
『Ể, hoả, thuỷ và phong ma pháp điều ít tác dụng với Slime đen sao?Còn rất khó để chúng bong tróc ra sao?』
『Darya, đó không phải là câu chuyện bây giờ!』
Darya cảm giác đôi mắt hoàng kim trước mặt đang ánh lên ánh nhìn cực kì lạnh lùng. Cô muốn khóc ngay lập tức chứ không hề đùa giỡn khi đối diện với khuôn mặt cậu lúc này.
『Vì em đang sống 1 mình nên nếu bị thương sẽ rất khó di chuyển khỏi toà tháp phải không?Bây giờ đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nhé』
『…Không làm ạ』
Cô bị Wolf la mắng bằng một khuôn mặt nghiêm túc, thật sự rất đáng sợ khác hẳn mọi khi.
Darya gật đầu với vẻ mặt kì lạ và ngoan ngoãn lắng nghe cậu như một đứa trẻ. Sau khi bị cậu tua ra một tràn chú ý về những thứ liên quan đến Slime, cuối cùng cậu như nhận ra gì đó rồi đưa tay lên miệng mình.
『…Xin lỗi em, Có vẻ tôi đã làm quá lên rồi』
『Không ạ, tôi đang rất hối lỗi ạ』
Nếu vết thương đã nghiêm trọng đến thế, việc cha cô lo lắng không muốn cô biết tình trạng lúc đó là một lẽ đương nhiên.
Darya cũng nhận ra tại sao ông bắt cô phải hứa rằng sẽ không đến những nơi như cửa hàng vũ khí một mình.
『Aa, tới giờ tôi mới hiểu ra. Lúc tôi nói chuyện về bộ giáp đỏ ở bờ sông, tại sao em lại làm khuôn mặt khổ sở đến vậy. Trường hợp của tôi, y như rằng mình đang tìm cách nguỵ biện mấy việc nguy hiểm vậy…』
Có vẻ như đang có một sự hiểu lầm khủng khiếp về về việc tự lí giải suy nghĩ của bản thân và suy nghĩ của đối phương.
Nhưng mà, vì lý do nào đó, cứ để như thế này cảm giác cũng không tệ lắm.