Chương này được tác giả viết theo góc nhìn của người khác vì nhiều đọc giả yêu cầu thay đổi góc nhìn. Nên rất ngắn Desu !
__________________________________________________
Tiếng bước chân của những khách hàng trong cửa hàng cũng đã biến mất hết. Chủ tiệm Flores vừa vuốt những chổm râu trắng dưới cầm mình, vừa suy nghĩ có nên bắt đầu giờ giải lao buổi chiều hay không. Vừa đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cánh cửa được mở một cách chậm rãi y như mọi lúc khách hàng ghé đến, bỗng dừng lại một khoảng ngắn.
Ngay lập tức, một cô gái nhìn chẳng thể nào hợp được với mấy nơi như cửa hàng vũ khí bước vào. Sau lưng cô, một nam nhân với chiều cao đáng kể đang tiếp tục ấn giữ cánh cửa.
Không có nhiều người chịu giữ một cánh cửa bằng gỗ sồi đã cũ như thế bằng bàn tay trần, hơn nữa lại để một nữ nhân đi qua trước mình và thực hiện hành động lịch sự như thế. Ông tự hỏi có lẽ cô gái đó chính là một ‘quý tộc-sama’.
Ông muốn hét lên rằng đừng có biến cửa tiệm của ông thành một chốn hẹn hò hay muốn thể hiện mấy cái sở thích cá nhân kì quái.
『Xin chào quý khách』
Dù trái ngược với những cảm giác trong lòng, Flores vẫn là chủ cửa hàng này, trước mắt thì một lời chào khách lịch sự theo hình thức là một thứ không thể thiếu.
Cả hai người khách phản hồi lời chào của ông một cách lịch sự.
Bất ngờ là chàng trai kia đã từng đến cửa hàng của ông trước đó, nếu từ góc nhìn của phụ nữ, vẻ đẹp của cậu y như một tác phẩm được trao chuốt kĩ lưỡng nhất rồi trưng bày để mọi người thưởng lãm. Mái tóc đen đó cùng đôi đồng tử màu hoàng kim khiến ông liên tưởng đến một con báo đen trên vùng đồng cỏ phía nam.
Hơn nữa, từ góc nhìn của bản thân, nếu ông sở hữu chiều cao như cậu thì thay vì một thanh trường kiếm, ông sẽ luyện thêm một tí cơ bắp để sử dụng một thanh đại kiếm rồi vung vẩy nó trên chiến trường.
Cô gái kia chắc chỉ đi theo cậu trai thôi nhỉ.
Cô gái mang một mái tóc màu đỏ tuyệt đẹp, nhưng khuôn mặt và lớp trang điểm của cô khá bình thường. Cô mặc một chiếc váy màu xanh đậm và một áo khoác trên xanh nhạt trông khá ưu nhìn.
Một phong cách không tồi và khá bắt mắt, đặc biệt là mấy đường ren phía sau khá đẹp.
Cả 2 đi vòng quanh như đang xem xét các mặt hàng trong cửa tiệm.
Cứ mỗi khi cô gái di chuyển đôi mắc xanh lục của một cách thích thú rồi tiến tới đâu đó, thì cậu trai ngay lập tức xác nhận sự an toàn xung quanh và chỗ đứng của cô.
Flores cười thầm trong bụng vì sự bảo vệ quá mức của cậu trai, tới mức người khác nhìn thấu được suy nghĩ ‘tôi tuyệt đối không để em chịu một vết thương nào!’ của cậu.
Chuyện này chính xác là công việc bảo vệ công chúa của hiệp sĩ-sama mà.
Sau đó, cả người tiến đến chỗ ông, ông nghĩ rằng cậu trai sẽ là người hỏi chuyện về mấy món vũ khí.
Tuy nhiên, cô gái tóc đỏ lại cúi chào nhẹ nhàng rồi bắt chuyện với ông.
『Tôi xin lỗi vì làm mất thời gian của anh. Tôi đang tìm một thanh đoản kiếm có thể niệm lên ma pháp phó dữ. Có thể phân giải bộ phận và lắp lại được, anh có thể cho tôi xem thử những món phù hợp với yêu cầu không ạ?』
『O, Ou. Tôi sẽ mang đến ngay』
Nghe những lời lẽ lịch sự và thái độ của cô gái, giọng nói Flores bất giác hơi kích động một chút.
Những người tới hay lui tới cửa tiệm vũ khí của ông đa phần là những mạo hiểm giả. Phần lớn nữ giới trong số đó thì thái độ hơi tự do, từ ngữ cũng không thể gọi là lịch sự.
Ông không thấy nhiều người giống như cô gái này.
Khi ông đặt 3 loại đoản kiếm khác nhau lên bàn, đôi mắt ngọc lục bảo của cô gái phát sáng lấp lánh, cô nghiêng người về trước một chút rồi nhìn chằm chằm vào chúng.
Chẳng hiểu sao ông nhớ lại lúc ông cho con mèo nhà ông đang nuôi món đồ chơi đầu tiên.
『Cô lấy nó ra khỏi vỏ rồi kiểm tra đi』
Sau khi ông nói thế, bàn tay đang định sờ vào vỏ kiếm của cô tạm thời dừng lại.
Cô nhẹ nhàng nhìn nghiêng qua bên cạnh, ngay khi ông không hiểu bộ có chuyện gì à, thì ông thấy khuôn mặt cực kì lo lắng của cậu trai đang nhìn cô.
Cho dù là trẻ con đi nữa, chuyện tay chúng bị đứt vì một thanh kiếm trong bao thì thật khôi hài. Do muốn thoã mãn mấy thú vui kì lạ hay do có bí mật nào đó của cô gái quý tộc này, thật sự là bảo vệ quá mức cần thiết.
Tuy là thế, cô gái cũng đưa tay mình ra, rồi chậm rãi xác nhận từng thanh kiếm.
Dù nó là một thanh đoản kiếm rẻ tiền, nhưng cô gái lại chạm vào nó rồi xác nhận cẩn thận y như một món báu vật, Flores dõi theo hành động của cô dù trong lòng đang có một cảm giác kì lạ.
『Cái này, anh có biết nơi sản xuất loại thép của thanh kiếm này không ?』
Bất ngờ, ông lại bị hỏi một câu ngoài dự đoán từ cô gái này.
Trên tư cách là chủ của cửa tiệm vũ khí, mấy câu trao đổi liên quan đến vũ khí thì khá thú vị. Tuy nhiên, cô gái này lại hỏi về chất liệu và khả năng phân giải vũ khí, kiểu gì đi nữa thì cô gái này không thể là một tiểu thư bình thường.
Nếu quan sát kĩ một chút thì móng tay cô khá ngắn, trên bề mặt da cũng có chút sần sùi.
Flores chợt nhớ lại cụm từ ‘ma pháp phó dữ’, ông hỏi lại cô.
『Có lẽ nào cô là ma đạo sư à ? hay là giải kim thuật sư chăng ?』
『Không, ma đạo cụ sư ạ』
Cô gái trả lời bằng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Nhưng tại sao đến cậu trai phía sau cũng có chút mỉm cười thế.
Mấy ma đạo cụ sư bị nói rằng họ nằm dưới ma đạo sư và gải kim thuật sư một bật, nhưng hai người này lại trông khá vui vẻ. Thật là một nụ cười không tệ chút nào.
『Vậy xin nhờ anh lấy giúp tôi 2 thanh giống như này. Có thể bổ sung thêm Chuôi kiếm, chắn kiếm và bao kiếm không ạ?』
『Aa, có thể đó』
Dù mất chút thời gian, thanh đoản kiếm mà cô gái đã chọn là thanh đoản kiếm ngắn nhất và có màu đỏ.
Cô chỉ chọn chỉ thanh rẻ tiền và không có chữ kí của nghệ nhân.
Cậu trai thì cố gắn khuyên cô nên tìm mấy thanh kiếm giá cao hơn một chút, nhưng cô gái cứ ngoan cố không nghe.
『Về những thanh đoản kiếm có thể niệm ma pháp phó dữ, có loại nào mà chuôi kiếm được nối với chắn kiếm và lưỡi bằng đinh ốc không ạ?』
Ông trả lời cô, vì cô nói mình muốn xem nên ông quay vào và lấy ra 3 thanh đoản kiếm giống thứ cô yêu cầu.
Cô gái lại tiếp tục những câu hỏi như thế, nên Flores đã giải thích tường tận về loại ốc được gắn bên trong cũng như chất liệu của nó.
Sau khi ông trả lời hết câu hỏi của cô, cô hướng đến ông và nở một nụ cười rạng rỡ như đã thoã mãn những thắc mắc từ lâu không có lời giải.
『Lấy cho tôi 2 thanh loại như này nữa. Ốc vặn, chuôi kiếm, chắn kiếm và bao kiếm, bổ sung cho tôi mỗi thứ 2 cái ạ』
Dù nó không phải là thứ đắt tiền mấy, nhưng Flores lại cảm thấy thoã mãn kì lạ.
Bất chợt ông mới nhận ra.
Cô gái này, lúc mà cô đặt câu hỏi cho ông, ngay cả bây giờ nữa, cô đang hướng ánh mắt kính trọng như thể một người học trò nhận được những chỉ bảo từ sư phụ đến bản thân ông. Khi ông nhận thức được điều này thì nó thật sự rất xấu hổ.
Cậu trai là người chi tiền nhưng khuôn mặt cậu ta lại trông rất chi là hạnh phúc.
Dù có nhiều người trả tiền cho món vũ khí được phụ nữ chọn cho, nhưng cậu trai lại mang khuôn mặt hạnh phúc như này thì là lần đầu tiên ông thấy.
Rốt cuộc thì họ định gán ma pháp gì thế, với cả ai là người sẽ sử dụng nó vậy ? Nếu có cơ hội lần sau, ông định sẽ hỏi thử cô gái vấn đề này.
『Cám ơn quý khách』
『Tôi sẽ lại đến ạ』
Sau khi trao đổi vài câu chào theo hình thức, hai người họ bức ra khỏi cửa tiệm. Cũng y như lúc đến, cậu trai sẽ là người mở cửa rồi giữ nó lại, hộ tống cô gái đến khi ra bước ra khỏi cánh cửa. không hiểu sau lần này Flores lại quan sát họ với vẻ mặt thích thú.
Ông không biết mối quan hệ của hai người rốt cuộc là như thế nào, nhưng chủ tiệm Flores lại có thể xác tín một thứ khá kì lạ.
Cái cậu trai đẹp mã đó, sau này sẽ trở thành một ông chồng chỉ biết răm rắp nghe lời vợ chắc chắn không sai.
Note* Từ tuần sau mình sẽ cố gắng 2, 3 ngày sẽ xong 1 chap, mong mọi nguời theo dõi ủng hộ nha ^~^