Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4805

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4392

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6479

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 175

Web novel - Chương 04

 Hôm nay, từ sáng tôi đã có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Vừa vào lớp, rồi cả ở khu để giày, tôi cứ có cảm giác như bị đám con gái nhìn chằm chằm.

(...Mình đã làm gì sai ư?)

Tôi thấp thỏm ngồi vào chỗ, Kohaku ngồi cạnh thì nhăn mặt nhíu mày.

"Cậu... hôm nay..."

"Hả, sao vậy?"

"Không đeo kính à?"

"...À."

Phải đến khi cô ấy nói tôi mới để ý. Vì ngủ quên, vội vàng ra khỏi nhà, nên quên luôn.

"Ối, thật luôn! Bỏ mọe rồi!"

"Bỏ mọe cái gì."

Kohaku đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, với vẻ mặt khó chịu.

"Cậu, đi học với cái mặt đó, thì thôi đi có được không?"

"Hả? Hả? Mặt tớ hôm nay trông lạ lắm à?"

"Ừ, lạ. Lạ theo nhiều nghĩa đấy."

Kohaku cực kỳ bình tĩnh, ấn khẩu trang vào mặt tôi.

"Này, đeo vào đi. Còn nữa, mượn tạm cái này. Mũ lưỡi trai. Tuyệt đối đừng cho ai thấy. Phong ấn."

"Ơ, ơ... Sao lại đến mức đó..."

"Tại vì mặt cậu, trông cũng được đấy. Nhìn xa thì kiểu "hả?". Lừa tình. Phiền phức lắm đấy."

"Ơ..."

"Không phải là mặt xấu, mà ngược lại. Vì trông cũng được nên mới rắc rối. Nên tớ mới bảo đeo kính vào cho bớt nổi bật đi!"

Bị mắng, tôi vô thức ngồi thẳng dậy.

(Nhưng... cũng được đấy, vừa nói mà...?)

"Vậy là, tớ cũng coi như ổn đấy à?"

"Không, ừm... quen thì cũng nhạt thôi. Nhưng, thoáng nhìn thì hơi... gặp nạn đấy."

"Gặp nạn?"

"Kiểu bị nhầm là "Ô, đẹp trai?", rồi nhìn kỹ lại thì "À, nhầm". Đừng để người ta hiểu lầm. Có hại."

"Nghe có vẻ buồn cười ha!?"

◇ Góc nhìn của Shinohara Kohaku...

...Thật sự, cậu ta có khi ngốc thật. Quên cả kính mà đi học được, không thể tin nổi.

(Cái mặt đó, không phải là siêu đẹp trai gì...)

(Chỉ tại vì các đường nét trên mặt rất "ổn", nên thoạt nhìn mới "tạm được" thôi.)

Đúng vậy, chính vì thế mới phiền phức. Nhìn chính diện thì trông hơi ngái ngủ, ngơ ngác, lại còn hơi hậu đậu nữa. Nhưng, bất chợt cười một cái, thì ánh mắt lại sáng rực lên.

(...Cái mặt đó, nếu không quen thì, chắc chắn sẽ đổ)

Thế nên, phải phong ấn. Vì tôi biết rõ "sức hút" của cậu, nên tôi lại càng sợ hơn.

(Bị đám con gái khác nhìn thấy, thật sự rất phiền phức.)

Tôi đã mất bao nhiêu năm để khắc sâu cái "bình thường, ở mức dưới trung bình" vào đầu cậu. Vậy mà cuối cùng cậu ấy cũng tin rằng "mình không được yêu thích".

(Nếu giờ mà cậu có được người yêu, rồi còn khoe khoang "Tớ có bạn gái rồi nhé", thì thật sự, chấm hết.)

Sự bình yên của tôi, thật sự kết thúc.

"...Này, đội mũ sâu vào. Cứ cúi gằm mặt xuống là được, không ai nhận ra đâu."

"Tớ không đến nỗi..."

"Cứ nghe tớ đi. Tớ ghét cái mặt của cậu. Nên đừng cho ai thấy."

"...Hả?"

"...Đừng bắt tớ phải nói. Không phải là xấu đâu. Chỉ là, tớ ghét. Ghét theo nhiều nghĩa."

Tôi buông lời cay nghiệt, rồi đi trước. Không cho ai thấy khuôn mặt của cậu. Nếu có thể, cứ như vậy mãi mãi.

Khuôn mặt này, chỉ mình tôi biết là đủ rồi.