『Cũng tới giờ ăn trưa rồi nhỉ. Có thứ gì em muốn ăn không』
Sau khi rời khỏi quán nước một khoảng ngắn, Wolf ngỏ lời mời Darya ăn trưa. Ngay sau khi được cậu hỏi, cô suy nghĩ trong đầu một chút.
Thực ra món mình muốn ăn hay muốn uống có rất nhiều, nhưng đi với một phụ nữ độc thân như mình, có lẽ Wolf sẽ không chấp nhận hoặc làm anh ấy khó chịu. Darya nghĩ như thế.
Tuy nhiên, cô ngay lập tức vứt bỏ hết mấy suy nghĩ đó.
Cô nhớ lại bản thân mình đã quyết định sẽ ăn, uống những thứ mình muốn mà không quan tâm xung quanh nói gì.
Nếu Wolf phản đối cô, thì tới đó hãy nghĩ tiếp.
『Ở khu trung tâm có những quán ăn lưu động không?』
『Được nhỉ, hôm nay thời tiết khá là tốt, hoàn toàn tán thành』
Cậu trai vừa cười lớn vừa gật đầu trả lời.
Hai người quay lại khu trung tâm bằng xe ngựa, điểm đến là một công viên gần đó.
Xung quanh công viên, nhiều quán ăn lưu động bắt đầu chào bán từ đầu buổi trưa đến cận tối. Ở Vương đô, rất nhiều gia đình chọn việc ăn trưa và tối ở các cửa hàng như này thay vì tại gia.
Thời tiết cũng như sắc trời hôm nay khá tốt, chỉ hơi nóng bức một chút nhưng đấy là đặc trưng của mùa hè ở đất nước này, hầu hết đều đã quen thuộc và xem như một thường thức.
Nhờ thế mà hôm nay, các chủ sạp ở đây mang một bầu không khí nhiệt tình và đầy tinh thần kinh doanh.
Địa điểm cũng đã được tính toán từ trước, hầu như được đặt ngay cạnh công viên.
Mỗi cửa hàng điều có những lá cờ bằng vải treo dọc được ghi tên các món ăn trên đấy, tuỳ vào cửa hàng mà nhiều lá cờ đỏ, trắng, xanh lam, vàng, lục hay tím được treo phía trước đang tung bay phấp phới trong gió.
Ale, rượu vang, hay nước ép hoa quả. Nhiều loại bánh mì, trái cây cắt nhỏ, xiên thịt hoặc hải sản nướng. Hơn nữa, còn có cửa hàng đang bán thứ tựa như bánh Crepe, xúc xích thường hoặc loại giống với xúc xích Ý, cùng với những miếng pho mát cắt mỏng đang được đặt lên khay để khách hàng dễ dàng quan sát.
Ngoài thức ăn ra, có nhiều quầy hàng cũng bán trang sức loại rẻ, mấy phụ kiện bình thường, khăn mùi xoa, túi thơm hay thậm chí cả đồ lót.
Đã quá trưa một chút, nó không đông đúc quá mức như kiểu một hội chợ thay một sự kiện âm nhạc ở thế giới cũ, chỉ là lượng người đến rồi đi có một sự chênh lệch đáng kể nếu so với mọi khi.
Trông như nhiều du khác từ nước ngoài đang đến đây với tư cách khách du lịch, nhiều nhóm khá nhiều người mặc những trang phục hiếm thấy đang đi lại ở đây.
Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây trong công viên, tiếng nói chuyện của những khách tham quan và cả tiếng chào bán đầy hăng hái của những quầy hàng.
Mùi thức ăn nướng chính khiến cảm giác thèm ăn trỗi dậy, và mùi hương ngọt ngào của hoa quả chính mọng được cơn gió cuốn đi, trôi giữa bầu không khí tấp nập đầy tạp âm bây giờ. Chỉ là cơn gió đó hơi nóng bức một chút.
『Wolf, anh có thích món thịt Porchetta không? Anh có từng ăn món đó chưa』
『Nếu ở quán ăn lưu động thì đây là lần đầu tiên. Thật là một mùi hương đầy kích thích nhỉ』
『Vậy tôi sẽ mua 2 phần nhé』
『Vậy tôi sẽ đi mua 2 phần Ale ở kia nhé』
Porchetta của những cửa hàng lưu động là món mà cha Darya rất thích.
Pocrchetta là một miến thịt heo cỡ trung không xương, nó được cuốn lại hình trụ, bên trong sẽ được nhét nhiều loại rau và thảo mộc rồi được nướng toàn bộ cho đến khi chín vàng.
Tại quán ăn lưu động, họ thái khúc thịt đó thành những lát mỏng rồi đặt khoảng 2 miếng lên dĩa, cảm giác nó khá giống với giăm bông hoặc thịt xá xíu. Bên ngoài được mướng đến màu nâu vàng, còn bên trong là màu trắng của thịt. Sự tương phản màu sắc của miếng thịt khiến cơn thèm ăn của những thực khách khó tính nhất cũng phải chạm ngưỡng báo động.
Ở thế giỡi cũ, Darya chỉ có cơ hội ăn món Ý được 2 lần duy nhất, nhưng cô cảm thấy hương vị của món thịt Porchetta ở những của hàng này đậm vị hơn một bậc.
Lần đầu tiên cô ăn món này, cô có ấn tượng như đang ăn thịt xá xíu ít nước cốt, nhưng khi đã quen, kết hợp thử với cùng với bánh mì hoặc rượu thì hương vị lại rất hợp.
Tuỳ vào cửa hàng mà hương vị sẽ hoàn toàn thay đổi vì gia vị hoặc những thảo dược được nhồi bên trong được chế biến khác nhau. Tận hưởng điều đó là một điều khá thú vị.
Lúc Darya mua xong món Porchetta, Wolf cũng đã mua xong 2 phần Ale và tiến về phía cô. Cả hai tay cậu mỗi bên đều đang cầm một cái cốc size lớn nhất.
『Darya, em có thích bánh Cresperre không』
『Vâng, khá thích』
『Vậy, ta đến phía này mua nào』
Cresperre là một loại bánh Crepe, nó khá dày và được nướng kĩ. Ở giữa được bỏ nhiều loại rau cắt nhỏ và thịt đã được xào trước, tuỳ vào mong muốn của thực khách mà có thể thay đổi nguyên liệu như hải sản cùng với rau, hoặc thịt heo chẳng hạn. Sau đó nó được phết rất nhiều nước sốt rồi gói lại hình chữ nhật.
Muối tiêu, cà chua hoặc nước mắm, có nhiều loại nước sốt có thể lựa chọn. Việc kết hợp những gia vị khác nhau thế này rồi thưởng thức chúng lúc nào cũng khiến Darya cảm thấy vui vẻ.
『Tôi sẽ chọn loại thịt heo cùng rau cải xào, và một ít muối tiêu. Darya thì sao?』
『Tôi chọn loại hải sản xào và nước mắm』
Bàn ăn ở cạnh quán vẫn còn trống, nhưng ánh mặt trời lúc này khá chói nên cả hai quyết định ngồi ở cái ghế dài có bóng râm che mát ở trong công viên.
Sau khi ngồi xuống, cuối cùng Wolf cũng đã cởi áo măn tô ra. Mồ hôi của cậu ướt đẫm trên lưng áo.
『Bắt đầu từ Ale thôi』
Darya đặt thức ăn vào giữa ghế, cô đẩy ly Ale sang hướng Wolf. Vào lúc đó, Wolf lấy ra từ túi áo mình một cái nhẫn ma đạo cụ có hiệu quả giải độc.
『Xin lỗi em nhưng những lúc cùng ăn uống với tôi, tôi muốn em đeo thứ này. Tôi không nghĩ có gì nguy hiểm nhưng lỡ như mục là tôi, vẫn có khả năng thức ăn của em cũng sẽ bị hạ độc』
『Wolf thì…anh không cần chiếc nhẫn khác sao?』
『Aa, tôi không cần. Nếu là thức ăn thì cơ thể tôi đã quen rồi. Hơn nữa, tôi cũng có đeo một cái vòng chân tương tự』
Dù cậu nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đây chẳng phải là vấn đề rất đáng sợ sao. Chuyện cậu thanh niên trước mặt mình quả thật là một quý tộc cao tầng, Darya tự nhận thức lại trong lòng mình lần nữa.
『Vậy tôi xin phép mượn nó』
『Em có thể dùng nó như vật nghiên cứu cũng được, không vấn đề gì đâu. Với cả, nếu nó lỡ hư hỏng thì mua cái mới là được』
Sau khi nghe mấy lời đó của cậu, Darya để ý rằng hơn cả việc cảnh giác thức ăn bị hạ độc, lý do cậu giao cho cô chiếc nhẫn có lẽ là muốn cô nguyên cứu ma pháp phó dữ bên trong thì đúng hơn.
Từ đầu, nếu có khả năng cậu là mục tiêu thì cậu đã không ung dung tản bộ ngoài đường thế này. Hơn nữa, về phía gia đình Bá tước chắc chắn cũng chẳng để cậu 1 mình ra ngoài như thế.
Nếu mối quan hệ của hai người về sau trở nên lạnh nhạt, tốt nhất nên trả lại nó trực tiếp cho cậu, hoặc gửi đến doanh trại quân đội với ghi chú ‘vật phẩm của Wofredo Skull Farrot-sama’.
『Cám ơn anh, tôi xin phép mượn nó một lúc』
Sau khi Darya nhận nó một cách ngoan ngoãn mà không thêm lời nghi vấn nào, bỗng cô hơi nghiên đầu tỏ vẻ thắc mắc.
『Xin lỗi anh nhưng mà, nhẫn giải độc như thế này thì bình thường nên đeo vào ngón nào?』
『Nếu là một hiệp sĩ, chúng tôi thường đeo vào ngón giữa, ngón trỏ, hoặc ngón áp út của bàn tay nghịch』
『Vì sẽ rất khó cầm kiếm phải không?』
『Un, cũng có chuyện đó. Nhưng chủ yếu là vì lúc chiến đấu, tỉ lệ mất cánh tay thuận cao hơn nhiều so với tay nghịch』
Đó thật sự là một lý do rất đáng sợ.
Darya nhìn các ngón tay trên bàn tay trái mình, tìm một ngón tay kích thước phù hợp với chiếc nhẫn. Kích thước chiếc nhẫn có thể điều chỉnh một chút nên cô chọn ngón tay giữa, cố gắng tìm một vị trí vừa vặn trên các đốt ngón tay mình.
『Tôi vừa nhớ ra, mấy giả kim thuật sư ở Vương thành thường đeo nhẫn ngón giữa bàn tay trái của mình. Ma đạo cụ sư cũng giống như thế?』
『Tôi nghĩ ma đạo cụ sư không phải tất cả đều thế. Tôi được cha dạy rằng không nên đeo phụ kiện vào lúc chế tác ma đạo cụ. Vì chỉ cần nhiễu loạn một chút ma lực thôi thì cũng ảnh hưởng không nhỏ đến thành phẩm』
『Ra thế, mỗi bên mỗi khác nhỉ』
Cả hai vừa nói chuyện vừa nâng ly Ale lên cổ họng.
Ale trắng có cảm giác hơi ấm một chút, nhưng đặc biệt khá nhiều axit cacbonic pha lẫn một chút vị ngọt và mùi hương tựa như vỏ cam. Thật là may mắn khi được nếm hương vị này vào lúc cổ họng đã khô khốc như thế này.
Ly Ale này được đựng trong một cái cốc bằng gỗ khá lớn. Nếu mua rượu hay bia theo kiểu này rồi khi uống xong trả lại cái cốc, ta sẽ được hoàn lại 1 nửa số tiền. Lúc Darya biết được hệ thống buôn bán kiểu này, cô nghĩ đây giống như một hệ thống tái sử dụng khá hiệu.
『Ngon thật, có lẽ tôi đã thích loại Porchetta của mấy cửa hàng này rồi』
Wolf vừa cắn miếng thịt trên miệng vừa nói, còn ly Ale cạnh bên cậu thì đã hết sạch.
Có vẻ như Wolf thích vị muối và vị cay của loại thịt Porchetta này.
『Tốt quá. Vì là món cha tôi thích nên từ nhỏ tôi cũng đã bắt đầu ăn nó. Lần đầu tiên đến tiệm ăn cùng cha tôi, vì vẫn còn là trẻ con nên tôi đã vừa ăn vừa khóc…』
『Là do vị cay của nó à?』
『Không phải, lúc đó cửa hàng đã nướng xong rồi, nhưng cái đầu heo và mấy cái chân của nó vẫn còn dính vào phần thịt…』
『Aa, thứ đó thật làm cho người thường giật mình đấy…』
Ấn tượng lúc đó rất đáng sợ.
Hơn nữa vì cơ thể cô còn là một đứa trẻ, miếng thịt vẫn còn nguyên như thế được nướng lên trông to khủng khiếp, thật sự mà nói Darya lúc đó khá sợ hãi.
Tuy cô vừa ăn vừa khóc, còn cố gắng nhắm mắt để không nhìn vào miếng thịt, nhưng quả thật hương vị rất ngon. Hơn nữa nước thịt cũng rất đậm đà.
Darya đặt cái cốc gỗ xuống rồi với tay lấy cái bánh Cresperre hải sản được quết nước nắm mà Wolf đã mua cho cô.
Cô nhìn về hướng khác với hướng mà Wolf đang nhìn, rồi không do dự mà há miệng to ra cắn một mẩu lớn. Vị hải sản và mùi nước mắm trào ra, dù vị mặn của nước mắm khá đậm nhưng lại cảm nhận được hơi trễ. Cảm giác như một cái bánh nhưng mang 2 hương vị khác nhau. Nó cũng hoàn toàn không có mùi tanh mà hải sản thường có.
Da bánh khá xốp, đôi lúc lại cảm nhận vị mặn đậm đà của muối, quả thật rất vừa miệng. Chỉ cần ăn mỗi cái bánh thôi mà không cần kết hợp với thứ khác cũng rất thoả mãn.
『Mùi vị của loại bánh này cũng được nhỉ』
『Vâng, khá ngon』
Dù có một chút mồ hôi vì họ đang ăn ngoài, nhưng việc thưởng thức Ale và ăn ngoài ở những cửa hàng lưu động thế này khá tuyệt.
Trong 1 năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên Darya có một tâm trạng thoải mái thưởng thức đồ ăn như thế này.
Nghĩ lại thì, Tobias chưa từng thích thể loại ăn ngoài hay mấy cuộc dã ngoại như thế này
Từ khi nào chẳng biết, vì chỉ để phù hợp với hình ảnh người vợ theo ý cậu, ngay cả việc bản thân mình muốn làm cô cũng lưỡng lự e dè.
Còn những mong muốn liên quan đến cậu như là muốn đi dã ngoại với cậu, muốn được cậu nói lời yêu thương chẳng hạn, những mong muốn như thế lại không hề có.
Vừa do dự, bản thân lại nghĩ rằng muốn thử trải nghiệm ở đâu đó, lúc nào đó. Thật sự bây giờ Darya mới nhận ra mình rất ghét một bản thân như thế.
Giấc mơ nhạt nhẽo về một căn nhà hạnh phúc của hai người sau khi kết hôn, đối với Darya của hiện tại lại là một câu chuyện khiến cô rùn mình.
『Em đang nghĩ gì thế?』
Bàn tay cầm cái bánh của Dayra bất chợt ngưng chuyển động khi nghe cậu hỏi, Darya lấy lại tinh thần, xua tan mấy suy nghĩ đen tối trong đầu.
『Vâng…Thời tiết hôm nay khá tốt, được thưởng thức đồ ăn và Ale ngon như thế này, tôi nghĩ mình đang rất hạnh phúc』
『Un, tôi cũng nghĩ thế. Và, để cầu chúc cho hạnh phúc lúc này... tôi đang phiền não có nên mua thêm một phần Ale đỏ không đây』
『Tôi cũng muốn uống thêm nên tôi sẽ đi mua rồi quay lại nhé』
『Iya, tôi sẽ đi』
Đối mặt với Wolf, Darya nói rằng có thứ khác cô muốn xem rồi bắt cậu ngồi xuống.
Thật tình rất mệt mỏi khi cậu phải mặc lại cái áo măn tô đó rồi di chuyển giữa dòng người trong cái nóng như này.
『Tôi sẽ quay lại ngay lập tức』
Darya đặt cái túi xách tay sang một bên hông rồi hướng đến một quầy bán hàng lưu động bằng những bức chân nhanh nhẹn.